*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Dương Vĩ vẫn bị giam lỏng ở trong phòng ngủ, cả người hắn bắt đầu trở nên bức bối. Người ở bên ngoài vẫn thông báo chưa tìm được Sở Hòa.
Hôm nay là ngày cha mẹ Tiểu Ái Nhi đến, là đến để bàn bạc chuyện hôn sự. Trải qua cuộc tai nạn vừa rồi, bọn họ càng nghĩ hắn và cô đúng là sống chết đều bên nhau.
Đôi trai tài gái sắc này nhất định phải trở thành một đôi. Khiến cho hai bên gia đình đều lớn mạnh.
Mặc dù Bạch Dương Vĩ hiểu rõ chuyện Tiểu Ái Nhi cũng vì hắn mà chịu rất nhiều thiệt thòi. Nhưng hắn hiện tại đã nhận ra mình yêu Sở Hòa, mặc dù là quá muộn màn. Nhưng mà hắn muốn tìm cậu về.
Bạch Dương Vĩ vẫn ngẩn người ngồi trên ghế sofa, miệng tự lẩm bẩm.
"Cuối cùng em hiện tại đang thế nào rồi?"
Bạch Dương Vĩ xoa thái dương, quyết định lát nữa gặp mặt sẽ hủy hôn.
Hắn biết đây là việc mạo hiểm, nhưng mà Sở Hòa đánh đổi nhiều như vậy còn chưa từng tính toán với hắn. Hiện tại hắn còn chưa tìm được cậu, đó là điều mà hắn đau khổ nhất.
Tình yêu đôi lúc là mật ngọt, cũng đôi lúc là một trò cười.
Tựa như việc anh chạy tôi đuổi theo, tôi mệt rồi không đuổi nữa, anh chạy thật xa đến khi quay đầu không thấy tôi ở phía sau lưng anh nữa thì lại hối hả đi tìm.
Giữa vạn người trên trái đất, biết rõ là không có anh thì vẫn còn người khác yêu tôi. Nhưng vậy mà giữa vạn người như vậy, nếu không là anh thì tôi không thể yêu ai.
Bạch Dương Vĩ hiện tại đã thấm nhuần cái sự thật đó. Cảm giác của hắn hiện tại chính là như thế.
Giữa vạn người tôi quay đầu lại tìm em. Vậy mà khi quay lại tìm chỉ thấy toàn người xa lạ, em hòa lẫn với dòng người biến mất khỏi tôi.
Tuyệt vọng! Trống trải! Nhớ nhung là những thứ cảm xúc đang giảm giữ lấy con người của Bạch Dương Vĩ
Sở Hòa đi rồi hắn mới nhận ra thiếu cậu hắn mới là người vô dụng.
Đến cả vô tôm còn không thể lột, thức ăn bản thân muốn ăn gì cũng không thể để người khác nấu.
Những ngày dưỡng thương ở trên giường, mặc dù cơ thể đã hồi phục lại rất tốt nhưng hắn đã gầy đi nhiều.
Hôm nay cha mẹ của Tiểu Ái Nhi đến, hắn cũng muốn nói sự thật cho họ biết. Thì ra hắn mới là nguồn cơn của mọi điều rắc rối.
Bạch Dương Vĩ như kẻ có xác không hồn, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Sở Hòa.
Thậm chí Tiểu Ái Nhi tiến vào trong phòng đứng chờ một lúc lâu vẫn chứ thấy anh phản ứng.
"Vĩ...em...em"
Tiểu Ái Nhi đôi mắt ửng đỏ như vừa mới khóc xong, ngồi trên chiếc xe lăn cô vẫn không chờ được sự kích động mà gọi tên hắn.
Bị tiến gọi của Tiểu Ái Nhi lay tỉnh, Bạch Dương Vĩ quay đầu. Đôi mắt đỏ ngầu vì mất ngủ u buồn hỏi cô.
"Em làm sao vậy?"
Tiểu Ái Nhi lại khóc, từ ngày Sở Hòa đi cho đến hiện tại cô cũng không muốn tổ chức hôn lễ nữa. Cũng không muốn ở bên cạnh Bạch Dương Vĩ nữa.
Cô muốn giúp hắn tìm cậu về, bản thân cô cũng đã phạm lỗi với cậu rất nhiều.
Bạch Dương Vĩ nhìn cô từ trên xe lăn ngã xuống, tiếng khóc nức nở của cô khiến hắn cũng không thể như khúc gỗ được nữa.
Bạch Dương Vĩ đỡ Tiểu Ái Nhi dậy, lo lắng hỏi.
"Em làm sao vậy? Chẳng phải chân gần lành rồi sao? Bây giờ bỗng dưng lại cứ kích động thế này sẽ khó hồi phục lắm"
"Vĩ...em không muốn đám cưới nữa, em không muốn cưới anh nữa"
Chuyện này Bạch Dương Vĩ cũng biết rõ, Tiểu Ái Nhi từ sau lần ở bệnh viện cho đến hiện tại cả hai đều dường như không còn tình cảm gì với nhau nữa cả. Chỉ tiếc là bọn họ chưa ai mở lời trước.
Nhưng thái độ lần này của Tiểu Ái Nhi khiến Bạch Dương Vĩ có chút bất ngờ, nghi hoặc hỏi.