Ngược lại Lục Diệp có chú ý đến chuyện này, nhưng mà cậu không có ý định kéo giãn khoảng cách ra một chút nào. Cậu cảm thấy hiện tại dường như mình bị biến thành hai người vậy, một là thích lên mặt dạy đời, kiên nhẫn tỉ mỉ giảng giải từng chút kiến thức cho Thiển Thiển, không chút che giấu mà hưởng thụ cô, ánh mắt sùng bái. Một người khác biến thái hèn hạ, tham lam hít vào mùi hương thoang thoảng trên người của Thiển Thiển, ánh mắt tuần tra tới lui nơi cổ áo đang rộng mở của cô, cô dùng giọng nói mềm mại nói về vấn đề không rõ với cậu thì cậu như bị khống chế mà nhìn vào đôi môi xinh xắn óng ánh hết hé ra rồi khép lại của cô giống như thạch hoa quả màu hoa anh đào, làm người xem ngứa ngáy trong lòng, hận không thể lập tức cuối đầu cắn một cái.
Hình ảnh cô trong mộng thở hổn hển gọi mình là anh Diệp dường như lại hiện ra trước mắt, yết hầu của Lục Diệp chuyển động lên xuống, bỗng cảm thấy lưỡi khô, trái tim mơ hồ vô cùng lo lắng.
Cậu hít một hơi thật sâu, nhân lúc Thiển Thiển đang suy nghĩ mà lặng lẽ di chuyển qua thêm một chút, thuận lợi khi không có ai phát hiện chuyện này mà kề sát khuỷu tay của mình vào trên cánh tay của Thiển Thiển, trong khoảnh khắc cảm nhận được cảm giác mềm mịn giống như tơ lụa đã mang tất cả các dây thần kinh toàn thân của cậu đi, cậu không tự chủ được mà xúc động duỗi thẳng lưng một chút, nhưng nhiệt độ hơi lạnh của cơ thể lại làm cho cậu nhăn mày lại.
Thiển Thiển vẫn không phát hiện ra động tác mờ ám của cậu, hoặc có lẽ không xem chút động tác mờ ám này của cậu để trong lòng, vẫn còn suy nghĩ một lúc lâu, mới vui vẻ vỗ tay một cái, nói: "Mình đã hiểu vấn đề là gì rồi!"
Dứt lời, cô trực tiếp rút cây bút từ trong tay Lục Diệp ra, cúi đầu "xoay xoay" cây bút về hai phía, sau đó viết các bước xong rồi đưa cho Lục Diệp xem: "Cậu xem xem, có phải là như vậy hay không?"
Lục Diệp nhìn các bước cô viết một chút, gật đầu nói: "Không sai, như vậy là đúng rồi." Trong lòng lại vô cùng tiếc nuối khuỷa tay của mình chỉ chạm vào cánh tay của Thiển Thiển không tới mười giây.
Thấy cậu hài lòng với suy nghĩ mới của mình, Thiển Thiển vui mừng bắt ngay lấy tay của cậu, trong hai mắt có sương mù bỗng lóe ra ánh sáng trong suốt, vui vẻ nói: "Lớp trưởng, cậu thật là lợi hại quá, mình rất thích cậu, rất sùng bái cậu, lại có thể giải thích cho mình hiểu một đề bài khó như vậy, tối nay có thể gặp cậu ở đây thật sự là quá tốt rồi! Nếu không thì ngày mai mình phải chép phạt sách rồi."
Bất ngờ bị cô nắm tay, đầu tiên Lục Diệp sững sờ, sau đó niềm vui đã bao phủ khắp trong lòng, cậu cố gắng không dùng sức mà cầm tay cô quá chặt, kích động giữ chặt tay cô trong lòng bàn tay của mình, trước khi cô phản ứng kịp mà dùng bàn tay khác vỗ vỗ mu bàn tay của cô, nói: "Đây vốn dĩ là vì cậu không ngốc. Được rồi, bây giờ chúng ta xem bài tiếp theo đi."
Thiển Thiển gật đầu một cái thật nặng nề, thu tay lại, vui vẻ làm bài tập đang đặt trước mặt Lục Diệp, ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ mặt mong chờ, dường như không để ý đến vừa rồi vì quá vui mừng mà mình đã làm ra một hành động thất lễ vậy.
Như vậy cũng tốt.
Lục Diệp vừa đọc đề vừa thầm nghĩ.
Da mặt của cô quá mỏng, nếu để cô biết được bởi vì mình vui vẻ quá mức mà chủ động nắm tay một bạn nam, nói không chừng lại xấu hổ mà trốn về, ngay cả bài làm cũng không cho cậu giải thích.
Trong phòng nghỉ càng lúc càng ít người, bài kiểm tra còn bỏ trống của Thiển Thiển cũng càng ngày càng ít.
Chờ Thiển Thiển viết các bước cuối cùng của bài kiểm tra xong, thời gian cũng đã sấp sỉ mười một giờ, phòng nghỉ cũng chỉ còn lại hai người Thiển Thiển cùng Lục Diệp.
Lúc đầu Diệp Trạch Phong muốn ở lại chờ Lục Diệp, nhưng mà nhìn ánh mắt của Lục Diệp một cái, cậu liền hiểu rõ mình không nên ở lại làm kỳ đã cản mũi, vì thế phỏng vấn xong liền rút lui.
Thiển Thiển vừa đóng tập toán lại, chợt nghe cửa phòng nghỉ bị mở ra lần nữa, giọng nói của Tập Tranh khi gọi tên cũng đã có chút mệt mỏi: "Còn một người cuối cùng, người cuối cùng tham gia tuyển sinh là ai?"
"Là tôi." Lục Diệp đang ở bên cạnh Thiển Thiển đứng lên, vừa trả lời vừa bước ra cửa.
Thấy cậu đi vào phòng phỏng vấn, Thiển Thiển vội vàng dùng tinh thần mạnh mẽ mà gọi cậu lại: "Lớp trưởng!"
Lục Diệp ngừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười: "Hả?"
Thiển Thiển nhếch miệng nở một nụ cười với cậu, nói bằng giọng trong trẻo: "Cố lên nha!"
Đôi mắt của cô long lanh cong thành hai mặt trăng lưỡi liềm xinh xắn, tách đôi môi có thể nhìn thấy mười hai chiếc răng trắng tinh đều đặn ở giữa ra, thịt ở khóe miệng trên gương mặt phồng lên một chút, bởi vì khóe mắt quá cong nên tạo ra vài nếp nhăn thật đáng yêu.
Khuôn mặt tươi cười này còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời, giống như cậu thấy được ở trong mộng vậy.
Tầm mắt của Lục Diệp ngừng một chút, giây tiếp theo liền trở nên dịu dàng: "Được."
Cửa phòng nghỉ bị đóng lại, Thiển Thiển cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc cô đã ném đầy bàn, nhưng tất cả đều là dụng cụ học tập như tẩy, bút chì, bút lông, thước, compa,.....
Trong quá trình thu dọn lại làm rơi tẩy xuống bàn, nhặt lên để vào bóp viết, sau đó để bóp viết vào trong cặp, kéo khóa kéo của cặp lại, cuối cùng công trình dọn dẹp của Thiển Thiển cũng kết thúc.
Sau đó Thiển Thiển cẩn thận kiểm tra xem tất cả các vật dụng bằng điện đã tắt hết chưa, mới khóa trái cửa phòng nghỉ rồi đi ra, đi đến cửa phòng phỏng vấn.
Hiệu quả cách âm của cửa phòng phỏng vấn thật tốt, cô đứng ở bên ngoài mà một chút âm thanh của bên trong cũng không nghe được.
Cũng không lâu lắm, cửa phòng phỏng vấn đã được mở ra, Thiển Thiển quay đầu nhìn lại, người đi ra đầu tiên là Lục Diệp.
Lông mày Thiển Thiển khẽ cong, cũng không hỏi cậu kết quả như thế nào, chỉ nói: "Lớp trưởng, ngày mai gặp."
Trong nháy mắt khi nhìn rõ là cô, gương mặt Lục Diệp vốn không nhìn ra cảm xúc gì chợt dịu xuống, giọng nói cũng không lạnh nhạt như lúc thi lúc nãy, mà mang theo một chút ý cười: "Được, ngày mai gặp."
Cậu vừa dứt lời, đám người phỏng vấn cùng Nhạc Kỳ Sâm trong phòng cũng lần lượt đi ra.
Lục Diệp thấy vậy cũng không nói nhiều nữa, gật đầu với Thiển Thiển rồi rời đi.
Trên đường trở về, Thiển Thiển không nhịn được mà hỏi: "Anh, hôm nay anh cảm thấy phỏng vấn.....thế nào?"
"Rất đặc sắc." Nhạc Kỳ Sâm xoa đầu cô một cái, nói: "Nếu như không có quay phim hay chụp ảnh lại, em cũng có thể vào xem."
"Em nghe cũng không hiểu, vào xem cũng vô ích thôi." Thiển Thiển không để ý lắm mà nói, ngược lại lại hỏi: "Vậy người tham gia phỏng vấn.....Anh cảm thấy thế nào?"
"Biểu hiện của mọi người đều có điểm đặc biệt riêng." Nhạc Kỳ Sâm vừa nhớ lại vừa nói: "Ví dụ như Trương Phong Minh lớp 10C3, cậu ta thuyết trình vô cùng xuất sắc. Lưu Tư Kỳ lớp 10C9, câu trả lời của cô ấy rất cụ thể. Diệp Trạch Phong lớp 10C20, người này rất có khả năng tạo bầu không khí....."
Chỉ mới nghe anh nhận xét có ba bốn người, Thiển Thiển đã không kiên nhẫn nghe tiếp được nữa, dứt khoát chỉ đích danh mà nói: "Lớp trưởng đâu, lớp trưởng của chúng em thì sao?"
"Lớp trưởng?" Đang vui vẻ nhận xét, Nhạc Kỳ Sâm nghĩ ngợi một chút mới chợt nói: "Em nói là Lục Diệp sao?"
Thiển Thiển vội vàng gật đầu một cái nói: "Dạ dạ dạ, chính là cậu ấy, cậu ấy thì thế nào?"
Thế nhưng Nhạc Kỳ Sâm lại không trả lời câu hỏi của cô ngay, mà là cưng chiều nhéo chóp mũi của cô, nói: "Được lắm bé con láu cá, muốn hỏi thăm cậu ta từ anh thì cứ việc nói thẳng, vòng vo như vậy làm gì, có phải có ý gì với cậu ta mà không thể nói cho anh biết không?"
"Cái gì mà ‘không thể nói cho anh biết’ chứ." Thiển Thiển tức giận, không nặng không nhẹ mà đá lên đùi anh một cái, không được tự nhiên nói: "Hôm nay trong đám người đến tham gia vòng phỏng vấn cuối cùng em chỉ biết có một mình cậu ấy, dĩ nhiên là muốn hỏi thăm cậu ấy rồi! Không biết, em muốn nghe!!"
"Được rồi được rồi, đừng giận đừng giận, anh chỉ muốn nói đùa với em một chút cũng không được sao?" Nhạc Kỳ Sâm giơ hai tay lên ngang đầu làm dáng đầu hàng, thấy Thiển Thiển không còn tức giận, mới lên tiếng: "Lục Diệp này là một người mới vô cùng xuất sắc, tuy rằng cậu ta thuyết trình ngắn gọn, nhưng điều nhắm trúng trọng điểm, lúc suy nghĩ và trả lời câu hỏi thì vô cùng rõ ràng, khi những người khác thi thì cần khoảng nửa phút để suy nghĩ và sắp xếp từ ngữ, thế nhưng hầu như khi vừa đọc câu hỏi xong thì cậu ta đã có thể trả lời được, giống như cậu ta đã sớm biết trước câu hỏi mà chúng ta định hỏi và suy nghĩ trước câu trả lời rồi vậy, nếu không phải bởi vì khi đến lúc phỏng vấn mới biết được câu hỏi, anh sẽ cho rằng là có người đã tiết lộ đề cho cậu ta biết trước đấy. Cho nên anh cho rằng lúc cậu ấy chuẩn bị bản thảo thuyết trình thì đã đoán được chúng ta sẽ hỏi về phương diện nào rồi, cho nên người này thật sự là rất lợi hại. Hơn nữa trong suốt quá trình phỏng vấn, biểu hiện của cậu ta vô cùng bình tĩnh, những người khác dù ít dù nhiều thì cũng có chút hồi hộp mà làm một vài cử chỉ nhỏ, ví dụ như xoắn ngón tay, nắm vạt áo hoặc là lau mồ hôi.....Nhưng chỉ có một mình cậu ta, từ đầu đến cuối đều thoải mái mà trả lời, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi." Nhạc Kỳ Sâm nói xong thì đột nhiên cười, trêu chọc nói: "Anh cảm thấy biểu hiện của mình vào năm trước đã đủ tốt rồi, nhưng không thể không thừa nhận rằng so với cậu ta vẫn còn kém một chút. Nếu như anh không nhìn lầm người, người năm sau sẽ ngồi vào vị trí của anh sẽ là cậu ta. Cho nên Thiển Thiển à, lớp trưởng của các em đúng là một người vô cùng lợi hại."
Thiển Thiển nghe vậy, bản thân nhịn không được mà đắc ý, vẻ mặt có vẻ tự hào mà nói: "Đó là đương nhiên!"
Nghe giọng điệu dĩ nhiên như vậy của cô, Nhạc Kỳ Sâm không khỏi cảm thấy buồn cười, cố ý hỏi: "Oh? Khẳng định như vậy thật sao? Xem ra em rất có lòng tin với lớp trưởng đó."
"Không sai!"
"Tại sao vậy chứ?"
"Bởi vì lớp trưởng là lớp trưởng toàn năng, cái gì cậu ấy cũng biết, hơn nữa chỉ cần cậu ấy muốn làm việc gì, cũng đều có thể làm tốt được hết!"
"....."
Thật muốn biết lớp trưởng toàn năng có thể phá cánh cửa kia được hay không đây?
Nhìn Nhạc Kỳ Sâm cùng Nhạc Thiển Thiển đi vào cánh cửa có phong cách cổ kính kia, bóng của Lục Diệp mới từ trong trụ đèn đường đi ra.
Thời gian quá muộn, mặc dù có Nhạc Kỳ Sâm đi về nhà cùng Thiển Thiển, nhưng đối với Nhạc Kỳ Sâm này, Lục Diệp chỉ nghe nói anh có năng lực làm việc tuyệt vời chứ chưa từng nghe nói anh có võ công mạnh mẽ. Cho nên Lục Diệp vẫn không yên tâm, một mạch đi theo, mãi cho đến lúc họ về tới nhà an toàn, người tài giỏi như cậu mới trở về nhà."
Đi được nửa đường, Lục Diệp không có việc gì nghĩ liền nhớ đến câu nói hết sức tự hào của Thiển Thiển: "Bởi vì lớp trưởng là lớp trưởng toàn năng, cái gì cậu ấy cũng biết, hơn nữa chỉ cần cậu ấy muốn làm việc gì, cũng đều có thể làm tốt được hết!" không nhịn được mà bật cười khúc khích, bước chân càng thêm nhẹ nhàng.