"Cậu nhìn thế tay của mình nhé. Trước tiên phải nắm hai bàn tay phải và trái lại, tay nào ở trên là tuỳ cậu, sau đó duỗi thẳng tay, lật cổ tay để mặt trong cánh tay hướng về phía trước, cố gắng khép tay lại, kẽ hở giữa hai cánh tay càng nhỏ càng tốt. Lúc nhận bóng, cậu phải dùng cổ tay để đón, nhớ kỹ, chỉ có thể nhận bóng bằng cổ tay, nếu dùng phần khuỷu tay hay cánh tay để nhận bóng sẽ khó đánh. Vả lại khi dùng chỗ tiếp giáp giữa hai cổ tay để nhận bóng mới dễ dàng điều khiển bóng không bay đến nơi ngoài dự tính, cậu nhớ kỹ chưa?"
Đi tới sân bóng chuyền, Lục Diệp đưa quả bóng cho Thiển Thiển, còn mình thì làm mẫu tư thế đánh bóng hợp quy, tặng kèm bài giảng tỉ mỉ.
Thấy anh đã nói xong, Thiển Thiển chậm rãi nhớ lại nội dung một lượt, do dự gật đầu.
Nhìn cô có vẻ chưa chắc chắn, Lục Diệp cười trấn an cô, khích lệ nói: "Không nhớ kỹ toàn bộ cũng không sao, trước hết cậu cứ làm theo những gì mình mới nói, chỗ nào chưa đúng mình sẽ sửa giúp cậu."
Nếu sau này lớp trưởng làm thầy giáo, nhất định sẽ là một thầy giáo ưu tú.
Thiển Thiển hoàn toàn bị sự dịu dàng của Lục Diệp chinh phục nên nở một nụ cười thật tươi với anh, sau đó dựa theo những gì anh nói và cách anh làm mẫu vừa nãy mà duỗi tay, nắm chặt tay lại, nhưng do lần đầu tập thử, cổ tay của cô lật không hết. Cô hơi hấp tấp , cầu cứu Lục Diệp bên cạnh.
Thời điểm quan trọng thế này, Lục Diệp lại ngây người.
Hai tay Thiển Thiển đưa đến trước ngực đồng thời khép sát lại, khiến cho nơi nào đó bị ép đến mức trước giờ chưa từng có. Dù cúc áo sơ mi của cô vẫn rất an phận cài đến cúc thứ hai, cũng không ngăn được khe ngực mê người xuất hiện dọc theo cổ áo, dụ người phạm tội.
Lục Diệp vốn đang quan sát động tác tay của Thiển Thiển có đúng hay không, trong lúc vô tình mới nhìn đến ngây ngẩn.
Khó trách ai cũng nói cái khe ngực này chỉ cần ép một chút sẽ thấy được. Thiển Thiển lại trổ mã hơn người thế, chỉ cần hơi ép như vậy, quả thật sẽ...
Lục Diệp không tự chủ mà liếm đôi môi khô khốc của mình, nheo cặp mắt lại.
Nhất định chính là đang khảo nghiệm anh.
Thiển Thiển thấy hai mắt Lục Diệp như đang nhìn vào khoảng không, hình như là đang ngẩn người, cảm thấy có điểm mới lạ —— lớp trưởng cũng có lúc ngẩn người? Đúng là hiếm có.
Việc ngẩn người với Thiển Thiển mà nói, là một hoạt động có ích cho cơ thể khoẻ mạnh, thấy Lục Diệp ngây ngẩn đến nghiêm túc như vậy đúng ra cô không nên quấy rầy anh, nhưng... cô duỗi tay đến mức mỏi nhừ rồi.
Lại đợi thêm một lát, Lục Diệp vẫn không có ý khôi phục, Thiển Thiển dứt khoát buông đôi tay đã tê rần của cô xuống.
Tay cô vừa bỏ xuống, khe rãnh sâu mê người đó cũng theo hành động nhỏ của cô mà "vèo" một cái trốn dưới lớp vải áo, giống như đang yêu đương vụng trộm. Tình cảm của thiếu nữ, bị người ta phát hiện nên xấu hổ mà giấu đi.
Ánh mắt Lục Diệp nửa không muốn nửa khát khao mà quanh quẩn nơi cổ áo, hận không thể xé nát lớp áo vướng víu đó, vậy cái anh ước ao đó sẽ không còn chỗ nấp.
Cho đến khi Thiển Thiển kêu hai tiếng lớp trưởng liên tiếp, anh mới lấy lại tinh thần, đối diện với cặp mắt hiếu kỳ của Thiển Thiển, mặt anh hơi ửng đỏ. Anh có cảm giác hành vi vừa rồi của mình quá đê tiện, mặt khác lại cảm thấy mình nhìn vợ mình chẳng có gì sai... Được rồi, mặc dù bây giờ cô chưa phải vợ anh, nhưng sẽ có một ngày trở thành vợ anh.
Anh gãi gãi sống mũi che giấu sự luống cuống của mình, nghiêm túc hỏi: "Hả, sao vậy? Mình còn chưa nhìn kỹ động tác của cậu có đúng chuẩn chưa, sao cậu đã bỏ tay xuống rồi?"
"Lớp trưởng, vừa rồi cậu đang nghĩ gì mà say mê thế?" Thiển Thiển mơ màng nhìn anh, "Mình không định quấy rầy cậu, nhưng cậu nghĩ lâu quá, tay của mình đều tê hết cả cho nên mới bỏ xuống."
Lục Diệp á khẩu một lát mới nói: "Ừm, xin lỗi cậu, ban nãy mình đang suy nghĩ chút chuyện."
"Chuyện gì thế? Chắc thú vị lắm, bằng không cậu sẽ không nghĩ đến mê mẩn vậy." Thiển Thiển suy đoán.
Nghe Thiển Thiển nói, Lục Diệp không nhịn được mà hồi tưởng lại cảnh đẹp vừa nhìn lúc nãy. Anh ho nhẹ một tiếng, thoải mái thừa nhận: "Đúng là rất thú vị."
"Thú vị thế nào cũng đợi dạy mình xong rồi nghĩ tiếp chứ," Thiển Thiển cụt hứng, "Cổ tay của mình lật thế nào cũng không tới được."
"Sao? Chỗ nào lật không tới?" Lục Diệp hỏi.
Lần thứ hai Thiển Thiển duỗi tay ra, nắm bàn tay lại, ép tay lại với nhau cho Lục Diệp nhìn, nói: "Đây, chính là chỗ này, cổ tay của mình lật nhiều nhất cũng mới được một nửa thôi."
Cánh tay của cô lại khép vào nhau, cái khe đã trốn đi kia lại len lén xuất hiện. Ánh mắt Lục Diệp không tự chủ mà liếc về chỗ đó một lát, trong lòng tự nhủ cả trăm lần "Không được mất hồn sẽ làm Thiển Thiển giận", mới miễn cưỡng khống chế mình lại. Anh nhìn thấy Thiển Thiển chỉ lật được nửa cổ tay, nghĩ một chút rồi vòng ra phía sau Thiển Thiển, từ sau lưng Thiển Thiển mà vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô, dặn dò: "Nếu đau thì phải nói mình dừng lại."
Tay anh rất dài, cho dù đứng sau lưng Thiển Thiển cũng nắm tới cổ tay Thiển Thiển.
Thật ra Lục Diệp vốn có ý tốt đi vòng ra phía sau Thiển Thiển để giúp cô mở rộng cổ tay, vì anh sợ nếu mình cứ đứng phía trước Thiển Thiển để giúp cô nói không chừng sẽ bị phong cảnh đầy ma lực kia hấp dẫn đầu óc. Nhưng khi lồng ngực anh chạm vào bờ vai thon gầy mỏng manh của Thiển Thiển, Lục Diệp mới phát hiện mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Nhiệt độ do tiếp xúc thân thể giữa hai người truyền đến Lục Diệp, xương bướm của cô vì động tác lật cổ tay không tự nhiên mà lúc lên lúc xuống, với chiều cao của anh cộng thêm góc độ này khiến anh có thể nhìn thấy phần trong cổ áo còn sâu hơn lúc đứng trước.
Hết thảy chuyện này khiến đại não của Lục Diệp khó khăn lắm mới tỉnh táo lại sắp ngất đi. Thậm chí anh bắt đầu tưởng tượng nếu bây giờ mình buông tay Thiển Thiển ra rồi ôm cô vào lòng, có thể Thiển Thiển sẽ cho anh một tát rồi mắng anh là đồ lưu manh, cũng có thể cô sẽ ngây ngốc để anh tuỳ ý ôm. Dù là phản ứng nào, anh đều thấy rất có tình ý...
Nghĩ như vậy , Lục Diệp cảm thấy rối bời trong đầu, đôi cánh tay đang vòng quanh tay Thiển Thiển dường như hiểu ý mình, thu hẹp từng chút từng chút một.
Ngay khi cánh tay anh sắp đến vai Thiển Thiển thì cô đột ngột hét to một tiếng, đánh thức Lục Diệp đang trong ảo tưởng của mình.
Lục Diệp tưởng cô đã phát hiện ý đồ quấy rối của mình, buông tay theo phản xạ có điều kiện rồi lui ra, cố gắng làm bộ "Mình rất đứng đắn, cái gì cũng chưa từng làm, cái gì cũng không dám làm".
Thiển Thiển chợt xoay người một trăm tám mươi độ, cho Lục Diệp xem cánh tay đã lật được của mình, mừng rỡ nói: "Mình làm được rồi! Thực sự lật được rồi! Lớp trưởng, cậu mau nhìn xem, có phải làm vậy không?"
Hoá ra không phải cô đã nhận ra ý đồ bất chính của người khác, rõ là, thiếu chút nữa hù chết người rồi...
Lục Diệp lẳng lặng lau mồ hôi lạnh trên trán, cúi đầu nhìn tư thế tay của Thiển Thiển, gật đầu nói: "Không sai, chính là như vậy."
Nhận được lời khẳng định của 'thầy giáo', Thiển Thiển vui mừng nắm hai tay thành quyền rồi cong khuỷu tay xuống làm động tác 'Oh Yeah', vui mừng đến mức khoa trương: "Thật tốt quá, mình học được rồi! Phải biết Đường Đường dạy mình cầm vợt cầu lông và giao cầu ba năm vẫn chưa học được đó! Như vậy không phải do mình vụng về mà do cầu lông quá khó!"
Lục Diệp xoa đầu cô, nhịn cười nói: "Đúng, cậu tuyệt đối không vụng về."
Khi hiểu rõ động tác tay chính xác để đánh bóng chuyền rồi, Lục Diệp bắt đầu luyện tập đánh bóng ở cự ly gần với Thiển Thiển.
Năm phút sau, Lục Diệp thu bóng, hỏi: "Sao rồi, có cảm giác chuyền bóng chưa?"
Thiển Thiển xoay xoay cổ tay mình, nói: "Hình như có cảm giác rồi. Mình biết vì sao cậu nói nhất định phải dùng cổ tay để nhận bóng rồi. Nhưng biết thì biết chứ lúc khống chế bóng mình vẫn thấy khó."
"Không sao đâu, luyện tập nhiều sẽ tốt hơn. Bây giờ chúng luyện tập ở cự ly xa hơn để tập cách chuyền bóng, đợi cậu nắm rõ cách nhận bóng bằng cổ tay chính xác rồi, chúng ta sẽ tập đánh bóng qua lưới."
Lục Diệp nói xong, xoay người đi chừng mười bước, khiến khoảng cách của hai người tăng gấp năm lần.
"Chuẩn bị xong chưa?" Lục Diệp hỏi.
Thiển Thiển nhìn Lục Diệp đứng ở xa, cao giọng đáp: "Chuẩn bị xong rồi!"
Lục Diệp gật đầu, tay trái nhẹ nhàng tung bóng tên, khi bóng đang trên đà rơi xuống, anh vung tay phải lên đánh bóng, quả bóng bay theo hình vòng cung về phía Thiển Thiển.
Vì đây là lần đầu hai người luyện tập ở cự ly xa vậy, khó tránh tình trạng lực tay mạnh yếu khác nhau mà phát bóng bay quá xa hoặc quá gần. Lần này Lục Diệp dùng sức quá mạnh, quả bóng bay xa tít không có ý rơi xuống.
Thiển Thiển không hề phàn nàn, cũng không trực tiếp bỏ ý định nhận bóng, mà nhìn chăm chú vào quả bóng chuyền đang bay thật cao kia, trong lòng thầm tính toán cự ly. Cô không ngừng lui về sau, xem chừng đang chuẩn bị nhận quả bóng này.
Với chỉ số thông minh của cô mà nói thì hành động đi thụt lùi này có độ khó cao, Lục Diệp kìm lòng không đặng mà tiến lên vài bước, sợ cô sơ ý chân trái vấp chân phải mà ngã xuống đất.
Bỗng nhiên Thiển Thiển dừng lại, cô nhìn quả bóng tròn đang bay tới, với vị trí hiện tại và quỹ đạo rơi của quả bóng, phỏng chừng quả bóng sẽ bay qua đầu cô rồi rơi ra phía sau.
Nhưng cô không lùi được nữa, nếu lui nữa có thể cô chưa đứng vũng, quả bóng đã rơi vào ngực cô nên chỉ có thể đứng đây đợi nhận bóng.
Nghĩ vậy, cô nhảy mạnh lên một cái, đồng thời giơ cao tay phải, trong nháy mắt khi lòng bàn tay tiếp xúc với quả bóng cô dùng sức đánh quả bóng qua hướng Lục Diệp.
Lúc này Lục Diệp đang ngẩn người.
Không sai, chính anh đang ngẩn ra.
Bởi vì buổi chiều có tiết thể dục, hiếm khi cô không mặc váy như hôm nay, mà đổi sang một cái quần soóc rộng màu xanh dương năng động, nhưng cô vẫn có thói quen bỏ áo vào quần như kiểu đồng phục học sinh, tựa như sợ người khác nhìn không thấy vòng eo mảnh mai của cô. Hàng cúc sơ mi chỉnh tề được cái quần màu xanh giữ chặt. Vóc dáng khiêu khích người kia không những nhờ màu xanh trắng tôn lên vẻ sạch sẽ gọn gàng, trái lại trong lúc vô tình còn lộ ra nét đẹp khiến người ta khó dời ánh mắt chỉ muốn mãi mê đuổi theo dục vọng.
Lục Diệp bị loại dục vọng này thu hút khi thấy Thiển Thiển lấy đà nhảy lên rồi rơi xuống. Bị dục vọng làm cho trở tay không kịp.
Mọi người đều biết, nguyên nhân khiến các bạn nữ hạn chế vận động hơn các bạn nam chính là gặp phải trở lực ở trước ngực, thế nên mặc kệ các bạn nữ làm gì, đều lo lắng động tác của mình quá mạnh sẽ đem tới không ít ánh nhìn xấu xa.
Bởi vì từ nhỏ Thiển Thiển đã trỗ mã tốt hơn các bạn cùng lứa, Nhạc Kỳ Sâm đối với loại chuyện này vô cùng quan tâm. Học sinh bây giờ đều trưởng thành quá sớm, ngay cả học sinh tiểu học cũng có thể đè "tình nhân nhỏ" lên tường hôn nồng nhiệt. Bởi vậy, ngoài trừ căn dặn Thiển Thiển nhất định phải mặc đồng phục đúng cách, không thể làm động tác gì quá mạnh trước mặt nam sinh khác, mỗi khi ra ngoài Nhạc Kỳ Sâm luôn cố gắng che chở Thiển Thiển sau lưng mình. Cho dù thi cuối kỳ của Thiển Thiển là môn chạy bộ, Nhạc Kỳ Sâm cũng chạy theo bên cạnh, bên nào có nam sinh thì anh chạy bên đó, cố gắng che khuất tầm mắt của bọn họ —— anh muốn bóp chết từ trong trứng nước những ý nghĩ không tốt trong đầu bọn người kia đối với em gái mình!
Thế nên đây là lần đầu tiên Lục Diệp nhìn thấy cảnh kích thích đến vậy —— sau khi Thiển Thiển đáp xuống, thậm chí chỗ đầy đặn kia còn nảy lên một chút, giống như giây sau đó sẽ nảy ra khỏi lớp quần áo bó chặt kia.
Kết quả là anh cứ nhìn đến ngây người.
Anh vô thức hít mũi một cái, đại não bị chấn động bởi xúc cảm mãnh liệt của thị giác căn bản không hề tự hỏi xem vì sao mũi mình ngưa ngứa.
Đến khi nghe được tiếng hô của Thiển Thiển làm tinh thần hồi phục, Lục Diệp muốn tránh cũng tránh không kịp.
Quả bóng tròn vo cứ như thế mà "bụp" một tiếng vào gương mặt tuấn tú của Lục Diệp, nán lại đó chút xíu rồi mới rơi xuống, cùng lúc với quả bóng rơi là ba bốn giọt máu đỏ tươi.
Từ lúc phát hiện mình đánh một quả bóng khiến Lục Diệp đang chạy qua đây bị chảy máu mũi, Thiển Thiển sợ đến ba hồn mất bảy vía, đứng bên này phân vân có nên sang bên đó không. Hai mắt ngân ngấn nước, cả giọng nói cũng hơi nức nở: "Lớp, lớp trưởng, cậu không sao chứ? Cậu, cậu chảy máu mũi rồi, xin lỗi, mình, mình không nên..."
Thấy Thiển Thiển bị doạ đến nói năng không lưu loát, Lục Diệp giơ tay bịt mũi đang không ngừng chảy máu, ồm ồm an ủi: "Cậu đừng khóc, không phải do cậu, là do mình không để ý nên thất thần. Chuyện không liên quan đến cậu... Có khăn giấy không?"
"Giấy? Có có có có!" Thiển Thiển vừa gật đầu như gà mổ thóc, vừa luống cuống tay chân lấy khăn giấy trong túi quần, rút ra, thấp thỏm đưa cho anh.
Lục Diệp dùng tay kia lấy khăn giấy, lau sạch vết máu còn sót lại.
Thiển Thiển thấy thế, vội vàng dâng giấy bằng hai tay.
Lục Diệp lại lấy giấy, nhét vào cái mũi như vòi nước hư này, nhìn vẻ mặt lo lắng của Thiển Thiển, cười với cô. Dù cái hình mặt cười trên khăn giấy thoạt nhìn rất buồn cười, anh vẫn dịu dàng nói rằng: "Không trách cậu, là do mình không để ý."
Lúc này Thiển Thiển mới thả lỏng một chút.
Chỉ có Lục Diệp rõ ràng, khiến anh chảy máu mũi không phải là quả bóng chuyền đánh trúng mặt, mà là...
Là tâm ma của anh.
Tâm niệm thành ma.