“Tôi là anh chàng đẹp trai, anh chàng đẹp trai….” Tôi vừa vui vẻ hát vừa đi về phía câu lạc bộ quần vợt.
Tính ra thì tôi đến đây cũng được một tháng rồi. Hàn Thành Nam vẫnbình thường. Thực ra tôi cũng rất biết giấu mình đấy chứ. Những ngườixung quanh hoàn toàn không phát hiện ra chuyện tôi là con gái. Haha, lần sau tôi sẽ đăng ký tham gia giải đóng phim nào đó, không biết chừng cóthể mang được giải nhất về nhà.
Lúc tôi đang đắc trí về tài diễn xuất của mình thì đột nhiên nhìnthấy cách đó không xa có một đám người đang vây quanh câu lạc bộ quầnvợt. Cảnh tượng ấy có thể dùng hình ảnh đông như trẩy hội và một conkiến cũng không lọt để ví von.
Hôm nay câu lạc bộ quần vợt có hoạt động gì sao? Sao lại nhiều ngườithế nhỉ? Tôi tò mò chạy lại. Nhưng vì người đứng xem quá đông nên tôi cố chen thế nào cũng không chen vào được. Tuy sức tôi không nhỏ nhưng sovới những nam sinh này thì không thể coi là lớn được. Chỉ có điều, vìsao những người vây quanh đều là nam sinh?
Có lẽ vì những người đứng xem đều là nam sinh nên tôi càng tò mò hơn.
Sau khi cơ thể nhỏ bé của tôi lách hết bên phải rồi lại luồn sang bên trái, vượt qua vô số chướng ngại vật (nam sinh) thì tôi nhìn thấy….mộtmỹ nhân, không sai, chỉ nhìn sau lưng thôi cũng có thể thấy nữ sinhtrước mắt tuyệt đối là một mỹ nhân. Mái tóc đen dài óng mượt thướt thasau lưng, bộ quần áo bó sát phô cơ thể yểu điệu, duyên dáng, đôi chândài hơn dưới sự tô điểm của chiếc váy quần vợt.
Ơ? Vì sao hình bóng trước mặt khiến tôi có cảm giác như đã từng gặp nhỉ? Gặp ở đâu rồi nhỉ? Tôi bắt đầu lục tìm trong ký ức.
Sau khi ngẫm nghĩ một hồi lâu, tôi quyết định từ bỏ. Không phải làtrí nhớ của tôi không tốt mà quả thực chỉ nhìn sau lưng thì làm sao cóthể biết được cô gái trước mắt là ai cơ chứ? Cứ nhìn mặt cô ta rồi tínhvậy.
Đúng lúc tôi rất muốn biết khuôn mặt thật của mỹ nhân đứng quay lưngvề phía mình thì đột nhiên có một anh chàng bước ra từ đám đông chậtchội, đi về phía cô gái xinh đẹp ấy.
“Cô em đi một mình sao?” Anh ta đến cạnh cô ta, đặt một tay lên vai cô rồi phát ra âm thanh sặc mùi lưu manh.
Giữa ban ngày ban mặt thế này mà lại bắt chuyện với con gái như thế, con trai bây giờ thật là….
“Đừng có chạm vào tôi”. Cô gái ấy vẫn giữ trạng thái quay lưng vềphía tôi, không thèm ngoảnh đầu lại, chỉ vung tay đánh vào bàn tay đặtlên vai mình.
Cô gái này cũng thật ghê gớm, gặp chuyện như vậy mà không thèm ngoảnh đầu lại. Trong số những cô gái mà tôi quen, có ai ghê gớm như vậy không nhỉ? Tôi lục tìm trong ký ức, đột nhiên….tôi nghĩ đến một người.
Cô gái trước mắt…chắc không phải là người tôi nghĩ tới? Nếu cô ấyđúng là người mà tôi nghĩ tới thì quả thực….Hậu quả chắc chắn sẽ khôngtưởng tượng được. Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, cầu mong đừng là người đó, đừng là người đó, đừng, đừng…
“Ấy, làm bạn đi mà”. Lúc tôi đang thầm cầu nguyện thì anh chàng kia vẫn không từ bỏ ý định bắt chuyện với mỹ nhân.
Nếu cô gái trước mắt là người mà tôi nghĩ đến thì chắc chắn anh chàng kia sẽ không có kết cục tốt đẹp, không biết chừng sẽ chết rất khó coi.
Tôi đang suy ngẫm xem nếu anh chàng này gặp người mà tôi nghĩ tới thì sẽ bị đánh ra nông nỗi nào thì đột nhiên anh ta ngã lăn ra đất.
Một người bình thường sao có thể đột ngột ngã lăn ra đất được? Chắcchắn có uẩn khúc gì đó. Khi tôi quan sát kỹ càng thì phát hiện mỹ nhânđứng quay lưng về phía mình vẫn chưa rụt một cánh tay lại.
Nhìn cảnh tượng này, tôi nghĩ….mình có thể tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra.
Vừa nãy, chắc là cô gái đứng quay lưng về phía tôi huých tay, đập vào cằm của anh chàng đứng sau định chạm vào người mình, có lẽ vì không hềphòng bị hoặc vì cô gái dùng sức quá mạnh nên anh chàng này đã ngã lănra đất.
Nói rồi mà, cô gái này thật ghê gớm. Tuy nhiên sự ghê gớm của cô ấycàng khiến tôi chắc chắn một điều đây chính là người mà tôi đã nghĩ tới.
Nếu là cô ấy….Tôi thấy mình mau chóng trốn đi thì tốt hơn.
Nhưng….đây là cửa của câu lạc bộ quần vợt. Tôi muốn vào tập thì bắt buộc phải đi qua mặt cô ấy.
Haizzz….mặc kệ, cứ trốn đi đã rồi tính sau.
Đúng lúc tôi quay người thì đột nhiên một giọng nói ẩn chứa vẻ ngạc nhiên vui mừng….vang lên bên tai.
“Ưu?” Giọng nói mới quen thuộc làm sao? Cộng thêm cách xưng hô quen thuộc như thế, không cần đoán nữa, chính là cô ấy.
Dường như cô ấy đã nhìn thấy tôi, vì sao cô ấy lại ngoảnh đầu đúnglúc này cơ chứ, vì sao lại phát hiện tôi một cách trùng hợp như vậy? Rõràng là ở đây có bao nhiêu người. Tôi thầm kêu gào thảm thiết.
Quay đầu, hay là không quay đầu đây?
Tôi thầm do dự trong lòng, ba giây sau, tôi quyết định vờ như khôngnghe thấy. Cái gì mà ưu với chả ưu, tôi còn lương cơ. Tôi không để ý đến âm thanh đang gọi mình mà tiếp tục tiến lên phía trước.
Tôi chen, chen, và chen, khó khăn lắm mới chen ra khỏi đám đông thì đột nhiên phát hiện….cô ấy đứng ở vị trí cách tôi không xa.
Cái này….rõ ràng là cô ấy đang bị đám nam sinh bao vậy, vì sao lại xuất hiện bên ngoài đám đông?
Ack….Suýt nữa thì quên, cô ấy là tay quần vợt siêu hạng, có thể nhẹ nhàng giẫm lên vai người khác “bay” qua.
“Ưu! Sao em lại trốn chị?” Dường như cô ấy vô cùng vô cùng tức giậntrước hành vi nghe thấy tiếng gọi mà vờ như không nghe thấy của tôi.
“Ôi, chị Mỹ Hoa. Cơn gió nào đã đưa chị tới đây vậy?” Tôi chột dạ nói.
Bởi vì chột dạ căng thẳng nên lúc ấy tôi toát mồ hôi hột.
Sau khi nghe lời hỏi han giả tạo của tôi, đột nhiên người đứng trướcmặt chuyển từ phẫn nộ sang phấn khích. Ack…từ khi quen cô ấy tới nay,lần nào cái điệu bộ thái quá ấy cũng khiến tôi không thể chấp nhận được.
“Dĩ nhiên là vì chị rất nhớ em rồi”. Hai giây sau khi dáng vẻ phấnkhích được định dạng, cô ấy di chuyển đến trước mặt tôi trong lúc tôikhông hề đề phòng và ôm chặt lấy tôi.
….Khi tôi có phản ứng thì cô ấy đã ôm chặt lấy tôi rồi. Liếc nhìn qua bờ vai của cô ấy, tôi thấy phía sau là Hàn Thành Nam đang đi tới câulạc bộ. Anh đang nhìn người bị ôm chặt như tôi với nét mặt như đang suyngẫm điều gì đó, không đúng, ngoài sự suy ngẫm ấy dường như có tâm trạng gì đó lẫn bên trong.
Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy nét mặt ấy của anh, đột nhiên tôi có cảm giác rất căng thẳng, dường như là lo sợ anh sẽ hiểu lầm. Nhưng rõràng tôi và chị Mỹ Hoa đều là nữ sinh mà. Tuy thân phận hiện tai của tôi là nam sinh, nhưng Hàn Thành Nam cũng là nam sinh mà, sao anh lại hiểulầm được?
Tuy trong đầu thì nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy căngthẳng không biết vì sao, căng thẳng đến nỗi tôi muốn vùng vẫy khỏi vòngtay của chị Mỹ Hoa.
“Chị….Mỹ Hoa, em….em không thở được nữa rồi”. Tôi cố gắng dùng sứcvùng vẫy khỏi vòng tay của chị Mỹ Hoa, nhưng phát hiện tất cả mọi nỗ lực đều vô ích.
N phút sau khi tôi cố gắng vùng vẫy, cuối cùng cô ấy cũng bỏ tôi ra.
Tôi há mồm hít thở không khí, muốn lấy lại phần không khí bị mất đilúc nãy. Trong lúc tôi đang hít thở thì ánh mắt của tôi liếc nhìn HànThành Nam đứng cách đó không xa.
Trong nháy mắt, anh biến mất khỏi anh nhìn của tôi. Lẽ nào anh cũng luyện cách bay người trong quần vợt?
“Ưu? Sao chị thấy hình như em không thấy ngạc nhiên và vui mừng khigặp chị?” Giọng nói lanh lảnh của chị Mỹ Hoa kéo tôi ra khỏi dòng suynghĩ.
Ngạc nhiên và vui mừng? Nhìn thấy chị Mỹ Hoa, ngạc nhiên thì có mộtchút, vui mừng thì còn phải xem xét. Chỉ có điều, những lời như thế nàychỉ có thể nghĩ trong đầu, nếu nói ra thì không biết chừng sẽ bị chị MỹHoa giày vò cho đến chết.
“Ngạc nhiên vui mừng? Sao lại không ngạc nhiên vui mừng được cơ chứ? Em vui đến nỗi không biết nên nói gì”. Tôi gượng cười.
“Haha, chị biết mà” Sau khi nghe tôi nói những lời ấy, chị Mỹ Hoa vô cùng hài lòng, vỗ vai tôi và nói.
Chị biết? Chị chắc không?
“Chỉ có điều, em nghe xong tin này chắc chắn là sẽ ngạc nhiên và vui mừng hơn nữa”.
Thông tin khiến tôi ngạc nhiên và vui mừng hơn nữa? Đột nhiên tôi cólinh cảm không tốt đẹp. Linh cảm này khiến tôi dựng tóc gáy, khiến tôitoát mồ hôi hột.
“Thông…thông tin gì ạ?” Tôi căng thẳng nhìn chị ta và hỏi.
“Haha, sau khi nghe nói em tới đây, chị cũng chuyển đến trường này.Haha, không phải là rất vui sao?” Chị Mỹ Hoa phấn khích nói: “Tuy ở đâytạm thời chưa có đội quần vợt nữ, chỉ có điều, chút khó khăn nhỏ nàykhông làm khó chị được”.
“Đúng vậy, đúng vậy, em rất ngạc nhiên và vui mừng”. Giọng nói của tôi ẩn chứa chúng gì đó lúng túng.
“Chị biết mà, haha, thử nghĩ mà xem, chúng ta lại có thể sống lạinhững ngày tràn đầy nhiệt huyết trên sân quần vợt. Chị và Ưu lại có thểtiếp tục thời kỳ đánh đôi huy hoàng của chúng ta rồi”. Chị ta vừa nói,vừa để nộ vẻ mặt vô cùng hứng khởi.
Có thể sống lại không? Nghĩ lại những năm tháng trước đây, tôi và chị Mỹ Hoa được mệnh danh là cặp đôi hoàng kim của quần vợt nữ.
Tôi được các tạp chí thể thao lớn mệnh danh là “tuyển thủ quần vợt có tiềm lực nhất”. Những năm tháng ấy mới tươi đẹp làm sao. Nhưng, bâygiờ….vì thân phận của tôi, tôi chỉ có thể….
“Cái đó, chị…em nghĩ…..” Tôi ấp úng nói.
Thực ra đó mới là lý do tôi sợ chị ấy đến. Bây giờ tôi là nam sinh.Còn chị ấy đến chắc chắn là vì muốn chơi quần vợt cùng tôi. Vì thế, tuytôi và chị Mỹ Hoa là một cặp rất ăn ý nhưng hoàn cảnh của tôi bây giờkhông thể cùng cặp với chị ấy được.
Hơn nữa, điều quá quắt nhất là bây giờ tôi không biết phải giải thích với người khác về cảnh ngộ ly kỳ của mình như thế nào.
“Sao vậy? Ưu, thái độ của em là thế nào vậy?” Chị Mỹ Hoa nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Em nghĩ, em…..” Quả thực tôi không biết giải thích với chị ấy là tôi không thể chơi quần vợt cùng chị như thế nào. Quả thực tôi không thểnói lý do là vì thân phận hiện tại của mình là nam sinh nên mới khôngthể chơi quần vợt cùng chị….
“Rốt cuộc làm sao?” Dáng vẻ lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc của tôi khiến chị ấy càng căng thẳng hơn.
“Em, không thể chơi quần vợt cùng chị”. Tôi nắm chặt tay rồi nói câu ấy.
Vẻ căng thẳng trên khuôn mặt của chị đột nhiên biến thành vẻ kinhngạc, ngoài sự kinh ngạc ấy là chút gì đó không thể tưởng tượng được.
“Vì sao? Vì sao? Vì sao? Lẽ nào em có bạn chơi mới rồi? Bạn chơi củaem có chơi hay bằng chị không? Xinh bằng chị không? Tài giỏi bằng chịkhông? Có….” Chị ấy kích động nói, vừa nói vừa lắc người tôi.
“Cái đó, không, không phải”. Tôi biết nói từ đâu đây.
Lúc này tôi căng thẳng chết đi được, mồ hôi chảy không ngừng trong lòng bàn tay.
“Không phải, thế là gì? Mau nói cho chị biết đi. Khó khăn lắm chị mới đến đây được, em lại, lại…..” Chị nói rồi bắt đầu nghẹn ngào.
Bây giờ là thế nào đây? Tuy tôi đã quen với sự biến đổi tâm trạng của chị Mỹ Hoa, nhưng cái dáng vẻ vô cùng ấm ức như sắp khóc của chị tôimới nhìn thấy lần đầu.
Nghĩ đến dáng vẻ ghê gớm của chị thường ngày, dường như không phải là một người biết khóc. Nhìn chị Mỹ Hoa lúc này, tôi hạ quyết tâm, tuykhông biết phải nói thế nào nhưng vẫn phải nhanh chóng nói rõ cho chị ấy biết.
“Em….” Tôi vừa cân nhắc xem phải mở miệng thế nào vừa nhìn xung quanh.
Không biết từ lúc nào mà quanh tôi và chị Mỹ Hoa lại có nhiều ngườinhư vậy? Học sinh bây giờ đúng là rất thích xía vào chuyện của ngườikhác. Chỉ có điều….vì sao xung quanh toàn là nam sinh? Ai cũng nhìn tôibằng ánh mắt căm thù vậy nhỉ? Đột nhiên tôi hiểu ra rằng đây chính làsức mạnh của người đẹp.
“Em….em thấy chúng ta nên tìm chỗ khác nói chuyện”. Tôi kéo chị Mỹ Hoa ra khỏi đám đông với tốc độ nhanh như chớp.
Sau một hồi hết rẽ rồi lại ngoặt, cuối cùng tôi đã cắt đuôi được đám đông phía sau.
Đến một góc vắng vẻ ở trường học, tôi thở hổn rồi dừng chân. Ngoảnh đầulại nhìn chị Mỹ Hoa bị tôi lôi đi xềnh xệch cũng đang thở hổn hển. Tôihít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói câu chuyện của mình.
“Chị Mỹ Hoa, tuy câu chuyện mà chị sắp nghe dưới đây có thể rất hoang đương, nhưng quả thực nó đã xảy ra với em. Em, vì bố em và hiệu trưởngđã ký kết với nhau, đưa em vào trường với thân phận là nam sinh”. Tôinói câu chuyện khiến người ta rất khó có thể chấp nhận này với vẻ mặthết sức nặng nề.
Tôi cứ tưởng rằng chị Mỹ Hoa trước mặt mình sẽ ngạc nhiên thốt lên“sao có thể như thế được”, hoặc là vừa lắc đầu giống như trống lắc, vừanói mình không tin, hoặc là vừa lắc người tôi vừa hỏi “sao em có thểchấp nhận như thế” gì gì đó. Nhưng….sau khi nghe tôi nói, chị lại cười.Khuôn mặt toát lên vẻ thở phào nhẹ nhõm.
“Trời ơi, chị cứ tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm. Thì ra là thế, hạichị lo em tìm bạn chơi khác”. Chị ấy vừa vỗ ngực, dường như là để giảmcăng thẳng vừa cười nói.
Chuyện gì ghê gớm lắm? Tư duy của chị Mỹ Hoa đúng là người bìnhthường không thể lý giải được. Lẽ nào đây chính là tư duy kiểu nhảy cóctrong truyền thuyết?
“Không sao, chị sẽ giúp em giữ kín bí mật này. Chúng ta tiếp tục chơi quần vợt nhé. Hãy nghĩ đến sân quần vợt vô ưu vô lo của chúng ta trướcđây. Chỉ nghĩ thôi đã khiến máu sôi lên rồi”. Không đợi tôi mở miệngnói, chị Mỹ Hoa đã nói với khuôn mặt khao khát rạng ngời.
Nghe lời nói của chị Mỹ Hoa, tôi càng chắc chắn tư duy của chị tuyệtđối là tư duy nhảy. Chị hoàn toàn không hiểu những gì tôi nói.
“Cái đó, chị Mỹ Hoa, có phải là chị không hiểu ý của em không?” Tôi bức xúc nói.
“Hiểu chứ, hiểu chứ, sao chị lại không hiểu? Ý của em là bây giờ em là nam sinh”. Chị ấy hí hửng nói.
“Đúng vậy, nếu bây giờ em là nam sinh thì không thể tham gia câu lạcbộ quần vợt nữ. Em nói như vậy chị hiểu rồi chứ?” Tôi cảm thấy khó xử,không biết phải làm thế nào.
Nghe tôi nói vậy, vẻ phấn khích trên khuôn mặt chị Mỹ Hoa tan biến trong nháy mắt, thay vào đó là vẻ mặt hình sự.
“A…..” Đột nhiên, chị ta hét lên một tiếng rồi bỏ chạy như một kẻ điên loạn.
Tôi đứng im, quả thực đã bị tiếng hét thất thanh ấy làm cho thót tim.Tôi vừa vỗ ngực để vuốt ve tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của mình vừa suy ngẫmvề hành vi của chị Mỹ Hoa.
Rốt cuộc chị ấy hét lên một tiếng rồi bỏ chạy có nghĩa là gì nhỉ? Cóphải là từ bỏ ý định chơi quần vợt cùng tôi không? Nếu đúng như vậy thìdĩ nhiên là tốt quá rồi. Nhưng nếu chị ấy quyết không từ bỏ thì sao?Ack…trong đầu tôi xuất hiện hàng loạt những hình ảnh rối tung hết cảlên, ví dụ chị ấy cũng đóng giả là nam sinh.
Tôi ra công ra sức lắc đầu, cố ném những ý nghĩ ấy đi, quả thực không thể nghĩ tiếp được nữa.
Nhìn đồng hồ…..
Ack….thời gian luyện tập buổi sáng sắp kết thúc, thôi về luôn ký túc cho rồi.
(2)
Về đến ký túc thì thấy Hàn Thành Nam đã ngồi lù lù trong phòng.
Lạ thật, nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ đúng. Lúc này buổi tập mớivừa kết thúc, sân tập và ký túc cách nhau một đoạn khá dài. Anh có đitên lửa thì cũng không thể về nhanh như thế được.
Khi mà tôi vẫn chưa nghiên cứu được chuyện vì sao anh lại ở ký túcthì tôi lại phát hiện một chuyện càng kỳ lạ hơn. Đó chính là….Hàn ThànhNam đọc sách? Cái anh chàng này đọc sách thì cũng không phải là chuyệnlạ, nhưng vì sao cuốn sách trên tay anh lại ngược thế kia?
“Cái đó…..” Đúng lúc tôi chuẩn bị hỏi Hàn Thành Nam đang say sưa đọcsách thì đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn tôi khiến tôi chỉ nói đúng hai từrồi không nói tiếp nữa.
“Cậu về rồi. Về lâu chưa? Vì quyển sách này hay qua nên tôi khôngbiết cậu đã về”. Dường như anh đang nói với tôi, nhưng dường như lại tựnói với mình.
Cái anh chàng này quả là kỳ lạ. Khi tôi nhìn thẳng vào mắt anh thì đột nhiên anh lại né tránh.
“Vậy à”. Tôi vừa nói vừa tiếp tục quan sát vẻ mặt không bình thường của Hàn Thành Nam.
“Uhm”. Dường như anh không dám nhìn tôi, tiếp tục cắm đầu vào cuốn sách, nói đúng hơn là cuốn sách đã bị cầm ngược.
“Cái đó, cô gái hôm nay là ai?” Lúc tôi vẫn đang quan sát anh thì đột nhiên anh hỏi, không thèm ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Một chị cùng học ở trường trước đây, sao?”
Đột nhiên, dường như tôi đã hiểu vì sao anh lại không bình thường như vậy. Lẽ nào….anh chàng này….thích chị Mỹ Hoa?
Đột nhiên trong lòng tôi có một cảm giác rất kỳ lạ. Nhưng tôi khôngcó cách nào để lý giải cảm giác này, dường như có chút gì đó bùi ngùi,nhưng nhiều hơn là đắng chát. Dường như cảm giác này lần đầu tiên xuấthiện với tôi, nhưng dường như đã xuất hiện từ rất lâu rồi. Cảm giác nàygiống như cảm giác hồi nhỏ con búp bê mà mình rất thích bị bạn khác cướp mất, dù sao thì có chút gì đó hụt hẫng, có chút gì đó rất buồn.
Đột nhiên, một từ lóe lên trong đầu tôi. Thích? Trời ơi, lại là thích? Tôi ra công ra sức lắc đầu thật mạnh để đầu óc tỉnh táo.
Tôi thích Hàn Thành Nam? Đúng là chuyện cười. Vì chuyện thân phận màbây giờ tôi đang lo chết đi được, làm gì có thời gian nhàn rỗi để thíchai cơ chứ. Hơn nữa, bây giờ tôi là nam sinh. Nam sinh và nam sinh sao có thể gì gì được? Đùng, chắc chắn là dạo này mình không được nghỉ ngơiđầy đủ nên mới có những ý nghĩ linh tinh lộn xộn như thế.
“Vì sao lại hỏi chuyện của chị cùng trường của mình? Lẽ nào cậu….híhí….” Tôi phát hiện khả năng diễn xuất của mình càng ngày càng đỉnh. Tuy vừa nãy trong đầu vẫn còn nghĩ lung tung vớ vẩn nhưng miệng thì lại nói ra được những lời như thế. Hơn nữa lại còn cười khì khì mà không để lộchút dấu vết nào trên khuôn mặt (Tôi tự thấy như vậy).
“Đừng có mà nói linh tinh”. Nghe tôi nói vậy, anh đỏ mặt rồi lớn tiếng nói.
Lại còn bảo tôi nói linh tinh. Rõ ràng là mặt thì đỏ như gì thế kia mà lại còn dối lòng mình.
“Mình nói linh tinh sao? Mình nói cho cậu biết, mình có căn cứ, được chưa?” Tôi đắc trí nói.
“Căn cứ gì?” Anh kích động nói.
“Cậu muốn biết?” Tôi cố tình chòng ghẹo anh.
“Nói mau”. Lúc này, tôi không biết rốt cuộc là anh chàng này tức giận hay e thẹn. Rõ ràng là mặt anh đỏ ửng nhưng giọng nói rất dữ tợn.
“Làm gì mà hung dữ thế, rõ ràng là sách cầm ngược, lại còn nói là hay”. Tôi bĩu môi, cố tình nói lái giọng.
Trong khoảnh khắc nghe thấy những lời nói ấy của tôi, khuôn mặt củaHàn Thành Nam chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.Cuốn sách mà anh cầm trên tay cũng vì lời nói của tôi mà biến thành hainửa.
“Nhìn đi, nhìn đi, cậu thừa nhận rồi chứ. Nếu cậu thực sự có hứng thú với chị Mỹ Hoa thì không phải là mình không thể giới thiệu chị ấy chocậu làm quen. Nói đi, cậu muốn số điện thoại hay là hồ sơ của chị ấy?”Tôi cố tình trêu chọc anh bằng những lời nói không thật lòng. Tuy tronglòng cảm thấy có chút gì đó là lạ nhưng mặt thì vẫn cố tình để lộ vẻ đắc trí như đang xem kịch hay.
Khuôn mặt đẹp trai của anh càng lúc càng xanh tím, ánh mắt cũng dữdằn hơn. Tôi có thể cảm nhận được rằng từng tia lửa bắn ra từ đôi mắt ấy đang thiêu cháy mình. Nếu ánh mắt có thể giết người thì tôi nghĩ chắcchắn mình sẽ bị giết chết dưới ánh mắt của anh một trăm lần.
“Cậu….” Ngập ngừng một hồi lâu, anh rít lên một tiếng qua kẽ răng của mình.
“Mình làm sao? Có phải là tôi rất tốt không?” Tôi mỉm cười nói.
Đằng sau nụ cười ấy là sự chua chát. Rõ ràng là anh chàng trước mắtkhông hiểu sự chua chát của tôi, vì thế mới nhìn tôi bằng ánh mắt cămphẫn như thế.
“Tôi ghét nhất là những người như cậu”. Trong lúc tôi không hề phòng bị thì anh gầm lên khiến tôi giật bắn cả người.
Lúc tôi vẫn còn đang run bắn lên thì anh lao thẳng ra cửa.
Có phải tôi hơi quá đáng không, vì thế anh mới tức giận như thế? Anhghét nhất là người như tôi? Vì lời anh nói, trong lòng tôi cảm thấy bồnchồn, nhiều hơn là bất an.
Có phải tôi rất có tài trong việc chọc giận anh chàng kia không? Nếu không, vì sao lúc nào tôi cũng khiến anh ấy tức giận?
“A….Tôi bị điên mất rồi”. Lúc mà tôi vẫn đang phiền muộn vì đã khiếnanh chàng nhỏ mọn Hàn Thành Nam tức giận thì đột nhiên nghe thấy tiếnggào thét bên ngoài.
Nghe âm thanh này….có lẽ là….
Tôi nhanh chóng chạy ra mở cửa…..
Không sai, tôi đoán không sai, âm thành này là do Hàn Thành Nam phát ra.
Chỉ có điều….tiếng gào thét lúc nãy của anh có ý gì?
“Hàn……”
“Cái đó….tôi rút lại, lời vừa nói”. Đúng lúc tôi chuẩn bị mở miệnghỏi rốt cuộc anh bị làm sao thì anh ngắt lời tôi và nói ra một câu khiến tôi phải ngạc nhiên.
Sau khi nói xong một câu không có đầu cũng chẳng có đuôi ấy, anh nhanh chóng biến mất khỏi ánh nhìn của tôi.
Oa! Anh chàng này quả là biến hóa khôn lường. Sau một hồi ngạc nhiên, tôi suy ngẫm về câu mà anh nói trước khi biến mất.
Anh rút lại lời vừa nói?
Thì ra anh chàng này không tức giận, chỉ vì e thẹn nên mới nói ranhững lời như thế. Tuy anh hại tôi lo hụt một phen nhưng anh vẫn thậtđáng yêu.
Vì sự đáng yêu của anh chàng này mà khóe miệng tôi không giấu được nụ cười.
“Cái đó, tôi quên mang sách”. Đúng lúc tôi vẫn đang mỉm cười ngờnghệch với hình bóng đã biến mất thì không biết anh lại chui ra từ đâura, hai má đỏ ửng.
Chao ôi, sao anh chàng này có thể đáng yêu đến thế cơ chứ? Nhịp timcủa tôi không ngừng tăng tốc, dường như chỉ cần một giây là có thể nhảyra khỏi lồng ngực.
Minh Hiểu Ưu! Minh Hiểu Ưu! Mày phải bình tĩnh, nhất định phải bìnhtĩnh, bình tĩnh một chút có được không. Tôi cố gắng để mình giữ bìnhtĩnh. Tình thế cấp bách, thân phận là quan trọng hơn cả, không được nghĩ lung tung vớ vẩn, mau lên lớp thôi.
(3)
Cái cuộc đời này là thế nào đây? Rõ ràng là buổi sáng phải luyện tập.Tuy sáng nay tôi không đi nhưng trừ ngày hôm nay, bình thường tôi vẫnđi. Tập xong lại còn phải đi học cả ngày. Mặc dù phần lớn thời giantrong một ngày đi học của tôi là ngủ, nhưng không ít thì nhiều vẫn cảmthấy mệt mỏi. Tuy nhiên, sau một ngày giày vò khổ sở, tan học rồi vẫnphải luyện tập.
Tôi lê cơ thể mệt mỏi đến sân quần vợt. Anh chàng Hàn Thành Nam đã luyện tập rồi. Rốt cuộc anh là người hay gì vậy, dường như không bao giờ biết mệt, có phải chỉ uống Red Bull với viên bổ sung canxi không?
“Mọi người chú ý….mời mọi người nhìn bên này”. Lúc tôi đang phân tích thể chất của Hàn Thành Nam thì đột nhiên một âm thanh vang lên ở cửasân quần vợt.
Dường như âm thanh đó đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trongsân quần vợt, tôi cũng quay người lại vì âm thanh ấy. Tôi quay người lại không phải vì câu nói của người ấy mà là giọng nói của người ấy.
Khi ngoảnh đầu lại, tôi nhìn thấy một người khiến tôi giật nảy mình.
“Chị Mỹ….Mỹ Hoa?” Tôi nhìn cô gái xinh đẹp tóc dài với chiếc áo thểthao màu đen bó sát người và chiếc váy thể thao ngắn màu trắng đang đứng ở cửa, người ấy không phải là chị Mỹ Hoa mà tôi quen sao?
Chị ấy xuất hiện ở chỗ này vào lúc này là có ý gì? Đột nhiên tôi có linh cảm chẳng lành.
“Xin hỏi cô đến câu lạc bộ quần vợt có chuyện gì? Bây giờ là giờ tậpluyện, nếu có chuyện gì thì xin đợi đến khi nào buổi tập kết thúc”.
Hội trưởng Hưu Tư của chúng tôi đúng là một người không hề run sợ khi đứng trước mặt người đẹp, có thể nói những lời bình tĩnh vững vàng nhưthế. Nếu là người khác thì có lẽ sẽ không bật được nên lời. Đây là câulạc bộ quần vợt nam, vì thế tất cả mọi người trong sân tập là nam sinh.Những nam sinh này đang dán mắt vào đôi chân thon dài của chị Mỹ Hoa.
“Tôi đến đây là vì…..” Giọng nói của chị Mỹ Hoa vang lên.
Chị Mỹ Hoa cố tình kéo dài giọng nói khiến tôi cảm thấy bất an. 99% chị ấy đến đây là vì tôi, nhưng chị ấy muốn làm gì tôi?
Vạch trần thân phận của tôi trước mặt mọi người?
Chắc không đâu. Nói thế nào thì chị Mỹ Hoa cũng là bạn tốt của tôi, chắc không làm cho tôi mất mặt mới đúng.
Nếu không liên quan đến thân phận của tôi thì quả thực tôi không nghĩ ra được rốt cuộc là….
“Người này!” Lúc mà tôi vẫn đang suy ngẫm về mục đích của chị Mỹ Hoa thì đột nhiên hai chân của tôi bay lên, đồng thời một tiếng “người này” của chị Mỹ Hoa vang lên bên tai tôi.
Bay? Người bình thường sao có thể bay lên được?
Sau 20 giây mơ hồ, tôi phát hiện, không phải tôi đang bay mà là bịchị Mỹ Hoa nhấc bổng lên. Tôi bị chị Mỹ Hoa túm lưng nhấc bổng lên, thay vì nói nhấc, chi bằng nói khiêng. Tôi bị chị ấy túm lưng khiêng lênvai.
Vì bị chị Mỹ Hoa túm lưng khiêng lên nên tôi hoàn toàn không nhìn rõnét mặt của những nam sinh đang dán mắt vào chị. Chỉ có điều, tôi có thể tưởng tượng được họ sẽ ngỡ ngàng như thế nào với cảnh tượng trước mắt.
“Xin hỏi bạn Minh làm sao?” Tuy không nhìn thấy nhưng tôi vẫn có thểnghe thấy giọng nói. Người đang nói lúc này có lẽ là hội trưởng Hưu Tư.
“Không làm sao”. Giọng nói của chị Mỹ Hoa rất nhẹ nhàng.
Bây giờ tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái bất an, tâm trạng rối bời khiến tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Chị Mỹ Hoa…..” Tôi khẽ gọi chị ta, nhưng dường như chị ta hoàn toànkhông để ý đến lời nói của tôi. Tôi muốn vùng vẫy, nhưng một giây saukhi tôi cố gắng vùng vẫy đổi lại bằng việc chị Mỹ Hoa đã vỗ một cái thật mạnh vào cái mông đáng thương của tôi.
Rõ ràng là chị Mỹ Hoa muốn dùng nó để cảnh cáo tôi không được vùngvẫy. Tuy Minh Hiểu Ưu tôi không phải là người dễ dàng khuất phục như thế nhưng tình hình hiện tại tương đối đặc biệt. Chị Mỹ Hoa rất xinh đẹp,không sai, nhưng xinh đẹp không đồng nghĩa với dịu dàng, càng không đồng nghĩa với thùy mị. Chị Mỹ Hoa xinh đẹp của chúng tôi là một người bạolực nổi tiếng. Điều này có thể nhận ra khi chị ấy đã đánh ngã cậu namsinh bắt chuyện với mình lúc mới đặt chân đến ngôi trường này.
“Vậy thì cô tìm cậu ấy là?” Hội trưởng Hưu Tư hỏi tiếp.
“Tôi muốn cậu ta tạm thời gia nhập vào câu lạc bộ quần vợt nữ mà tôisắp thành lập”. Sau khi nghe xong câu hỏi của hội trưởng Hưu Tư, chị MỹHoa đột nhiên nói một câu có thể dấy lên làn sóng mạnh mẽ, khiến mọingười trong sân xôn xao cả lên với giọng điệu hết sức bình tĩnh.
Vì câu nói ấy của chị Mỹ Hoa mà trong nháy mắt, tất cả mọi người trong sân tập bàn tán xôn xao.
Nếu tôi là người ngoài cuộc thì tôi cũng bàn luận về chuyện này. Thực sự bây giờ tôi rất muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.
Tuy tôi cảm thấy bất an, tuy biết chị Mỹ Hoa đến đây để làm chuyện gì đó có liên quan đến mình, nhưng quả thực tôi không thể ngờ rằng chị MỹHoa lại….muốn tôi gia nhập vào câu lạc bộ quần vợt nữ? Chị ta muốn thânphận của tôi bị bại lộ sao?
Nếu không muốn thân phận của tôi bị bại lộ, nam sinh tham gia vào câu lạc bộ quần vợt nữ, nói thế nào thì cũng có chút gì đó….kỳ quái.
“Tôi thấy người phụ nữ này điên thật rồi”.
Đột nhiên, một giọng nói tức giận vang vọng trong sân quần vợt.
Giọng nói tức giận này ngày nào tôi cũng nghe thấy. Người này khôngphải ai khác, chính là người bạn cùng phòng yêu quý của tôi, Hàn ThànhNam.
Ack, chẳng phải Hàn Thành Nam có ý đồ gì với chị Mỹ Hoa sao? Sao bâygiờ anh lại nói những lời như vậy? Lẽ nào là do mình nghĩ quá nhiều?Nhưng vẻ mặt của anh lúc sáng rõ ràng là rất kỳ lạ. Trời ơi! bây giờ mà mình vẫn còn thời gian để nghĩ đến mấy cái thứ này.
Tình thế cấp bách, cần phải tìm hiểu mục đích của chị Mỹ Hoa.
“Chị Mỹ Hoa, có thể…..”
Vốn dĩ tôi muốn yêu cầu chị Mỹ Hoa thả mình xuống.
“Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn, nếu không chị sẽ nói bí mật của em”. Giọng nói của chị Mỹ Hoa rất khẽ nhưng đủ để tôi nghe rất rõ.
Vì lời nói của chị Mỹ Hoa nên tôi không dám thở mạnh.
“Cái đồ chết tiệt kia, dám nói ta đây bị điên hả. Tôi thấy cậu chánsống rồi”. Lúc tôi đang tự trách mình vì đã nói cho chị Mỹ Hoa biếtchuyện về thân phận của mình thì đột nhiên chị ta lại nói những lời caynghiệt như thế.
Nỗi tức giận của chị Mỹ Hoa đang bùng cháy, người bị nhấc bổng lên vai là tôi có thể cảm nhận được điều đó.
“Đây không phải là chỗ mà con gái các người nên đến, thả Minh Hiểu Ưu xuống, mau cút ra ngoài”. Hàn Thành Nam nói với giọng điệu không thânthiện chút nào.
Đây không phải là chỗ con gái nên đến? Giọng nói của Hàn Thành Namđầy vẻ kỳ thị đối với con gái, đúng là người của chủ nghĩa nam quyền.Chị Mỹ Hoa thì lại theo chủ nghĩa nữ quyền.
Chủ nghĩ nam quyền gặp chủ nghĩa nữ quyền? Lần này có kịch hay để xemrồi. Ack….vì sao chú ý của mình lại cứ bị phân tán như vậy nhỉ?
“Được thôi, không phải là không thể thả Ưu xuống. Tôi không muốn tốnnước bọt với mấy người ở đây. Bây giờ tôi đến đấu một trận, một quả phân thắng bại. Nếu cậu thắng thì Ưu sẽ ở lại. Nếu cậu thua thì dù Ưu làcon trai hay con gái, sau này sẽ là người của câu lạc bộ nữ”. Chị Mỹ Hoa tuyên bố rất dõng dạc.
Một trong cuộc như tôi hoàn toàn không có quyền phát ngôn. Đột nhiên tôi thấy mình thật đáng thương.
“Đấy là cô nói đấy nhé. Nể tình cô là nữ sinh, quả này tôi để cô phát bóng”. Sau khoảnh khắc mà giọng nói của Hàn Thành Nam vang lên, cuốicùng đôi chân của tôi đã được trở về với đất mẹ yêu thương.
Trong khi tôi hoàn toàn không thể mở miệng thì hai người này bắt đầu thi đấu. Hơn nữa đối tượng cá cược là chính là tôi.
Một bên là bạn cùng phòng của tôi, một bên là bạn thân trước đây.Nhìn hai người này thi đấu, tôi phải cổ vũ cho ai đây? Cho chị Mỹ Hoasao? Nhưng Hàn Thành Nam vì tôi nên mới cùng chị Mỹ Hoa….
Hay là cổ vũ cho Hàn Thành Nam? Vậy thì chị Mỹ Hoa sẽ tức giận. ChịMỹ Hoa mà giận thì quả là một chuyện đáng sợ. Bị đánh là chuyện nhỏ,quan trọng là sẽ bị chị ấy trù ẻo cho đến chết. Bị trù ẻo cho đến chếtthì thôi, nhưng chị ta lại biết một chuyện mà tôi không thể bỏ qua được. Đó chính là thân phận của tôi.
Cuộc đấu đã bắt đầu khi tôi vẫn đang trong trạng thái mơ màng. Dù làHàn Thành Nam hay chị Mỹ Hoa thì khuôn mặt đều toát lên vẻ nghiêm túcđáng ngạc nhiên.
Rõ ràng là hai người này đều đang cố gắng vì tôi, nhưng tôi lại không hề có một chút cảm động nào. Ngược lại, người bị kẹp ở giữa không thểlên không thể xuống như tôi lúc này đang rất tức giận. Ngoài tức giận là sự bối rối không biết nên làm thế nào.
Không hiểu vì sao lại bị lôi ra cá cược, hoàn toàn không có ai hỏi người bị lôi ra cá cược như tôi đây nghĩ như thế nào.
Điều khiến tôi ức chế nhất là tuy rất tức giận khi bị lôi ra cá cượcnhưng lại không biết phải làm sao, chỉ biết tức giận trong lòng mà không dám nói ra.
Tôi ấm ức nhìn cuộc đấu quần vợt đã diễn ra trước mắt. Tuy cảm thấybức xúc vì phải gặm nhấm nỗi tức giận trong lòng nhưng dù sao tôi vẫnphải chọn một bên để cổ vũ.
Chị Mỹ Hoa và Hàn Thành Nam, tôi hy vọng ai giành chiến thắng hơn đây?
Một giây sau khi tôi tự đưa ra câu hỏi ấy với mình thì một âm thanh vang lên trong lòng: Hàn Thành Nam.
Vì sao lại là Hàn Thành Nam?
Bởi vì bây giờ tôi là nam sinh, bởi vì tôi và anh là bạn cùng phòng,bởi vì tôi đã quen với cuộc sống ở câu lạc bộ quần vợt, hay là bởi vìchính bản thân anh chàng Hàn Thành Nam này?
Thực ra câu trả lời rất rõ ràng, nhưng tôi lại không ngừng tự nói với mình, làm như thế là không thể, làm như thế là không được. Tôi đúng làmột người mâu thuẫn.
Tôi ngây người nhìn hai người trên sân quần vợt.
Tuy hy vọng hàn Thành Nam thắng nhưng lại không có cách nào để hétlên. Dù sao thì tôi thấy tính mạng của mình là quan trọng hơn cả.
Trên sân quần vợt, người đánh người đỡ, tôi không chú ý lắm, dù saothì cũng phải có người thắng kẻ thua. Vì vậy, trừ trước đến nay, tôikhông căng thẳng khi đứng trên sân quần vợt. Ngay cả khi thi đấu tôi còn không thấy thực sự căng thẳng, huống hồ là trận đấu của người khác?
Nhưng lần này tôi lại cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết.
(4)
Tôi căng thẳng nhìn trái bóng gần như là quyết định vận mệnh củamình. Hàn Thành Nam và chị Mỹ Hoa không ai nhường ai, đập bóng về sânđối phương.
Tôi nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào thịt, mồ hồi không ngừng chảy ra.
Hàn Thành Nam đập vợt rất mạnh, bước chân của anh cũng rất nhanh. Còn chị Mỹ Hoa thì lướt nhẹ như một con chim nhưng động tác nhìn như có vẻnhẹ nhàng của chị ấy có thể tung ra cú đánh mạnh mà người khác không ngờ tới.
Hai người họ đánh đi đánh lại mấy chục hồi, dường như không bên nàochiếm ưu thế. Tôi càng nhìn càng căng thẳng. Thực sự bây giờ tôi rấtmuốn biến thành quả bóng trên sân.
Một quả lốp của chị Mỹ Hoa đánh vào giữa đường biên bên sân của Hàn Thành Nam.
Nhìn quả lốp bóng của chị Mỹ Hoa, đột nhiên tôi có một linh cảm chẳng lành.
“Đừng……..”
Tôi vẫn chưa nói hết câu thì Hàn Thành Nam đã đập bóng lại.
Vốn dĩ tôi muốn nhắc nhở Hàn Thành Nam là nhất định không được đậpbóng, nhưng bây giờ phải làm thế nào đây? Anh hoàn toàn mắc bẫy của chịMỹ Hoa.
Trong khoảnh khắc mà Hàn Thành Nam đập bóng, dường như tôi có thể dự đoán được kết quả của trận đấu này.
Tuy gần như có thể biết trước kết quả nhưng trong lòng tôi vẫn thầmcầu nguyện, cầu nguyện Hàn Thành Nam có thể phá được quả xoáy siêu đẳngcủa chị Mỹ Hoa mà đến nay vẫn chưa có ai phá được.
Không ngoài dự đoán của tôi, chị Mỹ Hoa đỡ được cú đập bóng của HànThành Nam, đồng thời dùng sức của cổ tay và hướng của vợt ma sát vớibóng tạo thành quả xoáy, sau đó dồn hết sức mạnh vào quả bóng màu xanhnhỏ, đánh về phía giữa đường biên bên sân của Hàn Thành Nam.
Dường như quả bóng nhỏ bé ấy có sức mạnh hàng chục nghìn mã lực, vìvòng xoáy của nó cuốn theo không khí xung quanh nên cảm giác giống nhưlốc xoáy. Người bình thường không thể nhìn thấy được độ nhanh của bóngvà góc lệch.
Dưới sự chăm chú của mọi người, quả bóng ấy rơi xuống rồi nảy lên, sau đó rơi xuống.
Quả bóng rơi xuống chứng minh kỳ tích không xuất hiện dễ dàng như thế.
Mọi người trên sân quần vợt đều sững sờ, người sững sờ nhất chính làHàn Thành Nam. Mặt anh hiện đầy chữ “không tin”, “không thể tin”. Dườngnhư anh hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ thua.
“Vậy thì bây giờ, như chũng ta đã giao ước, chúng tôi tiếp nhận Ưu”. Chị Mỹ Hoa mỉm cười rồi lao đến bên tôi.
“Này! Cô…..”
“Quá gian trá!
“Sao có thể như thế được?”
“Người phụ nữ này thật là……”
Bỗng chốc, mọi lời bàn tán vang lên.
Chị Mỹ Hoa không thèm để ý tới những lời bàn tán này, đắc trí nhìnnhững người hâm mộ quần vợt nữ mà chị ta tạm thời thu thập được đangđứng xem ngoài cửa, đó cũng chính là những thành viên của “câu lạc bộquần vợt nữ” trong tương lai rồi phấn khích nói: “Bây giờ đủ người rồi,chúng ta có thể luyện tập được rồi”.
Sau đó, đám nữ sinh đứng ngoài cửa ùa vào như đàn ong vỡ tổ.
Họ chạy vào thì cũng chẳng sao, nhưng vì sao lại vây lấy tôi?
“Bạn Minh, khả năng khống chế bóng của tôi không tốt, bạn có thể dậy tôi được không?
“Bạn Minh, luyện tập cùng mình nhé?
“Bạn Minh, chúng mình cùng tập aerobic đi?”
“Bạn Minh……”
“Bạn Minh……”
…….
Tôi thực sự nghi ngờ rằng động cơ mà bọn họ gia nhập “câu lạc bộ quần vợt nữ” không tốt đẹp chút nào.
Vây lấy tôi thì cũng thôi, vì sao lại còn mỗi người nói một câu? Tâmtrạng vốn dĩ đã bực tức của tôi vì bọn họ làm ầm ĩ cả lên mà càng bựctức hơn.
Lúc tôi đang bị đám nữ sinh nhộn nhạo vây lấy hò hét đên đau đầu nhức óc thì đột nhiên hội trưởng Hưu Tư đứng cạnh lên tiếng.
“Này…..bạn có thể trả lại bạn Minh cho chúng tôi được không?” Khuônmặt vốn dĩ đã không hiền lành của hội trưởng Hưu Tư ẩn chứa vẻ gì đó rất nghiêm túc. Vẻ mặt này khiến người ta thấy hội trưởng Hưu Tư giống nhưmột….hung thần gian ác.
Có lẽ vì nét mặt ấy của hội trưởng Hưu Tư, hoặc có lẽ vì giọng nóicủa hội trưởng Hưu Tư quả thực có chút dữ tợn nên trong nháy mắt, đám nữ sinh chí cha chí chóe bên tai tôi đều im lặng.
“Không thể được”. Tuy khuôn mặt của hội trưởng Hưu Tư đã “hung thầngian ác” lắm rồi nhưng chị Mỹ Hoa hoàn toàn không hề run sợ, ngược lạidõng dạc nói ba chữ ấy.
“Cô cũng thật là kỳ lạ? sao lại bắt một nam sinh gia nhập vào câu lạc bộ quần vợt nữ?” Sau khi nghe lời từ chối dứt khoát của chị Mỹ Hoa,dường như hội trưởng Hưu Tư có chút tức giận. Khuôn mặt nghiêm nghị cóvẻ giống với hung thần gian ác của anh ta lúc này càng trở nên đáng sợhơn.
“Chúng tôi không có thời gian cùng cô chơi cái trò vô vị này, MinhHiểu Ưu, chúng ta đi”. Lúc mà chị Mỹ Hoa vẫn chưa trả lời câu hỏi củahội trưởng Hưu Tư thì anh ta đã ném câu ấy vào mặt chị và chuẩn bị kéotôi đi.
Nhưng không biết chị Mỹ Hoa đã đứng giữa tôi và hội trưởng Hưu Tư từlúc nào. Điều đó khiến hội trưởng Hưu Tư phải bỏ tay tôi ra.
“Tôi tuyệt đối không nhường Ưu cho các người. Nếu đã thua rồi thì phải chấp nhận giao ước.
Các người lằng nhằng quá rồi đấy. Nếu là đàn ông thì phải đườngđường chính chính giữ Ưu lại, đừng có mà như bây giờ, chỉ dựa vào mộtcái mồm mà giữ một người ở lại”. Giọng nói của chị Mỹ Hoa vô cùng kiênđịnh, vì sự kiên định ấy mà cả sân quần vợt xôn xao.
“Ưu, đi thôi”. Chị Mỹ Hoa quay người, chuẩn bị rời đi.
Tôi đứng ngây người ở đó, không biết phải làm thế nào. Tôi không muốn rời khỏi nơi đây, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt mà Hàn Thành Namnhìn tôi lúc này. Nhưng nếu không rời đi thì liệu chị Mỹ Hoa có….
“Ưu, vốn dĩ em đã không thuộc về nơi đây, chẳng phải sao? Bây giờ nêntrở về chỗ của mình thôi”. Dường như chị Mỹ Hoa cảm nhận được sự do dựcủa tôi, chị khẽ nói với tôi như thế.
Giọng nói của chị không lớn nhưng dường như lại đánh trúng tim tôi.
Thực ra chị Mỹ Hoa nói không sai, tôi không thuộc về nơi đây. Chỉ vì một trò cười mà bản thân tôi cũng không thể tin nỗi mà tôi mới đến đây, nếu bây giờ rời đi, đối với tôi có lẽ là sự lựa chọn đúng đắn, nhưng……..
“Em nghĩ cho kỹ đi”. Chị Mỹ Hoa nói câu ấy rồi bỏ đi.
Thực ra chị Mỹ Hoa vì tôi nên mới làm như thế. Dù sao thì thân phậnthực của tôi là nữ sinh. Vì lúc vận động nhiều mà ngất đi, vì nguyênnhân đặc biệt cảm thấy không thoải mái nhưng lại không thể xin nghỉ….Nếu ở lại nơi này thì tôi có quá nhiều quá nhiều cái không hợp. Hơn nữa, lý do là tôi nên rời đi nhất là chị Mỹ Hoa. Vì tôi nên chị ấy mới đếntrường này, tôi…..
Tôi ngẩng đầu, nhìn Hàn Thành Nam, nhìn hội trưởng Hưu Tư, nhìn những người bạn đã cùng nhau phấn đấu trong một khoảng thời gian không phảilà quá dài.
Cuối cùng, tôi đi về phía cửa sân quần vợt.
Trong nháy mắt, cả sân quần vợt như nổ tung ra.
Dường như tất cả mọi người đều không thể ngờ rằng tôi sẽ đi theo chị Mỹ Hoa.
Tôi thấy ù tai, dường như có rất nhiều âm thanh nhưng lại không nghe rõ một âm thanh nào.
Tôi tiến từng bước, từng bước về cửa sân quần vợt, dù là lúc chạy,tôi cũng không thấy nó to như thế này. Có lẽ, bước chân của tôi quá nặng nề, có lẽ vì tôi không muốn rời khỏi nơi đây.
“Vì sao cậu lại làm theo lời của người phụ nữ ấy?” Đúng lúc tôi chuẩn bị bước ra khỏi sân quần vợt thì đột nhiên một giọng nói vang lên saulưng tôi.
Tôi nhận ra giọng nói này, đó là giọng nói của Hàn Thành Nam. Bởi vìbiết là giọng nói của Hàn Thành Nam nên tôi không ngoảnh đầu. Bởi vìngười mà tôi không biết phải đối diện như thế nào nhất chính là anh.
“Đâu, đâu có. Mình không làm theo cô ấy”. Giọng nói của tôi toát lên vẻ không chắc chắn.
“Nếu không thì vì sao cậu lại rời khỏi sân quần vợt?” Dường như giọng nói của anh mang theo nỗi tức giận, dường như là nghi ngờ, dường như là cả hai.
“Mình……”
Quả thực tôi không biết trả lời lời chất vấn đầy phẫn nộ của anh như thế nào.
“Vì sao cậu không nói rõ với người phụ nữ kia? Chúng tôi đều lo lắngcho cậu, nhưng cậu lại không làm gì cả. Ý chí của cậu đâu?” Lời nói củaanh giống như một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào ngực tôi.
“Mình…..”
Tôi giống như một kẻ ngốc, không nói được lời nào. Tôi thấy mình nên giải thích gì đó, nhưng lại không thể nói ra sự thật.
Đầu óc tôi rối bời, dù chỉ là bịa một lý do thôi tôi cũng không bịa được.
“Xem ra tôi thực sự không hiểu cậu”. Một câu nói không hề có chút cảm xúc nào.
Vì câu nói của anh, tôi quay ngoắt lại, nhưng chỉ nhìn thấy bóng anh đi về sân quần vợt.
Tôi không phải là một người thích khóc, nhưng không biết vì sao, lúcnày tôi lại muốn khóc. Có lẽ vì cảm thấy ấm ức, nước mắt của tôi tràolên, tôi cố gắng, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Vì không muốn để họ nhìn thấy mình khóc, tôi đành phải đi ra ngoài sân quần vợt.
Đứng bên ngoài chờ tôi là chị Mỹ Hoa với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
“Haha, chị biết là em Ưu sẽ đi ra mà. Sao? Có phải là có cảm giác đượcgiải thoát không?” Nhìn thấy tôi, chị Mỹ Hoa liền tuôn một tràng.
Tôi cúi đầu, không muốn để chị ấy nhìn thấy tôi khóc.
“Haha, vui quá. Cuối cùng cũng được chơi quần vợt cùng Ưu rồi”. Chị Mỹ Hoa phấn khích nói.
Nhìn thấy chị Mỹ Hoa phấn khích như vậy, đột nhiên tôi bắt đầu tưởngtượng nét mặt của Hàn Thành Nam lúc nãy. Chắc là khuôn mặt không biểu lộ chút biểu cảm nào. Tuy không biểu lộ chút biểu cảm nhưng tôi lại có thể cảm nhận được sự không vui trong lời nói của anh. Thời gian sống chungvới anh chàng này tuy không dài nhưng không biết vì sao tôi lại có cảmgiác hiểu tính cách của anh rõ như lòng bàn tay vậy.
“Được rồi, tuy đã giải quyết xong nhưng chuyện này rồi nhưng vẫn phải làm cho đúng quy tắc một chút. Nào, ký vào đơn xin phép này đi, em vớichị, tìm ba người nữa, câu lạc bộ quần vợt nữ có thể thành lập rồi”. Tôi vẫn chưa mở miệng thì chị Mỹ Hoa đã đưa phiếu đăng ký và một chiếc búttrước mặt tôi.
Tôi do dự, không cầm phiếu đăng ký và bút mà chị Mỹ Hoa đưa cho.
Lúc này đây, trong đầu tôi toàn là những lời nói của Hàn Thành Nam.
Mọi người đều quan tâm đến cậu….
“Em….không thể gia nhập câu lạc bộ quần vợt nữ”. Tôi cúi đầu, không dám nhìn chị Mỹ Hoa.
“Cái gì?” Dường như chị Mỹ Hoa không tin rằng đột nhiên tôi lại nói ra những lời như thế.
“Chị Mỹ Hoa, em….không muốn trở lại thân phận nữ sinh. Tuy thời gianem ở cùng họ không dài, nhưng em không muốn phản bội mọi người”. Tôi nói rất kiên định, để biểu thị sự kiên định của mình, tôi ngẩng đầu nhìnchị Mỹ Hoa.
Không biết vì không ngờ tôi lại nói như vậy hay vì điều gì khác mà chị Mỹ Hoa ngây người không nói gì.
Sau đúng 30 giây ngây người, cuối cùng chị Mỹ Hoa đã trở lại bìnhthường. Chị ấy nhét đơn xin phép và bút cho tôi, quay người bước đi.
Tuy nhiên, lúc quay người, chị ấy đã nói…..
“Rốt cuộc cái cuộc sống che giấu thân phận thực sự cửa mình có gì tốt chứ? Chị làm như thế là vì em, vả lại, chị tưởng rằng em cố tình chegiấu thân phận của mình mới thực sự là phản bội họ”. Chị Mỹ Hoa nóinhững lời khiên tôi dao động với giọng điệu hết sức nhẹ nhàng.
“Em….chỉ muốn ở cùng với bọn họ. Em không muốn rời xa mọi người”.Giọng nói của tôi ẩn chứa vẻ không chắc chắn, có lẽ vì những lời nói ấycủa chị Mỹ Hoa.
“Nếu là tình bạn thực sự thì dù em là con gái, họ cũng sẽ tiếp nhậnem. Nhưng em có thể chắc chắn là họ sẽ tiếp nhận em không?” Chị Mỹ Hoađặt ra câu hỏi như thế.
Họ có thể tiếp nhận tôi không? Tôi không biết, tôi không dám chắc.
“Hãy viết xong đơn xin phép trước ngày mai”. Nói xong chị Mỹ Hoa bước đi, để lại một mình tôi đứng ngây ở đó.
Đến cuối cùng tôi vẫn không nói gì, vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Ngoảnh đầu lại nhìn sân quần vợt, chỉ thấy mắt nhạt nhòa.
Sau này phải đối diện với mọi người thế nào đây?
Tôi….là nữ sinh.
Tôi cứ đi, cứ đi, vì không biết phải đối diện với Hàn Thành Nam như thế nào nên tôi không về ký túc.
Sự xuất hiện của chị Mỹ Hoa, dáng vẻ nghiêm túc của Hàn Thành Nam vàchị Mỹ Hoa khi thi đấu vì tôi….Những sự việc xảy ra hôm nay không ngừngxoay vòng trong đầu tôi giống như một bộ phim vậy.
Giọng nói không chút biểu cảm của Hàn Thành Nam, những lời phân tích có lý của chị Mỹ Hoa đều không ngừng vang vọng bên tai tôi.
Bóng đêm bắt đầu buông xuống, người đi trong trường ngày càng thưadần thưa dần. Tôi không biết rốt cuộc mình đã đi bao lâu. Tôi chỉ biếtđầu óc rối bời như muốn nổ tung ra.
Tâm trạng phức tạp khiến tôi không thể thở được.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một âm thanh.
Âm thanh này….dường như là âm thanh bóng tennis đập xuống sàn.
……Tôi đã đi đến cửa sân quần vợt mà không hề hay biết.
(5)
Muộn thế này rồi, buổi tập kết thúc từ lâu rồi chứ? Vẫn có người chưa về sao?
“Bốp bốp……” Tiếng đánh bóng khiến người đang hụt hẫng như tôi độtnhiên có cảm giác an lòng. Cảm giác an lòng khó diễn tả thành lời nàykhiến tôi không kìm được đi vào sân quần vợt.
Căn cứ vào âm thanh thì có thể thấy tốc độ đánh bóng của người nàyrất nhanh. Không chỉ nhanh mà còn rất mạnh. Có lẽ người này là cao thủquần vợt.
Tôi từ từ mở cánh cửa khép hờ, cùng với cánh cửa từ từ mở ra là một bóng người cao to xuất hiện trước mắt tôi.
Anh ta đứng đối diện với bức tường, đánh quả bóng màu xanh nhỏ xíu.Mỗi lần quả bóng nhỏ bé ấy đập vào tường, dường như cả bức tường runglên.
Quả bóng đập vào tường nảy ra những góc khác nhau, người đánh bóng chạy khắp sân quần vợt khổng lồ.
Tôi nhận ra hình bóng đang chạy trên sân quần vợt….Anh ấy là bạn cùng phòng của tôi, Hàn Thành Nam.
Anh chàng này nửa đêm không ngủ, chạy đến đây làm gì? Đúng lúc tôivẫn đang suy ngẫm vấn đề này thì dường như Hàn Thành Nam cảm nhận cóngười mở cửa câu lạc bộ quần vợt. Anh ngoảnh đầu nhìn tôi.
Tôi vẫn chưa biết sẽ đối diện với anh như thế nào thì anh quay lại, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
“Cái đó, cậu ở đây làm gì”. Nghĩ một hồi lâu, tôi mở miệng nói mộtcâu hết sức hết sức củ chuối. Sau khi nói xong câu đó, tôi thực sự rấtmuốn cho mình một cái bạt tai. Tôi đã nói gì vậy? Dường như khiến khôngkhí càng tồi tệ hơn.
“Ở đây thì còn làm gì được nữa? Đánh vợt”. Anh nói với tôi bằng giọng nói rất mơ hồ.
“Uhm……”
Đúng vậy, rõ ràng là nhìn thấy anh đánh vợt, vậy mà tôi con hỏi…..
“Không phải vì ban ngày thua nên bây giờ mới đến đây luyện đâu” Đột nhiên anh nói một câu mơ hồ như thế.
Hả? Câu nói của anh có ý gì? Ban ngày? Thi đấu? à, tôi chợt nhớ ra.
Rõ ràng là như thế lại còn nói là không phải vì bị thua.
“Haha….thật sao?”
Tôi mỉm cười nhìn anh.
Không biết vì sao mà khi nhìn thấy Hàn Thành Nam, tâm trạng rối bời của tôi dường như đã tiêu tan trong nháy mắt.
“Nét mặt kỳ quặc ấy của cậu là gì vậy?” Bởi vì điệu cười ấy của tôi nên vẻ mặt của anh không vui chút nào.
Càng ngày tôi càng hiểu ra rằng thực ra anh chàng này tức giận chỉ là muốn che giấu sự e thẹn của mình mà thôi.
“Nói cho tôi biết điểm yếu của người phụ nữ kia”.
Đúng lúc tôi nhận ra sự biến đổi tâm trạng của Hàn Thành Nam thì đột nhiên anh nói câu ấy.
“Hả?” Tôi mơ hồ một hồi lâu trước câu nói bất thình lình ấy.
“Nếu tôi thắng, có lẽ, cậu có thể quay lại”. Anh bình tĩnh nói câu ấy.
Vì câu nói ấy của anh mà tôi thấy sóng lòng trào dâng. Cảm giác mắt cay cay, dường như nước mắt muốn tuôn rơi.
Những giọt nước mắt ấy hoàn toàn không phải vì có lẽ tôi có thể ở lại đây mà bởi tấm lòng của anh.
“Cái vẻ buồn nôn ấy của cậu là gì vậy?” Vì thấy dáng vẻ cảm động đến muốn khóc của tôi, anh vội quay mặt đi.
Anh….lại e thẹn sao? Đúng lúc tôi đang đoán cảm xúc của anh…..
“Nếu không có cậu thì có lẽ sẽ thấy hơi tẻ nhạt”.
Đột nhiên anh nói một câu khiến tôi thấy ngượng ngùng.
Đối với anh, câu nói này dường như không thực sự quan trọng nhưng nó lại khiến tim tôi loạn nhịp.
“Mình…..”
Tôi thấy nên nói điều gì đó để báo đáp lại những lời nói khiến mìnhcảm động, nhưng tìm mãi mà không thấy câu nào thích hợp. Tôi và anh lạirơi vào tình thế khó xử.
“Khụ….mau mau nói cho tôi biết”. Lúc mà không khí ngột ngạt này gầnnhư bao vây chúng tôi thì anh đã lên tiếng để hóa giải không khí kỳ lạgiữa chúng tôi.
Một giây sau, tôi bắt đầu phân tích điểm yếu của chị Mỹ Hoa.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, có nên nói là lúc vui không biếtthời gian trôi qua không, hay là nói làm không biết chán? Dù sao thì khi tôi và Hàn Thành Nam vừa đánh vừa nghiên cứu chiến lược thì đã là sángsớm.
Vì thời gian vận động rất dài nên một giây sau khi tôi và Hàn ThànhNam dám chắc có thể chiến thắng thì cả hai chúng tôi đã thở hổn hển nằmlăn ra đất.
Trong lòng tôi có một cảm giác an lòng khó có thể diễn tả thành lời.Cảm giác này không biết bắt đầu từ đâu, chỉ thấy dù gặp bất cứ chuyện gì thì đều có Hàn Thành Nam ở bên.