Ngay từ đầu đứa trẻ này có chút cảnh giác với tôi, nắm tay nhỏ bé bị nổi bọt nước nắm chặt lại, nằm trong lồng ngực của Trương Hiểu Đào. Cục cưng nhỏ bé trong bụng của tôi khi nhìn thấy mỹ nhân nhỏ kia, biểu hiện lại lạ kì. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu trong bụng của tôi.
Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy cục cưng vui vẻ hoạt bát, thấy ai sẽ thẹn thùng, mặc dù lần đầu tiên gặp tôi nhưng gương mặt của nó cũng không hề xấu hổ mà chôn trong ngực tôi, lúc ấy nếu không phải tôi thấy nó đáng yêu, đã sớm chụp lấy mà ném đi rồi.
Ngay từ đầu cục cưng đã thẹn thùng cực kỳ, còn không dám nói chuyện.
Thấy mỹ nhân nhỏ không chịu tiến vào lồng ngực tôi, liền có chút nóng nảy, thế mà lại nằm trong bụng tôi vượn bàn tay nhỏ nhắn ra về phía cô bé: "Chị, chị lại đây chơi cùng em được không? Chị, chị thật sự rất đáng yêu, cục cưng rất thích chị."
"Thật sự... Thật sự có em trai nhỏ, trong bụng chị thật sự có em trai nhỏ! Em... em sẽ đi chơi với em trai nhỏ." Dù sao cô bé này vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ chưa hiểu chuyện, không thể nào thay đổi được tâm tính muốn chơi cùng bạn bè đồng trang lứa.
Tôi thuận thế cong lưng ôm chầm lấy thân hình gầy yếu của cô bé, bởi vì cơ thể của mỹ nhân nhỏ rất nhẹ, nhẹ tựa như khí, chắc cân nặng cũng chỉ có mấy gam.
Cảm giác khi ôm bé vào trong ngực như đang ôm một quả cầu khí vậy.
Mỹ nhân nhỏ dường như có thể nhìn thấy cục cưng trong bụng của tôi, mở mắt thật to, tò mò nhìn vào bụng của tôi. Nhìn chằm chằm vài lần, nhưng dường như nó vẫn sợ người lạ, cục cưng của tôi ngại ngùng cười cười, hỏi nó: "Chị, chị có thể sờ cục cưng được không?"
Tôi nhanh chóng ngả mũ thán phục, cục cưng đây là giống ai. Thế mà biết tán gái như vậy, làm tôi không nói nên lời.
"Sờ em? Chị... Chị có thể chứ?" Cô gái nhỏ dường như rất muốn sờ cục cưng trong bụng tôi, nhưng là bởi vì nhát gan, bàn tay sắp chạm đến bụng của tôi bỗng dừng lại.
Thấy tôi nhẹ nhàng gật gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn lành lạnh của nó mới nhẹ nhàng vuốt ve bụng của tôi, trên gương mặt mang vẻ nghiêm túc: "Trong bụng của chị thật sự có một em trai nhỏ này, em... em... em không mặc quần áo, xấu hổ xấu hổ..."
Cô nhóc phản ứng chậm nửa nhịp, lúc này mới phát hiện mình đã bị một bé trai khác nhìn thấy hết từ trên xuống dưới, còn rất thẹn thùng đưa tay ôm lấy cổ của tôi.
Cô nhóc này ngay từ đầu tôi phát hiện dưới bàn, nó vốn đang ở trong trạng thái không mặc quần áo.
Mặc quần áo cho người sống thì rất dễ dàng, còn chuyện mặc quần áo cho một hồn ma nhỏ xinh như thế, tôi còn phải chạy tới học tập Lăng Vũ Dương thật tốt. Hỏi anh ấy xem, lúc anh ấy trở thành linh hồn xuống U Đô cũng không mặc gì như vậy không.
Trương Hiểu Đào kỳ thật vẫn rất sợ hãi, cô ấy kéo kéo góc áo của tôi, hỏi tôi: "Này... em gái này, sẽ không không phải là quỷ đấy chứ? Tô Mộng, chúng ta... Chúng ta gặp quỷ?"
"Nó..." Tôi không biết nên trả lời như thế nào.
Nói là quỷ, tôi sợ Trương Hiểu Đào sợ hãi. Còn nếu nói không phải quỷ, kia, thì những người sáng suốt đều biết cô bé này không phải là người. Trương Hiểu Đào này đã biết rõ nhưng vẫn có hỏi, rõ ràng cô ấy biết cô bé không phải người, nhưng lại không ngăn được sự thương cảm kia của mình, chủ động đi tiếp xúc với cô bé.
Tống Tâm nói chuyện thẳng thắn hơn tôi nhiều, cô ấy đẩy lưng Trương Hiểu Đào, đẩy Trương Hiểu Đào hướng đi về phía cửa: "Tôi và Tô Mộng sẽ chăm sóc cho em gái nhỏ này thật tốt. Cô mau trở về đi thôi, cô cũng không phải đạo sĩ bắt quỷ, lỡ may bị bám lấy, tôi cũng không giúp được cô đâu."
Cô ấy nói lời này, quả thực chính là cố ý dọa Trương Hiểu Đào sợ.
Trương Hiểu Đào thực sự sợ hãi, nhưng lại nhịn không được quan tâm chúng tôi: "Vậy cô và Tô Mộng thì sao?"
"Chúng tôi? Tiểu Đào, ông nội của tôi chính là thầy tướng số đấy! Tô nha đầu và tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, còn có thể sợ những thứ này?" Tống Tâm nói mạnh miệng cũng không sợ cắn phải lưỡi, chúng tôi chưa từng học được một góc bản lĩnh của ông cụ đâu.
Trương Hiểu Đào nhát gan, dường như cảm thấy có chút đạo lý, liên tục gật đầu. Cô ấy cởi bỏ găng tay rồi đi về phía khu ký túc xá mà nhà trường mới phân, vừa đi còn vừa lo lắng quay đầu nhìn chúng tôi mấy lần. Mấy ngày nay, ký túc xá nữ cũ của chúng tôi vì xảy ra án mạng nên bị phong tỏa, phải qua một thời gian nữa mới mở, nên cũng không thể lấy bất cứ thứ gì trong đó.
Trường học chuẩn bị ký túc xá khác, để những người không về nhà có thể ở lại.
Trương Hiểu Đào rời đi, tôi mới nhẹ nhàng thở ra, ôm cô nhóc trong lồng ngực, theo phương pháp mà Tư Mã Thanh dạy tôi để thu gom Thiên Hồn. Cô nhóc rất ngoan, nhắm mắt lại tựa vào ngực của tôi, và ngủ thiếp đi.
Tôi chưa bao giờ biết, một con Quỷ Hồn cũng có thể ngủ ngọt ngào đến như thế.
"Mẹ, chị gái này đáng yêu thật đấy, về sau cũng không được chơi với chị ấy nữa." Ngay cả cục cưng của tôi cũng bị dáng vẻ đáng yêu của cô bé này hấp dẫn, ánh mắt hồn nhiên nhìn chằm chằm vào bé gái.
Tôi thu cái bình lại, sờ sờ bụng, nói đùa với cục cưng: "Tốt, vậy con có muốn để chị gái này làm con dâu nuôi từ bé của mẹ không?"
"Con dâu nuôi từ bé? Đó là cái gì, có thể ăn không?" Cục cưng tuy rằng thông minh, nhưng dường như chưa hiểu được những từ thế này, hỏi với vẻ ngây thơ vô tội.
Tôi cũng không vội nói mấy chuyện này cho cục cưng, trôi chảy nói: "Con trưởng thành rồi sẽ biết."
Tôi lại hỏi Tống Tâm: "Cô bé này, nên xử lý như thế nào đây?"
"Đương nhiên là để nó quay về U Đô thôi, chẳng lẽ cậu thật sự bắt nó làm con dâu nuôi từ bé à? Cậu đừng có đùa." Thái độ Tống Tâm thực kiên quyết.
Tôi vẫn còn có chút do dự, trong lòng cảm thấy giữ cô bé này lại bên cạnh cũng không phải chuyện khó chấp nhận.
Tống Tâm đại khái là đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, tận tình khuyên bảo tôi: "Cậu không biết, nó ở lại thế gian sẽ có nhiều nguy hiểm. Nếu gặp được thầy tướng số, thì sẽ bị... Bị người khác bắt và nuôi dưỡng thành quỷ, lỡ may bị người luyện hóa, biến thành lệ quỷ, vĩnh viễn không thể chuyển thế."
Tống Tâm nói vô cùng nghiêm túc và đáng tin, tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà giữ lại Quỷ Hồn của đứa nhỏ này nữa.
Kỳ thật tận sâu trong lòng tôi có một ý nghĩ rất ích kỉ, chính là hy vọng quỷ hồn của cô gái nhỏ này đừng đi, để tôi nuôi dưỡng bên cạnh mình. Như vậy cục cưng của tôi sẽ có bạn, về sau cho dù cục cưng có khác biệt với loài người, có lẽ sẽ không cảm thấy cô độc và tịch mịch.
Nhưng quỷ vẫn là quỷ, không phải tất cả đều trở về U Đô sao? Tôi có tư cách gì mà bởi vì riêng mình lại không cho nó quay về U Đô đâu?
Chờ đợi bé con là một luân hồi tốt đẹp, là một lần bắt đầu mới, dựa vào cái gì mà tôi lại giữ lại hồn của nó, để nó phải chịu cực khổ cơ chứ!
Sau khi tôi hạ quyết tâm, tôi tùy tiện tìm một chỗ, ngồi xuống trên một cái bàn, cô nhóc trong ngực tỉnh lại: "Tỉnh ngủ rồi sao? Trời sắp sáng rồi."
Ánh trăng bên ngoài đã mờ dần, đã qua mười hai giờ, trời sẽ sáng nhanh thôi.
"Trời sắp sáng sao? Đào Đào sợ nhất là mặt trời, chị, Đào Đào muốn ngủ thêm một lát." Nó còn buồn ngủ, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi.
Ngoài cảm giác lành lạnh ra tôi còn cảm nhận được sự mềm mại, Đào Đào ngoãn ngoãn và yếu ớt như vậy làm mũi tôi thấy xót, hận không thể ôm cơ thể nhỏ nhắn kia ngày càng chặt hơn: "Đào Đào, chị chỉ em cách đi về nhà nhé?"
"Chị, chị muốn đuổi Đào Đào đi sao?" Cô bé khóc.
Nước mắt trong suốt chảy xuống, làn da xung quanh vành mắt của nó, đã xuất hiện tình trạng phân hủy. Biểu bì trong suốt, làm cho người ta nhìn thấy có chút đau lòng.
Tôi muốn lau nước mắt cho nó, nhưng tôi quên mất rằng nước mắt của linh hồn không có thực. Nước mắt mới chảy xuống cằm nó, thì biến thành một đám sương mù biến mất ở trong không khí.
Tôi cũng chảy nước mắt, trong lòng căn bản vương vấn nó. Mới gặp nhau mấy giờ, nhưng cô nhóc này làm tôi rất thích. Ngay cả cục cưng ở trong bụng tôi cũng cầu xin tôi: "Mẹ, đừng để cho chị Đào Đào đi, được không? Mẹ... Cục cưng cầu xin mẹ đó."
Tôi không thể nhẫn tâm ra tay, chỉ có thể nhét Đào Đào vào trong lồng ngực của Tống Tâm, cúi đầu: "Tiểu Tâm, tớ không nói được ra lời, cậu tới nói cho nó đường về U Đô đi."
"Tô nha đầu, cậu thật là, sao lại để cho tới trở thành người xấu rồi?" Tống Tâm bị tôi chọc giận đến nỗi nổi trận lôi đình, nhưng vẫn ôm chặt Đào Đào trong lồng ngực, kiên nhẫn chỉ cho nó đường đến U Đô, và cách để đi trên đường đó.
Tới U Đô rồi, lại nên lấy lòng quỷ sai như thế nào, như vậy kiếp sau mới có thể đầu thai thật tốt.
Kỳ thật lấy lòng quỷ sai, đơn giản chính là dùng trứng chim đã luộc, còn có tiền giấy hương nến linh tinh cung phụng. Đến lúc đó tôi và Tống Tâm đốt cho Đào Đào, để Đào Đào đến nơi là được.
Đào Đào ngoan ngoãn gật đầu, bóng dáng chậm rãi đi vào bóng tối.
Nhìn thấy cơ thể trần trụi của Đào Đào, lòng tôi bắt đầu cảm thấy giãy dụa và khó chịu, Tống Tâm an ủi tôi: "Tô nha đầu, đừng khổ sở, chúng ta đốt quần áo xinh đẹp cho nó, để nó cho dù ở U Đô thì cũng là một công chúa xinh đẹp."
Đêm dài yên tĩnh, tôi và Tống Tâm trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Kí túc xá do Trường học Tân An sắp xếp cho chúng tôi, vào lúc tôi và Tống Tâm bị đưa vào cục cảnh sát, đã không còn nữa. Cũng không ai muốn cùng ở chung với người có liên quan đến những chuyện kì lạ như chúng tôi, vậy nên xem như chúng tôi không có nhà để về.
Cũng may mấy giáo viên trong trường thì nhân đạo hơn nhiều, giúp chúng tôi xin trợ cấp, có thể chi trả một phần tiền trọ.
Khoảng thời gian kế tiếp này, những sinh viên chúng tôi cơ bản đang trong trạng thái nghỉ học. Một đám đều nhận được nhiệm vụ, hơn nữa là phải hoàn thành chỉ tiêu ở trong thời gian quy định. Làm xong có thể rời đi trước, làm không xong thì nhất định phải ở lại tăng ca làm nhiệm vụ đó cho xong. Rất nhiều người vì để theo kịp tiến độ, không còn làm cẩn thận như trước kia nữa.
Chỉ có Trương Hiểu Đào vẫn vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ xử lý từng cái thi thể chết đuối một, nhưng người cô ấy càng ngày càng gầy, cũng càng ngày càng tiều tụy. Sắc mặt cũng rất tái nhợt, nhìn vàng nhợt như nến, vành mắt thì thâm quầng.
Lúc này mới có vài ngày thôi, cả người cô ấy gầy như ma, dáng vẻ như là một người bệnh quanh năm phải phụ thuộc vào thuốc.
Tôi che khuất cái tam muôi chân hỏa trên trán, sau đó nhìn người cô ấy từ trên xuống dưới, phát hiện cả người Trương Hiểu Đào đang bị một luồng khói đen bao vây lấy. Mà luồng khói đen này, hình như là quỷ khí đến từ U Đô.
Người bị thứ này quấn lấy, không chỉ mọi việc không thuận lợi, mà cơ thể còn có thể trở nên hư nhược, cuối cùng dương khí rút cạn và đột tử.
Tôi có chút lo lắng với tình huống của Trương Hiểu Đào, nhịn không được hỏi Tống Tâm: "Tiểu Tâm, cậu nói xem Trương Hiểu Đào có phải tiếp xúc với với vong hồn, bị thứ không sạch sẽ gì đó bám lấy không?"
Tôi sợ Trương Hiểu Đào thiện lương, lại giống với lần kia trong phòng giải phẫu, dễ dàng đồng ý cho một con quỷ ôm. Nhưng lần đó chỉ là cô gái nhỏ năm sáu tuổi, còn dễ dàng đối phó. Lần sau nếu gặp được thứ lợi hại hơn thì thật là phiền toái.
Tống Tâm nhíu nhíu mày, cô ấy không trả lời tôi, mà là trực tiếp tiến lên quan tâm Trương Hiểu Đào đang cầm túi xách quay về phòng ngủ: "Tiểu Đào, gần đây cậu có chỗ nào không thoải mái không thế. Tớ thấy cậu... Hình như lạ lạ chỗ nào, có phải là gặp ác mộng, hoặc là phát hiện mình bị thứ gì đó không sạch sẽ bám lấy không?"