Sau khi tắm rửa thay đồ bước ra anh đã không còn ở trong phòng
Mở cửa bước xuống nhà thấy anh đang lủi thủi ở bếp một mình nấu nấu nướng nướng cái gì đó
- Mọi người trong nhà đâu sao anh lại phải nấu ăn?
Cô tiến đến choàng tay qua eo anh
- Anh muốn tự nấu ăn cho em?
Dương Thừa Quân ôn nhu nói
- Không cần đâu, chân anh vừa trị khỏi không nên đứng lâu như vậy, ra bàn ngồi đi hôm nay em nấu cho anh ăn
Cô nhẹ nhàng kéo tay ra bàn rồi đặt anh ngồi xuống
Lúc định xoay người rời đi anh liền vòng tay qua ôm lấy eo cô, đặt cô ngồi lên đùi mình
- Như Như, anh không muốn ăn sáng, anh muốn ăn em
Anh vùi đầu vào ngực cô cọ cọ mấy cái
Châu Tiểu Như dùng lực đẩy anh ra
- Lưu manh
Sau đó liền xoay người đi vào bếp
Dương Thừa Quân nhìn theo bóng nhỏ nhắn của cô khẻ mĩm cười
Một lúc sau cô đặt lên bàn hai đĩa trứng ốp la cùng vài lát bánh mì
- Lần đầu tiên được bà xã nấu cho ăn đúng thật là hoành tráng quá rồi
Dương Thừa Quân nhìn cô lên tiếng nịnh nọt
- Chỉ là trứng ốp la thôi, nếu anh muốn ăn ngày mai em sẽ gọi mấy cô chân dài đến nấu cho anh
Cô liếc nhìn anh cười mỉa mai
- Như Như em đang bẹo gan tôi đúng không?
Người phụ nữ này là đang thử thách lòng kiên nhẫn của anh có phải vậy không
Cô chỉ bỉu môi không đáp
Ăn sáng xong cũng không có việc gì để làm, Châu Tiểu Như cứ thế nằm dài trên ghế sofa than ngắn thở dài
Dương Thừa Quân ngồi bên cạnh thấy cô như vậy thì liền quan tâm
- Hôm nay em làm sao à? Được nghĩ không vui à?
- Không phải, nhưng mà cứ nằm như này em thấy chán quá
Cô cầm điện thoại lướt lướt đến khi chán thì bỏ xuống. Ngôn Tình Trọng Sinh
- Nếu không nằm như này thì em muốn nằm như nào?
Ánh mắt thèm khát của anh khẻ liếc qua bộ ngực của cô, cảm nhận được ánh mắt gian xảo đó cô liền lấy tay che ngực mình lại
- Dương Thừa Quân anh đừng hòng giở trò với em
Bộ dáng này của cô khiến Dương Thừa Quân chỉ muốn che chở bảo vệ
Anh khẻ hôn nhẹ lên trán cô
- Hôm nay về nhà thăm ba mẹ Dương đi, từ hôm anh về nước vẫn chưa nói cho ba mẹ biết
Cô nhìn anh rồi khẻ gật đầu
- Em lên lầu thay quần áo
Vừa định xoay người rời đi thì chợt nhớ ra gì đó cô liền quay phắc lại
- Dương Thừa Quân? Đồ của em đâu?
Lúc sáng không phải anh nói sẽ cho người đến mang đồ cô về sao? Tại sao bây giờ vẫn chưa thấy đến
- Anh quên mất
Anh cười hì hì nhìn cô sau đó mở điện thoại gọi cho trợ lí Trần
- Tôi cho cậu nửa tiếng đến nhà Lã Giai Giai thu dọn đồ đạc của vợ tôi về đây, trễ 1 phút lập tức trừ 100 tệ
100 tệ có phải là quá khắt khe rồi không? Trần Mặc Nhiên không ngừng lấy tay lau mồ hôi trên trán
Không để anh nói thêm câu nữa Trần Mặc Nhiên lập tức đi ngay
- Anh làm như vậy không phải là quá đáng với trợ lí Trần rồi sao?
Châu Tiểu Như nhìn thấy dáng vẻ anh bắt nạt nhân viên liền không chịu được trách móc
- Nếu em còn quan tâm đến Trần Mặc Nhiên anh lập tức trừ 1000 tệ của cậu ta
Cô nghe vậy sắc mặt trắng bệt lập tức im lặng không dám mở miệng nói thêm câu nào
Cô biết người đàn ông trước mặt nói được làm được
Lương một tháng của Trần Mặc Nhiên cũng chỉ gần 1 Vạn tệ ( 10000 NDT) nếu như trừ đi 1000 tệ chẳng phải là quá nhẫn tâm rồi sao
Chưa đầy 30 phút xe của Trần Mặc Nhiên đã đỗ trước cổng biệt thự
Một đống đồ của cô được Trần Mặc Nhiên đem đến để trước mặt
- Thiếu phu nhân đồ của cô
- Thật ngại quá, cảm ơn anh nhiều nha trợ lí Trần
Cô nhìn thấy trên mặt của Trần Mặc Nhiên lấm tấm mồ hôi cô chỉ biết liếc người đàn ông bên cạnh một cái
Sau khi đem đồ đến trợ lí Trần liền rời đi
Cô cũng mang đồ của mình đi lên lầu
Lúc này chỉ còn lại một mình Dương Thừa Quân ngồi trên ghế sofa
Anh nhìn dòng tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại chỉ biết lắc đầu thở dài
Người gửi là mẹ anh
" Thừa Quân, Giản Nghiên về nước rồi, hôm nay con bé sẽ ghé nhà ta ăn cơm, con xem tìm cách nào nói rõ với con bé, ba mẹ già sợ sẽ không chống đỡ nổi "
Giản Nghiên trước đây là thanh mai trúc mã với Dương Thừa Quân, hai nhà Giản, Dương đều có thâm tình rất tốt, chỉ tiếc là tính tình Giản Nghiên ương bướng ngang ngạnh nên ông Dương bà Dương không muốn con trai mình có mối quan hệ xa hơn với nhà họ Giản, hai năm trước ông viện cớ tuyên bố với mọi người rằng đã cho Dương Thừa Quân sang Pháp bồi dưỡng kiến thức, Giản Nghiên nghe tin liền nằng nặc đòi bố mẹ cho sang Pháp, suốt hai năm cô vẫn không nghe ngóng được tin tức gì từ anh, sau khi tốt nghiệp liền trở về Đài Bắc để tìm gặp anh cho bằng được
Cất chiếc điện thoại vào túi anh đi lên phòng tìm một bộ đồ đơn giản mặc vào