Qua ba lần uống rượu, một ly rượu mơ đầy liền vơi đi khoảng một phần ba, cậu nam sinh đến mời rượu cũng đi, bọn người Hạ Văn cũng hoàn toàn nổi loạn, cậu một ly tôi một ly qua lại, cực kỳ náo nhiệt.
Thiển Thiển muốn đi vệ sinh, nhìn ba người Giang Đường, Lâm Nhược Vân, Hạ Văn đang khua tay múa chân, cô cũng không nói gì, buông đũa xuống đứng lên, trong lúc đứng dậy cô cảm thấy đầu hơi choáng váng, tay vịn thành ghế để giữ thăng bằng, mới đi tới nhà vệ sinh.
Ánh mắt của Lục Diệp đuổi theo bóng dáng của Thiển Thiển, nhìn thân hình mảnh khảnh yểu điệu của cô trong đám người. Nuốt xuống miếng thịt bò không có hương vị gì trong miệng, cũng thả chiếc đũa xuống đi theo.
Mặt đất nhơm nhớp, người khác đi một bước thành ba bước, nhưng mỗi bước chân của Lục Diệp đều rất vững vàng.
Trong quán ăn chỉ có một phòng vệ sinh, khi Lục Diệp đi tới lối đi phòng vệ sinh không thấy Thiển Thiển đâu, cũng biết cô đã vào trong, anh đút tay vào trong túi quần, đứng ở đằng xa cách cửa năm bước chờ đợi.
Trong chốc lát trong nhà vệ sinh liền vang lên tiếng xả nước, sau đó lạch cạch một tiếng, cánh cửa đã được mở ra, Thiển Thiển vừa vung nước trên tay vừa đi ra ngoài, thấy Lục Diệp ngoài cửa, cô ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Trưởng lớp, làm sao cậu cũng ở đây. . . . . ."
Cho nên nói người ngốc tự nhiên thật không thích hợp làm người đa tâm, muốn chào hỏi với Lục Diệp liền không để ý dưới chân mình, đang bước xuống bậc thang, liền đạp vào khoảng không, kêu lên một tiếng nhào lên phía trước.
Lục Diệp còn chưa kịp trở về từ nụ cười mê người của cô, thân thể đã nhanh hơn đầu óc kịp phản ứng nhanh chóng tiến lên hai bước, giang hai tay ra, ngực rộng mở, vững vàng đón Thiển Thiển vào lòng.
Thiển Thiển chỉ cảm thấy ê ẩm, cả người liền rơi vào trong ngực của Lục Diệp, đôi tay cũng không tự giác bắt được ống tay áo của Lục Diệp.
Cô xoa đầu có chút choáng váng, mặc dù Lục Diệp đỡ cô đứng vững, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, toàn thân Lục Diệp cứng đờ, chỉ có cảm giác toàn thân cao thấp của mình mỗi tế bào mạch máu đều cảm nhận được sự mềm mại đầy đặn này, bao gồm lồng ngực kia bởi vì bị kinh sợ mà trở nên phập phồng hơn bình thường.
Thừa dịp Thiển Thiển còn chưa phục hồi tinh thần lại, cánh tay của Lục Diệp không để lại dấu vết ôm ở eo của Thiển Thiển, thật đúng là chỉ một cái tay liền ôm trọn hết.
Nghe thấy có tiếng bước chân đi tới nhà vệ sinh, Lục Diệp mới cúi đầu, lưu luyến không rời hỏi một câu: "Thiển Thiển, cậu có khỏe không?"
Ngay cả dịu dàng thì giọng nói của anh cũng mang theo một phần lành lạnh đặc trưng truyền vào tai Thiển Thiển, làm cơn chóng mặt trong chốc lát tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu nhìn mặt Lục Diệp gần trong gang tấc, mờ mịt một lát mới lên tiếng: "Là trưởng lớp à, cậu muốn đi toilet sao? Thật ngại quá hình như mình đã cản trở cậu rồi. A, đúng rồi, cám ơn cậu đã đỡ mình, nếu không mình liền bị xấu mặt rồi. . . . . ."
Những lời trước hỏi sau đáp của cô, Lục Diệp nghe chỉ cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy vẻ mặt mơ mơ màng màng của cô lúc này vô cùng đáng yêu, đôi môi hồng hào mấp máy cũng cực kỳ mê người.
Thấy cặp mắt của cô khôi phục mấy phần tỉnh táo, Lục Diệp mới dẫn cô ra khỏi hành lang, Lục Diệp dìu cô đứng vững, ân cần hỏi: "Cậu có sao không? Có thể tự đi không?"
Thiển Thiển nâng đầu của mình, gật đầu nói: "Có thể, cậu đi đi, mình có thể tự trở lại."
Nói xong cô liền thoát khỏi vòng tay của Lục Diệp, xoa mắt đi vào.
Lục Diệp đi theo cô tới lối đi nhà vệ sinh, nhìn Thiển Thiển một đường trôi chảy trở lại vị trí của mình, mới đi vào toilet, mở khóa vòi nước, tát nước lạnh vào mặt, anh nhớ lại cảm giác cả người của Thiển Thiển vùi ở trong ngực anh mới vừa rồi, còn có cái eo mềm mại kia.
Thiển Thiển trở lại chỗ ngồi, liền bị Giang Đường bắt được, hiển nhiên cậu ấy đã uống đến không ít, nói chuyện cũng hàm hồ: "Nói. Mới vừa rồi cậu và Lục Diệp một trước một sau đi làm cái gì? Tại sao cậu trở lại mà Lục Diệp chưa trở lại?"
Thiển Thiển không giải thích được nói: "Mình và trưởng lớp? Chúng mình không hề làm gì cả, mình đi toilet, cậu ấy cũng đi toilet."
"Không nên nói dối nha." Hạ Văn tiếp lời, cô say rượu nên mặt đỏ ửng, "Nhược Vân đã kể lại toàn bộ những gì cậu ấy nhìn thấy cho bọn mình biết, cậu nói rõ cho mình, cậu nói hai người các cậy cũng chỉ là đi toilet, vậy tại sao Nhược Vân lại thấy cậu và Lục Diệp đang ôm nhau?"
". . . . . . Thức ăn có thể ăn lung tung, lời nói không thể nói lung tung nha." Nhìn mấy người bạn tốt say đến nói hươu nói vượn, Thiển Thiển dở khóc dở cười nói, "Lúc đó là mình xuống cầu thang không cẩn thận ngã xuống, trưởng lớp vừa đúng lúc đỡ mình mà thôi, làm gì có chuyện khoa trương như các cậu nói như vậy?"
"Đúng lúc cậu đi toilet, Lục Diệp cũng đúng lúc đi toilet, cậu vừa đúng lúc vấp ngã, Lục Diệp cũng vừa đúng lúc đỡ được cậu. . . . . . Làm gì có nhiều cái đúng lúc như vậy." Hạ Văn bày ra bộ mặt ‘Cậu nói xạo’ cho cô xem.
Thiển Thiển thì bày ra nét mặt vô tội ‘Mặc kệ cậu có tin hay không, nhưng tôi thì tin’ cho cậu ấy xem.
"Thiển Thiển." Tư thế ngồi của Lâm Nhược Vân vẫn đoan trang, cử chỉ dè dặt, nhưng lời nói có chút ngọng ngịu, "Lục Diệp thích cậu."
Chị hai ơi, lời của cô nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không xong nha.
"Không, không phải cậu ấy thích mình." Thiển Thiển phủ định nói như đinh đóng cột.
"Tại sao?"
"Bởi vì cậu ấy chưa từng nói cậu ấy thích mình."
"Chuyện như vậy cậu cũng không thể dựa vào cảm giác sao? Cảm giác đó. Thích một người không cần phải nói ra miệng."
"Cảm giác? Cảm giác gì? Nói lại mới nhớ mình cảm thấy mấy chú chó nhỏ lạc trên đường gần nhà mình cũng rất thích mình đấy, bởi vì mình thường mang thức ăn cho bọn chúng. Nhưng mình không có đưa thức ăn cho trưởng lớp, vì sao cậu ấy lại thích mình?"
"Cậu, rõ là. . . . . . Ngốc như vậy. Chỉ bằng vào suy nghĩ của cậu, sau này ai lấy cậu làm vợ thì người đó thật xui xẻo."
"Mẹ mình nói đời này của mình chắc không ai thèm lấy."
"Yên tâm đi, nhất định cậu sẽ được gả đi."
"Vì sao?"
"Bởi vì Lục Diệp thích cậu, cậu ta sẽ cưới cậu."
"Trưởng lớp không thích mình đâu."
"Cậu ấy thích cậu."
"Không thích mình."
"Thích cậu."
"Không thích."
. . . . . .
Khi Thiển Thiển và Lâm Nhược Vân tranh cãi đến đỉnh điểm, đột nhiên Hạ Văn nặng nề buông cái ly xuống, hét lớn một tiếng: "Đủ rồi, tiếp tục như vậy nữa cũng sẽ không có kết quả. Thiển Thiển cậu không nên nói sang chuyện khác, cậu còn chưa giải thích vì sao cậu và Lục Diệp ôm nhau."
"Mình đã giải thích, nguyên nhân là mình sắp ngã trưởng lớp liền đỡ được mình." Thiển Thiển muốn chứng tỏ mình thật sự là một người thành thật, cũng không nói dối, nhưng. . . . . . Bọn họ đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô.
"Mình không tin." Hạ văn vô cùng hùng hồn hô lên.
"Vậy phải làm sao các cậu mới chịu tin mình?"
Hạ Văn trợn con ngươi suy nghĩ một chút, đẩy ly rượu của Thiển Thiển tới trước mặt cô, lại khui cho mình, Giang Đường, Lâm Nhược Vân mỗi người một chai bia, nói: "Cậu uống với chúng tôi, cậu uống hết ly rượu mơ, bọn mình uống hết chai này bia, bọn mình liền tin cậu."
Thật ra cũng là vì Thiển Thiển đã uống gần hết một nữa ly rượu mơ cũng không xuất hiện tình trạng không tốt gì, nên cô mới dám đưa ra cách như vậy.
"Được, uống thì uống." Thiển Thiển bị cậu ấy khích như vậy, mới vừa tỉnh táo không bao lâu đầu lại hỗn độn, cô nghĩ chắc không sao, liền bưng ly rượu lên uống một hơi không còn một giọt.
Khi Lục Diệp không biết đã tát bao nhiêu nước lạnh vào mặt mới cố đè nén xao động kỳ quái trong thân thể xuống sau đó trở lại chỗ ngồi, bọn người Hạ Văn vẫn còn đang uống rượu, nhưng các cô đã say đến ngay cả nói chuyện cũng nói không rõ, cũng không biết đã uống bao nhiêu.
Thiển Thiển thì tựa lưng vào ghế ngồi, đầu gật gật, một bộ dạng như buồn ngủ không chịu nổi.
Lục Diệp chú ý đến cái ly đã trống không của cô.
Lục Diệp thở nhẹ một cái, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai của Thiển Thiển.
Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn, cũng không biết có thấy rõ ràng là anh hay không, liền lộ ra biểu tình rất uất ức nhích lại gần, tựa đầu lên bả vai của anh, hàm hồ nói: "Mình chóng mặt quá."
Lục Diệp giúp cô điều chỉnh tư thế để cô có thể dựa vào mình thoải mái một chút, sau đó dời tầm mắt nhìn các bạn cùng lớp, cũng may đa số còn tỉnh táo.
Rõ ràng mấy tên này không uống được nhiều, còn muốn thể hiện.
Lục Diệp không có cách nào, người có thể làm cho anh cam tâm tình nguyện chăm sóc chính là cô gái đang an an ổn ổn tựa vào trong ngực anh, hơn nữa một mình anh cũng không chăm sóc được nhiều như vậy, không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Lý Nam Dương, gọi anh ta mua chút thuốc giải rượu tới.
Sau khi cúp điện thoại, không lâu sau Lý Nam Dương liền lái xe tới, nghe nói nhà anh cũng gần đây.
Lý Nam Dương mặc một bộ quần áo bình thường, xa xa thấy Lục Diệp đang ôm Thiển Thiển liền bắt đầu cười đến thấy răng không thấy mắt.
Vừa dỗ vừa lừa bọn Giang Đường uống thuốc giải rượu, Lý Nam Dương đưa một chai cuối cùng cho Lục Diệp, chớp chớp mắt, ý là chai này cậu tới dỗ cho uống đi.
Một tay Lục Diệp đỡ Thiển Thiển dậy, một tay mở nắp chia thuốc giải rượu, giọng nói dịu dàng đến gần dỗ dành: "Thiển Thiển ngoan, đến uống thuốc giải rượu nào."
Anh nói xong, liền đưa thuốc giải rượu thuốc tới trước mặt Thiển Thiển. Ngửi thấy mùi khó chịu của thuốc giải rượu, Thiển Thiển theo bản năng bưng kín mũi, theo thói quen bắt đầu làm nũng: "Không uống thuốc có được không?"
Từ nhỏ đến lớn, cho dù cô biết rõ mặc kệ nói cái gì thì vẫn phải uống thuốc, nhưng mỗi lần trước khi uống thuốc cô cũng sẽ làm nũng giả bộ đáng thương thử một lần, ngộ nhỡ lần này bọn họ liền không hạ được quyết tâm bắt cô uống thuốc nữa.
Giọng nói mềm nhũn Lục Diệp nghe được lòng cũng sắp tan chảy, anh nhìn nước thuốc đen trong chai, biết mùi của thuốc này cũng không dễ ngửi.
Đối phương không có trả lời ngay "Không thể, phải uống thuốc mới có thể hết bệnh" với cô, điều này làm cho Thiển Thiển thấy được hi vọng, cô lại cọ xát trên người đối phương, nói lầm bầm: "Anh à, có thể không uống thuốc không? Thuốc thật là đắng thật khó uống."
Nghe rõ cô đang nói cái gì, Lục Diệp dở khóc dở cười, cô không chút kiêng kỵ cọ xát trên người của anh như vậy, làm nũng giả bộ đáng thương với anh, thì ra là nhầm anh thành anh trai của mình?
"Thiển Thiển nghe lời, uống thuốc xong sẽ không khó chịu như vậy nữa." Lục Diệp bất đắc dĩ nói.
"Em không khó chịu." Nghe được giọng nói của đối phương tuyệt không bỏ qua, Thiển Thiển lại tiếp tục tựa vào vai anh, lại ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: "Thật không khó chịu mà, cũng chỉ có chút chóng mặt thôi, anh để cho em nghỉ ngơi một chút sẽ được thôi, chỉ một chút thôi."
Còn nói chỉ là đầu hơi choáng váng nữa, cô đã hồ đồ đến nỗi ngay cả anh và anh của cô, cô cũng không phân biệt rõ.
Lục Diệp thật muốn nói câu này ra, cũng hi vọng mình có thể dùng giọng điệu cứng rắn ép Thiển Thiển uống thuốc, nhưng mà. . . . . .
Lục Diệp thở dài, thỏa hiệp nói: "Được rồi, không uống thì không uống."
Anh thừa nhận mình vừa nhìn thấy cặp mắt sương mù kia của Thiển Thiển liền một chút lực chiến đấu cũng không còn.
Nghe vậy, Thiển Thiển mới vừa rồi còn uất ức đến đáng thương trong tức khắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra một nụ cười mừng rỡ, thậm chí ngẩng đầu giống như một chút hơi sức cũng không còn tiến lên hôn gò má của Lục Diệp một cái, mới trở về tiếp tục vùi trong ngực anh, hài lòng nhắm hai mắt lại, vẫn không quên lấy lòng nói: "Quả nhiên vẫn là anh hiểu em nhất."
Đây chính là lần đầu tiên lấy được thành công đúng nghĩa trong hơn mười năm từ chối uống thuốc, bảo cô làm sao không vui mừng đây?
Tâm nguyện của cô đã đạt thành liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hoàn toàn không quan tâm đến nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước của mình đã làm trong lòng Lục Diệp dậy lên bao nhiêu sóng to gió lớn.
Lục Diệp chưa từng có cảm giác như thế, phải thở như thế nào anh cũng quên, mềm mại lại mang theo chút cảm giác ấm áp từ mặt truyền hơi nóng vào lòng anh, nếu không phải cánh tay bị đông cứng còn duy trì tư thế bao bọc Thiển Thiển, đoán chừng Thiển Thiển đã trượt khỏi cơ thể cứng không khác gì cục gạch của anh rồi.
Sau đó, loại tâm tình khiếp sợ này từ từ chuyển thành mừng như điên, anh siết chặt cánh tay ôm Thiển Thiển, hận không thể cứ như vậy nhập cô vào trong thân thể của mình, không kìm được vui mừng hít sâu một cái lên tóc cô, mặc dù hít vào mũi tất cả đều là mùi vị thức ăn trong quán, nhưng vẫn không làm trở ngại mấy phần si mê trên khuôn mặt tỉnh táo của anh.