Nhìn thấy Lạc Thần Tuấn, tôi cũng không biết có nên chào hỏi hay không.
Tôi còn chưa nói với Lăng Vũ Dương là tôi và Lạc Thần Tuấn đã gặp nhau, nhưng Lạc Thần Tuấn đã nói cho tôi biết anh ta là người của Lăng Vũ Dương, ngẫm nghĩ có lẽ Lăng Vũ Dương sắp xếp cho Lạc Thần Tuấn ở bên cạnh Giản Dương chắc hẳn là có mục đích nhất định nào đó.
Quan hệ này thì tốt hơn, tự tôi cảm thấy có lẽ là thời cơ thích hợp để hỏi Lăng Vũ Dương, nhưng bây giờ còn có Liên Quân Thành ở đây nhất định là khó mà nói ra chuyện này.
Tôi ôm Đào Đào uống có hơi say, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lạc Thần Tuần.
Tôi thầm nghĩ nếu Lạc Thần Tuần chủ động chào hỏi tôi thì tôi sẽ không ngại đáp lại anh ta, còn nếu Lạc Thần Tuần còn giả bộ không quen tôi thì tôi cũng không cần phải đâm chọt tình bạn bè giữa anh ta.
Từ sau khi tách ra ở quán bar, Lạc Thần Tuấn vẫn cùng đại nhân Thái Bạch lăn lộn với nhau nhỉ, chỉ là bây giờ nhìn thấy anh ta lại không nhìn thấy đại nhân Thái Bạch.
Nhớ tới đại nhân Thái Bạch chỉ đứng tới vai Lạc Thần Tuần, dáng vẻ vênh váo tự đắc tự cho là đúng kia thì đã thấy buồn cười rồi. Mấy ngày nay không có gặp con chim béo kia nên tôi có chút nhớ rồi, chắc có lẽ là quay về nhà họ Tống và đi với ông cụ luôn rồi.
Lạc Thần Tuấn là một đạo sĩ, vào cửa nhìn thấy họa hồn mặc đồ liệm cũng không ra tay bắt, đôi mắt sáng ngời híp híp nhìn chằm chằm vào vòng eo mảnh khảnh của họa hồn. Biểu cảm kia thật sự là giống như đúc lúc cùng đại nhân Thái Bạch đùa giỡn mấy cô gái xinh đẹp trong quán bar.
Bước chân họa hồn bước đi uyển chuyển, dáng người vừa mảnh khảnh mà lại yểu điệu, cô ả ngoái đầu nhìn lại nhẹ nhàng hiện lên nỗi trông mong, giữa lúc nhìn quanh sinh ra rất nhiều sự kiều mị. Ngón tay thon dài lướt qua cái cằm của Lạc Thần Tuần khiêu khích, mị nhãn như tơ: "Đạo sĩ anh nhìn lên tôi ư? Tôi còn nghĩ là anh sẽ dùng bùa để thu tôi không đó."
Tuy rằng quỷ hồn giống người, con mắt lòi ra nhưng đã vượt qua thân thể người bình thường, có thể nhìn thấy 360 độ, nhưng là do thói quen khi còn sống nên chủ yếu vẫn là thường nhìn ở vị trí hai mắt có thể nhìn thấy.
Biểu cảm trên mặt Lạc Thần Tuần gần như là sắp chảy nước miếng rồi, hình như bị họa hồn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nhưng anh ta vẫn giữ sự thanh tỉnh cuối cùng: “Bần đạo là người xuất gia, trời còn có đức hiếu sinh nên tôi chỉ thu những u hồn lệ quỷ làm xằng làm bậy, cô nương xinh đẹp tới vầy... Bần đạo... sao mà chịu cho được?"
Nhìn thấy biểu hiện háo sắc của Lạc Thần Tuấn, hình như Liên Quân Thành cũng cảm thấy mất mặt, trong con ngươi tới tận bây giờ còn chưa gợn sóng sợ hãi hiện lên một tia chán ghét, nhưng rất nhanh đã bị sự bình tĩnh thay thế. Nhưng tôi lại cảm thấy Lạc Thần Tuấn chưa hẳn là cái biểu hiện bên ngoài kia, hành động của Lạc Thần Tuấn đã có thể cầm giải thưởng của Kim Kê Bách Hoa rồi. Hồi trước anh ta và Giản Dương ở trong phòng ngủ diễn tuồng kịch kia thật sự là đặc sắc đấy, khiến tôi suýt nữa thật sự cho rằng Giản Dương là nam sắc.
Nếu không phải ở trong quán rượu tôi nhìn thấy Lạc Thần Tuấn ôm em gái kia thì tôi đã suýt xem Lạc Thần Tuấn là đồng tính rồi.
“Đạo sĩ anh nói thật dễ nghe nhỉ, đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra anh là loại phong lưu bại hoại."Ánh mắt giống như câu hồn của họa hồn nhìn lướt qua Lạc Thần Tuần, sau đó bèn vươn tay giới thiệu với Lạc Thần Tuấn: "Đạo trưởng Mã, vị này là ông chủ của tôi, còn đây là vợ của ông chủ chúng tôi, ngài là do anh của chủ chúng tôi gọi tới nên tôi sẽ không giới thiệu về ngài ấy nhiều.
Lạc Thần Tuấn gật đầu liên tục, tươi cười rồi lễ phép nhìn thoáng qua.
“Thiếu tông chủ Nam Cung sao còn chưa tới?" Liên Quân Thành ít khi nhíu mày.
Lạc Thần Tuấn gãi gãi ót: “Anh ta bảo ở chỗ cao xảy ra chuyện gì rồi mà thiếu tông chủ không thể phân thân nên bèn để tôi tới, không biết cậu cả có gì phân phó, chỉ cần bần đạo có thể làm được rồi nhất định sẽ cố gắng hết sức làm."
Dáng vẻ này của Lạc Thần Tuấn chính là giả heo ăn thịt hổ, anh ta là người của Lăng Vũ Dương mà giả vờ không biết Lăng Vũ Dương, hơn nữa dáng vẻ háo sắc rất giống, khiến Liên Quân Thành buông lỏng cảnh giác đối với anh ta.
Nhưng theo như lời nói chỗ cao kia của anh ta thì tôi biết rõ.
Chỗ cao kia chính là phòng ở của một trong chín nhân vật lớn ở thành phố Ngọc Lan, ai ai cũng gọi đó là Cao Trạch. Toàn thành có thể cướp người tranh cãi với Liên Quân Thành, e là chỉ có người ở Cao Trạch này. Dù cho có giàu nhất thì cũng không chịu nổi quan uy.
"Tôi biết anh, anh rất giống một người bên cạnh Giản Dương... Là vị đạo sĩ đó sao? Ngày hôm qua lúc ăn cơm Giản Dương có nói tới anh, hình như lúc trước ở quán bar anh tán bạn gái cũ của anh ta nhỉ? Thằng nhóc Giản Dương này, hình như rất không thích anh.” Liên Quân Thành vuốt huyệt thái dương, hình như đang nhớ lại trí nhớ nhạt nhòa nào đó, nhưng biểu cảm trên mặt anh ta vẫn cực kỳ bình tĩnh, giống như trời sinh không có cảm xúc.
Tôi nghe vậy trong lòng liền căng thẳng, không biết Liên Quân Thành cố ý giả ngu hay là thật sự không biết bạn gái cũ của Giản Dương là tôi.
Mặt Lạc Thần Tuấn lập tức thành màu xanh, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên hoảng sợ, anh ta bất an trộm nhìn thoáng qua Lăng Vũ Dương, bèn vội cười giải thích: “Hiểu lầm rồi, đây đều là hiểu lầm. Tôi là người xuất gia, sao có thể có bạn gái được. Hôm đó đi quán bar, chủ yếu... Chủ yếu là nghe người ta đồn là trong quán bar có thứ gì không sạch sẽ nên bần đạo mới đi trảm yêu trừ ma."
Trình độ nói dối này, Lạc Thần Tuấn đúng chính là miệng của Hồ Tưu, nhưng Liên Quân Thành nhắc đến mấy cái này, tôi cảm thấy là không có dụng ý gì.
Tôi nghe thấy chuyện quán bar thì có dự cảm chẳng lành. Tôi và Tống Tâm ở trong quán rượu không chỉ bị một tên đàn ông cao to vạm vỡ đùa giỡn mà còn gặp phải người mà cả đời này tôi không muốn gặp – Giản Dương.
Ngày hôm đó Giản Dương cúi đầu nhận sai với tôi, muốn tôi tha thứ cho sự phụ bạc này của anh ta.
Lăng Vũ Dương nhếch môi, trong mắt mang theo vẻ sát phạt, hình như anh đã đoán được lời kế tiếp mà Liên Quân Thành muốn nói là cái gì.
"Hiểu lầm ư? Không thể nào? Lúc ấy ở quán bar có rất nhiều người nhìn thấy đạo trưởng Mã kia mà, nghe nói người bạn gái của anh còn có hơi giống em dâu.” Liên Quân Thành chậm rãi nói, từng câu từng chữ đều là muốn chọc tức Lăng Vũ Dương. Tôi không sợ Lăng Vũ Dương hiểu lầm tôi, tình cảm tôi dành cho anh, anh cũng biết, nhưng tôi thật sự không ngờ chuyện gặp phải Giản Dương ở quán bar lại bị người ta lấy ra và cho là nhược điểm, trở thành công cụ để làm nhục nhã chồng của mình.
Đúng lúc này, khuôn mặt lạnh lùng phẫn nộ trước kia của Lăng Vũ Dương nghe xong một câu nói sau cùng của Liên Quân Thành thì ngoài dự đoán mọi người chậm rãi giơ lên khóe môi, nụ cười kia mang theo một chút tà dị cùng âm trầm.
Anh đứng lên, thân hình cao lớn ngạo nghễ đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào Liên Quân Thành: “Hôm nay anh trai tới chính là để làm tổn thương vợ của tôi đúng không? Em ấy là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép bất cứ ai tổn thương em ấy nửa phần, dẫu cho anh là anh trai ruột của tôi.”
“Nếu em không muốn nói chuyện em dâu đội nón xanh cho em thì nhắc đến chuyện em về nhà cùng anh nhé? Khi ba còn sống, nguyện vọng duy nhất chính là đón em về nhà đoàn viên. Gương mặt Liên Quân Thành vẫn bình tĩnh, trực tiếp bỏ qua Lạc Thần Tuấn.
Lông mi của anh ta vừa nhấc thì đã lạnh lùng nhìn thẳng vào Lăng Vũ Dương, câu nói trong đó cực kỳ châm chọc, lợi dụng chuyện của tôi và Giản Dương làm nhục Lăng Vũ Dương.
Trong nháy mắt vừa dứt lời, Lăng Vũ Dương đã đạp một cước lật bàn trà, anh giống như một con dã thú đang phẫn nộ, nhưng mà loại tức giận này là lạnh lùng mà tàn khốc, phối hợp với vết sẹo bỏng dữ tợn trên mặt giống như một con dài mảnh nào đó đang bò trên mặt Ngô Công.
Tôi nhìn Lăng Vũ Dương, có hơi giật mình, trong đầu hơi trống rỗng.
Có vài chuyện xưa bị người ta đào lên hết lần này tới lần khác, và lại mỗi lần như một điều xúc phạm đến tôi. Cảm giác giữa tôi và Giản Dương giống như ác mộng, dây dưa cả cuộc đời của tôi.
Lăng Vũ Dương giết hết tất cả mọi người ở nơi này cũng là việc dễ như trở bàn tay, nhưng anh với tư cách là Liên Quân Dương thì không thể dùng loại năng lực này để giết người. Hình như anh đang cố gắng khắc chế sát ý tiết ra bên ngoài, ngón tay cuộn lại thành nắm đấm, khí thế toàn thân khiến cho không khí cũng trở nên lạnh lẽo.
"Thẹn quá hóa giận rồi hả?" Liên Quân Thành ném đi trong tay thuốc lá, cũng đứng dậy. Anh ta vung tay, nói với Lạc Thần Tuấn: “Đạo trưởng Mã, sao còn chưa ra tay mời cậu hai về nhà thế."
"Bần đạo chỉ biết bắt quỷ hàng yêu, sẽ không bắt người." Ánh mắt Lạc Thần Tuấn cot rụt lại, dĩ nhiên là từ chối rồi.
Liên Quân Thành nhìn thấy Lạc Thần Tuấn không ra tay, giọng nói lạnh lùng nói: “Anh thu dọn sạch sẽ mấy thứ bẩn bên trong này của anh ta thì hiển nhiên sẽ có người bên ngoài đến mời cậu hai về.
Lạc Thần Tuấn nhìn họa hồn, căng thẳng nuốt nước bọt.
Họa hồn cười khanh khách không ngừng: "Ngay cả đạo trường Mã cũng là cái hàng nhập lậu, ngay cả con bé Đào Đào cũng không mang đi được."
Đào Đào quá bé nhỏ, lấy trình độ của Lạc Thần Tuấn thì thật ra một trăm Đào Đào cũng mang đi được, nhưng Lạc Thần Tuấn lại giả vờ mình cực kỳ tầm thường không có năng lực, cũng không sợ đập phá nhãn hiệu của mình, cúi đầu nói: "Đúng đúng đúng, ngay cả Đào Đào cũng không đánh lại. Cậu cả nhà họ Liên tuyệt đối đừng làm khó tôi..."
Nhìn thấy biểu cảm âm trầm trên mặt Liên Quân Thành, tôi biết ngay cái tên này muốn chọc tôi giận nổ tung, chỉ có điều là vì cái gọi là mặt mũi nên ẩn nhẫn không phát tác.
Đầu tôi đột nhiên trống rỗng, bị người ta vu hãm nhưng lại không có trong trạng thái tỉnh táo để phản bác lại.
Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu điều khiển tôi đứng dậy chủ động cầm bàn tay lạnh như băng của Lăng Vũ Dương, nói từng chữ một: “Tôi và Giản Dương sớm đã chẳng còn nửa phần tình cảm, anh trai với tư cách là chủ nhân một gia tộc, cả ngày nhai đi nhai lại mấy cái này, có phải đã làm mất thân phận rồi không?"
Có một số việc tôi nên dũng cảm đối mặt, giữa tôi và Giản Dương chẳng còn cái gì, thật sự là chẳng còn cái gì, thanh giả tự thanh, người khác muốn tạo mấy lời bịa đặt, chẳng lẽ tôi còn có thể quản được miệng người khác sao?
“Anh hai, tôi sẽ trở về với anh." Lăng Vũ Dương vẫn luôn im lặng không nói lời nào, thái độ thâm trầm khiến người khác không đoán ra rốt cuộc trong lòng của anh đang nghĩ gì. Hai con người uy nghiêm hiện lên sát ý càng làm cho lòng người lạnh lẽo. Thế nhưng anh không nói gì thì cũng may, vì vừa nói chính là khiến ai nấy cũng đều kinh ngạc: “Nhưng tôi có một điều kiện, Liên Quân Thành, anh buộc phải đồng ý với tôi. Tôi ở nhà họ Liên các anh bao ngày thì cũng không sao hết, cho dù là khiến tôi ngày nào cũng phải gặp cái thứ đáng ghét là anh thì cũng không sao hết."
Từng lời từng chữ mang theo huyết sát, biểu đạt sự chán ghét với Liên Quân Thành tới cùng cực. Chẳng qua là Liên Quân Thành cũng không tức giận, bình tĩnh hỏi: “Điều kiện gì?"
“Chấp nhận vợ của tôi tiến vào nhà họ Liên, cho em ấy sự tôn trọng đáng lẽ phải có, xem em ấy là người nhà. Nếu có người làm tổn thương em ấy thì anh cũng phải bảo vệ em ấy." Giọng điệu Lăng Vũ Dương nói rất lạnh, giống như là mưa đá rơi xuống mặt băng. Không có lạnh nhất chỉ có lạnh hơn.
Nhưng trong lòng tôi lại ấm, ngửa mặt nhìn bên mặt lạnh lùng bướng bỉnh của anh, chợt cảm thấy Lăng Vũ Dương thật sự là vô cùng tốt với tôi, mỗi một việc anh làm đều không nói rõ lý do nhưng đều là vì tôi. Bây giờ cũng vì tôi mà không ngờ còn phải về nhà họ Liên. Tôi chỉ sợ rằng nhà họ Liên sẽ mời vị thần nào đó khiến anh bị thương, tôi bèn giữ chặt tay của anh, lắc đầu liên tục. Tôi không mong anh sẽ mạo hiểm đến nhà họ Liên, tôi có vào nhà họ Liên hay không căn bản cũng không sao hết, chỉ cần có thể ở bên anh là được rồi. Nhưng Lăng Vũ Dương chỉ ôm cái ót của tôi, khẽ hôn xuống, đầu ngón tay vuốt ve lưng của tôi. Tôi cảm thấy có dòng điện tê dại chạy qua toàn thân, không nhịn được ngả vào đầu vai của anh, đôi mắt mang theo cao ngạo và lạnh băng của anh ẩn sâu trong đó là sự cưng chiều và lưu luyến tôi.
Tôi cắn môi, tôi đã hiểu, anh bảo tôi hãy tin anh.
Nhưng tôi không rõ, vì sao anh muốn để nhà họ Liên biết tôi, thậm chí còn không tiếc hạ thấp tư thái của mình mà trở về nhà họ Liên, là vì để cho con chúng tôi nhận tổ quy tông sao?