Cuối kỳ nghỉ, Hà Tân, Tôn Tâm Nghiên đều đi gặp bạn bè của mình.
Mấy ngày nay Tôn Tâm Nghiên và Lý Địch đều gặp nhau, lâu quá mới gặp lại, hai cô gái còn thân thiết hơn hồi cấp ba. Chiều hôm nay xem phim xong, Tôn Tâm Nghiên nhận được điện thoại của Hà Tân, nói cùng nhau ăn cơm.
Lý Địch đi tới mới biết, Trần Ngạn Kỳ cũng ở đó.
Trong đó, ngoại trừ Trần Ngạn Kỳ, Hà Tân còn có hai bạn nam không quen, và một bạn nữ, bọn họ ở bên trong hút thuốc nói chuyện phiếm, Tôn Tâm Nghiên đi vào liền nhíu mày.
Trần Ngạn Kỳ vừa nhìn hướng cửa, đã cười cười, vẫn là điệu bộ bất cần đời trước đây, “Ui chao, chào bạn tốt.” Mấy bạn nam cũng nhìn qua.
Lý Địch đã thả đuôi ngựa xuống, chạy theo mốt uốn xoăn ở đuôi tóc, trên mặt còn trang điểm nhẹ. Dáng vẻ trước kia vẫn còn đó, nhưng đã giống một cô gái trưởng thành.
Sau khi thi đại học cô ấy chưa từng gặp lại Trần Ngạn Kỳ, mặt ửng hồng, Lý Địch nói, “Cậu được lắm.”
Bạn nam ngồi bên cạnh Hà Tân muốn nhường chỗ, Tôn Tâm Nghiên lại kéo Lý Địch ngồi xuống một chỗ trống, nói, “Không cần đâu, bọn tôi ngồi đây được rồi.”
Tôn Tâm Nghiên đã gặp mấy người này hai lần, cô không thích họ lắm.
Tôn Tâm Nghiên cởi áo khoác ra, nhìn thoáng qua Hà Tân ở phía đối diện. Hà Tân tránh ánh mắt cô, sờ cổ, lặng lẽ kéo gạt tàn tới.
Ăn xong, bọn con trai uống bia, đề nghị mấy bạn gái uống rượu vang đỏ.
Hà Tân cách nửa cái bàn hỏi Tôn Tâm Nghiên: “Có muốn uống không?”
Tôn Tâm Nghiên hỏi Lý Địch, “Cậu uống không?” Không ngờ Lý Địch lại thoải mái gật đầu.
Trong bữa tiệc, phần lớn thời gian đều là con trai nói chuyện với con trai, con gái nhỏ giọng nói chuyện với con gái, đều nói về cuộc sống đại học của bản thân. Trần Ngạn Kỳ vừa đến đã khuấy động không khí của bữa tiệc, trên bàn ăn, âm thanh cười nói vang lên không ngớt.
Tôn Tâm Nghiên và Lý Địch nói chuyện quần áo rồi trang điểm này nọ. Lý Địch cho Tôn Tâm Nghiên xem mấy kiểu tóc lưu trong di động của mình.
Lý Địch: “Tớ muốn nhuộm màu nâu đậm này.”
Tôn Tâm Nghiên vẫn luôn nghiên cứu chuyện quần áo trang điểm nên nói, “Được đấy, rất hợp với cậu.”
Lý Địch nhìn cô: “Sao cậu không đổi kiểu tóc nào khác, uốn tóc chẳng hạn.”
Tôn Tâm Nghiên: “Gần đây tớ cũng định đổi kiểu tóc, nhưng lại không biết chọn cái nào, cậu thử tư vấn coi.”
“Tôn Tâm Nghiên, nói cái gì thế, cho bọn tôi nghe với.” Trần Ngạn Kỳ như sợ bọn con gái buồn tẻ, bỗng nhiên dẫn đề tài sang đây.
Cậu ta lại cười nhàn nhạt nhìn Lý Địch hỏi, “Sơn Đông bên kia thế nào? Có cảnh đẹp gì không?”
Lý Địch tùy tiện nói vài câu, mấy bạn nam đều yên lặng nghe, nể tình mà tiếp hai câu.
Nói xong, Trần Ngạn Kỳ lại nâng ly lên, “Cạn một ly nào.”
Lý Địch nâng ly.
Kết quả mọi người nhìn Lý Địch im lặng một hơi uống hết rượu trong ly, bên phía bọn con trai ồn ào.
Trần Ngạn Kỳ cười cười, giơ ngón tay cái với cô ấy.
Cơm nước xong xuôi mọi người rủ nhau đi hát.
Đêm đó, trong tiếng hát ở KTV, Lý Địch và Tôn Tâm Nghiên ngồi trong góc nói chuyện rất nhiều, cuối cùng cô ấy khuyên Tôn Tâm Nghiên cứ sống thoải mái, đừng để người trong ký túc xá làm ảnh hưởng. Tôn Tâm Nghiên nói mình đã biết, cô cũng bảo Lý Dịch kiếm bạn trai đi. Cô ấy đến một nơi xa nhà, không có ai chiếu cố cả. Lý Địch cũng nói mình đã biết.
Sau đó, hai cô gái hát song ca bài 《 Sao sáng 》. Đây là bài mà trước đây cả hai cô đều thích.
Có lẽ Lý Địch đã uống nhiều quá, hát một nửa, cảm xúc dâng trào rồi bật khóc.
Trước đây khi học cấp 3 thì một lòng nghĩ rằng, chỉ cần thi đậu đại học tốt, cuộc sống đã viên mãn, thế giới sẽ không giống như xưa nữa. Kết quả Tôn Tâm Nghiên phát hiện, so với trước kia, mọi người tựa như cũng chẳng vui vẻ hơn bao nhiêu, ngược lại những ngày nhàn nhã đã một đi không trở lại.
Điều gì khiến cho Lý Địch sau khi say rượu lại rơi nước mắt?
Đêm đó Tôn Tâm Nghiên không hỏi, chỉ ôm cô ấy, để mặc cô ấy khóc lóc.
…
Đảo mắt một cái đã khai giảng lại.
Bố Tôn lái xe đưa Tôn Tâm Nghiên đến sân bay, lấy vé với cô, giúp cô ký gửi hành lý. Khi tạm biệt, Tôn Tâm Nghiên cố nén nước mắt. Cuối cùng bố Tôn nói: “Khi nào nhớ nhà thì cứ về đây, không chỉ ngày lễ tết, bố cho con tiền mua vé máy bay.” Tôn Tâm Nghiên gật đầu, “Con biết rồi, bố ít hút thuốc thôi nhé.”
Trước giờ lên máy bay, Hà Tân ngồi chờ Tôn Tâm Nghiên trong phòng chờ, cậu bị cảm, đeo một cái khẩu trang màu đen rất lớn, nhàm chán chơi di động.
Có người vỗ nhẹ vai cậu, cậu ngước mắt.
Đầu tiên là ánh mắt hờ hững, tiếp theo là xa lạ, sau đó là kinh ngạc.
Tôn Tâm Nghiên thấy cậu nhíu mày, bĩu môi, “Vẻ mặt gì vậy.”
“Đội tóc giả à?” Hà Tân kéo khẩu trang xuống, dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cô.
Người trước mặt, đầu tiên là không thấy mái tóc dài đâu. Tóc cắt ngắn đến vai, trên trán là một ít tóc mái, ánh mắt ngây thơ, “Tóc giả cái gì, cắt đẹp không?”
Cắt tóc ngắn khiến cô càng thêm tươi trẻ gọn gàng.
Hà Tân nhìn cô ngồi xuống, tâm tình phức tạp. Cảm xúc lớn nhất là —— bạn gái đã bị đánh tráo.
“Sao trước khi cắt không nói với anh một tiếng?”
“Tiện thể đi ngang qua hiệu cắt tóc, muốn thay đổi một tí, mà ngày thường anh cắt tóc cũng đâu có nói với em.”
Bị cô đổ lỗi, yết hầu Hà Tân giật giật, cổ họng ngứa ngáy, ho khan một hồi.
Tôn Tâm Nghiên: “Sao hai ngày rồi mà chưa hết? Anh đã uống thuốc chưa?”
Hà Tân ho húng hắng, chuyển hướng chú ý của cô, “Em cắt kiểu tóc gì thế, giống hệt quả bóng đá.”
Cậu thích kiểu con gái nhu mỳ, tóc dài thì càng tốt.
“Anh quan tâm nhiều chuyện quá đấy, cả ngày chỉ biết quản thúc em, sao không tự quản mình đi.”
“Anh không quản mình hồi nào?”
Tôn Tâm Nghiên nhìn cậu, cằm cậu khẽ nhếch, nghiêng mình qua, một cánh tay khoác lên lưng ghế của cô.
“Anh hút thuốc.” Cô nói: “Trước kia hứa với em thế nào?”
“Phải để cho anh tí mặt mũi với bạn bè chứ, anh cũng không bị nghiện mà.”
“Vậy sao, em thấy lúc nào anh cũng hút.” Tôn Tâm Nghiên: “Nhưng em chưa nói gì anh đâu, thế mà em cắt tóc anh cũng không cho?”
Hà Tân thật sự không thích ứng được với tạo hình mới này của cô, ở cạnh cô cứ cảm thấy không bình thường.
Nhìn chằm chằm tóc cô một lát, lúc này cậu mới phát hiện một kiểu tóc mới ảnh hưởng rất lớn tới hình ảnh của con gái, khí chất cả người đều thay đổi. Bây giờ cậu có thể làm gì được nữa, cắt thì cũng cắt rồi.
Hà Tân lại quay mặt đi ho hai tiếng, nhượng bộ: “Được được, lần này không tính, lần sau không được cắt, nghe chưa?”
Tôn Tâm Nghiên nghe giọng cậu đã có vẻ nhún nhường, nên cũng không nói gì nữa.
Cô lấy một ly nước màu hồng từ trong túi, đưa cho cậu, Hà Tân không cầm, “Anh bị cảm mạo, coi chừng bị lây đấy.”
“Uống đi, đợi lát nữa lên máy bay em cũng vứt cái ly này đi.”
Lúc này Hà Tân mới nhận.
Tôn Tâm Nghiên nhìn cậu uống nước: “Khó coi lắm sao?”
Cậu liếc mắt nhìn cô một cái, trả cái ly cho cô, “Thật sự khó coi.”
Được rồi, không có đến nửa tiếng nói chung. Tôn Tâm Nghiên không đáp lại, lấy tai nghe ra nghe nhạc.
Một lát sau, có một cánh tay khoác lên vai cô, rồi ôm lấy vai cô.
Tôn Tâm Nghiên xoay đầu, khuôn mặt Hà Tân lạnh nhạt, khẩu trang lại kéo lên, ánh mắt rũ xuống, một bàn tay khác lười nhác chơi di động.
Cậu không ngẩng đầu lên hỏi, “Nhìn cái gì…”
Trong phòng chờ có dăm ba người đang ngồi, trước mặt mỗi người đều túi lớn túi nhỏ.
Lười biếng dựa đầu lên vai Hà Tân, ánh mắt Tôn Tâm Nghiên tan rã, mờ mịt nói, “Không có gì. Chỉ là không muốn về trường.”
“Sao vậy?” Tầm mắt Hà Tân trở lại trên mặt cô.
“Không vì cái gì cả, chỉ muốn ở nhà.”
Hàm dưới của Hà Tân dựa vào đỉnh đầu cô, âm thanh truyền xuống: “Bây giờ em gả cho anh, anh cho em sống ở đây, cho em mỗi ngày đều được ở nhà. Sau này khỏi phải đi máy bay nữa.”
Nghe cậu nói như vậy, trong lòng cô vui vẻ, nhưng trên mặt lại là sự rụt rè, Tôn Tâm Nghiên: “Tiền cũng không phải do anh làm ra, là của gia đình anh, sao anh nuôi em được.”
Cậu sờ cằm cô, “Nhà anh không phải là của anh sao? Về sau cho em đếm tiền đến mỏi tay, không cần phải học cái gì, chỉ cần ở nhà đánh đàn, trồng hoa. Vừa lúc anh cũng không yên tâm chuyện em đi làm ở bệnh viện, lại để cho mọi người nhìn ra bao nhiêu là tật xấu…”
Tôn Tâm Nghiên ngồi dậy trừng mắt nhìn cậu.
Hà Tân cầm chặt tay cô, cười khẽ. Ha ha, cậu vẫn thích trêu cô như vậy.
Khi máy bay hạ cánh, trời cũng đã tối.
Chưa chính thức khai giảng, nên quản lý ký túc xá không nghiêm lắm, Hà Tân nói với quản lý vài câu chào hỏi rồi giúp Tôn Tâm Nghiên xách hành lý lên lầu.
Vốn dĩ muốn giúp cô mang hành lý vào phòng, nhưng Tôn Tâm Nghiên ngăn cậu lại, “Anh đừng vào, anh là con trai, không tiện đâu.”
Hà Tân nói: “Vậy anh không vào, ngày mai anh tới đón em đi ăn cơm.”
Tôn Tâm Nghiên gật đầu.
Trong ký túc xá, chỉ có một mình Trình Dao đã tới, đang ăn cơm hộp trên bàn. Tôn Tâm Nghiên mới đổi kiểu tóc, khi vào cửa suýt chút nữa cô ấy đã không nhận ra.
Tôn Tâm Nghiên không nhìn cô ấy, yên lặng xếp quần áo, trải chăn mền. Làm xong hết, cô nhắn tin cho Đàm Á Lôi, nói cô về trường rồi.
Đàm Á Lôi đáp: “Được, ngày mai tớ đến.”
…
“Cậu phụ trách đánh đàn dương cầm trong đội văn nghệ đúng không? Trong bữa tiệc đón người mới năm trước tôi vẫn còn nhớ, cậu mới đổi kiểu tóc à.”
Sau khai giảng, Đàm Á Lôi nhanh chóng dẫn Tôn Tâm Nghiên đến câu lạc bộ kịch nói của cô ấy. CLB kịch nói có một mỹ nam làm vũ công vừa thấy Tôn Tâm Nghiên đã nhận ra cô, rất nhiệt tình nói: “Chúng tôi rất hoan nghênh một người vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như cậu, vừa lúc tháng sau chúng tôi có một vở kịch mới, Á Lôi mau đưa cậu ấy đi giới thiệu với mọi người đi.”
Cậu ta lại hỏi Tôn Tâm Nghiên: “Cậu đã diễn kịch lần nào trước đây chưa?”
“Chưa diễn bao giờ.”
“Có xem lần nào không?”
Tôn Tâm Nghiên cười một cái, “Cũng chưa.”
“Không sao, trước đây chỗ chúng tôi cũng có nhiều người mới chưa bao giờ tiếp xúc với kịch, nhưng đã tiếp xúc rồi thì không dứt ra được.”
Loại kịch bản này, trước nay Tôn Tâm Nghiên chưa thấy bao giờ, thật ra, cô cũng không cảm thấy thích lắm.
Nhưng mà sau hai lần Đàm Á Lôi đưa cô đến xem mọi người diễn tập, Tôn Tâm Nghiên dần dần cảm nhận được sức hút của nó. Hoàn toàn khác so với phim truyền hình và phim điện ảnh, khán giả sẽ bị sân khấu cuốn hút, bị xoáy vào dòng cảm xúc của diễn viên, thêm vào đó là ánh đèn, âm nhạc, toàn bộ tâm hồn và thể xác đều sẽ hoàn toàn chìm đắm vào vở kịch.
Điều làm cho Tôn Tâm Nghiên càng vui vẻ chính là, thành viên của CLB đều rất nhiệt tình, rất nhiều người mới gặp qua hai lần đã rủ cô đi chơi. Bọn họ thấy cô ít nói, lại làm việc chăm chỉ, nên rất thích cô.
Bình thường, CLB kịch nói sẽ có những ngày cố định để luyện tập, có những ngày để chơi đùa giải trí. Vì thế khi không có tiết, Tôn Tâm Nghiên và Đàm Á Lôi thường qua chơi, có khi hỗ trợ làm đạo cụ, có khi hỗ trợ hoá trang. Tháng sau, trong vở kịch mới, bọn họ còn phân cho cô một vai diễn có hai lời thoại.
Tôn Tâm Nghiên không thể ngờ được, cô cũng được làm diễn viên.
Bận rộn là liều thuốc làm con người trở nên phấn chấn. Xoay vòng trong công việc, Tôn Tâm Nghiên không còn nghĩ tới quan hệ lạnh nhạt trong ký túc xá, cũng không còn thời thời khắc khắc muốn đi tìm Hà Tân nữa.
Hà Tân hỏi cô: “Bao giờ diễn? Anh hô người đến cổ vũ, tặng hoa cho em.”
“Đừng làm vậy,” Trong điện thoại Tôn Tâm Nghiên ngăn cản, “Chỉ hai câu thoại thôi, đừng làm em mất mặt.”
“Diễn viên quần chúng cũng là diễn viên, em không thể phân biệt thế được.”
Tôn Tâm Nghiên: “Không cần câu, đến lúc đó anh muốn xem thì cứ tới xem là được.”
“Có phải hội trưởng chê em xấu quá, nên mới chỉ cho em diễn có 2 câu thoại thôi đúng không.”
“Cho em diễn đã là tốt lắm rồi. Câu lạc bộ của bọn em có rất nhiều diễn viên chuyên nghiệp, bọn họ thường xuyên đi casting khắp cả nước, còn tự học biểu diễn, anh không hiểu đâu.”
“Được rồi, anh không hiểu.” Cậu không hề có hứng thú để hiểu kiểu hoạt động vui chơi này.
“Buổi tối ngày mai đi ăn cơm với anh không?”
“Ngày mai không được, em và Đàm Á Lôi hẹn đi dạo phố.”
Hà Tân rất nghiêm túc nói: “Đổi ngày khác đi, ngày mai cùng anh đi ăn cơm trước đã.”
Buổi tối ngày hôm sau, Hà Tân tới đón Tôn Tâm Nghiên, đưa cô đến một quán cơm gần trường y. Tôn Tâm Nghiên cảm thấy cậu cứ thần thần bí bí.
Nhưng khi bước vào phòng, Tôn Tâm Nghiên hoàn toàn kinh ngạc.
Bên trong là một bàn tròn lớn ngồi đầy người, cả trai lẫn gái, nói nói cười cười.
Nam là mấy bạn bè ở trường của cậu, còn nữ, là năm cô bạn cùng phòng của cô.