Nghe thấy tên của mình, Thiển Thiển lo sợ ló đầu ra nhìn, khi thấy bên ngoài có nhiều người vây xem như vậy, cô sợ đến mức muốn lập tức rút đầu về.
"Đừng vội quay đầu lại, Thiển Thiển." Lục Diệp gọi cô lại, hỏi, "Người kia, hắn có làm gì với cậu hay không?"
Khi nói chuyện, cậu cố ý hướng về phía người nọ đang bị cậu kẹp cổ, ý muốn nói với Thiển Thiển "người kia" là ai.
Thiển Thiển nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Hắn, hắn chỉ ngồi ở bên mép giường của mình, chỉ có, chỉ có nhìn chằm chằm vào mình thôi......"
Lục Diệp có chút bất mãn với đáp án này, nhíu mày hỏi thêm: "Chỉ có như vậy sao? Không có gì khác hả? Cho dù có chuyện gì khác cũng không cần phải sợ, cậu nói ra đi, mình sẽ giúp cậu đòi lại công bằng. Hắn ta có chạm vào cậu không?"
Thiển Thiển thành thật lắc đầu, nói: "Không, không có cái gì khác cả, cũng không có chạm vào mình.....Lúc mình phát hiện ra thì hắn ta chỉ nhìn mình, mình, mình liền lui vào góc tường, hắn cũng chỉ nhìn mình, cũng không có chìa tay bắt mình lại, sau đó không bao lâu, cậu liền đi ra đây....Mình, mình mặc quần áo cũng kín đáo! Mình vẫn mặc quần áo này ngủ đấy, còn, còn chưa kịp rửa mặt...."
Lục Diệp gật đầu, điều cuối cùng thì cậu biết, bởi vì sau khi vào phòng của Thiển Thiển, trước khi đi vào phòng tắm cậu còn cố ý liếc nhìn Thiển Thiển thêm lần nữa, đỡ hai chân của cô lên giường, đắp chăn lại.
"Được rồi, có thể quay lại." Lục Diệp nói.
Thiển Thiển nghe lời rụt đầu lại.
Bà cô ở một bên nhẹ nhàng thở ra một hơi.
***
Nghe nói người này không có làm tổn thương Thiển Thiển, cơn tức giận trong lòng của Lục Diệp đã giảm đi hơn một nửa, sức lực trên cánh tay cũng giảm xuống một chút, nhưng mà đối phương ăn mặc đồi phong bại tục như vậy làm ô nhiễm hai mắt của Thiển Thiển làm cho cậu rất không thích, cậu rất ngông cuồng nóng nảy quát bà cô: "Rõ ràng bà biết con trai bà có bệnh, lại còn để hắn ở cái nơi có người đến người đi nhiều như khách sạn này, lại không trông coi hắn cho tốt, bà không sợ hắn ta gây ra chuyện gì hay sao?!"
Nghe thấy Lục Diệp có ý không kiên nhẫn, bà cô nghiêm mặt nói: "Cậu em này, không nói gạt cậu, từ lúc xảy ra chuyện lần trước, tôi đều để đứa nhỏ này ở nhà bà ngoại nó, chỉ là gần đây bà ngoại nó có việc, phải về quê, tôi mới đưa nó về chăm sóc vài ngày, không nghĩ tới ngày hôm sau liền.......Nhưng mà nó không có ý xấu đâu, chỉ là nó thấy cô bé này xinh xắn nên........."
Bà cô này không nói đến việc này thì tốt rồi, nhắc tới thì trong lòng Lục Diệp liền nổi giận, tức giận nói: "Cho dù con gái người ta có xinh đẹp, thì có thể lén lút chạy vào phòng người ta nhìn trộm sao? Hơn nữa, đây là cô gái của tôi!"
Bà cô nói sai vội cười làm lành nói: "Đúng, đúng, đúng, là cô gái của cậu, chỉ cậu mới được nhìn thôi."
Thiển Thiển ở trong phòng nghe thấy cũng không hiểu chuyện gì: Cái gì mà của cậu của tôi chứ?
Nói nhăng nói cuội một lúc, Lục Diệp bỗng nhớ đến một chuyện quan trọng: "Làm sao mà hắn có thể đi vào phòng được? Tôi nhớ tôi có khóa cửa lại mà."
"Nó......" Bà cô lộ ra vẻ lúng túng, "Có lẽ là thừa dịp tôi chưa chuẩn bị mà trộm chìa khóa dự phòng, nhiều chìa khóa như vậy, nó chỉ trộm một cái, tôi cũng không phát hiện ra được."
Lục Diệp cười nhạt một tiếng: "Còn biết chọn đúng chìa khóa mà trộm, tôi xem con trai của bà cũng không phải quá ngốc đâu."
Bà cô nghe được thì mồ hôi lạnh tuôn ra, cũng không dám nói tiếp, bà chỉ lo lắng nhìn con trai đang bị Lục Diệp giữ lại, thật lâu sau mới lắp bắp nói: "Đã...nếu hiểu lầm đã được giải quyết rồi, vậy cậu có phải nên........."
"Hiểu lầm?" Lục Diệp nhíu mày, cười như không cười nói, "Bà nói đây chỉ là hiểu lầm sao?"
"Không không không.......Tôi không có ý này, ý của tôi là nếu cô bé kia không có gì đáng ngại........."
"Không có gì đáng ngại? Mở to mắt nhìn người đàn ông xa lạ ngồi bên giường của mình, sợ đến mức hồn bay phách tán, cái này gọi là không có gì đáng ngại sao?"
"Cái này cái này......"
Làm khó dễ bà cô này hai câu, trong lúc lơ đãng Lục Diệp nhìn thấy tóc mai của bà đã bạc, nghĩ thấy một đứa con ngốc đã làm một gia đình liên lụy cả đời rồi, cơn tức giận của cậu giảm đi một nửa, liền thu tay về, cho bà cô dẫn con trai về.
Lục Diệp bỏ qua dễ dàng như vậy, làm cho bà cô vô cùng mừng rỡ, phải biết rằng tuy là lần trước trong miệng nói "Cũng không dễ dàng như vậy", nhưng vì bà yêu cầu bà đưa hai ngàn đồng làm "Phí tổn thất tinh thần" mới bằng lòng bỏ qua. Thấy Lục Diệp không đề cập tới, bà cũng biết ý mà chủ động nói: "Như vậy đi, để bồi thường, tiền hai phòng của hai người tôi sẽ không thu, tiền thế chấp ngày mai tôi sẽ trả lại cho các người, tặng thêm một bữa ăn sáng, có được không?"
Lục Diệp khoát tay nói: "Bữa sáng có thể nhận, tiền phòng cũng không cần miễn, còn có cánh cửa này......."
"Không sao không sao, tự tôi sửa lại.". Bà cô luôn miệng nói, xong rồi lại hỏi, "Có cần tôi mở một phòng khác cho hai người không?"
Lục Diệp không trả lời ngay, mà hỏi vào người ở bên trong: "Thiển Thiển, mở một phòng khác cho cậu được không?"
Dường như là Thiển Thiển trả lời ngay nói: "Không, không cần! Mình không muốn ngủ một mình!"
Xem ra là đã dọa sợ lắm rồi.
***
Bà cô nhéo lỗ tai của cậu con trai lôi đi, Lục Diệp chợt nhớ tới một chuyện, lại gọi bọn họ lại, nói: "Đợi chút."
Bước chân của bà cô lập tức dừng lại, lấy lòng cười nói: "Còn có chuyện gì sao?"
"Phòng tắm trong phòng của tôi không có nước, bà có thể tìm người sửa giúp tôi hay không?"
"Phòng không có nước..........À đúng rồi, cậu ở phòng 5218 phải không? Nước của phòng đó đúng là có chút vấn đề, phiền cậu chờ một chút, tôi đưa con của tôi về phòng rồi sẽ giúp các cậu làm."
"Ừ."
Nhìn thấy hai người họ đi khỏi, Lục Diệp mới trở về phòng tìm Thiển Thiển.
Thiển Thiển ngồi ở bên giường, đang lúc hai tay đặt lên hai chân, mười ngón tay giao nhau, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cô khẩn trương ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đi đến là Lục Diệp, hai vai cô mới thả lỏng.
Lục Diệp nhìn thấy Thiển Thiển như con thỏ nhỏ bị giật mình thì rất đau lòng, cậu đi đến trước mặt của Thiển Thiển, thân người nửa ngồi, hai tay cầm tay của Thiển Thiển xoắn lại như bánh quai chèo, nhỏ giọng nói: "Thiển Thiển, còn sợ sao?"
Thiển Thiển thành thật gật đầu: "Còn một chút."
Lục Diệp lại sờ đầu cô, trấn an nói: "Đừng sợ, có mình ở trong này rồi, không ai có thể làm tổn hại đến cậu."
"Ừ." Thiển Thiển đáp, nở một nụ cười gượng gạo với cậu, dường như là để làm hài lòng trái tim của cậu.
"Thiển Thiển ngoan", hai mắt của Lục Diệp dịu dàng hơn rất nhiều, cậu buông tay của Thiển Thiển ra, xoay người lấy khăn mặt cùng đồ vệ sinh cá nhân, còn có đồ ăn vặt, đưa tay ra trước mặt Thiển Thiển, nói: "Cửa phòng này đã bị mình đá hỏng rồi, cho nên không thể ở được. Chúng ta đến phòng kế bên ngủ đi, được không?"
Thiển Thiển không chút do dự đặt tay vào lòng bàn tay của cậu, khéo léo thuận theo lực của cậu mà đứng dậy, mới đi ra ngoài được hai bước, cô liền đứng lại.
Lục Diệp xoay đầu lại, nghi ngờ hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Thiển Thiển chần chừ nhìn ra bên ngoài, ngập ngừng nói: "Bên ngoài........Có rất nhiều người........."
Dù sao một cô gái ở một mình trong phòng bị một người đàn ông đầu óc có vấn đề lẻn vào phòng ngồi bên giường nhìn chằm chằm một lúc lâu như vậy là một chuyện rất khó chấp nhận, còn có nhiều người vây xem như vậy, cho nên ít nhất......Ít nhất không thể cho bọn họ thấy dáng vẻ của cô được?
Thấy Thiển Thiển cúi thấp đầu, Lục Diệp liền hiểu rõ mối băn khoăn của cô, cậu nghĩ một chút, nói với Thiển Thiển: "Cậu ở đây đợi mình một chút."
Nói xong, cậu để Thiển Thiển ở lại, đi thẳng ra ngoài.
***
Người đứng xem ngoài cửa đã tản đi hết một nửa, nhưng vẫn còn một nửa, một ít người nhiều chuyện còn cố ý đi tới đi lui ngoài cửa, chĩa cổ nhìn vào bên trong, chỉ hận mắt mình không thể rẽ ngoặc vào nhìn, không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của cô bé kia.
Thấy Lục Diệp bình tĩnh đi ra, những người nhiều chuyện đứng ngoài cửa tự giác thu hồi cổ của mình lại, ngượng ngùng gãi ót, bộ dạng điên cuồng của Lục Diệp như thế nào, bọn họ đã rõ hết rồi, cho nên không có người nào dám đặt rủi ro của mình vào cậu.
Lục Diệp đi đến cửa, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, mỉm cười, nói với bọn họ: "Mọi người, làm trò nãy giờ cũng xem xong rồi, mọi người cũng nên trở về phòng rồi chứ.", tiếp theo cậu dùng ánh mắt hướng vào phòng, hạ giọng nói: "Da mặt của bạn gái của tôi mỏng, đã xảy ra sự việc như vậy, cô ấy vốn đã hoảng sợ không ít rồi, mọi người còn đứng xem nhiều như vậy, cô ấy rất xấu hổ, còn dám đi ra sao? Xin mọi người nể mặt, giúp đỡ."
Lời nói của cậu tốt đẹp, thái độ thành khẩn, nói xong thì những người đứng xem ngoài cửa cảm thấy ngượng ngùng, đều tươi cười nói đại loại như, "Nên mà nên mà", "Chàng trai an ủi bạn gái nhiều một chút nha",......rồi về phòng của mình, tiếng đóng cửa vang lên liên tiếp, trên hành lang thật dài nháy mắt liền trở nên không có một bóng người.
Lục Diệp thở dài nhẹ nhõm một hơi, trở lại trong phòng đưa Thiển Thiển đi ra.
Thiển Thiển dựa vào bên giường bên phòng của Lục Diệp, chơi đùa với các ngón tay.
Lục Diệp tựa vào trên tường nhìn cô, có chút đau đầu, cô bé này có chút ngốc nghếch, hiện tại đã bị dọa đến ngây người rồi.
Lúc này, bà cô chật vật với vòi nước trong phòng tắm nãy giờ mới lau mặt bước ra, nói với Lục Diệp: "Đã có thể dùng rồi, nước của phòng này chính là hai ngày ba bữa là có vấn đề, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, tôi gõ gõ vài cái thì đã xong rồi. Nếu nước bỗng nhiên lại ngừng chảy, cậu chỉ cần đá vòi nước vài cái, nhưng trăm ngàn lần cũng đừng dùng sức lực giống như khi cậu đá cánh cửa kia, sẽ đá hỏng vòi nước đấy."
Lục Diệp: ".........Tôi biết rồi."
Sau đó bà cô liền rời đi.
Lục Diệp thở dài, đi tới hỏi: "Thiển Thiển, không muốn đi rửa mặt sao?"
Động tác đùa giỡn với các ngón tay của Thiển Thiển dừng lại một chút, lắc đầu, giọng nói rầu rĩ: "Đâu phải."
Lục Diệp lấy bàn chảy đánh răng mới toanh từ trong túi ni lông ra, mở đóng gói, đi đến bình nước lấy một ly nước ấm, lấy bàn chảy đánh răng ngâm vào trong đó một lát, lại trở về, lấy kem đánh răng bôi vào bàn chải, sau đó cậu để bàn chải đánh răng vào ly súc miệng cho, đưa cùng với khăn mặt cho cô, nói: "Vậy thì mau rửa mặt đi, thời gian không còn sớm, tắm xong thì cũng đi ngủ nhanh lên, ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm đấy."