Không biết ngồi trước cửa được bao lâu, tôi bắt đầu buồn ngủ, đầu óc bắt đầu lơ mơ, hai mắt díp lại, gục xuống đầu gối.
Đột nhiên, phía ngoài có ánh đèn xe rọi tới, xe Tần Mạch chầm chậmvòng vào. Đèn xe rọi thẳng vào chỗ tôi đang ngồi, ánh sáng làm tôi chóimắt. Tôi nheo mắt, cố gắng thích ứng với ánh sáng, một hồi lâu sau anhmới tắt máy, đèn xe cũng tối theo, Tần Mạch xuống xe, dáng vẻ mệt mỏi.
Tôi vẫn ngồi yên tại chỗ.
Anh bước tới, nhìn tôi rất lâu: “Tại sao không nghe điện thoại?”
“Đặt chết độ im lặng, nên không nghe thấy, lúc nhìn thấy định gọi lại cho anh thì máy hết pin.” Tôi thật thà, dưới ánh đèn yếu ớt ngoài sân,tôi không nhìn rõ sắc mặt anh, ngập ngừng hỏi, “Anh… anh đi tìm em nãygiờ hả?”
Anh ừ nhẹ một tiếng.
Tôi cảm giác được một cơn bão ngầm đang hình thành sau vẻ bình tĩnhcủa anh. Tôi thầm suy tính làm sao diễn vở kịch ‘yếu đuối, đáng thương’mà lại không bị mất mặt. Anh lẳng lặng mở cửa, bước vào trước bật đèn.
Đối diện với vẻ mặt lãnh đạm thế này, tôi thầm hoảng.
Anh thay giày xong mới quay ra hỏi tôi: “Còn chưa chịu vào? “
“Ách… Chân, chân tê quá!”
Tần Mạch thản nhiên chìa tay ra, tôi do dự túm lấy, mới phát hiệnlòng bàn tay anh đầy mồ hôi lạnh, lạnh đến buốt người. Anh lật tay, nắmchặt cánh tay tôi rồi dùng sức kéo lên, mà cái chân phản chủ của tôi vìngồi lâu nên đứng không vũng, lảo đảo mấy cái rồi đâm thẳng đầu vào ngực anh, đẩy anh lui về sau nửa bước.
“Xin lỗi…” Tôi lập tức lùi lại, “Chân tê cứng rồi.”
Tôi lắc lắc tay định rút ra nhưng anh nắm rất chặt, chặt tới mức ngón tay trắng bệch, tôi bị nắm đau thấu trời.
“Tần Mạch?” Tôi ngẩng đầu nhìn lên nhưng chưa kịp nhìn rõ thì đã thấy một khuôn mặt sáp tới, đến khi đôi môi lạnh lẽo của anh chạm vào môitôi, tôi mới giật mình nhận ra anh đang hôn mình.
Tôi bất giác lùi lại, tay kia của anh liền giữ chặt gáy tôi làm tôi không thể động đậy.
Cánh cửa bị đá sập lại, đóng chặt cứng, tiếp theo tôi thấy mình bị ấn vào sau cửa, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập vào miệng tôi, cố cướp lấy từnghơi thở của tôi, anh thả tay tôi ra, bắt đầu cởi bỏ hàng cúc áo trướcngực tôi.
Ý thức được anh muốn làm gì, tôi bắt đầu giãy dụa kịch liệt: “TầnMạch… Anh, anh bị tinh trùng… lên não hả?” tôi gấp gáp, vừa nói vừa cắnmạnh vào môi anh.
Anh giữ chặt hai tay của tôi, đôi môi bắt đầu di chuyển xuống dưới,rồi dừng lại ở cổ tôi, đôi môi cắn mút như ma cà rồng hút máu, làm tôithoáng rung mình. Mà anh cấp thiết như muốn cảm thụ toàn bộ nhịp đập của nơi cổ tôi, anh mút mạnh tới mức trong đầu tôi chỉ toàn nhịp tim đangđập loạn xạ của mình.
Cuối cùng, anh cũng dứt ra, chỉ còn đầu lưỡi liếm nhẹ nơi vừa bị cắn còn nhâm nhẩm đau.
Cái cơ thể hai năm không biết đến sex này nào có thể chống đỡ nổichiêu này của anh, bụng dưới của tôi quặn lên, thật muốn đè anh xuốngđất xử ngay tại chỗ…
Nhưng rõ ràng là lý trí của anh mạnh mẽ hơn lý tính của tôi nhiều,đùa giỡn một hồi thì anh buông lỏng vòng tay. Hai tay ôm eo tôi trongmột tư thế cực kỳ mờ ám, miệng dán vào bên tai tôi khàn khàn nói: “Emcòn muốn nữa không?”
Tôi thở hổn hển, ánh mắt dừng ở yết hầu đang chuyển động lên xuống của anh, không nói ra lời.
Tần Mạch nói tiếp: “Hôm nay, dừng ở đây.”
Nhất thời, trong lòng tôi như có hàng vạn bàn chân dẫm đạp qua, tôi chống tay lên ngực Tần Mạch, dồn hết sức xô mạnh anh ra sau.
Hai cánh tay anh đặt ở eo tôi siết chặt hơn, ép sát vào người anh,trò ‘mỡ treo miệng mèo’ của anh đã chọc tôi phát điên, túm cổ áo anh,tôi hằm hè: “Tần Mạch! Chết tiệt, hoặc là anh cởi quần ra, hoặc là tự đi tắm nước lạnh ngay!”
Ánh sang của ngọn đèn cổ mờ mờ, mà gương mặt anh lại chắn sáng nêntôi chỉ nhìn được bên sườn mặt anh mờ mờ, không thấy được biểu cảm trênmặt anh.
Tôi mơ hồ cảm nhận được anh đang tức giận, vô cùng tức giận.
Bị áp lực tỏa từ người anh hù dọa, ánh mắt tôi vội lảng qua chỗ khác, không dám nhìn chằm chằm khiêu khích anh nữa: “Được rồi, em biết tạisao anh giận, không nghe điện thoại là lỗi của em… Em xin lỗi.” Ba chữsau cùng tôi thật nhanh, rồi vội giải thích thêm, “Nhưng thực sự khôngcố ý”
“Hà Tịch.” Anh im lặng rất lâu mới chịu mở miệng “Em có thể ầm ỹ, cóthể tranh cãi, hay giận dỗi, khóc lóc, anh đều chiều em hết, anh chấpnhận tính khí thất thường của em. Nhưng …” Anh nghiêm túc nhìn, nhấnmạnh từ chữ: “Không được để anh không tìm thấy em.”
Tôi ngây người, trong lòng trào lên một cảm giác không nói nên lời.Mấtm một hồi lâu tôi mới nhớ ra mình chưa phản pháo lại: “Em và anh đâucó quan hệ gì đâu…”
“Quan hệ của chúng ta đã có từ rất lâu rồi.” Vừa nói anh vừa áp sátvào tôi “Mà sau này mối quan hệ của chúng ta sẽ càng phát triển hơnnữa.”
Lời nói đầy khẳng định, lại thêm hơi ấm của anh ngày càng quấn chặt,khiến gân xanh trên trán tôi không ngừng nhảy múa, đồ cà chớn cứ chơitrò ‘mỡ treo miệng mèo’… tôi cố gắng đè nén thú tính, nói: “Tần tiênsinh, không có ai nói với anh rằng không được tùy tiện khiêu khích phụnữ sao?”
“Hà tiểu thư, anh chỉ khiêu khích em.”
Lời nói của anh thật thâm tình, tôi cũng phối hợp cười vô cùng ngọtngào, rồi đưa tay hướng xuống dưới, bóp chặt “cậu nhỏ” của anh.
Cả người Tần Mạch run lên, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
Tôi thừa dịp hung hăng xô anh té ngồi xuống đất, kiêu ngạo nhìn xuống nói: “Đừng có thừa dịp mà đòi thu phục tôi. Tôi không chơi trò ‘vừa đấm vừa xoa’ này với anh đâu. Sai tôi cũng đã nhận, giận anh cũng đã trút,mượn chính câu của anh, hôm nay ngừng ở đây thôi.”
Nói xong, tôi thay giày, bước nhanh lên lầu.
Nhào lên giường, tôi nghĩ, theo thế tiến công của Tần Mạch hiện nay,nếu muốn bảo toàn trận địa chỉ có nước dọn ra khỏi đây thôi, chuyện nàykhông thể chậm trễ, ngày mai phải làm liền! Nghĩ vậy, tôi bật dậy mở tủ, bắt đầu thu gom quần áo.
Lúc đến đây, tôi đã xác định chỉ là ở tạm nên chỉ mang theo một túidu lịch nhỏ, nhưng giờ dọn dẹp mới thấy, đồ đạc thuộc quyền sở hữu củamình sao lại nhiều đến vậy.
Quần áo, túi xách, mỹ phẩm… đều là Tần Mạch vô tình giúp tôi bổ sungthêm vào. Tôi nghĩ lại, nguyên nhân khiến mình mất cảnh giác như vậy, là do thời điểm Tần Mạch đưa ra mấy thứ này đều vô cùng chuẩn xác, ví nhưlúc tắm xong anh làm như vô tình nói có chai sữa tắm ở đâu đó, rồi đôilúc quần áo chưa giặt, không có đồ mặc, anh lại bình thản buông một câuthấy cái áo cái quần ở chỗ này chỗ kia…
Người đàn ông này quả thực ‘đa mưu túc trí’!
Tôi săm soi nhãn hiệu của món đồ trang điểm trong tay, nhất thời bựcbội: “Không hổ danh là Tần Mạch, thật là nham hiểm! Tập cho tôi quen xài đồ hiệu, mai mốt tôi không thể tự nuôi được thói quen của mình nữa chứgì! Tôi sẽ không trúng viên đạn bọc đường của thói tư bản chủ nghĩa nhàanh đâu” Nói xong, tôi quẳng hết mấy thứ anh mua qua một bên, chỉ nhétquần áo của mình vào túi.
Trong lúc thu dọn, bất giác tôi lại nhớ đến câu nói của Phương Thả trước khi chia tay, nếu là Tần tiên sinh, chắc chắn sẽ làm tới ‘thần không biết quỷ không hay’, lúc đó tôi cho đây là câu nói đùa dọa tôi thôi, nhưng giờ lại khiến tôi phân vân.
Tần Mạch quan tâm tôi từng nào? Có khi nào thấy tôi và người đàn ôngkhác gần gũi mà nổi cơn ghen giết tôi không? Tôi nghĩ anh sẽ không làmthế, người lý trí như Tần Mạch sẽ không bao giờ làm chuyện điên rồ nhưvậy.
Còn tôi thì sao… Nếu Tần Mạch có mối quan hệ khăng khít với người phụ nữ khác, tôi sẽ thế nào? Chỉ nghĩ thôi mà tôi đã thấy máu dồn hết lênđầu, một âm thanh sắc bén xẹt qua tai: Anh dám!
Nhưng nếu anh dám thật thì sao, tôi không thể nghĩ ra được mình sẽ có phản ứng như thế nào.
Tôi khẳng định Tần Mạch thích tôi, cũng khẳng định tôi thích TầnMạch, nhưng tôi chưa thể quay lại với anh là bởi vì tôi chưa nuốt trôiđược cơn giận vẫn đang mắc nghẹn trong ngực mình, nói đúng hơn tôi đangbị điều khiển bởi sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của chính mình.
Cho dù đầu lưỡi tôi vẫn thốt ra những lời nói tuyệt tình, nhưng tậnđáy lòng mình tôi biết rõ đến cuối cùng tôi vẫn sẽ ở bên Tần Mạch.
Nếu không phải hai người tình nguyện, sao ông trời lại an bài nhiều sự tình cờ đến vậy.
Đêm đó, tôi vừa thu dọn đồ đạc vừa suy nghĩ lan man, nhưng sáng hôm sau tôi vẫn tha túi xách, leo lên xe Tần Mạch.
“Vụ án của chị Lâm đã kết thúc rồi, em không có lý do để ở nhà anhnữa. Tối nay em sẽ về nhà em, sau này không phải làm phiền anh nữa.” Tôi quăng túi ra ghế sau, tự động chui vào ngồi ghế phụ, vừa thắt dây antoàn vừa nói.
Tần Mạch hình như cũng đoán trước được tôi sẽ nói những lời này, thái độ không hề thay đổi, vừa lái xe vừa nói: “Hôm nay không thể đi.”
“Vì sao?”
Anh chần chừ một chút, đổi lại cách nói: “Hôm nay đừng đi.” Ngữ điệu ôn hòa tới mức làm tôi nổi da gà.
Tôi buột miệng hỏi: “Tần Mạch, có phải anh lại đọc loại sách cấm trẻ em gì đó phải không?”
“Khụ.” Anh hắng giọng, mắt vẫn chăm chú nhìn đường, nói: “Ngày mailà sinh nhật anh, em dự sinh nhật cùng anh…” Anh ngưng một chút, rồi sửa lại cách nói, “Anh muốn tổ chức sinh nhật cùng em.”
Tôi nghe muốn thổ huyết: “Tần Mạch, ‘hào hoa nho nhã’ không phải là phong cách của anh!”
“Bây giờ thì là rồi.” Xe chạy hồi lâu, bỗng dưng như nhớ ra điều gì, anh thòng thêm một câu, “Em không thích à?”
“Rất ghét…”
Tần Mạch xụ mặt. Tôi nhắn lần này thế nào cũng lại lụm được một quyển sách trong sọt rác nữa cho mà xem.
Đến công ty, đóng cửa xe xong, tôi nói với anh qua lớp kính xe: “Tốinay cho anh thêm một cơ hội đến đón em, ngày mai em sẽ đại đức đại lượng cùng dự sinh nhật anh.”
Tần Mạch ngẩn ra, khóe miệng ngay lập tức nhếch lên.
Cái vẻ mặt kiêu ngạo của anh khiến tôi bất giác cười thầm trong bụng, tâm trạng phơi phới vào công ty.
Chỉ có điều tôi và anh hiện giờ đều không ngờ rằng, ngày mai lại xảy ra một chuyện như vậy…