Vòng tay này vô cùng quen thuộc, còn mang theo cả hơi thở mà tôi say đắm. Tuy không nhìn thấy mặt nhưng tôi không bao giờ nhận nhầm, tất cả mọi thứ của anh đã khảm vào linh hồn tôi từ lâu rồi.
Là Lăng Vũ Dương đến cứu tôi!
Cơ thể co quắp của tôi dần thả lỏng, xoay người lại ôm chặt lấy eo anh: “Lăng Vũ Dương, Nam Cung Trường Mặc sắp chết rồi, vì cứu em nên cậu ta mới bị thương nặng như vậy."
Ngón tay của Lăng Vũ Dương xoa nhẹ đầu tôi, lưu luyến vuốt ve mái tóc dài: "Em yên tâm, tên nhóc miệng còn hôi sữa đó sẽ không có chuyện gì đâu, có chồng em ở đây rồi."
Nghe thấy Lăng Vũ Dương nói có thể cứu Nam Cung Trường Mặc, tôi mới có thể thả lỏng một chút nhưng vẫn cẩn thật dè dặt nhìn ánh mắt uy nghiêm của anh: “Chồng ơi, em... có phải em lại gây họa rồi không?"
“Đây là tội ác của Liên Quân Thành gây ra. Chính anh ta đã hại chết vợ mình, khiến Giản Tâm biến thành ác quỷ, tim anh ta còn lạnh hơn cả nước suối U Đô." Mắt Lăng Vũ Dương mang theo tia lạnh lùng, hình như anh rất không vừa lòng với cách làm lần này của Liên Quân Thành.
Lăng Vũ Dương dùng móng tay cắt một đường lên ngón tay mình, ngón tay mềm mại uyển chuyển múa trong không khí, vẽ ra một bùa máu. Anh điều khiển bùa máu về phía Nam Cung Trường Mặc, bùa máu liền nhập vào người cậu ta ngay lập tức, trong phút chốc, máu trên người Nam Cung Trường Mặc chảy ngược vào cơ thể như một kỳ tích, các vết thương đều lành lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Năng lực này đúng là khiến cho người khác phải há hốc miệng, tựa như phép quay ngược thời gian vậy. Nhưng mà từ khi anh thành Liên Quân Dương thì không còn dùng những năng lực thế này nữa rồi. Cụ thể là do giờ đây đã có thân xác, không thể thích gì làm đấy giống yêu ma quỷ quái được.
Nghĩ đến việc Lăng Vũ Dương bị thương rồi, nhưng lại không tự mình dùng năng lực này. Tôi liền hỏi Lăng Vũ Dương: "Anh... bây giờ anh có thể dùng năng lực trước kia à?"
“Ở Quỷ Vực thì cũng gắng gượng làm được một lần, ra khỏi đây thì không được nữa." Lăng Vũ Dương nhàn nhạt nói.
Anh dùng một tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi, nhấc người tôi lên khỏi mặt đất, nhưng ngay lúc này, ở sau lưng anh đột nhiên xuất hiện một gương mặt giống như màu của nham thạch.
Hình như đây là khuôn mặt phụ nữ, nhãn cầu không hề có con ngươi, mà chỉ có mỗi lòng trắng. Đôi môi đỏ rực như máu kéo dài đến tận mang tai khiến người đối diện phải sợ hãi, trong miệng đầy những răng chó, trên người tỏa ra mùi thối rữa của thịt sống.
Người phụ nữ bò lên vai Lăng Vũ Dương, quỷ dị cười với tôi, chiếc lưỡi đỏ tươi dài như một chiếc khăn đang duỗi ra liếm lên nửa bên má không bị thương mềm mại như ngọc của Lăng Vũ Dương. Tiếng cười bị vướng lưỡi của cô ta biến thành những tiếng “u u u, khiến người nghe cảm thấy như có một luồng hơi lạnh ngấm vào trong tim vậy.
Cô ta là Giản Tâm sao?
Giờ này phút này, cô ta không khác gì một nữ quỷ thực thụ.
Thời khắc này, ngoài nỗi sợ từ bản năng ra thì tôi còn cảm nhận được sự đau lòng đến không thể thở nổi. Cơ thể không tự chủ được mà run lên từng hồi, nỗi xót xa như muốn trào ra tận họng.
"Đừng nhìn cô ta, nhìn anh này." Lăng Vũ Dương giữ chặt lấy đầu tôi, sừng sững bất động để mặc cho Giản Tâm dùng lưỡi liếm lên một bên má, mặt anh không hề có một chút gợn sóng nào. Toàn bộ sự chú ý của tôi đều đặt lên người nữ quỷ Giản Tâm.
Bất cứ lúc nào Lăng Vũ Dương cũng bảo vệ tôi, năng lực phán đoán của tôi không tốt được như anh, từ lâu tôi đã hình thành thói quen vào lúc cấp bách nhất sẽ nghe lời Lăng Vũ Dương vô điều kiện.
Tôi hít sâu một hơi, khống chế bản thân không nhìn vào gương mặt quỷ dị của Giản Tâm nữa, ánh mắt tập trung nhìn thẳng vào gương mặt sâu xa của Lăng Vũ Dương, đáp lại một tiếng: “Vâng."
Anh hôn nhẹ lên trán tôi, dùng một tay nâng mông tôi lên như một đứa trẻ, khiến cho mặt tôi đỏ như gấc. Tôi đã lớn đến tuổi này rồi mà vẫn bị người khác bế như vậy.
Lăng Vũ Dương cũng không chê tôi nặng. Cánh tay như sắt như đồng vô cùng mạnh mẽ, bế tôi mà thoải mái như đang cầm một chiếc lông vũ vậy. Anh dịu dàng ấm áp thì thầm bên tai tôi: “Tiếp theo chắc sẽ có một màn gió tanh mưa máu, nếu em sợ thì nhắm mắt lại đừng xem, đừng nghe gì cả."
“Em... em không sợ. Anh muốn đưa chúng ta ra ngoài sao? Anh muốn giết Giản Tâm đúng không?" Tôi cắn môi, nhỏ giọng hỏi. Nam Cung Trường Mặc từng nói, chỉ có giết chết Giản Tâm chúng tôi mới có thể ra ngoài.
Anh cười nhẹ, đáp: “Nhóc con, Giản Tâm là thủ lĩnh của Quỷ Vực này, chỉ có giết chết cô ta, thì ba chúng ta mới ra ngoài được."
“Thủ lĩnh á?" Tôi chả hiểu gì, Giản Tâm mới chết liền đã biến thành ác quỷ. Lại nhanh như vậy mà lên làm cái gì... Cái gì mà thủ lĩnh?
Từ “thủ lĩnh" này có ý nghĩa đặc biệt gì không vậy?
Lăng Vũ Dương không nhịn được cười: "Cái này mà giải thích rõ ràng thì cũng rắc rối đấy. Em chỉ cần biết Quỷ Vực không phải một nơi chốn cụ thể mà là một không gian. Ai mở được không gian này ra, sao chép được thế giới của chúng ta thì người ấy sẽ là thủ lĩnh của Quỷ Vực đó, nắm giữ mọi quyền lực ở đây..."
"Nhất định phải làm vậy à? Nhất định phải giết Giản Tâm sao? Cô ta đã biến thành ác quỷ, nếu còn chết nữa thì... sẽ hồn phi phách tán..." Nói thật tôi vẫn không nỡ ra tay với Giản Tâm, kể cả cô ta đã biến thành ác quỷ thì tôi vẫn mong Giản Tâm có thể vào được vòng luân hồi chứ không phải muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Nhưng tôi cũng là người nhẫn tâm đấy, nếu chỉ còn cách giết Giản Tâm chúng tôi mới có thể ra ngoài. Thì tôi... Tôi cũng không mềm lòng nữa. Người bị giam ở Quỷ Vực không chỉ có tôi mà còn có Nam Cung Trường Mặc vô tội, và cả người tôi yêu nhất trên đời này.
Lăng Vũ Dương gật nhẹ đầu, anh không hề vội vàng ra tay mà từ từ vỗ về tôi: “Nhóc con, thế giới này rất khắc nghiệt, không có việc nào là vẹn cả đôi đường cả. Cô ta không chết thì ba chúng ta sẽ phải chết. Nếu chúng ta còn ở Quỷ Vực lâu thêm nữa thì sẽ bị Quỷ Vực ăn tươi nuốt sống."
Đương nhiên là tôi hiểu, tôi biết rõ rồi mà!
Nếu mà trên thế giới này có thể vẹn cả đôi đường thì làm sao còn phải đau khổ lựa chọn. Giống như cuộc đời của Lăng Vũ Dương vậy, nhân quả xoay vòng, nếu chọn giữa Lăng Vũ Dương hoặc người khác chịu những tội lỗi thay tôi.
Căn bản... Căn bản là không có sự lựa chọn nào khác để vẹn cả đôi đường cả.
Tôi im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng: “Lăng Vũ Dương, em hiểu mà, anh có cần em phối hợp cùng không?"
Ý của tôi là đương nhiên tôi sẽ phối hợp với Lăng Vũ Dương, dùng Phật pháp mà tôi giỏi nhất để siêu độ cho Giản Tâm, như vậy có thể giảm bớt áp lực cho Lăng Vũ Dương. Dù sao thì anh không phải một linh hồn, cũng chẳng phải một đạo sĩ pháp thuật cao cường nào cả.
Lăng Vũ Dương hôn nhẹ lên trán tôi: "Lúc còn sống, ngày ngày cô ta đều ăn chay niệm Phật, lại còn từ kinh Phật hóa thành ác quỷ, không sợ bất kì Phật pháp nào cả. Nhóc con, Phật pháp của em không có tác dụng với cô ta đâu, em cứ ngoan ngoãn ngồi một bên xem là được, chồng em tự có cách giải quyết.
Tuy không nhìn vào gương mặt đáng sợ của Giản Tâm, nhưng khóe mắt tôi vẫn thấp thoáng gương mặt nhạt nhòa của cô ta. Cô ta cười quỷ dị liếm lên một bên má của Lăng Vũ Dương, vậy mà Lăng Vũ Dương vẫn không hề động đậy, thậm chí còn không thèm né tránh hay ngăn cản.
Cả cơ thể giống như một bức tượng Phật làm bằng ngọc, bình tĩnh đối mặt với mọi tà ác.
Có vẻ như Giản Tâm cũng hiểu nội dung cuộc nói chuyện của tôi và Lăng Vũ Dương, lưỡi cô ta duỗi ra thu lại như kẹo cao su vậy, xấu hổ đến tức giận mà cắn vào vai Lăng Vũ Dương một cái. Răng nanh sắc nhọn xuyên qua lớp áo của Lăng Vũ Dương, cô ta cúi đầu cười lạnh, bộ dạng này vô cùng kinh dị.
Dạo này Lăng Vũ Dương đen đủi thật đấy, hết bị quỷ khuyển cắn vào bắp chân, nay lại bị nữ quỷ Giản Tâm cắn cho một cái. Máu chảy ra không nhiều nhưng vẫn tràn ra đầy áo trắng như những vết nứt trên mặt đất vậy, khiến người khác nhìn vào mà đau lòng.
Tôi đau lòng nhăn mày lại, nhưng anh chỉ cười, lắc đầu nhìn tôi, ý là bảo tôi đừng chú ý đến hành động của Giản Tâm.
Nhiều lúc tôi cứ như một con ngốc vậy, chẳng nghĩ ra được một cách nào. Còn Lăng Vũ Dương, hình như anh ấy có khuynh hướng thích S thì phải, lần nào cũng không từ không chối để cho người ta cắn, trên mặt cũng chẳng hề có một chút gợn sóng nào cả, ngược lại thì lòng tôi đang nóng như lửa đốt đây này. Nếu mà là người khác thì đã sớm đau đến kêu cha gọi mẹ, vội vã nghĩ cách thoát ra rồi.
Lăng Vũ Dương ôm lấy người tôi sau đó cong lưng nhặt lá bùa trên mặt đất, xem xét các đường nét trên lá bùa, khóe miệng anh khẽ cong lên: “Đây là bùa chú của tên nhóc còn hôi miệng sữa kia sao?"
“Đúng vậy, em... em lấy ra từ ngực... người của cậu ta đó." Tôi đang định nói là lấy ra từ ngực cậu ta, nhưng khi nhớ lại mấy lời lung tung khi say của Nam Cung Trường Mặc, liền đổi lại ngay lập tức.
Nói dối ngay trước mặt Lăng Vũ Dương, tôi chột dạ vô cùng, không kiềm chế được mà hai má nóng rực lên. May mà Lăng Vũ Dương không chú ý đến, anh rút từ trong xấp bùa ra sáu lá bùa, những lá còn lại thì tung hết lên trời như tiên nữ thả hoa vậy, anh nói: “Dùng sáu lá bùa của tên nhóc này là đủ rồi, những thứ khác đều là dư thừa."
"Anh... đây là lãng phí, anh vứt hết bùa của tôi đi rồi... anh..." Không ngờ lúc này Nam Cung Trường Mặc đang hôn mê thì tỉnh lại, nhìn thấy cả phòng rơi đầy những bùa chú thì giận dữ: "Anh có biết tôi khó khăn thế nào mới có thể vẽ ra chỗ bùa này không...”
Vẽ bùa không dễ không phải do khó vẽ mà còn phải xem lá bùa ấy có hiệu quả hay không, ngay cả bùa chú do chính tay thầy vẽ bùa vẽ ra thì tỉ lệ thành công cũng chỉ khoảng ba mươi phần trăm, bảy mươi phần trăm còn lại đều là rác rưởi.
Trước đây tôi cũng định chăm chỉ học vẽ bùa đấy, nhưng lại bị Lăng Vũ Dương cản lại, nếu không thì theo tỷ lệ thất bại này, tôi có dùng hết máu trong người cũng chẳng thành công vẽ ra lá bùa nào mất. Vậy nên nhìn thấy Lăng Vũ Dương vứt bùa chú bừa bãi thế kia, Nam Cung Trường Mặc tức giận là đúng rồi.
“Tên nhóc kia, sư phụ cậu không dạy cậu à? Có nhiều bùa chú hay không không quan trọng, quan trọng là cái này cơ." Lăng Vũ Dương đưa tay lên gõ nhẹ vào thái dương mình: "Tôi chỉ là một người ngoài giới thôi nhưng não thì thông minh hơn cậu nhiều.”
Không ngờ ánh mắt Nam Cung Trường Mặc lại lóe lên, khóe miệng còn vương vệt máu nhưng lại lảo đảo đứng lên, cậu ta nhổ ra một ngụm máu rồi nói: “Thiên lôi địa hỏa giáp trụ phù là loại bùa phòng thân, không có tác dụng với ác quỷ đâu."
Lăng Vũ Dương chỉ cười mà không nói, anh còn không thèm nhìn Giản Tâm ở sau lưng một cái, chỉ giữ lại trong tay ba lá bùa. Ba lá khác đều đã được dán lên trán và hai má của Giản Tâm, tạo thành một hình Tam giác. Sau khi bị dán lên mặt ba lá bùa, cả người Giản Tâm cứng đờ như một bức tượng. Lăng Vũ Dương tiến về phía trước một bước, thiên lôi địa hỏa giáp trụ phủ vây quanh Giản Tâm.
Lúc sáu lá bùa tập hợp lại một chỗ thì bắn ra ánh lửa u ám đỏ như máu, đem cả người Giản Tâm vây lại ném vào biển lửa. Gặp phải hỏa hoạn, không ai có thể thoát được, Giản Tâm cũng vậy.
Mà Giản Tâm chỉ có thể vùng vẫy trong biển lửa không có chỗ nào để trốn, hình như bị ba lá bùa khống chế rồi, không thể nào chạy ra khỏi hình Tam giác ấy. Cô ta vùng vẫy trong biển lửa, cơ thể dần trở nên méo mó, da thịt dính chặt vào xương cốt, trông giống như một một cái xác khô màu khói bụi, mười ngón tay cũng khô quắt lại. Cả cơ thể bò đến mép đường viền, đốm lửa xung quanh như những con đom đóm nhỏ.
“Tôi biết người giết mẹ cậu là ai. Nếu cậu giết tôi thì cả đời này cậu cũng không thể tìm ra sự thật. Cậu... cậu mau cứu tôi... Aaaa... Tôi không thể chết được..."