Tuy nói là yêu đương, nhưng một tay mơ không có kinh nghiệm yêu đương lại thêm một nữ diễn viên chỉ yêu đương qua phim ảnh, kết quả yêu đương hiện ra đại khái chính là "Yêu đương thì phải làm sao, online chờ, rất gấp".
Ngày đó Lý Quân Nguyện ở phòng Viên Tư Ý đến mười giờ tối, hai người mỗi người bưng một đ ĩa salad ăn trong im lặng. Sau đó Lý Quân Nguyện cầm kịch bản xem cảnh diễn ngày mai, Viên Tư Ý lại ôm máy tính ở trên giường bắt đầu viết đề cương chi tiết cho cảnh diễn.
Hai người an vị trên cùng chiếc giường làm việc cả buổi tối, sau đó lịch sự nói tạm biệt ở cửa phòng Viên Tư Ý.
Viên Tư Ý vốn không nghĩ chỉ là một lời tạm biệt còn có thể có gì, Lý Quân Nguyện đi ở phía trước thì lại giãy giụa trong lòng có muốn tặng bạn gái mình một nụ hôn ngủ ngon hay không, cuối cùng quyết định vẫn bảo vệ tôn nghiêm của bản thân, không muốn khiến bản thân trông quá nôn nóng, lúc này không làm gì cả bước đi.
Sáng hôm sau là cảnh diễn sớm, như thường lệ sáng sớm Lý Quân Nguyện đã bị đánh thức đến phòng hóa trang, chỉ có thể ăn sáng qua loa trong lúc hóa trang.
Cô ấy vừa ăn sáng vừa lướt điện thoại của bản thân, sáng nay vừa mới rời giường cô ấy đã nhắn tin chào buổi sáng cho Viên Tư Ý, nhưng đến giờ vẫn chưa trả lời.
Lý Quân Nguyện dùng sức cắn bánh bao, có chút tức giận ném điện thoại lên bàn, nhắm mắt lại.
Hừ, phụ nữ cặn bã, mới vừa xác định quan hệ đã không trả lời tin nhắn cô ấy.
Đến mười một giờ trưa Viên Tư Ý mới được đồng hồ báo thức đánh thức, hôm qua cô viết kịch bản tới rạng sáng bốn giờ mới ngủ, dù cho ngủ đến mười một giờ thì cũng vừa mới ngủ đủ bảy tiếng.
Cô chưa mấy tỉnh táo đánh một cái ngáp sờ điện thoại, trông thấy tin nhắn của Lý Quân Nguyện, chậm rì rì trả lời một câu "Chào buổi sáng" đã đi xuống giường mặc quần áo rửa mặt.
Ngày hôm qua vừa viết bản thảo cô còn vừa tìm kiếm kế hoạch yêu đương liên quan trên mạng, ghi chép lại.
Chinh phục yêu đương quy tắc thứ nhất: nuôi dưỡng thói quen chào sáng tối và báo cáo tình hình
Bình thường Viên Tư Ý căn bản sẽ không trả lời những tin nhắn không có ý nghĩa thực chất thế này, dạng tin nhắn như chào buổi sáng chúc ngủ ngon ăn cơm chưa trong mắt cô đều là tin nhắn không cần thiết lại không ý nghĩa.
Có việc cứ nói thẳng, như vậy thuận tiện cũng không lãng phí thời gian không cần thiết.
Dù hôm qua khi đọc điều thứ nhất cô đã nhíu mày, nhưng vẫn kiên trì ghi lại, lại còn thực hành vào trong cuộc sống của bản thân.
Dù sao yêu đương không tốt sẽ không có tư liệu sống viết kịch bản.
Sau khi rửa mặt xong cô lại làm một phần cơm giảm mỡ, đây là lúc trước cô đã đồng ý với Lý Quân Nguyện, cũng phải làm được. Làm xong cô cầm đề cương chi tiết đã sửa chữa và viết mới xuống lầu, miệng ngậm cái bánh bao, đi tới phim trường.
Lúc cô đến phim trường một cảnh diễn vẫn chưa quay xong, Lý Quân Nguyện đang diễn xuất trước ống kính.
Viên Tư Ý cũng không có ý muốn quấy rầy đối phương, chào hỏi với Tiểu Tiếu đứng sau màn hình giám sát, tìm một góc gần màn hình im lặng ngồi xuống.
Cô nhìn chằm chằm vào Úc Ly sống động trong màn hình giám sát chốc lát, sau đó lại lấy máy tính xách tay ra đặt trên đầu gối bắt đầu gõ phím.
Đến khi cô ngẩng đầu lần nữa, đã thấy Lý Quân Nguyện đứng trước mắt nhìn cô chăm chú, "Em đến rồi?"
Viên Tư Ý nhìn nơi bản thân ngồi xác nhận bản thân có tồn tại, chuyện này còn không rõ ràng sao?
"Vâng." Cô vẫn trả lời.
"Sao em không trả lời tin nhắn của tôi?" Lý Quân Nguyện hỏi cô.
Viên Tư Ý giơ điện thoại lên, "Trả lời rồi."
Lý Quân Nguyện nhìn khung chat, quả thật đã trả lời, chẳng qua là sau khi cô ấy quay mới trả lời, "Ồ."
Viên Tư Ý cảm thấy dường như Lý Quân Nguyện có phần mất hứng, tuy không rõ vì sao đối phương mất hứng, nhưng vẫn lấy cặp lồ ng cơm trưa đã chuẩn bị trong túi ra, "Ăn không?"
"Cơm trưa?" Lý Quân Nguyện trông thấy cặp lồ ng chú mèo cam kia tâm tình lập tức trở nên tốt hơn một chút, ừm, chỉ có một chút.
Viên Tư Ý gật đầu, đã đồng ý nấu cơm giảm mỡ cho cô ấy, sách dạy nấu ăn cô đã lật hơn mười hai mươi quyển, có thể nấu luân phiên. Cô đã xem bản kế hoạch giảm mỡ huấn luyện viên thể hình lập ra cho Lý Quân Nguyện, cơ bản ăn hai lượt là có thể hoàn thành.
Lý Quân Nguyện nhận lấy cặp lồ ng, tùy tiện kéo một cái ghế dựa ngồi xuống cạnh cô, "Để lát nữa ăn đi, còn một cảnh nữa."
"Được." Viên Tư Ý nói, "Tôi chờ chị ăn cùng."
"Ừm." Lý Quân Nguyện nhịn không xoa tóc cô, thật đáng tiếc vẫn là mái đầu xù kia, vẫn là tóc thật xoa thoải mái hơn.
Đạo diễn nhìn chằm chằm hai người các cô suốt cả quá trình, Lý Quân Nguyện vừa diễn xong đã đi tới bên này, ông ta còn tưởng là tới xem màn hình giám sát, không ngờ thế mà lại tới tìm Viên Tư Ý.
Quan trọng là tương tác giữa hai người kia thân thuộc hơn so với lúc trước... hơn nữa hình như có chỗ nào có chút không giống không thể nói rõ?
Quay xong phân đoạn buổi sáng, trưa hôm nay không nghỉ trưa, phải vội vàng quay, sau khi đẩy Tiểu Tiếu tự đi ăn cơm hộp, hai người lại dứt khoát ăn trưa ngay tại chỗ. Viên Tư Ý lại mở một hộp cơm hình mèo ragdoll từ trong túi ra, bên trong là một phần cơm trưa giống của Lý Quân Nguyện như đúc.
Đạo diễn vờ đi ngang qua liếc mắt một cái, "Này, tự làm đấy à?"
Lý Quân Nguyện đang ăn, miễn cưỡng liếc mắt nhìn đối phương một cái, ý đồ nghe ngóng cũng quá rõ ràng rồi.
"Vâng." Viên Tư Ý nói, "Lý Quân Nguyện phải tăng cơ giảm mỡ, món ăn bên ngoài quá khó ăn nên cháu làm, thuận tiện nấu cho bản thân một phần."
"Ồ, vậy tốt lắm tốt lắm." Đạo diễn nhẹ nhàng thở ra, vẫn ổn vẫn ổn, vẫn là phạm trù công việc, "Vậy hai người ăn đi."
Nơi đông người này chắc hai người cũng không làm ra chuyện gì, đạo diễn nhìn món thịt kho tàu trong cặp lồ ng đựng cơm hôm nay, ông ta vẫn không nên phụng bồi, còn có gì có thể sánh được thịt kho tàu chứ.
Viên Tư Ý và Lý Quân Nguyện cứ thế cùng nhau ăn cơm trưa, hai người vẫn không nói chuyện, đều tự ăn cơm.
Nếu không phải vì phong cách hai chiếc cặp lồ ng gần giống nhau có lẽ người khác sẽ cho rằng các cô chỉ là vừa vặn ngồi cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi.
Ăn xong, Lý Quân Nguyện đặt mũi giày bản thân lên giày Viên Tư Ý, hài lòng thấy Viên Tư Ý ngẩng đầu biểu cảm có phần mờ mịt, "Không có gì, em ăn đi."
Ồ, Viên Tư Ý lại cúi đầu nghiêm túc ăn rau, nhưng lại động đậy chân, cũng dùng mũi chân của bản thân đặt ở chỗ Lý Quân Nguyện.
Đây có lẽ là một phần trải nghiệm giáo dục yêu đương? Viên Tư Ý đoán, phải học.
Khoảnh khắc khi Viên Tư Ý chống mũi giày Lý Quân Nguyện nghiêng đầu sang một bên khẽ nở nụ cười, nhóc biên kịch còn rất hiểu biết.
Viên Tư Ý trộm nhìn qua biểu cảm của Lý Quân Nguyện, xem ra bản thân học đúng rồi, cô giáo rất hài lòng.
Buổi chiều Viên Tư Ý viết xong cảnh tình cảm đầu tiên đưa cho đạo diễn xem, đạo diễn vừa xem vừa lộ ra nụ cười bà dì, "Ừm ừm, tốt lắm Tiểu Viên. Đặc biệt là đoạn 'vào buổi trưa ấm áp ngày đông này, giữa đám người huyên náo, chỉ trong cái chạm lành lạnh trong nháy mắt kia liền quyết định, trong thời tiết đẹp thế này, lặng lẽ nảy sinh tình cảm.', nếu đặt trong tiểu thuyết thật sự là nhất tuyệt."
Viên Tư Ý đẩy kính, "Vâng."
Đạo diễn xem xong còn khen cô, "Cháu đột nhiên thông suốt thật là tốt quá, những chi tiết nhỏ nhặt như vậy cũng viết ra. Chẳng qua kịch bản không cần viết nhiều lời bộc bạch như vậy, quay không được. Cảm giác của cháu rất tốt, tiếp tục duy trì."
Nói xong đạo diễn lại đánh dấu một ít chi tiết nhỏ cần sửa lại, đang định cầm kịch bản đưa lại cho Viên Tư Ý, lại phát hiện Viên Tư Ý căn bản không nhìn ông ta, mà cúi đầu khóe môi chứa ý cười gõ gì đó trong điện thoại.
Viên Tư Ý: [Hình ảnh. Tôi còn ở phim trường, cho đạo diễn xem kịch bản.]
JY*: [Sao rồi?]
Viên Tư Ý: [Đạo diễn khen tôi viết thật sự không tệ.]
JY: [Vậy là tốt rồi, cùng ăn cơm chiều chứ?]
Viên Tư Ý: [May mà nhờ có chị, mời chị ăn cơm giảm mỡ tôi nấu.]
JY: [Được, lát nữa gặp ở khách sạn.]
Viên Tư Ý: [Được.]
*JY: phiên âm tên của Lý Quân Nguyện - Li Jun Yuan
Tay đạo diễn huơ huơ ở giữa Viên Tư Ý và điện thoại, "Tiểu Viên? Hoàn hồn!"
Viên Tư Ý lúc này mới ngẩng đầu, chút ý cười trên mặt đã sớm thu về, nhìn đạo diễn, "Sửa xong rồi ạ?"
"Xong rồi, sửa lại những chỗ này rồi đưa tôi xem lại nhé." Đạo diễn trả lại kịch bản, nhìn Viên Tư Ý hồi lâu, "Tiểu Viên..."
"Vâng?" Viên Tư Ý đang tính xem thời gian quay về nấu cơm có đủ không.
"Cháu đột nhiên thông suốt có phải..."
"Vâng." Viên Tư Ý gật đầu, "Cháu tìm được một giáo viên rất tốt."
"Ồ ồ ồ!" Đạo diễn vốn định hỏi có phải cháu yêu đương không, nếu không sao lại đột nhiên thông suốt như vậy, không ngờ thế mà lại là tìm một giáo viên.
Liên tưởng đến các khóa học tầng tầng lớp lớp đủ loại gì mà "dạy bạn làm thế nào hấp dẫn bạch phú mỹ" linh tinh, đạo diễn cảm thấy hẳn Viên Tư Ý đã tìm một khóa học dạy yêu đương gì gì đó.
"Ừ rất tốt, vẫn phải chú ý nhé, đừng để bị lừa." Đạo diễn dặn dò.
Bị lừa?
Viên Tư Ý không hiểu được sao lại kéo đến chuyện này cho lắm, "Người đó sẽ không lừa người."
"..." Đạo diễn thầm nói, mới bắt đầu đã hướng về người ta rồi.
Nhưng Viên Tư Ý dù gì cũng là người trưởng thành, đạo diễn cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể thuận miệng dặn dò thêm đôi câu đừng để bị lừa tiền lừa sắc rồi để Viên Tư Ý về.
Viên Tư Ý cầm theo quyển kịch bản cần phải chỉnh sửa một ít cảm thấy mỹ mãn quay về, dựa theo tiến độ này cô nhất định có thể hoàn thành kịch bản đúng hạn. Nghĩ đến đây, ngay cả bước chân cô cũng nhẹ nhàng hơn chút.
Bữa tối cô chuẩn bị salad cá hồi xông khói, lúc nhặt rau rửa thức ăn trong đầu cô vẫn đang quanh quẩn lời nói của đạo diễn.
Bị lừa? Sao có thể chứ, đó chính là Lý Quân Nguyện.
Lý Quân Nguyện gõ cửa, đi vào đã thấy Viên Tư Ý mặc đồ ngủ không có tóc giả sạch sẽ ngăn nắp, trong tay còn cầm mấy lá rau ướt đẫm.
Rất đáng yêu, cô ấy nhịn không được cong môi đưa tay xoa tóc Viên Tư Ý một phen, "Chào buổi tối."
"Ừm, chào buổi tối." Viên Tư Ý lắc lắc đầu muốn sửa sang lại tóc.
"Tối nay ăn gì?" Lý Quân Nguyện giúp cô gạt sang đôi cái, hỏi.
"Salad cá hồi xông khói." Viên Tư Ý vừa nói, vừa dẫn Lý Quân Nguyện tới bên cạnh bồn nước, đưa một rổ rau cho cô ấy, chỉ vào bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, "Đi rửa rau đi."
Lý Quân Nguyện: Hừ! Còn học được sai bảo tôi làm người giúp việc rồi nhỉ!