Câu trả lời của Dịch Lĩnh không phải là phụ hoạ cho có lệ, mà là nghiêm túc và thận trọng. Giọng nói cực kỳ từ tính của anh đè thấp xuống một chút, hiện ra một sự dịu dàng khác. " 'Nó' đáng yêu nhất" trong miệng anh dường như không phải nói một con quạ, mà là một người đặc biệt trân trọng.
Vành tai Ô Nha Nha tê rần một trận.
Cô sớm đã phát hiện ra một sự thật đòi mạng. Sau khi chân chính tiếp xúc với Dịch Lĩnh, diện mạo tuấn mỹ, khí chất nho nhã ôn nhu, giọng nói trầm thấp hồn hậu đều tràn đầy mị lực, dụ hoặc giống như đôi mắt xinh đẹp lại thần bí của anh.
Ô Nha Nha không chống đỡ được dụ hoặc này, cảm thấy thân thể đều mềm nhũn. Vì không để bản thân trở nên mềm giống như kẹo bông gòn, cô co hai chân lên, dùng đôi tay chống đỡ đầu gối, nỗ lực thẳng nửa người trên.
Có há miệng thở dốc, muốn nói điều gì, lại chưa ý thức được, bản thân lúc này đang mặc một chiếc váy ngắn. Dáng ngồi quá tuỳ ý làm cô lộ cảnh cảnh xuân.
Dịch Lĩnh lập tức dời ánh mắt, sau đó đứng lên tìm kiếm chăn bông.
Sau khi đem chăn bông đặt trên đùi Ô Nha Nha, anh không nhịn được mà thở dài một tiếng.
Một yêu quái nhỏ không kiêng kỵ điều gì, sao có thể hiểu được đường cong thân thể quá mức duyên dáng kia của cô đối với đàn ông mà nói là loại ma tuý khó có thể cưỡng lại?
Dịch Lĩnh đang lúc cân nhắc từ ngữ, lại nghe Ô Nha Nha chất vấn: "Nếu anh đã thích quạ đen như thế, vậy tại sao anh không dùng hình quạ đen làm màn hình khoá? Anh gạt người!"
Cô nói lại nói càng thêm bất bình.
Đôi môi cô giống cánh hồng kiều diễm, lại mang theo hương vị ngọt ngào của dâu tây, đôi môi căng mọng như sương mai khiến người ta chỉ muốn cầm nhẹ và ngậm thật lâu.
Loại liên tưởng quá mức quyến rũ này không rõ tại sao lại từ trong ý niệm sâu không thấy đáy của Dịch Lĩnh nổi lên, biến thành bọt biển màu sắc rực rỡ. Trước đó, anh cho rằng bản thân sớm đã vứt bỏ dục vọng thế tục.
Nay đột nhiên không kịp phòng bị mà mất khống chết khiến anh chau mày, cũng làm anh thiếu chút nữa quên đi mục đích ban đầu của mình.
Ô Nha Nha thấy anh rất lâu không trả lời, liền vươn đầu ngón tay ra gõ gõ màn hình di động của anh, nhỏ giọng: "Đồ lừa đảo!"
Giọng nói uỷ khuất này lập tức đánh tan suy nghĩ của anh, tròng mắt ngập tràn sương mù ngưng tụ của Dịch Lĩnh hơi lóe tia sáng u ám.
"Tôi lừa cô làm gì. Màn hình khoá này không phải tôi cài đặt, là lịch đi kèm với hệ thống", anh mở khóa điện thoại, đưa cho Ô Nha Nha: "Đây mới là màn hình của tôi."
Giữa phông nền mờ ảo, một con quạ đen đôi mắt đỏ đậm đang vươn móng vuốt ra, làm động tác vỗ cánh, kỹ thuật vẽ sinh động miêu tả tiếng rít mạnh của gió đang bay giữa móng vuốt và đôi cánh. Cỗ hơi thở hung hãn dữ dội hiện trên mặt giấy.
Người vẽ bức tranh này nghiễm nhiên đem hình ảnh quạ đen làm đẹp quá mức. Quạ trong thực tế khác xa với loại khí thế sát khí rõ ràng không thể ngăn cản này.
Dịch Lĩnh thẳng thắn thành khẩn nói: "Bức tranh này là tôi vẽ. Từ mười lăm năm trước, nó vẫn luôn là màn hình chính điện thoại của tôi."
Ô Nha Nha cầm điện thoại cẩn thận thưởng thức bức tranh này, thuận tiện trợn tròn mắt nhìn Dịch Lĩnh, ngữ khí cực kỳ hưng phấn: "Bác sĩ, anh quá lợi hại! Anh vẽ thật đẹp! Đây là tôi.... cảm giác mà tôi muốn!"
Ô Nha Nha suýt nữa bại lộ thân phận kịp thời sửa lỗi rồi nói tiếp, chỉ là không kìm chế được mà cười xán lạn.
Cô sớm đã nói với cây Đa ba ba, cô không phải là Tiểu Nha Nha gì, mà là đại ác điểu. Bức họa này rốt cuộc đem hình tượng chân chính của cô mà vẽ ra!
Bác sĩ Dịch vậy mà hiểu quạ đen sao? Ô Nha Nha không ngừng vuốt vuốt màn hình di động, ánh sáng xinh đẹp bắn ra bốn phía, gương mặt thơ ngây tràn ngập cảm giác mỹ mãn.