Kim Dương cùng Đồng Dao ngồi trong phòng nói chuyện...chỉ mới gần một tuần không gặp mà họ lại có nhiều chuyện để nói như vậy...
Kim Dương " Dao Dao...người đàn ông đó của cậu thế nào...anh ta có đối xử tốt với cậu không... "
Đồng Dao " Cậu yên tâm đi...anh ấy đối xử với mình rất tốt "
Kim Dương " Anh ta có vẻ là một người kín tiếng nhỉ...mình chưa từng gặp qua anh ta "
Đồng Dao " Ừm...anh ấy hơi hướng nội...không thích tiếp xúc với người khác...khi nào có cơ hội cậu sẽ được gặp thôi "
Kim Dương " Ừm...cậu biết không hai hôm trước mình đến bệnh viện cũ để hoàn thành một số giấy tờ của mẹ cậu...vô tình mình gặp Giản Dương đưa nhân tình của anh ta đi vào khoa sản "
Đồng Dao " Vào khoa sản...chắc là Tiểu Nhu có thai rồi..."
Kim Dương " Dao Dao...cô ấy là người xen vào tình cảm giữa cậu và Giản Dương...mà cậu lại đối xử tốt với cô ấy như vậy chứ "
Đồng Dao " Cô ấy không có lỗi...có trách thì trách cô ấy quá ngây thơ...yêu Giản Dương một cạc mù quáng...cô ấy cũng là phụ nữ mà "
Kim Dương " Dao Dao của mình...cậu trưởng thành rồi "
Đồng Dao " Hơn nữa vốn dĩ giữa mình và Giản Dương không hề có tình yêu...chỉ là hôn ước bắt buộc...nếu như không vì hôn ước anh ta cũng sẽ chẳng quan tâm đến mình "
Kim Dương " Nói đến hôn ước mình lại nhớ đến lão già Giản Thiên Vương "
Đồng Dao " Ông ta là một con cáo già...cậu yên tâm đi...mình sẽ không để An Vũ...tâm huyết cả đời của ba mình rơi vào tay ông ta được "
Kim Dương " Mình tin cậu làm được... "
Nói chuyện tâm sự được một lúc...có tiếng gõ cửa vang lên... là Ngải Giai...anh đến đón Kim Dương về...thật sự Kim Dương không muốn đi chút nào
Kim Dương " Mình muốn ở đây với cậu "
Đồng Dao " Cậu về chuẩn bị đi tối nay đến quán bar với tớ...Ngải Giai sẽ đưa cậu đến "
Kim Dương " Sao lại là anh ta..."
Đồng Dao " Chứ cậu muốn ai đưa cậu đến đó...ở đó rất xa đấy "
Kim Dương " Nhưng mà... "
Ngải Giai lạnh giọng lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người
Ngải Giai " Thế thì tôi bỏ em ở khách sạn...không cần đến quán bar "
Kim Dương " Anh...anh dám "
Ngải Giai " Có gì mà tôi không dám chứ...đi mau lên"
Kim Dương " Dao Dao... "
Đồng Dao " Được rồi đi cẩn thận...tối nay gặp lại "
Ngải Giai " Mau lên "
Ngải Giai vừa lái xe đi...thì có một chiếc xe chạy vào...không ai khác là Lục Tư Thành...đúng như lời anh nói...anh sẽ về trước 4 giờ để chuẩn bị đưa cô đến nơi diễn...
Lúc này Đồng Dao đang trên phòng đọc tạp chí...cô nhìn ra ngoài...cô lại nhớ ba rồi...nghĩ đến ba những giọt nước mắt lại lăn trên gương mặt đẹp không góc chết...nhớ những ngày tháng cô được ba mình đưa đến biển...yêu thương nuông chiều...cô thẩn thờ ngay cả Lục Tư Thành vào phòng lúc nào cô cũng không biết
Anh đi đến bên cạnh...khẽ lau nước mắt...Đồng Dao giật mình quay sang thấy anh đang ngồi cạnh mình...đôi mắt âu yếm nhẹ nhàng nhìn cô...
" Sao lại khóc "
Giọng nói hơi khác với bình thường...có phần lo lắng hơn...lấn ác giọng nói lạnh lùng của anh thường ngày...nhẹ nhàng kéo Đồng Dao tựa vào vai mình...vỗ nhẹ vai cô
" Không có gì...chỉ là em nhớ ba "
Một nụ hôn nhẹ lên trán...cô đưa mắt nhìn người đàn ông này...vậy mà lại ấm áp như vậy khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày
" Không khóc nữa...em đi tắm đi...chúng ta đến quán bar "
Cô nhận ra đã gần 4 giờ rồi...nếu Lục Tư Thành không nói có lẽ cô sẽ quên mất...vội vàng đi lấy quần áo vào phòng tắm...may mắn lúc sáng cô đã soạn đồ nên bây giờ chỉ việc tắm