ậy mà nhìn ánh mắt Đoàn Hề Trạch lóe lên thật lâu không nói gì, sắc mặtnặng nề của Lam Thiên Tình cũng dần dịu xuống, nghiêm túc nhìn ông, vôhình gây áp lực cho Đoàn Hề Trạch.
Không khí trong xe chợt trùng xuống không còn tiếng nói tiếng cười nhẹ nhõm như lúc trước.
Giằng co bốn năm giây, tài xế chợt mở miệng nói:
"Ông chủ, mười phút sau có một hội nghị cấp cao đặc biệt quan trọng."
Đoàn Hề Trạch như được đại xá, thở dài ra một hơi, hướng về phía Lam Thiên Tình ngượng ngập cười cười:
"Tình Tình, bác thiếu chút nữa đã quên mất cuộc họp, đi mau, các cháu cứ đến phòng làm việc chờ, bác sẽ sớm quay lại."
Đối với chuyện cuộc họp tài xế vừa nhắc, Lam Thiên Tình cũng không biếtcó nên tin tưởng hay không? Thầm nghĩ, có thể ở bên cạnh Đoàn Hề Trạchcận thân phụng bồi, tất nhiên là rất được lòng bác ấy hơn nữa sẽ rấtbiết nhìn mặt mà nói chuyện.
Trong lòng có chút tò mò nên Lam Thiên Tình giương môi cười một tiếng:
"Vâng, đi xem phòng làm việc của bác một chút xem thế nào. "
Lam Thiên Tình và Đoàn Hề Trạch cùng nhau đi vào thang máy VIP của Đoànthị, Ngũ Hoạ Nhu và một nữ thư ký cùng đi theo phía sau hai người.
Trong thời gian thang máy chậm rãi đi lên, Lam Thiên Tình nghĩ thầm mình là con cháu nhà họ Đoàn, nhưng tại sao mẹ mình lại chết? Chẳng lẽ nơinày còn có bí mật gì?
Nhớ lại hôm mọi người đến công viên tưởng niệm, hôm đó tất nhiên là ngày giỗ của mẹ. Mọi người cũng đã nói sẽ tổ chức sinh nhật mình thật vuivẻ. Nếu như ngày mai là sinh nhật của cô thì không có khả năng mẹ chếtkhông phải do khó sinh.
Càng nghĩ càng thấy không hợp lý. Ban đầu cả Kiều Nhất Phàm, Bùi ĐồngTuyên và bác đều nói mẹ cô chết do khó sinh. Như vậy ba người ít nhiềusẽ biết nguyên nhân thật sự hơn nữa còn không muốn để cô biết. Nhưngngười đó là mẹ đẻ của mình, phận làm con mà lại không biết rõ nguyênnhân cái chết thì thật không đúng.
Rất nhanh đã đến tầng cao nhất, Lam Thiên Tình ngước mắt nhìn Đoàn Hề Trạch đang âm trầm, lo lắng, kéo tay ông nhỏ nhẹ:
"Bác, ở cô nhi viện có rất nhiều đứa bé cũng không biết sinh nhật củamình, bọn họ sẽ lấy ngày đầu tiên được tiếp nhận vào cô nhi viện làmngày sinh nhật. Cháu nghĩ, ngày sinh nhật của cháu sau ngày giỗ mẹ mườingày, trong mười ngày này chắc là đã xảy ra chuyện gì đó rồi cháu mới bị đưa đến cô nhi viện mới đúng!"
Lam Thiên Tình nhẹo đầu nhỏ, nói vẻ mặt thành thật, ngây thơ u mê mắt to vừa nói vừa cắm đầu cắm cổ gật đầu, giống như mình cũng đã cho rằng như vậy là một điều hợp lý..
Đoàn Hề Trạch nghe vậy, hầu kết giật giật, ngay sau đó sờ lỗ mũi một cái nói:
" n, có khả năng này, bác cũng đang suy nghĩ xem đã có chuyện gì xảy ra. Tình Tình, lần này sinh nhật cháu đã muộn mười ngày, đều là lỗi củabác".
Ánh mắt Lam Thiên Tình lóe sáng, không nháy mắt nhìn chằm chằm Đoàn HềTrạch, nhìn chăm chú phía sau lưng ông đang toát mồ hôi lạnh.
Con bé này tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã phải dè chừng không phải là đứa nhỏ bình thường mà vô cùng cường đại!
Cửa thang máy mở ra, Đoàn Hề Trạch dẫn đầu đi ra ngoài, Lam Thiên Tình bước nhanh đuổi theo, cười đến ngọt ngào:
"Không có việc gì, có thể cùng người thân ở chung một chỗ, ngày ngày đều là ngày sinh nhật!"
Đoàn Hề Trạch bảo thư ký đưa Lam Thiên Tình và Ngũ Hoạ Nhu đến phòng làm việc để chờ, sau đó đi ra ngoài nói là hội nghị muốn bắt đầu.
Vì vậy kế hoạch còn hai giờ nữa mới tiến hành hội nghị cấp cao, nhưng Đoàn Hề Trạch ra lệnh tổ chức trước.
Lam Thiên Tình và Ngũ Hoạ Nhu ngồi trên sofa nói chuyện, trong chốc lát thư ký đẩy tới một xe đồ ăn vặt ba tầng tràn đầy.
Tầng thứ nhất là bánh ngọt, bánh pudding nhỏ, bánh trứng các loại. Tầngthứ hai tất cả đều là trái cây tươi. Tầng thứ ba là các loại nước uống:trà sữa, cà phê, còn có sữa chua cùng sữa tươi.
Ngũ Hoạ Nhu cảm thán, cuộc sống của người có tiền chính là không giống nhau, ăn trà chiều cũng có ý tứ như vậy.
Ngũ Hoạ Nhu không thể chờ đợi đưa tay ra định lấy đồ nhưng thư ký liền ngăn cản:
"Ngũ tiểu thư xin chờ một chút, khi nào người khách kia tới rồi cùng nhau ăn đi."
"Còn có khách?"
Ngũ Hoạ Nhu rất không thích khi đồ ăn mà mình thích lại bị chia sẻ vớingười khác. Ánh mắt nghi ngờ nhìn Lam Thiên Tình đang cảm thấy khó hiểu. Hơn nữa, tướng ăn của cô luôn luôn hung mãnh, nếu có người ngoài thìmột cô gái vốn có thể ăn năm miếng bánh ngọt, lại chỉ có thể ăn mộtmiếng rồi, có thể một hơi uống ba chai nước thì chỉ có thể uống một chai rồi.
Lam Thiên Tình nhíu nhíu mày, ngay sau đó hỏi
"Là khách của bác tôi à? Đến bàn chuyện làm ăn hả?"
Thư ký dịu dàng cười cười:
"Cũng coi là như thế đi, Tổng giám đốc nói muốn giới thiệu cho đại tiểu thư biết một cậu thanh niên"
Bởi vì Đoàn Hề Trạch phải đi họp hội nghị nên lúc còn đang trên đường đã thông báo với thư ký và dặn dò không thể để cho Lam Thiên Tình biếtthân phận vị khách quý này bởi sợ cô bị hù dọa. Cho nên thư ký cũng chỉgiải thích một chút. Sau đó nhìn một chút tầng chứa đồ uống thứ ba, cười nói:
"Nếu không, Ngũ tiểu thư cùng đại tiểu thư có thể uống 1 ly sữa trà?"
"Muốn muốn!"
Ngũ Hoạ Nhu ngồi xổm người xuống, lấy một ly Cappuccino, sau đó lại hỏiLam Thiên Tình có muốn uống gì hay không. Lam Thiên Tình cau mày lắcđầu, không nói lời nào.
"Vậy hai cô chờ một lát, khách mới vừa đến phòng rửa tay, lúc này chắc sắp đến đây rồi, tôi đi ra ngoài trước."
Thư ký nói xong, quay về phía Lam Thiên Tình khẽ khom người đi ra ngoài.
Ngũ Hoạ Nhu một hơi uống hết một nửa cốc cà phê, thật ra thì cô rất muốn uống hết nhưng lại sợ một lát nữa khách đến mà có một cái cốc không thì hơi khó coi.
Ngũ Hoạ Nhu tiến tới bên cạnh kéo ống tay áo Lam Thiên Tình:
"Thế nào? Có phải bác của cậu tìm người tới cho cậu xem mắt hay không?"
Lam Thiên Tình liếc cô một cái:
"Nói bậy cái gì thế, mình còn nhỏ đấy."
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Lam Thiên Tình có chút lo lắng. Hơn nữa lần trước ở trước mặt Kiều Âu bác đã từng nói cô còn nhỏ, muốncô từ từ lựa chọn một người đàn ông tốt nên rất có thể đúng là chuyện an bài mai mối.
Chỉ chốc lát sau, thư ký lại mở ra cửa phòng làm việc sau đó khẽ nghiêng nghiêng người để một cậu thiếu niên rất đẹp trai đang đứng phía saubước vào, sau đó dẫn vị khách từng bước một đi tới ghế sa lon.
Lam Thiên Tình cùng Ngũ Hoạ Nhu lễ phép định đứng lên chào hỏi. Lúc nhìn thấy Lam Thiên Tình ánh mắt của cậu thiếu niên hơi kinh ngạc rồi rấtnhanh bình thường lại nhưng cứ nhìn chằm chằm không nháy mắt.
Mà Ngũ Hoạ Nhu quả thực là ngây người, cậu Thiếu Niên này rất giống vớinhân vật trong truyện tranh manga, tóc hơi dài, nhuộm màu rám nắng, datrắng hồng khỏe mạnh. Nhìn cậu ta lớn nhất cũng chỉ mười tám mười chíntuổi, ngang tầm với các cô, hơn nữa vóc người thon dài, rất cao lớn, tai trái đeo hoa tai là một viên kim cương chói mắt, mỗi động tác giơ taynhấc chân đều hàm súc khí chất quý tộc nhưng lại đầy ngông nghênh phảnnghịch.
"Mộ thiếu, vị này là đại tiểu thư của Đoàn thị chúng tôi, vị này là quản gia bên cạnh của đại tiểu thư tên gọi tiểu thư Ngũ."
Thư ký cười giới thiệu, sau đó nhìn về phía Lam Thiên Tình:
"Đại tiểu thư, vị này là Mộ thiếu chính là khách mà tổng giám đốc mời tới khách hôm nay. Mọi người cứ nói chuyện."
Lam Thiên Tình cười gật đầu, sau đó rất rộng rãi đưa ra một cái tay:
"Xin chào, tôi tên là Lam Thiên Tình."
Ánh mắt cậu thiếu niên dâng lên vẻ thú vị, mấy ngày trước nghe nói nhàhọ Đoàn tìm được một cô cháu gái vô cùng xinh đẹp, qua các loại xác minh và xét nghiệm đã khẳng định chính là người nhà họ Đoàn rồi. Hôm nayđược gặp mặt nên đã thỏa mãn tính tò mò nhưng cô ta đang dò xét xem mình là người nào và vì sao lại tới đây?
Cậu thanh niên cũng đưa ra một cái tay lễ phép nắm lấy tay Lam Thiên Tình không buông tay, nhưng nhẹ cười :
"Lam Thiên Tình? Đó là tên trước kia của cô sao?"
Lam Thiên Tình gật đầu:
"Đúng thế, đó là tên do mẹ nuôi đặt cho tôi."
Trong mắt cậu thiếu niên xẹt qua một tia tán thưởng.
Trong những gia đình dạng giàu có danh môn này phần lớn trẻ em đềutrưởng thành sớm so với trẻ em bên ngoài, bởi vì bọn họ phải gánh vácrất nhiều trách nhiệm cùng trọng trách nặng hơn nhiều. Một cậu bé mườitám mười chín tuổi càng có khả năng trưởng thành sớm.
Vì vậy, việc phải nhìn mặt mà nói chuyện là quá đơn giản!
Việc nói về thân thế của mình, Lam Thiên Tình không cảm thấy chút nào kỳ cục, hoặc là cảm thấy mất thể diện mà nói sang chuyện khác, ngược lạisắc mặt thản nhiên, điểm này khiến cho chàng thiếu niên cảm thấy, cô làngười rất chân thật không giả dối như các danh môn thiên kim khác.
"Tôi họ Mộ, trong từ hâm mộ, Mộ Tử Tiêu. Tử trong từ vương tử. Tiêu trong từ tiêu sái "
Lam Thiên Tình nhớ, đang muốn mở miệng, hắn vừa cười nói:
"Cô có thể gọi tôi là Tử Tiêu, ở nhà, khụ khụ, mẹ tôi đều là gọi là Tiêu Tiêu . Nếu như cô không để ý, cũng có thể. . . , . . ."
"Tử Tiêu!"
Lam Thiên Tình xác định người này là cố ý, bởi vì khi nghe tên gọi TiêuTiêu có cảm giác tê dại da đầu, cô bén nhạy bắt được ánh mắt người nàylóe lên một tia sáng .
"Ha ha, Tình Tình."
Tâm tình của cậu ta hình như không tệ, một đôi mắt sáng long lanh nhưánh sao cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt khó xử của Lam Thiên Tình, tựahồ đang thưởng thức cái gì, cũng như đang mong đợi cái gì đó thú vị.
Ngũ Hoạ Nhu có chút không chịu nổi, tới gần phía trước:
"Khụ khụ, Mộ thiếu hãy buông tay Tình Tình ra rồi nói chuyện?"
Nắm tay một cô gái mới gặp mặt lần đầu lâu như vậy thì có vẻ không lịch sự cho lắm?
Mộ Tử Tiêu ho khan hai tiếng, sau đó rũ mắt buông tay Lam Thiên Tình ra, ngượng ngùng sờ sờ gáy mình. Mới vừa rồi nhất thời vui mừng, quên mấtvẫn đang nắm tay của Lam Thiên Tình, bởi vì bàn tay nhỏ nhắn mềm mại,nhẵn nhụi bóng loáng xúc cảm, có cảm giác rất an tâm, rất thoải mái.
Tiếp đó, một bên vừa hỏi kỹ những thứ Lam Thiên Tình yêu thích, vừa ănđồ điểm tâm, sau khi nghe Ngũ Hoạ Nhu nói, dứt khoát buông tay ra, tayliên tục lấy đồ ăn uống rất nhiều đưa tới cho Lam Thiên Tình.
Mộ Tử Tiêu cười cười, nghĩ thầm Lam Thiên Tình không biết mình muốn nhân cơ hội sẽ trò chuyện nhiều cùng cô.
Nhưng mà, không có chuyện gì mà ân cần thì dễ bị xem là gian xảo hoặc đạo chích.
Ngũ Hoạ Nhu đem tất cả nhìn ở trong mắt, trong bụng muốn kêu to mà không được.
Tối hôm qua cùng Tư Đằng nói chuyện trời đất, Tư Đằng đang kể khổ nóivới cô rằng Kiều Thiếu đã nói trừ phi có thể cưới Lam Thiên Tình về nhàlàm thiếu phu nhân, nếu không đời này cũng không cho Tư Đằng kết hôn mặc kệ sống chết thế nào cũng không quan tâm.
Nói tóm lại, Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu đều bị Kiều Âu biến tướng uy hiếp!
Mặc dù trong lòng oán trách đối với Kiều u, nhưng Ngũ Hoạ Nhu cũng không dám lấy hạnh phúc cả đời của chính mình để đùa giỡn. Cô ngốn từng ngụmlớn hai khối bánh ngọt, sau đó lại uống một chai nước rồi lấy cớ đi nhàcầu để bỏ chạy.
Dưới sự chỉ dẫn của thư ký cũng tìm được toilet, vừa đi vào liền lập tức gọi điện thoại cho Tư Đằng.
"Này, em đúng là không có lương tâm, rốt cuộc sao lại nhớ anh?"
Ngũ HoạNhu nhíu mày:
“Không phải, hãy nghe em nói đã! Có chuyện lớn xảy ra rồi!”
Tư Đằng sững sờ, không phải chuyện của Lam Thiên Tình đã giải quyết xong rồi ư? Bây giờ làm thế nào để Kiều Âu lấy được người nhà họ Đoàn mới là vấn đề. Đó đúng là chuyện lớn rồi.“Em đừng vội vàng, chuyện như thếnào?”
“Tình Tình! Bác Tình Tình muốn Tình Tình xem mắt, không không không,đang xem mắt! Cậu thanh niên kia dáng dấp thật là đẹp trai, giống nhưtrong truyện tranh Nam Nam tiểu thụ, đáng yêu lại đẹp trai, giọng nóirất dịu dàng không thể diễn tả nổi, khiến em ở bên ngoài mà cũng phảinổi da gà.”
“Thiếu phu nhân đang xem mắt?!”
Tư Đằng nghe Ngũ Ngọc Nhu nói nhảm một hồi, rốt cuộc bắt được một trọngđiểm! Vì vậy cũng không nhớ đang đứng bên Kiều u, kinh thiên địa khiếpquỷ thần kêu ra một câu.
Lúc này Kiều u, bởi vì bị nhục, cảm giác cô đơn. Nhưng không thể nàobuông tha nên lôi kéo Tư Đằng đến cửa hàng châu báu vì nghĩ tới ngày mai nhà hị Đoàn làm tiệc sinh nhật cho Lam Thiên Tình, anh nhất định phảitự tay tặng cho Tình Tình một phần quà tặng, dỗ cô vui vẻ.
Bên này chọn hoa cả mắt, bên kia chỉ nghe thấy Tư Đằng kêu to giống nhưgặp quỷ khiến Kiều Âu lập tức hoảng hốt, tới gần phía trước nhíu chặthai hàng lông mày, dán lỗ tai vào cùng nghe điện thoại của Tư Đằng.
“Đúng a! Người đàn ông kia có ý với Tình Tình. Đầu tiên là lôi kéo taynhỏ bé của Lam Thiên Tình chết sống không buông tay, giữ tại trong lòngbàn tay ý vị sờ, sờ soạng thật lâu đến tận khi e phải lên tiếng nhắc mới chịu buông ra. Sau đó ý vị hỏi Tình Tình ăn cái gì, bánh ngọt, trà sữangón tay đều đưa tới trước mặt Tình Tình. Hiện tại hai người đang cô nam quả nữ sống chung một phòng! Em phải len lén chạy ra ngoài gọi điệnthoại cho anh đấy.”
Đôi mắt Tư Đằng vẫn vụng trộm nhìn Kiều u, liền phát hiện gương mặt Kiều Âu đã chuyển sang màu xanh lá!
“Hai người bây giờ đang ở đâu?”
Kiều Âu trực tiếp hỏi một câu, Ngũ Họa Nhu vừa nghe thấy tiếng Kiều u, có chút nhỏ e sợ:
“Ở đây, ở phòng làm việc của Đoàn Hề Trạch.”
Nói xong, Ngũ Họa Nhu liền hối hận, nếu Kiều Âu mà chạy đến đây thì thân phận gián điệp của cô sẽ bị lộ tẩy.
Mà bên này điện thoại, đại não Kiều Âu lập tức vận hành, biết rõ LamThiên Tình là người phụ nữ Kiều Âu coi trọng mà còn dám tới cửa xem mắtthì tên này hoặc là không muốn sống tiếp hoặc là có chút lai lịch.
“Tên kia tên gọi là gì?”
Ngũ Họa Nhu suy nghĩ một chút, nói:
“Mộ Tử Tiêu!”
Ngũ Họa Nhu vừa trả lời, Kiều Âu và Tư Đằng trợn mắt nhìn đối phương một cái, cả hai đều ngạch nhiên khó hiểu.
Ngũ Họa Nhu cũng không hiểu tại sao lại không có thanh âm gì rồi hả? Cái tên Mộ Tử Tiêu quả nhiên là có lai lịch?
“Làm sao thế? Hai người biết Mộ Tử Tiêu à?”
Nhìn tuổi thì anh ta kém mấy tuổi, nên sẽ không phải là bạn bè chơi cùng chứ?
Tư Đằng nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nhắc nhở người trong lòng của mình:
“Tiểu Nhu, em còn nhớ Tổng thống nước ta họ gì?”
“Họ Mộ a!”
Ngũ Họa Nhu bật thốt lên, một giây kế tiếp, cả kinh ở trong toilet nhưng vẫn quát to lên:
“A! Cậu ta là con trai của tổng thống tiên sinh hay sao?!”
“Em nhanh đi về làm kỳ đà cản mũi đi, đừng làm cho hắn đi quá gần, anhtheo Kiều Thiếu tìm đối sách cho hợp lý. Còn nữa, em cũng ăn cơm thậtngon, ngủ cho ngon đừng làm cho mình quá cực khổ.”
Ngũ Họa Nhu sững sờ đáp một tiếng. Sau đó đối phương liền cúp điện thoại.
Tổng Thống được bầu chọn năm năm một lần, công bằng dân chủ lựa chọn. Mà Mộ Nam Phong là tổng thống đương nhiệm đang ở nhiệm kỳ thứ ba rồi. Nămnay, ông ấy chấp chính là năm thứ 11, nói cách khác còn bốn năm nữa mớihết nhiệm kỳ.
Nếu như không phải là bởi vì gia cảnh của cải thâm hậu, rất được tínnhiệm của quần chúng nhân dân, thành tích xuất sắc thì làm sao có thểtrúng cử liên tiếp ba nhiệm kỳ ? Đây là lần đầu tiên trong lịch sử bầucử quốc gia có hiện tượng như thế..
Kiều Âu siết chặt quả đấm sắc mặt âm trầm, Tình Tình của anh làm sao lại để cho đứa bé nhàu họ Mộ kia coi mắt được ?
Lần này, Kiều Âu hoàn toàn không còn tâm tình chọn lựa quà tặng mà ứckéo Tư Đằng đi thẳng ra khỏi cửa hàng.. Lên xe, Tư Đằng cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu :
“Khụ khụ, Kiều Thiếu, kế tiếp chúng ta sẽ đi chỗ nào?”
Tư Đằng vẫn rất sợ Kiều Âu nói sẽ đến Đoàn thị. Bởi vì, mặc kệ TổngThống có thể trúng cử tiếp hay không nhưng còn những bốn năm đương nhiệm thì chỉ trời mới biết bốn năm này sẽ xảy ra chuyện gì!
“Đi Đoàn thị!”
Kiều Âu vẫn đã nói ra khỏi miệng!
Tư Đằng sửng sốt một lát, tay nắm lấy chìa khóa xe, không mở khóa điện..
Kiều Âu nhàn nhạt liếc hắn một cái, xì khẽ một tiếng: “Nhìn về điểm nàythì dáng vẻ cậu thật không có tiền đồ! Tôi sẽ một mình và không đem cậuđi tham gia trận chiến này?”
Tư Đằng lập tức không hề nữa nói gì, chỉ chuyên chú lái xe là được rồi.
Lần này, Ngũ Họa Nhu nói trong điện thoại cho Tư Đằng biết Mộ Tử Tiêuđối với Lam Thiên Tình thân mật, đều nói có hơi quá hơn thực tế nhưngKiều Âu lại tin là thật rồi. Kiều Âu nghĩ, ngay cả anh cũng hận khôngthể ngày ngày đem Lam Thiên Tình nâng niu trong lòng bàn tay để nâng niu chiều chuộng nên làm sao cậu bé họ Mộ kia lại không muốn?
Người mới vừa trưởng thành, rất dễ kích động không thể xem thường được.
Hơn nữa, mang tiếng là phục vụ Lam Thiên Tình nhưng có gì phải phục vụ, rõ ràng chính là hưởng thụ!
Dọc theo đường đi, Kiều Âu không biết thúc giục Tư Đằng nhanh lên mộtchút bao nhiêu lần. Thật vất vả lái xe đến bãi đỗ xe ngầm của Đoàn thị,mới vừa tìm được một chỗ đậu thích hợp, còn chưa kịp tắt máy xuống xe,đã nhìn thấy cách đó không xa Ngũ Họa Nhu đang xoa xoa tay nhỏ bé đứngsau lưng Lam Thiên Tình, mà sóng vai cùng Lam Thiên Tình chính là cậuthanh niên đẹp trai dịu dàng đang cười với cô, bọn họ hình như là muốncùng đi ra ngoài… ước hẹn?
Kiều Âu mở cửa xe liền lập tức nhảy xuống, xông lên trước:
“Tình Tình! Tình Tình~!”
Ở phía trước, ba người nghe vậy liền xoay người, Lam Thiên Tình ngạcnhiên, không ngờ Kiều Âu sẽ đuổi theo đến nơi này, lập tức nghiêng đầucau mày liếc nhìn Ngũ Họa Nhu, Ngũ Họa Nhu tâm biết mình bại lộ, tronglòng hổ thẹn, cúi đầu, rồi đưa mắt nhìn Tư Đằng cũng đang tới gần.
“Thôi, nếu anh Tư Đằng tới thăm cậu thì hai người đi cùng nhau đi, nhưng buổi tối nhớ trở về biệt viện nhé.”
Ngũ Họa Nhu gật đầu một cái, cười hì hì chạy ra.
“Tình Tình!”
Kiều Âu bước nhanh vọt đến bên người nàng, mặt khẩn trương nhìn nàng:
“Tình Tình, em… muốn đi đâu? Anh đã mua vé vào cửa, chúng ta cùng đi xem cá heo biểu diễn, có được không?”
Lần trước, Lam Thiên Tình nói muốn đi xem cá heo biểu diễn, Kiều Âu cảmthấy quá đông người, chen lấn không thoải mái, liền cự tuyệt, còn nói,về sau có cơ hội đưa cô đi Maldives du lịch, đến lúc đó sẽ cho cô lặntrong biển rộng ngắm nhìn cảnh đẹp tuyệt vời của đáy biển..
Lam Thiên Tình nghe vậy nhưng vẫn không nói gì.
Mộ Tử Thiên thú vị nhìn thấy hai người đang giận dỗi nhau, chợt đưa ra một cái tay:
“Kiều Thiếu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi là Mộ Tử Tiêu.”
Đối mặt tình địch đang đưa tay ra, Kiều Âu không thể không đem chú ý từtrên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam thiên Tình chuyển dời đến trên người MộTử Tiêu. Cũng quay sang nắm lấy tay Mộ Tử Tiêu không nặng không nhẹ đủlịch sự đáp lễ :
“Mộ thiếu đang học đại học ở thành phố J, tại sao lại ở đây vào lúc này?”
Hiện tại là đầu tháng mười, chính là mới vừa tựu trường không bao lâu.
Mộ Tử Tiêu thoải mái cười cười :
“Vốn đã đi học, nhưng bố tôi có nói, nhà chú Đoàn đã tìm được cô cháugái cùng lứa tuổi với tôi nên để cho tôi trở lại gặp gỡ coi như là xemmắt thôi.”
Kiều Âu nghe vậy, đôi lông mày nhíu lại, cười cười bất cần đời, sau đó kéo bả vai Lam Thiên tình :
“Mộ thiếu đừng chê cười. Có lẽ là chú Đoàn vẫn chưa rõ hiện tại TìnhTình vẫn là vị hôn thê của tôi, chuyện này thành phố đều biết. Cũng khótrách Mộ thiếu không biết chuyện, Mộ thiếu tuổi còn rất trẻ, dễ dàng tin lời người khác, hơn nữa, còn sang thành phố khác đi học nên không nắmbắt hết mọi tin tức cũng là bình thường.”
Mộ Tử Tiêu nghe Kiều Âu nói như vậy, chẳng những không có tức giận,ngược lại nụ cười trong mắt càng đầm, nét mặt tươi cười như hoa, thật sự là tiếng cười khuynh quốc khuynh thành.
Tròng mắt Kiều Âu lưu chuyển nhìn về phía Lam Thiên Tình, sau đó dịu dàng nói :
“Tình Tình, thế này phải không?”
Bãi đậu xe lập tức yên tĩnh lại, cả ánh mắt sắc bén và ánh mắt ai oán cùng nhau nhìn về phía Lam Thiên Tình.
Lam Thiên Tình chỉ nháy mắt mấy cái, sau đó đưa tay đánh lên tay Kiều Âu đang khoác lên trên vai, tao nhã lễ phép cười cười nhưng ánh mắt lãnhđạm xa cách :
“Kiều Thiếu nói đùa, tôi với anh đã chia tay rồi. Hiện tại tôi đi xemmắt người nào, yêu ai, kết hôn với ai, đều không liên quan đến anh.”
Nói xong, quay lại cười cười vô cùng quyến rũ mà nói với Mộ Tử Tiêu :
“Tử Tiêu, đừng hiểu lầm, anh ta đã là người yêu cũ rồi.”
Cách đó không xa Tư Đằng vừa nghe, thiếu chút nữa đã cười sặc sụa, maymà Kiều Âu chưa nói hai người đã lĩnh chứng chuyện tình, nếu không lúcnày Lam Thiên Tình cũng sẽ bảo đó là chồng trước rồi.
Kiều Âu trong mắt tràn đầy bị thương cùng ẩn nhẫn, Lam Thiên Tình gọianh là Kiều Thiếu, còn chỉ gọi tên người khác là Tử Tiêu mà không có họcũng đã có sự khác biệt một trời một vực rồi.
Chẳng lẽ, trong lòng cô ấy chuyện tình cảm giữa bọn họ thật sự đã qua?
“Tình Tình, em đừng tuyệt tình như thế!”
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, không nhìn Kiều Âu chút nào, giọng nói hư vô mờ mịt, có vẻ như gió nhẹ nước chảy:
“Nam nữ lui tới thấy không thích hợp mà tách ra là rất bình thường. Huống chi, tôi không phải là người có lỗi trước.”
“Kiều Thiếu, chúng tôi đi trước.”
Mộ Tử Tiêu chợt dắt tay Lam Thiên Tình dẫn cô đi, bỏ lại Kiều Âu vẫnđang đứng im tại chỗ. Lúc đi lướt qua nhau, Lam Thiên Tình có chút lolắng, vừa sợ Kiều Âu sẽ kéo cổ tay mình không để cho đi, vừa sợ lại vừacó chút mong đợi.
Lam Thiên Tình cũng không biết vì sao sao mình lại có tâm lý mâu thuẫnnhư vậy, nhưng khi bị Mộ Tử Tiêu kéo đi rất xa mà Kiều Âu vẫn không cóphản ứng gì. Trong lòng Lam Thiên tình bắt đầu đau.
Mộ Tử Tiêu mở cửa xe bên phụ ra, Lam Thiên Tình đang muốn khom ngườibước vào, sau lưng chợt truyền đến liên tiếp tiếng bước chân dồn dập,ngay sau đó, thân thể của cô bị lôi mạnh ra, cả người bị đè lên cửa sauxe, hai tay Kiều Âu như hai gọng kìm bóp chặt lấy hai vai cô, đem cảthân thể Lam Thiên Tình giam cầm ở trong lòng mình.
“Tình Tình, anh hiểu rõ sai lầm rồi, anh thật sự biết sai rồi, em tha thứ cho anh có được không?”
Lam Thiên Tình nhìn hàng râu mới mọc, trong mắt có thể thấy rõ tơ máu,trong lòng mơ hồ lộ vẻ xúc động, nói: “Anh đâu có lỗi chỗ nào?”
Kiều Âu như thấy hi vọng, vội vàng mở miệng: “Anh sai lầm rồi, ngày đóanh nên đến sớm một chút, sớm một chút ngăn cản Kiều Lộ đến trường quânđội, cũng không nên bắt Tư Đằng chia tay với Ngũ Họa Nhu! Anh sai lầmrồi, anh biết rồi, sẽ không có lần sau nữa!”
Lam Thiên tình ngẩn người, có chút chua chua hỏi một câu
“Còn nữa không?”
Kiều Âu bối rối. Không nói:
Đối mặt với việc Kiều Âu đang á khẩu không trả lời được, trong mắt LamThiên Tình lóe lên lửa giận, một chút xíu sau lại trầm mặc ảm đạm, dùngsức đưa tay đẩy Kiều Âu ra.
“Kiều Âu, anh chính là không hiểu!”
Đây là câu cuối cùng Lam Thiên tình nói với anh, nói xong liền lên xe của Mộ Tử Tiêu, đóng cửa xe, nghênh ngang rời đi.
Trong xe, Lam Thiên Tình vẫn buồn buồn không vui, không nói lời nào, MộTử Tiêu cũng rất khoan dung nên cũng không hỏi gì, chỉ chuyên tâm lái xe lên cầu sau đó dừng ở bờ biển.
"Xuống tận hưởng một chút gió biển, tâm tình xấu sẽ bị gió biển thổi đi hết. Có muốn xuống thử một chút hay không?"
Lam Thiên Tình nhìn cậu ta một cái, ngay sau đó cởi dây an toàn rồixuống xe. Bước chậm dọc bờ biển đang lúc ánh hoàng hôn, cô bỏ giầy, dùng đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn tinh sảo giẫm lên bờ cát mềm mại ấm áp.
"Có muốn tôi mua giúp cây dù hoặc cái mũ để che nắng không?"
"Không cần, thiên nhiên rộng lớn mà không hưởng thụ lại còn dùng đồ để cách ly, đúng là lãng phí lớn nhất của loài người"
Đối mặt với lời nói mà Lam Thiên Tình vừa thốt lên, Mộ Tử Tiêu nhíu chặt đôi lông mày lại:
"Cô, trước tiên hãy thoa kem chống nắng đi?"
Lam Thiên Tình bật cười:
"Tôi không cần thứ đó ."
Mộ Tử Tiêu chưa bao giờ gặp qua cô gái nào nào đơn giản sạch sẽ như thế.
Trên người không có một chút son phấn, tới gần còn có thể ngửi thấy mùithơm giống như sữa mẹ , da dẻ rất tốt, ánh mắt trong suốt, tính cáchcũng rất được. Mộ Tử Tiêu cười nhàn nhạt thấy Lam Thiên Tình không giống với các cô thiên kim tiểu thư yếu ớt kiểu cách mà mình đã gặp.
Mộ Tử Tiêu khom người cười một tiếng, cũng cởi giày rồi chậm rãi sóng bước cùng Lam Thiên Tình trên bờ cát.
Gió biển ấm áp mê người thổi tóc Lam Thiên Tình rơi toán loạn, lúc mớilên trường quân đội đã cắt ngắn tóc nhưng đã qua một tháng tóc cũng đãdài ra một chút.
Mộ Tử Tiêu không nhịn được liền hỏi một câu:
"Tóc cô rất đẹp, vừa đen vừa bóng, nếu để tóc dài sẽ rất xinh đẹp. Tại sao lại không để dài?"
Lam Thiên Tình nhớ tới mình để tóc dài nhiều năm, vì vào quân đội nêncắt đi, trong lòng xẹt qua chút nuối tiếc, cúi thấp đầu, thuận miệngđáp:
"Ha ha, trước kia tóc tôi cũng rất dài nhưng sau khi bị thất tình nên cắt đi."
Mộ Tử Tiêu nhận thấy ánh mắt ảm đạm của Lam Thiên Tình, khóe miệng nhếch lên:
"Là bởi vì anh ta sao?"
Lam Thiên Tình kinh ngạc dừng bước, ngước mắt nhìn cậu ta, sau đó gật đầu một cái, rồi lại cúi thấp đầu.
Thời gian rất lâu, Mộ Tử Tiêu không nói gì thêm, cùng với Lam Thiên Tình nhảy sóng, nhặt vỏ sò, xây tượng cát…. chơi hết toàn bộ một buổi chiều. Cuối cùng, Lam Thiên Tình mệt mỏi vô lực ngồi ở trên đống cát trông rất đáng thương. Mộ Tử Tiêu cười cười chạy đi về trong xe, lúc quay trở lại trong tay cầm hai lon nước uống.
"Như bộ dạng này sẽ rất mệt, không bằng chúng ta dựa lưng vào nhau đi,như vậy sẽ chỉ phải dùng ít sức một chút. Một lát nữa, có thể thấy đượcánh hoàng hôn trên biển."
Lam Thiên Tình bị hấp dẫn về ánh hoàng hôn, vừa uống từng ngụm lớn vừa thuận miệng hỏi:
"Còn có thể nhìn ánh hoàng hôn sao?"
Mộ Tử Tiêu cười, giơ tay lên vuốt nhẹ lên gương mặt Lam Thiên Tình sau đó dịu dàng nói:
"Nếu như cô nguyện ý, tôi cũng có thể ở chỗ này cùng cô đợi ngày mai xem mặt trời mọc. Trên biển, mặt trời mọc rất đẹp."
Lam Thiên Tình cười yếu ớt, cũng không dựa lưng vào Mộ Tử Tiêu mà vẫnduy trì tư thế cũ vừa đón gió biển vừa như có điều suy nghĩ.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, từ góc độ này nhìn sang, biển rộng mênh mônggiống như là được khảm lên một lớp vàng óng ánh, hồi lâu chậm rãi nóimột câu:
"Mặc dù lớn lên ở thành thị duyên hải, nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy biển rộng. Cám ơn cậu."
Lam Thiên Tình chưa từng nói với người nào về động vật mình yêu thíchnhất chính là cá heo, bởi vì nghe nói cá heo loài vật thông minh nhất,tình cảm nhất. Cô thật muốn cùng Kiều Âu một lần đi xem cá heo, hoặc lànhư hôm nay như vậy, dạo bước trên bờ biển.
Chỉ tiếc, gặp lại quá vội vã.
Nghe lời của cô..., Mộ Tử Tiêu mơ hồ nhận thấy trên người cô tản ra nhàn nhạt ưu thương, nhớ lại lúc đi trong xe lấy nước uống, Đoàn Hề Trạch đã gọi điện thoại vừa cám ơn cậu giúp đỡ diễn trò trước mặt Kiều u, vừanhắc nhở cho biết Kiều Âu đang ở sau lưng hai người nhưng cả hai bọn họkhông phát hiện được.
Mộ Tử Tiêu vui vẻ nói: chú Đoàn không cần khách sáo, lần này cùng vớicháu gái yêu quí nhà chú rong chơi một buổi chiều, Kiều Thiếu nên tannát cõi lòng, nên biết sai rồi. Nhưng Đoàn Hề Trạch lại nói, nhìn lạimột chút đi, nếu như Kiều Âu thủy chung không phải chân chánh thể choLam Thiên Tình hạnh phúc, ông thà chặt đứt niệm tưởng của Lam Thiên Tình , cũng phải giúp cô tìm một người chân chính thương yêu cô, luôn luôncoi cô là ưu tiên số 1.
Mộ Tử Tiêu nghe xong cuộc điện thoại kia, lúc lấy nước, cố ý vòng quanhsườn xe quét mắt một vòng, cuối cùng cũng phát hiện tung tích của Kiềuu.
Kiều Âu cứ như vậy ngây ngốc đứng, giống như một pho tượng.
Mộ Tử Tiêu thở dài, cũng không biết người này làm sao nhịn được, cả mộtbuổi chiều nhìn cô gái mình yêu mến rong chơi cùng người khác như vậy,nhưng vẫn thủy chung đứng xa xa nhìn.
"Tôi muốn trở về, cám ơn cậu!"
Lam Thiên Tình chợt nói một câu, đem Mộ Tử Tiêu đang suy nghĩ miên man chợt tỉnh lại. Mộ Tử Tiêu cười gật đầu, sau đó nói :
"Tôi dẫn cô đi ăn cơm, đã đến thời gian ăn bữa ăn tối rồi. Cứ như vậy đưa cô trở về, chú Đoàn sẽ nói tôi hẹp hòi."
Lam Thiên Tình cười nhạt một tiếng, vẻ mặt hờ hững:
"Không sao, tôi sẽ nói cho bác biết do tôi cứ kiên quyết đòi về mà không đi ăn."
Hai người trở lại trong xe, Lam Thiên Tình tự mình thắt dây an toàn, sau đó không nói một lời cứ nhìn ngoài cửa sổ. Mộ Tử Tiêu điều chỉnh thửmột cái kính chiếu hậu, phát hiện trước chỗ Kiều Âu đứng đã không thấybóng dáng anh ta nữa rồi. Chắc hẳn thấy hai người lên xe, nên anh tacũng lên xe rồi.
Biết rất rõ Đoàn Hề Trạch tìm đến nhờ mình giúp một tay diễn trò trêutức Kiều u, nhưng đã trải qua buổi chiều vui vẻ, Mộ Tử Tiêu cũng cảmthấy thật là khó quên, hoặc là nói chính là động lòng.
Nổ máy cho xe từ từ lăn bánh, Mộ Tử Tiêu chợt nheo mắt hỏi một câu:
"Tình Tình, nếu như, tôi chỉ giả sử là nói nếu như cô và Kiều Âu khôngthể tiếp tục quay lại với nhau thì có nguyện ý thử tiếp nhận tôi haykhông?"
Lam Thiên Tình xoayđầu qua nhìn cậu ta trong mắt cậu ấy rất nghiêm túc không giống như đang đùa giỡn một chút nào.
Cười một tiếng, cô rất dứt khoát:
“Tử tiêu, tôi không phải là xử nữ.”
Mộ Tử Tiêu sững sờ, hoàn toàn không ngờ cô sẽ thẳng thắn như thế, đây là cô gái chân thật nhất mà cậu đã gặp. Nhưng hình như ngày mai cô ấy mớisinh nhật 17 tuổi chứ? Sao lại không còn là xử nữ sớm như vậy. Đây làđiều nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của Mộ Tử Tiêu.
Nhíu mày, trong lòng có chút chua, Mộ Tử Tiêu hỏi:
“Là Kiều Âu sao?”
Lam Thiên Tình nghiêm trang nhìn hắn, thở dài:
“Không phải”
Mộ Tử Tiêu suy nghĩ nhốn nháo
“Chờ một chút!”
Lễ phép khạc ra một câu, Mộ Tử Tiêu mở cửa xe đi ra ngoài, đi tới cáchxe không xa để cho gió thổi lên gương mặt mình, để gió cuốn đi suy nghĩmuốn phạm tội.
Cậu có chút không dám tin tưởng, thậm chí đang nghĩ có phải nha đầu nàymuốn cự tuyệt mình cho nên bịa ra chuyện này. Nhưng suốt một buổi chiềucùng cô ấy rong chơi, tính tình cô ấy rất thẳng thắn, nói một sẽ khôngcó hai.
Cứ như vậy giằng co một lúc lâu, Lam Thiên Tình một tay chống cằm, cảmxúc không rõ nhìn tới người làm bạn bên cạnh suốt chiều nay lại thấy lúc thì phiền não lo lắng, lúc lại nhíu mày trầm tư, tự một mình lúc ẩn lúc hiện giằng co nửa giờ, sau đó mới quay trở lại.
Lam Thiên Tình đã không cần phải suy nghĩ kết quả, bởi vì cô thẳng thắnnói chuyện kia cũng đã biết kết quả. Có thể làm cho cậu ta rối rắm lâunhư vậy, đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô rồi.
“Kiều Âu biết không? Cô không chỉ có một người đàn ông?”
Lam Thiên Tình kinh ngạc, không ngờ cậu ta sẽ hỏi cái này, sau đó đáp:
“Anh ấy biết, tôi không có lừa gạt anh ấy.”
Mộ Tử Tiêu chợt kéo tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình, rất nghiêm túc nhìn cô
“Lam Thiên Tình, cô quyết định muốn quên Kiều Âu sao?”
Cô cúi đầu không nói, Mộ Tử Tiêu hình như có chút đã hiểu.
“Lam Thiên Tình, nếu như có một ngày cô thật quyết định muốn quên anhta, nhưng lại không thể nói ra thì tôi sẽ không ngại giúp một tay, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng quên anh ta. Chỉ có điều kiện duy nhất là vềsau không để cho người khác đụng vào. Bởi vì, tôi sẽ cưới em.”
“……”
Lam Thiên Tình bối rối!
Hoàn toàn không giống trong lời kịch!
Mà Mộ Tử Tiêu cũng bối rối!
Vốn chỉ là đồng ý giúp một tay diễn trò, lại không cẩn thận đem mình nhập tâm vào vai quá!
Trở về thành phố, suốt dọc theo đường đi cũng không có ai nói chuyện.Bởi vì đều rất lúng túng, cũng đều ứng phó không kịp. Cho đến khi xe MộTử Tiêu vững vàng dừng ở cửa biệt viện nhà họ Đoàn, Lam Thiên Tình trước khi xuống xe mới nói một câu:
“Tôi đi xuống trước.”
Hai mắt Mộ Tử Tiêu thoáng nhìn kính chiếu hậu, quả nhiên thấy xe Kiều Âu theo sau.
Mộ Tử Tiêu mở cửa xe, đi tới bên cạnh Lam Thiên Tình:
“Chờ một chút!”
Giơ tay lên thân mật vén vài sợi tóc đang xòa xuống của Lam Thiên Tình, sau đó cưng chiều nhìn cô:
“Tôi còn chưa có số điện thoại của cô.”
Đưa tay móc ra điện thoại di động của mình đưa cho cô, cô lại có chútthẹn thùng. Bởi vì hôm đi công viên tưởng niệm chính cô đã đem điệnthoại di động trả lại cho Kiều Âu rồi.
“Điện thoại di động của tôi mất một tuần nay rồi, còn chưa mua điện thoại mới.”
“Vậy hãy chờ một chút.”
Mộ Tử Tiêu hiển nhiên không lời giải thích này, nhưng mà cậu cũng coinhư tính khí tốt, rất bao dung, mở cửa xe lấy ra một cây viết, sau đóthoải mái kéo bàn tay Lam Thiên Tình viết một chuỗi con số lên lòng bàntay cô.
Mộ Tử Tiêu biết Kiều Âu sẽ nhìn thấy tất cả.
Nhưng vậy thì thế nào, Đoàn Hề Trạch có thể tìm cậu nhờ giúp đỡ, đã nóilên, ở trong nước chỉ có cậu có thể đủ tài trí cùng danh tiếng để đốiđầu với Kiều Âu. Nếu đổi thành người khác, lúc ở bãi đỗ xe ngầm trongĐoàn thị, nghe Kiều Âu nói Tình Tình là vị hôn thê của anh ta thì sợ làngười ta đã sớm rút lui.
Viết xong Mộ Tử Tiêu còn thân mật quyệt miệng, nhẹ nhàng thổi một hơi ởlòng bàn tay Lam Thiên Tình nguyện ý là thổi khô vết mực, nhưng LamThiên Tình bị thổi như vậy thì lòng bàn tay bị nhột, không nhịn được bật cười, dưới ánh nắng chiều, Mộ Tử Tiêu ngước mắt vừa nhìn, rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là nụ cười của mĩ nữ có thể nghiêng thành rồi.
Cậu nghĩ Kiều Âu nhìn nụ cười này cũng sẽ cảm thấy rất đẹp.
“Tôi đi nha.”
Mục đích đã đạt tới, Mộ Tử Tiêu hướng về phía Lam Thiên Tình phất taymột cái, cười nhẹ nhàng rồi lên xe, mà Lam Thiên Tình còn đứng lại mỉmcười nhìn hắn, đưa mắt nhìn xe của Mộ Tử Tiêu càng lúc càng xa.
Định xoay người đi nhưng Kiều Âu chợt nổi điên tăng tốc độ lái xe về phía Lam Thiên Tình.
Lam Thiên Tình chỉ cảm thấy sau lưng có một trận gió lớn, sau đó làtiếng mở cửa xe nặng nè, không nén nổi tò mò quay đầu nhìn thấy khuônmặt u ám Kiều Âu đang chạy về phía cô, không nói hay lời, kéo bàn taycủa cô nhìn một chút các số, sau đó mãnh liệt chà xát cho đến khi khôngcòn nhìn rõ con số mà bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình đỏ ửng mới dừnglại.
Lam Thiên Tình bị đau, lại cắn răng không nói tiếng nào.
Kiều Âu giương mắt nhìn cô một cái, ngay sau đó đem cả thân thể cô ôm vào trong ngực, ôm thật chặt, thật chặt…
Lam Thiên Tình vung tay đấm như mưa trên lưng Kiều Âu nhưng anh vẫn ômthật chặt không chút nới lỏng vòng tay, âm thanh khàn khàn khẩn cầu:
“Bà xã, xin em, anh xin em hãy trở lại bên cạnh anh.”
“Kiều u, tôi không phải bà xã của anh!”
“Bà xã, anh van xin em, coi như em không về nhà của chúng ta, cũng không cần làm anh tức giận, anh sắp chết, thật sẽ chết. Bà xã, em chính là bà xã của anh, chính là em!”
“Kiều Âu!”
Lam Thiên Tình có chút tức giận, giãy giụa không thoát ra được liền kéo bờ vai Kiều Âu nghiến răng nghiến lợi cắn một cái!
Kiều Âu bị đau, vẫn như cũ không chịu buông tay, khàn khàn nói:
“Bà xã, nếu em muốn nhìn biển rộng anh sẽ dẫn em đi. Về sau em muốn làmcái gì anh sẽ cùng làm với em, chỉ cần em nói ra, chỉ cần em đừng khôngquan tâm đến anh, nếu em muốn tính mạng anh cũng đều được! Bà xã, em cóbiết một buổi chiều nhìn em đi chơi với người khác bên bờ biển, tronglòng anh có tư vị là như thế nào không? Bà xã, anh xin em, anh thật sựsẽ chết mất!”
Lam Thiên Tình khóc.
Cô không ngời, Kiều Âu cũng sẽ cùng theo đi bờ biển, cô không giảithích, cũng không còn cần thiết giải thích tất cả mọi chuyện với Mộ TửTiêu bên bờ biển.
Nhưng bộ dạng nửa chết nửa sống của Kiều Âu tự hành hạ mình đồng thời cũng hành hạ cô!
Phía trong cổng biệt viện chợt truyền đến tiếng nói nặng nề:
“Kiều thiếu, ban ngày ở cổng biệt viện nhà họ Đoàn lại cứ ôm đại tiểu thư của nhà họ Đoàn, có thất lễ quá không?”
Kiều Âu ngước mắt liếc nhìn thấy là Đoàn Hề Trạch, cũng buông Lam ThiênTình ra nhưng lại nắm lấy tay cô, tao nhã lễ phép nhìn Đoàn Hề Trạchnói:
“Chú Đoàn, thật ra cháu và Tình Tình đã sớm là vợ chồng rồi, quan hệ của chúng cháu là hợp pháp, chúng cháu có giấy đăng ký kết hôn!”