Kể từ cái đêm không giải thích được ở cùng với Âm Hạng Thiên, tinh thần tôi không yên, cứ cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra. Đều nói giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, sự thật chứng minh, lời này cũng không phải là không căn cứ.
Ngay ngày thứ năm sau hôm tôi say xỉn, Nhiễm Du vốn dĩ vào bệnh viện chờ sanh lại mất tích. Màn hình giám sát của bệnh viện ghi lại cảnh hai gã đàn ông khoác áo bác sỹ chụp thuốc mê Nhiễm Du rồi mang đi. Đối phương là người nào, mục đích bắt Nhiễm Du là gì, dẫn người đi nơi nào, không có cách nào biết được.
Vì thế, nhà họ Nhiễm vẫn oán giận nhà họ Âm chọn bệnh viện không đáng tin cậy, mà nhà họ Âm thì hoài nghi Nhiễm Du mất tích là nhà họ Nhiễm tự biên tự diễn ra vở kịch.
Không thể xác định danh tính của đứa trẻ có nghĩa là bí mật không thể vén màn. Nhà họ Nhiễm không muốn Nhiễm Du sinh đứa bé ở ngoài sáng là một sự thật không thể chối cãi. Vụ việc Nhiễm Du mất tích, thì nhà họ Nhiễm quả thật là tình nghi số một.
Tuy nhiên không có bằng chứng, tất cả đều là suy đoán.
"Điều này cũng tốt, ít nhất đứa bé vô tội có thể sống sót." Anh cả như có điều suy nghĩ, nói.
"Làm sao anh biết cô ả sẽ để nó sống?" Âm Nhị Nhi khẽ giễu: "Lòng dạ Nhiễm Du ác độc hơn Nhiễm Nghiên, nếu đứa bé không phải của thằng Ba, Nhiễm Du vẫn cho trái bom hẹn giờ đó còn sống trên đời mới là lạ!"
Anh cả lắc đầu, lơ đễnh than nhẹ: "Chú cho rằng tất cả mọi người đều ác độc giống chú sao?"
Âm Nhị Nhi híp mắt phượng, thật thấp cười: "Anh cả, anh cứ nhìn em như thế à?"
Anh cả đột nhiên hoàn hồn, lúng túng ho một tiếng.
"Anh cả, nói thẳng đừng ngại, anh em chúng ta kiêng dè sẽ không ý tứ." Âm Nhị Nhi lấy giọng nhẹ nhàng, thái độ tươi cười muốn gây sự.
Anh cả nhức đầu xoa trán, miễn cưỡng nói: "Nhiễm Du ác độc hơn chú, được chưa?"
"Anh cả, anh nói gì thế?!" Cửa phòng làm việc phanh văng ra, Âm Hạng Thiên trầm mặt đi vào.
Anh cả làm một bộ đầu đau muốn nứt ra, dứt khoát ngậm miệng im lặng.
"Anh cả!" Âm Hạng Thiên và Âm Nhị Nhi thì một dạng không buông tha người.
"Anh cả không có ý đó." Thấy anh cả bị bọn họ phiền không thể làm gì, tôi nhịn không được thốt ra khỏi miệng.
Âm Hạng Thiên bỗng chốc trừng mắt về phía tôi: "Em tới công ty làm gì?"
"Đưa đồ cho anh cả và anh hai." Tôi có chút hối hận đã chọc anh. Từ sau khi Nhiễm Du, anh tựa như quả bom sẵn sàng kích nổ. Anh cả sợ anh đem chuyện này đổ lỗi lên đầu nhà họ Lạc, âm thầm tìm Lạc Quân Dật gây rắc rối, bèn để cho anh trở về nhà lớn ở, nhờ bà nội trông chừng anh. Do đó, cơ hội chúng tôi chạm mặt liền tăng lên. Những ngày này, chúng tôi đều kính nhau như băng, tôi không chọc anh, anh coi tôi là vô hình, cũng xem như bình an vô sự. Chính vì thế, Âm Nhị Nhi muốn tôi đưa cơm qua, tôi mới không từ chối, không nghĩ tới vừa khéo đụng phải anh, dường như không phải điềm tốt lành gì.
"Đưa thứ gì?" Đang khi nói chuyện, anh nhìn đến trên bàn, lông mi từ từ nhăn khít lại, đáy mắt hiển hiện rõ không vui.
Tôi thầm kêu không ổn, nói tạm biệt rồi vọt đi. Mặc dù chúng tôi không còn là người yêu, nhưng vẫn là người nhà, cái tầng quan hệ này sẽ không bởi vì tình cảm biến cách mà thay đổi. Tôi không muốn phiền phức bởi mấy chuyện lặt vặt, lại không muốn uất ức bản thân hùa theo nhẫn nhịn, cho nên né tránh là cách tốt nhất.
Rời khỏi công ty, tôi về thẳng nhà. Có lẽ là tính cách vốn có, cộng thêm năm xưa kham khổ, mặc dù ngây ngốc ở nhà họ Âm ba năm có lẻ, tôi không mấy hăng hái tới các cuộc họp kinh doanh, hay vung tiền mua sắm. Khi rảnh rỗi không có gì làm thì loay hoay hoa cỏ, nhâm nhi trà, đọc sách. Bà nội cho là tôi trầm tĩnh như thế là bị Âm Hạng Thiên canh me, có lẽ quả thực tôi an tĩnh quá, nhưng cũng không phải bị canh me.
Về đến nhà không lâu, tôi liền nhận được điện thoại của Âm Nhị Nhi, anh muốn đến nhà anh chuẩn bị thức ăn, buổi tối sẽ cùng anh cả và Xảo Dĩnh ăn cơm.