Lúc mở mắt lần nữa, trong mắt đã không còn vẻ lười biếng lại mất kiên nhẫn thuộc về Lý Quân Nguyện, chỉ còn vẻ trong trẻo lạnh lùng cùng sắc bén thuộc về Úc Ly.
Vì tránh né đuổi giết cô ấy bước đi rất nhanh, trước sau đều căng thẳng, toàn thân đầy cảnh giác, đi xuyên qua đám người nhưng không cách nào hòa thành một thể với người khác, mang theo một cảm giác xa cách tồn tại một mình, như không thuộc về thế giới này.
Một đoạn khoảng cách ngắn ngủi Lý Quân Nguyện chỉ dùng một phút đã đi hết, nhưng sau một phút này mọi người ở đây đều biết không cần thử vai nữa, cô ấy chính là nữ chính kia.
Ngoại trừ cô ấy, tất cả người đến thử vai hôm nay không một người nào có thể diễn ra thần vận như thế.
Đạo diễn và nhà sản xuất xem đến xuất thần, cho đến giờ bọn họ cũng chưa từng nghĩ có một người lại có thể làm sống lại nữ sát thủ quên bỏ cõi đời đứng một mình trong câu chuyện của biên kịch Viên, sinh động như vậy, tựa như cô ấy vốn đã tồn tại trong thế giới này, là một người sống sờ sờ.
Viên Tư Ý xem đầy đủ đoạn thử vai, trên mặt lộ ra ý cười khó gặp, rất cạn rất nhạt, cũng rất thả lỏng.
Con gái của cô sống lại rồi, được người trước mắt này diễn sống rồi.
Viên Tư Ý dẫn đầu vỗ tay cho phần biểu diễn của Lý Quân Nguyện, những người khác cũng theo cô bắt đầu vỗ tay cho Lý Quân Nguyện, đạo diễn lại vỗ bàn đứng dậy, "Chính là cô! Cô Lý Quân Nguyện chào mừng cô gia nhập với chúng tôi!"
Nữ diễn viên cắn chặt môi dưới, tuy rằng cô ta rất muốn tranh thủ, nhưng hiểu được giờ phút này cho dù bản thân xông lên nói bản thân vẫn chưa thử vai cũng chỉ tự chuốc lấy mất mặt thôi.
Lý Quân Nguyện diễn tốt như vậy cô ta không có khả năng tốt hơn.
Cứ như vậy mà từ bỏ sao, từ bỏ cơ hội này sao?
"Quân Nguyện, vậy ngày đó biên kịch tới tìm chị là vì chuyện bộ phim này sao?" Nữ diễn viên bĩu môi diễn ra tư thế tủi thân, "Chị là vì bộ phim này nên mới bỏ em lại một mình đúng không?"
Cho dù cô ta không quay được bộ phim này cũng phải khiến cho bọn họ không dễ chịu, danh ngạch quyết định nội bộ, cần gì phải bảo một đám người tới đây thử vai làm nền chứ.
Không đợi Lý Quân Nguyện trả lời, Viên Tư Ý đã nhíu mày đứng dậy, "Tôi tìm cô ấy khi nào?"
"Biên kịch đây không đúng rồi, ngày đó trong ngõ nhỏ bên cạnh quán bar Bạc Ca, tôi với Quân Nguyện đang ở cùng nhau, nếu không phải cô..." Nữ diễn viên c ắn môi dưới vô cùng tủi thân, bộ dạng giống như Lý Quân Nguyện vì tài nguyên bộ phim này mà bỏ rơi cô ta, "Vốn đã qua vài tuần tôi cũng không muốn nói, nhưng mà..."
Nhưng mà là gì không quan trọng, quan trọng là vài tuần.
Tuy cô gái này nói rõ là muốn hãm hại biên kịch và Lý Quân Nguyện, mà nếu quả thật Lý Quân Nguyện đã lấy được kịch bản trước bọn họ vài tuần, vậy đương nhiên chuẩn bị cũng sẽ đầy đủ hơn bọn họ, vậy chẳng phải bọn họ thật sự là tới đây để làm nền sao.
Ngồi đây tuy rằng không phải tuyến một gì, nhưng đã sớm không phải tuyến mười tám diễn vai phụ, sự kiêu ngạo và ngờ vực vô căn cứ giờ phút này phân ra không ít viết trên mặt sẽ chờ xem biên kịch và Lý Quân Nguyện giải thích thế nào.
"Tôi chỉ đi ngang qua định ăn hoành thánh tình cờ gặp mà thôi." Viên Tư Ý vốn không thể hiểu nổi nữ diễn viên bất ngờ bày ra tủi thân và hương vị trà*, nhưng năm lần bảy lượt bị người ta dùng ngữ điệu chỉ trích chất vấn ngay cả Viên Tư Ý cũng bắt đầu khó chịu, "Cô chỉ đông trỏ tây rốt cuộc là muốn làm gì?"
*Trà xanh: chỉ những cô gái vẻ ngoài trong sáng hồn nhiên nhưng bên trong lại tính toán, gian xảo, thường thích đóng vai "nạn nhân" và chen chân vào mối quan hệ của một cặp đôi.
Nguồn tham khảo: vietcetera.com
Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại W.a.t.t.p.ad..com
Nữ diễn viên không ngờ Viên Tư Ý nói trắng ra như vậy, đành phải làm bộ như sắp khóc, "Tôi chỉ cảm thấy như vậy không tốt, các cô cần phải cho mọi người lời giải thích quang minh chính đại chứ?"
Giải thích quang minh chính đại, Lý Quân Nguyện khinh miệt cười một tiếng, không ngờ người phụ nữ này quả là nhiều toan tính, đây là vòng vo nói hai người các cô có giao dịch mờ ám.
"Lý Quân Nguyện là người biểu hiện tốt nhất trong buổi thử vai hôm nay, xin hỏi mọi người có ý kiến với biểu hiện của cô ấy hôm nay không?" Viên Tư Ý hỏi rõ ràng, nhìn một vòng người xung quanh, không ai dám lên tiếng, dù sao biểu hiện hôm nay của Lý Quân Nguyện rõ như ban ngày, mọi người quả thật không so được.
"Nếu tất cả mọi người không có ý kiến, vậy cô không cần phải thay mặt những người khác nữa," Viên Tư Ý đẩy gọng kính đen của bản thân, "Cô có ý kiến phải không, vậy cô lên thử vai, dù sao cô vẫn chưa diễn."
Nữ diễn viên yên lặng lui về phía sau một chút, đùa à cô ta cũng không muốn trong tình huống này chạy lên diễn sau đó bị người cười nhạo, "Không, không cần..."
"Cái gì gọi là không cần?" Viên Tư Ý hoàn toàn không hiểu được, "Mục đích hôm nay cô tới đây chẳng lẽ không phải tham gia thử vai sao, ngay cả cơ hội này cũng không cần, cô ở đây nói nhiều lời như vậy có ý nghĩa gì?"
Cô nói xong lời này dừng một chút, nghĩ có thể do bản thân không hiểu được vấn đề tình cảm nên bổ sung một câu, "Nếu là vì vấn đề tình cảm, tự cô tìm riêng Lý Quân Nguyện giải quyết, hôm nay ở đây đều là thử vai nữ chính, không phải trung tâm điều tiết tình cảm thế kỷ."
Lời này nghe có vẻ có mùi ghen tuông, quần chúng xem náo nhiệt đều nhìn về phía Lý Quân Nguyện.
"Không cần." Lý Quân Nguyện mới không thèm giải quyết riêng với người phụ nữ này, cô ấy đi đến trước mặt người nọ, thân hình cao một mét bảy tám khiến nữ diễn viên càng thêm nhỏ bé trước mặt cô ấy.
Cô ấy cúi đầu nhìn chằm chằm nữ diễn viên căn bản không dám nhìn cô ấy, "Tối hôm đó trong ngõ rốt cuộc là ai tìm paparazzi tính kế tôi, trong lòng còn chưa rõ sao?"
Nữ diễn viên c ắn môi dưới, không ngờ thế mà lại bị Lý Quân Nguyện phát hiện.
"Đừng cả ngày nhìn chằm chằm để lấy lợi ích từ tôi, cách xa tôi và bộ phim này một chút." Lý Quân Nguyện cúi xuống nói bên tai cô ta, giọng không lớn, nhưng cũng đủ để mọi người gần đó có thể nghe thấy, "Nếu không, cô cẩn thận nhìn đường."
Nữ diễn viên sắc mặt trắng bệch lui về sau mấy bước, cô ta cho rằng đóng bộ phim trước là có thể khiến Lý Quân Nguyện có chút tình ý với cô ta, không ngờ Lý Quân Nguyện lại không có tí tình cảm nào.
"Được rồi, quấy đủ rồi phải không." Mắt thấy kịch đã vãn tuồng đạo diễn đi ra hòa giải, "Này cô kia, cô không thử phải không?"
Không đợi nữ diễn viên phản ứng trả lời lại, ông ta đã tự nói, "Diễn cũng vô dụng, Lý Quân nguyện quả thật rất tốt. Được rồi, buổi thử vai hôm nay tới đây kết thúc, giải tán đi."
Đám người vây xem vào lúc Viên Tư Ý đặt câu hỏi đã ý thức được có lẽ bản thân đã bị người khác lợi dụng, sao lại không rõ trong nội dung vở kịch này người phụ nữ kia ngay cả Lý Quân Nguyện cũng dám tính kế, nhanh chóng thuận thế đi khỏi để tránh lát nữa lại bị ảnh hưởng đến.
Trong giây lát người cả phòng đều đi mất, đạo diễn và sản xuất kéo Lý Quân Nguyện nói mấy câu xác nhận thời gian ký hợp đồng sau đó cũng đi khỏi, Viên Tư Ý thu dọn kịch bản vừa mới định đi, đã bị Lý Quân Nguyện kéo khuỷu tay.
Nữ diễn viên vốn cũng theo những người khác đi rồi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa hết giận, chờ ở một bên hành lang, vừa trông thấy đạo diễn bọn họ đi thì lại quay về, vừa vặn trông thấy một màn này.
Như vậy còn dám nói hai người này không phải đã sớm ám độ Trần Thương* rồi sao!
*Ám độ Trần Thương: chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Nguồn tham khảo:
https://vi.wikipedia.org/wiki/Ba_m%C6%B0%C6%A1i_s%C3%A1u_k%E1%BA%BF
"Biên kịch Viên." Lý Quân Nguyện giữ lấy Viên Tư Ý quả thật là theo bản năng, chính cô ấy cũng không biết giữ người ta lại là muốn làm gì, đành phải cứng nhắc giải thích một câu, "Tôi không có quan hệ gì với người phụ nữ kia."
Viên Tư Ý hoang mang nghiêng đầu, "Tôi biết."
Nếu hai người có quan hệ vừa rồi sẽ không phải như vậy, chuyện rõ ràng thế này còn muốn nói lại lần hai?
"Cô tin tôi?" Đồng tử Lý Quân Nguyện sáng lên.
"Vâng. Đương nhiên." Viên Tư Ý trả lời, cô đương nhiên tin tưởng Lý Quân Nguyện, nếu không cũng sẽ không để cô ấy diễn vai diễn này, "Còn việc gì nữa không? Nếu không tôi còn có hẹn người khác."
"Không có gì, hẹn gặp trên phim trường." Lý Quân Nguyện buông tay ra.
"Vâng." Viên Tư Ý gật đầu, lại quay đầu, "Đúng rồi, rất vui vì hôm nay cô đồng ý đến đây thử vai, cô đồng ý diễn vai diễn này, tôi rất vui vẻ." Ôn Nhứ của tôi, cuối cùng cũng có thể sống rồi.
Lý Quân Nguyện không kìm được ý cười của bản thân, "Ừ, đừng khách sáo."
Nhóc biên kịch này thật thú vị, lần trước nghe lén cô nói chuyện với đạo diễn không nghe được lời đáp câu hỏi kia thật là đáng tiếc mà.
Lý Quân nguyện nhìn bóng dáng xa dần của Viên Tư Ý không chút phát hiện bản thân đã bắt đầu có điểm không thích hợp.
Viên Tư Ý quả thật là có việc sau đó, có đã đồng ý với mẹ mình hôm nay phải về nhà ăn cơm.
Vừa vào cửa, Viên Tư Ý đã trông thấy cha già đẹp trai Viên Gia Dữ của mình đang tập thể dục trên máy chạy bộ, trông thấy bộ dạng hóa trang của cô rõ ràng cứng đờ một thoáng, "Về rồi à?"
"Vâng." Viên Tư Ý đặt túi ở huyền quan*, "Mẹ con đâu?"
*Huyền quan: một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.
Nguồn tham khảo: https://s.pro.vn/P8NW
"Suỵt!" Viên Gia Dữ nhanh chóng ngăn lại hành vi nguy hiểm này của cô, "Mẹ con đang 'sáng tác' đó!"
Viên Tư Ý theo bản năng che miệng mình lại, chỉ chỉ phòng bếp, Viên Gia Dữ lắc đầu, chỉ vào một căn phòng khác, ánh mắt Viên Tư Ý từ bình thản trở nên hoảng sợ, đang định lặng lẽ lẻn vào phòng bếp, đã bị mẹ mình Lộ Ý gọi lại, "A Ý, con về rồi à?"
Bước chân Viên Tư Ý ngừng lại, cứng đờ quay người lại, "Mẹ..."
"Nào! A Ý con mau tới nếm thử mùi vị kẹo m út mẹ mới làm!" Lộ Ý lấy ra từ sau một chiếc kẹo que vị hoa quả trông như loại năm hào một que.
Lộ Ý làm phát triển thực phẩm, thời gian rảnh rỗi ở nhà cũng thích làm mấy thứ kỳ quái. Khi còn bé Viên Tư Ý thích nhất là ăn kẹo m út, vì thế bà ấy bèn dung nhập rất nhiều hương vị vào trong kẹo, dần dần phát triển ra một loại sở thích vừa kỳ lạ lại tra tấn người khác.
Dưới sự kiên trì không ngừng tra tấn nhiều năm của mẹ già, hiện tại Viên Tư Ý đã có ám ảnh sâu đậm với loại kẹo que này, cô lộ vẻ mặt khó xử, "Mẹ... không ăn được không, con nấu cơm cho mẹ ăn nhé."
"Không được!" Lộ Ý đưa kẹo tới trước mặt cô, "Mau nếm thử."
Viên Tư Ý chỉ có thể mặt mày đau khổ, dưới ánh mắt đồng cảm của cha già Viên Gia Dữ bên cạnh ngậm chiếc kẹo m út kia vào miệng, vị ngọt của kẹo và một vị dầu kỳ lạ đồng thời lan ra trong miệng cô, bỗng dưng khiến cô nhớ tới kẹo đủ vị (1) trong series Harry Potter.
À không, cô thà là ăn cái kia.
Vẻ mặt Lộ Ý mong chờ hỏi cô, "Ngon không?"
Viên Tư Ý lắc đầu, "Mẹ, vị mới này của mẹ là gì vậy..."
"Cá hồi xông khói đó! Không phải con rất thích ăn bánh mì vòng (2) cá hồi xông khói à, mẹ muốn làm cho con kẹo que mùi vị giống như vậy, không ngon à?"
"..." Đã vượt quá mức độ không ngon rồi, thậm chí trong nháy mắt cảm giác bản thân đang ăn kẹo vị thịt bò hỏng.
Vẻ mặt Lộ Ý thất vọng, "Được rồi."
Viên Tư Ý thấy bà ấy cuối cùng cũng đã thất vọng, lấy chiếc kẹo trong miệng ra, "Mẹ, mẹ đừng vất vả nữa, con nấu cơm cho mẹ với cha con ăn. Cha gần đây vẫn đang giảm cân sao?"
"Ừ." Viên Gia Dữ hoàn thành nhiệm vụ tập thể dục hôm nay xuống khỏi máy chạy, tuy đã năm mươi tuổi, nhưng dáng người vẫn duy trì rất ổn, trên mặt chỉ có vài nếp nhăn, một chút đồi mồi cũng không có, dường như ngay cả thời gian cũng ưu đãi đặc biệt với gương mặt đẹp trai này, "Tháng sau cha phải vào đoàn quay một bộ phim điện ảnh công ích quốc gia, cho nên phải huấn luyện dày hơn chút."
"Đúng rồi," Viên Gia Dữ ngồi ở bàn trà uống ngụm trà, "A Ý kịch bản của con tìm được diễn viên thích hợp chưa?"
"Tìm được rồi." Viên Tư Ý nhắc tới đây thản nhiên nở nụ cười, "Là diễn viên con cảm thấy thích hợp nhất."
Viên Gia Dữ hiếm khi thấy con gái lộ ra vẻ mặt rạng rỡ như vậy, "Ồ? Diễn viên con rất hài lòng? Là nam à?"
Viên Tư Ý lắc đầu, "Không phải, là diễn viên nữ."
Cha già Viên Gia Dữ thở phào một hơi, xem ra là ông ấy nghĩ hơi nhiều, "Vậy chúc hạng mục mới của A Ý chúng ta thuận lợi, lúc gặp khó khăn nhớ về tìm cha nhé."
"Vâng."