Cô Là Dân Chơi Hả?

Chương 9



_nó vội lấy tay sờ trán thằng nhox như đang xem xét và nói ra những lời chăm chọc_ủa? không lẽ chỉ mới chạy có mấy vòng sân mà lại lên cơn nhanh đến thế, không được rồi phải đi uống thuốc nhanh, không thôi chậm trễ thì có thể cắn người bừa bãi đấy.

_cái bà chị này, không nói xiên xéo tôi thì không được sao hả? tôi chắc 1 điều là bà chị vẫn chưa có bạn trai phải không_thằng nhox vừa nói xong thì mặt mầy nó biến sắc vì nhox đó đã nói “trúng tim đen” của nó rồi_chị…chị đừng có nói với tôi là từ trước tới giờ chị vẫn chưa có bạn trai nhá.

_tuy nó muốn cãi lại lắm nhưng thằng nhox đó nói đúng là sự thật, nó không biết nói gì chỉ xụ mặt xuống và gật gật, ui trùi nhìn nó bây giờ đáng yêu cực kì, dù khuôn mặt xinh đẹp đã bị che lấp sau lớp phấn son kia nhưng cũng đủ làm thằng bé…

_cố trấn tĩnh mình, thằng bé lại dở ra cái mặt gian tà nhìn nó_tôi biết ngay là như thế mà, tại vì cô quá “chằng lửa”, quá “bạo lực”, nên chẳng ai giám làm bạn trai cô đấy, vì họ không muốn “chết” sớm, kaka.

_hừ hừ, cái này thì nó không thể nhịn nổi nữa rồi, máu nó đã lên tới 1010 C, quá sức kìm nén bây giờ phải cho nổ tung thôi thế là_cậu biết gì mà nói hả? cậu tưởng mình giỏi lắm sao, mà giám nói tui này nọ. từ nãy tới giờ tui đã nhịn vì thấy cậu vì tui nên mới bị phạt, giờ thì không còn tình nghĩa cái con khỉ gì nữa! chỉ có giết…giết…giết cậu thôi, lần này thì cậu đừng hòng được ngồi yên._nó nói xong thì lôi trong đâu ra cái cây sắc ngắn, à không, giờ nó đã dài ra khoảng 1m và cây sắc đó đang bay tới bay lui trên mình của thằng nhox

_á, á…ây da,huhu_thằng nhox cũng chạy lòng vòng 1 lát thì_ chị ây da, em..em đau thật đó, chị dừng tay đi, aaa.

_cái này thì chắc là thật rồi, nó vội chạy tới chỗ cậu nhox đang khụy xuống và thấy trên cánh tay áo có in vết máu_này, tay cậu bị chảy máu nữa kìa, để tôi băng lại cho_nó nhẹ nhàng làm lại những động tác băng bó lúc nãy cho cậu và.._xong rồi!

_nãy giờ thằng nhox vẫn đang nhìn nó thật chăm chú mà không hiểu why?_ đến khi nó nói xong, cậu mới ý thức được những gì mình làm và lảng sang chỗ khác_ xong rồi thì về học đi.

_cái thằng quỷ này, người ta là ân nhân của cậu đấy, thế mà không biết cảm ơn lấy 1 câu à! _nó xoay lấy cái con “dế” trong túi ra xem _thôi chết, trễ rồi, ngồi giỡn với cậu có chút xíu đã 8h30’ rồi, thôi bye cậu vậy chị đi trước à_nó chạy vài bước thì xoay đâu lại nói_nhớ lần sao mà còn gặp chị thì không chỉ có lời cám ơn thôi đâu, mà phải có tiền lãi nữa đó_nói xong nó cười tươi rồi chạy vụt đi.

_bất chợt cậu bé cười 1 cách dịu dàng, thật ấm áp, mà nụ cười ấy đã lâu rồi không hiện lên trên khuôn mặt ấy từ lúc,…, nhưng khi bóng nó khuất xa nụ cười ấy bị tắt lỉm, nhìn cậu ấy bây giờ như là người 2 mặt ấy, thật quá nực cười._cậu bé đứng lên, đi đứng bình thường, tay hình như cũng không sao nhưng vừa nãy lại…

Ở phía góc trái hành lang, có một cô gái nhỏ nhắn, hình dáng quen thuộc đi đến bên cạnh cậu nhox, huơ tay chào kiểu đồng chí, nụ cười cô như ánh ban mai, rất đổi dịu dàng nhưng đầy bí hiểm.

_Tuấn Anh! Em không học hay sao mà chạy ra đây cua gái thế hả?

_thằng bé khẽ quay sang nhìn và cười với cô gái 1 cái rõ vui.

_Chị hai đấy à! Sao giờ này mà còn ở đây, không vào lớp học sao._thằng nhox nhìn Thiên Băng (bạn cùng lớp với nó) ngạc nhiên hỏi. _Tại hồi nãy thấy nhức đầu nên chị mới đi xuống phòng y tế xin thuốc giờ mới lên nè_cô nhăn mặt nói.

_Thế bây giờ chị thấy thế nào rồi? trong mình còn thấy mệt ở đâu không? Có cần đi đến bệnh viện không?_thằng bé lo lắng, sốt sắng chạy quanh T.Băng xem xét.

_Thôi, thôi đủ rồi, chị không sao cả, có gì đâu mà em lại lo thái quá đến thế!_ cô xua xua tay bình thản nói.

_Không sao gì chứ, chị bị bệnh nặng đến thế mà_thằng bé chau mầy nói.

_cái đó,...không cần thiết đâu, em yên tâm chị vẫn khỏe lắm đó, chị nói thiệt đó, em tin chị đi._T.Băng diễn tả cho thằng nhox xem, nhìn cô bây giờ cả con cat tấn công cô cũng không sợ.

_Không lẽ chị vẫn còn tiếc nuối gì với cái tên Gia Minh đó hả? Có bao giờ em thấy hắn ta để ý hay quan tâm gì đến chị đâu, sao chị cứ thích níu kéo thế? Cho dù có quan tâm thì chỉ đến mức tình bạn thôi, vì chị quá nhúc nhát không chịu nói lên tình cảm của mình với anh ta!_thằng nhox tức giận nói.

_Không phải vì chị nhúc nhát, tại chị…chị sợ khi mình bày tỏ thì cậu ấy…cậu ấy sẽ không xem chị ra gì và như thế chị sẽ không thể gặp mặt cậu ấy nữa._cô thủ thỉ nói.

_Anh ta mà thử làm cho chị đau khổ xem, em sẽ băm anh ấy ra nhừ tử

_Em…em không được làm gì cậu ấy đấy, nhất định không được làm gì cậu ấy vì chỉ cần làm bạn với cậu ấy và nhìn cậu ấy phía xa cũng đủ cho chị vui rồi_cô tươi cười nói.

_Chị thật ngốc! Em cũng muốn xem thử cái anh Gia Minh đó như thế nào, lại làm cho chị hai nghiêm nghị của của em không chịu sang Mĩ phẫu thuật mà cứ ở dí bên cái trường chán ngáy này_khi nói xong thì mắt cậu ta bỗng nhiên sáng rỡ, xoay sang chị mình cậu hỏi_à mà, chị có biết cái bà chị “chằng lửa” hồi nãy không? Chị có biết chị ấy học lớp nào không?

_Bà chị “chằng lửa”? em nói Hân đó hả? chị ấy là bạn cùng lớp với chị mà! Mà có chuyện gì sao, từ trước tới giờ em đâu có thích nói chuyện với lũ con gái sao bây giờ lại… hay là..?_cô tò mò hỏi.

_cái gì chứ! Em dù sao cũng đã 16 tuổi rồi còn gì không lẽ phải trốn tránh con gái suốt sao? Nhưng mà chị đang nghĩ gì thế hả, cái bà “chằng lửa” đó đang có thù oán với em nên em mới hỏi thế chứ không có ẩn ý gì khác đâu_thằng nhox luống cuống giải bày.

_thì chị có nói gì đâu, tại em “suy bụng ta ra bụng người” thì có! Thôi chị đi vào lớp trước đây, cũng đâu còn sớm để ngồi tán dốc với em nữa, chị đi trước nha, có gì tối gặp ở nhà há!_cô vẫy tay chào tạm biệt trước cái mặt đang hồng hồng của thằng em mình, cô mĩm cười bước đi, không quên nói 1 câu làm thằng nhox đỏ ửng mặt_tối về chị sẽ nói cho em biết những thông tin về Hân nhá!

_tuy nghe T.Băng nói thế thằng nhox khá vui nhưng vẫn bướng bỉnh nói_chị nói bậy bạ cái gì thế? Cái bà chị “chằng lửa” đó không phải loại ưa thích của em đâu, chị đừng có mà hiểu lầm_Tuấn Anh (thằng nhox) cố nói với theo khi thấy bóng T.Băng đang khuất dần sau phía bước tường, T.Anh khẽ cười rồi lặng lẽ bước đi. _____________Ở lớp bấy giờ____________

_Cậu đi đâu mà giờ này mới vào lớp thế?_Bảo vội khều vai nó hỏi.

_nó chưa kịp nói thì câu hỏi thứ 2 lại vang lên_Cậu xảy ra chuyện gì khi đến trường à?_không ai khác chính là Gia Minh nhà ta.

_chưa nghe nó nói gì thì_Cậu xảy ra chuyện gì thật sao? Sao không gọi cho bọn mình đến giúp?_người này là Hoàng (Tí Nị).

_Hay có đứa nào dám chặn đường gây đánh cậu?_Như ở đâu chạy len lén lại hỏi.

_ôi thật bực mình chết đi được, không cho người ta nói thì làm sao mà trả lời, thế nên câu “bần cùng sinh đạo tặc” quả không sai! Nay, tôi cũng “đành” dùng cách “bán rẻ” bạn bè để được yên thân 1 tí và thế là…_cô ơi, các bạn này cứ nói chuyện hoài hà, làm em không tập trung học được ạ!_nó đứng lên nói 1 cách lưu loát.

Giờ đây nhóm “kiến” đang bu xung quanh nó đã cứng đơ ra, miệng không nói được lời nào nhưng mắt họ giờ lại “biết nói” và trong mắt họ chỉ hiện ra 1 điều.

_C.Ậ.U.C.H.Ế.T.V.Ớ.I.T.Ô.I

Rengggg…

Thế là hết giờ học, nó bây giờ đang chuẩn bị với tư thế “dọt” thiệt nhanh ra khỏi lớp, chứ nếu còn ở lại đây thêm 1 giây phút nào nữa thì chắc…bọn họ đem nó ra chiên giòn luôn quá.Nhưng có lẽ ông trời không cho nó con đường thoát hay sao ấy, cái bà cô lịch sử cứ luyên thuyên bài giảng của mình giống như từ nãy tới giờ ai dành nói với bả hay sao mà bây giờ bả ở lại để nói bù.Mới thấy bà cô dứt tiếng: “mấy em nghỉ” thì Bảo, Minh, Hoàng, Như đã “dàn trận” thành 4 phía bao vây xung quanh nó, mắt người nào người nấy đỏ hoe, trên miệng còn in hằn tia gian ác.

_giờ không biết nó nên cười hay nên khóc đây vì đã bị “lọt” vào tròng, nó cố làm ra vẻ mặt bi thương nhất chấp tay lại van xin_hy` hy`, các cậu là người tốt bụng nhất thế gian mà, chắc đâu có để trong lòng những chuyện cỏn con này phải không?_nói xong nó còn cười huề nữa chứ.

Còn bọn kia nãy giờ nhìn thấy nó trong bộ dạng tiếu tiếu tuy rất muốn nhăn răng ra cười toe toét nhưng cố nhịn, mà cố nhịn cười thì mặt lại…đỏ ké, thế là họ cố kìm nén và nhìn nó với vẻ mặt tức giận nhất có thể lúc này.

_Giờ cậu tính thế nào với tụi này đây?_Như lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí hết sức…bi đát này.

_Đúng đó, bây giờ cậu nghĩ xem người bán đứng bạn bè nên chịu bản án như thế nào mới hợp lí đây?_Hoàng chống nạnh, nghiến răng nói.

_Phải đó, phải cho cậu một hình phạt thích đáng mới chừa được cái tật phản bội bạn bè_Minh cũng chu mỏ bon chen vào.

_”Nó lấy tay đấm cho Minh một đấm, sịt cả máu mũi rồi xoay sang Hoàng với Như nhìn họ một cách đầy cảm tình nhất và “thịt” họ”, nhưng nó đang ở trong tình thế bị động nên chỉ có thể “tưởng tượng” thôi, chứ sự thật làm gì có.Thấy nó cứ ngồi ngẫn ra rồi cười cười, biết nó đang nghĩ lung tung nên Như quay qua cú lên đầu nó 1 cái đau điến.

_ui da! Có cần phải hành hạ tui dữ vậy không?_nó xoa xoa đầu nói.

_thôi, chuyện dù gì cũng qua rồi, dù sao Hân cũng đâu cố ý đâu!_nãy giờ nó chỉ chờ có câu này từ Bảo.

_đúng vậy, đúng vậy, chỉ có Bảo là hiểu tôi nhất!_nghe Bảo nói thế mắt nó sáng lên, nắm bắt cơ hội ngay.

_nhưng,…cũng phải phạt 1 lần cho tởn_ôi thôi, vậy mà hồi nãy còn nói cậu ta là người tốt nhất nữa chứ, bây giờ nó quyết định rút lại lời vừa nói và còn chù thêm cho cậu ta bị tào tháo rượt để biến khỏi mắt nó cho rồi

Nó đành để bọn họ đưa lên đoạn đầu đài từ từ “mổ, xẻ”, đợi một lúc họ mới suy nghĩ ra được 1 bản án dành cho nó.

_dù sao cậu cũng là bạn của bọn tôi nên bản án được “khoan hồng” 1 tí, đó là 1 tuần cậu phải tự xuống căn tin mua đồ cho bọn tôi, được chứ_Minh cười cười nói.

_cái gì mà đến 1 tuần dữ dạ? mà bắt tui mua đồ cho tất cả nữa chứ! Có biết tui phải chạy từ tầng 5 xuống tầng 1 rồi lại từ tầng 1 đến 5 mới mua được đồ ăn không? Mà xách thêm 1 đống đồ nữa chứ! Các người thật không biết thương hoa tiếc ngọc là gì?_nó bức xúc nói.

_trời ơi, có gì đâu, chạy lên chạy xuống như thế là một biện pháp giảm cân hiệu quả đó_Hoàng nhe răng nói.Nào là: đi tới đi lui cho quen biết nhiều bạn bè, cho biết đó biết đây, rồi nào là cho sức đề kháng được khỏe mạnh, đường máu lưu thong nhanh v.v…Nói vòng vo, thì cuối cùng họ vẫn “đẩy” nó xuống lầu để đi mua đồ ăn cho họ, thiệt là xui xẻo hết sức, mới lu bu chuyện hồi sáng giờ phải lết cái thân tàn này đi xuống tuốt tầng trệt để chen lấn mua đồ. Haizz…thiệt là quải hết sức. Tầng 4

Tầng 3

Tầng 2

Tầng 1

Cuối cùng cũng đến căn tin, đúng là lâu rồi không xuống căn tin bây giờ nhộn nhịp hẳn ha, nó đang loay hoay với tấm giấy trên tay, trong đó ghi đầy đủ thức ăn mà bọn họ đã ghi cụ thể để nó dễ lấy, vừa đi vừa đọc đến khi T.Băng vỗ nhẹ vào vai nó, nó mới chịu quay đầu lại nhìn:

_À Băng đó hả! bà cũng xuống căn tin sao!_nó cười hỏi.

_uhm! Hồi nãy tui gọi bà quá chừng mà bà không quay lại nên tui mới chạy theo bà xuống đây luôn nè!_Băng giải thích.

_tại hồi nãy tui đang bận xem cái này nên không chú ý đến bà lắm!_nó giơ tờ giấy “phụ lục” món ăn ra cho Băng xem, rồi nhăn mặt nói_họ thiệt quá đáng.

_hy`! thôi tụi mình ra đó mua đi_Băng kéo tay nó đi một cách nhanh chống đến tủ đồ ăn.

Lúc này Băng đang lúi húi với tờ giấy mua hàng đống thức ăn của nó đưa cho mình, cô chăm chỉ chọn lựa từng chút một, còn nó, nó mê kẹo, đúng vậy, mỗi lần thấy kẹo là mắt nó sáng rỡ, nó đang loay hoay với những cây kẹo mút thì nghe ở gần đó vài bàn có tiếng ** ** của con gái.

_chị, chị về rồi em mừng quá à!_một cô gái có giọng nói ỏng ẹo ra vẻ ngoan hiền nói.

_uhm, chị cũng nhớ em gái nhõng nhẽo này lắm, sao rồi dạo này em với thằng Minh có tiến triễn gì tốt chưa_cô gái ngồi đối diện vui vẻ đáp.

_cũng chỉ vậy thôi chị à, mà cũng tại cái con nhỏ đó mà mấy bữa nay ảnh…không thèm nhìn mặt em luôn._cô sụt sụyt nói.

_em cứ yên tâm, chị về đây thì nhất định đòi lại công bằng cho em mà!_cô kia khuyên nhủ.

_chị em nói đúng đó, có anh chị ở đây không ai giám đụng đến em đâu, đừng lo!_một giọng trầm ấm cất lên

Nghe thấy giọng nói quen quen, nó tò mò quay lại và…thật bất ngờ, quá choáng, hay vừa nãy chạy nhiều quá nên bây giờ nó không nhìn rõ ai là ai nữa rồi chăng? Có phải là người không ta? Người con gái bên cạnh anh ta trông quen lắm? À à nhớ rồi cô ta là…Nhưng sao 2 người họ lại quen nhau và quan trọng hơn là tại sao anh ta lại ở nơi này! Đầu óc nó đang rối tung thì bất chợt bắt gặp ánh mắt ấy, vẫn như thế, vẫn hút hồn biết bao nhiêu cô gái và có cả nó nữa, trái tim nó đang khát khao sự âu yếm như xưa, nhưng có thể trở lại như xưa không khi…anh ta…hình như…không quen biết nó.

Nó có cảm giác là lạ, chẳng lẽ anh ấy không nhận ra mình hay sao, hay anh ấy không còn… aaa mình sao lại nghĩ đến những chuyện này nữa chứ, không thể, hắn ta là kẻ thù của mình, là kẻ xác nhân, mình không thể nghĩ về hắn ta nữa, nhưng có lẽ người trước mặt không phải anh ta chăng, đúng vậy nhất định không phải, không phải anh ta,… nó cố chấn tĩnh mình như thế và tiếp tục nhiệm vụ của mình là lựa kẹo.Khi lựa xong, nó nắm chặt lấy tay T.Băng bước nhanh ra khỏi khu căn tin, có lẽ như nó đang chốn tránh việc gì đó.Nhưng hôm nay hình như là 1 ngày xui xẻo với nó chăng, nó cố lánh qua bàn của nhóm Ngân đang ngồi thì một đôi chân thon dài hiện ra nhanh như chớp đưa ngang đường đi, mà chuyện đó đối nó thì chẳng nhầm nhò gì, nhưng người bạn nãy giờ nó kéo thì gần như ông thần xui xẻo đã cảm thấy mến mến con nhỏ hay sao mà bây giờ con nhỏ lại nằm dài ra đất, môi thì hôn đất, mình mẩy thì đầy cát. Nó xoay lại đỡ T.Băng dậy, phủi bụi từ trên xuống dưới cho cô, nhìn cô bây giờ tóc tai lấm lem y như lọ lem ấy. Ta đây không muốn gây sự mà người còn cố tình chọc giận thì hậu quả ta không lường trước đâu nhá. Nó đưa mắt hình viên đạn sang cái người gạt chân hồi nãy, thì ra là con Ngân chứ ai trồng khoai đất này nữa. Bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng nhưng con Ngân vẫn cố nói vững

_gì chứ! Ai biểu đi mà không có mắt nhìn đường còn đứng đó mà liếc ai hả?_Ngân nghênh mặt lên tiếng..

_vì cậu gạt chân nên T.Băng mới té, cho nên cậu phải xin lỗi_nó cố nhẫn nhịn nói 1 cách hết sức lịch sự với Ngân.

_xin lỗi, hứ! cái thứ đó mà bắt tôi xin lỗi ư! Đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày!_Ngân nói với cái giọng hách dịch.

_”cái thứ này thứ nọ gì chứ hả! giám nói chuyện với mình bằng cái giọng đó, con nhỏ này thật quá đáng, thật không thể chịu nổi mà, papa à có lẽ con đành xin lỗi papa rồi”_nó cười trừ rồi tiếng lại gần Ngân.

_tôi thay mặt cô ấy xin lỗi em được không?_một giọng nói quen thuộc cất lên, anh ta từ từ tiến lại chỗ nó, trên môi vẫn hiện 1 nụ cười nhạt.

_nó chợt khựng lại, ngước nhìn anh ta, không phải chứ sao giống y đúc như vậy chứ, nụ cười đó giọng nói đó…

_nhìn gì mà nhìn dữ vậy hả, nhìn bạn trai người khác mà như bạn trai của mình không bằng, coi lại mình đi, đĩa mà đòi đeo chân hạc, thật không biết lượng sức mình._cô gái đứng sau Ngân giờ đã bước lên trước mặt nó, nhìn trên xuống dưới chắc cũng thuộc hàng hot girl đây mà.

_Ngân chạy lại gần cô gái đó nói nhỏ thì thầm gì đó, rồi quay sang nó cười rất ư là điểu.

_cái con nhỏ quê mùa này mà cũng bày đặt đeo bám theo Minh nữa cơ à! Thật không biết xấu hổ là… _cô ta nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ nói, nhưng chưa nói hết câu thì

_chị định làm gì với bạn em vậy?_Minh từ đâu bước ra, phía sau có Như, Bảo, Hoàng và cả T.Băng nữa.

_sao các cậu lại xuống đây! Nói là để tui mua 1 mình mà!_nó than thở nói.

_nhờ T.Băng gọi tụi tui xuống đây, mới biết dưới này có chuyện vui để coi nè!_Như chạy lại gần nó, nhưng đến khi xoay qua nhìn anh chàng kế Ngân thì hai mắt cô tròn xoe, sáng hoắt lên.

_anh là anh Nam phải không?_Như đứng trước mặt anh hỏi, à không phải nói là chỉ vào mặt anh mới đúng.

_ờh, tôi là Nam mà sao cô lại biết tên tôi thế?_Nam ngạc nhiên trước cô gái lạ hoắc này.

_cô quay sang nhìn nó, bắt gặp ánh mắt buồn não nề của nó, cô biết có chuyện gì khúc mắc đây nên cô đành lơ qua chuyện khác!_tại trên phù hiệu có ghi tên mà, sao không biết được.

_cô là ai mà cứ sáp sáp lấy bạn trai của tôi thế!_cô gái kia tức giận đẩy Như ra bực bội nói.

_**, cái bà này làm gì mà ghê thế! Làm như anh ta là của quý của bà không bằng! Đúng là cái thứ mê trai_Như cũng không vừa đáp trả lại.

_mày…_cô ta định nói gì nữa nhưng Minh ngăn lại.

_chị thôi đi, đây là bạn của em chị đừng có mà gây phiền phức với họ._Minh gắt gỏng nói.

_em quá đáng lắm rồi đó Minh! Em trước kia đâu có như vậy! Chị chỉ mới đi có mấy năm mà em lại thành ra như thế này rồi! Có phải em chơi với mấy đứa quê mùa này xong rồi trở nên ngu ngốc luôn không hả?_cô gái kia mặt đỏ ngầu hét lên.

_thôi bỏ qua đi em, chuyện đâu còn có đó, chuyện nhỏ đừng nên xé ra to làm gì!_Nam nhỏ nhẹ khuyên bảo.

_à, anh Nam về cùng chị Thanh hả? anh ở lại khuyên nhủ chị ấy giùm nhá, có gì tối anh em mình nói chuyện._Minh nói xong liền kéo nó và nhóm bạn đi.

_uhm, em đi nhá!_Nam vẫy chào, rồi xoay qua nhéo má cái cô gái có tên Thanh, xem họ giờ đây rất âu yếm, nhưng mắt thì vẫn theo dõi theo bọn nó, nói đúng hơn là nó, trong nó rất giống 1 người rất quen của anh, ngồi kế bên còn có con Ngân vẫn hậm hực vì không trừng trị được nó, không làm nó xấu hổ trước mọi người.

Nhóm bọn nó bước đi dần dần lên lớp, ai nấy đều yên lặng, trong đầu mỗi đứa một suy nghĩ riêng.

Từ lúc ở căn tin lên đến giờ nó vẫn ngồi im lặng, không thèm đếm xỉa đến ai, trong lớp giờ đây như 1 bãi chiên trường, người nào người nấy đang luyên thuyên cái miệng về chuyện vừa nãy ở căn tin, không biết bọn họ sao mà nhiều lời thế nhở, nào là thêm bớt lung tung, làm nó càng thêm nhứt óc.

_Rầm, tụi bây có im hết đi không hả?_nó trợn to mắt ra hét lên trong rất ghê sợ, làm ai nấy đều câm như hến không giám lên tiếng nữa lời, thấy tình hình căng thẳng quá, nó đành dịu cơn giận xuống thỏ the nói_ờ, ờ tui xin lỗi

_oohhhhhhhhhhhhhh_có lẽ mấy đứa trong lớp này chưa biết chết là gì đây mà, thấy nó hiền lại thì bày đặt trêu ghẹo đây mà, họ vẫn tiếp tục nói về những chuyện ba láp vừa nãy.

_mấy người sao mà lắm chuyện thế hả! không xen vào chuyện của người khác thì không ai nói mấy người câm đâu!_Bảo tức giận lên tiếng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv