Đúng như Ariel đã nói, phần lớn chương trình học của hắn đều trùng với Cố Triết. Thế nên hai người họ luôn đi cùng nhau như hình với bóng, đồng thời cũng gián tiếp xác nhận tin đồn đang hẹn hò của họ trên diễn đàn trường.
Cho dù có như thế, thì Ariel đi học vẫn nhẹ nhàng hơn các bạn cùng khóa khác rất nhiều. Chỉ cần môn đó có phân nhóm cùng làm bài sẽ tự có người chủ động làm thay. Hắn không mất chút sức lực nào, thậm chí trong phần lớn thời gian của chương trình hắn đều làm những việc chẳng liên quan gì đến nội dung học nhưng cuối cùng vẫn có được thành tích không tồi chút nào.
Điều này khiến cho Lục Tu Văn vừa căm giận vừa bất bình, trong lòng thầm mắng Ariel là đồ trà xanh.
Song ngoài mặt Ariel vẫn luôn giữ bộ dạng ôn hòa tốt đẹp, nên anh cũng không thể làm gì hắn được, chỉ có thế thầm phàn nàn với Cố Triết.
Mà Cố Triết cũng không quá để ý vấn đề này, bởi lúc anh và Ariel được phân nhóm với nhau, hắn chưa từng thoái thác hay né tránh nhiệm vụ của mình, thậm chí còn chăm chỉ hoàn thành. Mỗi ngày hắn còn siêng năng lên mạng luyện tập cho chuyến đi thực tiễn vào tháng sau, đến ngày thứ hai khi trở lại khoang mô phỏng, kỹ thuật điều khiển của hắn đã nâng cao rõ rệt.
Anh cảm thấy Ariel chỉ lười phí lời từ chối những người khác, nên mới thản nhiên nhận những sự trợ giúp kia.
Hai người họ đi ra cùng nhau, khiến những người luôn khó chịu với Cố Triết sẽ không có cơ hội để làm gì, rốt cuộc không ai muốn lộ ra sự xấu xí trước mặt Ariel, điều này giúp Cố Triết có được sự yên ổn hiếm hoi.
Cố Triết làm xong bài chuyên ngành, rồi đi đến tòa nhà Y Học, Ariel cứ dặn anh mãi rằng phải chờ hắn tan học về cùng.
"Bây giờ, cậu ta đã không còn là sinh viên mới, không cần cậu phải quan tâm đâu, chưa từng gặp khóa trên hướng dẫn nào phải phụ trách lâu như cậu." Lục Tu Văn hỏi," Hai người thật sự không phải đang hẹn hò đúng không?"
"Không." Cố Triết liếc mắt nhìn anh ta," Yêu cầu của cậu ta cũng không quá đáng. Hôm qua, cậu còn giúp cậu ta hoàn thành luôn cả bài còn gì, so ra thì giới hạn của cậu còn kém xa tớ đấy."
"....." Lục Tu Văn nhớ lại ánh mắt trong veo như một động vật nhỏ vô hại cùng dáng vẻ đáng thương khi gặp khó khăn của Ariel, nó khiến anh ta cảm thấy như đang bị tra tấn tinh thần vậy:" Thôi, cậu cứ coi như lúc đó tớ bị trúng tà đi."
Được một đoạn thì bọn họ tách ra, một mình Cố Triết đi vào tòa nhà Y Học. Đây là lần đầu tiên anh đến đây, hầu hết các sinh viên trong trường đều có ấn tượng cố hữu rằng khoa Y Học là khoa có tỉ lệ Omega theo học cao nhất trường.
Nhưng khi đi vào mới biết được, ở trong này trưng bày những thứ vô cùng thú vị. Những tiêu bản được bảo tồn hoàn hảo được sắp xếp chỉ cách xa nhau vài bước, chúng có nhiều hình dạng khác nhau, thoạt nhìn sinh động như vật thật, vừa có chút ghê ghê lại rất thu hút sự tò mò.
Cố Triết còn nhìn thấy một con dị thú đã bị chia làm nhiều miếng nhỏ, nếu không phải đã bị chia thành mười tám mảnh thì Cố Triết tin là giây sau nó sẽ thức tỉnh ngay được.
Trong tòa nhà như vậy nhưng các sinh viên vẫn đi lại bình thường, có người trên tay còn đang bê khay đựng máu thịt nhầy nhụa để chuẩn bị mang đi nghiên cứu. Cố Triết nghĩ đến Ariel không mang mấy thứ thế này về ký túc xá, đúng là rất quan tâm đến cảm giác của mình rồi!
Ariel dựa vào thành tích trên bảng xếp hạng để được xếp vào lớp tương ứng. Khoa Y Học là nơi có tiêu cực không nhỏ, rất nhiều gia đình quý tộc đưa Omega nhà họ vào đây với tâm thái là để câu rùa vàng, Cố Triết đoán cha mẹ của Ariel không có ý tưởng như vậy.
Nhà trường cũng mắt nhắm mắt mở với việc kia, không có nhiều người kỳ vọng vào những Omega nhu nhược đó.
Ngành Quân Y chỉ có hai lớp đầu hội tụ toàn các tinh anh, số còn dư lại cũng không có gì đáng bàn đến, mà những vị trí này cũng không thiếu người mong muốn.
Khi Cố Triết đi đến trước cửa phòng giải phẫu của Ariel, qua lớp cửa sổ xuyên thấu to rộng, anh thấy Ariel đang mặc áo blouse trắng, nhìn kỹ mới nhận ra trên tay hắn đang đeo bao tay trong suốt.
Trên chiếc áo blouse trắng có rất nhiều vệt máu. Hắn thay một con dao mổ nhỏ rồi đâm thẳng vào hộp sọ của sinh vật ngoài hành tinh trên bàn mổ. Ngay lúc nó vỡ ra, một dòng máu xanh thẫm văng khắp bàn mổ, vấy lên người hắn. Một Omega đứng bên cạnh vừa khẽ bật ra một tiếng, vừa lùi ra sau mấy bước.
Đây là bài thực hành theo nhóm, trừ Ariel và một vài sinh viên quan tâm thì hầu hết số còn lại đều đứng ở xa, để chắc chắn rằng những thông tin của người khác mà họ ghi được sẽ không bị bẩn.
Mặt Ariel không đổi sắc, vẫn từ tốn cắt xương sọ ra gọn ghẽ, vừa đưa một tay khác ra kéo phần não bộ nhầy nhụa bên trong lộ ra.
Sau khi sờ soạng một hồi, hắn đã tìm được gì đó, nên cúi đầu xuống quan sát kỹ càng. Tay lại tiếp tục thay con dao mổ nhỏ nhất, cẩn thận cắt ra thứ gì đó bỏ vào thùng bảo quản, rồi nghiêng đầu dặn dò bạn học đứng bên cạnh vài câu, lại thấy những người đó vội vàng ghi lại.
Hắn sờ soạng một hồi, tìm được thứ gì đó, cúi đầu quan sát kỹ càng, đem con dao mổ nhỏ nhất, cẩn thận cắt ra thứ gì đó, bỏ vào thùng bảo quản bên người, nghiêng đầu đối với bạn học ở bên dặn dò vài câu., những người đó liền vùi đầu ghi lại.
Khi phân tách mấy thứ này, động tác của Ariel luôn gọn gàng sạch sẽ đúng như lời hắn nói trước kia, phải nói là rất điêu luyện thuần thục. Lúc này, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt thanh tú của hắn vụt tắt để lộ ra dáng vẻ lạnh lùng khó hiểu. Khi máu xanh văng lên người, đôi mắt tím mờ kia không chớp giây nào càng toát ra vẻ lãnh đạm xa lạ.
Chỗ anh đứng là cửa sổ một chiều, người bên trong không thể nhìn thấy người bên ngoài. Sau khi xong việc, chỉ có một vài người ở lại giải quyết vấn đề sau, còn hầu hết mọi người đều thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng.
Cố Triết không muốn lộ diện trước mặt đám bạn học của Ariel để tránh những chuyện không đâu, anh chờ ở góc rẽ xuống của cầu thang.
Chỗ này hiếm khi có người qua lại, Ariel vừa nhận được tin nhắn vị trí của Cố Triết thì lập tức tìm đến đó. Chợt có một thiếu niên tuấn tú xinh xắn đuổi theo, gọi hắn lại.
Ariel nhìn lướt qua hàng hiên không thấy Cố Triết đâu, mới dừng bước hỏi:" Có chuyện gì vậy?"
Thực ra Cố Triết đang tránh ở góc cầu thang kia, đứng trên tầng sẽ không nhìn thấy, nhưng anh lại có thể nhìn được chuyện đang diễn ra trên tầng.
"Tớ, tớ....." Mặt thiếu niên đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng định nói gì đó.
Ariel vốn đã quen với những trường hợp thế này, dường như không cần nghe đủ đã đáp:" Cảm ơn, nhưng tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu, chúng ta không phù hợp."
Kết quả này cũng không phải ngoài ý muốn, nhưng thiếu niên vẫn cố hết can đảm kéo hắn lại, vẫn còn muốn tìm kiếm chút hy vọng:" Có phải vì tớ là Omega còn cậu là Beta không? Không sao cả, tớ không để bụng đâu."
Ariel nhìn đồng hồ, càng lúc càng mất kiên nhẫn, nghe vậy liền cười nhạo một tiếng:" Có phải cậu đánh giá bản thân mình quá cao không?"
Thiếu niên kia sửng sốt, khuôn mặt thiếu niên trắng bệch không tin nổi nhìn về phía hắn. Lúc này Ariel đã khôi phục bộ dạng ôn hòa, hắn quơ quơ máy truyền tin:" Xin lỗi, tôi còn có việc. Hơn nữa tôi đã có người trong lòng rồi."
Ariel đi đến chỗ rẽ nhìn thấy Cố Triết đang ẩn khuất trong bóng đen, chỉ thản nhiên cười nói:" Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi."
Tâm trạng của Cố Triết hơi phức tạp, những lần tiếp xúc thường xuyên gần đây gần như đã làm đảo lộn hết những gì anh biết về Ariel trong một năm qua.
Ariel cho rằng anh không quan tâm chuyện vừa rồi, nên chủ động nhắc đến trước:" Cậu ta chỉ là bạn học của tôi, giữa hai người không có gì cả."
"Cậu không cần giải thích chuyện đó với tôi."
Ngữ khí bình thản, không hề giận dỗi của Cố Triết lại khiến cho người khác càng khó nói hơn. Đôi mắt hẹp dài của Ariel hơi cong lên, nghiêng đầu cười nói:" Nên làm sao đây? Em sợ anh sẽ hiểu lầm."
Sợi tóc của hắn vắt trên đầu vai lả lướt, cái liếc mắt đưa tình xinh đẹp kia khiến người khác không thể không mặt đỏ tim đập nhanh.
Cố Triết hít sâu một hơi rồi quay mặt đi:" Tôi không hiểu."
"Hiểu gì?"
"Omega lúc nãy thật xinh đẹp, những người theo đuổi cậu đều rất ưu tú."
Ariel chăm chú nhìn anh:" Nhưng em đã có người trong lòng rồi."
Cố Triết khó hiểu đáp:" Nên vì sao lại là tôi? Tôi chỉ là một beta bình thường. Nếu vì tôi là khóa trên hướng dẫn của cậu, thì tình cảm này hẳn chỉ là hội chứng vịt con* mà thôi."
*Hội chứng vịt con (Baby duck syndrome): Ở con người, hội chứng vịt con dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên, những sự vật tiếp xúc đầu tiên là "tốt nhất", "chuẩn nhất". Trong truyện, ý câu nói của Cố Triết là vì anh ấy là người hướng dẫn cho Ariel nên như "vịt con", Ariel nhận Cố Triết là "vịt mẹ", ngộ nhận cái đó thành yêu. [Editor: Hông anh ơi, thằng nỳ nó bị tâm thần đó anh ưi ~~']
Ariel cười khổ:"Em đảm bảo là không. A Triết, anh nói thế làm em đau lòng lắm đó."
Cố Triết trầm mặc nhìn hắn một lúc lâu rồi hỏi:"Những câu này của cậu là lời thật lòng sao?"
Ariel nắm tay anh, dịu dàng nói:"Chẳng lẽ em lại lừa gạt anh sao, A Triết?"
[ Editor có lời muốn nói: Anh ơi, đừng tin nó lừa đấy. Nó ở nhà bị tâm thần rồi.]
Cố Triết cảm thấy có chút khó xử, lại không tìm ra lý do.
Khuôn mặt Ariel vẫn luôn dịu dàng, biểu cảm vẫn chân thành, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu ảnh ngược của anh. Nếu là một người khác, sợ rằng đã sớm chìm đắm trong sắc tím đẹp đẽ kia lâu rồi nhưng giờ phút này, Cố Triết lại thấy có chút hoảng hốt.
Con người là như vậy, một khi cảm thấy khác thường thì hạt giống nghi ngờ sẽ nhanh chóng nảy mầm trong lòng, khiến cho mọi giác quan của họ trở nên nhạy cảm hơn.
Vì vậy, cứ khoảng hai giờ sáng, Ariel dậy rời giường dù động tác rất nhẹ nhưng vẫn khiến Cố Triết "giật mình", gần như anh dậy theo ngay lập tức.
Mặc dù trong lòng tự khinh thường hành động của chính mình, song Cố Triết vẫn không kiểm soát được lỗ tai cứ dựng lên nghe.
Ariel đi đến ban công, nhỏ giọng nói vào máy truyền tin, nhưng đêm tối quá yên lặng, khiến giọng nói của hắn vô cùng rõ ràng.
Giọng điệu của hắn toát lên sự lãnh đạm, kiêu ngạo hiếm có. Từng lời nói ra hoàn toàn không ăn nhập gì với dáng vẻ bình hoa dịu dàng vào ban ngày:" Chuyện này còn cần phải xin chỉ thị riêng của tôi sao?"
Đầu bên kia vâng vâng dạ dạ nói thêm gì đó, chỉ nghe Ariel đáp:" Kết nối tinh thần của hắn với nhân vật ảo, điều chỉnh dòng chảy thời gian chậm lại, nhốt ở trong phòng tối vào giờ liền, lặp lại vài lần liên tục. Cách này không vi phạm pháp luật, chắc chắn sẽ ép hắn đưa ra lời khai hợp lệ."
Đầu bên kia lại nói gì đó một hồi, Ariel im lặng nghe rồi mới nói:" Tôi hiểu rồi, tiếp tục điều tra đi."
Hắn cắt liên lạc, đứng ở ngoài ban công lộng gió một hồi không biết đang nghĩ gì, vài phút sau mới trở vào phòng. Hắn cũng không xoay người lên giường ngay, mà đi tới mép giường Cố Triết.
Ngón tay hắn vuốt ve tóc mai của Cố Triết khẽ vén lên để lộ khuôn mặt anh ngủ trầm tĩnh, nhẹ giọng hỏi:" A Triết, em làm anh thức giấc sao?"
Nhịp tim của Cố Triết vô thức tăng nhanh, anh vẫn cố điều chỉnh hơi thở, giả vờ ngủ say.
Ariel khẽ cười lên, đầu ngón tay hắn trượt theo gương mặt nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi anh. Ý cười trên môi hắn lộ ra hàm răng trắng tinh, hắn cúi người xuống kề sát vào thành giường của Cố Triết:" Nếu anh không tỉnh dậy, em sẽ hôn anh đấy."
Không biết vì sao, Cố Triết không muốn đối mặt với Ariel vào lúc này. Anh thở dài một hơi, như thể anh đã ngủ say rồi và không hề tỉnh dậy.
Anh đoán là Ariel chỉ thử thôi, hắn sẽ không làm thật, bởi anh vẫn còn nghi ngờ lời tỏ tình của Ariel.
Hơi thở của Ariel càng lúc càng gần, sau đó trên môi anh xuất hiện cảm giác mềm mại ấm áp. Ariel thật sự hôn anh rồi!
Thậm chí Cố Triết còn cảm nhận được đầu lưỡi nóng ướt liếm qua bờ môi khiến lòng anh bối rối. Anh giả vờ cảm thấy không thoải mái trong lúc ngủ mơ rồi quay đầu đi để cắt ngang nụ hôn này.
Ariel khẽ cười một tiếng, rồi mới từ từ rút tay khỏi cạnh người Cố Triết. Đột nhiên, rồi bên cạnh vang lên âm thanh có người đang lên giường.
Tâm trạng của Cố Triết bồn chồn không yên khiến anh không thể nào đi gặp Chu Công đánh cờ được.
Vì sao Ariel lại có những hành vi thân mật như vậy, không phải ai cũng có thể làm được đúng không? Chẳng lẽ cậu ta thật sự thích mình sao? Nhưng anh chỉ là một beta bình thường mà thôi, còn bị khuyết tật sinh lý nữa. Tuy rằng Ariel rất ân cần, cũng chưa bao giờ hỏi đến nhưng cậu ta thật sự không cảm thấy ghê tởm sao?
Những câu hỏi nghi vấn tràn ngập tâm trí khiến Cố Triết buồn bã. Không biết qua bao lâu, Cố Triết mới nghe được hơi thở dài của Ariel đã chìm vào giấc ngủ, thần kinh đang căng thẳng của anh mới lơi lỏng được chút. Lúc này anh mới xoay thân hình đã cứng đờ của mình lại chậm rãi mở mắt ra.
Chợt anh bắt gặp đôi mắt của Ariel đang chăm chú nhìn anh.
Trong nháy mắt đó, Cố Triết thấy sởn tóc gáy, giật mình thảng thốt.
Ariel nằm nghiêng trên giường, sợi tóc đen nhánh lả lướt trên gương mặt trắng nõn với đôi mắt tím sáng ngời lại yêu dị. Hắn cong môi cười nhạt nói:" Vừa rồi anh cố ý muốn em hôn nên mới giả vờ ngủ phải không, A Triết?"
Cố Triết nhìn hắn mà không biết đáp gì.
"Anh nghe được cuộc nói chuyện vừa nãy của em, A Triết." Hắn dùng câu khẳng định," Anh sẽ thấy thất vọng sao, vì em không phải người như anh từng tưởng tượng."
Vẻ mặt của Ariel có chút cô đơn, nụ cười cũng đượm chút ảm đạm:" Em không cố ý muốn giấu diếm, chỉ là có rất nhiều chuyện em không thể quyết định. Sau này có cơ hội, anh sẽ biết thôi."
Cố Triết thấy thế cũng từ từ thả lỏng:" Cậu không cần hùa theo bất kỳ kẻ nào.... Ít nhất là tôi tưởng tượng vậy. Như vậy quá mệt mỏi, tôi không cần cậu quá chiều chuộng."
Ariel nghe xong có chút xúc động, giọng nói nhẹ nhàng như thể mới trút được gánh nặng ngàn cân:"Cảm ơn anh. Đêm nay em có thể ngủ cùng anh không?"
Cố Triết bị án mắt khẩn cầu cùng biểu cảm mong manh của hắn làm cho choáng ngợp, lời từ chối bị nghẹn ở cổ họng.
Thấy anh đồng ý, Ariel nhanh chóng bò lên giường Cố Triết,rất tự nhiên vòng tay qua ôm lấy anh.
Cố Triết trở mình, không được tự nhiên nói:" Tôi không quen ngủ đối mặt với người khác."
Ariel dán vào cổ Cố Triết từ phía sau, vùi đầu vào gáy anh, ủ rũ nói:" Em chỉ quá mệt mỏi thôi, có thể làm nũng với anh một chút không?"
Rốt cuộc Cố Triết vẫn mềm lòng với hắn, nên không từ chối nữa.
Ariel chăm chú nhìn gáy Cố Triết, có thể thấy những vết cắn ghê người đã liền gần như không rõ nữa. Sắc mặt hắn chợt tối lại, đôi mắt trở nên sâu thẳm, hoàn toàn không giống lời nói nũng nịu khi nãy.
Cố Triết là người chậm chạp với tình cảm lại có sự phòng bị trong lòng rất cao, phải bắt anh ấy học được cách ỷ lại vào ta mới được. [Editor có lời muốn nói: This is target của kế hoạch tiếp theo của Ariel =..= ]
Sáng sớm, khi Cố Triết rời giường cũng muốn đánh thức Ariel, nhưng Ariel cứ vùi đầu vào gối kiểu trẻ con, mơ màng nói:" Để em ngủ thêm một chút nữa thôi, A Triết, sáng nay không có tiết mà......"
Trước đây hắn chưa bao giờ như vậy, giờ thì cứ như một đứa trẻ. Cố Triết đành từ bỏ việc đánh thức hắn, cùng lúc này máy truyền tin rung lên hiển thị một tin nhắn từ một địa chỉ ẩn danh.
Cố Triết vô thức cảm thấy có gì đó không ổn, anh xoay người đi rồi mới mở khóa màn hình. Đập vào mắt anh là một đoạn video có nội dung vô cùng dâm đãng.
Cố Triết vội ấn tắt màn hình, hoảng loạn nhìn thoáng sang thấy Ariel vẫn đang ngủ say, rồi anh mới đi vào phòng vệ sinh khóa cửa lại.
Anh dựa lưng vào tường nhà lạnh lẽo, ngón tay run rẩy click mở video kia ra. Đoạn ghi hình này được quay từ góc độ của người cưỡng hiếp anh, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt của người bị hại đáng thương đã hôn mê cùng với thân thể đầy vết tích bị chà đạp.
Tất cả máu trong trong người Cố Triết như đông lại, mặc dù anh đã đoán trước được nhưng anh vẫn không chấp nhận nổi ------ đó là thân thể của anh.
Khuôn mặt anh trong video đẫm nước mắt, trên thân hình đầy cơ bắp đầy dấu tay bầm tím và dấu hôn dày đặc. Hai đầu v* bị xoa nắn đến nỗi sưng tấy đứng thẳng lên, cặp đùi thon dài bị kéo lên vắt lên hông của kẻ đã hành hạ anh kia. Tính khí với kích thước thô to làm người ta sợ hãi đã căng tiểu huyệt dị dạng đó thành một cái cửa động, phải cố sức lắm mới phun ra nuốt vào làm hài lòng cây côn th*t kia được.
Máy quay dừng lại ở bộ vị kia, thậm chí còn phóng to ra rất nhiều, có thể thấy rõ hoa huy*t yếu ớt đã hoàn toàn sưng lên, động tác đưa đẩy của tính khí thậm chí còn kéo ra lớp thịt non đỏ tươi bên trong. Hung thủ rút hết tính khí ra ngoài, còn rất hứng thú ấn ấn vào huyệt khẩu không thể khép lại đang chảy ra tinh dịch trắng đục kia. Từng ngón tay chậm rãi vẽ vòng tròn ở đó, tận đến khi giỡn đùa đã rồi mới nâng tính khí thô dài đã cứng ngắc lên đâm vào trong lần nữa.
Đầu tiên là phần quy đầu to lớn, sau là cán thô dài. Hắn tàn nhẫn dùng hung khí thẳng tắp dài cỡ chừng hơn 20cm thọc vào hoa huy*t nhỏ xinh, thậm chí còn phát ra âm thanh vừa vang dội vừa dâm đãng.
Bụng của người bị hại thậm chí còn hơi hơi phồng lên, anh khó có thể chịu đựng được phải nức nở ra tiếng. Máy quay lại chuyển đến khuôn mặt, khóe mắt anh lại tràn ra nước mắt lần nữa, chảy ướt cả gối đầu, một bộ dạng vừa yếu ớt vừa đáng thương biết bao.
Hơi thở của hung thủ càng trở nên nặng nề hơn, người dưới thân phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, vô thức chống lại thì bị hắn áp chế tàn nhẫn rồi giam cầm trong vòng tay, không giãy dụa được.
Đoạn video này kéo dài hơn mười phút, nhưng Cố Triết không thể xem thêm được nữa. Chỉ sau mười giây, anh lập tức tắt đi và xóa ngay với gương mặt tái nhợt, cùng lúc này bên dưới lại hiển thị thêm vài tấm ảnh vừa gửi đến nữa.
Trong những tấm ảnh đó có tấm là ảnh khỏa thân toàn thân, có tấm là ảnh chụp cận cảnh thân dưới đang ngậm lấy tính khí thô to của kẻ kia, không có vật gì che chắn, toàn cảnh đúng là vô cùng hương diễm tràn đầy kích thích.
Ngoài ra còn một đoạn tin nhắn văn bản:[ Tôi biết em đang xem nó, tối nay vào lúc 10 giờ ở khách sạn Kate số 307 nhé ~ hãy đến một mình thôi]
Cố Triết hoảng sợ trả lời:[Mục đích của mày là gì?]
Tất nhiên người nọ sẽ không giải đáp câu hỏi này:[ Nếu em dẫn người khác cùng đến hoặc lỡ hẹn, thì em biết cái video và những tấm ảnh này sẽ xuất hiện ở nơi nào rồi đó.]
P/s: Thật xin lỗi vì sự tùy hứng quá lâu này ~~~~ chương sau, cùng nhau xem A Triết sẽ làm gì hung thủ đây?