Quá hãi hùng rồi!! Thiên sứ hắc ám thật sự quá mạnh rồi. Những cái phi tiêu kia cơ bản là không thể phá vỡ. Chỉ cần nhìn qua thì biết đó là "tiêu độc" 1 loại vũ khí hiếm hạng nặng, giết người trông giây lát. Đầu của nó tẩm một loại độc cực mạnh. Thân lại rất cứng và sắc, một khi nó đã hoạt động chỉ cần chạm nhẹ vào thân sẽ đổ máu. Nếu để thứ này xuyên qua người thì chắc chắn chết rất thảm. Ngoại trừ người hoạt động nó tự dừng lại thì sẽ không sao nhưng tự phá hủy để ngăn nó lại thì cũng rất nguy hiểm. Họ phải chắc chắn pháp lực của phải đạt đến cấp độ gọi là hoàn hảo thì hẳn ngăn lại, còn không khi sử dụng pháp lực mà không khiến được nó dừng lại thì "tiêu độc" đó sẽ tự chuyển hướng lao về phía người sử dụng pháp lực để khống chế nó, lúc đó thì khỏi ngăn luôn.
Một nam sinh không tránh được sự kinh ngạc, thầm nhỏ giọng nói
- Huống hồ hiệu trưởng của chúng tao chỉ cần 1 chiêu không những làm nó ngăn lại mà còn nát bét luôn. Thật đáng sợ mà.
Lại một nữ sinh khác, vừa lau mồ hôi vừa ôm tim mình, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn anh mà nói.
Còn về phía nó, nó đã sớm bắn xong từ lâu, đứng tại chỗ trầm ngâm nhìn anh Kin. Nó thật sự khá ngạc nhiên, từ nhỏ đến lớn nó cũng chưa nghe ai nhắc đến sự việc anh Kin là "thiên sứ hắc ám". Anh bây giờ như trở thành một người hoàn toàn khác. Nó cũng không nghĩ nhiều liền nhanh chóng quay lại chỗ nhỏ và mọi người đứng.
Vừa về tới nơi, nhỏ nước mắt ngắn dài đi tới ôm chầm lấy nó thụt thịt nói:
- Hic.. mày có bị làm sao không? Có bị thương không?
Khi nãy lúc thấy những cái phi tiêu kia lao về phía nó, nhỏ đã thật sự rất lo sợ, muốn lên ngăn lại thì đã thấy nhưng phi tiêu kia xẹt qua nó. Nhìn lại thấy nó vẫn bình thường nhỏ mừng đến phát khóc.
Nó vỗ lưng nhỏ nói:
- Mày cũng thấy đó, tao không sao. Ít nhất thì lần đó mày cũng dạy tao cách né phi tiêu rồi không phải sao? Bây giờ tao có việc phải làm, đợi tao tí.
Nó nói xong liền đi thẳng về phía chị Kiyo, mà không hề biết Kei vẫn đang cắn môi, nhìn chằm chằm nó. Cậu cũng không biết vừa rồi mình bị cái gì nữa, khi thấy những cái "tiêu độc" bay với tốc độ kinh hoàng về phía nó, tim cậu tự dưng co rút kịch liệt, đau đớn vô cùng như chuẩn bị mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Cậu muốn ngăn lại nhưng thật bất lực, chân tay như đóng đinh, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Khi thấy nó an toàn thì có trời mới biết tâm trạng cậu hỗn độn như thế nào.
Nó đi thẳng đến, kéo tay chị Kiyo tiến lên phía trước nơi anh đang lơ lửng. Xung quanh mọi người đã sớm cách chỗ đó ra 5m rồi, không một ai dám đứng gần.
Mà anh Kin thì vẫn tư thế đó, ánh mắt ngoan độc, khí thế cuồn cuộn sự phẫn nộ. Chỉ cần ai đụng đến anh thôi, thì người đó có khả năng là công cụ phát tiết của anh. Trông khi đó, cảm giác bị ai đó người kéo mình chị Kiyo ngẩng đầu lên nhìn nó khó hiểu. Nó cũng không nhiều lời mà kéo Kiyo đi thẳng về phía Kin.
Chị hơi giật mình níu tay nó lại, lắc đầu khó khăn nói:
- Tốt nhất đừng lại gần, nguy hiểm lắm. Trước đây chị đã từng thấy một lần rồi, rất đáng sợ!!
Nó nghe chị nói vậy, thì nhún vai thản nhiên, nháy mắt tinh nghịch với chị, nửa đùa nửa thật nói:
- Kệ đi, cứ đi theo em, coi như ta đánh liều, cùng lắm em và chị cùng anh ấy vật lộn một trận là xong chứ gì.
Nhìn thấy gương mặt ngây thơ của nó chị cũng không nỡ từ chối, đưa tay xoa đầu nó gật đầu, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, đi thôi.
Thế là nó và chị nhanh chóng đứng trước mặt của anh Kin. Mọi người xung quanh nhìn thấy được cảnh tượng này, sợ đé xém chút nữa tè ra quần!!
- H.. họ có phải bị mất trí rồi không? Cư nhiên lại dám đứng gần đó.
Kiyo căn cắn môi, thật khoing dám mở miệng, nhưng vẫn chậm chạp ngước lên nói:
- Anh hai!!!
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, thanh âm xen lẫn sự sợ hãi nhưng giọng nói lại cực kì ngọt ngào dường như che lấp sự sợ hãi đó. Nghe được âm thanh này, anh Kin từ trên không, theo phản xạ cúi đầu xuống con ngươi đã dịu lại lại không ít nhưng vẫn phảng phất sự lanh lùng.
Đập vào mắt anh là nụ cười tươi rói, sáng chói như ánh mặt trời của nó nhưng không kém phần lém lĩnh. Nụ cười đó như đập vào trong tâm trí anh, như làm anh từ giấc mộng tỉnh lại. Đôi cánh trắng tuyết kia tự động thu lại, anh ở trên cao nhảy xuống. Sau khi tiếp đất an toàn anh liền đưa tay xoa đầu chị Kiyo, sắc mặt ôn nhu hơn bao giờ hết, anh cười nhẹ nói:
- Làm em phải lo lắng rồi.
Vừa nói xong, như chợt nhớ ra gì đó anh liền quay qua nó, khuôn mặt bỗng chốc lo lắng tột độ, đưa tay sờ mặt nó, xong xoay nó vòng vòng, âm thanh run run hỏi:
- E... em có bị thương ở đâu không? Có bị nó chạm vào không? Có trúng độc không?..
Nó vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại, bị anh quay mòng mòng. Nó choáng váng ngăn anh lại nói:
- Uiss, em không sao. Hoàn toàn khỏe mạnh. Người có sao là anh là anh mới đúng.
Anh nhẹ nhàng thở ra, vuốt tóc nó nói:
- Hazzz em không sao là tốt rồi, nếu em mà có bị làm sao thì chắc không thể tha thứ cho mình mất!!
Nhìn tất thảy sự việc xảy ra mà ai cũng muốn té xỉu:
- Oa, Aki và Kiyo thật sự là 2 cô nàng thiên thần đáng yêu a~ hai người vừa tới anh Kin như lại trở thành người khác... May là có 2 người chứ không chắc tui chết vì không khí quỷ dị này mất.
- Móa!! Một giây trước còn là một thiên sứ ác ma đáng sợ, một giây sau lại trở thành một người hiền lành ôn nhu như nước. Điều này còn đáng sợ hơn!!
"...."
Đang nói chuyện đột nhiên anh dừng lại. Sắc mặt đột nhiên đanh lại, ánh mắt tức giận quay qua đám học sinh nói với âm ngữ vô cùng đáng sợ:
- Kẻ nào to gan, ngay cả trong trường học của ta mà cũng dám dở trò. Tốt nhất nấp cho kĩ vào, để ta tra được thì dù bất cứ đó là ai, bất kì giá nào ta cũng sẽ diệt trừ kẻ đó.
Sau câu đó của anh, tất cả học sinh lần nữa đổ mồ hôi lạnh với anh. Giờ họ mới biết, hiệu trưởng của họ quả thật quá đáng sợ rồi!! Ở một góc nào đó, khi nghe được được câu nói này, sắc mặt tái nhợt, mím chặt môi, tay run run nắm thành quyền.
- C... cảm ơn c..ậu đã cứu tôi.
Không khí đang căng thẳng, bỗng âm thanh nứt nẻ của cô Ribi vang lên. Mọi người dường như quên mất sự hiện diện của cô Ribi. Cô Ribi đúng thật là từ cõi chết sống dậy, mặt mũi trắng bệt không còn một giọt máu. Tóc tai hơi rối vì quá hoảng mà chà xác.
- Không có gì.
- Tôi nợ cậu một mạng, về sau cần gì cậu cứ nói tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ cậu hết sức!!
Anh không nói gì chỉ ậm ừ cho qua. Nó không biết suy nghĩ đến cái gì liền la lên:
- A! Cô Ribi, cô chưa kiểm tra bài của em nha, xem thử có được thông qua chưa?
- À, ừ, em qua bắn lại đi.
Cô vừa nói vừa quay qua nhìn cái bảng, mọi người sau khi nghe nó nói cũng tò mò quay sang xem thử thì tất cả lại một lần nữa sửng sốt.
Một học sinh sau khi định hình lại không kìm được mà la lên:
- Tuyệt thật!!
Lại một người khác như không thể tin mà nói:
- What the ****!! Quá biến thái rồi, vậy mà cũng bắn được sao??
Tới một người thích bắn súng, ham mê như cậu mà cũng chưa bao giờ gặp loại trường hợp bắn súng nào biến thái giống vậy. Chỉ cần liếc mắt cũng biết kỹ thuật bắn súng này hơn hẳn cậu một bậc. Ngay cả cô Ribi hành nghề nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua.
Mười phát súng của nó bắn ra tạo thành một cái lá bao quanh hồng tâm. Nói rõ hơn là mười phát của nó không một phát nào trúng 10 điểm cũng không thấp hơn 7 điểm và hoàn hảo tạo thành một cái lá cây, khoảng cách giữa các phát bắn lại rất đều, chứng tỏ rằng đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà là được tính toán kĩ lưỡng.
Ngoài ra khi nãy trong lúc bắn nó hoàn toàn không tập trung vào bảng mà lơ là xung quanh, còn chưa kể đang bắn lại gặp "nạn", nó không hoảng loạn mà quăng súng. Ngược lại thản nhiên mà lách người né đi "tiêu độc" và tay vẫn cầm súng mà bắn dù không nhìn bảng mà vẫn trúng đích.
Chỉ cần nghĩ vậy thôi đã khiến mọi người phục sát đất. Cô gái khi nãy giúp nó đứng lên giành lại chính nghĩa xuýt xoa nói:
- Sakura quả nhiên không làm tụi mình thất vọng, để xem ai đó có còn lên mặt nữa mặt nữa không. Tưởng bắn được điểm 10 là ngon chắc, chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.
Đám học sinh kia và Rita nghe vậy thì mặt đen như đít nồi, đầu bóc khói ngùn ngụt.
- Lần này coi như mày may mắn, lần sau thì Rita tao đây sẽ không để yên cho mày đâu.
Ở một góc khác, mọi người khá ngạc nhiên mà nhìn chăm chằm nó như người ngoài hành tinh. Anh Kin liền hỏi:
- Aki đây là em bắn sao? Em thật không phải là người mà.
- Thì em đâu phải là con người đâu. Ít nhất trong thời gian đó ngoài việc nằm lì ở trong phòng ra thì em vẫn thường xuyên rèn luyện thân thể trong vô thức, bắn súng cũng không ngoại lệ. Khi đó em chính là một cái máy được lập trình sẵn.
Giọng nó càng nói càng trầm xuống, sắc mặt cũng không được tự nhiên. Chị Kiyo thấy vậy liền cắt lời nó nhỏ đủ để 3 người nghe thấy:
- Anh cũng không phải đã quên rằng dòng họ Toru mấy đời liền được gọi là thiên hạ đệ nhất bắn súng sao? Đây chính là gen duy truyền nha!!
Anh gật gù như đã hiểu chuyện, sau đó một lần nữa quay qua tất cả học sinh điềm tĩnh nói:
- Được rồi, các em hôm nay chắc đã mệt rồi, về nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta lại bắt đầu buổi ngoại khóa thứ 2.