Trác Lí vượt qua ba ngày saucãi nhau, thật ra thì cô nhớ rất rõ ràng đêm hôm đó mình đã làm cái gì, cũng nhớ mình nói những cái gì. Cô dần dần thấy hối hận, phẫn nộ, oán giận……. Hối hận là vì cảm thấy mình quá xúc động, cảm giác mình không đủ thành thục không đủ thông cảm; phẫn nộ là bởi vì cô có thể tha thứ cho anh nhưng anh không thể cái gì cũng không giải thích với cô mà cho qua như vậy; oán giận là vì cô cảm thấy người đàn ông này vậy mà không thề để ý tới cô như vậy, cãi nhau như vậy mà đến một cái tin tức cũng không có…….Ba ngày nay, cô vẫn coi như là bình tĩnh, suy nghĩ rất nhiều chuyện trước sau, nếu núi băng lớn không xuất hiện không giải thích không tìm cô, cô cũng không cần đi tìm anh nữa, tuyệt đối không!!
Vậy mà, sau ba ngày ở phòng của Trác Ý cô tình cờ nghe được âm thanh cuộc điện thoại của Trác Ý thì trong nháy mắt đó cô đã từ bỏ toàn bộ mâu thuẫn ý tưởng của mình, bởi vì cô nghe Trác Ý nói, “…………Không cần nói cho Trác Lí, con bé gần đây rất vất vả để bình tĩnh……..Đúng, ngay cả tên bệnh viện thành phố cũng không được nhắc tới……… Ừ, em cũng sẽ không nói cho con bé biết, về phần Viên Khởi Lương bị thương, bệnh viện sẽ thu xếp, bác sĩ sẽ giải quyết, những chuyện vụn vặt khác, để chính anh ấy nói đi……….Em chưa từng thấy qua em gái em đau lòng như vậy, anh ấy nhất định phải gánh vác trách nhiệm. Tốt rồi, cứ nói như vậy đi.” Trác Ý cúp điện thoại xong, cô hứng thú khi cảm nhận được hơi thở của Trác Lí qua vai mình, sau khi để cô ấy nghe lén được cuộc nói chuyện như ý nguyện, khoé miệng Trác Ý hiện lên một nụ cười, trong lòng cô đối với Trác Lí nói: Chị chỉ có thể giúp em tới đây thôi.
Nếu như Trác Lí cẩn thận một chút, sẽ phát hiện tin tức Viên Khởi Lương bị thương phải nhập viện trên trang đầu bản tin Kinh tế, mà trong cùng ngày cũng có tin tức nội bộ gièm pha Minh Viễn rất lớn. Mặc dù, cô làm trong ngành tin tức này nhưng vì buồn bực mấy ngày nay, nên đã lâu cô không có chú ý tới bản tin tin tức rồi. Nhưng, từ khi nghe được tin tức ở chỗ Trác Ý lại làm cô có cảm giác hết sức tệ, loại cảm giác này làm cho cô hoảng hốt cả ngày, cuối cùng, cô vẫn quyết định tự mình đi bệnh viện thành phố để xem cho rõ ngọn ngành.
Chẳng qua, phỏng đoán của cô đã ứng nghiệm. Ở trước cửa toà nhà bệnh viện có sạp báo cô thấy được mấy chữ lớn bắt mắt, cô vốn muốn bước vào trong toà nhà liền vội vàng quay trở lại, cầm lấy một tờ báo, ở đầu trang có nhìn thấy tiêu đề “Đêm qua Luật sư nổi danh Viên Khởi Lương bị tai nạn xe.” Phụ đề là “Không ngờ chiếc xe của Viên luật sư bị vỡ nát lại có ẩn tình khác? Phiên bản A1 bản tin kinh tế” cô nhìn lại trang đầu một chút thấy một tin có độ dài tương đối lớn ghi “Cuối cùng Minh Viễn cũng đi không xa Phiên bản A1 bản tin kinh tế”, dựa vào tin tức nhạy cảm này, cô có thể cảm thấy, đem hai nội dung bất đồng của trang đầu này đặt ở cùng một chỗ tuyệt đối không phải là một sự trùng hợp. Nhưng, cũng không phải là điều hiện tại cô vội vàng quan tâm, cảnh “Tai nạn xe đêm qua” cô thấy bốn chữ máu chảy đầm đìa lớn làm cô chạy không ngừng về phía cửa bệnh viện, còn lại ông lão chủ tiệm bán báo mang gọng kính vàng đứng ở bên cạnh vẫy tay hô tô “Cô vẫn……Chưa trả tiền nha…….”
Sau khi ở dưới lầu hỏi thăm phòng bệnh của Viên Khởi Lương, Trác Lí không chần chờ, liền lấy tư thế chạy 800m trực tiếp xông vào phòng bệnh của anh. Nhưng, tốc độ chạy của cô về phía phòng bệnh rất nhanh, mục tiêu cũng rất kiên định, vậy mà khi chân chính chạy tới cửa phòng bệnh thì cô dừng bước.
Phải đi tìm anh? Cô có thể mất mặt quá rồi hay không? Nhưng, anh có bị đâm rất nghiêm trọng không? Cô bước, tiến lên một bước.
Nếu như anh không để ý tới cô thì làm thế nào? Nếu như anh cũng thấy chia tay tương đối khá cảm thấy cô rất ngây thơ thì làm thế nào? Nhưng, nếu anh sắp chết thì sao? Cô bước, lại tiến lên một bước nữa.
Nếu như anh thật sự không có bị thương rất nặng, chỉ là bị thương ngoài da, cô lại vội vàng đến thăm anh, có phải sự nhẫn nại của cô rất kém hay không? Nhưng, nếu như vết thương của anh rất nặng thì sao? Cô bước, tiếp tục tiến lên một bước.
Vì vậy, lo lắng ngắn ngủi đối mặt với Viên Khởi Lương, cuối cùng vì nhớ anh Trác Lí cũng không thể chiến thắng chính mình, sau khi cô bước một bước tiến vào phòng bênh, cô liền không bao giờ nghĩ muốn đi ra ngoài nữa.
Bởi vì, Viên Khởi Lương bị thương rất nặng.
Còn chưa kịp hỏi rõ tình huống, chỉ thấy một chân anh treo ngược, tay cũng bó thạch cao băng cuốn khắp người, Trác Lí không ngừng được chua xót ở trong lòng mà rơi lệ. Lúc này chính là ánh mặt trời tươi đẹp trong buổi sáng, Trác Lí xin nghỉ tới nơi này nhìn anh, ánh mặt trời chiếu vào gian phòng bệnh này nhưng trong mắt cô chỉ còn lại gương mặt tái nhợt đang nhắm chặt mắt của Viên Khởi Lương, theo bản năng, cô muốn gắt gao ôm lấy ngực trái vị trí nơi đó để cho nó không bị đau đớn quá, vậy mà, khi đến gần bên giường, ngồi ở ghế xếp bên cạnh, cô quên suy nghĩ tại sao nơi này sẽ bày một cái ghế, quên nghĩ một người bệnh tình nặng như vậy nhưng chỉ có treo một chai đường Gluco, quên nghĩ rằng đây hết thảy là chuyện trùng hợp gì xảy ra, chẳng qua cô cảm thấy, Viên Khởi Lương như là sắp chết.
Cô sợ hãi đưa tay chạm vào mặt anh, một chút một chút…… Trước kia cô chưa bao giờ từng làm động tác như thế, Viên Khởi Lương nhắm mắt rất an ổn, lông mi đan vào dưới mí mắt, hô hấp cũng rất đều. Trác Lí chưa bao giờ ở bệnh viện gặp qua cảnh tượng sinh ly tử biệt, thế nhưng một khắc này, cô lại rất sợ, cô sợ mâu thuẫn còn chưa tháo gỡ thì người đàn ông trước mắt này đã không mở được cặp mắt luôn mang vẻ khinh thường và châm biếm kia ra. Vậy mà, đang ở giờ phút cô bi thương nhất, tay của cô đột nhiên bị người ta nắm lấy, nắm thật chặt………
“A a a a a……… Xác chết vùng dậy………” Trác Lí theo bản năng hô to. Cái này cũng không trách được cô, bất cứ người nào đang đắm chìm trong một loại suy nghĩ quá mức tập trung thì đột nhiên bị cắt đứt sẽ đều có phản ứng như thế, chỉ là Trác Lí nói là xác chết vùng dậy…………Chính cô cũng không hiểu sao mình lại hô cái từ này.
Viên Khởi Lương nhắm hai mắt: Suy nghĩ của người phụ nữ này vĩnh viễn đều giống người ngoài hành tinh nhưng lại hoàn toàn bất đồng với người trái đất. Nhưng, anh vẫn nắm tay Trác Lí những không buông, lần tai nạn xe cộ này xem ra không phải là một mũi tên trúng hai con chim, mà chính là một mũi tên trúng ba con.
Lúc này Trác Lí hồi phục lại tinh thần mở to mắt nhìn Viên Khởi Lương, cô nháy mắt mấy lần, rốt cuộc xác định mình không bị hoa mắt, quá trình nháy mắt này làm trong lòng Viên Khởi Lương ngứa ngáy, anh liền ngồi dậy ôm Trác Lí thật chặt vào trong ngực, rất nhanh rất chặt.
Trác Lí không cự tuyệt, chủ yếu là vì linh hồn nhỏ bé của cô đã bị ném đi, cô phải mất nửa ngày mới đuổi nó trở về.
Viên Khởi Lương đặt đầu mình ở bờ vai của Trác Lí, dùng đôi tay cảm nhận sự tồn tại của cô: Ừ, gầy một chút, cảm giác ôm kém hơn một chút, anh quyết định về sau sẽ nuôi cô thật tốt cho cô mập lên. Anh nghĩ, anh thật sự rất thích ôm cô, khát vọng đối với cô càng ngày càng khó khống chế. Bất kỳ vẻ mặt động tác nào của cô cũng có thể dễ dàng đánh bại phòng ngự mạnh mẽ trong lòng anh, rốt cuộc anh đã rõ ràng: Yêu, hoá ra là chuyện say lòng người như vậy.
“Thật xin lỗi.” Trong chớp mắt ấy, câu nói ngắn ngủi này như rất rất tự nhiên rất rất trôi chảy, Viên Khởi Lương ở trên vai cô khạc ra những lời này thì cô như trút được gánh nặng nên nở nụ cười.
Trác Lí rất không dễ dàng để gọi linh hồn trở về thì một tiếng “Rầm’” chấn động lại đến. Sau đó, trái tim cô nhảy “Thịch thịch” thật nhanh, cô mới vừa nghĩ tới chiến tranh lạnh, gây gổ, buồn bực, ưu sầu đều bị câu nói xin lỗi đột ngột này đánh trúng làm chia năm xẻ bảy, giống như bao nhiêu chuyện đau khổ bao nhiêu ngăn trở đều chỉ chờ mỗi câu này, chỉ vì câu này.
“Không có nói chuyện cùng em là hy vọng em không cần tham gia vào bên trong, những chuyện này vốn chính là không có quan hệ gì với em. Nhưng cuối cùng, chính em lại bị dính vào, thật xin lỗi. Con người anh chưa bao giờ biết cùng người khác chia sẻ phiền não và suy nghĩ của mình, anh cho rằng mình không nói cho em là để em cái gì cũng không biết là bảo vệ em tốt nhất, cũng bởi vì như vậy, mới làm em mệt mỏi suy đoán, thật xin lỗi. Anh có thể dễ dàng thấy rõ suy nghĩ của em, lại quên mất em không thể có được câu trả lời tương đồng, anh hiểu rõ, đối với em như vậy không công bằng không thoải mái. Anh biết rõ, cùng với anh sẽ rất mệt mỏi. Con người của anh………Rất xấu.” Giọng nói của Viên Khởi Lương trầm thấp vang vọng bên tai cô, Trác Lí vô cùng nghiêm túc lắng nghe, mắt đảo một vòng lại một vòng đã đỏ ửng, muốn rơi nước mắt mà lại không có tung tích, “Anh nên hình dung như thế nào về việc mình hy vọng em hạnh phúc đây? Ví dụ rõ ràng nhất, không thấy được em cười không thấy được em khẽ nhướn lông mày, anh sẽ cảm thấy thời tiết đều âm u. Anh vẫn không có thói quen cùng em thẳng thắng những việc ở trong lòng, nhưng, anh sẽ cố gắng, cố gắng để em càng ngày càng hiểu anh, càng ngày càng không cần suy đoán anh đang nghĩ gì. Một Viên Khởi Lương như vậy, một Viên Khởi Lương bế tắc trong việc không thích giao tiếp như vậy, em có nguyện ý cùng với anh chứ?” Nói xong lời này thì Viên Khởi Lương ôm Trác Lí trong tay lại chặt hơn, anh tham luyến mùi hương vĩnh viễn như ánh mặt trời của cô, nghĩ tới mùi hương này sẽ thuộc về mình một đời, nghĩ tới người mình ôm trong ngực có thể ở bên mình một đời, anh chợt cảm thấy, cuộc đời này không cần gì khác.
Rốt cuộc đôi mắt Trác Lí cũng không chống cự được chua xót, nước mắt chảy xuống ấm ầm. Cô cần cái gì chứ? Cô cần không phải là cái này sao? Cô cần không phải là Núi băng có thể thừa nhận thẳng thắn với mình sao? Cô cần không phải là núi băng ở trước mặt cô tối thiểu có thể nói cho cô biết một chút những khó khăn của anh ấy sao? Cô cần không phải là những lời nói ấm ấp tràn ngập như vậy sao? Cô cần không phải là cảm giác an tâm cảm giác an toàn như vậy sao? Anh cho cô những thứ này, cho dù cô có phải cùng anh đối mặt với tất cả tai nạn ngăn cản đối mặt với những nguy hiểm không biết trước, cô đều nguyện ý, cô nguyện ý.
Cô được anh ôm trong lòng gật đầu đáp lại, cô dùng một giọng nói nghẹn ngào nói, “Núi băng, anh không được quên hôm nay mình nói gì. Không được để cho em lại theo đuổi anh xa như vậy nữa. Em không sợ mệt mỏi, em chỉ sợ mình mệt mỏi quay đầu lại cũng không biết mình là vì cái gì……..hu hu………. Anh làm gì mà đột nhiên lại nói những lời nói thương cảm như vậy a a a a a….” Trong lòng cô vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, mâu thuẫn này làm cô thật sự muốn khóc lại cảm thấy mình không thể khóc……… Chỉ có thể nắm cánh tay Viên Khởi Lương thật chặt để khí lực của cô thể có thể thoát ra.
Viên Khởi Lương ở bả vai Trác Lí cười, “Em một mực đợi không phải là vì cảnh tượng bây giờ sao? Đêm hôm đó em vẫn hô to nói quyết tuyệt như vậy………. Thật xin lỗi, anh làm tổn thương em. Tự làm mình bị thương, cũng quên đi về phía em giải thích, hy vọng, hiện tại không muộn.”
Trác Lí lắc đầu như trống bỏi, “Không muộn không muộn………. Em rất thoả mãn, em rất thoả mãn………” Sau đó cô vẫn gật đầu nói mình rất thoả mãn, đem tất cả những quyết tuyệt cùng tức giận lúc trước đều quên sạch.
Ngũ Khâu Thực là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, rất ấm áp, cảm giác rất đau đớn, rất tổn thương người. Sau khi anh ho khan một tiếng, coi như là tiến hành cắt đức hai người. Sau đó, trong chớp mắt đứng ở cửa đổi lại sắc mặt thành hoa đào, “A, a, Viên Đại luật sư còn có lúc nhiệt tình như vậy, có thể tận mắt thấy cảnh tượng này, mình thật đúng là có phúc ba đời nha.”
“Cậu có thể chọn thời điểm tốt hơn.” Viên Khởi Lương trong nháy mắt khôi phục lại khuôn mặt núi băng tiêu chuẩn, bàn tay phất một cái, đem nước mặt trên mặt Trác Lí lau đi sạch sẽ.
“Mình có thể chọn thời điểm tốt hơn, nhưng an nguy của cậu nhất định không thể chọn.” Ngũ Khâu Thực không chút khách khí ngồi xuống bên giường Viên Khởi Lương, “Chiêu gương đông kích tây này………… Vẫn bị nhà họ Bạch phát hiện. Mình cảm thấy được bước kế tiếp của hắn sẽ không phiền phức lợi dụng người khác như vậy, mình sẽ xem chừng, vào giờ phút này hắn không chừng đang muốn mướn cả sát thủ chuyên nghiệp đuổi giết cậu ở khắc nơi đấy.” Sau khi chính mắt mình thấy được Trác Lí, Ngũ Khâu Thực vẫn có chút không được tự nhiên, ánh mắt vẫn lay động mơ hồ tìm điểm nhìn.
Trác Lí mở to mắt nghe hai người trao đổi, tức thời duy trì trầm mặc.
“Cảnh sát cũng không phải là ngồi không, hắn không dám gây án ngược đâu, Chẳng qua, căn cơ của hắn quá tốt, muốn tìm được điểm huyệt của hắn, còn phải cần một thời gian dài nữa………”
“Nói cách khác, cậu phải ở trong bệnh viện thật lâu.” Ngũ Khâu Thực thú vị nói.
“Anh nằm viện không phải là bởi vì anh bị thương?” Đột nhiên Trác Lí nghe được “Thâm ý” của hai người trong lúc nói chuyện với nhau, kinh ngạc nghiêm túc nhìn Viên Khởi Lương.
Ngũ Khâu Thực cướp lời trước nói, “Trên cái thế giới này sẽ không có người nào giảo hoạt hơn Viên Khởi Lương, về sau em phải cẩn thận một chút.” Hắn cho đây là nói giỡn, nhưng, những lời của hắn sau khi vừa nói xong, trong phòng bệnh chợt lạnh đi rất nhiều, ba người sống trong không khí lúng túng.
Trác Lí gượng cười mấy tiếng, “Phương pháp giảo hoạt là thế nào?”
“Tai nạn xe cô là giả.” Viên Khởi Lương giải thích đơn giản một câu, “Ngũ Khâu Thực, sáng sớm cậu tới đây là muốn nói cho mình biết tin tức gì?”
“Tin tức là…….. Bạch Hách Sơn không muốn bỏ qua cho cậu, mình cảm thấy được hắn còn có thể đi tìm Trác Lí, Trác Lí chính là một con át chủ bài có sức uy hiếp lớn với cậu. Cho nên, mình nghĩ một chút, có nên để cô ấy…………..”
“Để cô ấy và mình cùng ở bệnh viện.” Viên Khởi Lương lạnh lùng cắt đứt lời nói của Ngũ Khâu Thực, dự kiến được vẻ mặt khó chịu của Ngũ Khâu Thực, anh giải thích, “Hiện tại, ở bên cạnh mình mới là chỗ an toàn nhất. Mặc dù Bạch Hách Sơn đã rửa tay nhiều năm, nhưng đối với cảnh sát và các ban ngành liên quan vẫn tương đối kiêng kỵ, mà bây giờ, vụ án Minh Viễn liên luỵ đến trên người hắn, hắn đã không tự lo được cho mình, còn có thời gian bước tới chỗ mình để dẫm vào bãi mìn xung quanh của cảnh sát sao?”
“Cậu cho rằng Bạch Hách Sơn hắn muốn động vào người còn phải suy tính nhiều như vậy?” Vào giờ phút này Ngũ Khâu Thực không quá vui vẻ vì bị Viêm Khởi Lương chiếm đoạt Trác Lí còn cố tình làm bộ dáng để ý tới, hắn trước kia sao không phát hiện tính tình người đàn ông này lại bá đạo như vậy?”
“Ngũ Khâu Thực, cậu thật sự không thể giải thích được Bạch Hách Sơn. Hắn muốn làm, chẳng qua là dùng thế lực mềm buộc mình đi vào khuôn khổ, mà mình bây giờ đã là cái bộ dáng này, hắn muốn động đến mình lần nữa, không phải là muốn chết sao. Như vậy, căn bản hắn được không bù mất.”
“Nhưng, Cậu đem Trác Lí đặt ở bên cạnh cậu, cậu biết rõ đây là cho hắn ám hiệu.” Ngũ Khâu Thực nghĩ: Nếu như Bạch Hách Sơn thấy Viên Khởi Lượng bị thương nghiêm trọng như vậy còn muốn đem người phụ nữ mình yêu nắm giữ bên cạnh, điều này đủ để chứng mình người phụ này rất có địa vị trong lòng Viên Khởi Lương, mà loại địa vị quan trong này còn là một phương thức đả kích nhất, là phương thức đả kích đối với Viên Khởi Lương. Nhưng, cho dù Bạch Hách Sơn là vì con gái của hắn, thì cuối cùng sẽ không động chút nào đến Viên Khởi Lương, cái hắn muốn là một người con rể hoản chỉnh chứ không phải là một xác chết hoặc là một người tàn phế, vậy nên Trác Lí không cùng một dạng, cô ấy đối với Bạch Hách Sơn không có công dụng, nhiều nhất cũng chỉ là một quả cân, nếu thời cơ đến, hắn tuỳ lúc có thể huỷ diệt quả cân này, không cần suy tính bất kỳ yếu tố nào. Mà Ngũ Khâu Thực hắn, tuyệt đối không cho phép loại khả năng này xảy ra, hắn không muốn để cho cô gặp nguy hiểm.
“Cho dù hắn muốn mình chết thì mình cũng không đi vào khuôn khổ sẽ không có khả năng buông tha ám hiệu. Này đã đủ chưa?” Vẻ mặt Viên Khởi Lương cũng đóng băng, anh hoàn toàn nhìn được lo lắng trong biểu hiện của Ngũ Khâu Thực, nhưng, anh không muốn Ngũ Khâu Thực quan tâm “Quá phận” với cô ấy như vậy.
Trác Lí ở bên cạnh lại sửng sốt nhìn, ánh mắt như có điều suy nghĩ.