Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 77



Giang Tứ thật sự không ngờ tới, ngay cả linh huyết của Bạc Hoài mà món Linh Khí này cũng chướng mắt, nó đây là muốn lên trời à, cho rằng ở đâu cũng có Linh Thể để cho nó có thể tùy tiện chọn sao?...... Giang Tứ bỗng nhiên nhớ tới thứ chất màu đen mà Linh Khí kia thải ra là gì, rất có thể là tạp chất do Quỷ Diện Đằng mang đến.

Giang Tứ nhìn Tuân Kỷ đang ngồi trên bậc thang, Kinh Ngôn Phong và Úc Hành đi ra ngoài kiểm tra tình huống xung quanh, trong sân chỉ có ba người bọn họ, Giang Tứ thấp giọng nói: "Anh đã chuyển Quỷ Diện Đằng trong cơ thể qua nơi khác chưa?"

Hiện tại là Linh Thể hỗn tạp, một khi nhốt Quỷ Diện Đằng vào cánh tay kia thì phần còn lại của cơ thể sẽ là một Linh Thể thuần khiết, đến lúc đó để cho món Linh Khí rác rưởi kia quỳ xuống gọi ba, khóc lóc cầu xin muốn nhận chủ!

"Vẫn còn đang cố gắng." Di chuyển Quỷ Diện Đằng nghe thì dễ nhưng thật ra lại rất khó làm, chắc chắn không thể hoàn thành được trong khoảng thời gian ngắn.

Với tốc độ di chuyển hiện tại, xem ra trong khoảng thời gian ngắn khó mà có được Linh Thể thuần khiết, tính khả thi không nhiều, mà mục đích của Giang Tứ là hoàn thành việc nhận chủ trước khi quay về, đến lúc đó sẽ không có ai tranh giành nữa, Linh Khí sẽ thuộc quyền sở hữu của Bạc Hoài, tựa như Quan tài quỷ vậy, chỉ cần không thể lấy đi thì người khác sẽ không có cách nào lấy được, bàn tính của Giang Tứ tuy tốt nhưng món Linh Khí này lại không phối hợp.

Nghĩ đến đây, Giang Tứ lại cho Linh Khí một dấu note, rồi nhìn thấy Cây Bách Quỷ một đường bị kéo về đây, Giang Tứ nói: "Nhành cây và thân cây lớn như vậy, không có khả năng mang ra ngoài được hết một lần, tôi đi chặt thành từng đoạn ngắn, anh tiếp tục di chuyển Quỷ Diện Đằng đi."

Bạc Hoài: "......"

Bạc Hoài trơ mắt nhìn Giang Tứ lôi thanh kiếm ra, dùng nó làm rìu để chặt cây, Bạc Hoài phát hiện Linh Khí trong tay Giang Tứ không còn xuất hiện ánh sáng bạc nữa, tựa như một thanh kiếm phổ thông bình thường, ngay cả linh quang trên thân kiếm cũng biến mất.

Giang Tứ cầm kiếm chặt từng cành cây, vừa chặt vừa niệm kinh, "Mày trâu bò, mày cao cao tại thượng, không ai gặp mày chẳng phải mày cũng đang hít bụi thôi sao? Bây giờ mày không cần phải hít bụi nữa, tao cho mày ăn nhánh cây, mày chỉ xứng ăn cái món như một cái rìu thôi. Bây giờ là chặt cây, chờ đến lúc trở về tao cho mày đi đào đất, tao giao cho mày chuyện đào Cỏ Linh Minh đó, đào mà đứt một sợi rễ thì tao sẽ ném mày vào hố phân."

Bạc Hoài: "......"

Kinh Ngôn Phong và Úc Hành vừa mới trở về: "......"

Kinh Ngôn Phong đi đến bên cạnh Bạc Hoài, nhịn cười nói nhỏ, "Vẫn còn tức giận à?"

Bạc Hoài không khỏi bật cười, lắc đầu không nói, cứ để em ấy quậy đi, chỉ có Úc Hành cảm thấy da thịt đau nhức, kia chính là Linh Khí có thể một kiếm chặt đứt Cây Bách Quỷ đó, phẩm cấp tuyệt đối là rất cao, nhưng hiện tại lại bi Giang Tứ cầm đi chặt cây, hắn cũng cảm thấy tủi thân thay cho Linh Khí mà.

Linh Khí đâu chỉ thấy tủi thân thôi, giờ phút này nó chỉ muốn trở lại hộp, tình nguyện hít bụi còn hơn là bị tra tấn như thế này.

Mãi đến khi Cây Bách Quỷ trụi lủi hết, Linh Khí đã hoàn toàn mất bình tĩnh, lúc này Giang Tứ mới cảm thấy tâm tình thoải mái, loảng xoảng ném Linh Khí vào trong chiếc hộp gỗ dài một tiếng, để nó tự bế đi.

Nghe âm thanh thô bạo kia, trái tim Úc Hành cũng run rẩy theo, vừa định xem thử thanh kiếm có bị làm sao không thì đã đối diện với đôi mắt cười như không cười của Kinh Ngôn Phong, trong đôi mắt đào hoa đó là một hàng chữ chói lọi: Muốn bị Giang Tứ ném vào thế giới trong mơ thì cứ mà tiến tới đi.

Úc Hành: "......"

Kinh Ngôn Phong và Úc Hành cho tới bây giờ cũng chưa hiểu thanh trường kiếm này đã chọc giận Giang Tứ ở chỗ nào, không chỉ bọn họ mà Bạc Hoài cũng không hiểu nốt, từ những lời mà Giang Tứ nói thì hình như Linh Khí cho rằng linh huyết của hắn không hợp khẩu vị, lúc này mới bắt đầu quậy lên như vậy.

Sân nhà của phu nhân Linh Minh đã trở thành nơi dừng chân của họ, thu thập xong cái món Linh Khí này, Giang Tứ nhớ tới mấy cái hộp nhỏ mà mình đã mang về, cậu lần lượt bày ra chuẩn bị mở ra xem.

Những chiếc hộp nhỏ này căn bản không có nguy hiểm gì, Giang Tứ từ chối sự hỗ trợ của Bạc Hoài, tự mình mở hộp.

Những chiếc hộp gỗ nhỏ lần lượt được mở ra, Giang Tứ nhìn đồ trong hộp, vui vẻ đến mức có thể dùng Linh Khí để chặt thêm mấy cái cây! Sáu cái hộp, ba hộp Cỏ Linh Minh ba hộp Cát Thải Nhung, hoàn toàn chính là dựa theo nhu cầu của cậu mà, Giang Tứ sao có thể không vui vẻ cho được chứ?!

Giang Tứ không khỏi nở nụ cười, "Hai chiếc hộp kia của anh là cái gì vậy?"

Bạc Hoài đã lấy ra hai chiếc hộp lớn hơn một chút, hắn cũng chưa mở ra mà là cầm trong tay quơ quơ nhẹ, bên trong có cái gì đó, kích thước không nhỏ, hơn nữa khối lượng của hai chiếc hộp này cũng không nhẹ.

Kinh Ngôn Phong và Úc Hành cầm lấy xem thử, ba người nhìn nhau, trong lòng đều có một suy đoán, cũng bởi vì suy đoán này nên bọn họ không dám dễ dàng mở ra, nếu như trong đó thực sự là sách, nếu như mở ra trong một môi trường như vậy thì hoàn toàn không được đảm bảo.

Bạc Hoài đưa một chiếc hộp cho Úc Hành, một cái mang theo bên mình, ngoại trừ việc giảm bớt khối lượng thì cũng là hàm ý trứng gà không bỏ chung một rổ. Kinh Ngôn Phong cũng cất dùm Giang Tứ ba chiếc hộp gỗ nhỏ. Trường kiếm tiếp tục được Bạc Hoài đeo lên lưng, con dao găm Linh Khí vốn muốn đưa cho Giang Tứ để phòng thân, kết quả Giang Tứ nói không cần, một là cậu không biết cách dùng, nằm trong tay cậu rất lãng phí, hai là bị Linh Khí làm cho bị thương thì thực sự rất đau! Cuối cùng con dao găm Linh Khí được đưa cho Úc Hành, hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nằm trong tay hắn là thích hợp nhất.

Sau một phen chỉnh đốn, xác định Cây Bách Quỷ không có đuổi tới đây thì năm người lại lên đường, lần này bọn họ đi theo hướng ngược lại với hướng của căn nhà đá và Cây Bách Quỷ, thăm dò một khu vực mới, ba linh hồn thú cưng của Giang Tứ đi phía trước, chúng nó đều có thuộc tính, có thể phác giác được nguy hiểm trước tiên.

Độ dày của quỷ khí trong Quỷ Dị Tràng vẫn rất cao, thế nhưng so với Cây Bách Quỷ bên kia đã tốt hơn rất nhiều, quỷ khí ẩm ướt bên Cây Bách Quỷ gây ra cũng khiến ngay cả Giang Tứ cũng cảm thấy tầm nhìn bị hạn chế, càng chưa kể đến những người khác vốn không nhìn thấy rõ, lúc này tầm nhìn trước mắt lại xám xịt, tầm nhìn gần đó cũng miễn cưỡng nhìn thấy, nhưng khoảng cách vẫn là có hạn.

Bên trong Quỷ Dị Tràng có thể hình dung là không hề có một bóng cây ngọn cỏ, bọn họ đi về phía trước không biết bao lâu, ngay cả một ngọn cây xanh cũng không nhìn thấy, thế nhưng lại gặp phải mấy đợt xác sống, không cần bọn họ động thủ thì ba linh hồn thú cưng đã có thể giải quyết rồi.

Giang Tứ có chút lơ đãng, không ngừng quan sát xung quanh, Bạc Hoài vẫn đi bên cạnh cậu, Giang Tứ không muốn chuyến đi này lại trở nên vô ích, cậu do dự hồi lâu mới nói: "Nếu như lại gặp phải chuyện nguy hiểm, anh hãy lo xử lý con quỷ đi, không cần lo cho tôi, cũng không cần cứu tôi, tôi có thể tự bảo vệ mình."

Nếu như bên cạnh cậu vẫn luôn có người bảo vệ, cậu không lâm vào hoàn cảnh xấu thì Quỷ Ăn Mạng chắc chắn sẽ không xuất hiện, nó gian xảo như vậy, thế cục mà gây bất lợi cho nó thì chắc chắn nó sẽ không xuất hiện chịu chết.

Bạc Hoài dừng lại một chút, hắn nhìn người thanh niên vẫn luôn nhìn xung quanh nhưng lại không hề nhìn hắn, miệng vết thương đau đớn liên miên bỗng nhiên trở nên mơ hồ, ngón tay hắn siết chặt, vết thương bị bóp lại lại bắt đầu rỉ máu.

Giọng nói Bạc Hoài trầm xuống mấy độ, "Điều này tôi làm không được, bảo vệ em là trách nhiệm của tôi, trong bất kỳ hoàn cảnh nào điều tôi suy xét đầu tiên là sự an toàn của em."

Giang Tứ giật mình, cậu nhìn chằm chằm sườn mặt anh tuấn của Bạc Hoài, hồi lâu sau mới "À" một tiếng, rồi sau đó cũng không mở miệng nữa.

Giang Tứ gần như đã quên mất, sự bảo vệ của Bạc Hoài đối với cậu thực sự là vì nhiệm vụ, cho nên sự quan tâm và yêu thương của hắn, đều là phục vụ tặng kèm trong nhiệm vụ sao? Cậu vẫn còn nhớ lời Bạc Hoài đã nói khi ôm cậu ở trấn Cương Tây, hắn nói sau này vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu, sự thương tiếc và trân trọng của hắn lúc đó, chẳng là cũng là một trong những dịch vụ tặng kèm sao?

Giang Tứ thất thần, tốc độ càng ngày càng chậm, dần dần tụt lại phía sau đội ngũ, Kinh Ngôn Phong đi tới thì phát hiện thiếu mất hai người, quay đầu nhìn lại, liền thấy Giang Tứ vẻ mặt trầm tư, Bạc Hoài trầm mặc đi theo phía sau một bước.

Một chân Giang Tứ dẫm phải hố, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, một bàn tay to hữu lực lập tức túm cậu trở về, Giang Tứ đụng vào lồng ngực rắn chắc của Bạc Hoài, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đen láy của Bạc Hoài.

Môi hắn mím lại, trên mặt lại không có bất cứ biểu tình gì, "Nơi này là Quỷ Dị Tràng, khắp nơi đều là nguy hiểm, em lại đang suy nghĩ cái gì?"

Giang Tứ nhìn chằm chằm vào mặt hắn, buột miệng thốt ra, "Suy nghĩ nhiệm vụ của anh có bao gồm những loại phục vụ......"

Bạc Hoài: "......"

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ bất giác nhận ra bản thân mình đang xàm ngôn, lập tức quay xe bù lại, "Không phải, tôi đang suy nghĩ......"

Tầm mắt dừng lại trên chiếc hộp dài đang lộ ra một phần, "Tôi đang suy nghĩ nếu như trường kiếm lại không nghe lời, không biết nếu tôi đánh nó một trận thì nó có tốt hơn không."

【 Linh Khí:......】

【 Linh Khí: Tui chọc gì đến cậu à? Cái nồi này tui không có có cõng đâu nhá! 】

Giang Tứ làm lơ khung thoại mà Linh Khí bắn ra, cậu nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành, trong lòng cảm khái, ngoại hình của Bạc Hoài thật là đẹp quá, trước đó cậu cũng để ý tới, thế nhưng lại không có sự thu hút như bây giờ, giờ cậu nhìn thấy khuôn mặt này là cảm thấy chóp tai mình nóng lên, nhịp tim không đều, chắc chắn cậu đã xảy ra vấn đề gì đó rồi.

Bạc Hoài gần như bật cười trước những lời hồ ngôn loạn ngữ của cậu, "Sau khi rời khỏi đây tôi sẽ không ngăn cản em hẹn đánh nhau với trường kiếm, nhưng bây giờ hãy tập trung giải quyết vấn đề ở đây, có thể chứ?"

Giang Tứ lập tức gật đầu, ngoan ngoãn lắm luôn.

Chắc là không có khả năng hẹn ra ngoài đánh nhau rồi, Giang Tứ lo lắng đánh không lại nó, thậm chí còn có thể bị nó đâm xuyên qua, một món Linh Khí nguy hiểm như vậy, đương nhiên là phải tìm cho nó một người chủ đối xử tốt với cậu cũng như không làm thương tổn đến cậu rồi, như vậy thì sau này cậu muốn bắt nạt nó sao cũng được hết, trường kiếm cũng không dám đánh trả, quả thực hoàn mỹ mà!

Bạc Hoài nắm cổ tay Giang Tứ dắt cậu đi về phía trước, không còn chậm rãi đi theo sau cậu nữa.

Giang Tứ có chút áy náy, lặng lẽ nhìn Kinh Ngôn Phong, Úc Hành và Tuân Kỷ, thấy vẻ mặt của họ bình thường, cũng không cảm thấy kinh ngạc gì, Giang Tứ cũng yên tâm, mặc cho Bạc Hoài dắt mình đi về phía trước.

Đằng trước đột nhiên vang lên tiếng gà bay chó sủa, thân ảnh của ba linh hồn thú cưng đã biến mất, rất nhanh ba cái bóng màu trắng lao về với tốc độ nhanh nhất, trên đầu Hoa Tiêu có khung thoại, một đường vừa sủa gâu gâu vừa chạy lẹ về.

Bước chân của mọi người dừng lại, tất cả đều nhìn Giang Tứ, ý tứ rất rõ ràng, là đang đợi Giang Tứ phiên dịch ngôn ngữ của linh hồn thú cưng.

Giang Tứ nói: "Đằng trước có thứ gì đó vừa xấu lại vừa hôi."

Mọi người: "......"

Xin hỏi có con quỷ nào không xấu lại không hôi chứ? Bình thường khi gặp phải quỷ thì ba linh hồn thú cưng đều xông lên trước, sao lần này lại quay đầu chạy về rồi?

Hoa Tiêu: "Gâu!"

Giang Tứ: "Hoa Tiêu nói nó to lắm."

Mọi người lại nhìn thân hình nhỏ bé của Hoa Tiêu, đối với nó mà nói, gà Brahma cũng là tương đối lớn rồi.

Bạc Hoài: "Qua đó nhìn xem."

Mọi người tăng tốc chạy tới, còn chưa kịp nhìn rõ phía trước là cái gì nhưng mọi người đã không khỏi bịt miệng và mũi lại, quả thực rất hôi, cái mùi hôi đó xộc thẳng lên đầu, khiến người ta chóng mặt hoa mắt, cho dù là đối mặt trực tiếp với thi thể đang thối rữa thì cũng không hề mang mùi hôi có sức công phá đến nhường này!

Mọi người nín thở đi về phía trước, Hoa Tiêu và Thiên Lang là linh hồn thú cưng có khứu giác nhanh nhạy đã không chịu nổi rồi, bị cái mùi đó ám đến mức trốn vào trong Cỏ Linh Minh, Nhất Điểm Hồng cũng không thể chịu nổi nữa, cũng trốn vào Cỏ Linh Minh luôn, cái mùi hôi này quả thực có sát thương quá lớn mà.

Giang Tứ là người đầu tiên nhìn rõ phía trước là cái gì, Hoa Tiêu nói không sai, cái thứ kia quả thực không nhỏ, là một đống đồ vật còn cao hơn cả người, giống như một đống thịt thối, bên trong còn có nước mủ sền sệt trắng vàng chảy xuống, bên trên được phủ thứ gì đó giống như mạch máu đen, phân bố rậm rạp trên toàn bộ đống thịt thối, còn hơi hơi rung động.

Pyke cũng không thể duy trì được phong phạm tổng tài bá đạo của mình nữa, nó dùng đệm thịt vỗ nhẹ vào mặt Kinh Ngôn Phong, như là đang cổ vũ hắn ráng nhịn, đừng có quay đầu lại.

Chờ đến khi bọn họ nhìn thấy rõ ràng thứ trước mặt, khuôn mặt ai nấy đều đang cố nén sự buồn nôn, bọn họ thà rằng đánh nhau một trận với con quỷ mạnh còn hơn là gặp phải cái thứ có hình dạng kỳ quái này, những thứ mà có hình dạng khó có thể hình dung này, cơ bản đều có thể đạt tới cấp Quái Đản.

Giang Tứ nín thở, "Để tôi dùng Dù Dẫn Mộng xem thử có nhắc nhở gì không."

Bạc Hoài giữ chặt cậu, "Không cần, trực tiếp dọn sạch là được."

Giang Tứ cũng không muốn chạm vào cái thứ này, cậu cười ranh mãnh, "Tôi cảm thấy nó quá ghê tởm, đưa thanh trường kiếm cho tôi đi, tôi dùng nó đâm hai phát, để xem nó có thể đối phó được với cái thứ ghê tởm như vậy không."

Bạc Hoài: "......"

Ba người Kinh Ngôn Phong: "......"

Rốt cuộc món Linh Khí này đã làm sai điều gì mà cậu lại muốn trừng phạt nó như vậy chứ?

Giang Tứ thấy Bạc Hoài bất động, cho nên cậu tự mình tháo chiếc hộp gỗ dài trên lưng hắn ra, "Không sao đâu, nó chỉ là một thanh kiếm, không phân biệt được xấu đẹp thơm thúi đâu."

Chiếc hộp gỗ vừa được mở ra, thanh trường kiếm bên trong đã chấn động không thôi, hiển nhiên đã tức giận đến mức sắp chọc trời rồi.

Kinh Ngôn Phong: "Thanh kiếm này tự mình chuyển động à?"

Giang Tứ nắm lấy chuôi kiếm, "Linh Khí ấy mà, khi nhìn thấy thứ quỷ dị thì sẽ phản ứng tự nhiên, giống như linh hồn thú cưng của tôi vậy, khi gặp phải quỷ theo bản năng sẽ xông lên, Linh Khí cũng giống như vậy thôi."

Úc Hành yên lặng nhìn con dao găm Linh Khí đang yên tĩnh như gà trong tay mình.

Giang Tứ nói xong lại nói với Linh Khí: "Có phải mày cũng rất kích động không? Chờ chút tao sẽ dùng mày chọc khoáy vào bên trong, để xem trong đó xuất hiện cái gì."

【 Linh Khí:......】

【 Linh Khí: Cậu đừng có mà đi quá xa! 】

Giang Tứ cười lạnh, giơ kiếm lên định đâm một phát, trường kiếm chấn động không thôi, rồi xuất hiện một khung thoại to đùng!

【 Linh Khí: Tui là vẫn cảm thấy linh huyết của hắn rất ngon miệng nhưng mà nhiều tạp chất quá cậu hãy nói hắn dọn sạch hết tạp chất đi thì tui nhất định sẽ nhận hắn là chủ nhân tui nói được thì làm được ai mà không nhận thì không phải là Linh Khí!!! 】

Mọi người phía sau đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ nhát kiếm này của Giang Tứ đâm xuống thì bọn họ sẽ kịp thời bổ đao, thế nhưng nhát kiếm này của Giang Tứ vẫn chậm chạp không rơi xuống, cậu dừng lại một lúc lâu rồi quay người trở lại.

Giang Tứ: "Đột nhiên cảm thấy trường kiếm cũng không dễ dàng gì, nó đã hít bụi bao lâu này rồi, không thể để nó tiếp tục ăn cái thứ tanh tưởi hôi hám này nữa, tôi quyết định sau này sẽ đối tốt với nó một chút."

Giang Tứ cẩn thận đặt thanh trường kiếm vào hộp, đóng nắp lại, một lần nữa buộc nó vào lưng Bạc Hoài.

Bốn người: "......"

Lúc trước còn dùng Linh Khí để chặt cây, chốc thì muốn dùng để đào đất chốc thì muốn ném vô hố phân, bây giờ lại phát hiện lương tâm muốn đối tốt với trường kiếm à?

Giang Tứ yên lặng lui về phía sau, "Các anh cố lên!"

Bốn người: "......"

Kinh Ngôn Phong, Úc Hành và Tuân Kỷ đều nhìn về phía Bạc Hoài, Bạc Hoài nhìn Giang Tứ lui về vị trí an toàn, "Đứng đó đừng nhúc nhích."

Giang Tứ ngoan ngoãn gật đầu, "Bảo đảm không cử động."

Bạc Hoài dùng một tấm Linh Vực mỏng chém tới, chém vào thật sâu vào trong đồng thịt thối, Linh Vực khuếch tán, trực tiếp cạo đống thịt thối thành quả đầu lửng mật! Đống thịt thối chỉ còn một nửa nhanh chóng giãy giụa, bò ra khỏi hố lớn phía trước, một lần nữa tụ lại thành một đống thịt thối nhỏ hơn một nửa, nhưng cũng không đánh nhau với họ nữa mà nhanh chóng lăn ra xa, chạy trốn càng nhanh càng tốt!

Với sự phối trí tiểu đội này của bọn họ, nếu như để cho con Quái Đản này chạy thoát thì bọn họ có thể về nhà dưỡng lão được rồi! Không đợi Linh Vực của Bạc Hoài bao phủ, đòn tấn công của Úc Hành và Kinh Ngôn Phong đã đến, quả cầu ánh sáng của Kinh Ngôn Phong thổi bay đống thịt thối, bị linh tử của Úc Hành thanh trừng tại chỗ, hoàn toàn không cần Bạc Hoài động thủ, Úc Hành và Kinh Ngôn Phong đã nhẹ nhàng giải quyết cái đống quái vật này.

Cũng là cấp Quái Đản nhưng cũng được chia thành cấp thấp hay cấp cao, giá trị quỷ dị của Quái Đản này chỉ khoảng năm sáu ngàn điểm, còn cấp độ như phu nhân Linh Minh, mặc dù đã nửa chân bước vào cấp Thần Bí, nhưng nó vẫn thuộc về cấp Quái Đản, thế nhưng đã là cấp Quái Đản mang thực lực đỉnh cấp rồi.

Dù không đối phó được với phu nhân Linh Minh, nhưng vẫn có thể đối phó được với Quái Đản nhỏ này.

Úc Hành đi tới, cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất, nhìn thấy thịt thối còn sót lại thì dùng linh quang dọn sạch, cố gắng không buông tha bất cứ một cơ hội nào để nó sống sót. Bạc Hoài thấy hắn loay hoay tìm kiếm, Linh Vực bao phủ qua, thanh lọc hết những mảnh thịt thối nhỏ vụn, nơi này thối đến mức không thể ngửi nổi, không thể ở lại được nữa.

Sau khi thu dọn xong chiến trường, Bạc Hoài quay đầu lại, nhìn thấy Giang Tứ bịt mũi ngồi xổm bên cạnh cái hố lớn, cái hố lớn đó chính là nơi ở của đống thịt thối, trong hố chứa chất lỏng nhớp nháp từ thịt thối chảy xuống, tất cả những thứ gì hôi thối nhất đều tụ lại ở đây.

Bạc Hoài đi tới, "Đang xem cái gì?"

Giang Tứ lắc đầu, ngoại trừ chất nhầy tanh tưởi này thì không tìm thấy gì nữa cả.

Giang Tứ đứng lên, "Không phát hiện ra gì cả, đi thôi."

Trước khi rời đi, Bạc Hoài lại ném một Linh Vực thanh lọc vào trong cái hố đó, xử lý hết các chất nhầy trong hố, lúc này mọi người mới tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi mọi người rời đi thật xa, đáy hố đã bị thanh lọc nhiều đến nỗi ngay cả thổ nhưỡng cũng trở nên khô cứng, chất nhầy màu vàng và trắng ồ ạt bắt đầu trào ra, chất nhầy càng ngày càng nhiều, một đầu người từ từ hiện ra từ mớ chất nhầy, ngũ quan dần dần xuất hiện trên khuôn mặt phẳng lì, tiếp theo là thân thể, tứ chi, quần áo và ba lô, cho đến khi một người hoàn chỉnh hoàn toàn xuất hiện, đáy hố lại một lần nữa trở nên yên ắng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv