Có Một Tình Yêu Không Thể Nào Quên

Quyển 4 - Chương 2: Nhân chứng thần bí



Lúc Tiểu Băng và Kỉ Tư Nam trở vềBắc Kinh, cũng đã gần Tết.

Bắc Kinh lúc này đã vào đợt rét đậm, nhiệt độ sớm đãxuống dưới 0 độ. Cho dù có mặc một chiếc áo lông vũ ra đường thì cũng vẫn thấyrét đến thấu xương.

Chuyến bay từ Cửu Long Hồng Kông trở về Bắc Kinh từ từhạ cánh, lúc Tiểu Băng ra khỏi khoang hành khách, đột nhiên cảm thấy một luồnggió lạnh tạt vào mặt, nàng chụp mũ xuống theo phản xạ, lạnh tới mức co rúmngười lại.

- Bọn tôi còn phải đi cho kịp một buổi thông cáo báochí, nên không tiễn em nữa…

- Nam, mau lên, không thìkhông kịp mất!

Kỉ Tư Nam vừa xuống máy bay đã bị Ena lôi đi, thậm chícòn không kịp nói một câu hoàn chỉnh với Tiểu Băng. Tiểu Băng mỉm cười vẫy tayvới họ, nhìn thấy ở phía xa Kỉ Tư Nam đang vừa khoác lên mình chiếc áo lông vũvừa túm lại tóc, nàng không nhịn được nhoẻn miệng cười.

Kỉ Tư Nam là như thế, đơn thuần dễ thương giống nhưmột đứa trẻ to xác. Chỉ là có những lúc, trong mắt anh lóe lên những ánh mắtđượm vẻ mơ hồ, khiến người khác không thể hiểu được.

- Mình ở cửa sân bay, cậu mau ra đi, có việc gấp.

Nàng sải bước thật nhanh ra ngoài, vừa bật máy diđộng, tin nhắn của Tuệ Tuệ hiện lên. Giọng điệu này của cô có vẻ như đúng là cóchút lo lắng, Tiểu Băng không dám chậm trễ, lấy xong hành lý liền cùng Tôn Phàmđi ra cửa. Vừa ra tới nơi quả nhiên đã nhìn thấy xe của Tuệ Tuệ đỗ bên lềđường.

- Lên xe rồi nói!

Tuệ Tuệ kéo kính cửa xe xuống, giơ tay chỉ vào đằngsau xe, ra hiệu cho Tiểu Băng cất hành lý trước. Tiểu Băng thấy ánh mắt bạnmình khá nghiêm túc, trong lòng đoán nhất định là Tuệ Tuệ có việc gì đó rấtquan trọng muốn nói với nàng, thế là nhanh nhẹn nhét vali hành lý vào sau xe,mở cửa ra ngồi và vị trí tay lái phụ.

- Cuối cùng thì cậu cũng chịu về rồi.

Tuệ Tuệ vừa khởi động xe, vừa chỉ vào tập tài liệu đặtở ghế sau, nhìn nàng với ánh mắt nghiêm trọng:

- Mình hy vọng trước khi cậu xem thứ này hãy chuẩn bịtâm lý cho thật tốt.

- Cậu muốn nói… việc cậu điều tra giúp mình đã có kếtquả?

Ngón tay Tiểu Băng khua một đường cong trong khôngkhí, tập trung suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, mắt nàng sáng rực lên,biểu cảm vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng. Không đợi Tuệ Tuệ trả lời, nàng liềnquay người lại với lấy tập tài liệu, cúi đầu lật ra xem cử chỉ vô cùng vội vã.Những trang giấy phát ra tiếng kêu sột soạt, khuôn mặt Tiểu Băng dần dần xuấthiện những biểu cảm nghi hoặc và khó hiểu.

- Cái này… không thể như thế được! Rõ ràng trước đâychúng ta đã điều tra ba năm không được kết quả gì, tại sao bây giờ…

- Thế nên chúng ta nhất định phải đi gặp nhân chứng màtrong này có nhắc tới.

Tuệ Tuệ nhanh chóng tăng tốc, cô thả một tay ra, ngóntay chỉ vào tập tài liệu

- Cậu xem bản email ở trang cuối cùng ấy, trên đó cóghi lại số điện thoại và địa chỉ của người này.

Người đó… đã ngồi bên cạnh người tài xế gây ra tai nạnnăm đó?

Nhưng rõ ràng cảnh sát đã nói với nàng, cái người ngồibên cạnh tài xế đã chết rồi.

Tiểu Băng mím chặt môi, ngón tay khéo léo lật từngtrang từng trang giấy, có vẻ tiết trời quá lạnh nên những ngón tay nàng lạnhcóng. Tuy trong xe có bật điều hòa, nhưng vẫn không thể nào trở nên ấm áp được.

Đối với vụ tai nạn ô tô đã cướp đi tính mạng cha mẹnàng ba năm về trước, trong lòng Tiểu Băng luôn có một dấu hỏi lớn.

Chiếc xe đó tại sao vô duyên vô cớ đi vào đường mộtchiều? Khoảnh khắc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chỉ là đợi đến khi nàngtỉnh lại đã không còn kịp hỏi rõ ràng nữa rồi, tất cả đã kết thúc.

Ba năm nay, nàng và Tuệ Tuệ liên tục tìm cách điềutra, nhưng không hề có bất cứ tiến triển nào.

Nhưng rồi đột nhiên có một bức thư nặc danh gửi tinđến, trong vụ tai nạn ô tô ba năm trước, vẫn còn một nhân chứng còn sống.

- Người đó sống ở đây sao?

Khi Tuệ Tuệ lái xe vào thẳng một ngôi biệt thự nhỏ,Tiểu Băng mơ hồ cảm thấy nơi đây có phần nào quen thuộc, nàng đưa mắt nhìn xungquanh, khu biệt thự được xây dựng hào hoa theo kiểu cách châu Âu, không phảingười có tiền thì căn bản không thể sống ở căn nhà như thế này được.

Người đó… lại giàu có như vậy sao?

Sau khi nói với bảo an ở tầng một lý do tới đây, TiểuBăng và Tuệ Tuệ đi thẳng thang máy lên tầng 24, tìm thấy người đàn ông tự xưnglà nhân chứng trong điện thoại.

Chân tướng của vụ tai nạn ô tô rốt cuộc là thế nào?Người nhân chứng duy nhất này sẽ đưa cho nàng câu trả lời thế nào đây? Trướckhi cánh cửa lớn chống trộm màu đỏ trước mặt mở ra, trong lòng Tiểu Băng khôngngừng lặp lại những câu hỏi như vậy.

Nhưng khi chân tướng được phơi bày, yêu hết mình hoặchận hết mình, sẽ phải làm thế nào đây? Trong lòng Tiểu Băng rất rõ, đáp án này…nàng vĩnh viễn không thể đưa ra được.

***

- Cái gì? Ông nói trong vụ tai nạn đó vẫn còn sự tồntại của chiếc xe thứ bảy?

Chất giọng high-decibel của Tuệ Tuệ như muốn phá tancánh cửa chống trộm, chiếc đèn lồng trên trần nhà đung đưa, Tiểu Băng khẽ chớpmắt, chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Biểu hiện của nàng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lạiđang cồn cào dậy sóng.

Chiếc xe thứ bảy… trong sự cố được cảnh sát xác nhậnlà sự va đụng này chỉ có sáu chiếc xe… giờ lại tồn tại một chiếc xe thứ bảy?

Thì ra, trong vụ tai nạn ô tô đó, chiếc xe thứ bảy mớichính là thủ phạm chính gây ra thảm kịch. Chính là vì chiếc Audi A6 màu đen viphạm luật đè lên vạch vàng để quay đầu mới khiến những chiếc xe ngay sau đó laovào đường một chiều chỉ trong tích tắc.

Nghe sự tường thuật của người đàn ông, bàn tay TiểuBăng từ từ siết chặt thành nắm đấm, nàng giơ tay lên đưa sát vào miệng rồi cắnthật chặt. Nhưng trong tất cả mọi dữ liệu liên quan đến vụ tai nạn, không cóbất cứ ai nhắc tới chiếc Audi A6 màu đen đó!

Là ai? Rốt cuộc ai đã cố ý che dấu sự tồn tại củachiếc Audi A6 này?

Đầu lưỡi bắt đầu lan ra vị tanh tanh ngọt ngọt, mu bàntay nàng đã không còn cảm nhận được sự đau đớn, Tiểu Băng cụp mắt đứng dậy,không nói lời nào, chỉ nhìn Tuệ Tuệ nói lời tạm biệt với người đó, rồi xoayngười đi theo cô bạn ra ngoài, tiến thẳng về phía thang máy.

Tiếng hú của còi cứu hộ đột nhiên vang lên, liền ngaysau đó là xe cứu thương đang hú rít lao đến, không biết tiếng xôn xao truyềnđến từ cửa căn phòng nào ở cùng tầng, đám đông đứng xem bị cảnh sát tách ra,mọi người hiếu kỳ dần dần giãn ra rồi trở về nhà mình.

Trong căn phòng, bàn tay nâng tách trà của người đànông đột nhiên run rẩy, cả cốc trà Long Tỉnh vừa mới pha đổ hết lên chiếc sofalông thiên nga màu đỏ, trong phút chốc lan ra khắp xung quanh. Trên khuôn mặtcố ra vẻ bình tĩnh đó, lúc này đột nhiên xuất hiện sự hoảng loạn.

Ai đang nói dối? Rốt cuộc ai đang nói dối?

Tiểu Băng ngước mắt lên, trong không khí không biết từkhi nào bắt đầu sộc lên một mùi nồng nặc khó chịu. Nàng đưa tay bịt mũi, ngoảnhđầu lại nhìn Tuệ Tuệ, bệnh nghề nghiệp tái phát, nàng ra hiệu cho đối phươngvới ý “Mình qua đó xem một lát.”

- Ôi! Ông biết không! Vừa rồi có một cô gái mở khí gatự sát trong nhà đấy…

Bước nhanh về phía trước, bên tai nàng vọng tới nhữngtiếng thì thầm của những người hàng xóm lúc đi ngang qua.

Tiểu Băng nhìn chăm chú vào bên trong, người con gáiđược nhân viên cứu hộ cứu thoát khỏi hiện trường có mái tóc ngang vai, cô nằmtrên cáng, khuôn mặt xinh đẹp cắt không một giọt máu.

Nàng kinh ngạc lấy tay bịt miệng thật chặt, không đểcho mình hét lên kinh hãi. Dù có thế nào cũng không thể ngờ được, bản thân nànglại có thể gặp được một người không bao giờ có thể gặp được vào thời điểm này,tại nơi đây.

Người con gái đang nằm trên cáng… lại chính là… lạichính là…

… Hà Lệ!

- Hà Lệ không phải tự sát!

Sau khi lên xe, cuối cùng Tiểu Băng cũng buông bàn tayđang bịt miệng ra, hít thở một cách gấp gáp, trong hơi thở cái được cái mất ấy,nàng vẫn không quên đánh mắt ra hiệu cho Tuệ Tuệ.

- Tại sao?

Tuệ Tuệ vừa hỏi vừa biết ý lái xe đi theo chiếc xe cứuthương, trong tiếng còi hú gấp gáp inh ỏi, hai chiếc xe một trước một sau láithẳng về phía bệnh viện.

- Cậu đã thấy ai tự sát mà lại khóa trái mình từ bênngoài không?

Tiểu Băng hỏi vặn lại, nàng đến vừa hay nghe thấynhững người hàng xóm nói, khi cảnh sát tới mới phát hiện ra cánh cửa bị khóatrái, còn tưởng rằng trong nhà không có người.

- Sao cậu biết là mình chưa thấy?

- Cậu nghĩ tranh luận điều này với mình có ý nghĩa lắmsao?

Tuệ Tuệ lập tức độp lại, Tiểu Băng quay đầu lại nhìnra ngoài cửa sổ, giả bộ không quan tâm đến cô. Hai bên lại quay trở lại vớihình thức đối thoại với vô số những câu nghi vấn cộng thêm câu phản vấn rồi lạicộng thêm câu nghi vấn.

- Mình không tranh luận đề tài vô vị này với cậu, cậucó gan thì đợi Hà Lệ tỉnh lại rồi tự mình đến hỏi cô ta.

Tuệ Tuệ đưa ra kết luận cuối cùng, giọng nói của côrất bình tĩnh, rất có phong cách của một luật sư, nhưng Tiểu Băng lại ném chocô một cái lừ mắt.

- Đi thì đi, dù sao thì… mình vẫn còn chuyện muốn hỏicô ta.

Tiểu Băng nghĩ ngợi hồi lâu, đôi mắt lại trĩu xuốngthật thấp thật thấp.

Đã đến lúc nên tìm Hà Lệ để nói chuyện rồi, rốt cuộcthì có rất nhiều điều bí ẩn chỉ có thể tìm ra đáp án từ cô ta.

Về Đồng Cảnh Lượng, Về Đường Chính Hằng… và… về cả ĐỗHiểu.

***

Tin tức về nữ minh tinh đang nổi Hà Lệ bị trúng độckhí ga tại nhà lan đi rất nhanh, Thiên Dật nhanh chóng giúp cô chuyển bệnhviện, còn phong tỏa mọi tin tức với giới báo chí.

Nhưng Tiểu Băng vẫn nghĩ ra cách để nghe ngóng đượctin tức của Hà Lệ. Nàng có một cách săn lùng thông tin không dễ sử dụng. Đó làmối quan hệ với một người quản lý lão luyện trong giới giải trí, bạn thân củamẹ nàng, chỉ khi gặp phải vấn đề khó giải quyết nàng mới đến tìm người đó.

Nghe nói, vì bị trúng độc khí ga nên Hà Lệ vẫn chưatỉnh lại.

Tiểu Băng đi nhẹ nhàng trong hành lang bệnh viện, nàngtập trung nhìn những tấm biển số trên cửa mỗi phòng bệnh. Dễ dàng tìm đượcngười bạn đang làm việc tại bệnh viện này nàng mới có cơ hội lẻn vào khu nằmđiều trị riêng.

Khắp nơi bốc lên mùi thuốc sát trùng nồng nặc, các bácsĩ ôm bệnh án trong tay, không chút biểu cảm đi lướt qua người nàng, các y táđẩy người bệnh trên xe lăn rẽ, thân nhân thì tay càm những cạp lồng cháo vội vãbước đi. Mọi người đều tất bật, bận rộn hết lòng chăm sóc bệnh nhân và ngườinhà.

Đi được một hồi, thỉnh thoảng nàng liếc về hướng ngượclại, trong một khoảnh khắc, nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua.Tiểu Băng rùng mình, trong đầu nàng nhanh chóng bật ra tên của người này.

Đỗ Hiểu!

Sao cậu ta lại tới đây? Tiểu Băng sải bước lao tới đó,nghiên người dựa vào cánh cửa nghe trộm động tĩnh bên trong. Nhưng nàng chỉnghe thấy tiếng Đỗ Hiểu đóng cửa, rồi khóa lại.

Không biết tại sao, trong lòng Tiểu Băng đột nhiên cóchút bất an.

Đỗ Hiểu nhìn chằm chằm Hà Lệ đang yên lặng ngủ saytrên giường bệnh, tuy không trang điểm, nhưng sự mộc mạc lúc này của cô vẫnkhiến người khác rung động. Thở dài một hơi, đột nhiên trước mắt hiện lên nụcười yêu kiều xinh đẹp của Hà Lệ, cậu khẽ nhếch mép.

Hiệu ứng cách âm của phòng bệnh trong bệnh viện khôngđược tốt cho lắm, tuy đã đóng cửa nhưng vẫn có thể nghe thấy những tiếng nóichuyện thỉnh thoảng vang lên ở bên ngoài, Đỗ Hiểu cau mày không chút nhẫn nại,rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.

- Thực ra cô đã tỉnh lại rồi, đúng không?

Giọng nói của Đỗ Hiểu nghe có vẻ rất thờ ơ, nhưng vừadứt lời, Hà Lệ đang nằm trên giường có vẻ như bị kinh hãi, khẽ động đậy mi mắt.

- Đừng giả vờ nữa cưng, người quản lý của cô đã nhậntiền của tôi, thế nên… đã nói hết tất cả rồi. Cô sớm đã tỉnh lại, nhưng lạicông bố với bên ngoài là vẫn đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.

Đỗ Hiểu vẫn tiếp tục nói một cách thủng thỉnh, giọngđiệu vừa khinh miệt vừa kiêu ngạo, còn giơ tay ra, cúi người xuống nhẹ nhàngvuốt ve má Hà Lệ. Ngón tay thuôn dài, đeo một chiếc nhẫn bạc, bên trên có gắnmột chiếc đầu lâu, miệng há thật to, bộ dạng dữ tợn.

- Tôi đã đồng ý với anh sẽ không nói mọi chuyện ra,tại sao anh vẫn không chịu buông tha tôi?

Hà Lệ mở choàng mắt, đẩy mạnh Đỗ Hiểu ra, cô hoảngloạn co rúm người lại, dựa sát người vào đầu giường.

“Haiz…” Đỗ Hiểu cười ngạo nghễ, lắc đầu

- Thật đáng tiếc, cô đúng là không hiểu tôi chút nàocả… tôi chưa từng tin bất cứ ai, ngoài bản thân mình ra…

Vừa nói, cậu ta vừa chầm chậm tiến lại phía Hà Lệ đanghoảng sợ không biết phải làm gì.

- Anh! Anh đừng qua đây!

Trong sự hoảng loạn, Hà Lệ mới phát hiện ra rằng lưngcô đã tì vào chiếc giường cứng, cô vùng vẫy giơ tay ra, muốn dùng sức đẩy đôitay của Đỗ Hiểu đang thò tới. Khuôn mặt cười lạnh lùng của cậu đang tiến sátdần đến trước mắt cô, dữ tợn và hiểm ác.

- Chị Hà Lệ, món cháo thịt băm trứng muối mà chị cầntôi mua đến rồi đây!

Nghe thấy tiếng động trong phòng có chút khác thường,Tiểu Băng đảo mắt, lập tức giơ tay lên gõ cửa thật mạnh.

Đỗ Hiểu đột nhiên giật mình, nhanh chóng rụt tay lại,đứng đờ đẫn tại chỗ không biết nên làm thế nào. Lúc cậu lên đây rõ ràng đã chongười đứng canh ở cổng, bảo bọn họ ngăn lại hết những người có liên quan đến HàLệ, vậy tại sao trợ lí của cô lại trở về vào lúc này được chứ?

Nhìn chòng chọc Hà Lệ, ra ý cho cô không được nói năngbừa bãi, cậu nhanh chóng thu lại cảm xúc trên mặt ra mở cửa.

Cửa vừa mở, không ngờ đập vào mắt cậu lại là đôi mắtlấp lánh nụ cười của Trác Tiểu Băng, cậu lập tức trở nên đờ đẫn.

- Hi, Chủ tịch, thế giới này đúng là nhỏ quá nhỉ!Không ngờ…

Một tay Tiểu Băng nắm điện thoại, một tay giơ lênhướng về phía Đỗ Hiểu vẫy vẫy, giọng điệu thản nhiên không có bất cứ chút bốirối nào,

- Không ngờ lại gặp cậu ở bệnh viện!

Trong mắt nàng ánh lên một tia nhìn ma mãnh, môi hơimím lại, dường như trong câu nói còn có điều ẩn ý.

Tuy mẩu đối thoại vừa rồi giữa Đỗ Hiểu và Hà Lệ cóchút lờ mờ không rõ, nhưng Tiểu Băng cũng đã mơ hồ đoán ra những quan hệ rắcrối trong đó. Trong lòng nàng bỗng vụt lên một suy nghĩ khá táo bạo. Rốt cuộccó nên đánh cược một lần không? Vừa nghĩ nàng vừa giả bộ vô tình thò tay vàotúi áo.

- Cậu…

Đỗ Hiểu bị cái nhìn của Tiểu Băng làm cho có chút losợ, bất giác lùi về phía sau một bước.

- Thật ra, ngày hôm đó tại cửa nhà chị Hà Lệ… tôi đãdùng điện thoại chụp được nửa mặt cậu.

Ánh mắt của Tiểu Băng lướt qua Đỗ Hiểu, nhìn thẳng vàoHà Lệ giờ đang trợn tròn mắt ngạc nhiên. Khẽ cười với cô, sau đó nàng tiến lênmột bước, nhẹ nhàng ghé sát vào tai Đỗ Hiểu:

- Thế nên… người muốn diệt khẩu cô ấy… là cậu đúngkhông?

Nhìn bộ dạng kinh hãi của Đỗ Hiểu, trong lòng TiểuBăng dâng lên niềm vui sướng khôn xiết, quả nhiên đã bị nàng đoán trúng rồi.

- Cô muốn thế nào?

Đỗ Hiểu lấy lại vẻ bình tĩnh trước đó rất nhanh, cậuthích thú dò xét người thấp hơn cậu đến nửa cái đầu là Trác Tiểu Băng. Cô tađúng thông minh hơn cậu tưởng.

- Tôi chỉ muốn làm rõ một số chuyện.

Tiểu Băng thản nhiên nhoẻn miệng cười, lật tay khóacửa phòng lại.

- Tôi biết cô muốn hỏi gì. Về em trai của cô… đúngkhông?

Đỗ Hiểu khẽ hất hàm.

- Chuyện của Tiểu Lượng, bây giờ tôi đã không còn hứngthú nữa rồi.

Tiểu Băng cắn nhẹ môi, nhún vai nói tiếp.

- Tôi biết bức ảnh đó là do cậu chụp trộm, cũng chínhcậu gửi nó cho vị sư huynh ngốc của tôi. Về chuyện những fan hâm mộ làm TiểuLượng bị thương, tôi nghĩ cũng chính là cậu bảo chị Hà Lệ tìm người sắp đặtđúng không? Và cả những vụ gây xung đột của những fan hâm mộ giả, ép cho haiđứa phải ra nước ngoài, cũng là trợ lý của chị Hà Lệ phải không?

Nói xong một lèo, Tiểu Băng cảm thấy bàn tay giấutrong túi áo của nàng đã lạnh tới mức tê cóng vào rồi.

Vậy thì… tất cả mọi món nợ đều tính sổ một lần thôi!

- Cô đoán đúng hết! Quả nhiên không tồi, chẳng tráchcái tay họ Đường đó lại thích cô!

Mắt Đỗ Hiểu bỗng sáng lên, giọng điệu cợt nhả:

- Cô muốn thế nào? Muốn tiền? Hay muốn tôi tha cho emtrai cô?

Tiểu Băng lắc đầu, ngước mắt lên nhìn thẳng vào Hà Lệ,đưa tay lên chỉ vào cô, nói dõng dạc:

- Rất đơn giản, tôi muốn cậu tha cho chị ấy.

- Tôi?

Trong phút chốc, Hà Lệ trở nên đờ đẫn, cô ngước mắtnhìn Tiểu Băng, trong lòng bàng hoàng không hiểu. Rõ ràng bản thân cô đã khôngít lần tìm người gây tổn thương em trai Trác Tiểu Băng là Đồng Cảnh Lượng,nhưng Trác Tiểu Băng tại sao lại muốn giúp cô?

- Đúng thế.

Tiểu Băng nhanh chóng rút tay ra khỏi túi áo, vỗ tayhào hứng.

- Nếu tôi dùng một bí mật khác để trao đổi thì sao?

Đỗ Hiểu không vì thế mà dao động, thậm chí còn nhếchmôi cười, trong nụ cười ấy hiện lên sự xảo quyệt, cậu định thò tay ra nâng cằmTiểu Băng lên, nhưng nàng ngoảnh đầu tránh đi.

“Ha ha…”

Tiếng cười của Đỗ Hiểu vang vọng trong căn phòng, đôimắt đang nheo lại của Tiểu Băng đột nhiên mở to ra. Nàng ngẩng đầu lên nhìn ĐỗHiểu trừng trừng, trong nụ cười của cậu ta nàng nhìn thấy sự đắc ý, dường nhưmọi việc đều nằm trong sự kiểm soát của cậu ta.

- Trác Tiểu Băng, bí mật này… tôi nghĩ cô nhất định sẽcó hứng thú. Bởi tôi biết trong vụ tai nạn ba năm trước, người lái chiếc xe thứbảy… rốt cuộc là ai.

Công ty của Thiên Dật ở Bắc Kinh nằm tại vòng hai –nơi phồn hoa sầm uất nhất, nhìn theo những tấm kính cửa sổ được thiết kế chạmđất của những tòa nhà cao tầng, có thể thấy được những dòng xe cộ chuyển độngkhông ngừng, dưới sự hắt bóng ở hai bên của tòa cao ốc, có một chút gì đó bitráng.

- Cảm giác sau khi gặp cậu ta thế nào?

Lâm Phi ngồi trên chiếc sofa lớn tại phòng làm việc,hất hàm nhìn bộ dạng người đàn ông trước mặt, anh đang nhìn vào chiếc gương gắnở tường để chỉnh sửa lại mái tóc của mình, trông rất chuyên tâm.

Khuôn mặt nhìn nghiêng điển trai đó lọt vào tầm mắtcô, trên mặt anh là biểu cảm bình tĩnh và lạnh nhạt trước đây chưa từng có, dịudàng tới mức giống như một viên kim cương, phát ra thứ ánh sáng màu trắng lóamắt.

- Ena hỏi cậu ấy rồi, chỉ là cậu ấy đã nhận tiền. Gặpmặt rồi em lại thấy rất bình tĩnh.

Kỉ Tư Nam khẽ cong làn môi tuyệt đẹp, nở một nụ cườiuể oải.

Sau vụ việc thuê phòng khách sạn, A Kiều biến mấtkhông để lại dấu vết, nhưng Lâm Phi thần thông quảng đại cuối cùng cũng lôiđược anh ta ra.

Kỉ Tư Nam tưởng rằng sau khi gặp mặt hắn, anh sẽrất tức giận, nhưng khi nhìn thấy một A Kiều tiều tụy râu ria nham nhở đầy mặt,anh lại bỗng bình tâm trở lại. A Kiều của ngày trước, Kỉ Tư Nam của bây giờ,thật ra đều giống nhau. Giống nhau ở điểm để có thể sinh tồn và tự bảo vệ mìnhmà không thể làm những gì mình muốn.

- Cậu đang muốn chứng tỏ với tôi rằng cậu thanh cao vàvĩ đại đến đâu sao?

Lâm Phi ném tới một cái nhìn khinh thường, hơi congmôi lên, cô thoa loại son mới nhất, màu đỏ đậm khá rực rỡ.

Kỉ Tư Nam lắc đầu, xòe hai tay ra. Ở ngón tay giữa củaanh đeo một chiếc nhẫn bạc lấp lánh, là một chiếc nhẫn dành cho nam giới trongloạt sản phẩm Alocasia Macrorrhizos mà anh sắp làm người phát ngôn, anh thíchthú đưa tay nghịch chiếc nhẫn.

- Cậu ấy đang nói dối, em cũng chưa bao giờ nói thậtđiều gì…

Kỉ Tư Nam vừa nói vừa khẽ bĩu môi nói tiếp

- Em không tin trước giờ chị chưa từng lừa ai.

- Cậu như thế này là đang chống đối với tôi đấy à?

Lâm Phi nghe xong khẽ nhướn lông mày, chớp mắt, cô vừahỏi vặn lại vừa cười giống như một cô gái nhỏ. Thấy cô cười vui vẻ, Kỉ Tư Namcũng bật cười, vừa cười vừa rút di động ra xem tin nhắn, giọng điệu lập tức trởnên dịu dàng:

- Haiz, không nói với chị nữa, em phải đi đây, có gườiđang đợi em dưới lầu.

Lâm Phi thấy anh cười nheo hết cả mắt, hàng mi conglại một cách đẹp đẽ, trông giống như một đứa trẻ to xác hạnh phúc, thế là tronglòng cô không kìm được cũng nóng bừng lên.

Kỉ Tư Nam của hiện tại, hoàn toàn không còn bộ dạnglạnh lùng, mắt trĩu xuống, mà từ ngoài vào trong đều tỏa ra sự ấm áp.

Nhìn Kỉ Tư Nam nhanh chóng hướng về phía cô vẫy taychào từ biệt, sau đó cả người biến mất sau cánh cửa giống như một cơn gió, LâmPhi khẽ thở dài. Nếu cứ thế này đến lúc già thì tốt biết mấy. Nhưng đáng tiếc,có một số giấc mơ đẹp, vĩnh viễn không thể trở thành hiện thực.

***

- Chúng ta… đi trượt băng đi!

Bên tai Tiểu Băng vẫn còn vang lên tiếng nói đầy thíchthú hứng phấn của Kỉ Tư Nam, nàng tuyệt đối không thể nghĩ được rằng thời gianrảnh rỗi của đại minh tinh như anh lại không thích đi chơi bóng rổ cũng khôngthích đi tập thể hình, mà lại thích… đi trượt băng!

Thay một bộ đồ thể thao, Kỉ Tư Nam đội mũ lên, kéovành mũ xuống thật thấp, đề phòng người qua đường nhận ra.

Khi anh nhìn thấy mặt băng phẳng như gương, đôi mắtanh lập tức phát ra những tia thích thú, có cảm giác cả người anh đều đã thưgiãn hoàn toàn.

Tiểu Băng nhìn bộ dạng tươi cười tít hết cả mắt củaanh, cau mày khó hiểu, nàng hoàn toàn không thể nào hiểu nổi tại sao anh lạithích nơi lạnh lẽo này như thế.

- Nhà tôi còn lạnh hơn thế này nhiều!

Dường như nhìn ra sự khó hiểu của Tiểu Băng, Kỉ Tư Namnhanh chóng thay đôi giày trượt băng vào, chậm rãi giải thích lý do.

- Lúc tôi còn đi học, cứ đến mùa đông, các thầy côgiáo sẽ đổ nước lên sân vận động, đợi đến lúc đóng băng chúng tôi sẽ tới đótrượt băng sau giờ tan học, mặc những chiếc áo nỉ vừa dày vừa to, cho dù có bịngã cũng sẽ không cảm thấy đau…

Kỉ Tư Nam kể chuyện, trên môi anh nở nụ cười rạng rỡ. Ngẩngđầu lên vẫn thấy Tiểu Băng đang lóng nga lóng ngóng thay giày, liền mỉm cườicúi người xuống giúp nàng thắt dây. Những ngón tay thon dài cứ thoăn thoắt, anhvừa nói vừa thắt một cái nơ bướm khá tinh tế.

Nụ cười rạng rỡ đẹp mê hồn này khiến Tiểu Băng ngâyngất. Những đứa trẻ sinh ra ở thành phố băng giá, luôn luôn có một sự quyếnluyến đối với màu trắng bao phủ cả đất trời này, Kỉ Tư Nam thoải mái đứng dậy,xoay người một cái, cả người anh lướt uyển chuyển trên sân băng.

Anh mặc một bộ đồ thể thao màu ghi nhàn nhạt, chiếc áokhoác khoác hờ, trông anh kiêu ngạo tựa một chú thiên nga.

Giang rộng cánh tay, anh hít một hơi thật sâu cái khílạnh toát ra từ bề mặt sân băng. Luồng khí lạnh đó khiến cho sự xao động tronglòng anh cũng yên bình trở lại.

Tiểu Băng gắng hết sức để đứng được lên, nhưng cơ thểnàng cứ lắc lư không vững, nàng thử dùng cách khua khắng hai cánh tay để tìm sựthăng bằng, nhưng vẫn cứ loạng choạng đứng nguyên tại chỗ không thể nhúc nhíchđược.

Trên sân băng, Kỉ Tư Nam uyển chuyển xoay một vòng,khua chân một đường, Tiểu Băng còn chưa kịp nhìn cho rõ thì cả người anh đãgiống như một chiếc lá, nhẹ nhàng bay đến bên cạnh nàng, rồi đứng lại thật vữngvàng.

Tiểu Băng ấm ức nhìn Kỉ Tư Nam lắc đầu, mất hết tự tinvới khả năng giữ thăng bằng của mình.

- Lại đây…

Kỉ Tư Nam nheo đôi mắt lại cười thật dịu dàng, anh đưatay lên, xòe tay ra trước mặt Tiểu Băng.

Ngón tay Tiểu Băng khẽ run rẩy, hơi cuộn lại, ngướcđầu lên liền bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của Kỉ Tư Nam, nàng mím môi, rồi đặttay vào lòng bàn tay ấm áp của anh.

Đôi tay ấy tỏa ra sự ấm nóng, khi đôi bàn tay ấy nắmlấy tay nàng, trái tim nàng bỗng dâng lên một thứ cảm giác khó mà bình tĩnhđược.

Kỉ Tư Nam nắm chặt lấy những ngón tay lạnh cóng củaTiểu Băng, sau đó sải bước nhẹ nhàng lùi về sau, dịu dàng nói:

- Nào… hãy đi theo tôi…

Trong lòng Tiểu Băng thực sự rất sợ hãi, nhưng vẫnchầm chậm sải bước với cơ thể cứng đờ, bàn tay có được trọng lượng, cơ thểdường như cũng có được sự vững chắc, nàng không còn loạng choạng nữa.

Nàng thử nghiệm trượt hai bước, một bước lùi, một bướctiến.

Trên mặt băng trắng mịn, Tiểu Băng cảm thấy Kỉ Tư Namđang giữ gần hết trọng lượng cơ thể nàng, nàng cố hết sức sải từng bước từngbước một, bước chân cũng đã dần dần trở nên thoải mái hơn.

- Đúng rồi, rất tốt…

Kỉ Tư Nam mỉm cười gật đầu với nàng, sau đó đột nhiênthả một tay ra.

Tiểu Băng chỉ cảm thấy tay nàng ngay lập tức lạnh cónglại, nàng kinh ngạc quay sang, và rồi bắt gặp ánh mắt động viên của Kỉ Tư Nam:

- Chúng ta cùng đi lên phía trước nhé, được không?

Bị ánh mắt dịu dàng này nhìn tới mức hơi thở dần trởnên gấp gáp, Tiểu Băng kiên định gật đầu, sải rộng bước chân, đi theo tiết tấucủa Kỉ Tư Nam.

Nắm chặt bàn tay của người đàn ông này, cuối cùng nàngcũng có thể chầm chậm lướt đi một cách ấm áp trên sân băng lạnh lẽo rồi.

Nàng mỉm cười nhìn Kỉ Tư Nam, dường như muốn được chiasẻ niềm vui này với anh, Kỉ Tư Nam giơ tay lên gạt phần tóc mái che hết trán,chớp nhẹ đôi mắt, anh lại cong môi lên nở một nụ cười.

Nụ cười đó rạng rỡ tuyệt đẹp, phát ra thứ ánh sáng thuầnkhiết trên sân băng trắng tinh. Thấy Kỉ Tư Nam cười, Tiểu Băng càng cười lớnhơn, phát ra những tiếng khúc khích. Nhưng nàng không hề để ý thấy, khoảnh khắcKỉ Tư Nam quay đầu đi cụp mắt xuống, trong đôi mắt anh ánh lên tia nhìn có phầnbất đắc dĩ.

Lượn đi lượn lại vài vòng trên sân băng, động tácnhuần nhuyễn thành thục của Kỉ Tư Nam đã thu hút không ít sự chú ý của côngchúng. Tất cả mọi người đều dừng lại, nín thở nhìn người đàn ông đang xoaychuyển hết mình ở giữa sân băng.

Khuôn mặt nhìn nghiêng được giấu kín dưới vành mũ củaanh vẫn vô cùng khôi ngô tuấn tú, đôi môi bất giác mím lại cũng phát ra thứ ánhsáng màu anh đào nhè nhẹ.

Tiểu Băng một tay chống cắm, ngồi trên chiếc ghế gỗ ởbên ngoài sân trượt nhìn Kỉ Tư Nam đang di chuyển nhẹ nhàng khéo léo trên sângiống như một chú bướm hoa.

- Mẹ ơi, mẹ nhìn xem, anh đó trông rất giống Kỉ TưNam!

Cô bé gái khoảng tám, chín tuổi ngồi bên cạnh vừa thayxong đôi giày trượt màu hồng, cô bé không vào sân luyện tập mà chỉ chăm chúnhìn ngắm Kỉ Tư Nam không chớp mắt.

Vừa nói cô bé vừa giơ tay chỉ về hướng Kỉ Tư Nam. TiểuBăng vừa định mở miệng giải thích thì nghe thấy một giọng nói ấm áp vang lênbên tai.

- Cô bé, Kỉ Tư Nam là ai thế?

Câu nói của cô bé vừa dứt, Kỉ Tư Nam không biết từ khinào đã xuất hiện trước mặt, cười toe toét nhìn nó.

- Kỉ Tư Nam là một đại minh tinh đấy!

Cô bé gái mở to mắt, một đôi mắt tròn xoe đen láy, côbé ngẩng đầu lên, chu môi ra trả lời.

- Nhưng mà, đại minh tinh sao lại đến sân trượt tuyếtchơi chứ? Mỗi ngày bọn họ đều rất bận, có đúng không?

Kỉ Tư Nam cười nhăn cả mũi, không quên giơ tay lênquệt một cái lên chiếc mũi nhỏ nhắn cô bé.

- Vâng…

Cô bé bán tín bán nghi gật đầu, theo mẹ vào sân luyệntập trượt băng. Kỉ Tư Nam thấy cô bé đi được hai bước lại quay đầu lại vẫy tayvới anh, thế là anh lại cười dịu dàng vô tư như một cậu bé to xác.

Dừng lại một lúc, anh nhìn về hướng Tiểu Băng, sau đóngồi xuống chiếc ghế, bắt đầu tháo dây buộc giày.

- Sao không chơi nữa?

Tiểu Băng chỉ về phía sân trượt, vừa rồi Kỉ Tư Nam cònyêu thích thú lắm mà.

- Chẳng phải bị cô bạn bé nhỏ của chúng ta nhận ra rồisao?

Kỉ Tư Nam hướng về phía cô bé vừa rồi khẽ giải thích,thay giày xong, anh nhìn ngó xung quanh một hồi, lúc đó mới tìm thấy một tấmgương treo trên tường, thế là anh liền đi qua đó soi gương, bắt đầu chỉnh đốnlại tóc tai của mình.

Tiểu Băng rất tự nhiên lôi từ trong túi ra một chiếclược và hộp gel đưa cho anh.

Nàng cười nhẹ nói đùa:

- Vậy anh còn không nhanh lên, cẩn thận bị người khácnhìn thấy thì sẽ nguy to đấy!

Kỉ Tư Nam thủng thỉnh sửa sang lại phần tóc bị vểnh rangoài của mình, sau đó cười hài lòng. Ngẩng đầu lên, tinh nghịch lè lưỡi, anhquay người lại nhìn Tiểu Băng

- Em yên tâm, tôi chạy nhanh lắm!

- Vậy anh tự đi mà chạy, em phải về thu dọn hành lýđây!

Tiểu Băng nhét lược và hộp gel vào túi của Kỉ Tư Nam,cắn nhẹ môi.

- Thu dọn hành lý? Em lại phải đi đâu à?

Kỉ Tư Nam đỡ lấy chiếc túi từ tay Tiểu Băng, chớp mắt,nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc.

- Em được nghỉ phép! Đương nhiên phải đi du lịch rồi!

Tiểu Băng chớp nhẹ mắt, đột nhiên mắt nàng sáng rựclên.

- Đúng rồi, Nam, Tiểu Tình bảo em mang bản nhạc đếncho anh, em để trong túi của anh rồi, nhớ về đến nhà mở ra xem nhé!

- Em đi du lịch?

Kỉ Tư Nam trợn tròn mắt, thở phì ra

- Vậy tôi cũng phải đi!

Trong câu nói của anh có chút gì đó nũng nịu, TiểuBăng nghe xong cười tít cả mắt.

- Thời gian vừa qua xảy ra nhiều việc quá, em muốn điđể thư giãn…

Nàng thu lại nụ cười, một sự đau thương vụt lóe lênkhi nàng cụp mắt xuống.

Khi nghĩ đến hình bóng màu đen đó, trái tim nàng giốngnhư bị kim đâm vào, giật thót lại, máu trong phút chốc chảy ngược ra.

- Ừ, vậy được thôi, em đi chơi vui vẻ.

Kỉ Tư Nam mím môi, nở một nụ cười dịu dàng. Nhưng nụcười ấy bỗng trở nên trắng bệch, không còn rạng rỡ tuyệt đẹp như khi trước nữa.

Thời gian họ quen nhau thật sự rất ngắn ngủi, nhưng vìcùng trải qua những tháng ngày khó khăn nhất nên hai bên trở nên khá hợp. Thờigian ở bên nhau, họ đều có thể rũ bỏ mọi sự phòng bị, phát ra tiếng cười xuấtphát từ trái tim.

Tuy đều hạnh phúc và ấm áp, nhưng Kỉ Tư Nam hiểu, giữahai người cho dù có thân mật đến đâu đi nữa thì vẫn có một đường ngăn cách mơhồ.

Thế nên, hai người vĩnh viễn không thể đi đến trái timcủa người kia, càng không thể nói tới việc có thể dựa vào nhau, an ủi lẫn nhauvào lúc tuyệt vọng nhất.

Thực ra anh sớm đã hiểu điều này, bọn họ giống bạn bè,giống người hợp tác hơn là người yêu.

***

Sau khi hoạt động trở lại, lịch trình của Kỉ Tư Namđược sắp xếp kín mít, ngoài việc lộ diện tại đủ các thể loại quảng cáo ra, thìphần lớn thời gian anh thu âm trong phòng thu tại phòng làm việc của HướngTình, bận rộn tới mức không có thời gian nghĩ ngợi linh tinh.

Vào thời điểm mỗi ngày anh phải thức khuya dậy sớm đó,Tiểu Băng đi đến nơi nàng muốn đến nhất, nơi nàng đã sống trước khi lên năm.

Thành phố nhỏ ở ven biển phương bắc. Đi dọc con phố,nàng có thể hít thở không khí ẩm ướt mang mùi thơm nồng của biển, vào mùa đôngnhưng lúc nào cũng có những tia nắng ấm áp rơi trên bờ vai. Cảnh tượng đã xuấthiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của nàng, cuối cùng cũng trở thànhhiện thực trước mắt.

Tiểu Băng ngồi bó gối trên bãi cát, bên tai vẳng tớitiếng gió vi vu, nàng cảm thấy hơi lạnh, thế là bất giác ngồi co mình lại.

Mùa đông rất ít người đến bãi biển, người ngồi ngây rabên bờ biển thế này, càng có phần nào đó kì quái. Chiếc nhẫn đính hôn trên ngóntay áp út không ngừng sáng lấp lánh trong gió, ánh sáng chói lóa trông lại cànggiống bong bóng trong ảo giác.

Nàng giơ tay lên trước mặt, chặn lại những cơn gióbiển đang thổi tới, nhìn ánh mắt mặt trời lọt qua kẽ tay rơi trên khuôn mặt,tạo thành từng khoảng tối sáng lốm đốm, những tia sáng và tối ấy đan xen vàonhau, trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác buồn thương khó tả.

Nàng cứ thế đung đưa chiếc nhẫn đính hôn dưới ánh nắngmặt trời không biết bao nhiêu lần, mặc cho nó phát ra đủ các loại ánh sáng, đậpvào tầm mắt, chói lòa khiến mắt nàng cay cay, suýt nữa thì rơi nước mắt.

Chiếc nhẫn sáng lấp lánh, Alocasia Macrorrhizos tượngtrưng cho tình yêu trong trắng đẹp đẽ, nhưng hai người đã phạm phải lỗi lầm nhưchúng ta, còn có tư cách có được tình yêu trong sạch như thế này không?

Lỗi lầm đã phạm phải, cho dù có bù đắp thế nào, cũngkhông thể gạt bỏ những tổn thương và lừa dối tàn khốc ra khỏi trái tim.

Em sợ phải lựa chọn, bởi vì đưa ra sự lựa chọn, cónghĩa là phải nhẫn tâm dứt bỏ một cảm xúc nào đó.

Nhưng em xin lỗi, em không thể từ bỏ những kí ức thuộcvề anh ấy.

Thì ra… em đã yêu anh ấy nhiều như thế.

… ngay đến bản thân em cũng không hề hay biết.

Trong không khí thoang thoảng cái vị mằn mặn của nướcbiển, mỗi lần hít thở thật sâu nàng đều cảm thấy tràn ngập mùi vị đó, thủytriều cứ dâng lên rồi lại dạt đi không biết bao lần dưới chân nàng, cứ đổ ậplên bờ cát, nhưng lại không thể không buông tay rời đi.

Tiểu Băng cố cầm giọt nước mắt gần như sắp rơi xuống,cố gắng nói bằng một giọng bình tĩnh nhất.

- Nhưng… Đường Chính Hằng, tại sao anh… vẫn còn đếntìm tôi?

- Đỗ Hiểu đã nói hết với cô rồi?

Trong giọng nói lạnh lùng của Đường Chính Hằng có thểnghe thấy một chút xao động, Tiểu Băng cụp mắt xuống, nước mắt cuối cùng cũngtrào ra, nhanh chóng lún sâu vào cát, biến mất chỉ trong phút chốc.

Tiểu Băng không đáp lại, chỉ lặng lẽ sải bước đi thậtnhanh về phía trước. Nàng bây giờ chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức, không muốnnghe bất cứ lời giải thích nào.

- Vậy anh còn đến đây làm gì?

Tiểu Băng bước trên cát thoăn thoắt tiến về phíatrước, nàng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Đường Chính Hằng đang đitheo. Không thể tiếp tục đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng nữa, nàng gần nhưmất hết kiểm soát, hét ầm lên.

- Tôi muốn…

Đường Chính Hằng đột nhiên giật mạnh lấy cánh tay củaTiểu Băng, cái giật tay khiến bước chân nàng loạng choạng, cả người gần như rơivào vòng tay người đàn ông này.

- Tôi muốn giải thích với em.

Giọng nói của Đường Chính Hằng dịu dàng đi nhiều, nghenhư tiếng những con sóng lăn tăn trên mặt biển phẳng lặng, thủy triều cứ lênxuống dập dềnh, phát ra những tiếng dài như than thờ.

Tiểu Băng ngẩng đầu lên, hơi nghiêng đầu dò xét ngườiđàn ông trước mặt, cả người anh lạnh như một tảng băng, trong mắt anh ánh lênsự hổ thẹn, nàng thở hắt ra, sau đó mím môi lạnh lùng nói:

- Người lái chiếc xe Audi A6 ngày hôm đó có phải làanh không?

Đường Chính Hằng cụp mắt xuống, không lên tiếng, nhưngbiểu cảm trên mặt anh lại gần như là thừa nhận.

- Vậy việc Đỗ Gia bỏ tiền ra để chạy tội cho anh cóphải là thật không?

Tiểu Băng lại hỏi, nàng không muốn nghe lời giải thíchcủa Đường Chính Hằng.

- Đúng thế.

Đường Chính Hằng gật đầu, bàn tay đặt trong túi quầnsiết lại thật chặt, chiếc trâm cài áo bằng lông vũ màu trắng cộm tới mức tráitim anh nhói đau.

- Thế nên, tôi nghĩ sự việc này căn bản không cầnthiết phải giải thích gì cả.

Tiểu Băng giật mạnh tay Đường Chính Hằng ra, sau đóquay người bỏ đi.

- Đợi đã!

Giọng nói của Đường Chính Hằng đột ngột vang lên, anhnhanh chóng đuổi kịp Tiểu Băng, chặn ngay trước mặt nàng, sau đó đứng ngẩn ranhìn nàng.

Ánh mặt trời của mùa đông ấm áp chiếu lên mặt, TiểuBăng nheo mắt lại, cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, nhưng đôi mắt đỏ hoe của nàngđã bán đứng nàng.

Người đàn ông xòe bàn tay ra trước mặt nàng, dướinhững ngón tay giấu một đồ vật phát sáng, ánh sáng thủy tinh long lanh củaSwarovski bỗng chốc làm đỏ hoe đôi mắt của Tiểu Băng.

Chiếc lông vũ đó nhẹ tới mức gần như sắp bay đi mất,nó bay bay trước mắt nàng, những sự việc rất đỗi quen thuộc của ngày trước, lạilần lượt hiện về.

Trong phòng ăn yên tĩnh theo kiểu phương Tây, ngườicon gái hai mươi tư tuổi trẻ trung, người phụ nữ trung niên với nụ cười dịudàng, và người cha với nụ cười hiền từ luôn nở trên môi.

- Tiểu Băng đã thích như vậy, bố sẽ mua cho con mộtcái giống hệt như thế này…

Lời hứa chân thành của bố vang vọng bên tai, Tiểu Băngrun rẩy giơ tay ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên chiếc trâm bằng lông vũ, nhưngnàng sợ cái giây phút nàng chạm vào nó, nó sẽ biến thành những đám khói mịt mùcủa mùa đông, biến mất ngay tức khắc.

Món quà sinh nhật bố tặng cho nàng nhân ngày sinh nhậtthứ hai mươi tư đã bị nàng đánh rơi trong buổi tối xảy ra vụ tai nạn ba năm vềtrước.

Lời hứa của nàng và bố đã không kịp thực hiện, chiếctrâm cài áo giống y hệt, làm việc và chơi đàn cho thật tốt, tất cả đã hóa thànhđám bong bóng hư ảo trong phút chốc của cái đêm tràn ngập tiếng cười đó.

- Tại sao anh lại có… chiếc trâm này?

Tiểu Băng gắng gượng nói cho được một câu hoàn chỉnh,cuối cùng cũng lấy hết dũng khí cầm lấy chiếc trâm cài áo, nó rất nặng, nặnghơn chiếc trâm cài áo của ba năm trước rất nhiều.

- Tôi lái xe quay lại đó, chỉ để trả nó lại cho em.

Đường Chính Hằng thu lại ánh mắt đang dán chặt vàochiếc trâm, thứ đồ vật anh đã cất giữ ba năm, khi thấy nó quay trở về với TiểuBăng, không hiểu sao trong lòng anh lại có một cảm giác trống trải hụt hẫng.

Mối liên kết duy nhất, cuối cùng cũng đã đứt rồi.

Tiểu Băng nắm chặt chiếc trâm trong lòng bàn tay, thứđồ vật bố để lại cho nàng, nhưng nếu như không có nó, tất cả mọi bi kịch có lẽđã không xảy ra.

Có lẽ những năm qua, anh thật sự đã sống trong sự mặccảm.

Tiểu Băng lặng lẽ nhìn Đường Chính Hằng, muốn tìm kiếmmột điều gì đó hoàn toàn khác biệt bên trong cái vẻ mặt lạnh lùng băng giá củaanh. Một Đường Chính Hằng gọi nàng là “bé con”, một Đường Chính Hằng cười rạngrỡ với nàng, một Đường Chính Hằng sẽ rộng mở vòng tay với nàng khi nàng đaubuồn nhất…

Có lẽ nàng thật sự đã yêu anh một cách vô thức, bởianh luôn đem tới cho nàng sự ấm áp khi nàng yếu đuối nhất, giống như một tianắng mặt trời ấm áp trong mùa đông lạnh giá, chiếu rọi vào đáy lòng và từ đó sẽghi nhớ suốt đến hết cả một đời.

Nhưng những điều đó, e rằng vĩnh viễn không thể nàoquay trở lại!

Tiểu Băng nhắm mắt lại, từ nhỏ đến lớn, điều duy nhấtnàng ao ước đó là một mái nhà hoàn chỉnh, có sự ấm áp của mẹ, sự hiền từ củabố, cả gia đình sẽ mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau.

Nàng đột nhiên nhớ đến Cảnh Lượng, người mẹ mà nó ngàyđêm mong mỏi, bây giờ chỉ còn lại một nấm mồ cô quạnh. Ước mơ của họ, từ nay vềsau sẽ phải thực hiện thế nào đây?

Đường Chính Hằng, anh đã hủy hoại giấc mơ cuối cùngcủa bọn em.

Em nghĩ, em đã không thể tha thứ cho anh được nữa.

Nghĩ tới đây, mắt Tiểu Băng chợt sáng lên, hàng mi dàikhẽ chớp, giơ ngón tay lên quệt nước mắt.

- Tôi ở trong khu nhà nghỉ Tinh Hải bên đó…

Nàng giơ tay chỉ về phía đằng xa, mắt long lanh

- Tối nay hãy đến tìm tôi, tôi muốn… giải quyết mọichuyện.

Nói xong, nàng nhét chiếc trâm vào túi, quay người bỏđi.

Đường Chính Hằng nhìn theo hình bóng cô đơn của nàng,trong lòng anh dâng trào một sự đau thương không thể nào kìm nén nổi.

Lúc gửi tin nhắn qua MSN, trong mắt Tiểu Băng ánh lênmột sự kiên định hơn bao giờ hết, nàng biết khi đưa ra quyết định này, nàng đãkhông còn đường lui nữa rồi.

Đối phương trả lời rất nhanh, chỉ một lát sau đã gửitin nhắn tới.

- … Tối nay tôi sẽ tới đón cô.

Tiểu Băng cay mày do dự một hồi, cuối cùng run rẩy gõcâu trả lời lên bàn phím.

- Được.

“Tít tít tít…”

Có tin nhắn qua di động, Tiểu Băng thò tay với lấyđiện thoại, tên người gửi hiện lên trên màn hình lại là “Đồng Cảnh Lượng”, nàngngạc nhiên và mừng rỡ tới mức mắt sáng rực cả lên.

- Chị Tiểu Băng, tuần sau em sẽ về Bắc Kinh ăn tết, emmua quà cho chị đấy! Chị đoán xem là cái gì? Đoán đúng có thưởng nha!

Vẫn là giọng điệu tinh nghịch đó, Tiểu Băng thậm chícòn có thể tưởng tượng ra bộ dạng đáng yêu của thằng bé đang phùng mồm le lưỡiở đầu bên kia điện thoại, thế là nàng không nhịn được bật cười hạnh phúc.

Đã lâu rồi không gặp nó, chỉ thỉnh thoảng nghe ngóngđược chút tin tức từ các nhân viên ở công ty, biết được Cảnh Lượng học vũ đạochân phải dẫm lên chân trái bị Phong lỗi cười cho cả buổi tối, hoặc là PhongLỗi đánh ghi ta bị Cảnh Lượng nhảy lên nhảy xuống phá đám, sau đó hai đứa mộtlớn một bé xông vào đánh nhau một trận.

Ở nơi ngoại quốc xa xôi, tuy mỗi ngày đều luyện tập vàhọc hành vất vả, nhưng cuộc sống bình lặng và ổn định đối với bọn chúng thực ralà một niềm hạnh phúc.

Tránh xa những thị phi của giới giải trí, mới khôngphải sống trong mệt mỏi.

- Thằng nhóc này, còn tưởng em quên chị rồi chứ!

Ngón tay nàng thoăn thoắt trả lời tin nhắn, Tiểu Băngmệt mỏi nằm gục xuống bàn, vùi đầu vào cánh tay, đọc đi đọc lại tin nhắn củaCảnh Lượng. Đột nhiên cảm thấy cảm giác hạnh phúc trào dâng từ tận đáy lòng,thế là nước mắt lại không kìm chế được, cứ thế trào ra.

Người thân duy nhất trên cõi đời này của nàng, em traicủa nàng.

Để bảo vệ em, chị không tiếc bất cứ điều gì.

Thế nên cho dù vì em mà phải trở thành kẻ thù của cảthế giới, chị cũng sẽ không ngần ngại đứng về phía em, thay em chống đỡ cả thếgiới này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv