Khi Diệp Ngọc Tinh thức dậy vào buổi sáng, cổ vẫn còn hơi đau, nhưng mắt cá chân và cơ thể đã đỡ hơn rất nhiều. Cậu lơ mơ bò dậy khỏi giường, sau khi rửa mặt xong liền chạy đến nhà bếp.
Nhưng điều kỳ lạ là Mary luôn làm việc cần cù chăm chỉ lại không ở trong phòng bếp, Diệp Ngọc Tinh đợi một lúc mới thấy cô đến.
Mary bụm mặt bước vào, buồn bã nói:
“Ôi! Ngọc Tinh, tớ thật sự khó có thể tin vào chuyện đã xảy ra.”
Chữ “Mary” màu vàng trên mặt cô bắt đầu uốn lượn như sóng biển:
“Hans tội nghiệp của tớ, Hans tội nghiệp của tớ……”
Kế tiếp, Mary cứ lặp đi lặp lại những lời này như người mất hồn, mặc cho Diệp Ngọc Tinh có ngắt lời cô như thế nào cũng vô ích.
Diệp Ngọc Tinh nhìn Mary cứ lặp lại cùng một câu như một cỗ máy bị hỏng, trong lòng cảm thấy hơi e ngại. Mary đầu óc không tỉnh táo nên cũng không dặn Diệp Ngọc Tinh đi đưa cơm, do đó cậu đã lẻn ra khỏi phòng bếp.
Cậu nhìn thấy Lâm Chỉ trong hành lang.
Lâm Chỉ cản cậu lại:
“Đi đâu thế?”
Hắn lại nhìn thấy băng trắng quấn trên cổ Diệp Ngọc Tinh:
“Cổ cậu bị sao vậy?”
“Không có gì, đêm qua không cẩn thận bị thương thôi.”
“Đêm qua?”
Lâm Chỉ cau mày:
“Tối hôm qua có người đã chết trong trang viên đấy. Chẳng phải tôi đã nói với cậu đừng ra ngoài vào buổi tối rồi sao? Cậu đụng mặt Moore à?”
Diệp Ngọc Tinh:
“……Trò chơi yêu cầu tôi phải ra ngoài.”
[Leng keng! Đã có người chơi hoàn thành nhiệm vụ của mình!
Bây giờ sẽ tiến vào đếm ngược.
Hãy hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến trước khi trời tối: Tìm ra bí mật của trang viên.]
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút, cậu và Lâm Chỉ nhìn nhau:
“Anh cũng nhận được lời nhắc của trò chơi, phải không?”
Lâm Chỉ gật đầu:
“Phải, nhiệm vụ tôi là tìm người chết mất tích.”
Diệp Ngọc Tinh “a” một tiếng:
“Còn tôi là tìm kiếm bí mật của trang viên.”
“Bí mật?”
Lâm Chỉ tự hỏi một chút:
“Chỉ xét từ thiết lập bối cảnh của trò chơi thôi, bí mật của trang viên này rất nhiều luôn đấy.”
Diệp Ngọc Tinh kết nối lại nhiệm vụ của Lâm Chỉ, đột nhiên nghĩ đến Hans đã chết:
“Nếu là người chết, tôi đã nhìn thấy Hans vào ngày hôm qua. Anh ta bị Moore giết chết, anh muốn tìm Hans hả?”
Lâm Chỉ lắc đầu:
“Hans không phải người chết mà tôi đang tìm kiếm. Thiết lập nhân vật của tôi là thám tử được thuê về làm quản gia của trang viên để tìm ra sự thật.”
Hắn liếc nhìn cái cổ bị quấn băng gạc của Diệp Ngọc Tinh, do dự một lúc rồi mấp máy môi:
“……Lần sau đụng phải Moore, cứ hôn cậu ta một cái, cậu ta sẽ lập tức không muốn giết cậu nữa.”
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy kỳ quái mà nhìn hắn:
“Tại sao? Tần Hạc Minh cũng nói như vậy đó.”
Lâm Chỉ hơi cụp mắt xuống:
“Vậy phải nghe theo chúng tôi, nhiệm vụ của cậu, tôi sẽ tìm giúp cậu, hãy chú ý an toàn.”
–
Diệp Ngọc Tinh đi loanh quanh trong trang viên một hồi, lúc ăn cơm trưa, Mary vẫn điên điên khùng khùng như cũ, cậu cắn vài miếng bánh mì rồi chạy đi trốn Mary.
Tuy rằng hôm nay vẫn còn sớm, nhưng Diệp Ngọc Tinh đã quyết định sẽ hoàn thành nhiệm vụ cầu nguyện tại nhà thờ của Eugene trước thời hạn.
Cậu đẩy cửa nhà thờ ra, Eugene không có ở dưới cây thánh giá.
Diệp Ngọc Tinh tìm kiếm trong nhà thờ một lúc mới phát hiện ra một cánh cửa nhỏ ở phía sau, cậu mở cửa ra bước vào, nhìn thấy Eugene đang đứng đưa lưng về phía mình.
Eugene quay lại khi nghe thấy tiếng động, sau lưng y vừa hay là tượng thần, tượng thần được điêu khắc với vẻ mặt thương xót nhân từ, dưới ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ trông rất linh thiêng và trang nghiêm. Ánh nắng gần như tràn ngập căn phòng nhỏ, nhưng Eugene lại cố tình đứng ở khu vực không có ánh sáng.
Eugene nhìn thấy Diệp Ngọc Tinh thì sửng sốt một chút, sau đó mới cười nói:
“Hôm nay em đến sớm nhỉ.”
Diệp Ngọc Tinh:
“……Cha, con tới đây để cầu nguyện.”
Eugene nhìn thẳng vào cậu, đột ngột hỏi một câu:
“Cầu nguyện với ai. Với thần linh, hay với anh?”
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Diệp Ngọc Tinh, y bước đến gần cậu, bình tĩnh thong thả nói:
“Thần linh sẽ không trả lời em, nhưng anh sẽ.”
Eugene cụp mắt nhìn Diệp Ngọc Tinh, lông mi hơi cong:
“Trên thế giới này không có thần linh, chỉ có ma quỷ ăn thịt người mà thôi.”
Y khẽ cười, nốt ruồi ở đuôi mắt trái trông yêu kiều xinh đẹp vô cùng, có chút ánh sáng rơi vào mắt y, trông như đom đóm đang lập lòe dưới buổi hoàng hôn vậy, một vẻ đẹp lạ thường có thể mê hoặc lòng người:
“Em chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình, phải không? Giao dịch vẫn còn hiệu lực, em còn điều gì muốn hỏi anh không?”
Diệp Ngọc Tinh do dự một chút:
“Cuối cùng là trang viên này có bí mật gì vậy?”
Eugene cúi đầu nhìn cậu, Diệp Ngọc Tinh trong lúc hoảng hốt lại cảm thấy y giống hệt tượng thần vậy, toát ra ánh sáng thần thánh sáng chói khiến người ta kính sợ, đồng thời cũng hấp dẫn trí mạng.
Eugene chậm rãi nói:
“Khi anh là linh mục, anh không thể là một người đàn ông, không nên có dục vọng của đàn ông(*). Cho nên anh không thể chủ động hôn em được, mặc dù anh yêu em.”
Diệp Ngọc Tinh không biết tại sao Eugene lại đột nhiên nói mấy lời kỳ lạ này, cậu mấp máy môi:
“……Anh không biết gì về tôi hết, anh yêu tôi vì điều gì?”
Eugene nhìn cậu, nở một nụ cười cưng chiều:
“Anh yêu linh hồn của em, Diệp Ngọc Tinh.”
Y duỗi ra một ngón tay nhẹ nhàng ấn vào ngực Diệp Ngọc Tinh, giọng nói có chút mịt mờ:
“Người phàm chỉ nhìn thấy bề ngoài, mà bọn anh lại xuyên qua bề ngoài, nhìn thấy linh hồn bên trong.”
“Phó bản trang viên của trò chơi sắp kết thúc rồi, nếu em không tìm được đáp án trước khi trời tối, vậy thì đến đây, anh sẽ cho em đáp án. Diệp Ngọc Tinh, anh hy vọng người em nhìn thấy cuối cùng trong trò chơi là anh.”
____ ____ ____
Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối:
[Hộp đen]: Cho dù là dã thú, cũng sẽ không giết người yêu của mình.
[Hộp đen]: Câu trên là tôi đoán thôi.
–
*Nam chính trong 《Tiếng Chim Hót Trong Bụi Mận Gai》 đã từng nói: “Tôi không phải là đàn ông, tôi là linh mục.”
Ở đây Eugene đang ám chỉ đáp án cho Tiểu Tinh Tinh, nhưng có lẽ Tiểu Tinh Tinh không hiểu.
–
Đôi lời từ tác giả:
Tôi viết những nội dung kiểu này cần dùng não, logic nói chung là chết rồi, cố gắng cho trọn vẹn thôi.
Tại sao hôn một cái sẽ ổn, tôi sẽ viết sau.
- Hết chương 27-