Nếu Tần Mạch đã về thì dĩ nhiên phải dùng chung với nhau một bữa cơm chiều.
Mọi người ngồi quây quần xung quanh một cái bàn tròn, trên đó bàysáu, bảy món ăn gia đình, nhìn qua không hề có tí gì xa xỉ mà trái lạigợi lên cảm giác mộc mạc và ấm áp.
Chỉ có điều chỗ tôi ngồi chếch 120 độ với cái “núi băng” chình ìnhthế kia khiến tôi không cách nào thoải mái được. Nói thật cùng chungsống hòa bình với Tần Mạch trong một khoảng thời gian dài luôn tạo áplực rất lớn cho tôi, may mà dì Tần ôn hòa, trong bữa ăn còn nói đùa vàicâu, tôi cũng đáp lại vài câu mới làm cho bữa ăn này dễ chịu một chút.
Dĩ nhiên không nói đến vài yêu cầu hảo tâm của dì Tần…
“Bò hầm này ngon lắm, A Mạch, gắp cho Tịch Tịch nếm thử đi con”
Tôi giật mình nói: “Không cần, không cần đâu ạ, tự cháu, tự cháu làm là được ạ…”
“Bụp” Một đôi đũa gắp miếng thịt dằn mạnh vào trong chén của tôi,nước thịt văng tung tóe lên cả mặt tôi cùng với một giọng đàn ông trầmthấp: “Cho thì em nếm thử một miếng đi.”
Tôi hận đến cắn răng, nắm chặt chén cơm, dằn cơn giận xuống, sau đórút tờ giấy ăn lau mặt, cười tủm tỉm với Tần Mạch: “Tại em sợ làm phiềnanh ăn không ngon miệng mà.”
Không nghĩ đến phản ứng của tôi lại như vậy, anh ta hơi nhíu mày.
Dì Tần nói: “Đúng rồi, A Mạch, bao tử con không tốt lắm, ăn ít dầu mỡ thôi.”
“Đúng vậy!” tôi tiếp lời dì Tần, “Ăn thêm chút rau cải đi.” Lập tứcmột gắp rau to cũng xuất hiện trong chén của anh ta. Thấy vẻ mặt chánghét của Tần Mạch, trong lòng tôi như nở hoa, đừng tưởng tôi không thấytrong suốt bữa ăn anh không hề động đũa đến miếng rau nào. Tôi cười thật ngọt ngào: “Cải thìa này ngon lắm, A Mạch, anh ăn thử miếng đi.”
Tôi cứ tưởng anh sẽ tìm ra cách nào đó để chống đối tôi, ai ngờ anhchỉ nhìn dĩa cải trong một chút, rồi nhìn tôi sau đó thản nhiên ăn.
Khóe miệng tôi hơi nhếch lên, nhìn Tần Mạch ăn rau cứ như là nhìn sói xám nhai cỏ vậy, tôi nhìn dì Tần thì thấy dì cũng có vẻ kinh ngạc.
Trên bàn cơm yên lặng một lúc thì dì Tần bỗng nhiên nở nụ cười: “Lờicủa con dâu quả là có tác dụng, tật xấu không chịu ăn rau của con cũngnên sửa đi là vừa.”
Hai chữ “con dâu” này làm tôi toát mồ hôi hột, lập tức cắm đầu gặm thịt, không dám nhìn Tần Mạch một lần nào nữa.
Do Tần Mạch về trễ, nên cơm nước xong cũng đã gần tám giờ tối. Đanglúc tôi đang suy nghĩ lát về tạt ngang siêu thị mua ít bánh gì cho bữasáng mai thì dì Tần bỗng nhiên nói: “Ây da, con xem mùa đông trời tốithật nhanh, nhìn ra ngoài đã không còn nhìn rõ được cái gì hết.”
Tôi cũng đang sốt ruột nên trả lời cho xong “Dạ.” Bà tiếp theo rất nhanh: “Vậy đêm nay cháu ở lại đây đi.”
Tôi hết hồn hít vào một hơi, vội từ chối: “Không được, không được đâu ạ, cháu… cháu ngày mai còn có việc. Là chuyện gấp, nếu đi từ đây chắcchắn không kịp ạ.”
“Ngày mai để A Mạch đưa cháu đi là được chứ gì.” Dì Tần bỗng nhiênbuông ra tiếng thở dài, “Bà già cô độc như dì ngày nào cũng ở nhà mộtmình, chồng con thì suốt ngày bôn ba bên ngoài, ngày thường muốn kiếmngười nói vài câu cũng không có, Tịch Tịch, hôm nay ở đây chơi với dìkhông được sao?”
Tôi đưa mắt nhìn Tần Mạch cầu cứu, dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt anhta trở nên ôn hòa so với bình thường rất nhiều, nếu tôi không nhìn lầm,khóe môi anh ta còn hơi cong lên.
Là… là đang cười nhạo tôi…
Tôi giận dữ đang định vỗ bàn bỏ đi thì anh ta mấp máy miệng, dùng khẩu hình phun ra một chữ “bốn”. (từ này trong convert đúng là số “ba” nhưng trong trường hợp này nghĩa làgấp bốn, vì trong tiếng Hoa bắt đầu bằng gấp một (lần), tương đương gấpđôi của mình, nên khi nói “ba” là gấp bốn)
Trong tích tắc tôi đã hiểu được ý của anh ta.
Gấp bốn lần tiền thưởng, ở lại đây chơi với mẹ tôi.
Gấp bốn lần tiền thưởng… Giấc mộng của tôi đã trở thành sự thật.
Chín giờ tối, tại biệt thự nhà họ Tần. Tần Mạch vào thư phòng tiếp tục làm việc, tôi với dì Tần ngồi trên sô pha xem ti vi.
Khung cảnh này cho tôi cảm giác thân thuộc như chúng tôi là người nhà từ lâu rồi vậy.
Bà xem đến cảnh nào thú vị lại lôi kéo tay tôi bàn tán vui vẻ, nhưngnói tới nói lui thì đề tài của mẹ và “con dâu” lại quay về “con trai” mà thôi.
“Đứa nhỏ A Mạch này giống hệt ba nó, đâm đầu vào làm việc cứ nhưkhông muốn sống nữa, ngày thường ở chung với nó, cháu cố gắng chăm sócnó được bao nhiêu thì chăm sóc nhé, nó còn trẻ như vậy đã bị đau bao tử, sau này…” dì Tần thở dài, “Đứa nhỏ này từ nhỏ tính tình đã không đượctốt, mấy năm trước dì bị tai nạn, ba nó lại bị bệnh, chuyện công ty đềudo nó gánh vác vì vậy tính tình lại càng thêm lãnh đạm.”
Tôi cười khổ, người kia không gọi là lãnh đạm, mà rõ ràng là minh chứng cho câu: chó không sủa – nhưng cắn người rất đau!
“Cháu ở chung với nó, ban đầu thì chưa có gì nhưng lâu ngày cháu sẽhiểu, nó thương ai đều dấu ở trong lòng hết.” Tuy dì Tần không nói nhiều nhưng khiến cho cái nhìn của tôi về Tần Mạch có chút thay đổi.
Mười giờ dì Tần buồn ngủ, tôi đẩy bà về phòng xong lập tức tới đập cửa thư phòng.
Tần Mạch ra mở cửa, tay vẫn đang cầm điện thoại, nói ít lời trao đổicông việc với bên kia rồi cúp máy. Tôi hỏi: “Chăn phòng khách nhà anhmỏng quá, cho tôi thêm một cái nữa được không?”
Anh ta vừa gõ lách cách trên bàn phím vừa lơ đãng trả lời tôi: “Đêm nay cô ngủ cùng phòng với tôi.”
Tôi thối lui mấy bước: “Anh định làm gì?”
Lúc này anh ta mới chịu ngẩng đầu nhìn tôi: “Hà tiểu thư, cô quên hôm nay cô đến đây với thân phận gì rồi à?”
Tôi cứng họng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Bác Mao màu đỏ bay bay trong gió “Được rồi.” tôi nói tiếp, “Anh ngủ sô pha.”
“Trong phòng không có sô pha.” Anh ta tiếp tục gõ bàn phím.
“Vậy anh ngủ dưới đất”
“A.” Người kia cười lạnh một tiếng, “Hà Tịch, muốn câu dẫn tôi, cô còn phải lao tâm khổ tứ nhiều. Hôm nay tôi không say.”
Gân xanh trên trán tôi nổi rõ từng vạch, trong lòng lửa giận thổibừng bừng nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười, ngữ khí lại thêm vài phần khiêu khích: “Được, ngủ chung thì ngủ chung, tôi thấy may là vì mình chưaphải “lao tâm khổ tứ”, không lại làm chướng mắt Tần tiên sinh.”
Tôi sập cửa, đi thẳng vào phòng Tần Mạch, tắm rửa thơm tho, lấy áolót của Tần Mạch làm áo ngủ, nhảy lên giường, trùm chăn định ngủ, trongbụng thầm mắng: “Để tôi xem, gái đẹp ngủ trên giường mà anh không làmđược gì, đến lúc đó anh có khó chịu thì chị đây mặc kệ! Chị đây môngngực đầy đủ, chị `không tin không làm cưng cả đêm bứt rứt không ngủđược.”
Nhưng, nghĩ thì nghĩ vậy, chứ tôi lăn lộn cả buổi mà mãi không ngủđược. Hình như Tần Mạch rất hiếm khi về nhà, lần đầu tiên gặp anh ta,trông có vẻ như đã ở tạm trong khách sạn một khoảng thời gian dài rồi.Cái chăn trông có vẻ mới, nhưng tôi dường như lại ngửi thấy thoangthoảng hương thơm hơi thở của anh ta, rất giống cảm giác được anh ta ômvào ngực.
Mặt tôi bỗng ửng hồng, tôi vỗ nhẹ vào mặt, có tiếng cửa mở, tôi cứng người, trùm chăn giả vờ ngủ.
Sau đó tiếng nước róc rách trong nhà tắm càng làm suy nghĩ của tôithêm hỗn loạn, tôi nghĩ đến gương mặt đẹp trai, dáng người lực lưỡng,các cơ bắp rắn chắc cùng các đường cong của thân hình trong làn nước mờảo, rồi mùi hương trong suốt mát lành như những hạt mưa quấn quýt trênda thịt người nọ sau khi tắm…
Xoang mũi nóng lên, tôi sờ một chút…Thôi rồi, bữa tối ăn thịt bò quánhiều rồi! tôi ngồi bật dậy, ngửa đầu nhưng máu mũi đã không còn chịu sự khống chế của tôi nhỏ từng giọt, từng giọt đỏ tươi vào tấm trải giường, tôi hơi run rẩy, thế này… ngày mai tôi phải giải thích với dì Tần nhưthế nào đây?
Nhưng máu mũi cứ chảy ào ạt như vậy làm tôi cũng không nghĩ đượcnhiều nữa, tôi chật vật nắm chặt hai cánh mũi, chạy vội xuống lầu đếnnhà vệ sinh trong phòng dành cho khách để xử lý hậu quả. Tôi luống cuống tìm cách cầm máu, vất vả một hồi máu cũng ngừng chảy, đến khi tôi quayvề phòng ngủ đã thấy Tần Mạch nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc sách.Thấy tôi bước vào, anh ta buông quyển sách trong tay xuống, trỏ trỏ vàohai điểm máu trên nệm, hỏi tội: “Cô đến kỳ ở trên giường tôi đấy à?”
“Đến kỳ cái đầu anh! Là máu mũi! máu mũi!” Tôi chửi um lên: “Ai kêu anh gắp cho tôi cục thịt bò lớn như vậy làm chi!”
Trong lúc tôi đang thở phì phì, nghỉ lấy hơi để mắng tiếp thì pháthiện ánh mắt anh ta dán chặt vào người tôi, hồi lâu không thấy lêntiếng, tôi hồ nghi trừng mắt nhìn theo ánh mắt của anh ta mới giật mìnhnhớ ra một chuyện: trên người tôi chỉ có duy nhất bộ đồ lót màu trắngcủa anh ta, lập tức luống cuống vừa lấy tay che người vừa nhanh chóngnhảy vào chăn.
Sau khi trùm kín cả người, tôi mới ló đầu ra trừng mắt tiếp.
Ánh mắt của anh ta lần nữa lại rơi vào quyển sách, hờ hững nói: “Cuối cùng cô cũng đã “lao tâm khổ tứ” rồi nhỉ”
Tôi sờ sờ cái mũi, hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay quả thật là phải hạ huyết bổn* rồi.” (*ở đây chơi chữ: thường dùng nghĩa bóng để chỉ việc hao tổn công sức, còn nghĩa đen gần giống “đổ máu”)
Anh ta ném sách sang một bên, tắt đèn, xốc chăn chui vào. Tôi giật mình hét toáng: “Anh làm gì vậy? Làm gì vậy?”
“Ồn ào quá.” Giọng nói của anh ta đã ẩn sự tức giận. “Ngủ.”
“Anh đừng có kéo chăn của tôi! Xích ra, xích ra”
Anh ta nhẫn nhịn than một tiếng: “Chỉ có một cái chăn thôi”
Tôi nghĩ nghĩ: “Vậy anh xích ra một chút….xa thêm một chút nữa….một chút nữa”
“Không đắp tới nữa rồi”
“… Được rồi.”
Cho đến nửa đêm, tôi vẫn tỉnh như sáo, lúc này tôi mới đau đớn nhậnra gấp bốn lần tiền thưởng cũng không bù được số tế bào não đã chết củamình. Đáng lẽ lúc đó phải đòi bốn mươi lần mới hợp lẽ!
Sáng sớm mai, tôi mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt đầu tiên là một hàngmi rất dày và đen, tôi dụi mắt vài cái thì mặt người đàn ông đó đã hiệnra rõ ràng trước mắt.
Trong lòng tôi rên rỉ, tôi biết mà, tôi biết mà, đàn ông và đàn bàcùng ngủ chung thì sáng thức dậy làm gì có chuyện người nào nằm y nguyên chỗ người nấy chứ. Tôi cũng không phản ứng mạnh, chỉ khẽ đẩy cánh tayấm áp của anh đang quấn quanh hông mình.
“Hừ…” Anh hừ nhẹ một tiếng, động tác của tôi chựng lại một chút, saođó giương mắt nhìn anh, anh vẫn ngủ say nhưng mày cau chặt. Biểu tìnhcủa đứa nhỏ này thật buồn cười. Bỗng nhiên bàn tay anh ôm chặt eo tôi,tôi giật mình “ưm” một tiếng, âm thanh ái muội đó cứ thế tràn ra ngoài,tôi muốn che miệng cũng không kịp nữa rồi.
Đôi mày anh ta càng cau chặt, hơi thở rối loạn vài nhịp, đoán anh ta đã sắp tỉnh tôi bèn nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp.
Tư thế của hai người như thế này tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Một lúc sau, giường khẽ run, tôi biết anh tađã hoàn toàn tỉnh táo nên ráng nằm chờ anh ta buông ra để đi rửa mặt chải đầu, không ngờ chẳngnhững không buông tay mà bàn tay ấm áp kia còn nhẹ nhàng vuốt ve lưngtôi, hơi thở ẩm nóng của anh ta phả trên mặt tôi, cả hai thân mình càngnhích sát vào nhau hơn, bỗng nhiên có cái gì đó đang chậm rãi dựng đứnglên chọc vào ngay thắt lưng tôi….
Tôi sâu sắc nhận ra rằng nếu lúc này còn không “tỉnh” thì thực sựkhông kịp nữa. Tôi mở mắt ra, bình thản nhìn vào đôi mắt giống như đá vỏ chai của anh ta, nói rành rọt: “Tần tiên sinh, anh muốn làm gì?”
Đối mặt với sự bình tĩnh của tôi dường như anh có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại sự bình thản: “Mới sáng mở mắt thấy phụ nữ trên giường mình, theo cô thì thế nào?”
“Anh không say!
Anh ta nghĩ nghĩ, giọng nói như đang nén cười: “Nhưng cô đã “lao tâm khổ tứ” rồi.”
Ánh mắt anh ta lấp lánh, lấy tay chạm vào khuôn mặt tôi, nhẹ nhàngnhư đối với người yêu bé nhỏ, sau đó anh giơ tay ra trước mặt tôi: “Cônhìn xem.”
Bàn tay của anh đầy máu…máu mũi tôi!!!