Giọng nói của em bé trở nên yếu và mềm lại hơn, và sau đó nó dần trở nên im lặng.
Đầu ngón tay của người đàn ông này đã sớm rời khỏi bụng tôi, bụng tôi liền lạnh lẽo, trong sự lạnh lẽo còn có một loại đau đớn vô cùng.
Tôi ôm bụng, trên trán đã có chút mồ hôi. Nhưng trong đầu lại vô cùng tỉnh táo, giấc mộng này so với trước đây dài hơn rất nhiều, những thứ xuất hiện trong mộng cũng kỳ lạ vô cùng. Nhất là người thiếu niên áo trắng kia, ngón tay anh ta nhẹ nhàng chạm vào, đã có thể từ trong mộng để cho bảo bối của tôi ngủ say trong bụng.
Anh ta là ai?
Trước khi tôi kịp nhận ra, người tôi đã bị anh ta cõng trên lưng, bước chân anh ta nhẹ nhàng giống như một cơn gió. Cõng tôi chạy trên con đường đá, những ngọn núi trước mắt càng ngày càng gần, dường như dưới núi thật sự có một ngôi làng nhỏ treo những chiếc đèn lồng sáng mập mờ.
"Thả tôi xuống! Anh đã làm gì đứa bé của tôi?" Tôi thấy đập vào mắt chính là đường bao quanh của ngôi làng xa xôi trong mắt, dùng sức thật mạnh đánh lên vai anh ta.
Cũng không biết là nguyên nhân gì, sức lực trên người giống như bị thứ gì đó rút cạn, cho dù như thế nào cũng không dùng được lực. Chỉ có thể bị thiếu niên này nhẹ nhàng cõng trên lưng. Mắt thấy thôn làng xa xa càng ngày càng gần, trong lòng tôi sốt ruột, luôn cảm thấy đến nơi đó sẽ có chuyện xấu nào đó xảy ra.
Lưng thiếu niên có hơi gầy gò, nhưng không có cảm giác xương xẩu lộ ra, mà ngược lại nhẹ nhàng phiêu phiêu thật giống như một đám mây trắng như tuyết. Tôi nằm trên đó như thể đang nằm trên một miếng kẹo dẻo lạnh mát.
"Lăng Vũ Dương... Sao anh không đánh thức em dậy?" Tôi cắn môi, lẩm bẩm uất ức.
Bước đi của người thiếu niên đột nhiên chậm lại, giọng nói trong trẻo: "Cô gái, cô theo tôi đến làng, thì cô cũng sẽ không thức dậy nữa. Về sau thôn làng này chính là nhà của cô, người bên ngoài cho dù có là Đại La Kim Tiên chuyển thế, cũng không cứu được cô. Kể cả nhân vật lớn ở U Đô kia..."
Tôi nghe được điều đó thì con tim lạnh lẽo, cảm thấy cả đời này mình không còn một chút hy vọng nào nữa rồi, Lăng Vũ Dương có lẽ còn không biết tôi xui xẻo như vậy, trong mộng gặp được một thiếu niên kỳ lạ, anh ta lại còn mạnh mẽ đưa tôi đến một thôn, về sau mãi mãi ở lại trong mộng.
Thiếu niên đi tới trước một gian phòng, nhẹ nhàng gõ cửa gỗ. Cửa mới mở ra, ánh đèn bên trong liền chiếu hắt ra. Mở cửa lại là một người phụ nữ trên mặt mang nét ửng hồng, đôi mắt hồng đào quyến rũ của người phụ nữ khiến người nhìn không khỏi chạnh lòng.
Thiếu niên sảng khoái cười: "Mẹ ơi, con giúp cẩu ca mang theo vợ tới, sau này cô ấy sẽ ở nhà ở cùng mẹ..."
"Cẩu ca là ai?" Tôi hỏi trong sự lo lắng.
Thiếu niên đó nói: "Cô không thấy nó trong nghĩa trang sao? Cẩu ca của tôi là một đế vương, sau này cô sẽ phụ trách hầu hạ anh ấy là tốt rồi."
"Đừng... Không muốn..." Tôi nhìn vào cẩu giấy trong phòng, còn có ngựa giấy, tiền giấy, biết đó chắc chắn sẽ không phải là một nơi tốt để đi, nước mắt lưng tròng.
Anh ta nói, tôi đã đi vào đây thì sẽ không thể đi ra ngoài.
Kinh Phật, tôi còn có thể niệm Phật kinh. Vừa định mở miệng, thì tôi đã thấy người phụ nữ làm giấy kia cười lạnh lấy ra một cây kim thêu: "Con trai, vẫn nên khâu miệng lại. Cô ta sẽ niệm kinh, mẹ không thích nghe."
Kim như sắp đâm xuyên qua má tôi, ngay cả cơ hội khóc cũng không có.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy một bàn tay vươn ra ngoài không khí, hung hăng bóp cổ người giấy, trực tiếp đem đầu người giấy bẻ đứt gãy ném xuống đất.
“Buông cô ấy ra." Một giọng nói lạnh như băng, trực tiếp cắt đứt sự lạnh lẽo của màn đêm.
Đầu người giấy không còn, thân thể nhẹ nhàng ngã xuống đất.
Biểu tình trên mặt thiếu niên tôi không nhìn thấy, lại nghe giọng nói của anh ta vẫn nhẹ nhàng như vậy, không có nửa phần khổ sở: "Ôi trời, vừa mới tới đã ra tay giết mẹ tôi, người U Đô đều tàn bạo như vậy sao?"
Lời nói của anh ta còn chưa dứt thì cổ cũng đã bị bóp chặt, chủ nhân của giọng nói vừa rồi hừ lạnh một tiếng: "Trước mặt tôi còn dám đùa giỡn như vậy sao, sẽ không lâu nữa, tôi đến xử lý anh. Hôm nay cái chết của người đàn bà này, cũng là để cho anh thấy được một số bài học, để cho anh biết rằng người phụ nữ của tôi không ai có thể động vào được."
Từ trên không trung không hiểu sao bay xuống hai con phượng hoàng, Phượng Hoàng này nhìn quen mắt vô cùng, nhưng tôi cố suy nghĩ mãi cũng không nhớ ra là từ đâu tới. Thế nhưng cũng xuất phát từ bản năng cho nên tôi từ trên lưng thiếu niên chạy xuống, bò lên lưng Phượng Hoàng.
Thiếu niên kia không ngăn cản tôi, chỉ là anh ta vẫn ngạo nghễ đứng tại chỗ, mặt không đổi sắc khi bị bàn tay kia bóp, trong miệng nhẹ nhàng nói: "Tôi chờ anh đến tìm tôi lâu rồi, U Đô... Lăng Vũ Dương của U Đô đến sao, phải không? Thật buồn cười..."
Con phượng hoàng này dường như là loài băng phượng, trên người so với khối băng còn lạnh hơn. Thế nhưng nó không phải khối băng, sờ vào lại có cảm giác như ngọc thạch, vừa mới trèo lên đã giống như phi tiêu bay ra ngoài. Rất nhanh liền đâm vào sâu trong chân trời, trước mắt tôi tối đen, bên tai xuất hiện tiếng chó kêu loạn.
Tôi nghĩ đó là một giấc mơ mà thôi, thế nhưng tôi cũng không dám mở mắt ra. Tôi sợ đến khi mở mắt ra, bên người tôi lại xuất hiện một con quỷ khuyển, đây không phải là muốn tôi chết sao?
Chỉ cảm thấy trên trán dường như là bị người ta dùng môi nhẹ nhàng hôn, tôi theo bản năng mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt thanh tuấn của Lăng Vũ Dương đang dán vào khuôn mặt của tôi. Anh dùng một tay ôm đầu tôi, nhẹ nhàng hôn.
Ánh mắt tôi tôi trợn lớn lên, cảm giác tiếng chó kêu càng ngày càng rõ ràng, đưa tay sờ sờ miếng ngọc bội trên ngực. Bên tai lại vang lên một tiếng nói lạnh lẽo, điều này khiến tôi có chút hoảng sợ.
"Em dậy rồi sao?” Lăng Vũ Dương hỏi tôi.
Tôi nhìn đôi mắt ái muội tà dị của Lăng Vũ Dương, đột nhiên có loại xúc động muốn khóc, tôi quả vô lực trong mộng. Cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ, bây giờ rốt cục đã trở lại, mới có cảm giác thoát chết.
Ôm lấy cổ Lăng Vũ Dương, tôi chủ động hôn môi anh ấy, thân thể anh chấn động, dường như bị kích thích rất lớn. Anh nhanh chóng xoay người, đặt tôi nằm dưới thắt lưng anh: "Cô bé, em quyến rũ anh như vậy, sẽ làm tổn thương đứa bé của chúng ta đó."
"Em... Em không... Em không có ý đó! Em hỏi anh, phượng hoàng trong giấc mơ, là... Đó có phải là ngọc bích này không?" Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lăng Vũ Dương, trên đó có vết sẹo khiến bản thân tôi không thể kiềm chế được mà hỏi ra. Nói chuyện đều mang theo sự run rẩy, nhưng trong đầu tất cả đều là hình ảnh trong mộng, nghĩ đến trước mắt cũng không có tâm tư cùng Lăng Vũ Dương.
Đôi mắt Lăng Vũ Dương hơi lạnh, nhìn chằm chằm vào tôi: "Là ngọc bội, cũng là anh, không biết nói như vậy, em nghe có hiểu không. Cô bé, cho dù em có đi đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay anh."
Thành thật mà nói, lúc đầu tôi nghe điều đó cũng cảm thấy một chút bối rối. Sau đó, đột nhiên nhớ tới, Tử Anh từng nói qua, viên ngọc bội kia có hồn phách của Lăng Vũ Dương. Thì ra vào thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là Lăng Vũ Dương ở bên cạnh bảo vệ tôi, anh ấy lúc nào cũng cẩn thận che chở tôi.
Thâm tình như vậy, làm cho tôi có chút dựa dẫm, ỷ lại.
Tôi cau mày nhìn anh: "Linh hồn đã được rút một phần ra ngoài, phải rất khó khăn, nếu không... anh hãy lấy lại linh hồn trong ngọc bội đi, em sẽ đến gặp ông nội Tống Tâm học hành cẩn thận, em nhất định có thể bảo vệ mình."
"Anh không sao, chỉ có ở bên cạnh em, trái tim anh mới có thể an toàn." Lăng Vũ Dương nói rất nhẹ nhàng, lại có loại uy nghiêm không thể nghi ngờ, khiến tôi không có cách nào phản bác.
Tôi đi một chút xuống giường và nói: "Em muốn nhìn tủ quần áo."
Tôi cảm thấy mình vẫn là một người rất sợ đối mặt với thực tế, thiếu niên trong giấc mơ, có lẽ là hư cấu. Nhưng những thứ trong giấc mơ, sẽ xuất hiện trong thực tế, tôi có trốn cũng không thể trốn thoát.
Không nhìn vào tủ quần áo xem nó sẽ có những gì, tôi thực sự không yên tâm, cũng cảm thấy toàn bộ cơ thể không thoải mái. Có lẽ... Có lẽ đó là một kiểu rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
"Được rồi, được rồi." Lăng Vũ Dương không phản đối, ôm tôi đứng dậy đi đến tủ quần áo thăm dò đến cùng.
Trong tủ quần áo đã không còn quần áo, ngoại trừ một bức tượng thần thánh vừa mới được đặt để trừ tà, bên trong cái gì cũng không có. Tôi nhìn vào tủ quần áo trống rỗng, trong lòng cũng dâng lên thất vọng.
Tôi đã nghĩ rằng sẽ có "Cẩu hoàng đế" được đặt trong quan tài. Không có những vật phẩm chôn cất phong phú, thì ít nhất cũng nên có một mặt nạ vàng hoặc bất cứ thứ gì.
Trong đầu tôi suy nghĩ lung tung, Lăng Vũ Dương lại mấp máy cánh môi khẽ mở, nói: "Cô bé, tủ quần áo chắc hẳn không có thứ em muốn tìm. Anh biết em đang tìm cái gì, em có dám đi với anh không?"
Tôi ngẩng mặt lên: "Không có gì mà em không dám, chỉ là em phải đối mặt sớm hay muộn mà thôi."
Anh nắm lấy tay tôi và kéo tôi lên ban công bên ngoài phòng ngủ. Phía dưới ban công vẫn là một đàn chó đang sủa cuồng loạn, đèn trong hoa viên nhà họ Liên rất sáng sủa, có thể nhìn thấy Nam Cung Trường Mặc một đầu lông tóc trắng múa một thanh đào mộc kiếm dưới ánh trăng.
Trước kia tôi vẫn cho rằng, đạo sĩ múa mộc kiếm, đều là những người giả bộ hù dọa người. Nhưng nhìn thấy Nam Cung Trường Mặc múa kiếm, mới thấy anh ta vô cùng kinh nghiệm, có trách nhiệm và nhiệt huyết. Vẻ mặt anh ta trầm mặc nghiêm túc, trong mắt mang theo mũi kiếm nhọn sắc bén, một kiếm lại một kiếm vững chắc có lực. Gió thổi qua áo khoác ngoài của anh ta, tay áo phiêu phiêu.
Mái tóc trắng của anh ta lộn xộn trong gió, bị trăng chiếu rõ càng sáng hơn, giống như một dải lụa dệt bằng bạc. Thật không biết tóc trắng của thiếu niên này là được nhuộm mà thành hay là trời sinh chính là như vậy.
Đường kiếm đi tới nơi nào, đều có thể phá vỡ một tầng hắc ám, bên trong toát ra vô số khí đen. Những khí đen này, có lẽ chính là âm sát khí do Quỷ Vực cùng dương gian nối liền mang đến, đứng trên ban công đều có thể cảm giác được âm sát khí đánh tới lạnh lẽo vô cùng.
Từ ban công, tôi cũng có thể nhìn thấy cửa sắt ở bên ngoài biệt thự. Cửa sắt bị một người đàn ông mặc giống như ăn mày liều mạng đẩy kéo, khoảng cách quá xa tôi không nhìn thấy biểu tình trên mặt anh ta, cũng chỉ có thể nhìn thấy trán anh ta đen đều giống như nhuộm mực vậy.
"Cho tôi vào nhà họ Liên, tôi cầu xin ngài Liên... Cứu mạng tôi... Ngài Liên...” Người đàn ông hét lên, một vài thứ nhỏ bé đang cắn day nghiến vào chân anh ta. Hẳn là có mấy cái răng sắc bén cắn vào trong thịt, cho nên chảy một ít máu đỏ thẫm. Tôi nghĩ, không phải là Lâm Tuấn Kiệt chứ.
Tôi ngẩng đầu nhìn biểu tình trên mặt Lăng Vũ Dương: "Anh dẫn em ra ngoài, là để em nhìn Lâm Tuấn Kiệt sao? Tại sao không mở cửa để cứu anh ta, anh đã đưa anh ta trở lại biệt thự. Anh lại muốn xem anh ta chết ở cửa sao?"
"Cô bé, anh ta trở về hơi muộn, trước mắt cửa nhà không tiện mở ra." Giọng điệu của Lăng Vũ Dương có chút khó xử, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Lâm Tuấn Kiệt ở cửa sắt.
Một lát sau, anh nhìn về phía tôi: "Anh muốn em nhìn thấy những gì xảy ra trong giấc mơ của em, nhưng anh không nghĩ rằng em đã nhìn thấy Lâm Tuấn Kiệt."
"Những gì xảy ra trong giấc mơ..."
Tôi lặp đi lặp lại những lời của Lăng Vũ Dương, anh bảo thứ tôi xem không phải là chuyện gì xảy ra với Lâm Tuấn Kiệt ngoài cửa, mà là cái gì khác.
Ở chỗ này, nhìn thấy Lâm Tuấn Kiệt ở cửa, có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
Sau đó, những gì tôi nhìn thấy từ trong giấc mơ nhất định sẽ xuất hiện xung quanh đây!
Cái gì vậy?
Tôi hơi nhìn một cái, liếc mắt nhìn thấy bên cạnh hồ nước, một bóng người màu đen đang đứng.
Bóng người kia có dáng người phiêu dật thành nhiều tư thế, trong bóng tối, trên khuôn mặt hoa đào quyến rũ khóe miệng chậm rãi nhếch lên, dường như lại cười với tôi: "Tô Mộng... Tôi đã nói rồi, tôi muốn cô làm vợ cẩu tử của tôi."