1.
“Sao Giang Trì không cặp kè cạnh cậu thế?”
Tôi lặng im chốc lát rồi trả lời: “Chia tay rồi.”
“Năm ấy cậu và Giang Trì Dã là cặp trai tài gái sắc nức tiếng toàn trường, sao lại chia tay?”
“Không hợp nhau.”
“Hai người yêu nhau đến thế mà còn chia tay thì từ đây về sau bọn tôi làm sao còn tin vào tình yêu được nữa?”
Những người có mặt trong buổi họp lớp đều tỏ vẻ tiếc nuối tình yêu giữa tôi và Giang Trì Dã.
Bảy năm trước, khi đang học lớp mười một, tôi bị học sinh chuyển trường là hắn nhiệt tình theo đuổi.
Hắn bước vào cuộc sống của tôi với tư thái hết sức mạnh mẽ.
Hắn đẹp trai, không ít người yêu thích hắn nhưng hắn chẳng thèm quan tâm, chỉ yêu mình tôi.
Để theo đuổi tôi, hắn từ một thiếu niên lông bông, dốt nát thi lọt vào top năm mươi.
Chỉ bởi vì tôi nói một câu: Tôi không thích kẻ học dốt.
Hắn nói tôi chỉ ra điểm nào, hắn thay đổi điểm đó.
Vì tôi, hắn bỏ hết mọi thói hư tật xấu, không đến chốn ăn chơi trai gái, cũng không hút thuốc lá.
Đã hứa với tôi sẽ không đánh nhau thì dù bị người ta đánh đầu rơi máu chảy, hắn cũng sẽ không đánh trả.
Hắn cười ngây ngô, nói tôi sẽ nổi giận, không thèm để ý đến hắn nên hắn không dám.
Nhìn khuôn mặt sưng vù của hắn, tôi chợt rung động.
Tôi nói chỉ cần hắn có thể thi vào cùng trường với tôi, tôi sẽ chấp nhận quen hắn.
Lúc tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, vì muốn học chung trường với tôi, hắn đã rất cố gắng, gần như dồn toàn bộ thời gian vào việc học.
Sau khi kỳ thi kết thúc, trong buổi họp lớp, hắn đệm đàn ghi-ta hát tặng tôi bài “Cuộc sống sau này” trước mặt tất cả mọi người, thổ lộ với tôi, khiến tôi chấp nhận lời tỏ tình của hắn.
Tôi đã yêu hắn bằng cả tấm lòng, đồng ý ở bên hắn.
Lúc ấy, toàn trường đều biết đến tình yêu của chúng tôi. Ai cũng nói rằng Giang Trì Dã quả là chiến binh nhân danh tình yêu thuần khiết.
Ngay khi bọn họ đang bàn luận mối tình này của tôi đáng tiếc chừng nào thì Giang Trì Dã đẩy cửa bước vào, còn dắt theo bên cạnh một nữ sinh tên Ninh Tử Tích.
2.
Ninh Tử Tích nhìn sơ qua trông hao hao tôi, ngoại hình cũng giống tôi khoảng năm phần.
Giang Trì Dã cẩn thận kéo ghế ra: “Tử Tích, ngồi đây đi.”
Hắn ngồi đối diện tôi. Khi thấy tôi, hắn nhẹ nhàng nhìn lướt qua rồi lập tức dời tầm mắt, tựa như hai người xa lạ không hề quen biết.
Trong lòng tôi không khỏi run rẩy.
Tình cảm sáu năm chẳng hề lưu lại gì trong hắn dù là một chút dấu vết.
Nữ sinh cầm con tôm định lột vỏ, con tôm bị hắn gạt xuống.
“Ninh Tử Tích, vết thương trên tay em chưa lành, chưa được ăn những thứ này đâu.”
Ninh Tử Tích tỏ vẻ ấm ức giơ tay: “Chỉ một con thôi, được không?”
Hắn bất đắc dĩ vươn tay bóc tôm, đặt vào bát của cô ấy.
Tôi chua xót chớp chớp mắt. Hắn từng hứa hẹn với tôi chỉ bóc tôm cho tôi.
Lời hứa quả nhiên là thứ không đáng tin nhất trên đời, có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
Người xung quanh nhìn nữ sinh bên cạnh hắn, dáng dấp giống tôi đến vậy, cảm thấy không đáng thay tôi.
Tôi đã cùng hắn vượt qua những ngày tháng cơ cực nhất, giờ đây hắn công thành danh toại, có tiếng nói ở Bắc Thành, lại chia tay với tôi.
“Chia tay Tuệ Dư nhưng không buông bỏ được nên tìm một cô gái có ngoại hình tương tự đây mà.”
“Tuệ Dư chịu khổ cùng cậu nhiều năm như vậy, giờ cậu thành công rồi, hai người cãi nhau là điều khó tránh khỏi. Chia tay rồi nhưng nếu có lòng thì vẫn quay lại được mà.”
Giọng nói không lớn, nhưng phòng ăn chỉ rộng nhiêu đó, ai cũng nghe thấy rõ ràng.
Nghe được những lời này, trong tích tắc, vành mắt Ninh Tử Tích đỏ hồng. Cô ấy ngước đôi mắt ngấn lệ liếc tôi một cái, ánh mắt tràn ngập ghen tị rồi giơ tay vứt con tôm chưa ăn xong, đứng phắt dậy bỏ đi.
Giang Trì Dã cũng lập tức đứng lên.
Ánh mắt hắn quét qua một vòng, cuối cùng dừng trên người tôi, dùng giọng điệu lạnh như băng tuyết ngàn năm nói:
“Tôi biết em ấy sớm hơn quen cô.”
Sau đó, hắn cuống quýt đuổi theo.
Lời nói của hắn như tiếng sấm khiến mọi người ở đây nín bặt.
Tôi trở thành trò cười của buổi họp lớp này.
Ý của hắn là, tôi mới là kẻ thay thế kia.
Bao yêu thương dịu dàng trước kia, chẳng qua là tôi hưởng sái Ninh Tử Tích thôi.
Bọn họ có tư cách gì mà chỉ trích cô ấy chứ.