Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 87: Mưa to (bảy)



Tự giác giấu "chứng cứ phạm tội" đi, trong lòng Thiển Thiển dễ chịu hơn rất nhiều, mới ngẩng đầu hỏi: "Mèo con không thể uống sữa, vậy nên cho chúng nó ăn cái gì đây?"

Lục Diệp cau mày suy nghĩ, nói: "Mèo con này nhìn cũng khoảng một tháng tuổi thôi, mình nhớ hình như mèo mới một tháng tuổi.....Cũng chỉ có thể uống sữa, ăn thức ăn cho mèo đã làm mềm thôi."

"Hả?" Thiển Thiển ngạc nhiên cất cao giọng, "Vừa rồi không phải cậu nói là chúng nó không thể uống sữa hay sao?"

"Mình nói sữa, đó chính là sữa dành riêng cho mèo, nói như vậy thì trong siêu thị có bán, sữa bột dành cho mèo." Lục Diệp kiên nhẫn giải thích.

"À, không ngờ là còn có sữa bột dành cho mèo nữa......" Thiển Thiển kéo dài âm cuối, vẻ mặt "nét mặt ngạc nhiên", lại sùng bái nhìn Lục Diệp nói: "Lớp trưởng, không ngờ ngay cả chuyện này cậu cũng biết, thật là lợi hại nha."

"Khụ!" Lục Diệp ho khan một tiếng, nghiêm trang nói: "Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, không cần phải ngạc nhiên đến như vậy."

Chỉ là trước kia ông bà ngoại cậu có nuôi hai con mèo, một con đực một con cái, cậu từng giúp đỡ chăm sóc mèo con của chúng mà thôi.

Thiển Thiển thấy cậu không lên tiếng, chỉ là nháy mắt hai cái.

Thấy Thiển Thiển như vậy, Lục Diệp cũng hiểu được mình giả bộ hơi quá rồi, lại vội ho một tiếng, lựa chọn sáng suốt là nói sang chuyện khác, cậu nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất ra bên ngoài, nói: "Dường như mưa cũng không còn lớn như trước, đợi tạnh mưa, chúng ta đi ra ngoài mua chút đồ ăn cho chúng nó."

"Ừ." Thiển Thiển gật đầu một cái, lại lần lượt gõ nhẹ lên đầu bốn con mèo một cái, nói: "Không còn cách nào khác, bên ngoài vẫn còn mưa, ta vừa mới thay bộ quần áo mới, cũng không thể nào ra ngoài để bị dính nước nữa, chỉ có thể để cho các ngươi chịu uất ức một chút thôi."

Cô làm ra vẻ như đang nói chuyện với mèo con thật, không biết bộ dạng của mình đã làm cho cậu cười đã.

Nói đến việc vừa đổi một bộ quần áo mới, đột nhiên Thiển Thiển nhớ ra quần áo bẩn của mình còn đặt trong chậu rửa mặt trong phòng tắm, không nén được mà hô nhỏ: "Nguy rồi."

"Sao vậy?" Lục Diệp hỏi.

"Quần áo bẩn của mình còn đặt ở trong phòng tắm.", Thiển Thiển nói xong, lòng như lửa đốt chạy về phía bên kia, "Đúng rồi lớp trưởng, mình có thể mượn máy giặc của cậu một chút được không? À....Máy giặc có thể hong khô không?"

Cô cũng không thể nào lúc đi mặc một bộ quần áo, lúc về lại mặc một bộ quần áo khác chứ? Hơn nữa nếu hiện tại cô đúng là mặc quần áo của học sinh hoặc là quần áo của bạn bè thì cũng được, nhưng đây là.....là quần áo của mẹ lớp trưởng đã qua đời, sao cô có thể không biết xấu hổ mà mặc về nhà đây? Tính cách của cô lơ mơ như vậy, lỡ như không cẩn thận đi đến nơi nào đó bị vướn làm rách thì sao, nếu cô có mua một cái giống như đúc về cũng vô ích nha!

Lục Diệp giữ chặt cổ tay của cô, nói: "Mình nói này cậu sao lại gấp gáp như vậy chứ. Cậu yên tâm đi, trước khi tắm mình đã để quần áo của cậu vào trong máy giặc rồi. Có chức năng hong khô, bảo đảm hai mươi phút sau cậu có thể thay lại quần áo của mình rồi. Cậu ở bên ngoài chơi lâu như vậy, cũng không nghe được âm thanh hoạt động của máy giặc sao?"

Thiển Thiển yên lặng lắng nghe, thật đúng là có nghe thấy tiếng hoạt động của máy giặc, lúc này cô mới thả lỏng tâm trạng, trở về chỗ cũ mới phát hiện vừa rồi mình vừa phản ứng hơi quá, ngượng ngùng gãy ót, cười nói: "Đúng là không có nghe thấy thật."

"Cậu đấy." Lục Diệp bất đắc dĩ véo chóp mũi của Thiển Thiển một cái, giọng cưng chìu nói: "Thế nào lại luôn mơ màng như vậy chứ."

Thiển Thiển sờ ở nơi cậu vừa véo, tuy rằng cảm thấy cử chỉ kia quá mức thân thiết, nhưng bởi vì cậu nói rất đúng, cũng không dám hé răng, chỉ cười.

***

Lại nhìn chằm chằm Lục Diệp đang uống một chén canh gừng và một ly thuốc cảm, Thiển Thiển mới được xem là hoàn toàn rãnh rỗi, bên ngoài mưa vẫn còn chưa ngừng, cảm thấy nhàm chán, cô đưa mắt đánh giá toàn bộ căn phòng một lần, cô đang cầm ly nước ấm mà Lục Diệp đưa, thuận miệng hỏi: "Lớp trưởng, mình nhớ là nhà cậu ở gần Nhất Trung mà, đây là nhà bạn của cậu sao?"

"Không, đây là nhà của mình." Lục Diệp dùng ngón tay trêu chọc trên đầu con mèo tam thể, cầm lấy lon bia lạnh uống một ngụm, cậu đau buồn phát hiện ra rằng chỉ cần Thiển Thiển ở bên cạnh cậu, có lẽ là cậu không thể rời bỏ thứ này.

"Nhà của cậu?" Thiển Thiển trợn to mắt nhìn lại lần nữa.

"Ừ, là nhà của mình." Lục Diệp lại uống một ngụm bia, buông lon bia xuống, giải thích cho Thiển Thiển, "Nhà ở gần Nhất Trung là một tòa biệt thự, có ba tầng, mấy năm trước cha của mình luôn buôn bán ở bên ngoài, một năm cũng không về nhà được mấy lần, ông bà nội và ông bà ngoại cũng có chỗ ở riêng của họ rất nhiều năm rồi, nên luyến tiếc không có dời chỗ ở được. Mẹ mình cảm thấy nhà lớn như vậy, nếu chỉ có hai mẹ con mình ở thì quá rộng rồi, vừa vặn lúc đó mình lại thi đậu trường Hoa Trung, mẹ mình.......Đã quyết định đến đây mua một căn nhà để tiện cho mình đi học.", Lục Diệp hất cằm hướng ra ngoài cửa sổ, "Trường Hoa Trung ở ngay sát đường này, từ chung cư đi ra ngoài, đi xuyên qua một hẻm nhỏ đã đến rồi. Ở đây không bao lâu, ba mình liền đưa Tướng quân và Tướng quân phu nhân đến, cái nhà này, hai người và hai con chó, vừa lúc rất là phù hợp."

Bình thường khi không có những chuyện khác làm cho phân tâm, thần kinh của Thiển Thiển vẫn luôn rất nhạy cảm, cho nên cô chú ý lúc Lục Diệp nhắc đến mẹ của cậu, đều sẽ dừng lại hạ giọng xuống, giọng nói, vẻ mặt và ánh mắt đều trở nên đặc biệt lưu luyến, giống như nhớ lại những khoảng thời gian tốt đẹp của quá khứ.

Vốn biết là không nên chạm vào chuyện đau lòng của người khác, nhưng nhìn thấy Lục Diệp như vậy, Thiển Thiển giống như nói năng thiếu suy nghĩ mà vội bật thốt lên: "Cậu với mẹ của cậu.......nhất định sống cùng nhau rất là hòa hợp."

Đối với những học sinh cấp hai đến cấp ba lúc bấy giờ mà nói, chuyện sống hòa thuận với ba mẹ là một chuyện vô cùng khó khăn, ngay cả người tùy tiện như Hạ Văn, dịu dàng trầm tĩnh như rừng là Nhược Vân, rộng rãi như Giang Đường, thỉnh thoảng cũng sẽ có mâu thuẫn với ba mẹ của mình.

Về phần của cô..........Đương nhiên chính là trong số ít đó rồi.

Bây giờ nhìn lại, chắc là lớp trưởng cũng nằm trong thiểu số đó.

"Chính xác là như vậy." Lục Diệp lộ ra một nụ cười nhớ nhung nói: "Mẹ của mình, bà ấy.......làm cho mình rất là nhức đầu. Bà ấy là người phát động làm việc nghiêm túc, bà không cho phép khi làm việc gì đó mà phạm phải sai lầm dù là rất nhỏ, trong cuộc sống thì lại có chút lơ mơ, thường xuyên cần mình thu dọn cục diện rối rắm, chẳng hạn như lúc mình học cấp hai, mỗi ngày mẹ của mình đều ngồi ở phòng khách xem ti vi đợi mình tan học về, nhưng thường là bà chỉ nhìn một chút, rồi dựa vào Tướng quân và Tướng quân phu nhân ngủ rồi ngủ thiếp đi, cuối cùng mình là người đưa bà về phòng ngủ, lúc đầu thì một mình mình còn làm không được, còn cần đến Tướng quân và Tướng quân phu nhân giúp mình, sau này mình khỏe hơn một tí, thì một mình mình có thể tự ôm bà vào phòng được. Cũng có lần mải xem ti vi mà quên mình đang nấu cơm, đến lúc mình đi học về mới nhớ ra, nồi cũng bị bà làm hỏng hết mấy cái rồi. Có mấy lần xào rau lúc dầu trong chảo bị bắt lửa cháy, bà sợ đến mức ném cái sạn đi lấy nước dập lửa, cuối cùng vẫn là mình ngăn lại, tắt lửa xong thì lửa trong chảo cũng tắt......Lại nói tiếp điểm này thì cậu và mẹ của mình rất giống nhau, nhưng mà bà ấy vẫn còn hơn cậu, có thể nhớ rõ đường, sẽ không tự vứt bỏ chính mình."

Nghe thấy cậu trêu chọc mình mù đường bẩm sinh, Thiển Thiển mất hứng sờ sờ gò má, nhưng bởi vì rất ít khi được nghe Lục Diệp nói một đoạn dài như vậy, nghĩ đến việc đúng là cậu đã giúp mình thu dọn quá nhiều cục diện rối rắm, cô vẫn là bỏ qua cảm xúc bất mãn của mình, chống cằm tiếp tục nghe.

Bộ dạng khôn khéo này của cô trách sao được người ta thương yêu, Lục Diệp thuận tay sờ sờ đầu của cô, hơi cảm thán nói: "Nếu bà ấy vẫn còn, gặp cậu nhất định rất vui."

Câu nói sau cùng này, từng chữ từng chữ Thiển Thiển đều hiểu, nhưng lời được nói ra xong, Thiển Thiển thì không hiểu được ý tứ của nó, mẹ của cậu thấy cô sao lại vui vẻ được?

***

Sau khi mưa đã tạnh, Lục Diệp và Thiển Thiển cùng nhau đi siêu thị mua sữa bột và thức ăn cho mèo về cho bốn tên tiểu tử kia ăn, đợi đến lúc chúng nó ăn no đủ rồi nằm bò lên ghế sô pha kêu "meo meo", Lục Diệp và Thiển Thiển nhìn chúng nó lại thấy có chút khó khăn.

Nhặt về thì cũng đã nhặt rồi, nhưng mà tìm ai để nuôi đây?

Nhà Thiển Thiển tuyệt đối là không được rồi, mẹ của cô ngay cả chó có "lai lịch chính đáng" cũng không cho phép cô nuôi, có thể đồng ý cho cô nuôi mèo hoang nhặt về không? Nhà của ông bà ngoại cũng không được, trước kia bà ngoại bị mèo cào, vẫn còn bóng ma tâm lý, chưa bao giờ nuôi động vật nhỏ. Ông bà nội lại thường ra ngoài chơi, không có người chăm sóc......

Hai người nhìn nhau đến nửa ngày, cuối cùng là Lục Diệp bại trận, nói: "Mình vừa nghĩ ra, theo mình dự đoán thì chỉ có nhà ông bà ngoại của mình mới đồng ý nuôi dưỡng, thế nào, cậu có muốn cùng đi thử với mình không?"

Cậu không thể nuôi dưỡng, vì trong nhà có Tướng quân và Tướng quân phu nhân oai hùng hiên ngang, sợ sẽ hù mấy tên tiểu tử này, mà nói "có thể", là vì trước kia nhà ông bà ngoại có từng nuôi mèo nhưng lúc chúng nó đi chơi ăn gì đó không được sạch sẽ nên bị nhiễm bệnh mà chết, tóm lại là cuối cùng bị chết rất thảm, ông bà ngoại vì thế mà thương tâm một khoảng thời gian ngắn, sau này cũng không có nuôi mèo nữa.

Thiển Thiển vốn ngượng ngùng vì tự nhiên lại đến gặp người nhà của bạn học, nhưng nghe Lục Diệp nói rõ duyên cớ rồi, cô lựa chọn sẽ đi, nếu nhà ông bà ngoại của Lục Diệp không đồng ý thu nhận, hai người bọn họ còn phải cùng nhau nghĩ cách khác.

Hơn nữa, có đến bốn mèo con, một mình lớp trưởng cũng không thể ôm hết.

Nhà ông bà ngoại của Lục Diệp cũng cách đây không xa, sau khi Thiển Thiển thay lại quần áo của mình xong liền cùng Lục Diệp mỗi người ôm hai con mèo trong lòng ngồi xe, cũng không lâu lắm thì đến.

Gõ cửa, bà ngoại của Lục Diệp là một bà cụ mặt mũi hiền lành nhiệt tình đón Lục Diệp đi vào, đến khi nhìn thấy Thiển Thiển ở phía sau Lục Diệp thì thái độ của bà càng thêm thân thiện, cũng may là trên tay Thiển Thiển ôm mèo con, nếu không chân tay co quắp của cô cũng không biết để đâu.

Trong nhà còn có một ông cụ, ông chính là ông ngoại của Lục Diệp, cũng cười đến mức nheo mắt không được, mời Thiển Thiển ngồi, hỏi cô ăn trái cây gì, như vậy, còn cao hứng hơn là thấy được cháu ngoại của mình.

Thiển Thiển càng hồi hộp hơn.

Lục Diệp hiểu rõ đạo lý, thấy Thiển Thiển có vẻ không chống đỡ được nữa, liền tiến lên ngăn cản sự nhiệt tình của ông bà ngoại.

Không phí võ mồm bao nhiêu, ông bà ngoại đã tươi cười đồng ý nuôi mấy con mèo hoang nhỏ này, Thiển Thiển thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Thừa dịp Thiển Thiển đi chơi cùng mấy con mèo, ông bà ngoại kéo Lục Diệp qua một bên, bày ra bộ mặt tươi cười hỏi: "Tiểu Diệp, đây là bạn gái của con sao?"

Một người vẻ mặt mong chờ hỏi: "Đã phát triển đến mức đi gặp gia đình rồi sao?"

"Định khi nào thì kết hôn vậy?"

"Muốn sinh mấy đứa đây?"

.................

Lục Diệp lần lượt trả lời từng câu một.

"Tạm thời thì không phải, nhưng rất nhanh sẽ phải."

"Cái này không tính, chờ đến lúc chính thức gặp gia đình sẽ thông báo cho hai người."

"Tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn."

"Muốn sinh mấy đứa thì cháu tôn trọng ý kiến của cô ấy."

....................

Đợi chút, Lục đại học thần, chuyện tình của cậu và Thiển Thiển giống như cái bát còn chưa được lật lên, hiện tại lo lắng chuyện này thật sự có nghĩ nhiều quá rồi không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv