Kể từ sau khi gặp Viên Khởi Lương ở nhà Đường Chi Thiện vào ngày hôm qua, Trác Lí đã bắt đầu lên kế hoạch quyến rũ anh ta, cô kết hợp đồng thời hai chiến dịch: “Mỗi ngày lạnh lẽo” và “Tác chiến ở nhà họ Đường”, đảm bảo nắm chắc chiến thắng bằng cả hai tay. Chiến dịch “Tác chiến ở nhà họ Đường” thực ra chính là tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi một tiếng rưỡi ăn trưa ở nhà Đường Chi Thiện để làm quen với Viên Khởi Lương, tranh thủ tạo mối quan hệ trước, sau này có thể giành được quyền phỏng vấn độc quyền, sẽ an toàn hơn nếu cô thực hiện nó song song với chiến dịch “Mỗi ngày lạnh lẽo”.
Ngày thứ sáu, số tạp chí tháng ba cuối cùng cũng chính thức phát hành sau khi trải qua một cuộc xét duyệt kĩ lưỡng, nhân vật trang bìa của số tạp chí tháng tư bắt đầu được lựa chọn, giữa tháng sau sẽ phải nạp bản thảo cuối cùng. Tất nhiên, Trác Lí sẽ không mơ rằng trong nửa tháng ngắn ngủi đó, cô có thể thu phục được tảng băng ngàn năm kia, nhưng cô nhất định phải nắm được trang bìa tháng tư này. Bởi vì giữa tháng tư cô phải về trường để bảo vệ tốt nghiệp, sau đó sẽ phải ở lại trường khoảng tầm một tháng. Cô hi vọng trước khi trở về trường có thể dùng cục thịt béo bở Viên Khởi Lương đổi lấy công việc chính thức ở《 Đô thị tinh anh 》, tránh việc phải quay trở về nhà ăn không ngồi rồi, xin tiền và bị nghe mắng.
Đây chính là mục đích của cô trong thời gian tới, nhiệt huyết trong người cô đang dâng trào mãnh liệt.
Nhiệt huyết này có thể thấy rõ được: Biểu hiện đầu tiên, Lâm Thạc và Lý Nhất Phàm định mời Trác Lí ăn cơm trưa nhưng lại hụt mất, bởi vì vừa mới hết giờ làm việc, Trác Lí đã chạy như bay ra khỏi《 Đô thị tinh anh 》, để lại hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, cảm giác bi thương không cần nói ra cũng hiểu, bọn họ chỉ có thể nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của Trác Lí, thở dài mà nói: phụ nữ như gió thoáng qua.
Biểu hiện thứ hai, sau khi thang máy xuống tới nơi, bác Phương đang kiểm tra danh sách người ra vào, chợt nghe tiếng từ xa truyền tới, “Chào bác Phương, hẹn gặp lại.” Nghe tiếng gọi, bác Phương ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng ai nữa. Tim dừng lại một nhịp, bác Phương nghĩ thầm: gặp ma sao?
Biểu hiện thứ ba, vào giờ cao điểm, trước cổng cao ốc Hào Mã có rất nhiều nam thanh nữ tú ăn mặc chỉnh tề đang lần lượt đi ra ngoài. Đột nhiên, trong đám đông có một tiếng kêu lên, “Làm phiền nhường đường một chút, xin nhường đường một chút. . . .”, sau đó, một bóng dáng liền chạy ngang qua, ‘BIU’, không thấy người đâu nữa. Một đám Giáp Ất, Bính Đinh cảm thán: liều chết sao . . . . .
Lúc còn học đại học, Trác Lí là quán quân chạy 800m của lớp, phổi của cô hô hấp vô cùng tốt. Vì vậy, một lúc sau, cô đã tới được nhà của Đường Chi Thiện.
Chỉ là, cô đoán sai tốc độ của Viên Khởi Lương rồi, bởi vì anh ta còn chưa tới.
Hai vợ chồng Đường Chi Thiện và Thiệu Chi Uyển đang vùi đầu trong thế giới bếp núc ngọt ngào của hai người, Trác Lí nhàm chán cầm quyển báo ở trên bàn lên đọc, đợi Viên Khởi Lương xuất hiện.
Một bài viết có tựa đề《 Rốt cuộc Minh Viễn có thể đi xa tới đâu 》thu hút chú ý của Trác Lí, Minh Viễn là một siêu thị lớn ở thành phố Z, bởi vì bất hoà trong dòng họ mà kiện nhau ra toà án kinh tế, hiện tại vụ kiện vẫn đang trong quá trình thẩm tra chưa rõ kết quả. Trác Lí vốn không để ý tới vụ kiện này lắm, nhưng trên mặt báo lại xuất hiện một cái tên rất quen thuộc với cô —— Viên Khởi Lương.
“Thái tử” của Minh Viễn đã mời Viên Khởi Lương làm luật sư cho mình. Trác Lí muốn tìm một đề tài chung để trò chuyện vì vậy cô không thể không nghiêm túc đọc tin tức này. Đợi đến khi cô hiểu rõ tường tận từng câu chữ ở trong bài báo thì đúng lúc Đường Chi Thiện mở cửa cho Viên Khởi Lương vào.
Trác Lí giả vờ bình tĩnh, trong đầu đang thầm tưởng tượng ra khung cảnh trò chuyện vui vẻ, sau đó cô ngồi im đợi Viên Khởi Lương đi tới sofa. Lúc này, trong đầu cô hiện ra vô số tình huống khác nhau, cô có thể bắt đầu bằng một câu chuyện đùa. Hôm nay cô sẽ xem như mình là Diệp Cô Thành, dù sau cuối cùng thì Diệp Cô Thành cũng thắng Tây Môn Xuy Tuyết. (hai nhân vật trong Cổ Long)
Trác Lí cầm tờ báo ngẩn người năm sáu phút, Viên Khởi Lương từ từ bước qua mặt cô, ngồi xuống ghế sofa đối diện, cô thầm oán người đàn ông này thật là chậm chạp, sau đó, Trác Lí giả bộ không chú ý, ngẩng đầu lên, “Ah. Viên tiên sinh tới rồi sao.”
Viên Khởi Lương rất thích màu đen, hôm nay anh ta mặc một cái áo sơ mi đen, một lần nữa làn da trắng nõn của anh ta lại được tôn lên. Trác Lí phỏng đoán: người đàn ông này rất ít khi vận động, sức yếu như vậy, ngay cả con kiến cũng giết không nổi.
“Ừ, chào Trác tiểu thư.” Viên Khởi Lương chào một tiếng, tầm mắt lại trở về quyển sách bìa màu xanh trên tay. Trác Lí nhớ, quyển sách hôm qua anh ta đọc là bìa màu hồng.
“Ha ha, hình như Viên tiên sinh không thích xem báo chí?” Trác Lí lảm nhảm, không thể làm gián đoạn cuộc trò chuyện với Viên Khởi Lương được.
“Không thích bằng Trác tiểu thư.” Viên Khởi Lương lạnh nhạt nói.
Những lời này khiến cho nụ cười của Trác Lí trong nháy mắt liền đông cứng lại. Cô nghĩ bụng: cái gì gọi là “không thích bằng Trác tiểu thư”? Cô chẳng hề thích tờ báo này một chút nào! Suy nghĩ lại một chút, cuối cùng cô cũng hiểu ra, đối phương đang cười nhạo cô xem một trang báo quá lâu!
“Mấu chốt là. . . . . . trên tờ báo này có nói đến Viên tiên sinh, từ trước đến này tôi rất chú ý đến tin tức về Viên tiên sinh.” Trác Lí mặt dày nói, tiếp tục chủ đề ngày hôm qua còn dang dở. Nếu anh ta muốn khiêu khích cô, cô sẽ tích cực tiếp chiêu.
Viên Khởi Lương thậm chí còn không ngẩng đầu lên, “Thật vinh vạnh.”
Một trận gió lạnh thổi ngang người làm cho Trác Lí bất chợt rùng mình, cô nhớ tới một câu chuyện cười: Ngày xưa, có một sát thủ, kiếm của anh ta rất lạnh, tim của anh ta rất lạnh, cơ thể anh ta cũng rất lạnh . . . . . . . cuối cùng anh ta bị chết vì lạnh. Nhưng bây giờ cô nghĩ câu chuyện cần phải thay đổi lại, sau này cô sẽ kể rằng: Ngày xưa, có một người đàn ông lạnh lùng, mặt của anh ta lạnh, mắt anh ta lạnh, lời nói của anh ta cũng lạnh, cuối cùng, cô ( Trác Lí) lạnh muốn chết . . . . . .
“Viên tiên sinh có cảm thấy vụ kiện này rất phức tạp không? Cá nhân tôi nghĩ rằng, những vụ kiện tụng kinh tế trong nội bộ gia đình này thực sự rất phiền toái.” Trác Lí tiếp tục “mặt dày” nói, nên nói là “khuôn mặt nhiệt tình” hỏi, chính là cái loại lấy mặt của mình dán vào mông người khác ấy. . . . . .
“Bất kỳ vụ kiện về kinh tế nào cũng đều phiền toái.” Viên Khởi Lương đáp lại.
Trác Lí xấu hổ, nhất thời cứng họng, cô cảm thấy, về phương diện pháp luật, mình và Viên Khởi Lương không có bất kỳ một tiếng nói chung nào, có cố nữa cũng chỉ thêm rước nhục vào thân.
“Viên tiên sinh đang xem sách gì vậy? Về pháp luật sao?” Một lần nữa giương lên bộ mặt “tiểu thiếp” tươi cười, hỏi han.
“Một tập thơ.”
“Hả? Của quốc gia nào?” Trác Lí siêng năng.
“Nga.” Chân mày của Viên Khởi Lương bắt đầu cau lại, Trác Lí cảm thấy, nếu cô còn tiếp tục hỏi nữa, Viên Khởi Lương sẽ ném quyển sách xuống, xông tới hét thẳng vào mặt cô, “Câm miệng lại cho tôi.”
Vì vậy, cô rất biết điều, im lặng không hỏi nữa, cô bắt đầu soạn bậy một nội dung nào đó nhằm tăng cao sức quyến rũ của bản thân cũng như kéo gần khoảng cách với đối phương, ví dụ như vào giây phút này đây, cô hết sức điềm đạm nói, “Tôi cũng rất thích văn học Nga, tác giả tôi thích nhất chính là Wheelcar Minkovskiy, ông ấy có viết một cuốn sách về vấn đề nội bộ trong chính sách ngoại giao của Nga ở thế kỷ XIX, tôi đã xem qua nó, rất sâu sắc. d.đ lê quy' đ^n Người Nga chính là như vậy, có một chút lãng mạn của người phương Tây, lại thêm một chút sâu sắc của người Châu Á.”
Viên Khởi Lương hoàn toàn từ bỏ ý định đọc sách, mở to hai mắt nhìn Trác Lí, “Hả? Là cuốn nào?”
“《 Castrato 》” Trác Lí từ trước đến nay nói dối đều có biểu hiện: mặt không biến sắc, tim không đập loạn, “Có thể anh chưa từng nghe qua, . . . . cũng có thể là do cuốn này bị cấm ở nước ta. Nhưng tác giả đã thông qua Castrato để viết ra rất nhiều mặt tối của nước Nga.”
Trác Lí đúng là một diễn viên xuất chúng.
“À. Quyển sách đó tôi đã đọc qua.” Viên Khởi Lương nhếch miệng cười, Trác Lí nhìn thấy, nụ cười đó mang hàm ý mỉa mai —— nụ cười khinh bỉ. Con ngươi đen láy của Viên Khởi Lương nhìn thẳng Trác Lí, chậm rãi nói, “Đáng tiếc, tác giả thì chỉ có thể là người lái xe, không thể nào là bánh xe được.” (~ly: anh nam chính đang đá đểu chị gọi sai tên tác giả, “wheel car” – bánh xe)
Vừa rồi lúc nói “Wheelcar Minkovskiy” Trác Lí đã cố tình tăng nhanh tốc độ lên. Không ngờ Viên Khởi Lương vẫn phát hiện ra, lại còn dùng ‘người lái xe’ để cười nhạo cô. Cô nhắm mắt lại tự mặc niệm: đạo cao một thước, ma cao một trượng —— chân lý này luôn luôn đúng.
“Tôi đi giúp cậu rửa rau đây, lần sau sẽ tiếp tục cùng bàn luận về văn học với Viên tiên sinh.” Trác Lí một lần nữa sử dụng chiêu ‘ tẩu vi thượng kế ’, nhưng lại không giống hôm qua, không thể lên giọng rồi bỏ đi một cách oai vệ.