Hương Tranh tin rằng sau đêm hôm qua, quan hệ giữa cô và Sở TrungThiên sẽ được cải thiện. Tuy nhiên, thực tế lại cho thấy cô đã quángây thơ. Sở Trung Thiên không những không đối xử tốt với cô mà cònbắt nạt cô nhiều hơn.
Buổi tối hôm trước, hai người nói chuyện tới khuya mới đi ngủ, chiasẻ là thế cảm thông là thế, vậy mà ai ngờ, ngay hôm sau, anh ta đãquên hết. Mới sáng sớm, anh ta đã sang phòng cô, thô bạo dựng côdậy, sai cô đi chợ nấu ăn.
Tất nhiên là Hương Tranh cãi lại: “Tôi là bạn gái thuê chứ khôngphải cô giúp việc. Hà cớ gì anh bắt tôi phải làm việc nhà?”.
“Bạn gái nấu ăn cho bạn trai là chuyện bình thường.” Sở Trung Thiênmềm mỏng bác bỏ lý lẽ của cô. Cô phải chịu thua. Nhưng chưa hết,thấy Hương Tranh chịu nhịn, không phản đối nữa, anh ta lập tức lấntới. “Nấu cơm xong thì nhớ dọn nhà cho sạch sẽ.”
“Tôi không làm. Anh đừng có quá đáng!” Hương Tranh tức tối bật lại.Rõ ràng anh ta đang áp bức cô.
Sở Trung Thiên mặc kệ. Với điệu bộ của kẻ chiên thắng, anh kiêuhãnh bước ra khỏi nhà. Hương Tranh nhìn theo, ức đến nỗi không nóinên lời.
Anh ta thuê cô, cô đã đồng ý, giờ thì biết làm thế nào, đành ngậmđắng nuốt cay làm thân hầu gái cho anh ta vậy. Dù có tức giận cỡnào cô cũng không dám không đi chợ nấu cơm. Sở Trung Thiên bụng dạhẹp hòi, không có gì đảm bảo anh ta sẽ chịu bỏ qua cho cô.
Hương Tranh làm theo lời Sở Trung Thiên, ra siêu thị mua thức ăn vềnấu cơm. Lần đầu tiên phải ra khỏi nhà một mình, chưa quen đường,không có gì lạ khi Hương Tranh bị lạc đường tới ba lần, rất lâu saumới tìm về được tới nhà. Tới giờ nấu cơm trưa, Sở Trung Thiên vẫnchưa về, điện thoại cũng không gọi được. Hương Tranh phải nấu cơmmột mình, rồi còn ngồi chờ anh ta đến đói nhũn người mới dámăn.
Ăn cơm xong, Hương Tranh nghỉ ngơi một lát rồi bắt tay vào dọn nhà.Căn hộ của Sở Trung Thiên rất rộng, có tới bốn phòng ngủ, hai phòngkhách, chưa kế bếp và nhà vệ sinh. Hương Tranh dọn nhà xong thìthành phố đã lên đèn. Sở Trung Thiên vẫn chưa về.
Cho đến đêm, đang ngủ, Hương Tranh đột nhiên cảm thấy có ai đó đangkhẽ tát vào má mình, người đó còn nói mai cô phải dậy sớm đi học.Hương Tranh mơ màng ậm ừ rồi nhanh chóng xoay người, tiếp tục giấcmơ về chàng hoàng tử bạch mã của cô.
Buổi sáng hôm sau, khi Hương Tranh vẫn đang say sưa với chàng hoàngtử bạch mã thì đột nhiên có vật gì đó huơ huơ trước mặt cô, chuyểnđộng qua lại không chịu dừng. Chắc là một con nhặng xanh.
Đồ phá đám, Hương Tranh nhíu mày, ti hí mắt.
Cái gì thế này? Một con nhặng mang khuôn mặt đẹp trai ư?
Trên đời làm gì có chuyện như thế.
Hương Tranh hết sức kinh ngạc, đột nhiên cô thấy đau ở gáy, thấymình bị dựng dậy, từ từ bay xuống đất. Cô tỉnh hẳn, mở mắt nhìn lêncửa sổ.
Trời vẫn chưa sáng rõ, trên nền trời màu xám còn rớt lại mấy vìsao. Phía chân trời, mặt trời còn chưa kịp đội biển nhô lên.
Hương Tranh quay đầu tìm tác giả của cú ngã vừa xong để trút giận:“Sở Trung Thiên, còn sớm thế mà anh đã lên cơn điên à? Mò vào phòngtôi, đá tôi xuống đất. Tôi có làm sao thì anh phải hoàn toàn chịutrách nhiệm”.
“Thứ nhất, đây là phòng tôi, không phải phòng cô. Thứ hai, đá cô làgiày của tôi không phải tôi. Cô muốn nó chịu trách nhiệm thì đi màtìm nó. Thứ ba, cô mau dậy đi học ngay.” Sở Trung Thiên khoanh taytrước ngực, dõng dạc tuyên bố.
“Đi học. Học cái gì?” Hương Tranh kinh ngạc trợn mắt.
Sở Trung Thiên cầm tờ giấy, đi vòng qua giường, chìa trước mặt cô.“Đọc thì biết.”
“Được.” Hương Tranh nhận lây tờ giấy, nhanh chóng đưa lênđọc.
Sở Trung Thiên đứng bên cạnh nhìn Hương Tranh vẫn ngồi bệt dướiđất, chăm chú đọc tờ giấy.
Hương Tranh cúi đầu đọc kỹ từng thông tin trên đó. Ánh đèn ngủ từtrên tường chiếu thẳng vào người cô tạo thành một vệt bóng dài intrên nền nhà. Khuôn mặt nghiêng nghiêng, mấy sợi tóc lòa xòa haibên má. Cô mặc bộ váy ngủ màu hồng, lúc ngã có lẽ không chú ý nêntuột một bên quai váy, để lộ khoảng da thịt con gái trắngngần.
Sở Trung Thiên nhăn mặt, thái độ đột nhiên thay đổi. Anh đá đá vàochân cô, cộc cằn quát lên: “Cô mau đứng dậy”.
“Vì sao?” Hương Tranh đang ngồi thoải mái trên nền nhà, ngẩng đầu,bất mãn cãi lại. Động tác hất đầu khá mạnh của cô lại càng làm quaiváy trễ xuống thêm chút nữa.
Yết hầu của Sở Trung Thiên giật giật, mắt anh tối sầm lại. Hít mộthơi sâu, anh quả quyết cúi người túm lấy eo Hương Tranh kéo cô đứngdậy, sau đó vội vàng buông tay, lùi về phía sau.
Hương Tranh kinh ngạc nhìn anh, bĩu môi kết luận: “Đồ không bìnhthường”, sau đó tiếp tục dán mắt vào tờ giấy.
Sở Trung Thiên chỉ khẽ “hừ” một tiếng mà không đấu khẩu.
Một lúc sau, Hương Tranh buông tờ giấy.
“Tôi đọc xong rồi.”
“Thấy sao?”
“Tôi không thích.”
“Sao lại không thích?”
“Tôi không thích bó buộc, tôi thích tự do.”
“Rất tốt! Mau thu xếp nhập học ngay.”
“Cái gì?” Cô nghe nhầm hay anh ta nói nhầm đây? Cô đã nói rõ là côghét chúng, sao anh ta còn bắt cô đi học?
Sở Trung Thiên đọc được suy nghĩ của Hương Tranh, anh dài giọngkhẳng định lại: “Cô không nghe nhầm đâu. Mau chuẩn bị đi”.
“Tôi sẽ không đi.” Hương Tranh kiên quyết. “Tôi sinh ra là mộtthiếu nữ bình thường, học đòi làm tiểu thư quý phái làm gì? Tôikhông cần học, không phải trau dồi gì thêm nữa.”
“Ai nói là không cần? Chẳng gì tôi cũng là giám đốc của một công tylớn, thường xuyên phải giao lưu, gặp gỡ đối tác, đôi khi phải đưabạn gái đi cùng. Là bạn gái của tôi mà cô không biết gì về nghệthuật, tư chất bình thường đưa cô đi cùng để người ta cười vào mặttôi à?”
Sở Trung Thiên không nói sai. Vì quan hệ công việc, anh thườngxuyên phải tham gia tiệc tùng, chiêu đãi, nhiều khi bắt buộc phảiđưa bạn gái đi cùng. Nhưng không phải vì thế mà anh bắt Hương Tranhvào học tại 'Tân nương học viện”. Anh đưa cô ta đến đây như là mộtbiện pháp trả thù, trả thù cho cái áo hàng độc bị con chó vàng pháhỏng, trả thù cho lần cô ta hắt cà phê vào mặt anh trước sự chứngkiến của bao nhiêu con mắt. Cô ta ghét cầm, kỳ, thi, họa ư?
Anh sẽ buộc cô ta phải học! Cô ta muốn, làm con người tự do tự tạiư? Anh sẽ bắt cô ta thành quý cô đài các! “Tân nương học viện”, nơiđào tạo các cô dâu quý tộc, là nơi thích hợp nhất để anh gửi cô tađến, cho cô ta bị tra tấn.
“Tôi không đi. Tôi chỉ là bạn gái thuê của anh, những chuyện nàyđợi bạn gái thật của anh làm đi.” Hương Tranh quyết chơi bài lì vớianh ta.
“Bạn gái thuê cũng là bạn gái. Tôi nói cô đi, cô phải đi.”
“Tôi không quan tâm. Tôi thà ở nhà làm người giúp việc chứ nhấtđịnh không đi học đâu” Hương Tranh lớn tiếng cãi lại, sau đó nhảylên giường, trùm chăn kín mít, im lặng không nhúc nhích.
Sở Trung Thiên không ngờ được Hương Tranh lại trẻ con như thế. Sauphút ngạc nhiên, anh dứt khoát sải bước tới bên giường kéo mạnhchăn, buộc Hương Tranh phải lộ mặt.
“Chuyện này không theo ý cô được. Cô nhanh lên cho tôi. Không thìbồi thường tiền. Chúng ta thanh lý hợp đồng.”
Nghe nói đến bồi thường tiền, Hương Tranh liền thấy căng thẳng. Côvội vã chống tay ngồi dậy, tung chăn bước xuống đứng trước mặtTrung Thiên, gân cổ cãi lại: “Lý gì mà đòi tiền tôi? Tôi có vi phạmhợp đồng đâu?”.
“Tôi nhớ, trong hợp đồng có ghi: trong quá trình giao dịch, khônghợp tác cũng là vi phạm hợp đồng.”
“Anh!...” Hương Tranh nghiến răng, ánh mắt như tóe lửa. Cô đang hậnlà mình không thể biến thành chó sói, xé xác anh ta ra chohả.
Sở Trung Thiên nhún vai, hoàn toàn không đếm xỉa đến lời của cô.Anh thong dong bước về phía cửa sổ, kéo rèm nhìn ra bênngoài.
“Tôi sẽ đi. Đã được chưa? Mau ra ngoài. Tôi phải thay quầnáo.”
Khi Hương Tranh cầm theo giấy giới thiệu tìm đến trường, cũng làlúc bình minh lên đón chào một ngày mới.
Mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời, mang những ánh vàng dát lêncảnh vật. Cả “Tân nương học viện” rộng lớn như được dát vàng. Khuvườn trường rộng lớn và yên tĩnh, từng phiến lá sáng bóng lên dướiánh bình minh, hương hoa dịu dàng lan tỏa, bầu không khí đủ sức mêhoặc bất cứ ai ở đây lúc này.
Hương Tranh đi dọc con đường dẫn vào trường, vừa đi vừa hiếu kỳnhìn ngó xung quanh.
Vẫn còn sớm nên chưa có nhiều người, những giò lan Bạch Ngọc treodọc hai bên đường tươi tắn vươn mình đón ánh bình minh. Bây giờkhông phải mùa hoa nở nhưng không vì thế mà chúng kém rực rỡ. Ánhmặt trời buổi sớm nhảy múa trên lá làm những giọt sương sớm cànglấp lánh hơn. Khung cảnh vô cùng tươi mát, thanh bình.
Ở cuối con đường dẫn tới bậc thang vào khu giảng đường, hai bên cầuthang cũng bày đủ loại hoa thơm cỏ quý. Có thể nói màu xanh của câylá làm thành nét đặc trưng của “Tân nương học viện” này.
Trường học quý tộc có khác, chẳng trách bài trí tinh tế đến vậy.Hương Tranh vừa bước đi vừa nghĩ. Vừa mới đặt được một chân lên cầuthang đá, cô chợt thấy sau bụi cây cạnh cầu thang đá có một đườngmòn nhỏ, chỉ đủ cho một người đi, cũng hướng ra phía sau. Khôngngăn được sự tò mò, cô bỏ lối bậc thang, dò dẫm đi theo lốinhỏ.
Hương Tranh men theo con đường mòn nhỏ. Thật bất ngờ, con đường ấydẫn bước cô tới một khu rừng phong. Rừng phong này có lẽ là rừnglâu năm. Cành lá đan vào nhau dệt lên một tấm thảm đỏ trải rộng,dưới ánh bình minh rực rỡ, những phiến lá phong càng rực cháy sắcđỏ. Hương Tranh như bị sắc đỏ ấy thôi miên, chỉ còn biết đứng ngâyngười chiêm ngưỡng. Một lúc sau, cô vẫn dùng dằng không nỡ rời đi,đúng lúc định quay gót thì cô thấy một người mặc đồ xám, tương phảnvới sắc đỏ xung quanh.
Hương Tranh ngạc nhiên, trong rừng phong này có người ở sao?
Một lần nữa bản tính tò mò lại trỗi dậy, cô dấn bước về phía trước.Vừa đi được vài bước, cô bỗng thấy có ai đó vỗ vai mình.
Hương Tranh giật mình kinh ngạc. Không phải chứ? Sao vận xấu cứ đeođẳng cô mãi như thế? Phải cố gắng lắm cô mới dám đi vào rừng phong,thế mà lại có ai cản đường cô sao? Cố trấn tĩnh, Hương Tranh từ từquay người lại, nhìn phía sau. Trời đất ơi! Tại sao đi đâu cô cũngđụng phải con người này vậy? Hương Tranh há hốc miệng kinh ngạc,không nói nên lời.
“Diệp Luyến Hoàn!”
Mỹ nữ kia cũng mỉm cười, gật đầu chào lại: “Hương tiểu thư cũng ởđây sao?”.
“Sở Trung Thiên muốn tôi học ở đây. Còn Diệp tiểu thư, sao cô cũngở đây?”
Thấy Diệp Luyến Hoàn điệu bộ thân thiết, Hương Tranh thấy khôngquen, có chút không thoải mái. Nhớ lại nụ cười khó hiểu của cô talúc gặp nhau ở nhà Sở Trung Thiên mấy ngày trước, Hương Tranh càngthấy rối bời. Xem chừng Diệp Luyến Hoàn, Sở Trung Thiên và chú bảovệ họ Triệu kia, ba người họ cùng một duộc, đều là loại “hai mặt”như nhau. Không giống như Sở Trung Thiên và chú Triệu, rõ ràng DiệpLuyến Hoàn có ác ý vói cô, lần đi ăn ở nhà hàng cô đã bị cô ta hãmhại, từ giờ phải chú ý đề phòng mới được.
Diệp Luyến Hoàn vẫn cười với cô, thậm chí cô còn thấy nụ cười ấycàng tươi hơn.
“Tôi học ở đây hơn hai năm rồi.” Nói xong, Diệp Luyến Hoàn nhìnphía sau Hương Tranh, nghi ngờ hỏi: “Còn Hương tiểu thư. Cô đứngđây làm gì? Không phải là cô định đi vào rừng phong đấychứ?”.
“Có gì không ổn sao?” Hay rừng phong này là khu cấm của họcviện?
Diệp Luyến Hoàn khẽ cau đôi mày thanh tú hỏi: “Rừng phong này cóma. Cô không biết à?”.
“Ối!” Hương Tranh kêu lên. Cô nhớ lại cái bóng xám khi nãy, khônglẽ đó là con ma mà Luyến Hoàn đang nói. Ngày đầu tiên nhập học đãgặp ma. Cô mới “tốt phước” làm sao!
“Chuyện này làm náo loạn học viện nhiều ngày nay, có nhiều học viêncam đoan họ đã nhìn thấy ma. Cô đừng nên tới đó.” Diệp Luyến Hoànnói xong, không đợi Hương Tranh kịp phản ứng, vội chuyển chủ đềluôn: “Hương tiểu thư, tôi có thể nhờ cô giúp cho một chuyện đượckhông?”.
Hương Tranh nghe đến câu này, lập tức có phản xạ đề phòng: “Là việcgì? Cô cứ nói đi”. Lần trước cô đã bị Diệp Luyến Hoàn lừa một vố,lần này đương nhiên cô phải đề cao cảnh giác.
“Hương tiểu thư, cô đợi tôi một lát nhé!”
Đợi cô ta ư? Liệu cô ta có âm mưu gì không? Nhưng đây là học viện,nhiều người qua lại như vậy, cô ta cũng không dễ gì giở trò được.Nghĩ thế, Hương Tranh gật đầu.
“Được! Tôi đợi cô.”
Nói rồi, cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi bước về phía cầu thangđá, ngồi xuống bậc cầu thang, thong thả nói tiếp: “Tôi ngồi đây đợicô. Cô nhanh một chút, tôi sắp phải tới gặp hiệu trưởng để nhập họcrồi”.
“Được.” Diệp Lu yên Hoàn đồng ý. “Tôi sẽ quay lại ngay.”
Nhưng tôc độ đi của cô ta dưới mắt nhìn của Hương Tranh chẳng kháhơn tốc độ của một con rùa là mấy. Thiên kim tiểu thư rốt cuộc cũngchỉ là thiên kim tiểu thư mà thôi. Cô chẳng dám kỳ vọng gì ở lờihứa nhanh chóng quay lại của cô ta.
Hương Tranh ngồi một mình ở bậc thang đá nên cảm thấy rất buồn,muốn có người trò chuyện nhưng đưa mắt nhìn quanh, trước sau nàothấy bóng người, đâu đâu cũng chỉ toàn hoa hoa cỏ cỏ. Chán nản, côlục tìm trong túi xách mang theo bên mình, chẳng có gì hữu íchtrong lúc này. Cuốỉ cùng, thấy cái giũa móng tay, cô lưỡng lự mộtlát rồi cũng lấy nó ra.
Mặt trời dịch chuyển dần sang phía đông, ánh mặt trời lan tỏa khắpmặt đất, sân trường lặng gió khiến Hương Tranh cảm thấy hơi oi bức.Học viên bắt đầu lục tục kéo nhau vào trường, đã có mấy tốp đi quacầu thang đá nơi Hương Tranh đang ngồi đợi. Bọn họ có vẻ bị bất ngờkhi thấy cô ngồi đó, giũa móng tay. Sau phút bất ngờ, họ đều ném vềphía cô những cái nhìn không mấy thiện cảm, thậm chí là ghêtởm.
Hương Tranh thấy nóng gáy, cô cũng cảm nhận được những cái nhìnkhông mấy thiện cảm từ đám người vừa đi qua, ánh mắt họ chiếu vàocô sắc lạnh đến ghê người.
Diệp Luyến Hoàn đúng là đồ xấu xa. Cô ta bắt cô đợi cả tiếng đồnghồ rồi. Móng tay rồi đến móng chân đều đã được cô mang ra giũa đigiũa lại đến cả chục lần, thế mà đồ xấu xa ấy vẫn bặt vô âm tín.Không phải cô ta lại định lừa cô nữa đấy chứ? Hương Tranh càng nghĩcàng tức, người xưa có câu: “Nhẹ dạ cả tin”, xem ra có lẽ cô làngười như thế.
Đúng lúc Hương Tranh quyết định không đợi thêm nữa, cất cái giũađi, nhổm người đứng dậy, định bụng bỏ đi thì phát hiện ra DiệpLuyến Hoàn đang bước lại gần. Hương Tranh lại ngồi xuống bậc đá.Mấy phút sau, Diệp Luyến Hoàn đã đứng trước mặt cô, khuôn mặt ửngđỏ lấm tấm mồ hôi do đi vội. Thấy bộ dạng ấy của Luyến Hoàn, HươngTranh dịu hẳn lại.
“Mau lau mồ hôi đi.” Hương Tranh đưa khăn giấy cho LuyếnHoàn.
“Cảm ơn cô!” Diệp Luyến Hoàn đưa tay nhận lấy khăn giấy Hương Tranhđưa, duyên dáng đưa lên lau mặt, sau đó quay qua nhìn Hương Tranhchăm chú.
Hương Tranh bất giác sởn gai ốc trước cái nhìn không chớp mắt củaLuyến Hoàn, cô thận trọng hỏi: “Cô... cô định nhờ tôi giúp việcgì?”.
“Cô đừng hiểu lầm. Chỉ là tôi có một việc muốn nhờ cô.” Ánh mắt vàgiọng nói của Diệp Luyến Hoàn càng mềm mỏng, van lơn.
“Cô... cô cứ nói thử xem.”
Dù trong lòng biết rõ đó chắc chắn không phải là một việc hay ho gìnhưng Hương Tranh vẫn không thể làm ngơ trước điệu bộ đáng thươngcủa Luyến Hoàn.
Diệp Luyến Hoàn nghe nói vậy, nhanh như cắt, đặt vào tay HươngTranh một đồ vật nhỏ.
“Cô giúp tôi treo cái túi thơm này vào điện thoại của Sở TrungThiên được không?”
Đó là một cái túi thơm loại nhỏ, dùng làm móc treo điện thoại diđộng màu xanh da trời, mặt trước thêu chữ “bình”, mặt sau thêu chữ“an”, bên trong nhồi đầy hương liệu tạo mùi thơm nhẹ nhàng, thanhkhiết. Xem kỹ thì thấy túi thơm này không có gì đặc biệt so vớinhững túi thơm được bày bán khắp nơi.
Hương Tranh cầm túi thơm Diệp Luyến Hoàn đưa, lật đi lật lại, xemtrước xem sau, vẫn không thấy có gì bất thường nhưng cô cứ nửa đùanửa thật hỏi lại: “Trong túi thơm này không có chứa chất độc đấychứ?”.
Diệp Luyến Hoàn nghe nói vậy thì giật mình, cúp mắt, bối rối nhìnxuống đất, điệu bộ rất khả nghi nhưng lúc ấy Hương Tranh còn đangmải xem xét cái túi thơm nên đã không để ý.
“Chuyện là thế này. Sở Trung Thiên thích nhất là hoa hồng, lúctrước mỗi khi ôm tôi, anh ấy đều nói với tôi, anh ấy rất thích mùihương trên người tôi, rằng tôi là món quà quý giá mà Thượng đế dànhtặng cho anh ấy. Và còn nói tôi là bông hồng của anh ấy.” DiệpLuyến Hoàn khẽ mỉm cười, say sưa nói. Khuôn mặt cô ta ửng hồng, mắtmơ màng như thể cô ta đang đắm chìm trong những ngày tháng bọn họcòn say đắm bên nhau.
Nhìn biểu hiện ấy của Luyến Hoàn, không hiểu sao Hương Tranh thấykhó chịu. Cơn giận dữ cứ bùng lên, không nén lại được, cô chỉ muốnvò nát cái túi thơm trong tay và ném xuống đất.
“Nhưng thật không may...” Giọng Luyến Hoàn đột nhiên trở nên bithương. “Tôi không biết trân trọng, nhất thời bồng bột dẫn đến việcđáng tiếc. Tôi nghĩ... tôi nghĩ... Sở Trung Thiên sẽ không bao giờtha thứ cho tôi. Tôi không bao giờ còn cơ hội ở bên cạnh anh ấynữa. Nên... tôi... hy vọng cái túi thơm này sẽ thay tôi mang lạimay mắn cho anh ấy.” Nói xong, cô ta bật khóc tức tưởi.
Hương Tranh nghe thấy những tiếng xì xào phía sau, đến khi quay lạicô mới biết những người xung quanh đang phẫn nộ nhìn cô, chắc bọnhọ nghĩ cô đang bắt nạt Diệp Luyến Hoàn. Thượng đế chứng giám, côkhông nói gì, không làm gì, là tự cô ta khóc đấy chứ. Tuy nhiên,Hương Tranh vẫn cảm thấy ớn lạnh trước những ánh nhìn của đám đông.Cô quay sang Diệp Luyến Hoàn càu nhàu: “Được rồi. Tôi sẽ giúp cô.Nhưng cô mau lau nước mắt đi kẻo mọi người hiểu lầm là tôi ức hiếpcô.”
Diệp Luyến Hoàn lập tức ngừng khóc, vừa lau nước mắt vừa cảm ơnHương Tranh, sau đó cô ta còn dặn thêm: “Cô cũng đừng nói chuyệnnày với Sở Trung Thiên. Anh ấy đang hận tôi như vậy, nếu biết là dotôi gửi, chắc chắn anh ấy sẽ không chịu nhận”.
Hương Tranh suy nghĩ một lát, thấy Luyến Hoàn nói có lý liền đồngý. Dù sao cũng chỉ là một cái túi thơm nhỏ, chắc chẳng thể cóchuyện gì được.
Hương Tranh làm thủ tục nhập học xong thì đã xế chiều, mặt trờixuống núi, học viên đã về hết cả. Học viện lại chìm vào yên lặng,chỉ còn nghe tiếng gió rì rào qua kẽ lá. Đi đến bậc cuối cùng củacầu thang đá, Hương Tranh bất giác dừng lại, đứng ngây ở đó nhìncon đường nhỏ dẫn tới rừng phong.
Hương Tranh nhớ tới lời Diệp Luyến Hoàn. Rừng phong này đẹp nhưvậy, lẽ nào lại có ma? Từ bé đến giờ, cô chưa gặp ma bao giờ. Nhưnglõ có gặp, chắc chắn cô cũng bị nó làm cho sợ vỡ mật. Lúc HươngTranh còn đang bận nghĩ ngợi thì một trận gió bất ngờ thổi tới cuốntheo đám lá phong trên mặt đất tạo thành một vòng xoáy đỏ đẹp mêhồn. Hương Tranh như bị thôi miên, đứng lặng ngắm nhìn, không để ýđến một thứ xuất hiện trên con đường, đột nhiên cô bị một bàn taylôi đi.
Hương Tranh hét lên. Tiếng hét chói tai của cô như xé tan khônggian yên tĩnh của khu học viện. Hương Tranh hét lên như thể muốnchứng tỏ con ma cũng không làm cô sợ đến vỡ mật.
Bàn tay ma giữ Hương Tranh một lát, sau đó là một người đàn ông mặcđồ xám bước ra từ bụi cây bên đường.
Hương Tranh đờ đẫn nhìn người đàn ông mặc bộ đồ màu xám đứng trướcmặt, nhìn đi nhìn lại, một lúc sau cô mới kêu lên: “Sao lại làanh?”. Hóa ra con ma trong rừng phong mà đám học viên nhìn thấykhông ai khác chính là anh chàng cao kều, chủ nhân chiếcRolls-Royce màu bạc mà cô gặp ở sân bay.
Sở Tu Phàm cũng nhìn cô, ngạc nhiên cau mày, có lẽ là không hiểu côđến đây làm gì. Sau khi nhìn thấy đám sách vở trong tay cô, anh tađã biết câu trả lời, cặp lông mày từ từ giãn ra.
Hương Tranh cũng muốn biết vì sao anh ta có mặt ở đây nhưng côkhông có tài quan sát và suy đoán nên đành hỏi thẳng: “Sao anh lạiở đây? Anh là người ở trong rừng phong phải không? Anh có biết họcviên của học viện đều nghĩ anh là con ma trong rừng phongkhông?”.
Sở Tu Phàm không nói gì, quay người bỏ đi.
Hương Tranh vội vàng chạy vượt lên trước, quay người giơ hai taychặn anh ta lại, chặn không được cô vội túm vạt áo anh ta kéolại.
“Đợi đã!”
Sở Tu Phàm dừng lại nhìn cô, khẽ nhếch môi hỏi: “Chuyện gì?”.
Giọng nói vừa nhỏ vừa lạnh lùng, không chút biểu cảm. Hương Tranhnhìn thẳng vào mặt anh ta. Cơn gió chiều khẽ thổi làm vài sợi tócmái của anh ta bay lòa xòa trước trán, gần như chạm vào đôi mắt đenbí ẩn. Đôi mắt ấy như bóng đêm yên tĩnh, không có chút ấm áp nào.Hương Tranh bất giác rùng mình, tim đập thình thịch.
“À!” Hương Tranh vội bỏ tay ra khỏi vạt áo anh ta, bối rối đannhững ngón tay vào nhau, mặt đỏ bừng, ấp úng nói: “Chuyện hômtrước, rất cảm ơn anh. Tôi sẽ mang tiền gửi trả anh. Anh cho tôiđịa chỉ nhà anh, mai tôi mang tới”.
Cho dù hôm ấy Hương Tranh vô cùng tức giận vì anh ta không cho côđi nhờ xe nhưng đúng là anh ta đã cho cô tiền. Vì thế cô vẫn phảimang ơn anh ta.
Sở Tu Phàm nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mới lên tiếng hỏi lại: “Cômuốn cảm ơn tôi?”.
Hương Tranh ngạc nhiên, không hiểu sao anh ta lại hỏi cô câu ấynhưng cô vội vã gật đầu. Cô thật sự muốn được làm điều gì đó để cảmơn sự giúp đỡ của anh ta.
Sở Tu Phàm không nói gì, lẳng lặng cho tay vào túi quần, lây ra mấytờ một trăm tệ đưa ra trước mặt cô.
Hương Tranh ngạc nhiên quá đỗi, cô hết nhìn mấy tờ tiền lại nhìn SởTu Phàm, trong lòng tự hỏi: “Sao anh ta lại đưa tiền cho mình?Không phải là anh ta mắc bệnh thích cho tiền người khác đấychứ?”.
“Tôi không cho tiền cô. Nếu tiện, nhờ cô mua giúp một ít đồ, sớmmang qua đây. Không tiện thì thôi.” Sở Tu Phàm khẽ nói, cho dù lànhờ người khác, giọng nói anh ta vẫn lạnh lùng như thế.
“Tôi không phiền. Không phiền!” Hương Tranh rối rít nhận lời, vừagật đầu vừa đưa tay ra nhận tiền, thậm chí bàn tay còn run lên vìphấn khích. Cô cũng chẳng bận tâm vì sao mình lại phấn khích nhưthế chỉ biết rằng được giúp người đàn ông bí ẩn này khiến cô rấtvui.
“Tôi đợi cô tại ngôi nhà gỗ trong rừng phong. Chú ý cẩn thận, đừngđể ai phát hiện ra tôi.”
Nói xong, anh ta đi thẳng, chẳng thèm chào tạm biệt.
Hương Tranh giờ cũng chẳng để tâm tới chuyện ấy. Trái tim cô như đãbị đánh cắp. Cô cứ đi đi lại lại trên con đường nhỏ yên tĩnh trongtrạng thái vô thức. Mãi tới khi trăng mọc, cô mới sực tỉnh, mỉmcười quay về nhà.
Hương Tranh hào hứng ra khỏi học viện; ghé vào siêu thị mua đồ rồimới về căn hộ cao cấp của Sở Trung Thiên. Kỳ lạ là khi cô vừa trachìa khóa vào ổ, cánh cửa đã mở ra. Sau đó, Hương Tranh bị cánh cửaép chặt vào tường, thiếu chút nữa thì bị cán mỏng thành giấy, đámđồ đạc mới mua đang cầm trên tay rơi vãi tung tóe trên mặtđất.
Ba giây sau, cánh cửa mới được kéo dịch ra, đằng sau cánh cửa khôngai khác là Sở Trung Thiên đang trong cơn giận dữ.
“Hương tiểu thư, cô có hứng thú làm giấy dán tường từ khi nào vậy?”Anh ta trợn mắt nhìn cô. “Hay là cô có sở thích trốn sau cánh cửamà tôi không biết?”
Hương Tranh từ từ chống tường đứng dậy, giận dữ nhìn anh ta, miệnghét lên: “Ai thích trốn sau cửa? Không phải là anh mở cửa kiểu ấyà? Hại tôi thiếu chút nữa đã bị cán thành giấy dán tường. Người tamở cửa bằng tay, đằng này anh giơ chân đạp cửa. Cứ như là anh đangvội đi cướp nhà băng hay chen chân đi đầu thai vậy”.
“Cắt! Nếu tôi có ý định đi cướp nhà băng, tôi sẽ mang cô đicùng.”
Sở Trung Thiên cúi người nhặt đám đồ rơi trên mặt đất, không nóithêm gì nữa. Nhặt xong đồ, anh ta lẳng lặng đi vào phòng, để mặcHương Tranh ở đó.
Hương Tranh cho dù thấy ấm ức nhưng cũng chẳng dám cự nự gì, lẳnglặng đi vào nhà. Lúc đóng cửa, cô chợt nghĩ, Sở Trung Thiên vừa mớimở cửa, chắc là định ra ngoài, cô vội nói vọng vào trong: “Sở TrungThiên, anh định ra ngoài phải không?”.
“Không đi nữa!” Tiếng Sở Trung Thiên vọng ra từ nhà bếp.
Hương Tranh ném túi xách lên sofa, bước vào bếp, vừa đi vừa hỏi:“Sao lại không đi nữa?”.
“Chẳng vì sao cả.”
“Đây mà giống câu trả lời à?” Hương Tranh giận dữ vặn lại, rồi độtnhiên nghĩ ra chuyện gì, cô hào hứng hỏi tiếp: “Có phải vừa xonganh định đi tìm tôi?”.
Sở Trung Thiên khẽ lườm cô, tiếp tục sắp xêp túi đồ.
“Cô không phải trẻ con, cũng không phải bệnh nhân tâm thần, tôi tìmcô làm gì?”
Hương Tranh mặt đỏ bừng đến tận mang tai, chỉ còn cách tiếp tục đùađể chữa ngượng:
“Hừ! Quan tâm tới tôi thì cứ nhận đi. Anh không nói ra làm sao tôibiết được”.
Sở Trung Thiên cảm thấy khó chịu khi bị Hương Tranh phát giác, cũngchỉ biết nổi giận đánh trống lảng: “Còn ở đó mà diễn. Mau nấu cơmđi. Tôi đói muốn chết rồi”.
“Biết rồi.” Hương Tranh đáp chỏng lỏn.
Rồi lại chợt nhớ ra việc gì, Hương Tranh vội vàng gọi Sở TrungThiên lại: “Anh đợi chút đã”.
Nói rồi, cô vội vã quay trở lại phòng khách, mở túi xách, lấy túithơm của Diệp Luyến Hoàn dúi vào tay Sở Trung Thiên.
“Này! Cho anh!”
Sở Trung Thiên liếc nhìn cái túi thơm, giở giọng châm biếm: “Choquà à? Không phải cô định thú nhận là cô đang yêu tôi đấychứ?”.
Hương Tranh cười giả lả, đang định nói ra sự thật thì bỗng nhớ raDiệp Luyến Hoàn dặn phải bí mật, đành lấp lửng: “Ồ! Sở thiếu giađây vừa đẹp trai vừa lắm tiền, con gái thích anh xép hàng dài nhưsông Châu Giang. Tiếc là bản cô nương tôi lại không hứng thú. Túithơm này là của một cô nàng hâm mộ bí mật cầu xin tôi chuyển tớianh. Sở thiếu gia, xin anh vui lòng nhận lấy”.
Sở Trung Thiên lại nhìn túi thơm lần nữa, ngờ vực hỏi Hương Tranh:“Hương tiểu thư. Cô thật sự không ghen chứ?”.
Hương Tranh cũng ngọt ngào trả đũa:
“Thật tiếc. Tôi lại không thích bon chen”.
Sở Trung Thiên cười cười, tiện tay ném cái túi thơm vào ngăntủ.
“Này! Anh đừng đụng tới những đồ đựng trong túi màu đỏ nhé!” HươngTranh đột nhiên quay sang Sở Trung Thiên dặn dò.
“Sao thế?” Sở Trung Thiên lây làm kỳ lạ hỏi lại.
“Đây là thức ăn tôi mua giúp một người.”
Hương Tranh cầm túi màu đỏ đi về phía tủ lạnh, trong đầu bất giáchiện lên đôi mắt đen như bóng đêm.
Hương Tranh dừng bước, có ý né tránh Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên thấy điệu bộ thiếu tự nhiên của Hương Tranh, lập tứcthấy bực bội, không kìm được, buột miệng hỏi: “Người đó làai?”.
“Tôi có nói anh cũng không biết đâu.”
Hương Tranh chỉ nói vậy rồi lại tập trung, cẩn thận đặt túi đồ vàotủ lạnh.
Sở Trung Thiên trợn mắt, không dám tin Hương Tranh có thể trả lờianh như vậy. Được lắm, không thèm hỏi ý anh mà dám có bạn trai bênngoài. Anh tức giận bỏ đi, ra đến ngoài mới quay vào nói: “Tôikhông ăn tối”.
“Này. Sở Trung Thiên. Anh làm sao thế?” Hương Tranh nhìn theo bóngSở Trung Thiên giận dữ đi ra, không khỏi ngạc nhiên. Cô tự kiểmđiểm lại, nãy giờ cô đâu có chọc giận anh ta, cũng không nói câunào xúc phạm anh ta. Vậy thì anh ta giận dỗi cái gì chứ?
Sở Trung Thiên không để ý đến Hương Tranh tức giận đi vào phòngmình, đóng sập cửa lại, lên giường nằm. Nhưng cả đêm hôm ấy anhtrằn trọc không sao ngủ được. Anh thấy rất bực bội. Cứ nghĩ đếnviệc Hương Tranh có bạn trai là tim lại nhói lên từng hồi. Chínhbản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại khó chịu đến vậy,cũng không nhớ là vì cảm giác này mà anh đã không ăn tối.
Lúc Sở Trung Thiên mệt mỏi thiếp đi thì bên ngoài cửa sổ bầu trờiđã chuyển dần sang màu xám.
Sở Trung Thiên thấy đói bụng mới bơ phờ ngồi dậy. Nhìn đồng hồ thìđã hơn năm giờ sáng, anh lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, mắtnhắm mắt mở bước ra ngoài. Vừa hé cửa phòng, đã thấy ánh sáng ấm áphắt ra từ bếp, còn nghe cả tiếng nước chảy nhỏ nữa.
Sở Trung Thiên định vào bếp tìm gì đó để ăn, lúc bước vào thấyHương Tranh đang quay lưng lại rửa nâm.
Lẽ nào cô ta sợ anh bị đói nên dậy sóm chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh?Sở Trung Thiên vui vẻ, chẳng còn tức giận, nhẹ nhàng đến sau lưngHương Tranh cất tiếng hỏi: “Cô đang làm bữa sáng cho tôi đấyà?”.
Hương Tranh bị bất ngờ nên giật mình, vội vàng quay lại. Thấy SởTrung Thiên, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cứ ngỡ mình gặp ma, đưatay khóa vòi nước, hỏi: “Tôi làm ồn khiến anh tỉnh giấc à?”.
“Không phải.” Sở Trung Thiên nhìn những cây nấm trong tay HươngTranh, hỏi lại: “Cô đang làm bữa sáng cho tôi đấy à?”.
“À!” Hương Tranh cũng bôi rôì nhìn xuống bàn tay còn đang rửa nấm,cúi đầu lí nhí nói: “Đây là tôi làm giúp bạn tôi”.
''Cô thích anh ta?” Sở Trung Thiên thấy chán nản gấp bội, tự nhiêncơn đói biến mất.
Hương Tranh đỏ mặt lắc đầu, sau đó đánh trống lảng: “Anh đói không?Tôi làm bữa sáng cho anh nhé!”.
“Không cần!” Sở Trung Thiên từ chối, chán nản quay về phòng.
“Làm sao anh ta lại giận dữ thế nhỉ?” Hương Tranh bối rối nhìntheo.
“Rầm...” Cánh cửa khép lại, sau đó là sự im lặng.
“Kệ anh ta, không ăn sáng càng đỡ phiền, bây giờ việc quan trọngnhất là mang bữa sáng này tới cho chàng hoàng tử trong rừng phongcủa mình.” Cô tự nhủ.
Hương Tranh mang đồ ăn tới trường, trời còn chưa sáng hẳn. Một mànsương trắng bao phủ khắp mặt đất, cả học viện chìm trong sương mờ.Hương Tranh đi đến chỗ cầu thang đá, đứng đó nhìn con đường nhỏ dẫntới rừng phong, băn khoăn suy tính xem phải làm thế nào để tìm đượchoàng tử của cô giữa rừng phong này thì cái bóng áo xám lại xuấthiện trước mặt cô.
Hương Tranh hớn hở chạy về phía trước, vừa chạy vừa giơ tay vẫy,miệng mấp máy. Lúc này cô mới chợt phát hiện ra mình chưa biết tênanh ấy. Cô do dự dừng lại, bối rối đưa tay gãi gãi đầu, hơi đỏ mặt,nhẹ nhàng hỏi: “Tôi là Hương Tranh, anh có thể gọi tôi là Tranh.Tôi còn chưa biết tên anh. Anh có thể nói cho tôi đượckhông?”.
“Tôi là Sở Tu Phàm.” Hoàng tử chỉ nói ngắn gọn.
“Sở Tu Phàm! Trời ơi! Tên đẹp y như người vậy.” Hương Tranh nghĩthầm trong bụng, bất giác đỏ mặt. Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt mởto long lanh, hai má ửng hồng, e lệ hỏi: “Tôi gọi anh là Tu Phàmđược không?”.
Sở Tu Phàm khẽ liếc cô, bước thẳng vào rừng phong, vừa đi vừa nói:“Tùy cô.”
“Woa! Anh ấy đồng ý rồi!” Hương Tranh vui mừng ra mặt, bất chấptrái tim đang loạn nhịp, tay giữ chặt túi thức ăn, vội vàng bámtheo Sở Tu Phàm.
Sở Tu Phàm đưa Hương Tranh men theo con đường mòn nhỏ, đi sâu vàorừng phong. Càng đi càng gặp những cây phong lớn hơn, cho đến khiHương Tranh nhìn thấy một ngôi nhà gỗ bên cạnh một cây phong cổthụ, ngôi nhà có lẽ cũng được làm bằng gỗ phong, màu nâu của gỗkhiến ngôi nhà như lẫn giữa đám cây dày đặc xung quanh, nêu khôngnhìn kỹ, khó có thể phát hiện ra.
“Anh sống ở đây?”
Hương Tranh đưa mắt quan sát đám lá phong phủ kín nóc nhà, xungquanh nhà, từ lúc nào trong mắt cô chỉ có màu đỏ ngự trị. Ngôi nhàthật đẹp, đẹp như trong thế giới cổ tích vậy. Nếu không phải là tậnmắt nhìn thấy, có lẽ Hương Tranh sẽ không bao giờ tin Sở Tu Phàmsống ở một nơi đẹp như thế này vì cô nghĩ một con người lạnh lùngnhư anh ấy sẽ chỉ thích những thứ đơn giản và tiện nghi, hoàn toànkhông phù hợp với khung cảnh thơ mộng đó.
“Căn nhà gỗ này do chú Đức xây dựng giúp tôi. Nếu có sự lựa chọnkhác, tôi đã không đến ở đây”. Sở Tu Phàm như đọc thấu suy nghĩ củaHương Tranh, chậm rãi phân trần.
Sở Tu Phàm đưa tay mở cửa, anh bước vào trước, Hương Tranh theosau, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, mùi hương của gỗ khiến côcảm thấy thật khoan khoái.
Căn nhà gỗ nhỏ nên không chia phòng, bên trong cũng được bài tríđơn giản: chỉ có một chiếc giường gỗ, một bộ bàn ghế gỗ và một sốvật dụng cá nhân, ngoài ra không có gì khác.
Hương Tranh đặt túi thức ăn mang theo lên bàn gỗ, vội vã gọi Sở TuPhàm đến ăn sáng.
Sở Tu Phàm liếc nhìn món cháo còn nóng hổi trên bàn rồi lại nhìnHương Tranh đang nhìn anh vẻ chờ đợi, hỏi: “Là do cô tự taynấu?”.
Hương Tranh bẽn lẽn cúi đầu, tay vân vê vạt áo. “Vâng.”
Sở Tu Phàm chỉ hỏi có vậy rồi yên lặng mở nắp hộp cháo, khẽ liếcqua Hương Tranh căng thẳng ngồi bên, xúc một thìa nhỏ cho vàomiệng.
“Có ngon không?” Hương Tranh không đợi thêm được nữa, nôn nóng hỏiluôn.
“Được.” Sở Tu Phàm nuốt thìa cháo, gật đầu, nói tiếp. “Từ mai côkhông cần nấu bữa sáng cho tôi nữa. Mua ở hiệu là được rồi.”
Câu nói của Sở Tu Phàm làm cho trái tim Hương Tranh đau nhói. Nóivậy khác nào anh ấy muốn từ chối cô. Hương Tranh lặng nhìn Sở TuPhàm ăn cháo, trong đầu đặt ra hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.Nghĩ mãi không ra, cồ buột miệng hỏi: “Anh ghét tôi?”.
Sở Tu Phàm dừng tay, lặng yên một lúc mới khẽ trả lời: “Không phảitại cô. Tại tôi không thể có bạn gái”.
Hương Tranh nghe được câu đầu tiên, trong lòng cảm thấy thoải máitrở lại. Nhưng nghe tiếp câu sau, cô lại thấy băn khoăn. Anh ấy nóihiện nay anh ấy chưa thích hợp để có bạn gái. Tại sao vậy? Phảichăng anh ấy hiểu lầm cô có ý gì với anh ấy?
... Đúng. Cô thừa nhận cô có chút cảm tình đặc biệt với anh. Đơngiản vì cô vốn không có sức đề kháng với những anh chàng đẹp trai.Mà anh lại là anh chàng đẹp trai nhất trong số đó. Nhưng, cho dù cônhư thế cũng đâu cần anh ấy nói thẳng tới mức ấy. Nói gì thì nói,cô cũng là con gái, phải giữ lại chút tôn nghiêm cho bản thânchứ.
Vì vậy Hương Tranh quyết định lên tiếng giải thích: “Anh cho rằngvì tôi thích anh nên mới nấu bữa sáng cho anh? Tôi nghĩ là anh hiểulầm rồi. Tôi không có tình ý gì với anh cả, một chút cũngkhông”.
“…” Anh có nói cô ấy có tình ý với anh đâu? Anh chỉ muốn nói trướcthế để cô ấy xác định rõ ràng ngay từ đầu, sau này hai người thườngxuyên gặp gỡ cũng không đến mức nảy sinh tình cảm. Nhưng xem ra,anh đã chậm một bước rồi. Trước khi anh nói ra, cô ấy đã có ảotưởng này.
Hương Tranh đinh ninh rằng Sở Tu Phàm không thể nhận ra tình cảmcủa cô, vẫn trẻ con diễn tiếp: “Tôi không bao giờ quên anh đã giúptôi lúc hoạn nạn. Những việc này chỉ là chút thành ý nhỏ. Tôi...tôi chỉ coi anh như một người bạn bình thường... Sở Tu Phàm, chúngta làm bạn nhé!”.
Sở Tu Phàm im lặng hồi lâu, rồi khẽ gật đầu ra chiều đồng ý, sau đólại lặng lẽ ăn cháo.
Căn nhà gỗ chìm trong yên lặng, chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc từrừng phong vọng tới.
Hương Tranh đứng lên, đi về phía chiếc giường gỗ, mắt nhìn quanhcăn phòng một lần nữa. Cô phát hiện ra đồ đạc trong phòng không chỉđược thiết kế đơn giản mà còn được chế tác cho riêng một người.Hương Tranh hiếu kỳ hỏi: “Tu Phàm, có mình anh ở đây?”.
“Ờ.” Sở Tu Phàm gật đầu xác nhận.
“Sao anh lại sống một mình ở nơi xa xôi này? Anh không có nhà trongthành phố sao?” Hương Tranh càng lúc càng tỏ ra tò mò.
“Ừ.” Sở Tu Phàm vẫn kiệm lời, chỉ gật đầu xác nhận.
“Tôi nhớ anh có một bác tài xế tên Đức, anh có thể tới nhà bác ấy ởhoặc thuê một căn hộ trong thành phố. Sao anh lại chọn sống ở nơihẻo lánh như thế này? Tôi thật sự không hiểu.”Sở Tu Phàm im lặng hồi lâu, nét mặt căng thẳng.Anh đang cân nhắc xem có nên nói với cô ta hay không. Cuối cùng,anh quyết định im lặng.
Hương Tranh vẫn theo dõi từng biểu hiện trên mặt Sở Tu Phàm. Thấyanh trầm tư suy nghĩ lâu như vậy, cô đoán anh có điều khó nói. Côtự thấy mình đang nhiều chuyện nên cũng không dám hỏi thêm gìnữa.
Buổi chiều, Hương Tranh lại men theo khu rừng quay lại ngôi nhà gỗ,mang theo một món quà cho Sở Tu Phàm.
“Cái gì vậy?” Sở Tu Phàm nhìn món quà được đóng gói đẹp đẽ HươngTranh vừa đưa, bối rối hỏi một câu.
Hương Tranh tinh nghịch nháy mắt, ra chiều bí ẩn: “Anh mở ra xemxem”.
Hương Tranh hồi hộp dõi theo đôi tay Sở Tu Phàm bóc lớp giấy góibên ngoài, điệu bộ chờ đợi cứ như người nhận quà là cô vậy. Sở TuPhàm bóc lớp giấy hoa bọc ngoài, nhấc chiếc hộp nhỏ màu bạc ra khỏilớp giây. Đột nhiên anh quay sang nhìn Hương Tranh đang rất háo hứcbên cạnh. Thấy Sở Tu Phàm nhìn mình, Hương Tranh vội vã đánh trốnglảng: “Sao anh ngừng lại? Mau mở tiếp đi”.
Dưới sự thúc giục của Hương Tranh, Sở Tu Phàm tiếp tục mở chiếchộp, bên trong là một máy PSP cầm tay đa năng.
“Là PSP.” Sở Tu Phàm ngạc nhiên nhìn Hương Tranh. [Play StationPortable (hay còn gọi là PSP): một thiết bị chơi game di động doSony Computer Entertaiment sản xuất).]
“Tôi thấy anh ở đây một mình. Sợ anh buồn mới mua nó cho anh. Anhcó thể chơi game, nghe nhạc cho đỡ buồn. Còn nữa, tôi đã tải về rấtnhiều phim, anh có thể xem để giết thời gian. Anh thích nóchứ?”
“Cảm ơn cô. Tôi thực sự rất thích.” Sở Tu Phàm cười vui vẻ, cho tayvào túi định lấy tiền trả cho Hương Tranh. “Hết bao nhiêu? Tôi gửitrả cho cô.”
“Không cần đâu. Chúng ta là bạn mà. Tôi phải về nhà rồi. Tạm biệt!”Hương Tranh vội vàng cáo lui, không muốn cho Sở Tu Phàm có cơ hộiđưa tiền, cho cô.
Những ngày sau đó, cứ có thời gian rảnh là Hương Tranh lại chạy tớingôi nhà gỗ trong rừng phong. Lần nào tới cô cũng mang theo một mónquà tặng cho Sở Tu Phàm. Sở Trung Thiên biết chuyện, nhiều lần phảnđối nhưng Hương Tranh mặc kệ. Việc Hương Tranh thường xuyên đi vàorừng phong khiến các bạn học chú ý. Để bảo vệ bí mật cho Sở TuPhàm, hết lần này đến lần khác Hương Tranh phải kiếm cớ giải thích,nhưng mọi người vẫn tỏ ra hoài nghi. Vì vậy, sau này Hương Tranhkhông dám thường xuyên tìm đến chỗ căn nhà gỗ nữa. Thậm chí, cô còncẩn thận chuyển sang giờ ăn trưa hoặc ở lại trường, đợi cho họcviên về hết mới dám tới thăm Sở Tu Phàm.
Một buổi trưa nọ, khi Hương Tranh vừa mở cửa bước vào căn nhà gỗthì đã thấy Sở Tu Phàm đứng lặng yên bên cửa sổ, nhìn xa xăm, tayđang giữ chặt một tấm hình cũ. Anh ấy nghĩ gì mà không biết cô đãbước vào nhà thế nhỉ? Ánh nắng chiếu trên những tán lá phong đỏrực, soi qua khe cửa, hắt lên người anh ấy thành những vòng sáng đỏrực. Dưới ánh sáng ấy, trông anh ấy đẹp như một vị thần.
Tấm hình đó chụp một người đàn ông trung niên, hao hao Sở Tu Phàm.Tuy đã bước sang tuổi trung niên nhưng trông ông ấy rất phong độ,chắc chắn khi còn trẻ cũng rất đẹp trai. Ông ấy ngồi trong chiếcghế bành to, ngạo nghễ nhìn xuống một người đàn ông đang quỳ dướiđất, toàn thân toát lên vẻ quyền uy đáng sợ. Hương Tranh đã từngnhìn thấy bức ảnh này. Cô còn biết mặt sau bức ảnh có ghi hàng chữnhỏ: “Cha: Sở Nhân Vũ”. Đã nhiều lần Hương Tranh thấy Sở Tu Phàmmang bức ảnh ra ngắm. Anh không chủ động kể chuyện cho cô nghe, côcũng không dám hỏi, sợ vô tình khơi lại chuyện buồn của anh. Côkhông ngốc nghếch. Cô thừa biết rằng một người bình thường hẳnkhông bao giờ tới sống ở nơi hẻo lánh như thế này. Chắc chắn Sở TuPhàm phải có bí mật gì đó.
Cha Sở Tu Phàm là một nhà tài phiệt lán, ông ấy đang điều hành mộtcông ty tầm cỡ quổc tế. Sở Tu Phàm vừa tốt nghiệp đại học ở nướcngoài đã bị cha gọi về, chuẩn bị tiếp quản việc kinh doanh. NhưngSở Tu Phàm lại ham mê âm nhạc, thích sống phóng khoáng, không thíchcả ngày ngồi trong bốn bức tường của văn phòng, nghĩ cách đoạt lấyhợp đồng. Cha anh giận dữ, dùng quyền lực gây sức ép với anh. Lúcđầu, Sở Tu Phàm còn chống lại nhưng sau khi người bạn thân của anhbị cha anh đe dọa thì anh buộc phải về nước. Hôm trở về, anh đã gặpHương Tranh ở sân bay. Vì không muốn về nhà, nên anh bí mật chuyểnđến đây. Cho dù Sở Nhân Vũ đối xử khắc nghiệt với Sở Tu Phàm nhưngông vẫn là người cha mà anh hết mực yêu thương. Anh đi du học bốnnăm. Bốn năm nay, hai cha con anh chưa từng gặp mặt.
“Lại nhớ nhà à?” Hương Tranh ngồi xuống mép giường bên cạnhanh.
Câu hỏi của Hương Tranh làm Sở Tu Phàm bừng tỉnh. Anh cẩn thận cấtbức ảnh vào túi, quay lại hỏi cô: “Cô đến rồi à?”.
“Ừ. Xem hôm nay tôi mang gì cho anh này.” Hương Tranh giơ cái túilên lắc lắc, vui vẻ đố anh.
“Là đồ chơi mới?”
“Sai rồi. Hôm nay là đồ ăn. Tôi làm bánh quy, có rất nhiều hương vịkhác nhau.” Vừa nói Hương Tranh vừa mở túi bánh, đưa ra trước mặtSở Tu Phàm.
Sở Tu Phàm cũng hưởng ứng nhiệt tình, đưa tay nhón một cái bánh,chuẩn bị cho vào miệng thì anh bỗng giật mình nhận ra cái bánh ấycó hình một cô gái, có nét hao hao Hương Tranh.
“Cái gì đây?” Anh giơ chiếc bánh lên hỏi lại.
“Là tôi. Có giống không? Tôi đã rất kỳ công mới làm ra nó đấy.”Hương Tranh hào hứng khoe. Cô cũng mở túi bánh, lấy ra một chiếckhác.
“Đó là gì?” Sở Tu Phàm càng ngạc nhiên nhìn chiếc bánh hình ngườinữa mà Hương Tranh vừa lấy ra.
“Là anh đây.” Hương Tranh giải thích có thể rồi điềm nhiên chochiếc bánh vào miệng.
Sở Tu Phàm choáng váng nhìn “mình” biến mất trong miệng HươngTranh. Hương Tranh ăn xong, quay sang thấy Sở Tu Phàm vẫn giữ chiếcbánh trong tay, ngây thơ hỏi: “Sao cứ nhìn tôi làm gì? Anh mau ănthử xem có ngon không?”.
Cô ấy... cô ấy nói anh ăn “cô ấy”. Sở Tu Phàm còn đang mải nghĩ thìHương Tranh đã nhanh tay đút cái bánh quy vào miệng anh. Sở Tu Phàmbị bất ngờ, không kịp phản ứng nên mắc nghẹn. Anh ho khan mấytiếng, cố nuốt miếng bánh. Hương Tranh nhìn anh vẻ rất lolắng.
“Sao thế? Không ngon à? Tôi đã rất vất vả mới làm ra chúng đấy. Tôilàm hình anh, hình tôi, hình bạn tôi và cả chị gái tôi nữa. Nhưngchúng đã bị bạn tôi và chú bảo vệ tòa nhà ăn hết. Những cái nàyđược tôi cất giấu từ trước nên mới còn đấy.”
Sở Tu Phàm nghe thế càng thêm bối rối, hóa ra bánh này không chỉđược tạo hình riêng của anh và cô, còn có người khác nữa. Nói nhưvậy thì anh mới là người có tình ý, chưa gì đã “có tật giậtmình”.
“A! A!” Đột nhiên Hương Tranh phát hiện ra điều gì đặc biệt, chỉvào mặt anh kêu lên. “Nhìn anh đang đỏ mặt này.”
Sở Tu Phàm làm như không nghe thấy Hương Tranh nói, quay đi hướngkhác nhưng không hiểu sao mặt anh càng đỏ hơn.
Căn bệnh thích trai đẹp của Hương Tranh lại tái phát. Cô không dodự thốt lên: “Woa! Nhìn anh đỏ mặt mới dễ thương làm sao! Tôi càngngày càng thấy thích anh. Phải làm thế nào đây?”.
Hai người nhìn nhau chằm chằm. Sở Tu Phàm lên tiếng trước: “HươngTranh, cô biết là chúng ta không thể, chúng ta…”
Hương Tranh đột nhiên hét lên, không cho anh nói tiếp: “A... a...a. Tôi chỉ nói đùa thôi. Anh đừng tin là thật”.
“Tôi... đến giờ vào học rồi. Tôi đi đây. Bye bye!” Hương Tranh lắpbắp nói rồi vội vàng đứng lên, thậm chí còn quên để lại túi bánh đãchạy đi. Nhưng đúng lúc Hương Tranh ra tới ngưỡng cửa, chuẩn bịbiến vào rùng phong, Sở Tu Phàm gọi cô quay lại.
“Hương Tranh. Đợi đã!”
Hương Tranh dừng lại, quay người cười hỏi: “Có chuyện gì à?”.
“Cô tuổi gì?”
“À!” Hương Tranh không ngờ anh ấy lại đột nhiên hỏi cô câu này,trấn tĩnh một chút rồi mới trả lời: “Tôi tuổi ngựa”.
“Cô đã bao giờ nhìn thấy con ngựa làm bằng gỗ phong chưa?”
Hương Tranh lắc đầu, không hiểu anh hỏi thế để làm gì.
“Khi tôi học đại học, có quen một anh làm thợ mộc, được anh ấy dạyđiêu khắc gỗ. Nếu cô muốn, tôi sẽ làm cho cô một con ngựa bằnggỗ”.
Mắt Hương Tranh sáng lên, giọng hào hứng: “Thật sao?”.
“Ừ! Nhưng cô mau đi học đi. Khi nào làm xong tôi sẽ nói.”
“Oh yeah!” Hương Tranh vui mừng nhảy chân sáo ra khỏi cửa. Chợt nhớra là tay mình vẫn cầm túi bánh quy, cô quay lại, dúi nó vào tay SởTu Phàm.
Sở Tu Phàm mở toang cửa, đứng đó dõi theo bóng Hương Tranh xa dầnrồi khuất hẳn trong rừng phong anh mới quay vào nhà. Cúi nhìn túibánh quy cầm trên tay, Sở Tu Phàm thấy trái tim mình bỗng trở nênấm áp.
Hương Tranh thực sự là một cô gái rất tốt, nhưng một cô gái trongsáng như cô không nên bị đưa tới một gia đình như nhà anh. Anhkhông đủ dũng cảm để đến với cô. Anh sẽ sống một mình để không làmliên lụy đến ai.
Nếu anh là con của một gia đình bình thường, hoặc giả nếu anh dũngcảm hơn thì mọi chuyện có tốt đẹp hơn hiện tại?
Hương Tranh vốn cho rằng “Tân nương học viện” là nơi các cô gái quýtộc, những cô dâu quý tộc đến uống trà, nói chuyện và thưởng thứctiếng dương cầm nhưng thực tế chứng minh cô đã nhầm.
“Tân nương học viện” không giống như những trường học bình thườngkhác. Học viên ở đây phải nghiêm ngặt tuân theo giáo trình của từngbuổi học. Học làm đẹp, học trang điểm, học nghi lễ... Toàn nhữngmôn mà cô ghét nhất. Đã thế các giáo viên còn cực kỳ nghiêm khắcvới học viên. Hương Tranh là học viên mới, lại không thuộc dòng dõiquý tộc nên càng được “chăm sóc” kỹ hơn. Mới theo học có một ngàymà cô đã thấy ngột ngạt, gò bó đến muốn chết.
Ngày hôm ấy, tối mịt Hương Tranh mới xách một túi đầy rau quả tươi,mệt mỏi và chán nản mở cửa căn hộ của Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên vẫn chưa ngủ. Anh đang ngồi ở phòng khách xem ti vi,nghe tiếng mở cửa, liền quay ra nhìn, thấy Hương Tranh tay xáchnách mang, mệt mỏi đứng đó, anh còn nói mát: “Lại mua đồ về nấu ăncho tình lang à?”.
Hương Tranh đóng cửa, ngẩng khuôn mặt đẩy mệt mỏi, lườm anh ta mộtcái.
“Cái gì mà tình lang, nói thật khó nghe, tôi và anh ấy là bạn bètrong sáng.” Vừa xếp giày vào tủ giày, Hương Tranh vừa giảithích.
Sở Trung Thiên nhìn lại Hương Tranh lần nữa, vui vẻ trêu chọc: “Vậythì sao mà mặt mũi cô lại thất thần thế kia? Không phải là vì tỏtình nhưng bị người ta từ chối đấy chứ?”.
“Hừ. Anh có bị mất trí không đây? Tôi đã nói tôi và anh ấy chỉ làbạn bình thường. Tỏ tình cái gì mà tỏ tình?”
Nghe Hương Tranh nhắc lại một lần nữa, không hiểu sao Sở TrungThiên thấy nhẹ nhõm hẳn, như vừa đẩy được tảng đá đè nặng ra khỏitim vậy. Anh quay qua nhìn Hương Tranh an ủi: “Thất tình cũng khôngphải là chuyện gì quá ghê gớm. Cô biết không, hai phần ba số ngườitrên thế giới đã từng thất tình. Cho nên cô không việc gì phảibuồn, chỉ cần kiếm một anh chàng khác mà yêu là được”.
Hương Tranh giận dữ đưa tay vò đầu.
“Bộ dạng thảm hại này của tôi là do đám giáo viên biến thái ở đógây ra.”
Sở Trung Thiên lại mỉa mai: “Đừng có nói với tôi những giáo viên ưutú ở đó cũng để mắt đến cô nhé!”.
“Để mắt cái đầu anh ấy.” Hương Tranh càng lúc càng giận dữ. “Bọn họkhông ưa tôi, nói tôi không có khí chất, mỗi ngày phải ở lại thêmhai tiếng để bọn họ kèm thêm.”
“Không ưa cái gì. Nếu tất cả giáo viên đều nói thế thì có nghĩa làcô không có khí chất thật chứ sao.” Sở Trung Thiên cười cười, hếtnhìn Hương Tranh rồi lại nhìn màn hình ti vi, thản nhiên trước cơngiận của cô.
“Sở Trung Thiên, anh nói thế là có ý gì?” Hương Tranh giơ nắm đấmvề phía Sở Trung Thiên, giận dữ nhìn anh ta, hỏi. “Sở Trung Thiên,có phải anh cũng cho rằng tôi không có khí chất nên mới gửi tôi tớiđó học phải không?”
“Đưa cô tới đó học là để đáp ứng yêu cầu của mẹ tôi. Cô đừng có suydiễn rồi nghi oan cho tôi.”
Hương Tranh im lặng, không biết phải nói gì. Nhìn anh ta vui vẻ xemti vi mà cảm thấy cuộc đời thật bất công. Tại sao anh ta có thể vuivẻ sau khi khiến cô thảm hại đến thế này.
Hương Tranh càng nghĩ càng thấy bực bội không yên, cô giằng lấyđiều khiển từ tay anh ta, tắt ti vi.
“Này. Làm cái gì thế? Tôi còn đang xem.” Sở Trung Thiên bất mãn gàolên.
Hương Tranh mặc kệ anh ta. Cô mang đám rau củ vào bếp, không kháchkhí nói vọng ra: “Có muốn ăn cơm tối thì vào phụ tôi một tay, khôngthì ăn mì”.
Sở Trung Thiên nhún vai. Biết Hương Tranh đang tức giận nên anhcũng không chấp, từ từ đứng dậy đi vào bếp phụ giúp cô.
Nói là giúp nhưng đại thiếu gia nhà họ Sở cũng chỉ biết giúp cô bóctỏi. Thậm chí bóc tỏi anh ta còn chưa thạo, lóng ngóng để tỏi làmcay mắt. Sau khi rửa sạch tay, Sở Trung Thiên ngồi ở bàn ăn nhìnHương Tranh khéo léo cắt dưa chuột, càng nhìn càng thấy cô trôngthật buồn cười.
“Hương Tranh, làm sao cô quen anh ta?”
Hương Tranh dừng tay. Nghĩ mãi mới hiểu cụm từ “anh ta” của SởTrung Thiên là muốn chỉ
Sở Tu Phàm, cô chỉ trả lời qua quýt: “Duyên số đến thì quenthôi”.
“Hừ!” Sở Trung Thiên thở ra một tiếng vậy rồi mới hỏi tiếp: “Anh tacó gì mà khiến cô thích đến thế?”.
Hương Tranh lại dừng tay. Trong tâm trí cô hiện lên khuôn mặt đẹptrai của Sở Tu Phàm, nhất là đôi mắt đen sâu thẳm và huyền bí nhưmàn đêm. Cô mỉm cười vẻ thẹn thùng.
“Anh ấy đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt, bí ẩn như màn đêm nhưng bấtcứ ai đã một lần nhìn vào nó đều bị hút hồn.”
Sở Trung Thiên bĩu môi vẻ khinh thị.
“Có thể hút hồn người khác, lẽ nào anh ta là yêu tinh.”
“Anh ấy là một anh chàng đẹp trai, không phải yêu tinh.” HươngTranh cãi lại, tiếp tục cắt dưa chuột.
Sở Trung Thiên nhăn mũi vẻ khó chịu khi thấy Hương Tranh bênh vựcanh ta như vậy. Nhưng anh có tư cách gì mà cấm cô làm thế? Nghĩ đếnđây, Sở Trung Thiên thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Anh dằn lònghỏi tiếp: “Từ nay, ngày nào cô cũng nấu ăn cho yêu tinh đóà?”.
Lần này Hương Tranh để mặc Sở Trung Thiên gọi Sở Tu Phàm là yêutinh, cô còn bận cho dưa chuột vào chảo, trả lời cộc lốc:“Ừ”.
“Cô đừng nấu cơm cho anh ta nữa. Ra ngoài mua cơm hộp ấy.”
Hương Tranh nhìn anh thắc mắc: “Vì sao?”.
“Bởi vì... bởi vì... nồi nhà tôi mà cô sử dụng nhiều như thế sẽnhanh hỏng.” Một lý do ngớ ngẩn nhưng vì Sở Trung Thiên bị HươngTranh hỏi bất ngờ nên đâm luống cuống, chỉ có thể nghĩ ra câu trảlời như vậy.
“Vậy tôi sẽ mua nồi mới. Được chưa?” Hương Tranh tiếp tục xào nấutrên bếp.
“Không được.” Sở Trung Thiên vẫn từ chối.
“Tại sao?”
Sở Trung Thiên không biết trả lời sao, mặt càng đỏ hơn.
Hương Tranh thấy Sở Trung Thiên có vẻ khó chịu, bày thức ăn lên bànxong, cô bèn vỗ nhẹ vào vai anh xoa dịu: “Thôi, không tranh cãinữa, ăn cơm đã”.
“Tôi không ăn. Cô đi mà ăn.” Sở Trung Thiên giận dữ hất tay HươngTranh ra.
“Này! Anh làm sao thế?” Hương Tranh thấy mệt mỏi, mấy hôm nay tínhkhí anh ta cứ thất thường như thời tiết. Cô làm gì mà anh ta cáuvới cô chứ. Lẽ nào anh ta coi cô là nơi để anh ta trút giận?
Sở Trung Thiên cũng mệt mỏi. Thực sự anh không muốn làm thế này.Nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến việc Hương Tranh bất chấp sự phản đối củaanh, một ngày ba bữa tỉ mẩn nấu nướng cho anh chàng kia là tim anhlại nhói đau. Điều khiến anh phiền muộn nhất là dường như HươngTranh rất vui khi được nấu ăn cho người đó. Mỗi khi cô nấu ăn choanh ta, anh đều thấy cô mỉm cười hạnh phúc, má ửng hồng, mắt longlanh. Anh rất ghét nhìn khuôn mặt cô lúc ấy vì anh biết rõ nụ cườiấy không dành cho anh.
Sở Trung Thiên cũng không biết từ khi nào anh đã chú ý đến nhất cửnhất động của Hương Tranh. Từ đầu anh đã tự nhủ với chính mình,Hương Tranh chỉ là bạn gái anh thuê về, cô ta có làm cơm cho ai ăncũng chẳng liên quan gì đến anh. Cho dù đã tự dặn lòng như thếnhưng anh vẫn thấy đau lòng. Sau đó, anh mang chuyện này tâm sự vớiTiêu Nhiễm Ninh. Tiêu Nhiễm Ninh nghe xong, choáng váng mất một lúcrồi cười ha hả vỗ tay chúc mừng anh đã trúng mũi tên của thần Áitình. Sở Trung Thiên lờ đi, có chết anh cũng không dám tin là mìnhđang yêu Hương Tranh. Nhưng nếu không phải vì anh yêu cô ta, tạisao anh lại cảm thấy khó chịu đến thế khi cô ta có ngườikhác?
Tất nhiên, Sở Trung Thiên không dại gì mà nói với Hương Tranh nhữngđiều này. Anh ký hợp đồng với Hương Tranh, một là để thoát khỏiDiệp Luyến Hoàn, hai là để báo thù cho chuyện cái áo. Bây giờ tìnhthế đảo ngược, đã chẳng báo được thù, anh lại còn quay sang yêu kẻthù của mình, chỉ nghĩ thôi đã thấy mất mặt rồi. Nhưng hiện tại,Hương Tranh lại đang đợi anh giải thích.
Sở Trung Thiên im lặng suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng, anh cao giọngnói với Hương Tranh: “Cô là bạn gái tôi thuê về, cô nhận tiền củatôi nhưng lại đi chăm sóc người khác. Cô nói xem, tôi có thể khôngnổi giận được không?”.
Câu nói của Sở Trung Thiên khiên Hương Tranh phải suy nghĩ.
Lời Sở Trung Thiên nói không phải không có lý. Nhưng Sở Tu Phàm lạirất cần sự giúp đỡ của cô. Anh ấy không tiện đi ra ngoài, nếu côkhông giúp, anh ấy sẽ chết đói mất.
Nghĩ vậy, Hương Tranh mới nhỏ nhẹ trả lời: “Anh ấy vì vạn bất đắcdĩ mới phải nhờ tôi giúp, anh có thể rộng lượng một chút đượckhông? Còn nữa, anh ấy cũng không phải người ngoài, anh ấy là bạncủa tôi. Bạn bè thì phải giúp nhau lúc hoạn nạn”.
Sở Trùng Thiên cười khẩy, mỉa mai hỏi lại: “Bạn bè! Chỉ là bạn bèđơn thuần? Cô có dám nói cô không thích anh ta?”.
Sở Trung Thiên không ngờ anh khiến Hương Tranh nổi giận. Cô cũnglên giọng: “Cho dù là vậy thì cũng là chuyện đã qua rồi. Anh ấy từchối tôi. Bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bình thường”.
“Bọn cô có là bạn hay không, tôi không quan tâm. Chỉ có điều cô đãnấu cơm cho anh ta thì đừng nấu cơm cho tôi. Có nấu tôi cũng sẽkhông đụng đũa đâu.” Sở Trung Thiên lạnh lùng ra điều kiện, sau đóxô ghế đứng dậy, bước ra khỏi bếp.
Hương Tranh trừng mắt, giậm chân nhìn theo anh ta, tức giận hétlên: “Ăn hay không mặc kệ anh”.
Cô chưa từng thấy có ai vô lý và nhỏ mọn như anh ta. Người khác đềunói anh ta lịch sự và chu đáo. Cư xử như thế này mà là lịch sự vàchu đáo hay sao? Toàn là lừa người. Mặc kệ anh ta.
Hai người, không ai chịu xuống nước. Chiến tranh lạnh bắtđầu.
Chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh. Hương Tranh vẫn làm cơm choSở Tu Phàm. Có điều không có Sở Trung Thiên gây sự, Hương Tranhcũng thấy mất vui.
Ngày hôm đó, trong căn nhà gỗ, Sở Tu Phàm ngồi bên bàn ăn, ăn bữatrưa do Hương Tranh mang đến, còn Hương Tranh ngồi trên giường thẫnthờ ngắm lá phong rơi ngoài cửa sổ.
Mấy ngày nay, Hương Tranh cảm thấy rất buồn chán, chẳng muốn độngtay làm việc gì. Bốn ngày nay rồi, Sở Trung Thiên không nói một lờinào với cô.
Hương Tranh cũng muốn bỏ mặc anh ta. Cô tự dặn mình, anh ta khôngnói với cô cũng được, cô đâu phải chỉ có mình anh ta là bạn. Anh takhông quản cô, cô càng có nhiều thời gian trò chuyện với Sở TuPhàm. Anh ta không ăn đồ ăn cô làm cũng tốt, cô càng có nhiều thứmang đến cho Sở Tu Phàm.
Nói vậy nhưng ngày ba bữa Hương Tranh vẫn đều đặn phần cơm cho SởTrung Thiên. Trước khi đi khỏi nhà cô luôn nhớ để phần cơm trên bànăn, nơi Sở Trung Thiên dễ nhìn thấy nhất, nhưng anh ta không hềđộng đến, cứ nhốt mình trong phòng cả ngày. Khi Hương Tranh ởtrường về, hôm nào cũng thấy cửa nhà bếp đóng kín, thức ăn cònnguyên trên bàn.
Vì vậy, Hương Tranh bắt đầu lo lắng. Cô sợ Sở Trung Thiên cứ khôngchịu ăn thế sẽ bị chết đói. Cô không dám nấu ăn cho Sở Tu Phàm nữa,đành mua cơm hộp ngoài hàng cho anh.
Căn nhà gỗ chìm trong yên lặng.
Trước đây, mỗi lần Hương Tranh tới, cô đều luôn miệng kể chuyện vớiSở Tu Phàm, bất kể anh có chú ý nghe hay không, cô đều nói say sưa.Thế mà mấy ngày hôm nay cô ít nói hẳn, thường yên lặng ngồi ngắm láphong ngoài cửa sổ.
Sở Tu Phàm đặt đũa xuống, quay lại nhìn Hương Tranh, khẽ gọi:“Hương Tranh”.
Nghe tiếng Sở Tu Phàm gọi, Hương Tranh vội ngẩng đầu lên hỏi: “Saothế?”.
“Sao cô cứ ngồi thẫn thờ thế có tâm sự gì à?”
Hương Tranh buồn bã gật đầu.
“Tôi cãi nhau với bạn.”
Sở Tu Phàm chớp chớp mắt, nhìn Hương Tranh một lúc lâu rồi căngthẳng hỏi: “Bạn trai à?”.
“Không.” Hương Tranh khẽ lắc đầu. “Bạn bình thường thôi.”
Câu khẳng định của Hương Tranh làm Sở Tu Phàm thở phào nhẹ nhõm.“Nếu là bạn bè bình thường, không cần buồn rầu thế hãy tìm cơ hộigiải thích với anh ấy.” Sở Tu Phàm nói rồi khẽ nở nụ cười làm cănphòng gỗ sáng bừng lên.
Lần đầu tiên Hương Tranh thấy anh cười. Cô chỉ biết ngồi ngẩn rangắm nụ cười ấy.
Trời ạ! Trên thế giói này làm sao lại có người đẹp trai đến vậy? Nụcười đó như nụ cười của thiên thần. Anh ấy mà sinh ra vào thời cổđại, hẳn đã là ngòi nổ chiến tranh rồi... Cô mà không cẩn thận thìcũng bị võ tim mất.
Hương Tranh thật không ngờ Sở Tu Phàm có nụ cười mê hồn đến thế. Côcứ nhìn mãi, nhìn mãi.
“Cô có thích lá phong không?”
Lá phong? Hương Tranh chớp chớp mắt bối rối. Sao đột nhiên anh ấylại nghĩ tới lá phong? Cho dù không hiểu nhưng Hương Tranh trungthực gật đầu. “Thích.”
“Vậy chúng ta đi nhặt lá phong. Tôi sẽ ép khô tặng cô.” Nói rồi,anh đứng dậy đi ra ngoài trước.
Hương Tranh vội vàng theo sau, ngây ngất vì vui sướng.
Trời ạ! Hoàng tử bạch mã của lòng cô lại chủ động ép lá phong tặngcô. Hôm nay nhất định là một ngày vô cùng may mắn của cô rồi.
Ngôi nhà gỗ nằm sâu trong rừng phong, ẩn giữa những cây phong cổthụ. Phong mọc dày hơn phía bìa rừng, lá chen lá, cháy đỏ cả mộtgóc trời. Hai người bước đi trên con đường mòn giữa hai hàng phong,lớp lá phong dày dệt thành tấm thảm đỏ dọc con đường.
Hương Tranh vui sướng tháo giày ra, cầm trên tay, chân trần bước đitrên thảm lá phong dày, thi thoảng dừng lại, ngó nghiêng xung quanhhay giơ tay đón bắt một chiếc lá phong mới rụng. Thảm lá phong mềmmại khiến cô lâng lâng như đi trên mây, gió thổi từng cơn cuốn láphong bay cả vào người cô. Cô ngây ngất đi giữa không gian rực rỡsắc đỏ.
Sở Tu Phàm, hai tay xỏ túi quần, lặng lẽ đi sau Hương Tranh. Màu đỏcủa rừng phong xung quanh không che khuất được đôi má hồng thiếunữ. Sở Tu Phàm nhìn đâu cũng thấy khuôn mặt ửng hồng rạng rỡ.
Ở phía trước, Hương Tranh đang vui vẻ bước đi thì đột nhiên dừnglại, cúi xuống xem xét cái gì đó, rồi vội vàng vẫy vẫy Sở Tu Phàm,gọi to: “Sở Tu Phàm, Sở Tu Phàm, mau lại đây, lại đây”.
“Chuyện gì thê?” Sở Tu Phàm nhướng mày, vội vàng chạy đến chỗ HươngTranh.
“Đừng đứng thế mau ngồi xuống.” Hương Tranh níu tay kéo anh ngồixuống cùng cô.
Hương Tranh hớn hở đưa ra trước mặt Sở Tu Phàm một chiếc láphong.
“Anh nhìn đi, không phải một đâu, là một cặp lá sinh đôiđấy.”
Sở Tu Phàm chăm chú nhìn vào lòng bàn tay Hương Tranh.
Trong lòng bàn tay hồng hào, mềm mại có một chiếc lá phong hìnhdáng đặc biệt. Không chỉ to gấp rưỡi lá thường, ở phần cuối chiếclá còn chia thành năm thùy, trong khi những chiếc lá bình thườngchỉ có ba thùy, mới nhìn tưởng là hai chiếc lá đặt cạnh nhau, cầmlên mới thấy đó là một chiếc lá sinh đôi.
“Rất đẹp phải không?” Hương Tranh ngẩng lên nhìn anh, thích thú hỏilại.
“Ừ.” Sở Tu Phàm gật đầu, kéo Hương Tranh đứng lên, sau đó mới cầmchiếc lá phong trong tay cô lên ngắm nghía.
“Cô rất thích chiếc lá phong này đúng không? Để tôi giúp cô ép lại.Có thể lưu giữ mãi mãi. Thế nào?”
“Được, được.” Hương Tranh vui vẻ gật đầu, rồi như nhớ ra chuyện gìđó, cô vui vẻ nói với Sở Tu Phàm: “Truyền thuyết có nói, nếu ainhìn thấy chiếc lá phong sinh đôi, trong vòng một tuần, người ấy sẽgặp nhân duyên”.
“Gặp nhân duyên à?”
Sở Tu Phàm nhìn chiếc lá rồi lại nhìn sang Hương Tranh, đôi môihồng khẽ hé mở.
Trời ơi! Nụ cười mê hồn ấy lại xuất hiện. Nó sáng hơn cả biển láphong đỏ rực xung quanh.
Hương Tranh đứng ngây ra nhìn, không gian xung quanh như tràn ngậpnhững nụ cười. Không tự kiềm chế được cảm xúc, Hương Tranh thốtlên: “Đẹp trai quá! Quả là khiên người khác bị mê hoặc”.
Sở Tu Phàm càng cười tươi. “Tôi mê hoặc ai sao?”
“Đúng... à...” Hương Tranh vô thức thừa nhận, rồi chợt tỉnh ra, đỏbừng mặt vì xấu hổ, vội đánh trống lảng: ''À... à... thời tiết hômnay thật đẹp...”.
Sở Tu Phàm chỉ khẽ cười, tay anh lặng lẽ đan vào tay cô. HươngTranh đứng chết lặng.
Trời đất ơi! Cười mãi thế. Phải chăng trái tim băng giá đã hết giábăng. Hương Tranh hồi hộp quá, cô chỉ lo trái tim mình nhảy ra khỏilồng ngực.
Nhìn thấy điệu bộ ngây ngô của Hương Tranh, Sở Tu Phàm chỉ còn biếtkhẽ lắc đầu. Nhưng chỉ một giây sau, nghĩ tới người cha tàn bạo củamình, Sở Tu Phàm thấy mình đang làm không đúng. Anh còn chưa thểbảo vệ được cho người mình yêu thì có tư cách gì mà yêu.
Đôi mắt Sở Tu Phàm dần tốì lại, ánh sáng tình yêu đã tắt. HươngTranh vẫn đứng đó, ngơ ngẩn như mất hồn. Sở Tu Phàm làm Hương Tranhbừng tỉnh.
“Cô về đi, tôi sẽ ép lá, mấy ngày nữa, cô có thể đến lấy.” Sở TuPhàm nói nhỏ, vẫn giọng điệu lạnh lùng như mọi khi. Nhìn vẻ lạnhlùng của anh lúc này, ai dám tin anh vừa mới cười tươi đếnthế.
Hương Tranh đưa tay dụi mắt, nhìn theo Sở Tu Phàm dần dần đi xa màvẫn chưa hết sững sờ.
Vừa mới đây anh ấy còn cười, nụ cười hiền hòa, tươi sáng như thiênthần, vậy mà chỉ lát sau anh ấy lại có thể lạnh lùng, băng giá ngayđược. Tại sao? Tại sao?
Chiều tối, Hương Tranh chán nản quay về nhà. Vào bếp, thấy thức ăncòn nguyên trên bàn, cô càng thêm chán nản.
Đã mấy ngày nay cô chưa gặp Sở Trung Thiên. Thực sự là anh ta chỉgiam mình trong phòng không hề đi ra ngoài ư? Cô nhớ lại, mấy ngàyrồi anh ta đều không động đến đồ ăn cô để phần. Như vậy chẳng lẽsuốt mấy ngày anh ta đều không ăn gì?
Càng nghĩ Hương Tranh càng lo lắng hơn, cô rón rén đi về phía phòngSở Trung Thiên, áp tai vào cửa phòng nghe ngóng động tĩnh bêntrong. Đã một lúc lâu, cô vẫn không nghe thấy trong phòng có tiếngđộng gì.
Có phải do cửa phòng cách âm quá tốt? Hương Tranh rất hoài nghi. Côđi về phòng mình, bật nhạc từ điện thoại, sau đó bước ra ngoài,đóng cửa phòng lại. Nhưng cô còn chưa kịp áp tai vào cửa thì đãnghe thấy tiếng nhạc phát ra từ điện thoại. Điều này chứng tỏ cửaphòng cách âm không tốt như cô nghĩ. Cửa trong nhà đều giống nhau,vậy là thật sự trong phòng Sở Trung Thiên không có tiếngđộng.
Trong phòng không có tiếng động. Làm sao có thể không có âm thanhnào được? Hay là Sở Trung Thiên không có trong phòng? Hay là anh tađói quá nên ngất đi... hay là anh ta bị chết đói rồi???
Hương Tranh càng nghĩ càng hoảng, vội vàng chạy đến phòng khách, mởtủ đồ lấy chìa khóa mở cửa phòng Sở Trung Thiên.
Cửa mở, một mùi khó chịu xộc vào mũi Hương Tranh, cô nhăn mặt, khẽkhàng bước vào. Sở Trung Thiên không bật đèn, chỉ có chút ánh sángmờ mờ hắt qua cửa sổ. Trong ánh sáng mờ tôì ấy, Hương Tranh nhìnthấy một khoảng tối sẫm nổi lên. Cô đoán là Sở Trung Thiên đang nằmtrên giường.
Quả nhiên là Sở Trung Thiên đang nằm đắp chăn trên giường.
Anh nhắm nghiền mắt, mái tóc dày đẫm mồ hôi bết trên trán, khuônmặt xanh xao, hốc hác.
Hương Tranh phát hoảng, cô vừa kéo tay lay Sở Trung Thiên dậy vừamếu máo: “Sở Trung Thiên! Anh không được chết. Sở TrungThiên!”.
Mi mắt Sở Trung Thiên khẽ động, anh từ từ mở mắt, yên lặng nhìnHương Tranh.
Hương Tranh trong lúc bấn loạn, cứ nghĩ chắc Sở Trung Thiên chếtrồi. Giờ thấy anh mở được mắt, cô thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nhắclại: “Anh chưa chết”.
Sở Trung Thiên mở to mắt, mệt mỏi nhìn Hương Tranh. “Cô mong tôichết lắm à?”
“Không phải. Không phải.” Hương Tranh vội vã lắc đầu, sau đó đỡ anhngồi dậy. “Anh có đói không? Hôm nay anh đã ăn gì chưa?”
Sở Trung Thiên khẽ lắc đầu, giọng yếu hẳn đi: “Đã bốn ngày nay tôichưa ăn”.
Hương Tranh kinh hãi. Trời ơi! Bốn ngày! Anh ta đã nhịn ăn bốnngày.
Cô vội vã đứng lên nói: “Anh chờ một chút, tôi đi nấu cháo choanh”.
Sở Trung Thiên lắc đầu kéo tay cô lại. Nhưng bàn tay anh run rẩynhư không còn sức. Hương Tranh thấy khóe mắt cay cay, trái tim nhóiđau.
Hương Tranh vội ngồi xuống, giọng đầy quan tâm: “Anh không thích ăncháo à? Mặc dù cháo hơi khó ăn nhưng đã lâu anh không ăn gì, nếu ăncơm ngay sẽ khó tiêu hóa. Tôi sẽ cho một chút thịt vào cháo, anh ăntạm, sau này anh khỏe lại, tôi sẽ nấu cho anh những món anhthích”.
“Hương Tranh! Không phải tôi muốn nói chuyện đó.” Sở Trung Thiênngắt lời cô. “Cô vẫn nấu cơm cho tên đó?”
Hương Tranh do dự một lát, thành thật gật đầu: “Vâng”.
Sở Trung Thiên thất vọng cúp mắt, sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng vàoHương Tranh. “Sau này cô vẫn định tiếp tục nấu cơm cho hắn?”
“Tôi...” Hương Tranh nhớ lại lời của Sở Trung Thiên hôm trước. “Nếucô nấu cho hắn thì đừng nấu cho tôi.”
Nếu cô nói thật, chắc chắn anh ta sẽ không ăn gì. Hiện tại anh tađã yếu như vậy, nếu không chịu ăn gì, sẽ ngã bệnh mất. Hương Tranhthật sự cảm thấy rất khó xử, bối rối không biết nói gì.
Sở Trung Thiên thấy Hương Tranh bổi rối như vậy cũng đoán được đếntám, chín phần câu trả lời. Nhưng anh vẫn ngoan cố hỏi lại lần nữa,mục đích là ép Hương Tranh phải nói ra: “Cô vẫn sẽ tiếp tục nấu cơmcho hắn ta?”.
Hương Tranh chẳng còn cách nào khác, nói nhỏ: “Anh ấy là bạn tôi.Anh ấy cần tôi giúp đỡ. Tôi không thể bỏ mặc anh ấy”.
Hương Tranh biết nói những lời đó trong hoàn cảnh này thật khôngthích hợp. Nhưng cô không muốn nói dối anh, dù là một lời nói dốicó ích cô cũng không muốn.
Sở Trung Thiên thất vọng xịu mặt xuống. Anh buông tay cô ra, nằmxuống giường, quay lưng lại, lạnh lùng nói: “Cô đi đi. Tôi khôngăn”.
“Trung Thiên!”
Mặc cho Hương Tranh lay gọi, Sở Trung Thiên vẫn nhắm mắt nằm yên.Cuối cùng, Hương Tranh buồn bã bước ra khỏi phòng.
Sau khi ở phòng Sở Trung Thiên đi ra, Hương Tranh buồn bã như gặpvận xấu, cơm tối cũng không muốn nấu. Cô ngồi im lặng trên sofa mộtlúc, chợt nghĩ: “Ra ngoài đi dạo có lẽ sẽ thấy dễ chịu hơn”. Nghĩlà làm, cô quay lại phòng mình, lấy điện thoại di động và rời khỏinhà.
Cô đã đi lại mấy vòng, trời mỗi lúc một tối hơn, nhìn đám đông vuivẻ đi bên cạnh mình, Hương Tranh càng thêm chạnh lòng, tâm trạngcòn tệ hơn.
Chẳng lẽ trên thế giói rộng lớn này không còn chỗ cho cô trú thân?Hay là đến chỗ Sở Tu Phàm? Hương Tranh khẽ thở dài, quay người đivề phía học viện.
Vừa đặt chân vào rừng phong, Hương Tranh đã cảm thấy có điều gì đóbất thường.
Trời không trăng, không sao, rừng phong chìm trong bóng tối dàyđặc. Nhưng đáng sợ hơn là cả khu rừng yên tĩnh, không có lấy mộttiếng côn trùng kêu, chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên tai, có lúccòn loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi vã. Bầu không khí khác thườngđó khiến Hương Tranh càng thêm bất an.
Có một mình Sở Tu Phàm sống ở đây, sao cô lại nghe thấy tiếng cãivã? Phải chăng cô nghe nhầm?
Nỗi lo sợ bóp nghẹt trái tim Hương Tranh. Bất chấp trời tối, côtăng tốc, chạy nhanh tới chỗ ngôi nhà gỗ.
Càng lại gần, tiếng cãi vã nghe càng rõ.
Có ánh đèn hắt ra từ căn nhà gỗ, lại gần hơn Hương Tranh thấy cửasổ mở, cô nhìn thấy một người đàn ông to lớn, ông ta không ngừngquát mắng, điệu bộ rất hung hăng.
Ông ta là ai? Ông ta đến tìm Sở Tu Phàm làm gì? Hương Tranh kín đáolen lỏi giữa những hàng phong, áp sát ngôi nhà, sau khi chắc chắnkhông bị ai bám theo, cô mới đứng lại, nấp sau cây phong cổ thụ bêncạnh, nhìn qua cửa sổ theo dõi động tĩnh trong nhà.
Phía trong căn phòng, Sở Tu Phàm nằm thiêm thiếp trên nền nhà, cóvẻ như anh vừa bị đánh, quần áo nhàu nát, đôi mắt nhắm nghiền,khuôn mặt đẹp trai bầm tím, máu vẫn rỉ chảy ra từ khóe miệng. Ngườiđàn ông cao lớn kia không ngừng đi lại bên cạnh Sở Tu Phàm, rồi ôngta dừng lại, đá vào người Sở Tu Phàm như muốn làm anh tỉnh lại đểnghe cho rõ những lời ông ta nói: “Mày đúng là đồ con hoang đángchết! Lão gia muốn mày về tiếp quản Sở thị là có ý nhìn đến mày.Mày lại dám bỏ đi. Mày tưởng mày ra nước ngoài kiếm được cái bằngMA gì đó là mày đã giỏi à? Lão gia nhìn nhận mày, mày mới đượctrọng dụng, chứ cái ngữ mày chẳng đáng một xu. Rời xa lão gia màychỉ là đồ bỏ đi mà thôi”.
Hương Tranh nghe mà không hiểu những gì tên xã hội đen trong nhàđang nói. Cô chỉ chú ý đến Sở Tu Phàm bị đánh trọng thương nằm đây.Trái tim Hương Tranh quặn đau từng hồi, nước mắt lã chã rơi.
Sở Tu Phàm kiêu ngạo và lạnh lùng như vậy, sao anh ấy có thể chịuđựng được những lời lẽ xúc phạm kia? Không được! Cô không thể đứngyên nhìn Sở Tu Phàm bị bắt nạt được. Chẳng gì anh ấy cũng là bạntốt của cô. Cô không thể hèn nhát bỏ mặc bạn bè. Cô phải tới cứu SởTu Phàm.
Nghĩ vậy, cô quyết tâm nén cơn sợ, đưa tay lau sạch nước mắt, địnhbụng xông ra cứu người. May mắn thay cô đã dừng lại kịp thời.
Không được, cô yếu ớt thế này chắc chắn không phải đối thủ của tênxã hội đen đó. Nếu cứ liều lĩnh xông vào, có khi người không cứuđược mà còn làm hại đến thân. Để chống lại tên xã hội đen kia, côphải gọi người đến giúp mới được.
Hương Tranh vội vàng quay người chạy đi tìm cứu viện. Đang lúc vộivã cô quên không nhón chân. Tiếng giày giẫm trên đám lá phong khôtrong đêm tối tạo ra âm thanh lạo xạo khá rõ. m thanh ấy ngay lậptức gây sự chú ý với người trong nhà.
“Bên ngoài có người.”
Hương Tranh nghe tiếng ai đó hét lên, sau đó là tiếng bước chânđuổi theo ngay phía sau. Hương Tranh dồn hết sức, cố sống cố chếtchạy ra khỏi khu rừng.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.wap.sh chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Lúc chạy tới chỗ con đường mòn, Hương Tranh vấp ngã. Nằm yên trênđất, cô mới phát hiện tim mình đang đập nhanh như muốn nhảy ra khỏilồng ngực, chân tay nặng như đeo đá. Sự lo lắng, sợ hãi, tuyệt vọngkhiên cô nghẹt thở.
Nhưng những lúc như thế này cô không được phép gục ngã. Sở Tu Phàmcòn đang ở đó đợi cô tới cứu. Cô không được từ bỏ, phải cố gắnglên.
Hương Tranh run rẩy nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, lấy điệnthoại từ túi quần ra, bấm dãy số quen thuộc.
Sau một hồi chuông, có người nhấc điện thoại.
“Hương Tranh à?” Tiếng Sở Trung Thiên từ đầu dây bên kia. “HươngTranh.”
Không biết từ lúc nào, trong tiềm thức của cô, Sở Trung Thiên đãtrở thành một chỗ dựa?
“Hương Tranh! Là cô à?” Ở đầu dây bên kia, mãi không nghe thấytiếng cô, anh hoài nghi hỏi lại lần nữa.
Giọng nói ấm áp ấy làm cho Hương Tranh thấy cay cay nơi sống mũi.Nỗi sợ hãi nãy giờ như được dịp vỡ òa. Cô hoảng loạn, bật khóc nứcnở: “Trung Thiên...”. Như đứa trẻ lạc đường đang vô cùng sợ hãi,Hương Tranh chỉ gọi được có thể rồi giọng nghẹn lại.
Sở Trung Thiên thấy tâm trạng của Hương Tranh rất lạ nên rất lolắng. Anh hỏi dồn: “Hương Tranh! Cô làm sao vậy? Đã xảy ra chuyệngì?”.
“Trung Thiên...” Hương Tranh cố kìm tiếng khóc, hắng giọng một chútrồi khó nhọc nói với Trung Thiên: “Tu Phàm xảy ra chuyện rồi...Trong nhà anh ấy có ba người trông giống như bọn khủng bố... cũngcó khi là bọn xã hội đen... Bọn chúng đánh... đánh anh ấy... đánhmạnh lắm...”.
Sở Trung Thiên lặng đi một giây, sau đó bình tĩnh hỏi cô: “Hiện giờcô đang ở đâu?”.
“Trong “Tân nương học viện”, ở bên cạnh cầu thang đá dẫn lên khugiảng đường có một con đường mòn nhỏ sau bụi hoa,... vạch bụi hoara là nhìn thấy... tôi.”
“Ở yên đó đợi tôi. Đừng sợ. Tôi sẽ đến ngay.”
Chắc Sở Trung Thiên đã ngắt điện thoại để lên đường, Hương Tranhchỉ còn nghe tiếng “tút... tút” kéo dài.
Đêm thật yên tĩnh, bầu trời tối đen, bóng tối bao phủ khắp nơi, gióthổi làm đám lá ở bên đường bay xào xạc.
Hương Tranh run rẩy, ngồi co tròn trên đường, những giọt nước mắtsợ hãi không ngừng rơi xuống. Hai tay giữ chặt điện thoại cứ nhưđang giữ sinh mạng của mình vậy.
Cho đến khi Sở Trung Thiên tìm được cô, cô vẫn ngồi trong tư thếấy, đôi mắt mở to hoảng loạn, khuôn mặt đầm đìa nước mắt.
Sở Trung Thiên vội vàng chạy đến, quỳ xuống bên cô, nhẹ nhàng ôm côvào lòng, thấy người cô tê cứng vì sợ hãi, tim anh nhói lên từnghồi.
“Hương Tranh. Đừng khóc nữa. Có tôi đây rồi.”
Lúc này Hương Tranh mới bắt đầu cử động. Cô khẽ ngẩng đầu nhìn anh,giọng khàn đặc. “Tôi cứ nghĩ anh còn giận tôi. Mây hôm nay tôi đãđôì xử không tốt với anh, hại anh bị đói mẩy ngày. Tôi cho là anhrất... rất ghét tôi, anh sẽ không tới.” Cô càng nói giọng càngnghẹn ngào, nước mắt lại lã chã tuôn rơi.
“Sao có thể như thếđược.” Sở Trung Thiên dịu dàng nhìn Hương Tranh,kéo cô đứng dậy. “Đừng khóc nữa, chỉ cho tôi chỗ của anh ta. Chúngta còn phải đến đó cứu anh ta.”
“À!” Hương Tranh gật đầu, lau nước mắt.
Lúc Hương Tranh và Sở Trung Thiên đến ngôi nhà gỗ, căn nhà trốngtrơn, không còn ai ở đó.
Đèn trong nhà vẫn sáng, trên sàn bừa bộn quần áo, giấy tờ, mảnhthủy tinh vỡ, bát đĩa, chiếc ghế gỗ bị gãy một chân nằm chỏng chơgiữa nhà, cái chân bị gãy nằm lăn lóc trong góc nhà, trên đó cònvương một vệt máu dài chưa khô hẳn. Ánh đèn vàng càng làm cảnhtượng trong nhà thêm ghê rợn.
Sở Trung Thiên nhìn quanh một lượt mà cũng thấy nổi da gà.
Cái tên Tu Phàm này rôt cuộc đã làm gì người ta để bị trả thù khủngkhiếp như vậy? Lẽ nào anh ta cướp gái của bọn xã hội đen?
Sở Trung Thiên thầm đoán, ngẩng lên định tìm Hương Tranh thì thấymặt cô trắng bệch, mắt mở to nhìn vào vết máu, tay run run đưa lênbịt miệng, điệu bộ như sắp ngất đến nơi.
Sở Trung Thiên hoảng hốt, vội vàng chạy đến bên cạnh, hốt hoảnghỏi: “Hương Tranh. Cô sao thế?”.
“Trung Thiên...” Hương Tranh nói không lên lời, bám chặt vào áoTrung Thiên, mặt càng tái đi, đôi môi run rẩy mâp máy: “Chắc chắnTu Phàm đã bị bọn xã hội đen ấy bắt đi rồi... Chúng ta phải làm gìbây giờ?”.
“Hương Tranh, đừng hoảng. Bây giờ chúng ta cần nhất là bình tĩnh đểsuy nghĩ.” Sở Trung Thiên đỡ Hương Tranh ngồi xuống giường rồi đưamắt nhìn quanh định tìm khăn giấy cho cô lau mặt, không ngờ ánh mắtlại vô tình phát hiện sau cánh cửa có vật gì đó.
Sở Trung Thiên để Hương Tranh ngồi dựa vào thành giường, đứng dậyđi ra cửa.
Đằng sau cánh cửa, chỗ khuất không ai để ý có để một con ngựa đượctạc từ gỗ phong, con ngựa gỗ chặn lên một tờ giấy có chữ. Sở TrungThiên liếc qua tờ giấy rồi mang đến cho Hương Tranh.
“Hương Tranh, thư của hắn gửi cho cô.” Sở Trung Thiên tỏ vẻ khôngvui, miễn cưỡng đưa lá thư và con ngựa gỗ cho Hương Tranh.
Hương Tranh vẫn đang sụt sùi, thấy vậy mới lau nước mắt, nhận láthư Sở Trung Thiên đưa, đọc kỹ từng chữ. Nét chữ nghiêng ngả chothấy lá thư được viết rất vội.
Hương Tranh!
Cha tôi cho người tới tìm, tôi phải quay về nhà. Cô đừng lo lắngcho tôi, những người đó tuy lỗ mãng nhưng họ đều là người của chatôi, họ không dám hại tôi. Con ngựa tôi tạc bằng gỗ phong, tặng chocô coi như vật kỷ niệm của chúng ta. Tạm biệt!
Sở Tu Phàm
Hương Tranh đặt lá thư xuống giường, ngắm nghía con ngựa gỗ trongtay.
Con ngựa được điêu khắc trong tư thế đang đứng ăn, một chân trướcghếch lên hộc thức ăn, đầu cúi thấp, rất tinh xảo và dễ thương.Hương Tranh trông thấy con ngựa gỗ, mỉm cười trong
nước mắt. Bất kể là có chuyện gì, chỉ cần anh ấy an toàn là cô cảmthấy lòng nhẹ nhõm rồi.
Sở Trung Thiên đúng bên lại không hề vui, cảm giác bất lực xâmchiếm cơ thể. Anh chán nản nghĩ, anh đã tìm mọi cách để an ủi, dỗdành Hương Tranh lâu như vậy mà cô ấy không hề lay chuyển, vậy màtên tiểu tử đó chỉ làm cho cô ấy một con ngựa gỗ đã có thể khiến côấy cười. Sự khác biệt rõ ràng là quá lớn.
“Hương Tranh!” Sở Trung Thiên cất tiếng gọi khẽ.
“À!” Hương Tranh đang vui vẻ xem xét con ngựa gỗ, ngẩng đầu nhìnlên.
Sở Trung Thiên thấy Hương Tranh đã vui vẻ trở lại mới hỏi một câuanh cứ canh cánh trong lòng: “Cô rất thích anh ta?”.
“Rất thích.” Hương Tranh gật đầu thừa nhận, rồi lại cúi xuống nhìncon ngựa gỗ, không để ý tới Sở Trung Thiên bên cạnh, mặt tái hẳnđi, rồi đột nhiên cô nói tiếp, giọng buồn bã: “Đáng tiếc là anh ấylại không thích tôi”.
Cho dù sớm đoán biết được Hương Tranh sẽ trả lời như thế nhưng tậntai nghe Hương Tranh thừa nhận rằng cô rất thích anh chàng đó,trong lòng Sở Trung Thiên trào dâng cảm giác chua xót.
“Sau này cô định thế nào?”
“Tôi cũng chưa biết. Đến đâu hay đến đó.” Hương Tranh nhún vai. Sauđó, đột nhiên nghĩ ra điều gì, cô quay sang nhìn Trung Thiên khôngchớp mắt, lấy giọng nghiêm túc trêu anh: “Đừng hỏi tôi, để tôi hỏianh, mấy hôm nay vì sao anh không ăn gì? Tôi nấu cơm cho Sở Tu Phàmanh cũng không vui, tôi thích Tu Phàm anh cũng không vui, khôngphải là anh đang thích tôi đấy chứ?”.
Hương Tranh vốn chỉ định trêu đùa cho Sở Trung Thiên vui và khôngkhí đỡ căng thẳng, không ngờ Sở Trung Thiên lại đỏ mặt và gật đầuthú nhận: “Đúng. Tôi rất thích cô.”
Hương Tranh há hốc miệng, nghe như sét đánh bên tai.
Sở Trung Thiên vừa nói thích cô?... Thật sự trời có sập cô cũngthấy không khó tin bằng chuyện này.
“Hương Tranh, chúng ta hẹn hò nhé! Chúng ta ở bên nhau, cô sẽ quênđược anh ta.”
Hương Tranh đờ đẫn. Sở Trung Thiên nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, đôimắt màu hổ phách âu yếm nhìn cô, mơ màng như đang say.
Cái gì thế này, anh ta đang gục đầu lên vai cô. Hương Tranh địnhthần lại. Cho dù anh ta có
giả vờ để làm cô vui cũng không cần phải diễn tới mức này chứ. Địnhbụng đưa tay đẩy Sở Trung Thiên ra xa, nhưng Hương Tranh hoảng hốtkhi phát hiện anh ta đã ngất đi.
Không phải là anh ta bị bệnh đấy chứ?
Chết tiệt. Đúng là anh ta đang bị sốt thật. Mặt anh ta đỏ bừng,miệng khô khốc. Hương Tranh đưa tay sờ lên trán Trung Thiên, tránanh ta nóng ran thế này, cô càng hốt hoảng. Phải nhanh chóng đưaanh ta đi bệnh viện, nếu không chưa biết chừng anh ta có thể mấtmạng. Nhưng anh ta cao to như vậy, mình cô làm sao đưa được anh tara khỏi rừng phong, đừng nói là tới bệnh viện?