Chị Hy.
- Gọi như vậy nữa thì cút.
Tây Tước cậu ta đã quen miệng gọi Hạ Thừa Quân như vậy nên hiện tại cho dù cô không dùng cái tên Hạ Hy nữa thì cậu ta vẫn gọi cô như cũ.
- Vâng, chị Quân.
Hạ Thừa Quân chán chả muốn nói với cậu ta về cách xưng hô. Miễn sao không dùng cái tên cũ kia là được.
- Sòng bài? Casino?
Cô nhìn trên tấm bản đồ hiện trên màn hình điện thoại. Nếu như dựa theo nó thì cách chỗ năm người đang đứng không xa có một sòng bài. Nơi đây là khu ngoại ô của Macau, không lạ nếu gì có một casino. Nếu vậy…rất có khả năng Cố Huyền Hàn đến đây, bởi vì thông tin cô biết là mẹ của hắn ta là chủ của một sòng bạc nằm đâu đó trên mảnh đất Macau này.
- Chị Quân, chị nghĩ chú ta ở đó?
Tây Tước ngó đầu nhìn vào màn hình điện thoại của Hạ Thừa Quân. Cô không trả lời, chỉ nhíu mắt nhìn theo hướng tòa nhà cao tầng cách đó không xa, tâm trạng phức tạp.
Trời đã sẩm tối. Hoàng hôn trải rộng bao phủ cả khoảng trời xanh thăm thẳm của Macau.
Hạ Thừa Quân cùng bốn người đi vào tòa nhà đó. Tuy nơi đây là sòng bạc nhưng ở Macau ngoài kinh doanh đỏ đen ra thì những nơi như thế này vẫn là một khách sạn. Những du khách từ nước ngoài đến vẫn có thể tham gia trò bài bạc và nghỉ tại casino, vừa tiện lại vừa tăng thêm thu nhập cho các sòng bài.
Kiến trúc tòa nhà này khá giống một khu khách sạn bốn sao. Khi bước vào không khí rất bình thường tựa giống một nơi nghỉ dưỡng nhưng không thể nhìn như vậy mà đánh giá. Những nơi như thế này ở Macau đã là “mồ chôn” không biết bao nhiêu con bạc từ khắp nơi trên thế giới.
Hạ Thừa Quân lại tiếp tục nhận được tin từ Đường Trạch ở Trung Quốc gửi đến. Nhìn tin nhắn hiện trên điện thoại, khóe miệng cô giương cao, đuôi mắt nhếch lên.
- Đúng nơi rồi!
Tiếng nói mang theo âm điệu đắc ý của cô hòa lẫn vào tiếng ồn xung quanh. Bốn người kia nghe qua nhìn nhau gật đầu.
- Chị Quân, tiếp theo làm gì?
- Muốn an toàn đưa chú của cậu ra khỏi đây thì tốt nhất hành sự lặng lẽ.
Hạ Thừa Quân cất điện thoại vào trong túi áo khoác ngoài. Những người còn lại gật đầu hiểu ý. Bọn họ mau chóng chuyển từ khuôn mặt đề phòng qua biểu cảm thông thường. Hệt như những du khách mới đến lần đầu đang tham quan khách sạn hoành tráng này. Xung quanh cô du khách và con bạc lẫn lộn, không dễ nhận ra ai với ai.
***
Hơn tám giờ tối.
Cạch
- Hừ!..
Tiếng hừ nhẹ vang lên trong căn phòng tối tăm. Trong không gian yên ắng khiến mọi thứ trở nên mờ mịt. Người đàn ông ôm cánh tay phải tựa đầu vào đầu giường.
- Lão đại..chuyện này. Chúng ta có nên quay lại?
Trong căn phòng lại vang lên tiếng của một người khác. Là giọng của đàn ông.
- Muốn có thể đi.
Cố Huyền Hàn mở nguồn của điện thoại lên . Ánh sáng xanh mờ chiếu lên khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông ngồi trên giường. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
16 cuộc gọi nhỡ. Đều là từ cùng một người có tên danh bạ được lưu duy nhất chữ “H”. Trong đôi mắt đen thăm thẳm kia của người đàn ông tia sáng xẹt qua rồi lại nhanh chóng biến mất.
Tại sao lại là H? Sao lại là cái số này?
- Tiêu Dã, cậu dò hỏi chút chuyện cho tôi.
Giọng nói trầm của Cố Huyền Hàn. Tuy hắn đang bị thương và mệt mỏi nhưng ngữ khí của câu nói không hề mất đi vẻ uy nghiêm và lạnh lẽo. Người vừa mới ban nãy nói ra câu muốn quay về nghe xong liền lạnh sống lưng, tay bất giác chắp lại đằng sau không dám thở mạnh.
- Lão đại. Có phải..
Người tên Tiêu Dã cẩn trọng dò hỏi.
- Đúng. Chắc tôi không cần nói nữa. Không được để lộ manh mối.
Người tên Tiêu Dã nhận lệnh sau đó rời đi. Trong phòng còn Cố Huyền Hàn và hai tên thuộc hạ từ căn cứ I kia. Tuy nói là hắn đem đi chục người nhưng thực tế chỉ có ba người được đi cùng hắn. Chủ yếu lần này hắn đi việc tư hơn việc công nên không mang theo nhiều người. Tiêu Dã là người quan trọng nhất, thân cận của Cố Huyền Hàn được hắn tin tưởng không kém gì bộ đôi Tư Bạch và Tư Âm.
Cố Huyền Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm cửa phất phơ trước gió, bên ngoài màn đêm đen kịt không một ánh sao. Hắn nhủ thầm trong lòng. Liệu có phải như hắn đoán. Cô..đang ở tại Macau này?