Tôi kéo lại cánh tay Tống Tâm, kéo cô ấy ngồi lại ghế salon: "Tiểu Tâm, cậu sai rồi. Ác Nguyệt đoán chắc là dù cho xảy ra cái gì thì Lăng Vũ Dương cũng sẽ cứu anh ta đấy... Anh ta hiểu rất rõ cá tính Lăng Vũ Dương rồi."
Cơ thể Tống Tâm bị tôi dùng tay đè lại, nhưng miệng không bị chặn, cô ấy nói: “Nhưng cậu... cậu cũng không thể hi sinh bản thân được! Cậu và người kia mới quen biết bao lâu chứ, sao lại nhập vào mình chứ? Không đáng…''
Tôi và Lăng Vũ Dương quen biết bao lâu? Nếu như tính luôn khoảng thời gian biến mất bảy năm thì có lẽ là hơn hai mươi năm, còn dài hơn tôi quen cô ấy và Giản Dương nữa.
"Tôi nào có hi sinh bản thân, những cái như nghiệp này nhìn không thấy cũng sờ không được, nói không chừng đối với người không ảnh hưởng đâu." Tôi ra vẻ nhẹ nhàng trả lời Tống Tâm, song sâu trong đáy lòng đã tính đến tình huống xấu nhất rồi. Người sống gặp báo ứng, hơn phân nửa chính là tai nạn xe cộ, ung thư, các loại không may không phải sao?
Đại nhân Thái Bạch nhổ thuốc lá trong miệng ra, thở dài một hơi, nói: "Cái này không biết nên nói là cô si tình, hay là nên nói cô ngốc. Những sát nghiệt này, đời đời kiếp kiếp cô cũng đều phải loại từng cái, từng cái một tới khi sạch sẽ mới thôi, tới chừng đó có thể khôi phục tự do. Bây giờ dáng vẻ cô là nhẹ nhõm, nhưng đến lúc đó hối hận thì cũng không có thuốc hối hận cho cô uống."
Tôi đương nhiên biết rõ là đại nhân Thái Bạch giấu giếm tôi tình huống thật là vì muốn cứu tôi. Nó là chim nhà Tống Tâm, tuy rằng chơi chung với Lạc Thần Tuấn nhưng lập trường hai tên này lại bất đồng, Lạc Thần Tuần là người Lăng Vũ Dương, mọi chuyện ắt phải đều vì Lăng Vũ Dương mà suy tính, nhưng tôi là vợ Lăng Vũ Dương, tuy là... Tuy là kế ước minh hôn giữa chúng tôi đã kết thúc nhưng đối với việc chúng tôi là vợ chồng hợp pháp ở âm phủ thì tôi cần phải vì anh mà san sẻ một ít.
Tôi nói: "Ít nhất là nếu bây giờ tôi không giúp anh ấy thì tôi cũng sẽ hối hận. Hiện tại cũng khó tránh, biết làm sao được?"
Đại nhân Thái Bạch hiển nhiên là sửng sốt một chút, rồi sau đó mới từ từ gật đầu. Nó tỉnh lại sau khi say rượu thì hiển nhiên tinh thần đầu óc sẽ không tốt, lúc này đã có động tác ngủ gật. Bây giờ đã là buổi chiều, lát nữa là có thể ăn cơm tối.
Trước giờ Tống Tâm phần lớn là ủng hộ tôi, nhưng lần này phản ứng cũng rất kịch liệt. Cô ấy và tôi ở trong rạp nổi lên tranh cãi, chúng tôi làm cho đại nhân Thái Bạch còn chưa uống rượu mời đã sắp hộc máu rồi.
Quan điểm của Tống Tâm là để cho tự bản thân Lăng Vũ Dương gánh những sát nghiệp này, tôi tặng cho Thiên Hồn cũng đã rất tốt rồi, nhưng tôi lại kiên quyết không chịu, tôi quá sợ hãi mất đi, tôi thật sự sợ hãi mình mất đi Lăng Vũ Dương. Vì vậy tôi muốn chia sẻ cùng Lăng Vũ Dương một phần. Cô ấy nói không lại tôi, rồi Tống Tâm muốn cướp đi cái chai trong túi quần tôi. Tôi bị băng thạch cao một tay, dẫu vậy vẫn dốc sức liều mạng với cô ấy, không chút nào xuống hạ phong. Hai người đánh nhau cứ như lưu manh, một chút cũng không giống con gái, ở trong phòng chung đánh một trận. Sau khi xong thì nổi lên chiến tranh lạnh, ai cũng không để ý ai.
Lạc Thần Tuấn ở trong phòng trả tiền, mang theo chúng ta muốn đi ra ngoài. Mặc dù là ban ngày trong quán rượu buôn bán, nhưng sau bốn giờ buổi chiều thì là lúc lượng người ít nhất. Bây giờ đã là sáu, bảy giờ, quán bar này cho dù là nửa món thì lưa thưa vẫn có người đến ăn cơm chiều. Qua tám giờ, đã bắt đầu nhốn nháo, tiếng nhạc chấn động muốn điếc vang lên. Cũng may có hiệu quả cách âm tương đối khá, chung quanh cũng không có khu dân cư gì, nếu không thật sự cũng sẽ bị người ta báo cáo là làm phiền dân địa phương.
Vậy có nghĩa là gần trường học không thể có quán rượu được.
Đáng tiếc cái quán bar này ở đại lộ cách trường học chúng tôi phải hơn hai giờ, từ đường nhỏ bí mật qua thì chỉ cần một giờ hoặc là 40' ngẫu nhiên là có thể nhìn thấy học sinh của trường học chúng tôi nữa.
Lúc đi ra ngoài, sắp ra cửa liền gặp được vài gương mặt quen thuộc, những người này giống như cũng là thuê phòng, vừa khéo muốn vào phòng nên chúng tôi vừa ra là đụng mặt nhau liền. Mấy người này và Giản Dương là những người chuyên nghiệp, khi nhìn thấy tôi biểu cảm trên mặt đều là kinh ngạc. Có lẽ là vì trận huyên náo tại hôn lễ của tôi và Giản Dương nên khi nhìn thấy hai nhân vật nam nữ chính là tôi và Lạc Thần Tuấn cùng nhau đi quán bar đều khó tin. Bọn họ không chào hỏi mà bước nhanh đến căn phòng họ đã thuê ở phía sau.
Ba người và một con chim chúng tôi cũng không muốn quan tâm đến đám đó nên tiếp tục đi ra ngoài cửa. Chợt nghe đằng sau có người nói rằng: "Cậu chủ Giản Dương nhà chúng tôi muốn mời ba người kia đến trong phòng chúng tôi. Cậu chủ Giản chúng tôi muốn cùng với hai cô gái xinh đẹp này ôn chuyện...''
"Không được, ông chủ của chúng ta đã thông báo rồi. Hai nữ sinh này đều là bạn gái của đạo trưởng Mã, đạo trưởng Mã lại là khách quý của chúng ta. Lúc nãy bọn họ đã định tính tiền rời đi!" Chắc hẳn nhân viên phục vụ nghe được lời Nam Cung Trường Mặc nên cho rằng tôi và Tống Tâm là bạn gái Lạc Thần Tuấn, ngăn cản nam sinh nói muốn chúng tôi vào căn phòng đã thuê ở đằng sau rồi.
Giản Dương bây giờ thật đúng là ông sao vây quanh ông trăng mà, trong số nam sinh chuyên nghiệp bên cạnh anh ta đều đã sắp thành thuộc hạ nghe sai bảo của anh ta rồi. Ba người chúng ta giống như không nghe thấy, tiếp tục đi ra ngoài.
Chợt nghe đằng sau có một cái giọng nói quen thuộc táo bạo nói một tiếng: "Cái gì mà bạn gái Lạc Thần Tuấn chứ, đó là bạn gái của tôi, còn không mau gọi bọn họ lại cho tôi. Mộng Mộng... Tô Mộng, em gả cho cậu hai nhà họ Liên rồi lại cùng Lạc Thần Tuấn cấu kết là có ý gì hả?"
Nghe thấy Giản Dương gọi tên của tôi, tôi theo bản năng quay đầu lại.
Anh ta bây giờ cả khuôn mặt đỏ bừng, thân thể tỏa ra mùi rượu, do tức giận nên đã lật cái bàn bên cạnh, bàn bên cạnh không có khách nhưng chai bia đặt trên đó thì bị trừng phạt, bị lật tung và đập xuống mặt đất, bể thành một đống nước bẩn.
Tôi liếc nhìn Giản Dương say khướt, so sánh anh hiện tại và một lần cuối cùng gặp anh tại cục dân chính thì bây giờ trông anh chật vật nhiều lắm. Râu ria xồm xoàm đầy mặt, trên áo sơmi màu trắng đều là vết bẩn đỏ từ rượu nho. Trước kia anh cũng không đến quán bar, quán ăn đêm các kiểu, và cũng không hút thuốc lá, uống rượu, nhưng bây giờ đều nhiễm tất cả thói quen này. Song tôi thật sự không rảnh đề ý tới một con quỷ say. Tôi theo Tống Tâm và Lạc Thần Tuấn bước ra quán bar. Phía sau còn truyền đến tiếng mắng mỏ tức giận nổi trận lôi đình của Giản Dương và còn có nhân viên phục vụ không hứng thú, đạm mạc khuyên bảo: "Cậu Giản, nơi này là nơi công cộng, mấy thứ này cậu đập bể thì phải bồi thường đó. Còn có ông Lạc và đạo trưởng Mã, họ đều là bạn của ông chủ nhỏ của Nam Cung nhà chúng tôi, người còn là người không nên đắc tội."
“Lạc Thần Tuấn là thuộc hạ của tôi, sao tôi không thể đắc tội hả?" Giản Dương tức giận mắng, âm thanh đó cách chúng tôi càng ngày càng gần. Đường đi xung quanh đã là ngựa xe như nước rồi, lối đi bộ đã có người đến kẻ đi, tôi nhìn sau lưng, Giản Dương uống say chật vật không chịu nổi thế mà một mình đuổi theo tôi.
Anh ta chạy tới vẻ mặt tái nhợt đi, trong miệng thở phì phò: “Mộng Mộng, Tô Mộng, Mộng Mộng. Chẳng lẽ bây giờ ngay cả nhìn mặt anh mà em cũng không muốn thấy sao? Lúc đầu anh không nên đối xử với em như vậy, cầu xin em đừng trốn tránh anh có được không?''
Tôi bị anh ta đuổi theo, chỉ có thể cau mày nói: "Tôi không có trốn tránh anh, tôi... tôi đang gấp quay về trường học. Chúng ta cũng đã chia tay rồi, anh còn đuổi theo ra tới đây làm gì? Không sợ thấy Tư Mã Thanh tức giận sao?"
“Tôi..." Vẻ mặt Giản Dương đang tái nhợt liền đổi thành đỏ bừng, anh ta cúi đầu và hỏi tôi rằng: “Mộng Mộng, anh... Chúng ta còn có thể làm bạn không?”
Bạn ư?
Nghĩ đến những gì anh ta đã đối xử với tôi, tôi cảm thấy mình cũng không phải Thánh Mẫu Mã Lợi Á mà có thể tha thứ tất cả tổn thương đã chịu. Nghe anh ta gọi tôi là Mộng Mộng, cả người liền nổi da gà, buồn nôn chỉ muốn nôn.
Tôi nhướng mày, chậm rãi lắc đầu: "Tôi không có độ lượng như anh nghĩ, nếu như anh đã kết hôn... thì cũng đừng gọi tôi là Mộng Mộng nữa. Nghe thêm nữa sẽ ảnh hưởng cảm giác thèm ăn của tôi. Dựa vào bối phận mà tính thì cậu Giản à, cậu nên gọi tôi một tiếng chị dâu mới đúng."
"Mộng Mộng, em thật sự phải nhẫn tâm như vậy sao?" Mỗi chữ mỗi câu Giản Dương hỏi tôi, đều trở nên có chút lãnh khốc.
Tôi đột nhiên sững sờ, nghĩ đến Đào Đào trốn ở trong ngọc bội. Có thể cắt bỏ chỉ đỏ, cái kéo giúp cho Đào Đào không còn bị quả cân ràng buộc ở Âm Dương Linh Thể vẫn còn trong tay vợ Giản Dương là Tư Mã Thanh. Bây giờ tôi làm việc tuyệt tình như vậy, tương lai đúng là khó có thể mượn được chiếc kéo âm dương này.
"Cậu Giản, tôi... Chúng ta đều là người cùng có gia đình, anh gọi tôi là Tô Mộng đi, được không?" Tôi hòa hoãn giọng điệu, gió đêm khẽ thổi rối tóc trên trán Giản Dương.
Theo như thói quen trước kia của tôi, sẽ dùng tay giúp anh chải vuốt gọn gàng. Nhưng bây giờ tôi nhìn anh, cảm thấy tựa như đang nhìn một người xa lạ. Tôi dùng giọng điệu khách khí nhưng quá phận này mà nói: “Chúng ta có thể làm bạn bè bình thường, nhưng chỉ thế thôi. Tôi và Tiểu Tâm phải đi về, anh cũng đi về với đám bạn của anh mà uống rượu đi."
"Chỉ cần làm một người bạn bình thường thôi là đủ rồi, chỉ như vậy cũng tốt rồi. Mộng Mộng... Mộng, Tô Mộng, em đi trước đi. Anh sẽ đứng đây nhìn theo em đi." Giản Dương giống như thoáng cái trở nên rất si tình, khiến tôi thật sự có chút không thích ứng kịp.
Anh ta cũng không tìm Lạc Thần Tuấn gây phiền toái, anh ta chỉ nồng nàn đứng dưới ánh mặt trời ấm áp nhìn tôi.
Tôi không khỏi bị giật mình, tôi cũng khắc sâu nhớ kỹ tình huống lần đầu tiên mà anh ta cũng dùng thái độ sâu đậm với tôi thế này, đó trùng hợp là anh ta muốn lợi dụng tôi hãm hại Lăng Vũ Dương, gạt tôi cắt bỏ đoạn khế ước minh hôn giữa tôi và Lăng Vũ Dương. Loại tình cảm dịu dàng này đối với tôi thật là đáng sợ.
Tôi co rụt lại cổ, phản xạ có điều kiện đầu quay trở về đi lên phía trước, thật sự là một lần bị rắn cắn mười năm sợ cỏ dây thừng. Tôi bị Giản Dương lừa một lần thì cũng không để cho anh ta có cơ hội lần thứ hai tổn thương tôi. Bước chân càng nhanh hơn, rất nhanh đã đến gần trường học, một đoạn đường này đi có 40 phút.
Đồng hồ đã điểm hơn năm giờ, mặt trời chiều ngả về Tây rồi.
Tống Tâm trông có chút có chút hả hê, nói Lạc Thần Tuấn rất biết đắc tội nền móng bạn bè, về sau không có quả ngon để ăn rồi. Đoán chừng là bữa cơm tối ở nhà họ Giản này là không ăn được.
Lạc Thần Tuấn nhẹ nhõm nở nụ cười: "Dù sao thì lúc cậu Giảng muốn tôi giúp thì tức giận với tôi chỉ là nhất thời thôi. Vợ hiện tại của anh ta chính là Tư Mã Thanh, cậu Giản bây giờ đã bị vợ quản nghiêm, tập trung tất cả tinh thần ở trên người Tư Mã Thanh. Đối... Đối với cô Tô, nhiều lắm là áy náy mà thôi."
Tống Tâm nghe thấy tên của tôi, mặt liền xụ xuống không nói lời nào, tựa như vẫn còn giận tôi. Tôi mặc kệ Giản Dương đối với tôi là cảm giác gì, tôi chỉ hy vọng sau này đừng có quá nhiều tiếp xúc với loại người buồn nôn này. Tư Mã Thanh có thể coi chừng Giản Dương, đó là tốt nhất.
Ba người chúng ta ở phụ cận trường học ăn cơm, lề mà lề mề trì hoãn mãi đã đến sáu, bảy giờ buổi tối.
Trời đã tối đen như mực rồi, Lạc Thần Tuấn mang theo đại nhân Thái Bạch đã đặt xong khách sạn ở trường học, và còn nói là ngày mai phải đến công trường xem thử, xem bố cục và quy hoạch của ký túc xá mới, mặc dù kỹ sư nhìn thì bọn họ sẽ không thoải mái nhưng cũng phải cố gắng hết sức.
Hai người tôi và Tống Tâm nửa chữ cũng không nói, yên lặng trở lại phòng ngủ.
Đi đến cửa phòng ngủ, đã cảm thấy cảm giác mát lạnh đập vào mặt. Cửa không có mở có thể phát hiện bên trong giống như có quỷ khí lành lạnh, hình như có thứ không sạch sẽ ở bên trong.
Lúc này tôi và Tống Tâm cũng đã quên chiến tranh lạnh, cả hai liếc nhau một cái, trong mắt đều hiện lên một tia lo lắng. Trước khi đi, chúng tôi đã sửa hết bố cục bên trong một lần rồi, thậm chí còn thiết lập trận trừ tà, đồ vật không sạch sẽ đơn giản thì không thể đi vào phòng ngủ của chúng tôi được.
Tôi chậm rãi lấy chìa khóa từ trong túi tiền ra, đút chìa khóa vào lỗ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Bên trong lập tức thổi ra một luồng gió âm cuồng loạn, lạnh tới mức tôi và Tống Tâm run run. Bức màn bị thổi bay. Chu Hà ngồi ở trước bàn sách, một tấm gương dựng đứng trước bàn làm việc. Cô ta đang cầm chiếc lược mà Họa Hồn dùng để chải đầu trong tay, nhẹ nhàng chải xuôi tóc dài mềm mại của mình, trong gương là một gương mặt trắng bệch của một người con gái. Cặp môi của người con gái đó đỏ mọng, trong hốc mắt không có mắt nên tối thui.
Người con gái trong gương mỉm cười, giọng cười âm u và khủng bố, khiến cho người ta nổi da gà toàn thân. Nhưng Chu Hà giống như không thấy được người phụ nữ trong gương, vẫn còn say mê nhìn tấm gương và chải đầu.
Tống Tâm quơ tay một cái liền nắm được cánh tay lạnh buốt của tôi, run giọng nói: "Quỷ... Quỷ chải đầu... hình như Chu Hà gặp phải quỷ chải đầu rồi?"