Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 91



Lúc Lộ Nguyên Minh nhận được điện thoại, hắn vẫn còn đang ở bên ngoài, lúc nghe Giang Tứ hỏi con quỷ gây ra tai nạn giao thông đã được giải quyết chưa, mới đầu Lộ Nguyên Minh có hơi sửng sốt, sau đó mới ý thức được, có thể Giang Tứ muốn nhúng tay vào chuyện này, dù sao thì nơi mà con quỷ đó gây chuyện cách rất gần tiểu khu của Giang Tứ, nếu như không xử lý tốt, vậy thì có khả năng con quỷ đó sẽ đi quan tâm chăm sóc cho tiểu khu của Giang Tứ mất.

Lộ Nguyên Minh nói: "Vẫn chưa giải quyết, tụi tớ đang lần theo con quỷ đó."

Con quỷ này vô cùng chấp nhất với việc gây ra tai nạn giao thông, vụ tai nạn ở con đường này đã là vụ thứ ba ở Thanh thị, dựa theo miêu tả của người sống sót sau vụ tai nạn, là bọn họ đang lái xe bình thường, dừng lại chờ đèn đỏ bình thường, rồi đến đèn xanh cũng chạy bình thường, lúc đến ngã tư đường, các xe phía trước hành động cứ như bị điều khiển, dùng chân ga làm phanh rồi lao về phía trước, va chạm với ba chiếc xe khác ở ngã tư!

Với cái tốc độ không hề muốn sống đó, vào thời điểm xảy ra va chạm, cả người và xe đều không còn, những người may mắn còn sống đều là những người đi phía sau, bọn họ bị vụ tai nạn ảnh hưởng nhưng đã giữ được một cái mạng.

Sau khi được đội phân tích của Cục quản lý quỷ dị điều tra, thì vào thời điểm xảy ra vụ tai nạn, cả bốn hướng đều là đèn xanh, cho nên bọn họ mới đạp ga chạy như thế, khi bọn họ khởi động xe thì cũng chẳng nhìn thấy chiếc xe nào ở hai chiều trái phải, sau khi phát sinh va chạm ở ngã tư đường, các phương tiện ở phía sau chợt nhận ra mình đang di chuyển về bốn hướng, những chiếc xe đi sau khẩn cấp phanh gấp mới may mắn giữ được tính mạng, mà ba chiếc xe phía trước ở cả bốn hướng về cơ bản đã biến mất.

Tổ phân tích của Cục quản lý quỷ dị đã đưa ra hai đáp án, khi sự kiện quỷ dị này phát sinh, đèn giao thông đã bị ảnh hường, hẳn là thật sự chuyển sang màu xanh, ngoài ra còn có quỷ mê hoặc, nếu không thì không thể không nhìn thấy xe ô tô từ bên trái và bên phải đang phóng ở tốc độ bàn thờ ở ngã tư, nếu như chỉ có một hai chiếc xe phóng nhanh thì còn có thể coi là hành vi cá nhân, nhưng tất cả người điều khiển ở bốn phương hướng đều làm như vậy, vậy thì chỉ có thể là bị quỷ mê hoặc.

Sau khi xảy ra tai nạn giao thông, đèn giao thông đã trở lại bình thường, những chiếc xe phía sau hoảng hồn đến mức đổ mồ hôi lạnh, lập tức có người báo án, chờ đến khi Lộ Nguyên Minh đuổi đến hiện trường, con quỷ kia đã không biết đi đến nơi nào rồi.

Lộ Nguyên Minh nói với Giang Tứ toàn bộ những thông tin hiện có, "Bây giờ cậu đang ở đâu? Cậu muốn ra tay sao?"

Giang Tứ vừa dắt bốn con thú cưng đi về phía trước vừa nghe điện thoại, hấp dẫn vô số ánh mắt của những người đi đường.

Giang Tứ: "Các cậu đã không tìm thấy, tớ cũng chưa chắc có thể tìm được, tùy duyên đi, tớ đang dắt chó đi dạo."

Lộ Nguyên Minh: "......"

Lộ Nguyên Minh cho rằng mình nghe lầm, "Dắt...... Chó?"

Giang Tứ căn bản không có chó, cậu chỉ có linh hồn thú cưng mà thôi!

Giang Tứ: "Ừm, hôm nay tớ mới phát hiện ra, linh hồn thú cưng cũng cần được dắt đi dạo, nếu như cậu rảnh thì cũng đừng nhốt gà chọi mãi, thả nó ra để nó chạy nhảy thường xuyên hơn, điều này có thể giúp nó có tâm trạng vui vẻ, chỉ số hạnh phúc sẽ cao hơn."

Lộ Nguyên Minh: "......"

Lộ Nguyên Minh cúp máy với vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh, sau đó thả con gà chọi của mình ra.

Tổ hậu cần cùng nhau hành động lập tức cảnh giác, "Con quỷ đó đang ở gần đây sao?"

Lộ Nguyên Minh lắc đầu, "Không cần lo lắng, trước mắt vẫn chưa phát hiện ra tung tích của con quỷ."

Tổ hậu cần: "???"

Nếu như không phát hiện ra quỷ thì thả linh hồn thú cưng ra làm gì? Chẳng phải trước đi khi gặp quỷ mới thả gà Brahma ra sao?

Vẻ mặt Lộ Nguyên Minh ngơ ngác, "Anh em của tôi đang dắt linh hồn thú cưng đi dạo, nói tôi cũng nên làm như vậy, có thể nâng cao chỉ số hạnh phúc của linh hồn thú cưng."

Tổ hậu cần: "......"

Giang Tứ mang theo bốn con một đường đi về phía trước, phía sau là một vài người đi theo cách đó không xa, bọn họ là người được Bạc Hoài cử tới âm thầm bảo vệ Giang Tứ, tin tức mà bọn họ nhận được chính là, Giang Tứ rất trạch, chỉ cần về đến nhà thì căn bản sẽ không ra ngoài, kết quả mới bảo vệ ngày đầu tiên thôi thì đã thấy cậu ấy ra ngoài dắt chó đi dạo rồi.

Mới đầu một người bốn thú còn ở chung với nhau rất hài hòa, nửa tiếng sau, Hoa Tiêu là đứa đầu tiên bại trận, nó chạy đã mệt, tóm lấy chân Giang Tứ cầu ôm một cái, mặt Giang Tứ đen sì, cậu cũng là một kẻ yếu nhớt không biết tập thể dục là gì, lúc này cũng rất mệt đó!

Giang Tứ: "Không ôm, nếu như mệt rồi thì trở về Cỏ Linh Minh nghỉ ngơi đi."

Hoa Tiêu ủy khuất rên rỉ, ôm chân cậu không buông, nó không muốn trở về Cỏ Linh Minh, nó muốn Giang Tứ ôm mình đi.

Giang Tứ lãnh khốc vô tình, kéo vật trang sức trên chân đi phía trước, kiên quyết không ôm.

Hoa Tiêu tung ra đòn sát thủ, nó dựa trước người Giang Tứ, đứng thẳng người lên, dang rộng hai chân ngắn ngủn, miệng kêu áu áu ẳng ẳng, ngữ điệu đó vô cùng giống "Ôm tui ôm tui", khiến những người vây xem phải cười vang một trận.

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ nghiến răng, Corgi trưởng thành cũng là một quả cân nhỏ, nếu như ôm nó, rất nhanh Giang Tứ sẽ bị ba con trước mặt bỏ rơi mất.

Nhìn Nhất Điểm Hồng uy vũ cao lớn nhất, ánh mắt Giang Tứ chợt lóe, đưa ra chủ ý cho Hoa Tiêu, "Nói nè, mày hỏi anh gà một chút xem nó có bằng lòng cho mày đi nhờ một đoạn đường không."

Hoa Tiêu ngẩn ngơ, quay đầu lại nhìn thân hình cao lớn trắng như tuyết của Nhất Điểm Hồng, tưởng tượng đến cái cảnh mình được ngồi trên lưng của Nhất Điểm Hồng, từ trên cao nhìn xuống miệt thị Thiên Lang và Buck, Hoa Tiêu cảm thấy chủ ý này rất hay!

Hoa Tiêu chạy đến trước mặt anh gà áu áu ẳng ảng, lại bị móng vuốt của anh gà đá văng ra ngoài, Hoa Tiêu té ngã trên mặt đất, khập khiễng chạy về cáo trạng, tiếp tục ôm chân Giang Tứ làm nũng.

Giang Tứ: "......"

Nhìn thấy những người vây xem càng ngày càng nhiều, Giang Tứ vớt Hoa Tiêu từ trên mặt đất lên, Hoa Tiêu đắc ý ngọ nguậy cả người, nhìn đi nhìn đi, Giang Giang vẫn là thương ta nhất đó, các ngươi đến sau nên né qua một bên đê!

Giang Tứ đi đến trước mặt Nhất Điểm Hồng, thương lượng với nó, "Đồ ăn tuần này của Hoa Tiêu chia cho mày một nửa, mày có đồng ý cho nó đi nhờ một đoạn đường không?"

Đồ ăn mà Giang Tứ nói cũng không phải là đồ ăn cho chó hay cho mèo, mà là quả cầu linh tử!

Toàn bộ thân chó của Hoa Tiêu đều chấn kính rồi, nó nhìn Giang Tứ bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Nhất Điểm Hồng vui vẻ đồng ý, nhưng Hoa Tiêu thì không chịu!

Giang Tứ muốn đặt nó lên lưng Nhất Điểm Hồng, Hoa Tiêu lại ôm chặt cánh tay Giang Tứ không buông, miệng không ngừng kêu lên ẳng ẳng áu áu.

Giang Tứ không du di với vấn đề này, "Bây giờ đổi ý cũng vô dụng, đồ ăn của mày nhất định phải phân một nửa cho anh gà."

Hoa Tiêu nhìn ra được Giang Tứ không hề nói giỡn, chó ngoan không chịu thì sẽ bị lỗ, nếu như một nửa đồ ăn đã không còn thấy nó nhất định phải hưởng thụ cho đã, tuyệt đối không để bản thân phải chịu thiệt!



Hoa Tiêu ngoan ngoãn ngồi xổm trên lưng anh gà, nó cần phải dùng linh quang của mình cố định hai chân sau thì mới không đến nỗi bị ngã từ trên lưng anh gà xuống, mà anh gà đã có được chỗ tốt của mình rồi, cũng mặc kệ Hoa Tiêu có thể ngã xuống hay không, anh gà cũng sẽ chạy đến mức lục thân không nhận!

Bây giờ là giờ cao điểm sau khi tan làm, không ít người nhìn thấy một con gà lớn cõng một chú chó Corgi nhấc chân chạy như điên trên lối đi bộ, bên cạnh con gà đó còn có hai con chó, một con Doberman lãnh khốc khí phách cùng với một tiểu khả ái Labrador màu trắng gạo, trên cổ chúng nó có dây đeo, nhưng lại không để cho chủ nhân nắm mà chúng nó ngậm ở trong miệng và chạy chậm về phía trước, phía sau là một thanh niên với vẻ ngoài nổi bật cũng đang chạy theo.

Tổ hợp như vậy quá hấp dẫn ánh mắt của mọi người, những người qua đường sôi nổi lấy điện thoại ra chụp ảnh quay phim, Giang Tứ hối hận là khi ra ngoài quên đội mũ và khẩu trang, nên chỉ có thể đành cho người ta chụp ảnh.

Giang Tứ sắp mệt chết rồi, cậu thật sự không thể chạy nữa, Buck đang lao tới phía trước rốt cuộc cũng dừng lại, nó ngửi ngửi trên đất một lúc, sau đó ngồi xổm ở ven đường bất động, đôi mắt nhìn chằm chằm đèn giao thông ở phía trước cách đó không xa.

Giang Tứ chống đầu gối thở hổn hển, người đi đường đang chờ đèn xanh nhìn thấy một người bốn thú cưng, ngón tay họ đã không kìm được lại ngo ngoe rục rịch, rồi đã có người lấy điện thoại ra chụp một người bốn thú cưng này.

Giang Tứ còn chưa kịp thở xong, đột nhiên nghe thấy Buck gâu gâu hai tiếng, nó lao ra như một mũi tên rời khỏi dây cung, mục tiêu là ngay dưới đèn giao thông ở ngã tư đường!

"Ấy giữ con chó lại, nó chạy mất rồi!"

"Xe xe xe kìa! Con chó đó không muốn sống nữa hả?!"

"Chó nhà ai đó? Sao mà vô trách nhiệm quá vậy!"

"Kia, đó là cái gì......"

"Ôi má ơi má ơi! Quỷ...... Đó là quỷ á!"

"......"

Những người qua đường vốn còn đang mắng chủ nhân chú chó vô trách nhiệm, lúc này đều nổ tung lên hết, bởi vì sau khi Buck tránh được vài chiếc xe đang di chuyển, nó đã lao thẳng tới phía dưới đèn giao thông, cái nơi vốn dĩ đang trống trải đột nhiên xuất hiện một làn khí đen, một đứa nhỏ bong da tróc thịt thối rữa nghiêm trọng bị đẩy ra khỏi làn khí đen đó!

Đứa nhỏ đó lăn vài vòng trên mặt đất, sau đó đứng thẳng lên, quỷ khí xung quanh cơ thể kích động sắp biến mất, Buck lại nhào lên một lần nữa, đẩy đứa nhỏ bên trong đám quỷ khí ra ngoài!

Đứa nhỏ phẫn nộ, nó lập tức xuất hiện bên cạnh Buck, bàn tay nhỏ màu xanh đen túm lấy cổ Buck, không biết Buck có phải là đang ghét bỏ đứa nhỏ vừa bẩn lại vừa hôi hay không, nó bỗng nhiên nhảy lên cao ba thước giống như là có ai dẫm phải đuôi nó, không cho đứa nhỏ tới gần nó.

Đứa nhỏ lại một lần nữa xuất hiện bên cạnh Buck, mục tiêu vẫn luôn là cổ của Buck, Buck bị chọc cho nóng nảy, nó không chạy không nhảy, đứng thẳng lên, dùng hai chân trước vật lộn với đứa nhỏ!

Buck đứng thẳng lên, cao hơn đứa nhỏ cả một cái đầu, mỗi lần bàn tay xanh đen của đứa nhỏ tóm lấy cổ Buck đều bị một móng vuốt hất bay ra, một chó một đứa nhỏ đánh lộn trực diện với nhau.

Xung quanh cơ thể đứa nhỏ lại bắt đầu xuất hiện quỷ khí, muốn mang theo đứa nhỏ ẩn thân rời đi, cơ thể Buck bùng nổ linh quang, thanh lọc hết mớ quỷ khí này!

Tất cả những người đi bộ và phương tiện đều dừng lại, tất cả bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cuộc chiến dưới đèn giao thông, vốn tưởng ra là một con chó phát hiện ra quỷ, hâm mộ chó nhà người ta sao mà dũng cảm quá đi, ngay cả quỷ mà cũng dám liều mạng xông lên! Kết quả cảnh tượng này đã nói với họ rằng, chó nhà người ta căn bản không phải là chó bình thường, nhìn toàn thân phát ra ánh sáng đó đi, còn cái gì không rõ nữa? Đó là một linh hồn thú cưng đó! Điều này càng khiến họ hâm mộ hơn!

Người điều khiển chiếc xe ở gần cột đèn giao thông nhất đã bị dọa cho phát ngốc, cả người hắn run lẩy bẩy, muốn mở cửa xe ra chạy trốn, thế nhưng ấn vài lần cũng không tháo được dây an toàn, hắn cách đó quá gần, có thể thấy rõ vết thương đang thối rữa của quỷ nhỏ với dòng nước đen chảy ra từ đó! Hắn sợ hãi tới mức cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát, không thể làm được điều gì cả, chỉ có thể trợn mắt nhìn trận chiến phía trước!

Buck dùng móng vuốt hất qua, đứa nhỏ quỷ "Phập" một phát đập vào đầu xe, Buck đuổi theo, một chó một quỷ đánh nhau trên xe người ta, người điều khiển ngồi trên xe trừng mắt, hít vào thở ra rồi hít vào thở ra, rồi bị dọa cho hôn mê!

Giang Tứ đứng trên vỉa hẻ đen cả mặt, cậu rất muốn hỏi Buck một chút, mày đánh nhau trên xe của người ta, có bao giờ để ý tới cảm giác của người trong xe không đó?

Người ngồi trong xe không có cảm giác gì, bởi vì đã bị dọa cho hôn mê mất rồi.

Đứa nhỏ quỷ bị Buck đè dưới thân tấn công dữ dội, sau khi do dự một lúc thì nó cắn lấy cổ của đứa nhỏ quỷ, ngậm đứa nhỏ quỷ kéo tới chỗ Giang Tứ.

Những người đi đường đứng chung một chỗ với Giang Tứ, khi nhìn thấy linh hồn thú cưng kia ngậm đứa nhỏ quỷ chạy tới đây, tất cả đều sợ tới mức chạy tán loạn, chỉ để lại mình Giang Tứ cùng với hai chó một gà đứng tại chỗ.

Buck ngậm đứa nhỏ quỷ đứng trước mặt Giang Tứ, không có nhả ra, cổ họng truyền đến âm thanh ẳng ẳng, ánh mắt trông mong nhìn Giang Tứ.

Giang Tứ duỗi tay sờ đầu Buck, khen ngợi nó, "Buck giỏi quá đi! Mày đã làm rất tốt!"

Cái đuôi to của Buck không ngừng đung đưa trái phải, rõ ràng là đang có tâm trạng rất tốt.

Giang Tứ thấy đứa nhỏ quỷ vẫn còn đang giãy giụa, cậu chọn một nơi còn được xem là nguyên vẹn, ngón tay chạm vào một chút.

【 Thi quỷ Đào Đào, giá trị quỷ dị: 2500, đèn xanh đèn đỏ chơi vui quá đi, nó muốn biến thành màu gì là có thể biến thành màu đó, xe tăng tốc độ lên đi, đừng có ngừng lại, mọi người cùng chơi nha. 】

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ có chút bất đắc dĩ đối với nhóc con thi quỷ này, thi quỷ có thực thể, không thể trực tiếp hấp thu như quỷ khí, Rương phong ấn quỷ có hơi nhỏ, cũng không thể chứa được thứ này, Giang Tứ nhớ Bạc Hoài đã phong ấn hai thi quỷ đều là dùng linh cốt......

Nghĩ đến Bạc Hoài, trong lòng Giang Tứ bất giác ấm áp, cậu lấy điện thoại ra muốn gọi cho Bạc Hoài, hỏi trong tay hắn có còn linh cốt không, trước khi bấm số, ngón tay cậu vừa nhấc lên lại bấm vào số của Lộ Nguyên Minh.

Bạc Hoài rất bận, bây giờ rất có thể là đang họp hoặc là đang chấp hành nhiệm vụ, Giang Tứ không muốn làm phiền hắn, vậy nên chỉ có thể làm phiền Lộ Nguyên Minh.

Điện thoại vừa được kết nối thì Giang Tứ đã nói: "Trong tay cậu có linh cốt không? Mang một cái tới đây đi, tớ đang dắt chó đi dạo, chó nhà tớ bắt được một đứa nhỏ thi quỷ đang chuẩn bị chơi đèn giao thông, bây giờ tớ không thể xử lý nó."

Lộ Nguyên Minh sửng sốt một hồi lâu rồi mới đệt một tiếng, hỏi vị trí cụ thể rồi vội vàng dẫn người chạy đến.

Khoảng cách chỗ bọn họ với cột đèn giao thông này không xa, đi loanh quanh cả buổi chiều, chỉ muốn bắt được con quỷ điều khiển đèn giao thông ngày, không ngờ bọn họ tìm khắp nơi lại không thấy đâu, Giang Tứ tùy tiện dắt chó đi dạo lại gặp được, đây rốt cuộc là may mắn gì thế?!

Đây đương nhiên không phải là may mắn, tất cả đều dựa vào kỹ năng lần theo dấu vết của Buck, nó dựa vào mùi một đường đuổi tới đây, con quỷ nhỏ này cũng coi như là xui xẻo, Buck thân là một chút chó nghiệp vụ có trách nhiệm, dám gây án ở dưới mí mắt của Buck nhà ta, không phải tìm chết thì là cái gì?

Lộ Nguyên Minh mang theo đội hậu cần vội vàng chạy tới, từ xa đã nhìn thấy một con chó Labrador ngậm một đứa nhỏ quỷ, Lộ Nguyên Minh không kịp hỏi nhiều, nhận lấy một cây linh cốt từ trong tay tổ hậu cần, linh cốt kia được bọc trong một mảnh vải, Lộ Nguyên Minh cầm lấy cách lớp vải, không trực tiếp đụng vào linh cốt, hắn cắm cây linh cốt vào ngực đứa nhỏ quỷ, đứa nhỏ quỷ đã hoàn toàn bất động.

Buck ném đứa nhỏ quỷ xuống mặt đất, lắc đầu lè lưỡi mấy lần, không ngừng dùng móng vuốt gãi gãi vào miệng, bị cái mùi thúi đến mức nghi ngờ cẩu sinh.

Giang Tứ: "......"



Giang Tứ lục loại trong túi, không tìm được thứ gì, cậu hỏi tổ hậu cần, "Ai có ướt khăn giấy không? Cho tôi mượn chút đi."

Tổ hậu cần hai mặt nhìn nhau, một đám đàn ông không có tâm tư tinh tế như vậy đâu.

Một chị gái nhỏ đứng trong đám người vây xem đi ra, "Cái kia...... Cậu muốn khăn giấy ướt à?"

Giang Tứ quay đầu lại, chị gái nhỏ đứng cách xa cậu ném cho cậu một bao, Giang Tứ bắt lấy, nhìn cô mỉm cười một chút, chị gái nhỏ ngơ ngác luôn.

Giang Tứ rút ra một tờ khăn giấy ướt lau miệng, lưỡi và răng cho Buck, vừa lau vừa nhắc mãi, "Phải cảm ơn chị gái nhỏ đã cứu cái mạng chó của mày đó."

Cuối cùng cũng lau sạch cho Buck, Buck cảm giác khá hơn nhiều, lúc này mới không nhanh không chậm đi về phía chị gái nhỏ đã ra tay tương trợ, ngửa đầu nhìn cô.

Chị gái nhỏ: "???"

Giang Tứ hỗ trợ phiên dịch, "Buck đang cảm ơn chị đấy, có thể cho chị sờ một chút."

Chị gái nhỏ vô cùng ngạc nhiên, vội vàng ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ sờ Buck, bộ lông vừa mềm vừa trơn, cơ bắp thật săn chắc!

Chị gái nhỏ kích động nói: "Đây, đây thực sự là linh hồn thú cưng sao? Tôi tôi tôi tôi vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy linh hồn thú cưng đó! Tôi còn sờ vào nó nữa này!"

Giang Tứ bị sự kích động của chị gái nhỏ lây nhiễm, cậu cũng cười rộ lên, "Là linh hồn thú cưng, Buck rất lợi hại."

Chị gái nhỏ ngượng ngùng nói: "Tôi, tôi có thể chụp ảnh với Buck không? Tôi muốn đăng lên vòng bạn bè để khỏe."

Giang Tứ hỏi Buck, "Có thể chứ?"

Buck đứng lên, lắc lắc bộ lông trên người, nó đi đến bên cạnh chị gái nhỏ ngồi xổm xuống, đã tạo dáng xong để chụp ảnh rồi.

Giang Tứ bật cười, "Có thể, Buck đã chuẩn bị tốt."

Chị gái nhỏ bị dáng vẻ dễ cưng của Buck thiệt chịu không nổi mà, cô lập tức lấy điện thoại ra, vì để cho hiệu ứng tốt hơn, Buck còn phô ra chút ánh sáng ngay tại chỗ, chứng minh bản thân là một linh hồn thú cưng hàng thật giá thật.

Chị gái nhỏ vui ơi là vui, cầm điện thoại đứng sang một bên, không làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người.

Tổ hậu cần đã lấy ra một tấm vải trắng bọc lấy đứa nhỏ thi quỷ, chuẩn bị mang về, thi quỷ là thứ tốt, Máu Thi Quỷ là một trong những nguyên liệu để tạo ra Rương phong ấn quỷ, bọn họ cần phải xử lý cho thật tốt.

Lộ Nguyên Minh: "Tớ sẽ báo cáo, giao giá trị cống hiến của nhiệm vụ này cho cậu."

Giang Tứ: "Không cần đâu, tớ cũng không có làm gì, đều là công lao của Buck, tớ khen thưởng cho nó hai luồng linh tử là được, cậu hãy giữ lại giá trị cống hiến đi, tụi tớ đều không cần dùng đến."

Lộ Nguyên Minh vỗ vỗ bả vai Giang Tứ, cũng không từ chối, hẹn nhau lúc nào rảnh thì gặp lại, rồi cùng với tổ hậu cần mang theo đứa nhỏ thi quỷ rời đi.

Người đàn ông đã bị dọa cho choáng váng đã được nhân viên hậu cần đưa ra khỏi xe, gọi xe cấp cứu.

Ngã tư đường đã khôi phục lại sự thông hành, Giang Tứ mang theo bốn linh hồn thú cưng trở về từ đường cũ.

Hai ngày tiếp theo, cứ buổi sáng là Giang Tứ vẽ linh hồn thú cưng cấp bốn, còn lại một chút giá trị tinh thần, Giang Tứ sẽ dùng để vẽ những đơn hàng tồn đọng trong trường, giá trị tinh thần của những đơn hàng đó đều không cao, một buổi chiều là có thể vẽ ra hai ba bức, đến chạng vạng thì mang linh hồn thú cưng ra ngoài tản bộ.

Trong khoảng thời gian này Bạc Hoài có gọi điện cho Giang Tứ, Giang Tứ thế mới biết Bạc Hoài đã trở về Long thị, có khả năng phải ở lại Long thị mấy ngày, xong việc sẽ trở lại, trong lòng Giang Tứ có hơi mất mát, nhưng nghĩ tới mấy ngày nữa Bạc Hoài đã trở về rồi, cậu lại đầy máu sống lại, cân nhắc sau khi Bạc Hoài trở về thì cậu cần phải thử hắn như thế nào.

Chạng vạng ngày thứ ba, Giang Tứ thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, sáu bé con đã xếp hàng ngồi chờ ở cửa, chờ đi ra ngoài hóng gió.

Ngoại trừ ngày đầu tiên ra ngoài quên đội mũ và khẩu trang, mấy ngày sau đó Giang Tứ đều bọc bản thân kín mít, chỉ lộ ra hai con mắt rồi mới ra ngoài.

Giang Tứ mở cửa, vừa lúc đối diện với Mục Vi đang chuẩn bị gõ cửa, bên thắt lưng của Mục Vi là một con dao chẻ củi, đây là Quỷ Khí mà hắn đã đổi được sau khi Triền Thi Tuyến bị hủy, là con dao chẻ củi có được từ trong tay bà lão quỷ, rõ ràng là hữu dụng hơn nhiều so với Triền Thi Tuyến.

Giang Tứ không ngờ Mục Vi lại đến đây, "Đội trưởng Mục, lâu rồi không gặp."

Mục Vi sau khi đánh giá cậu một chút thì tầm mắt dừng lại trên sáu bé con ở cửa, German Shepherd, Doberman, Rottweiler, Labrador, Corgi và gà Brahma, đủ chủng loại, con nào can nấy đều giống như thú cưng thực sự.

chapter content



German Shepherd

chapter content



Rottweiler

Mục Vi: "Muốn đi ra ngoài à?"

Giang Tứ: "Dắt chó đi dạo."

Mục Vi nói: "Có lẽ tôi phải trì hoãn thời gian dắt chó đi dạo của cậu rồi, có một sự kiện quỷ dị cần cậu hợp tác một chút."

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ: "Giọng điệu này của anh cứ như là có cảm giác có lẽ tôi đã phạm tội lớn vậy."

Mục Vi gật đầu, "Quả thực là có quan hệ với cậu, trước mắt mới cuốn vào thôi mà đã có hơn một nghìn người rồi, nhân số vẫn còn đang không ngừng gia tăng."

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ tránh khỏi cửa, để Mục Vi vào nhà rồi nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv