Đầu ngón tay lạnh buốt của anh chạm vào khiến thân thể của tôi trở nên cứng đờ, giống như các khớp xương của tôi không thể giãn ra được, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Trong khung cảnh khá yên tĩnh này, thậm chí tôi có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của mình.
Ngón tay của Lăng Vũ Dương linh hoạt như ngón tay của nghệ sĩ piano lướt tự do trên phím đàn piano, đưa tay cởi bỏ móc áo sau lưng tôi. Khoảnh khắc đó các cơ trên toàn thân của tôi đều căng ra, tôi nhìn anh trong gang tấc, ánh mắt của anh trong làn sương máu đang từ từ bốc hơi lại mê hoặc lòng người như vậy.
Xinh đẹp hòa lẫn với gian ác, mang theo sự chuyên chú và thâm tình.
Tôi không thể chịu nổi áp lực, mất tự nhiên nhắm chặt hai mắt.
Bất tri bất giác lỗ tai của tôi kề sát huyết thủy nồng nặc mùi máu tanh, bỗng nhiên tôi có thể cảm giác được từng động tác tỉ mỉ của Lăng Vũ Dương. Còn có cả tiếng sóng nước, hình như van vòi nước vẫn đang rót nước vào trong bồn tắm. Ngôn Tình Hay
Quỷ hồn trong huyết thủy tiếp tục xem náo nhiệt, thì thầm: “Ông chủ và bà chủ tình cảm như vậy, hai người bọn họ sắp làm chuyện xấu hồ rồi."
"Không được nhìn lên, chúng ta mau che mắt lại đi!"
“Đồ đần, ông chủ không thể chạm vào cô ấy, bây giờ ông chủ thiếu Thiên Hồn, không thể làm việc quá sức."
Khi nghe được câu nói đó, tôi đột nhiên mờ mắt, toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Trong huyết thủy, luồng âm khí trong xâm nhập vào trong cơ thể là chuyện đau khổ đến mức nào.
Tôi đã quên mất Lăng Vũ Dương vẫn còn đang suy yếu.
Những hồn phách bên trong huyết thủy giống như vô số ánh mắt đang nhìn chúng tôi, ngay cả bọn chúng cũng lo lắng Lăng Vũ Dương "thao" mệt quá sức. Tôi không khỏi nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào con người đen nhánh của anh.
Đôi mắt uy nghiêm mà lạnh lùng kia, giống như một đầm nước sâu không thấy đáy, dường như còn ẩn chứa tình cảm nhu hòa thanh cao như ánh trăng.
Bàn tay của anh nhẹ nhàng nâng lưng của tôi lên, ôm tôi vào trong ngực, tôi chỉ cảm thấy trước ngực của mình và bộ ngực của anh tiếp xúc chặt chẽ với nhau.
Kiểu ôm khít cực kỳ thân mật này, khiến tôi có cảm giác thân thể này không phải là của mình, vừa bay bổng vừa giống như bị ong mật đốt, cảm giác tê dại trải rộng toàn thân. Cảm giác này khiến người ta say mê, lại hơi sợ hãi.
Trong đầu của tôi lặp đi lặp lại lời nói vừa rồi của những âm hồn kia, thứ Lăng Vũ Dương cần bây giờ là Thiên Hồn.
Bộ ngực của tôi vẫn có thể cảm nhận sự trống rỗng trước ngực của anh, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn, tôi vươn hai tay ôm chặt phía sau lưng anh: “Chồng, để em đi tìm Thiên Hồn cho anh."
“Anh không cho phép." Câu trả lời của anh như đinh đóng cột, không được làm trái lời.
Tôi biết anh sẽ không đồng ý, hầm hừ dùng răng cắn vào bả vai như dao gọt của Lăng Vũ Dương: "Em muốn giúp anh đi tìm, chẳng lẽ anh còn muốn giam lỏng em sao? Lăng Vũ Dương, em chỉ về trường học sẽ không gặp nguy hiểm gì. Hơn nữa, ba mẹ cũng đã nói, em phải hoàn thành bài tập của học kỳ này."
Trong mắt tôi, chuyên ngành giải phẫu của trường chúng tôi là nơi thu thập Thiên Hồn tốt nhất.
Sau khi con người chết đi thì linh hồn sẽ tiêu Tà Ninh, Thiên Hồn sẽ quanh quẩn gần thi thể, mà xác bên trong phòng chứa thi thể của trường chúng tôi chắc chắn không ít. Các một khoảng thời gian sẽ có thi thể mới được vận chuyển đến đề học tập.
Lông mày của Lăng Vũ Dương cũng nhíu chặt lại giống như tôi, ấn đường gần như biến thành hình chữ Xuyên.
Anh nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu, cuối cùng bên trong ánh mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ. Nhưng đột nhiên anh lại giống như con mãnh thủ phát động tấn công, anh vươn tay giữ chặt sau ót của tôi, dùng hai cánh môi xinh đẹp như cánh hoa anh đào chặn tôi lại, nụ hôn đó gần như khiến tôi ngạt thở.
Tôi cố hết sức giãy giụa trong bồn tắm, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Thế nhưng sức lực của người này quá lớn, bất kể thế nào cũng không chịu buông tôi ra, đầu lưỡi còn khiêu khích cạy mở hàm răng của tôi công thành đoạt đất trong miệng tôi, khiến cho tôi hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Nhưng tôi lo lắng cho tình trạng thân thể của anh cho nên cứng rắn đẩy anh ra: "Cuối cùng anh có đồng ý không?"
“Đêm nay ở bên anh, anh sẽ đồng ý với em."