Trời còn tờ mờ sáng...Đồng Dao đang nằm ngủ trong vòng tay ấm áp của Lục Tư Thành...từ bao giờ mà cô lại thấy vòng tay này cho cô cảm giác an toàn...chỉ còn có nó cô có thể ngủ rất ngon...
Lục Tư Thành thức giấc...nhìn cô gái nhỏ đang ngủ rất ngon trong lòng mình...bất giác nở một nụ cười...anh đưa tay lay nhẹ Đồng Dao...gọi cô thức dậy
" Dậy thôi nào "
Trời bây giờ còn chưa sáng...anh đã gọi cô sớm như vậy...cả ngày hôm qua...cô chầm chậm mở mắt ra nhìn...chợt nheo mắt lại...cơn buồn ngủ vẫn còn
" Trời còn chưa sáng...anh gọi em dậy làm gì...để cho em ngủ "
Cô gạt tay anh ra khỏi người mình...anh cũng không tức giận...nhẹ nhàng đưa mặt mình vào sát tai cô...nhè nhẹ phát ra âm thanh
" Thế có muốn đi chơi không "
" Muốn... "
Không cần biết là việc gì...cô chỉ cần biết...cô muốn đi chơi...muốn được anh đưa đi chơi...liền không kiên nể gì mà bật dậy...tỉnh ngủ hẳn...quay sang nhìn anh
Nhìn đồng hồ chỉ mới 5 giờ sáng...cô lại muốn đi ngủ...bây giờ thì đi đâu chơi được chứ...có phải người đàn ông này quá bá đạo rồi không...lại đưa cô đi chơi vào lúc 5 giờ sáng...
" Đi rửa mặt thay đồ...anh đưa em đi chơi "
Gương mặt ngáy ngủ còn đang mơ mơ hồ hồ...đã bị anh nhấc bổng lên...sau một lúc hai người ra xe...do còn buồn ngủ nên vừa lên xe cô đã chợp mắt...còn anh thì lái xe...
Chiếc xe cứ thế nhẹ nhàng lăn trên đường...anh lái từ khi trời còn tối đen như mực...đến khi mặt trời dần dần mọc...khung cảnh trước mắt cũng hiện ra...
Đến nơi cũng tầm 6 giờ sáng...chỉ mất một tiếng lái xe thôi mà anh đã đưa cô đến biển...vừa kịp lúc bình minh...
" Dao Dao dậy đi...đến nơi rồi "
Đồng Dao nheo mắt...mở mắt ra...đập vào mắt cô chính là biển...và bình minh màu vàng nhẹ...
" Woa...là biển...có cả bình minh nữa... "
Cô lật đật tháo dây an toàn...chạy ra biển tận hưởng không khí...tiếng sóng rì rào...tiếng gió thoang thoảng mùi hương của biển...đã rất lâu rồi cô mới đến biển
Từ khi ba cô mất...cô chẳng còn thời gian đến biển nữa...mà suốt ngày chỉ cắm mặt vào công việc và chăm sóc mẹ...thời gian ngủ còn không có nói chi là đến biển
Gương mặt tươi cười...sự vui vẻ...cô chạy trên cát thoả thích...hồn nhiên như một đứa trẻ tám tuổi đang nghịch nước...nhìn thấy Đồng Dao cười tươi như vậy tim anh lại đập mạnh...mỗi lần nhìn cô cười không biết vì lý do gì...mà trong lòng anh rất vui...tim đập rất nhanh...
Đồng Dao đứng trên biển...bình minh màu vàng nhạt...phải nói cảnh vô cùng đẹp...đang đứng bỗng nhiên có một vòng tay ôm cô từ phía sau...vòng tay này đối với cô vô cùng quen thuộc...cô xoay người lại mặt đối mặt với anh...
" Cảm ơn anh "
" Vì điều gì "
" Vì anh đã đưa em đến đây "
Cô nhón chân...đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi anh...hành động nhỏ này của cô đã làm anh bất ngờ...chỉ một chuyến đi dạo biển mà cô lại vui đến mức như vậy...
" Em vui đến thế cơ à "
" Phải...em rất vui...từ khi ba em mất...em không còn cơ hội đến biển nữa...mỗi lần đến đây em rất nhớ ba...lúc nhỏ ba mẹ hay đưa em đến đây lắm...mỗi lần đến đây về em đều nghịch nước đến nổi bị sốt cao...nhưng em rất vui...vì có ba mẹ ở bên cạnh mình...bây giờ ba mất rồi...còn mẹ thì nằm trong bệnh viện...em chẳng biết đến đây cùng ai nữa "
Lục Tư Thành không ngờ cô gái nhỏ này lại chịu nhiều tổn thương như vậy...anh ôm cô vào lòng...giây phút này anh thật sự yêu cô rồi...Đồng Dao chỉ được là của anh...và mãi mãi là của anh...là người con gái anh yêu...
Buông cô ra...anh hôn cô...nụ hôn đầy tình yêu...sự ngọt ngào...Đồng Dao vòng tay qua cổ anh...điều đó thể hiện cô cũng đã yêu anh rồi...cô yêu anh...rất yêu anh...