Bên tại truyền tới tiếng kêu thảm thiết của một con mèo, tôi lập tức tìm theo tiếng kêu. Oán linh của con mèo đen trên vai tôi tỏa ra một chút khí đen lờ mờ, thân thể giống như hóa thành khí, đang không ngừng bốc hơi, cuối cùng biến mất không còn bóng dáng. Cảm giác đau đớn trên người cũng biến mất.
Con mèo này... Con mèo này là bị ánh sáng của Phật giết chết rồi sao? Nhưng tại sao tôi lại không nhìn thấy ánh sáng của Phật chứ?
"Ánh sáng của Phật? Tại sao tớ không nhìn thấy chứ?!" Tôi lại không tự chủ nhìn móng tay sắc bén của con quỷ đang đâm thủng cánh tay mình, trên ót đều là mồ hôi, những lời này đều là chui ra từ trong kẽ răng.
Thân thể của tôi rất bình thường, không như bóng đèn điện tỏa ra ánh sáng gọi là ánh sáng của Phật giống như lời Tống Tâm nói. Màu da trên cánh tay vẫn nhợt nhạt không có một chút sức sống nào, những chuyện xảy ra gần đây đã hoàn toàn làm rối loạn cuộc sống của tôi, tôi không chỉ gầy đi mấy cân mà sắc mặt cũng trở nên tiều tụy và ảm đạm. Có lúc soi gương, tôi cũng không nhận ra bản thân mình trong gương. Gương mặt tái nhợt như giấy vàng kia, căn bản cũng không có sức sống tràn trề như nhựa xuân của thời sinh viên.
Trong miệng tôi vừa mới ngừng đọc kinh phật thì lập tức, chỗ vết thương kia đau đớn giống như lan từ xương vào tim vậy. Vết thương giống như bị một loài kiến băng cắn vậy, vừa đau lại lạnh, làm cho da đầu con người tê dại muốn nổ tung.
Xem ra đọc kinh phật mặc dù chính tôi không thấy cái gọi là ánh sáng của Phật trong miệng Tống Tâm, nhưng mà tôi có thể giữ được tỉnh táo nhất định, hơn nữa còn hóa giải được đau đớn.
Ngay sau đó tôi liền phát hiện Cố Lan và Âu Vỹ thông minh hơn tôi nhiều, các cô ấy căn bản không dừng lại, trên ót đều là mồ hôi nhưng trong miệng vẫn nhanh chóng đọc kinh phật.
Cũng thật là làm khó Âu Vỹ, gò má của cô ấy bị xé một lớp da thật to, trong máu hòa trộn một vật thể màu đen từ vết thương của cô ấy lăn xuống, men theo cần cổ chảy xuống người, một vài chỗ trên miệng vết thương thậm chí còn có thể nhìn thấy mô xương ở bên trong
Như vậy thì đau đớn cỡ nào đây!
Nếu là bình thường, cô ấy đã đau đến mức giậm chân kêu to từ lâu rồi, đâu còn có tâm trạng bình tĩnh niệm kinh phật. Nghị lực của cô ấy cũng thật là đáng nể, dưới cửa chết, ngay cả đau cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng niệm kinh phật để bảo vệ tính mạng.
Trên người các cô ấy cũng không thấy bất kỳ ánh sáng nào, đang lúc tôi muốn tiếp tục niệm kinh thì Tống Tâm dùng cùi chỏ đẩy tôi một cái, nói: "Đừng ngừng, Tô Mộng, ánh sáng của Phật của cậu chỉ có người tu đạo mới nhìn thấy. Trong bốn người chúng ta chỉ có cậu niệm phật mới có ánh sáng của Phật, các cô ấy đọc chỉ mang đến tác dụng cho cậu."
Người tu đạo?
Tôi trợn to hai mắt nhìn Tống Tâm, tôi đương nhiên biết rõ, trước kia lúc ông nội Tống Tâm muốn để Tống Tâm thừa kế y bát, cô ấy nhất quyết không muốn, không đồng ý, sống chết không chịu làm một nữ sư thái. Cô ấy cảm thấy mình còn phải lập gia đình, một khi vào cửa âm dương huyền học thì cả đời này sẽ không còn nhân duyên nữa. Nhưng cách giải thích này có ý gì, tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết trước kia Tống Tâm liều chết không theo, bây giờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cô ấy đã nói mình là người tu đạo, có thể thấy ánh sáng của Phật trên người tôi.
Trong lòng tôi bỗng dừng đau đớn một cách khó hiểu, lúc niệm kinh trong lòng đều có cảm giác khổ sở. Trong lòng tôi nảy sinh một suy nghĩ, lẽ nào Tống Tâm vì tôi mà tiến bước vào đạo giáo, chính thức cùng ông nội cô ấy học tập những thứ âm dương huyền học kia?
Tôi vừa bị vấn đề này quấy nhiễu, đồng thời cũng dần dần cảm giác được có vật gì đó đang từ từ rút khỏi thân thể tôi
Tôi lập tức nhìn sang cánh tay của mình, chỉ thấy bàn tay của con quỷ kia giống như rắn, chậm rãi rút khỏi người chúng tôi.
Sương trắng đã tràn vào bên trong xe giống như một con quái vật màu trắng dáng vóc to lớn bao vây lấy mấy người chúng tôi.
Ở trong tầm mắt của chúng tôi đều không thấy rõ lẫn nhau, bên tại đột nhiên truyền đến tiếng khóc thút thít của phụ nữ, kiểu khóc này thật đáng sợ.
Tay quỷ đã đột nhiên rút ra khỏi cánh tay tôi, trong giây phút đó, máu trên cánh tay tôi chảy ra như suối. Cho dù tôi có nghị lực mạnh mẽ đi chăng nữa thì cũng niệm không được nửa chữ, cả trái tim co lại một cái, cơ thể đau đớn co quắp lại.
Âu Vỹ không khá hơn tôi chút nào, rốt cục thì cũng không nhịn được đau, bụm mặt khóc lớn: "Đau... Đau chết tớ mất..."
Tống Tâm từ đầu chỉ cuối đều không niệm kinh phật, mặc dù tôi không biết nguyên nhân nhưng tôi đó có thể cô ấy là người của đạo giáo, đạo giáo và phật giáo từ xưa đã là hai loại tôn giáo. Cô ấy là một người tu đạo, đọc kinh phật, Phật tổ cũng chưa chắc chịu phù hộ cô ấy.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trong xe chỉ còn lại một mình Cố Lan niệm phật, hơn nữa cũng bởi vì khẩn trương quá độ mà tiếng đọc trở nên vô cùng yếu ớt và khàn khàn. Trong lòng tôi đột nhiên có một dự cảm xấu, một bóng đen chợt thoáng qua ở trước cửa kính chắn gió.
Bình tĩnh nhìn lại, đó là một gương mặt tái nhợt, nửa gương mặt xương cốt vỡ vụn, lõm vào trong.
Trên mặt lại còn có một đường bánh xe rất dài, đôi mắt âm u gần trong gang tắc, huyết lệ còn đang không ngừng từ trên má chảy xuống, rõ ràng chính là quỹ nữ bị tai nạn xe cộ đâm chết. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt u oán, nhưng giống như đang kiêng kỵ cái gì đó mà không đến gần tôi hơn. Móng tay sắc bén như dao của nó đang cào trên cửa kính chắn gió.