Người này trên mặt mang theo mặt nạ màu trăng non, trên người mặc một hoa phụ cổ đại màu đen.
Cổ tay áo có đường viền thêu hình rồng và kim tuyến, ngọc đai màu tím buộc nơi thắt lưng, mang cho một ngọc bội phượng hoàng. Cơ hồ là giống như đúc với mảnh ngọc bội mà Lăng Vũ Dương đưa cho tôi và tôi đang đeo ở ngực. Nhưng mà cái ngọc bội này của anh ta là màu đỏ ấm, mang theo ánh sáng đỏ chói mắt.
Bề ngoài ngọc bội như có chất lỏng đang chuyển động, ánh sáng xoay tròn màu trông rất đẹp mắt.
Một sợi tóc dày không có gì trói buộc rủ xuống hai bên mặt nạ, dài đến tận cái ngọc đeo màu tím đậm kia. Anh ta là ai vậy?
Vì sao lại có cái ngọc bội giống như đúc với Lăng Vũ Dương, chẳng lẽ la hai người bọn họ có quen biết?
Nhưng mà trước mắt, mặc kệ bọn họ có quen biết hay không, nhìn ánh mắt tham lam của người đàn ông dưới mặt nạ thì tôi chỉ biết, người này đã rất quyết tâm muốn đem tôi và Tư Mã Thanh làm thành cái gọi là phân bón.
''Hoa... phân bón hoa là cái gì?'' Tôi sợ hãi tới cực điểm, cảm giác mí mắt của mình giật điên cuồng, nhưng vẫn kiên trì biết rồi mà còn cố hỏi rõ cái phân bón trong miệng người đàn ông này là cái gì.
Tôi chỉ tò mò, phân bón trong miệng anh ta có phải là cái giống như tôi đang hiểu không.
Trong ấn tượng của tôi phân bón chính là thứ màu đen hữu cơ chôn vào đất được bán trong siêu thị.
Dưới mặt nạ màu trăng non, đôi môi người đàn ông lộ ra, dường như đang kéo lên để lộ một nụ cười lạnh như băng mà lại biếng nhác. Tay áo màu đen của anh ta nhẹ nhàng vung lên, anh ta ném mấy hạt châu đang phát sáng xuống bùn đen. Hạt châu phát ra ánh sáng màu xanh ngọc, cơ hồ chiếu sáng lên tất cả mảnh đất màu đen này.
Vào giờ phút này tôi mới hiểu được vườn Mạn Châu Sa Hoa mà lúc nãy anh ta nói rốt cuộc là ý gì, cứ cách một khoảng, sẽ có một nữ thi hở bụng. Tất cả đều là phụ nữ có mang thai sáu bảy tháng, đáng thương là đứa nhỏ trong bụng còn chưa được sinh ra, sẽ chết ở trong cái vườn hoa cổ quái này.
Đập vào mắt có thể thấy được, ngoài miệng của những người phụ nữ này, đều có đoá hoa nhỏ mềm mại mọc ra.
Lại cách một khoảng lớn, là lại có thể thấy con bù nhìn chứa bộ xương khô. Chỉ cần trên bầu trời có du hồn muốn tới gần hút hương khí trên mấy đoá hoa, mỗi khi mà cứ đến gần bù nhìn là y như rằng sẽ hoảng sợ bay đi. Đám bù nhìn này, hoá ra là dùng để khu đuổi những du hồn tới gần, tác dụng cũng không khác biệt lắm với bù nhìn đuổi chim phá hoại mùa màng trên dương gian.
Đám đất đen này cực kỳ giống với tròng hoa trên ruộng.
Hoá ra đất ở U Đô không chỉ có địa chủ giống với dương gian mà vùng đất u ám hoang vu này đại khái là địa bàn của người đàn ông đeo mặt nạ này. Anh ta dùng vùng đất này để gieo trồng cái gọi là Mạn Châu Sa Hoa, mà chất dinh dưỡng để nuôi cây hoa này, chính là thi thể lạnh như băng của những người phụ nữ đang nằm trên đất.
Người đàn ông đeo mặt nạ này quả nhiên là biến thái tới cực hạn, trong vùng đất này có vô số nữ thi, làm người ta thấy mà hoảng sợ. Chỉ vì nuôi sống những bông hoa nhỏ, vậy mà anh ta lại sử dụng xác chết của những người phụ nữ mang thai, thủ đoạn tàn nhẫn đến cỡ nào.
Người đàn ông đeo mặt nạ làm chuyện biến thái như vậy, nhưng dường như thế này trong mắt anh ta chỉ là rây ria. Anh ta nho nhã bắt tay sau lưng, giọng điệu thản nhiên nói: ''Hiện tại biết phân bón là gì rồi chứ? Trở thành phân bón trong vườn hoa của tôi, là vinh hạnh của cô.''
''Anh muốn đem người làm thành phân bón, còn cảm thấy đó là vinh hạnh, anh... Anh cũng quá biến thái rồi đó?!'' Tôi thấy mấy nữ thi này chắc rất hận người đàn ông đeo mặt nạ, lại là cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn, mỗi lúc mà nghĩ đến lại muốn ói hết mấy thứ trong bụng ra một lần nữa.
Đáng tiếc tôi đã ói trên xe buýt rồi, bây giờ chỉ có thể nôn ra chút mật vàng.
Tư Mã Thanh dường như cũng vô cùng sợ hãi người đàn ông đeo mặt nạ này, ngón tay lạnh lẽo mà thon dài nắm thật chặt cổ tay của tôi, dường như là ám chỉ tôi đừng có tranh chấp với người đàn ông này. Cô ta khom người thật sâu, cung kính nói: ''Chúng tôi không cố ý xông vào nơi của ngài, là có người hãm hại chúng tôi đi vào đây. Chúng tôi đi U Đô, trên xe gặp một con quỷ... mang thai, mới có thể bắt buộc xuống xe. Còn mong ngài thứ tội, thả chúng tôi rời đi.''
Ý cười trên mặt người đàn ông kia càng đậm: ''Người bên ngoài đi đến chỗ của tôi đều đi đường vòng, các người lại ưu tiên đến chỗ tôi làm khách. Mặc kệ có phải đi lầm hay không, đã đến đây rồi thì mãi mãi ở lại đây đi, nếu không người khác lại cười tôi là một địa chủ không tận tình.''
Càng nghe người đàn ông này nói, trong lòng tôi càng thêm hoảng sợ.
Tôi kéo kéo hóc áo của Tư Mã Thanh, hạ giọng đề nghị nói: ''Tư Mã Thanh, chúng ta chạy đi, nếu cứ tiếp tục ở đây thì sẽ bị bắt làm phân bón mất.''
''Chạy? Cô có biết anh ta là ai không mà nói chạy.'' Tư Mã Thanh cười lạnh một chút.
Anh ta là ai thì sao tôi biết được?
Tôi tới U Đô tổng cộng có hai lần, quỷ hồn các người ở U Đô, các người không giới thiệu ai thì sao mà tôi biết.
Tư Mã Thanh không giới thiệu thân phận của người đàn ông kia cho tôi, chỉ là nhíu mày, nói với người đàn ông đeo mặt nạ: ''Tìm phân bón cũng không quá khó, tôi thường xuyên hành tẩu hai giới âm dương, thứ này dễ như trở bàn tay. Hôm nay nếu như ngài để tôi rời đi, tôi nhất định sẽ báo đáp ngài gấp bội.''
Nghe Tư Mã Thanh nói lời này, cô ấy là muốn đến dương gian để tìm phụ nữ có thai, dâng cho người đàn ông biến thái này.
Lòng tôi cảm thấy được Tư Mã Thanh có thủ đoạn thật sự tàn nhẫn, có thể trơ mắt là vì bản thân mình mà hi sinh người khác, giây tiếp theo chúng tôi có thể sẽ bị người đàn ông biến thái này làm chất dinh dưỡng cho Mạn Châu Sa Hoa, cũng không thể làm gì được.
Miệng là nói không nên, trong lòng tôi cũng như lửa đốt muốn rời khỏi đây thật nhanh, tôi cũng không muốn làm cái gọi là phân bón. Nếu anh ta đồng ý điều kiện của Tư Mã Thanh, tôi sẽ đồng ý cắn rứt lương tâm đi theo Tư Mã Thanh trước đào tẩu rồi nói sau.
''Trong bụng cô ta là âm thai, cô tính lấy vật tục tằng mà trao đổi với tôi sao?'' Người đàn ông mang mặt nạ tựa hồ có một loại năng lực mà người thường không thể hiểu được, dưới chân nhẹ nhàng bước tới từng bước, đi tới trước mặt tôi và Tư Mã Thanh: ''Làm thân thể cô ta biến thành linh thi, nhất định là có thể làm cho hoa của tôi nở rất đẹp.''
Bàn tay lạnh như băng của người đàn ông sờ lên bụng tôi, tôi liền cảm giác bụng của mình va phải một tảng băng vô cùng lạnh lẽo. Cả cơ thể vô vùng căng thẳng, không dám cử động dù chỉ một chút, bởi vì tôi biết mạng sống của tôi và cục cưng đều nằm trong tay của người đàn ông này. Anh ta chỉ cử động một đầu ngón tay, chúng tôi sẽ chết chắc.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, định niệm Phật kinh để doạ sợ người đàn ông này lui ra, sau đó lôi kéo Tư Mã Thanh chạy trốn. Lại không nghĩ rằng Tư Mã Thanh đã nói trước: ''Nếu ngài muốn giữ cô ta lại làm phân bón, vậy thì ngài cứ việc giữ lại. Tôi... hiện tại tôi là linh thể, cũng không có mang thai, ngài giữ tôi cũng vô dụng.''
Nghe được lời nói lạnh như băng của Tư Mã Thanh, tôi thật sự có cảm giác một dao xuyên ngực, cảm giác lạnh lẽo thấu tim gan.
Tư Mã Thanh ở trên xe buýt kể chuyện xưa giúp tôi, vào thời khắc khó khăn nhất, chung quy cô ta vẫn bán đứng tôi. Quan hệ giữa tôi và Tư Mã Thanh vốn không sâu, tuy nhiên hiện tại cô ta bán đứng tôi, trong lòng tôi vẫn cảm giác rất khó chịu.
Chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Tư Mã Thanh sờ soạng trên người tôi một chút, tìm được hai bình thu hồn kia. Ngay cả xem cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, xoay người bỏ chạy như một cơn lốc xoáy.
''Không thể tưởng tượng được cô là một người bán bạn cầu vinh đấy!'' Người đàn ông kia lạnh lùng nói với Tư Mã Thanh, hừ lạnh một tiếng, anh ta chậm rãi vươn một bàn tay, một sợi dây tơ hồng liền bắn từ trong tay áo ra. Cái sợi tơ hồng kia có tốc độ còn nhanh hơn so với tốc độ chạy trốn của Tư Mã Thanh, trực tiếp quấn lấy vòng eo của Tư Mã Thanh kéo Tư Mã Thanh bay trở ngược lại.
Tư Mã Thanh bị kéo trở về, nhưng tôi lại chẳng có cảm giác vui sướng khi người gặp hoạ. Tuy rằng cô ta phản bội tôi, lại cầm lấy bình thu hồn trên người tôi, muốn đi cứu Lăng Vũ Dương.
Đầu ngón tay của người đàn ông này nhẹ nhàng nâng lấy cằm của Tư Mã Thanh, cư nhiên lại hôn lên trên mặt của Tư Mã Thanh một cái: ''Tôi biết cô là ai, cô là thuộc hạ của thằng nhãi Lăng Vũ Dương kia. Tư Mã Thanh, mấy năm nay cô thường xuyên xuất nhập U Đô và dương gian, thanh danh của cô ở đây cũng không nhỏ.''
''Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra, nếu anh đã biết tôi là thuộc hạ của ai thì tốt rồi. Tôi cũng không biết anh là ai, anh ở âm phủ tuy có địa vị lớn, nhưng chắc anh cũng phải nhường nhịn ông chủ của tôi ba phần nhỉ. Tử Anh, còn không... mau thả tôi rời đi.'' Tư Mã Thanh ban đầu còn có chút cung kính với người đàn ông này, giờ phút này thì đang mang vẻ mặt tức giận. Cô ta dùng sức né đầu mình ra, lại bị người đàn ông này gắt gao bắt lấy cằm.
Tử Anh!
Đây chính là tên của người đàn ông, tuy rằng tôi nghe cảm thấy rất quen tai, nhưng ngẫm lại hẳn là cảm giác sai. Tư Mã Thanh hẳn là biết thân phận của người đàn ông này, anh ta thậm chí biết chúng tôi có quan hệ với Lăng Vũ Dương. Hiện tại nói ra thân phận của Lăng Vũ Dương, quỷ ở U Đô, cho dù như thế nào cũng phải cho anh một chút mặt mũi?
Trước mắt tôi sáng ngời, nghĩ thầm lúc này hẳn là mình sắp được cứu rồi?
Gương mặt trong mặt nạ hiện lên một tia sát ý, nghiêng cằm của Tư Mã Thanh sang một bên, giọng nói càng lạnh lẽo: ''Tôi xưa nay yêu cái trong sáng, sao tay có thể bẩn?''
''Tử Anh, tôi không rảnh múa mép khua môi với anh. Lần này vào nhầm chỗ của anh, là tôi không đúng, nhưng cô ấy là vợ của ông chủ chúng tôi. Trong bụng cũng là đứa bé của ông chủ chúng tôi, tôi... tôi khuyên anh nên thức thời chút.'' Lúc Tư Mã Thanh dùng giọng điệu lạnh lẽo nói cha đứa bé trong bụng tôi là ai, trong ánh mắt người đàn ông này như lạnh lẽo đến cực điểm, ánh mắt làm cho con người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Anh ta quan sát đánh giá tôi, thì thào hỏi: ''Tư Mã Thanh, cô không gạt tôi đấy chứ? Lăng Vũ Dương sẽ thích loại phụ nữ không ngực không mông này?''
Không ngực không mông?!
Tôi cũng đã từng nghe Ác Nguyệt nói tôi như thế.
Bây giờ lại nghe người đàn ông đeo mặt nạ này nói, làm đầu tôi chảy đầy hắc tuyến.
Tôi nhổ vào, phì, những tên quen biết Lăng Vũ Dương đều cảm thấy rằng tôi không xứng với anh ấy?! Nhưng tại sao anh ấy lại cố tình chọn tôi?
Ngoài dự đoán của mọi người chính là giọng nói non nớt của trẻ con vang lên: ''Ông chú này, không được nói mẹ tôi không ngực không mông. Mẹ tôi là người đẹp nhất trên thế giới này...''
Vừa nghe thấy tiếng nói non nớt của cục cưng, thằng bé không cho phép người khác nói tôi không ngực không mông, tôi có chút dở khóc dở cười, trìu mến vuốt bụng của tôi. Đứa nhỏ kia lại quật cường bay ra, cơ thể mang màu sáng trắng nổi trên không trung, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn người đàn ông đeo mặt nạ.
''Dáng vẻ của ông chủ các cô rất đáng ghét, không nghĩ tới đứa con lại đáng yêu như vậy.'' Cái người đàn ông mang mặt nạ kia vân vê ngón tay trỏ và ngón tay cái, bắt lấy một chân của cục cưng, rồi kéo bé vào trong tay.
Cục cưng cư nhiên trở mình một cái, tay nhỏ bé bắt lấy ngón tay anh ta, rồi há mồm hung hăn cắn một ngụm vào tay người kia. Ngón tay của người kia giống như là từ tảng đá, cư nhiên không biết đau, còn sờ sờ đầu của cục cưng đùa nó: ''Thằng nhóc này, nếu ngươi có thể cắn đứt tay ta, ta sẽ tạm tha của mẹ ngươi đấy. Nếu cắn không đứt, ta sẽ lấy cô ta làm thành phân bón.''
Đứa nhỏ bình thường, đại khái là răng sau này mới dài ra. Cục cưng của tôi là một linh thể, răng trong miệng có khi nhìn thấy có khi không, có khi còn có thể biến thành hình dạng nhọn hoắt khủng bố. Thằng bé liều mạng cắn ngón tay của người đàn ông, lại sao cũng cắn không nát tay anh ta.
Rồi đột nhiên, ánh mắt người đàn ông đeo mặt na trở nên lạnh lùng, xoa thái dương của cục cưng, lạnh lùng nói: ''Cũng không biết nếu ta bóp nát não của ngươi ra, thì cha ngươi có đau lòng không?''
Nghe thấy một câu biến thái như thế của anh ta, lòng tôi giống như bị búa ta đánh trúng, đau đến nỗi tôi quên hết mọi chuyện, trong đầu tôi bây giờ chỉ có an nguy của cục cưng.
''Cái tên biến thái này, buông bảo bảo của tôi ra.'' Tôi cắn chặt răng, đã lớn tiếng niệm kinh Phật: ''Tu bồ đề, chúng sinh người, Như Lai nói phi chúng sinh là danh chúng sinh!''
Lúc này tác dụng của kinh Phật được thể hiện một cách thần kì, tôi nhìn thấy ngón tay của mình chậm rãi tản mát ra ánh sáng màu vàng. Theo từng chữ kinh phật mà tôi niệm ra, ánh sáng màu vàng càng ngày càng sáng rõ.
Ánh mắt của người đàn ông đeo mặt nạ kia vẫn luôn lạnh lùng, giờ phút này bỗng trở nên cực kỳ cuồng nhiệt, anh ta lớn tiếng quát to ra: ''Là Phật quang! Là Phật quang! Tôi đã biết vì sao Lăng Vũ Dương lại để cô sinh con cho anh ta rồi, cô thật đúng là có thể làm người ta vui mừng, nhìn thấy không ngực không mông, kì thực... làm người ta phấn khích như thế.''
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người dùng hai từ ''phấn khích'' để hình dung tôi.
Tôi xông lên đoạt lấy cục cưng của mình trong tay anh ta, lại bị anh ta hung hăng ôm thắt lưng: ''Các người còn chưa minh hôn, vậy cô chính là của tôi, ừ hôm nay trở đi, tôi cùng với cô lập gia đình, cũng không cần phải để lại nghiệp chướng này nữa!''
Mắt thấy cục cưng của tôi đang đau khổ giãy dụa ở trong tay anh ta, thấy phật quang trên người tôi căn bản không thể đối phó với người đàn ông này, chất lỏng lạnh như băng mạnh liệt chảy ra từ hốc mắt của tôi, tôi khàn cả giọng hô: ''Không phải vừa rồi anh nói nó đáng yêu sao, tại sao lại muốn làm nó bị thương?''
Cõi lòng tôi tan nát, trong đầu không ngừng quanh quẩn những cảnh ở trên xe buýt. Sau khi người phụ nữ mang thai chết kia lên xe, lực chú ý dường như tập trung vào tôi và Tư Mã Thanh, làm cho tôi bởi vì hành động ăn phôi thai của cô ta, mà ói lên ói xuống. Sau khi tôi nôn mửa làm những người trên xe bài xích tôi và Tư Mã Thanh, chúng tôi cũng chỉ có thể xuống khỏi xe.
Vốn dọc theo đường đi ở âm phủ có thể tới U Đô, nhưng trên đường tới lại mất phương hướng, cuối cùng mới có thể đi vào khu vườn Mạn Châu Sa Hoa này của người đàn ông đeo mặt nạ kia.
Dường như tất cả những thứ này đều được sắp xếp từ trước...
Là có người cố ý tính kế tôi và Tư Mã Thanh đi vào khu vườn đáng sợ này!
Nhưng người có âm mưu đáng sợ này là ai? Ác Nguyệt sao?
Nhưng những thứ này còn quan trọng sao, tiếng khóc của bảo bảo của tôi càng ngày càng yếu, sắp bị những tên biến thái này giết chết. Nếu cục cưng mất, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Cái loại cảm giác tuyệt vọng này, làm cho tôi không thể hô hấp, cả phổi của tôi như một miếng bọt biển ngâm nước đang bị vắt sạch.
''Tử Anh, tôi và anh ở U Đôn nước sông không phạm nước giếng, nhưng hôm nay, anh lại dám đụng đến vợ con của tôi! Không chết không buông đúng không?'' Đúng lúc này giữa không trung truyền đến một giọng nói cực kì tức giận, không ngừng vang vọng trong vườn hoa.