Là Lăng Vũ Dương!
Anh ấy xuất hiện trước mặt tôi bất ngờ như vậy khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lại có chút bối rối.
Tôi lắc đầu, “Không có, anh ta… hiện giờ đang dùng thân xác của anh, thế nên cứ thích tác oai tác quái khắp nơi. Em… em chỉ là thấy có chút ghét anh ta thôi, anh không cần phải lo cho em!”
Chuyện Ác Nguyệt mạo danh chồng tôi, trêu ghẹo tôi, tôi không muốn nói với Lăng Vũ Dương. Những chuyện bị Ác Nguyệt đeo bám theo thật sự là nghĩ lại mà thấy kinh, chỉ cần nhớ đến là tôi lại cảm thấy lộn mửa.
Ngón tay của anh cầm lấy chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón tay vô danh của tôi, giọng nói lạnh lùng của anh rặn ra từng chữ một: “Thằng Ác Nguyệt này chán sống rồi! Đợi anh giải quyết hết việc ở Quỷ Vực thì tất sẽ cho anh ta biết tay. Chiếc nhẫn này có thể hiệu lệnh tất cả u hồn của U Đô, bao gồm cả Ác Nguyệt.”
“Thế liệu anh ta có cướp nhân của em không vậy?” Tôi cứ như một con ngốc ngây ngô nhìn Lăng Vũ Dương, trong đầu nhớ đến chuyện Tư Mã Thanh ngấp nghé đến chiếc nhẫn phỉ thúy này.
Trong lòng tôi vẫn còn đang do dự, có nên nói chuyện này cho Lăng Vũ Dương không.
Anh ấy ôm tôi vào lòng, nói: “Không đâu, anh ta không dám. Chỉ cần em vẫn đeo chiếc nhẫn này trên tay thì có nghĩa là em có được thân phận là người của U Đô, trên thế gian này tuyệt đối không có người nào dám cướp hết. Ở trong lòng chồng em ngủ đi một lúc, từ ngày mai trở đi, em sẽ không còn bị anh ta uy hiếp nữa.”
Không có ai dám đến cướp sao?
Vậy Tư Mã Thảnh cũng không dám đến cướp à?
Trong lòng tôi bỗng nhiên đưa ra một quyết định, chuyện Tư Mã Thanh đến nhà của Lăng Vũ Dương định ăn trộm chiếc nhẫn này, có lẽ tôi nên thô lỗ như thế này mà nói cho Lăng Vũ Dương biết.
Lúc này nói cho anh ấy biết chuyện này, anh ấy sẽ cảm giác nghi là tôi mách lẻo vậy.
Huống hồ, tôi cảm thấy Tư Mã Thanh rất có khả năng là có nỗi niềm khó nói nào đó, chỉ là chúng tôi không hề biết mà thôi. Tình cảm và lòng trung thành của Tư Mã Thanh đối với Lăng Vũ Dương là chính mắt tôi nhìn thấy!
Một khi đem sự việc này nói cho Lăng Vũ Dương biết, mà Lăng Vũ Dương thì không thể chấp nhận được nhất là việc phản bội.
Tôi cũng lo là Tư Mã Thanh từ sau sự việc này sẽ trở thành không còn bất cứ cơ hội nào ở bên cạnh Lăng Vũ Dương…
Cá nhân tôi cho là sự việc này tuyệt đối không phải là do tôi mềm lòng, mà là Tư Mã Thanh bất chấp tất cả như thế, là một nhân tài trung thành với Lăng Vũ Dương như thế, tôi không hề muốn dễ dàng mất đi cô ta. Có lẽ trong tương lai, Lăng Vũ Dương vẫn còn cần một người hết lòng trung thành, có thể giúp anh xử lý, làm việc đi lại giữa hai giới âm dương.
Tôi ngồi ở trên ghế, cả người đều nép sát vào lồng ngực rộng của anh ấy, trong lòng thì vẫn thầm suy nghĩ tính toán chuyện của Tư Mã Thanh. Không biết là tại sao, cơ thể anh rõ ràng là rất lạnh lẽo, nhưng mà ở trong lòng anh thì lại không hề cảm thấy cái giá lạnh của mùa đông.
Sáng sớm ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy.
Tôi là nằm bò trên mặt bàn ngủ, dưới đầu kê quyển sách giáo khoa mà Tống Tâm cho tôi mượn, trên quyển sách còn có một vệt nước dãi. Tôi vội vàng dùng tay lau đống nước dãi ấy đi, nếu mà để Tống Tâm nhìn thấy, cô ấy nhất định sẽ đánh đầu tôi đầy u mất.
Quay đầu lại nhìn đồng hồ trong thư phòng, đã là mười giờ rồi.
Chuyện tối hôm qua gặp Lăng Vũ Dương cứ như là một giấc mơ vậy. Tôi nhìn chiếc nhẫn phỉ thúy ở ngón tay vô danh trên bàn tay phải của mình, trong lòng vẫn còn có chút nghi ngờ về tác dụng của chiếc nhẫn, con người nham hiểm gian xảo như Ác Nguyệt, anh ta thật sự sẽ nghe theo hiệu lệnh của một chiếc nhẫn sao?
Tôi mơ mơ màng màng đi ra ngoài, trong nhà rất yên ắng.
Ba mẹ tôi chắc là đã đi làm rồi, dẫu sao mười bốn tháng giêng thì sớm đã hết ngày nghỉ lễ theo luật định. Cần đi làm thì vẫn phải đi làm thôi.
Ác Nguyệt ngồi ở trên ghế sofa, đang bóc quýt ăn, “Em yêu, tỉnh dậy rồi à? Quýt của người còn sống như bọn em quả là rất ngon, không… là quýt của người còn sống như chúng ta quả là rất ngon.”
Cho đến mỗi chuyện ăn quýt mà cái tay Ác Nguyệt này cũng có thể ăn ra một dáng vẻ lẳng lơ như thế.
Vốn là tôi muốn giơ ra chiếc nhẫn để thử xem sao, nhưng nghĩ lại thì thấy có vẻ nên thận trọng một chút sẽ tốt hơn, Ác Nguyệt chỉ là đang ăn quýt mà thôi, tôi mà giơ ra chiếc nhẫn như thế thì có vẻ là chuyện bé xé ra to.
Nghĩ như thế, tôi liền tự mình đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, căn bản là không có thời gian để ý gì đến cái tên này. Tuy là ông cụ hôm qua không nói là hôm nay phải đi đến chỗ ông học kiến thức về âm dương huyền học, nhưng mà tôi và Tống Tâm sẽ chỉ còn ở nhà từng ấy thời gian mà thôi, lát nữa tôi ăn sáng xong, nhất định là phải đi qua học vài thứ với ông cụ.
Nhìn thấy gương mặt với quầng mắt đen to đùng của mình ở trong gương, tôi thật không biết là những ngày sau này sẽ phải tiếp đựng chịu đựng thế nào đây, qua ngày mười lăm là sẽ thi lại rồi.
Bao nhiêu là môn như thế, tôi kể cả có đến mười cái đầu thì cũng không thể nào thi qua được.
Trong đầu vẫn còn đang nghĩ những chuyện lung tung như thế, tôi ở trong nhà tắm thu dọn lại bản thân mới cảm thấy bản thân mình sạch sẽ còn có vẻ giống người một tý. Đêm hôm qua thức đến nửa đêm, thật là khắp mặt đầy dầu, rửa ráy sạch sẽ xong mới cảm thấy thoải mái dễ chịu như bình thường.
Khi mở cánh cửa nhà tắm ra, vừa hay nhìn thấy Ác Nguyệt đứng ở trước cửa, anh ta nhét vào mồm tôi một múi quýt rồi hỏi tôi: “Ăn ngon không?”
“Không ngon, có tí chua. Anh tránh ra, tôi phải đến nhà Tống Tâm đây.” Tôi thì không sợ Ác Nguyệt sẽ dở trò với múi quýt, anh ta còn trông chờ tôi đưa cho anh ta tiền nữa, tôi mà chết rồi thì anh ta chẳng có chỗ nào mà kiếm được khoản tiền ấy.
Tuy rằng khoản tiền này rất có khả năng là vốn không hề tồn tại.
Ác Nguyệt hậm hực tránh sang một bên nhường một lối đi để tôi đi qua, sau đó nói ở sau lưng tôi: “Hiếm thấy ba mẹ không ở nhà, đây là cơ hội hiếm thấy, hay là chúng ta làm chuyện xấu hổ đi?”
Lông mày của tôi đột nhiên giật một phát rất mạnh, phát hiện ra cái tên Ác Nguyệt này hình như não đã trở nên không còn bình thường nữa rồi. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
Ánh mắt đầy nữ tính không đứng đắn ấy cứ như thế mà không hề che đậy đang dụ dỗ tôi.
May là tôi đối với loại đàn ông ái như thế này không hề có hứng thú, đưa tay mở cửa lớn ra, trước khi đi quay đầu lại nhìn anh ta, “Anh muốn làm chuyện xấu hổ hoàn toàn có thể đi tìm Thái Bạch đại nhân. Tôi tin là nó nhất định sẽ phối hợp rất tốt với anh đấy.”
Ở gần nhà tôi và Tống Tâm còn có mười mấy hộ gia đình khác.
Rất nhiều gia đình đều xây nhà cao bốn, năm tầng, hoặc là hai, ba tầng.
Ở đây là một khu dân cư sinh sống của thị trấn, lúc này tôi đang đi ngang qua một ngõ nhỏ của khu dân cư.
Cách đấy vài nhà đột nhiên vang lên tiếng nồi niêu xoong chảo rơi xuống đất, có một giọng đàn ông đang chửi bới vọng đến: “Đừng hòng chạy, cái con súc sinh bé tẹo nhà mày. Hôm nay tao nhất định sẽ lột da mày ra, mày lại còn dám đến đây à.”
Trước mặt là một cửa lưới màu xanh, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, uyển chuyển chui ra từ dưới cửa lưới. Nó nhìn thấy đi qua liền khựng người lại một lúc, đôi mắt màu vàng nhìn có vẻ sợ hãi.
Dẫu sao nó bây giờ hành động chậm chạp như vậy đều là vì hôm qua bị tôi đánh một đòn chú Tam Thanh Phá Tà lên trên người. Mèo là loại động vật nhớ thù hận còn rõ hơn là nhớ việc người ta tốt với nó, chắc chắn là ấn tượng càng sâu đậm hơn.
Nó nhìn vào mắt tôi một lúc, rồi “vụt” một cái chạy qua bên chân tôi đi mất.
Thân hình đầy lông lá ấy chui vào vào một cái cây đa già ở sau lưng tôi rồi biến mất. Người đàn ông trong căn hộ đó phải mất đến mười mấy, hai mươi giây sau mới đuổi ra theo, trong tay còn cầm theo một con dao, gương mặt thì hùng hùng hổ hổ.
Cái người này chính là lão Vương ở cạnh nhà trong truyền thuyết, một ông chú họ Vương, trước đây là công nhân máy tiện ở đường công nghiệp bên đấy. Sau này vì đã có tuổi, kỹ thuật không còn được như trước nên giờ đổi nghề làm bảo vệ ở trong xưởng.
Tuy rằng chỉ có hơn năm mươi tuổi, nhưng ông ta cũng đã có con cháu đầy đàn, cháu nội cũng đã năm, sáu tuổi rồi.
Tôi nhìn thấy ông ta, lấp tức lên tiếng chào hỏi, “Ủa, chú Vương, chúc mừng năm mới. Chú đây là làm sao thế? Lại còn cầm cả con dao xông ra nữa, người không biết thì lại còn tưởng là có chuyện gì xảy ra nữa ấy chứ.”
“Đều là cái con mèo thối tha vô lại ấy, lại đến nhà ăn trộm đồ. Chú mới đi vào nhà vệ sinh một cái mà nó đã ăn trộm mất miếng thịt để ở trên thớt rồi. Về sau đừng để chú nhìn thấy nó, bằng không chú nhất định sẽ băm vằm nó ra.” Sắc mặt của chú Vương này đã tím tại lại vì bực tức, gia đình ông ta điều kiện kinh tế không hề tồi, ông ta cũng rất hào phóng với cháu nội.
Mỗi lần đăng ký các lớp học bổ túc đều là loại lớp học của quý tộc, mỗi tháng mất đến hơn ba mươi triệu.
Đáng tiếc là, không biết tại vì sao lại không dung tha được cho một con mèo.
Xem ra cái con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng này đã đi thăm hỏi tất cả các nhà ở quanh đây, đến bây giờ mới thành ra chẳng khác gì chuột chạy qua đường, người người nhìn thấy là muốn đập…
Tôi thì không hề đem quan điểm đang nghĩ trong đầu nói thẳng ra mà cũng phụ họa theo một câu, “Cũng không biết là con mèo này từ đâu đến, ăn trộm hết nhà này đến nhà khác.”
“Nhìn thấy cả người nó toàn màu đen như thế, đúng là đen đủi mà.” Chú Vương hình như có vẻ không hề thích mèo đen, nhổ một bãi nước bọt lên đất rồi nói, “Hải, Mộng Mộng, trong bếp chủ còn đang nấu đồ ăn nên không nói chuyện nhiều với cháu được. Cháu mà nhìn thấy cái thứ đến nhà chú ăn trộm thì nhất định phải nói với chủ nhé.”
Tôi gật đầu chào tạm biệt với chủ Vương rồi đi tiếp.
Chủ ấy thì đi về nhà, còn tôi thì đi thẳng đến nhà Tổng Tâm, cửa nhà Tổng Tâm vẫn mở như đợi tôi đến. Nhìn thấy tôi đi vào trong cửa nhà bọn họ, Tổng Tâm vội vàng chạy đến nói nhỏ với tôi: “Tô Bồn Cầu, sao cậu muộn như thế này mới đến, đã sắp ăn cơm trưa rồi đấy, ông nội đợi cậu cả một buổi sáng.”
Tôi biết là ông cụ đợi tôi là bởi vì muốn đích thân truyền thụ cho tôi một số bí kíp lưu truyện nội bộ của phái âm. Những thứ này có một số nếu không truyền thụ trước mặt thì không thể dạy chi tiết và hệ thống được.
Nhân dịp mấy ngày này học thêm vài thứ với ông cụ, sau này đi ra ngoài có gặp nhiều chuyện thì có lẽ cũng có thể tự mình ứng phó được.
“Tớ… tớ tối qua học đến rất muộn, thế nên mới không dậy sớm được. Ông cụ không nổi giận chứ hả?” Tôi thì cũng không muốn biện giải gì thêm, có chút áy náy đi vào trong nhà của Tổng Tâm.
Chỉ nhìn thấy ông cụ đang ngồi xổm trên đất, tay cầm một con cả khô đang cho cải con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng đó ăn.
Con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng làm gì còn dáng vẻ ác độc khi ăn Tủ Nhãn Nhi ngày hôm qua, cái đầu nhỏ của nó đang cọ vào dưới chân ông cụ trông cực kỳ ngoan ngoãn. Nó ăn xong đồ ăn liền đi lòng vòng quanh chân ông cụ không ngừng, lại còn nịnh nọt kêu “meo meo” nữa.
Lúc nãy cái thứ đó chạy nhanh như chớp trước mặt tôi hóa ra là chạy đến đây.
Cái thứ này cũng không biết là thông minh hay là ngu ngốc nữa, hoàn toàn không biết ngày hôm qua nó đã phạm phải lỗi tày trời đến thế nào, suýt chút nữa là bị tôi và Tống Tâm làm thịt rồi, vậy mà vẫn còn dám chạy đến nơi này.
“Sau này đừng có mà ăn thịt lợn sống nữa, trong cải thứ đó có rất nhiều ký sinh trùng Toxoplasma, ăn vào rồi thì không tốt cho cơ thể, biết chưa hả?” Ông cụ phủi phủi bột cá khô dính trong lòng bàn tay rồi đứng dậy.
Con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng quả nhiên là thứ rất có linh tinh, có dùng đôi mắt to ướt long lanh nhìn ông cụ. Nghe ông cụ dạy bảo xong lại còn nghiêm túc chớp chớp đôi mắt tuyệt đẹp của nó. một cái.
Cái thứ đó lại còn có mắt hai mí, lông mi rất dài.
Thật là không nhìn kỹ cũng không phát hiện ra, cái thứ này từ dáng vẻ bề ngoài đến khí chất đều không khác gì với Ác Nguyệt, đều là lẳng lơ từ trong xương cốt ra.
Ông cụ tuy rằng cũng thông cảm cho cái con này, nhưng mà hôm qua Tủ Nhãn Nhi cũng đâu phải là món điểm tâm của nó đâu!
Cục tức này tôi không thể nào nuốt xuống được, ông cụ cũng càng không thể nuốt xuống.
Cho ăn xong cả khô, ông cụ chắc là cũng không muốn nhìn thấy “hung thủ sát hại chim” này thêm nữa, tỏ ra khó chịu, đạp thẳng một nhát rất mạnh, “Ăn xong rồi thì còn không mau cút đi, ông đây tâm trạng không tốt, mày tránh xa ông đây ra.”
Con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng đó không khác gì mấy với mấy con mèo hoang ở ngoài đường, người nó rất gầy gò nhỏ bé.
Bị ông cụ đạp một cái như thế, người nó lập tức bay bổng lên, ngã lăn ra cửa. Lúc bị đạp trúng, con mèo này còn kêu lên một tiếng thảm thiết, “meo!” nghe mà xé ruột xé gan.