Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y

Chương 51: Suối Nước Nóng (1)



“A, tự giới thiệu một chút, kẻ hèn Ôn Tử Hàm, bạn thân từ nhỏ của Cố Nguyên......”

“Bạn trai.” Cố Nguyên sửa lại: “Đây là bạn trai tôi.”

Cố Nguyên nhớ rõ chiêu này là do Mặc Lâm dạy cậu.

“Sau này nếu có người tiếp cận cậu, cậu cứ nói mình đã có bạn trai rồi......”

Lúc ấy cậu cảm thấy biện pháp này không tồi, hôm nay rốt cuộc phát huy công dụng. (Masrhia: Tự bê đá đập chân rồi anh ơi ?)

Ôn Tử Hàm sửng sốt hai giây, ngay sau đó dùng một nụ cười xán lạn che giấu xấu hổ, thuận tay khoác lên vai Cố Nguyên: “Đúng vậy, bạn trai, quan hệ giữa chúng tôi chính là như vậy...”

Mặc Lâm nghi hoặc nhìn hai người, đốt ngón tay nâng túi xách bỗng nhiên siết chặt: “À, phải không....”

“Đúng vậy, không sai... Cố Nguyên nhà chúng tôi thường ngày không giỏi ăn nói lắm, mấy chuyện riêng tư này cậu ấy sẽ không nói với người ngoài, hôm nay tôi bất ngờ tới đây có hơi đường đột... Mà này, anh ở đây làm gì vậy, tan tầm rồi không về nhà sao?”

Mặc Lâm vẫn luôn rũ mắt nhìn Cố Nguyên, đặc biệt là cánh tay nhìn sao cũng thấy ngứa mắt đang đặt trên vai cậu, nhìn chăm chú đến nỗi Ôn Tử Hàm nói gì anh hoàn toàn không nghe được vào tai.

Cố Nguyên luôn không thích người khác chạm vào em ấy, nhưng tên này trực tiếp khoác tay lên vai ẻm!

Em ấy còn không bài xích hắn.

Trên mặt Cố Nguyên không có biểu tình gì, một tia đỏ ửng duy nhất cũng rút đi, khôi phục lại thái độ tối tăm bình thường.

Đèn cảm ứng trên hành lang đột nhiên tắt ngúm, hình bóng Cố Nguyên hoàn toàn chìm vào màn đêm tối tăm, mà người đứng đối diện cậu vẫn không nhúc nhích nhìn cậu chằm chằm, cậu rất nhanh quen thuộc với bóng tối, cậu gần như có thể nhìn thấy rõ ràng bả vai Mặc Lâm trong bóng đêm hơi hơi trầm xuống.

Sau đó Mặc Lâm nâng tay lên búng tay một cái, khi ánh đèn lại lần nữa sáng lên, thứ Cố Nguyên nhìn thấy chính là gương mặt tươi cười của Mặc Lâm.

“Tôi là Mặc Lâm, vậy mà chưa từng nghe Cố Nguyên nhắc tới anh.” Mặc Lâm nở một nụ cười thật tiêu chuẩn, tất cả cảm xúc đều bị anh giấu đi.

Ôn Tử Hàm rút cánh tay đang đặt trên vai Cố Nguyên về, sau đó trở tay nắm lấy cổ tay cậu: “Cố Nguyên khá kín tiếng, không thích chủ động nhắc tới tôi với người khác...”

Ôn Tử Hàm bỗng nhiên cúi đầu, nhìn Cố Nguyên sắc mặt đã bắt đầu xanh mét bị kẹp ở cánh tay y: “Bảo bối, lâu như vậy không gặp, nhất định rất nhớ tui phải không?”

Nói xong, y nhếch miệng, hất cằm với Mặc Lâm, không quá thân thiện nói: “Người anh em muốn vào nhà ngồi chút không?”

Mặc Lâm lắc lắc túi xách trong tay, nói với Cố Nguyên đang sầm mặt: “Muốn thử tay cầm em đã chọn không, nếu như có vấn đề gì còn có thể đi đổi cái khác.”

Ôn Tử Hàm nhíu một chút mày: “Cậu ấy chọn cho anh?”

Khóe miệng Mặc Lâm câu lên: “Cố Nguyên đối với những thiết bị này rất có hiểu biết, cho nên chúng tôi vừa rồi cùng đi trung tâm thương mại mua về.”

Ôn Tử Hàm buông cánh tay Cố Nguyên, mày nhíu chặt lại: “Hai người còn cùng đi trung tâm thương mại?” Y hồ nghi nhìn thoáng qua Cố Nguyên.

Mấy chỗ đông đúc như trung tâm thương mại, Cố Nguyên có thể đi sao?

Y chưa bao giờ mang Cố Nguyên đến những nơi có nhiều người, trước kia Cố Nguyên cần cái gì đều là y đi mua giúp.

Cố Nguyên cúi đầu mở khoá vân tay: “Đem máy chơi game lại đây, tôi thử một chút.”

Ôn Tử Hàn kinh ngạc, Cố Nguyên không chỉ giúp người này mua đồ, còn muốn giúp người ta thử xem có dùng được không?!

Chẳng lẽ mình còn đang ngủ trên máy bay, tất cả mọi thứ đều chỉ là mơ?

- Wattpad Masrhia-

Ôn Tử Hàm xem nhà Cố Nguyên như nhà mình, y kéo vali để lên ban công phòng khách, lưng dựa vào cửa sổ, tỉ mỉ đánh giá Cố Nguyên đang ngồi xổm tìm đồ vật trong kệ tủ TV, phát hiện mặt mày đối phương vẫn còn sưng sỉa, có lẽ vừa rồi y khoác cánh tay lên người cậu ta nên cậu ta còn bực.

Người tên Mặc Lâm kia bảo là trở về chuẩn bị máy chơi game, không ngờ là lại ở ngay cách vách, hèn gì hai người hẹn nhau cùng ăn bữa sáng......

Là đồng nghiệp, làm chung, về chung, ăn chung... Không biết có ngủ chung không...

Y tháo mũ ngư dân màu đen xuống, ném lên sô pha, ba phần hóng hớt bảy phần như ba phần hỏi: “Long Nhãn... Ông với tên đó có quan hệ gì vậy?”

Cố Nguyên ngồi xổm trước TV sửa sang ổ cắm điện: “Anh ta thích tôi.” Cố Nguyên mặt không đổi sắc nói.

“À....” Chờ Ôn Tử Hàm phản ứng lại được, lại phát ra một tiếng: “Hả?!”

“Tôi không có ý định đó, mượn ông chắn một chút.”

Cố Nguyên chuẩn bị xong ổ cắm liền đứng dậy vào phòng tắm rửa tay, tiếng nước xôn xao làm Ôn Tử Hàm dần dần tỉnh táo lại: “Mãnh liệt như vậy sao? Tới mức phải cần tui ra ngựa luôn à?”

“Phải.” Cố Nguyên vừa dùng khăn giấy lau tay vừa nói: “Lần này là vấn đề của tôi.”

“Vấn đề của ông?”

Đang nói dỡ, Mặc Lâm đúng lúc mang máy chơi game mới từ cách vách qua, anh lấy dép lê trong nhà chuyên dụng của mình từ tủ giày ra, thay cực kỳ thong thả, dép lê màu đen thoạt nhìn rất thoải mái, ít nhất so với dép lê dùng một lần trên chân Ôn Tử Hàm thoải mái hơn nhiều.

Mang xong dép lê, anh giương mắt nhìn thoáng qua Ôn Tử Hàm đang đứng dựa vào ban công.

Tầm mắt hai người giao lưu trong khoảnh khắc, ý cười trên mặt Ôn Tử Hàm đã hoàn toàn biến mất, thậm chí còn bĩu môi ủy khuất: “Long Nhãn, sao ông không chuẩn bị dép lê cho tui?”

Cố Nguyên ngồi xổm trên mặt đất cắm dây nối, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua Ôn Tử Hàm: “Chân cậu đang mang không khí à?”

Ôn Tử Hàm trừng mắt: “Vì sao anh ta có dép lê chuyên dụng, tui lại không có?”

Cố Nguyên đặt đầu sợi trên tay xuống đất: “Anh ta tự mua, cậu cũng có thể tự đi mua.”

Ôn Tử Hàm nháy mắt thấy thoải mái hơn nhiều, xoay người trụ tay lên thành ban công, ưỡng người về sau: “Ai nha, tui nói mà, Long Nhãn sao có thể quên tui được chứ!”

Nói xong y dùng dư quang liếc Mặc Lâm ngồi ở trên sô pha, tên đàn ông phong lưu này EQ cực cao, bất động thanh sắc tuyên bố chủ quyền với y, cũng may là y thông minh, bằng không khả năng sẽ bị phát súng vô hình của tên này bắn trọng thương.

“Tui hỏi cái nha, anh ở cục cảnh sát làm chức vụ gì vậy?”

Ôn Tử Hàm quyết định trước tiên phải thăm dò rõ ràng thân phận đối phương, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

“Cố vấn.” Mặc Lâm cười nói.

Ôn Tử Hàm gật gật đầu, khó trách EQ lại cao như vậy, thì ra là làm công việc này.

Nhưng nhìn cách ăn mặc của người này, hẳn là một phú nhị đại, tiền lương của cố vấn cũng không cao như vậy. (Mashria: "Phú nhị đại" dịch theo nghĩa đen là ‘thế hệ giàu có đời thứ hai’ và ban đầu chỉ đến hậu duệ của các Phú nhất đại, chỉ những người giàu có thông qua thừa kế, không tự thân làm ra và có lối sống buông thả hoang phí, thường được dùng với ý nhạo báng)

Ôn Tử Hàm đánh giá Mặc Lâm: “Cha mẹ anh làm gì vậy, có anh chị em gì không?”

Ôn Tử Hàm vừa nói ra những lời này, người Cố Nguyên bỗng nhiên cứng đờ một lúc.

Ôn Tử Hàm đến tột cùng là đang muốn hỏi cái gì?

Mặc Lâm đang vắt chân ngồi trên sô pha bỗng nhiên ngay ngắn lại, nghiêm trang như đang ra mắt phụ huynh nhà vợ, rất nhanh liền nhập vai: “Cha là giáo sư tâm lý học ở trường đại học, mẹ làm kinh doanh... Tôi là con trai độc nhất trong nhà.”

Cố Nguyên bỗng nhiên phát hiện cậu quen biết Mặc Lâm lâu như vậy còn không biết những tin tức này.

Ôn Tử Hàm đảo quanh câu nói của Mặc Lâm ở trong đầu: “Cha anh dạy ở đại học nào vậy, tên bác ấy là gì thế?”

Y muốn tra xem thật sự có người này hay không, xem thử tên đàn ông này này có thành thật không.

Mặc Lâm cười cười: “Đại học Chung Kiều, Mặc Tung.”

Ôn Tử Hàm nhíu mày, y không hiểu sao lại cảm thấy cái tên này rất quen thuộc: “Hai chữ này viết như thế nào?”

“Mặc trong giấy mực, Tung trong Tung Sơn.”

Trong kí ức Ôn Tử Hàm bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh......

Y từng thấy hai chữ này trong giáo trình tâm lí học của y!

“Người anh nói không phải là... Giáo sư biên soạn sách giáo khoa Mặc Tung đâu hả?!”

“Phải... Hẳn là ông ấy.” Mặc Lâm nói.

Ôn Tử Hàm bỗng nhiên có loại cảm giác rất là kính nể, y nháy mắt lao qua ngồi xuống bên cạnh Mặc Lâm: “Anh có thể xin giúp tôi chữ ký của thầy Mặc được không?”

“Chờ ông ấy từ nước ngoài trở về, tôi sẽ giúp anh hỏi một chút.”

“Tốt quá, anh hứa rồi đó nha... Đúng rồi còn mẹ anh thì sao... Bác ấy làm gì vậy?”

Tuy rằng có hơi kích động, nhưng Ôn Tử Hàm vẫn không quên chính sự.

“Quản lý khách sạn.”

“Chức vị cụ thể là gì?”

Đối phương nhất định phải hỏi kĩ càng, Mặc Lâm cũng rất bất đắc dĩ: “... Tổng tài”

Ôn Tử Hàm:......

“Khách sạn đó tên gì vậy?”

Cố Nguyên bỗng nhiên đi đến trước mặt Ôn Tử Hàm: “Cậu rảnh lắm nhỉ? Dọn đống rác chỗ cậu đang ngồi đi...”

Ôn Tử Hàm nháy mắt ra hiệu với Cố Nguyên: “Ông không thấy tui đang bận chính sự sao?”

Mặc Lâm: “Nếu không để anh dọn cho?”

“Cứ để cậu ta làm.” Cố Nguyên nói: “Anh lại đây thử xem tay cầm dùng được không.”

Cố Nguyên phân công nhiệm vụ cho cả hai.

“Hức... Tiểu Long Nhãn... Ông dám đối xử với tôi như vậy... Ông nhớ đó... Tui sẽ báo chù ( ≧Д≦)!”

Ôn Tử Hàm vừa oán niệm vừa quét rác, chờ y dọn xong rác rến trên mặt đất, cho hết vào túi đựng rác, khi quay đầu lại thì thấy hai người đang ngồi cạnh nhau trên sô pha chơi game, điều kinh người nhất là thi thoảng bả vai cả hai lại cọ cọ vào nhau, hình ảnh ấm áp hài hòa......

Cố Nguyên khi chơi game thật sự rất chăm chú, không hề có chú ý tới ánh mắt Mặc Lâm ngẫu nhiên nhìn cậu.

Ôn Tử Hàm ôm chổi, nhịn không được suy nghĩ miên man......

Y bỗng nhiên liên tưởng tới những tin nhắn kỳ quái Cố Nguyên đã từng gửi cho y: 【 Thấy một người sẽ đỏ mặt là vì cái gì? 】

Cùng với câu nói vừa rồi của Cố Nguyên nói câu kia: Là vấn đề của tôi.

Cố Nguyên muốn y làm lá chắn, y có thể hiểu được, nhưng trạng thái của Cố Nguyên lại là một bên thì muốn cự tuyệt đối phương, một bên lại vô thức tới gần đối phương...

Y cùng Cố Nguyên làm bạn mười mấy năm, tiểu học trung học đại học đều học cùng một trường, y hiểu Cố Nguyên hơn bất kì ai.

Từ khi dì Cố tự sát năm trung học, tâm lý của Cố Nguyên chịu tổn thương lớn, cậu trở nên vô cảm với tất cả mọi thứ xung quanh, điển hình của rối loạn tâm lý sau sang chấn.

Nhiều năm trôi qua, Cố Nguyên không kết giao bạn bè, không thích nói chuyện, khi đến nơi đông người sẽ xuất hiện chứng sợ hãi giao tiếp... Rất khó tưởng tượng một người như vậy sẽ giúp người khác đi trung tâm thương mại mua máy chơi game.

Sau chấn thương tâm lý năm đó, EQ Cố Nguyên vẫn luôn dừng lại ở thời điểm trung học, bởi vì tổn thương khiến cậu ấy rất khó cảm nhận được các loại cảm xúc của con người, cho nên EQ không có cách nào phát triển như người bình thường.

Trước kia cậu ấy căn bản không có khả năng giúp người khác giải vây, nhưng mới vừa nãy, cậu ấy lại làm ra hành động chiếu cố cảm xúc của Mặc Lâm... Truyện mới cập nhật

Quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng mà!

Y nhìn ra được sự chuyển biến tích cực của Cố Nguyên, nhưng thứ khiến y không yên tâm chính là tên đàn ông tám phần phong lưu đang ngồi trên sô pha kia.

Nếu như hắn ta chỉ muốn chơi đùa với Cố Nguyên, Cố Nguyên hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.

Cố Nguyên nhìn thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng trước sang chấn cũng là một thiếu niên tinh tế đầy tình cảm, nhưng chính bởi vì quá mức mẫn cảm, khi chịu tổn thương mới dẫn tới kết quả cực đoan như vậy.

Cậu ấy cùng người thường không giống nhau, không thể chịu được một lần đả kích nào nữa, bất luận cảm xúc tiêu cực gì đối với cậu ấy mà nói đều là vết thương chí mạng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv