Thường thì tôi yêu các buổi sáng thứ Hai. Tôi yêu công việc. Tôi yêu kiểm tra xem có những dự án mới nào đang chờ. Tôi còn yêu cả các vấn đề nghiêm trọng mà hầu như lúc nào cũng nhảy lên bàn tôi, vì tôi cảm thấy mình đang sống khi có áp lực phải tìm ra giải pháp.
Tôi rửa mặt rồi nhìn vào gương. Là do tôi tưởng tượng hay cấu trúc xương của tôi trông… thanh mảnh hơn hôm thứ Sáu? Tôi giơ tay, vuốt dọc theo xương gò má, tới xương hàm. Theo những gì tôi đọc, Omnifluvac không gây ra những tổn thất xương có hại cho sức khỏe, nhưng mà tụt mất ba inch thì làm sao mà coi là khỏe mạnh cho nổi chứ?
Mắt tôi có vẻ to ra, càng nhấn thêm nét mềm mại, được cái cơ thể teo đều. Trong cái rủi có cái may, tôi tự nhủ. Trông cứ như tôi vốn đã nhỏ bé thế này rồi.
Thận trọng, tôi cạo râu, từ tốn quen dần với cảm giác cầm cái dao cạo to hơn tay mình. Tôi xoay xở làm xong mà không cắt mặt phát nào, nghĩa là ổn.
Đêm qua tôi đưa gần như cả tủ quần áo cho Mrs. Everley. Tôi đã nói chuyện với bà một lúc, ăn bánh quy chocolate, rồi về phòng nghỉ ngơi một chút. Cuối cùng tôi ngủ thâu đêm, và bây giờ thì lại quá sớm để gõ cửa phòng bà. Không nỡ đánh thức một người hiền lành sau bao nhiêu thứ bà ấy làm cho tôi, nên hôm nay tôi sẽ mặc thường phục đi làm.
Ít nhất thì cái quần cũng vừa.
Thở ra từ từ, tôi thay đồ, thu xếp các thứ, rồi đến công ty. Đây sẽ là ngày thứ Hai tồi tệ nhất đời tôi, nhưng nếu có thể vượt qua…
Tất cả những gì có thể đạt được là thứ Ba.
Suy nghĩ ấy suýt nữa khiến tôi quay về, nhưng tôi buộc bản thân mình bước tiếp. Qua sảnh, vào thang máy, ra thang máy. Hành lang lặng thinh khi tôi bước qua, các bàn làm việc cũng thế. Tôi dán chặt mắt xuống sàn, cố bỏ ngoài tai những tiếng thì thầm sau lưng.
Mình làm được mà. Chỉ cần vào văn phòng. Bước từng bước một, Carlyle. Mày đâu phải quá nhỏ để làm chuyện đó.
Không ai trực tiếp nói gì với tôi, thế là tốt. Tôi đặt chân vào văn phòng vừa đúng lúc điện thoại reng.
“Nick Carlyle.” Tôi đáp.
“Mr. Carlyle, cuộc hẹn lúc tám giờ ba mươi của ngài đến sớm. Tôi bảo anh ta đợi nhé?”
Tôi liếc đồng hồ—bây giờ là bảy giờ bốn mươi lăm. Tôi không nhận ra mình đi muộn bốn mươi lăm phút. Lần cuối cùng là khi nào nhỉ?
Chưa từng.
Thở dài, tôi nhớ đến cái điện thoại trong tay. “Hẹn?”
“Phỏng vấn, thưa ngài. Mark Whalen?”
Hôm nay tôi có hẹn phỏng vấn. Chết tiệt. Mark… Mark là thằng nào? “Mười lăm phút nữa tôi sẽ tiếp anh ta.”
“Vâng, thưa ngài.”
Tôi gác máy và khởi động computer. Việc đầu tiên cần làm là mở trang điền nhanh thông tin của các ứng viên. “Whalen…”
A, đây rồi. Phẩm chất tốt, một năm kinh nghiệm ở công ty khác. Khi đọc thông tin, gương mặt dần hình thành trong đầu tôi. Một thằng nhóc khá được. Hồi hộp? Ai đi phỏng vấn mà chẳng vậy. Tôi tia thấy mục tuổi, và lắc đầu.
Hai mươi tám—hơn tôi một tuổi—và tôi gọi người ta là “thằng nhóc.”
Mở lý lịch của anh ta ra và tựa lưng ra đằng sau. Mắt tôi mở lớn khi đôi chân vung vẩy trên sàn.
Tôi quá nhỏ so với cái ghế?
Vừa định hạ thấp nó xuống thì tay tôi khựng lại trên thanh điều chỉnh. Này này, cái gì tồi tệ hơn? ‘Cảm giác khó chịu’ hay ‘trông lùn tịt’? Tôi cố tưởng tượng xem sẽ thế nào, ngồi phía bên kia bàn, nhìn chằm chằm vào ông chủ tương lai. Tôi nhớ đến dáng vẻ thanh tú của mình trong gương trước khi ra khỏi nhà.
‘Trông lùn tịt’ tệ hơn.
Tôi bỏ tay khỏi thanh điều chỉnh và tiếp tục đọc lý lịch. Khi thư giãn, ngón chân tôi đụng tới sàn, cho nên cũng chẳng khó chịu đến mức đó. Tôi biết trông mình sẽ nhỏ hơn so với buổi phỏng vấn đầu tiên của Mark, nhưng có còn hơn không.
Hơn nữa, nếu tôi nhớ không lầm, Mark chỉ trên mức năm feet chín một tẹo. Đồng nghĩa với việc chúng tôi đứng cùng một vạch.
Nhấn vào tên Mark, tôi gọi ra một danh sách những câu hỏi cần dùng. Đọc xong, tôi đóng laptop lại. Ngày trước, khi đi tìm việc, tôi nhớ mình đã luống cuống đến mức nào khi người phỏng vấn cứ tỏ ra bị phân tâm bởi thứ gì đó trên máy tính. Hay, tệ hơn, nếu họ trông chán nản. Chẳng ai muốn Mark gặp cảnh tương tự hết.
Có tiếng gõ cửa, và tôi đưa mắt nhìn đồng hồ. Tám giờ, chuẩn đến từng giây. “Mời vào.”
Cánh cửa bật mở, và tôi nghển cổ lên.
Lúc nào tôi cũng quên béng mất là trên đời còn cái liều thuốc chống cúm chó chết kia.
Mark—cao ráo, mặc bộ vét vừa khít—bước đến trước mặt tôi, chìa tay ra. “Cám ơn đã dành thời gian cho tôi, Mr. Carlyle. Xin lỗi vì đến sớm; tôi đã háo hức chờ buổi phóng vấn này cả tuần rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tay anh ta, rồi miễn cưỡng đứng dậy nắm lấy. “Rất vui được gặp lại cậu, M—” Đầu óc hỗn loạn. Mark? Mr. Whalen? “Mark.”
Một bên lông mày anh ta nhướn lên khi nhìn thấy tôi, nhưng ít nhất anh ta cũng đủ tỉnh táo để không nhận xét gì về sự chuyển đổi chiều cao của hai người.
Ngượng ngập, tôi rút tay lại và ngồi xuống. “Mời ngồi.”
Anh ta vâng lời, ánh mắt bình tĩnh và ổn định khi quan sát tôi.
Tôi cố không ngọ nguậy. Bây giờ anh ta phải khoảng sáu feet hai, và cao hơn tôi năm inch. Từ góc độ của tôi mà nhìn, trông anh ta cao một cách kỳ cục, và tôi thấy… thua kém khi ngồi ở đối diện. Như một đứa nhóc chơi đùa trên ghế của người lớn. “Anh thế nào?”
Mark cười. “Rất sung sướng, Mr. Carlyle.”
Tâm trí tôi lặn ngụp quanh đống câu hỏi định dùng. Thường thì chỉ nhìn qua thông tin trước khi đối phương bước vào là quá đủ với tôi, nhưng hiện tại tôi vô cùng lúng túng. “Sao… sao anh không nói lại lý do khiến anh trở thành ứng cử viên sáng giá cho công ty chúng tôi nhỉ?” Cái đó có trong danh sách không thế? Chúa ơi, con mất thăng bằng ghê gớm đây này.
Nhưng anh ta trả lời trôi chảy. Tôi thì kinh ngạc trước những thay đổi của anh ta. Bình thản, tự tin. Anh ta trả lời tất cả các câu hỏi ấp úng của tôi. Thật khó tin rằng năm inch có thể ảnh hưởng thế nào tới người ta.
Tôi phát hiện ra là nó cũng mang tới hiệu quả trong trường hợp ngược lại. Mất ba inch biến tôi thành thằng ngớ ngẩn.
Buổi phỏng vấn kết thúc bằng một cái bắt tay vụng về nữa. Mark mở cửa và toét miệng cười với tôi, nán lại vài giây khổ sở chỉ để nhìn rồi mới rời đi.
Dọa sếp à? Ờ, làm thế thì sẽ được tuyển đấy.
Ngay khi cửa đóng, tôi gục đầu xuống bàn và nhắm mắt, định dành ra vài phút để mà vật vã trước khi tiếp tục giả vờ bình tĩnh.
Trong ngành này, khó có được khả năng ấy lắm.
Điện thoại đổ chuông. Đầu tôi vẫn đặt trên bàn, mò mẫm với nó để trả lời. “Nick Carlyle.”
Người bên kia đầu dây cuống quýt nói liến thoắng. Tôi chớp mắt, vừa cố phân tích lời anh ta vừa xác định chủ nhân giọng nói.
“…không nhất quán ở New York…”
Sam Pritchard? Trent Booth?
“…hai triệu đô…”
Eldon Langley. Đúng rồi, chính là anh ta.
“Nick! Cậu nghe không đấy?”
Không thèm nhấc đầu khỏi bàn, tôi mở laptop ra. “Đây.” Tôi lẩm bẩm. Ở bên kia, giọng nói càng lúc càng nhạt của Eldon đang bắn ra cả nửa tá câu hỏi khi tôi gác điện thoại.
Lúc những con số mới nhất từ New York xuất hiện trên màn hình, tôi nhận ra rằng cả lũ đang ngập khá sâu trong bùn, và miệng tôi nhếch thành một nụ cười.
Đây là thứ tôi có thể giải quyết.
Mãi rồi mới chịu ngồi dậy, tôi nghiên cứu dữ liệu. Tôi dễ dàng nhìn ra vấn đề. Sửa chữa nó sẽ cần chi viện. Chẳng phải vì vậy mà người ta làm việc theo nhóm sao?
Tôi rời văn phòng, đến thẳng bàn của Melanie. Mọi người đều nhìn theo từng bước tôi đi, và tôi nổi da gà trước ánh mắt của họ. Nỗ lực lắm tôi mới ngăn mình nhìn sang bàn của Riley. Vì cớ gì đó, tôi cảm giác mình sẽ sụp đổ nếu thấy cách cậu ta nhìn tôi.
Chết tiệt. Từ khi nào mà ý kiến của một thằng nhóc có thể tác động đến tôi?
“Melanie.”
Cô ngước lên, mắt tròn xoe. Chắc cô chưa nhìn thấy khi tôi đi vào. “N-Nick?”
“Chúng ta có vấn đề.” Tôi bảo, phớt lờ phản ứng của cô để tì lại gần máy tính. “Tôi có thể nhờ cô không?”
“Đương nhiên.” Melanie trượt ghế về phía sau. “Có chuyện gì thế?”
Tôi kéo bàn phím lại gần, thâm nhập cơ sở dữ liệu tài chính của công ty và gọi lên bảng tính đã khiến Eldon phát điên. “Đấy.”
Lông mày cô nhíu lại, chăm chú nhìn màn hình, rồi lắc đầu. “Gì cơ?”
Đúng rồi. Không phải ai cũng hòa cùng một nhịp quái đản với đám số má giống như tôi.
Tôi gọi thêm vài bảng nữa và dùng tay chỉ những mục liên thông. “Thấy chưa?”
Cô cúi lại gần, tập trung. Mất vài giây, nhưng rồi cũng phát hiện, và mặt cô đờ đẫn. “Mẹ kiếp. Sao lại thế được?”
“Tôi nghĩ là do tính toán sai trong số liệu của văn phòng New York. Không thể nào mà kết toán thực tế cuối năm lại cao hơn dự báo của chúng ta đến hai triệu đô.”
Melanie lắc đầu. “Làm gì đây?”
“Chúng ta sẽ kiểm tra ngược các báo cáo và xem xét công thức tính của họ.” Tôi đứng thẳng dậy. “Tập trung cả đội và đặt vấn đề này lên hàng đầu cho tôi.”
“Rõ, thưa sếp.” Cô đáp.
Cảm giác lại là chính mình, tôi cười, vỗ lên lưng ghế của cô và trở vào văn phòng. Không muốn mất cảm giác sung sướng mới nhen nhúm này, tôi cố tránh đưa mắt về hướng Riley. Cuối cùng vẫn làm không nổi.
Cậu ta không ngồi tại chỗ, và thật ngạc nhiên khi thấy bàn của cậu ta đã căng tấm chắn lên. Tại sao? Vì thân thể ngoại cỡ? Tôi lén tia sang cái ghế trống, và lần đầu tiên nhận ra nó to hơn bao nhiêu so với những cái ghế tiêu chuẩn trong phòng.
Wow, bự đến như thế…
Tôi bị mất đà khi đâm sầm vào một bức tường cơ bắp cứng cáp, ấm nóng… và trong một thoáng tôi nhận ra rằng vận của mình có thể xui đến mức này lắm.
“Xin lỗi.” Riley cất giọng vừa trầm vừa rung, bàn tay nắm trọn lấy bả vai tôi. “Không nhìn thấy anh.”
Dĩ nhiên là không thấy. Tôi thì đang bận đóng băng, nhìn không chớp vào phần trên ***g ngực của cậu ta. Thậm chí còn không lọt vô tầm mắt nổi cơ mà. “K-Không có gì.” Tôi để ý thấy cậu ta hôm nay lại mặc áo mới. Từ khi tiêm chủng, tôi chưa từng thấy cậu ta mặc cái nào đến lần thứ hai, vậy mà cái áo này trông như chỉ khoác tạm bợ thôi, giữa hai cái khuy trên bụng đã xuất hiện lỗ nhỏ. Mỗi lần hít thở, vải sẽ căng ra thêm một chút, rồi thu lại. Cứ như thôi miên.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng đẩy tôi lại. “Ô kìa.” Cậu ta dừng lại, ánh mắt băn khoăn khi quan sát tôi. “Mr. Carlyle?”
Cậu ta chẳng nhận ra tôi.
“Chào, Riley.” Tôi nói khẽ, không thể rời mắt khỏi gương mặt cậu ta. Những điểm khiến tôi trông thanh tú hơn, lại giúp cho cậu ta trông càng mạnh mẽ. Đường nét gọn gàng, đầy uy lực tô đậm lên cái cằm, cái mũi, hai gò má. Vừa rồi tôi đã nghĩ cậu ta là một thằng nhóc ư?“Sáng nay anh đến muộn.” Ngón cái lay động, lướt qua xương đòn của tôi. “Thâu đêm à?”
“Đại khái thế.” Bàn tay ấm nóng đặt trên cơ thể tôi, làm rạn nứt dòng suy nghĩ. Vì cái áo bình thường hôm nay tôi mặc? Diện vét thì có đỡ hơn không? “Hiện tại chúng ta đang vướng phải một vấn đề nghiêm trọng. Melanie sẽ giải thích rõ ràng cho cậu.”
“Thế à?” Nắm tay xiết chặt hơn trên vai khi cậu ta đưa mắt xuống mặt tôi, ngực, rồi tới chân. Một nụ cười hé ra khi cậu ta nhìn vào mắt tôi. “Anh đến đây rồi còn gì. Nghe thẳng từ anh chẳng phải tốt hơn sao?”
Thành thảm họa đấy, vì đến tên mình tôi còn chẳng nhớ nổi. Sức nặng từ bàn tay cậu ta khiến tôi thấy mình thật yếu đuối và nhỏ bé. Tự tin mấy phút trước bỗng nhiên bốc hơi sạch, và tôi lại quay về làm thằng đàn ông rụt rè như trong buổi phỏng vấn với Mark. Mỗi tội, lần này tệ hơn nhiều, vì đôi mắt của Riley ánh lên vẻ thấu hiểu, nguy hiểm.
“Tôi đang vội. Cứ nói chuyện với Melanie ấy, được chứ?” Tôi chống chế.
Môi cậu ta giật giật. “Trông anh có vẻ bối rối.”
Tôi thấy nóng bừng, và cố tránh khỏi cậu ta. “Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát cả.”
Ngón tay cậu ta bóp chặt hơn, giữ tôi đứng yên và thể hiện rõ rành rành là tôi chẳng kiểm soát được cái khỉ gì sất. “Áo đẹp đấy, Mr. Carlyle. Tôi có một cái y hệt, nhưng mà…”—cậu ta nháy mắt—“anh mặc khác hẳn.”
Da tôi chuyển từ nóng bừng sang lạnh toát khi tôi nhìn cậu ta chằm chằm. “Chắc chắn rồi.”
Riley ngước mắt lên, có vẻ đến tận giờ mới nhận ra rằng chúng tôi không phải đang nói chuyện ở một chốn riêng tư. “Có lẽ tôi nên thảo luận với Melanie.” Bàn tay cậu ta trượt khỏi vai tôi, và sức nặng hụt bớt khiến tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. “Gặp anh sau nhé.”
Cậu ta cư xử như thể tôi chẳng hề mang danh ‘sếp’ vậy, mà tôi thì chẳng biết phải giải quyết chuyện đó kiểu gì. “Cuối giờ cả phòng có buổi họp đấy. Hẹn cậu lúc đó.”
Riley vừa nhe răng cười vừa nhét tay vào túi quần. “Không bỏ lỡ đâu.”
Không bỏ lỡ? Làm như tôi mời cậu ta đi party thay vì họp bàn công việc ấy. “Chuyện nghiêm trọng đấy, Riley. Một khoản tiền lớn đang trên bờ mất mát, và nếu chúng ta không dập được vụ này, rất nhiều người ở cấp thấp hơn trong công ty sẽ mất việc.”
Nụ cười tan biến. “Còn bao nhiêu thời gian?”
Tôi nhớ tới giọng nói kinh hoàng của Eldon, tới hằng hà sa số những lỗi mà vừa liếc mắt đã phát hiện trong bảng tính của văn phòng New York. Dĩ nhiên là bên dưới còn cả đống thứ. “Nhiều nhất là một tuần rưỡi trước khi cấp quản lý bắt đầu đưa ra quyết định liều lĩnh.” Tôi nhìn thẳng vào cậu ta. “Nhưng chúng ta sẽ phải giải quyết xong khi hết tuần làm việc, hiểu chưa?”
Nụ cười của Riley bất ngờ quay lại, và có cảm giác… dịu dàng hơn trước. “Không chút áp lực nào.”
“Gì cơ?”
“Thậm chí cả lúc thế này, anh…” Lắc đầu, cậu ta lùi khỏi tôi. “Tôi chưa từng thấy ai gặp khủng hoảng mà ổn định như anh, Mr. Carlyle.” Cậu ta quay lưng bước về bàn mình. “Rất mong đến buổi họp hôm nay.”
Tôi đứng đó, chết lặng, và nhìn cậu ta rời đi.
*****
“Xin lỗi.”
Vì cái gì? Suýt nữa thì buột miệng hỏi, tôi không ngước lên khỏi computer khi Greg tì lưng lại cánh cửa đã đóng của tôi. “Không phải tại anh.” Giả vờ không hiểu sẽ càng làm chuyện thêm rõ rệt, thêm khó khăn. Giả vờ vẫn ổn sẽ dễ dàng hơn. Hi vọng thế.
“Tôi là người đã ép cậu đi tiêm.”
Nhịp gõ bàn phím của tôi vẫn không đổi. Ở đây, trong vùng an toàn của văn phòng, tôi hoàn toàn tập trung, bình thản. “Tôi tự mình quyết định. Đánh cược, rồi thua.”
“Dù gì đi nữa, trông cậu được lắm.”
Câu đó là quá đủ để kéo tôi ra khỏi công việc, và nhìn lên. “Vớ vẩn.”
Anh ta bật cười. “Không đâu. Thật đấy.” Cuối cùng rồi cũng tách mình ra khỏi cánh cửa, anh ta ngồi vào ghế đối diện tôi. “Tôi có thể sẽ không tin nổi, nhưng trông cậu tuyệt lắm, Nick. Như thể cậu vẫn đứng trên đỉnh mọi thứ.”
Giá như anh ta biết. “Cám ơn.” Tôi thận trọng đáp. Rõ là chuyện nhảm nhí, nhưng tôi vẫn cảm kích vì anh ta đã phải nhọc lòng.
“Cậu nghĩ thêm về đề nghị của tôi chưa? Kế nhiệm tôi ở phòng chi phí phát triển ấy?”
“Rồi.” Tôi quay lại với máy tính. “Nhưng vẫn chưa quyết định.”
“Ok.” Anh ta lặng thinh.
Tôi không nói gì nữa, chỉ tập trung vào dự án. Tôi những tưởng Greg sẽ bảo tôi cố lên, rồi rời đi—bình thường toàn thế—nhưng hôm nay lại khác. Anh ta chỉ im lặng ngồi đó quan sát tôi.
Sau vài phút, tôi nhận ra rằng chúng tôi đang đi lệch ra khỏi lối mòn hàng ngày. “Greg.” Tôi lưu văn bản lại rồi nhìn anh ta. “Không cần lo cho tôi đâu. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát cả.”
Khi nói câu đó với Riley, cậu ta biết ngay lập tức rằng đó là một lời nói dối trắng trợn, rằng điều duy nhất tôi có thể giải quyết bằng thái độ nhã nhặn là công việc. Nhưng Greg chỉ cười rồi gật đầu, đón nhận lời nói theo đúng giá trị mặt ngoài của nó.
“Rồi.” Anh ta đứng khỏi ghế. “Tôi hiểu lời gợi ý rồi.”
Tôi ngước lên cười. “Anh ở lại đây cũng được. Tôi không để tâm đâu.”
“Đi thì hơn. Có nghe qua vụ bê bối cậu cần sắp xếp. Tôi nên để cậu làm việc.” Anh ta đảo mắt. “Và tôi cũng nên lo việc của mình.”
Lần đầu tiên kể từ tối thứ Sáu, tôi cười. Tiếng bật ra vẫn hơi khàn và gượng, nhưng cảm giác thật sung sướng. “Ý tưởng thông minh đấy. Ai lại để cấp trên có cơ hội suy nghĩ lại vụ thăng chức của anh.”
“Chuẩn. Có rồi thì phải giữ thật chặt.” Anh ta tiến ra cửa. “Thứ Tư này vẫn đi ăn tối chứ hả?”
Tôi ngừng bặt. Bữa tối với đồng nghiệp? “Anh còn muốn tôi đến à?”
Anh ta nghiêng đầu và cười hiền hòa. “Đương nhiên.”
Có lẽ… có lẽ mọi chuyện cũng không đến mức quá tệ. “Được, tôi sẽ đi.”
“Tốt.” Greg nhét tay vào túi. “Thật ra, tại sao chúng ta không—”
Cửa bật mở, cắt lời anh ta. Mắt tôi trợn tròn khi thấy Riley chui qua, hơi cúi đầu tránh khung cửa trên.
Mẹ kiếp, phải làm thế nghĩa là cậu ta ít nhất cũng cao sáu feet tám ư?
“Mr. Carlyle.” Cậu ta giơ một tập hồ sơ lên. “Tôi có việc cần hỏi.”
Greg nhướn một bên lông mày, liếc tôi. “Nhân viên của cậu không gõ cửa à, Nick?”
Riley cứng người, và tôi thấy ống tay áo của cậu ta bục một đoạn chỉ. Tôi nhìn chằm chằm, sững sờ trước phần da rám nắng gần như bị che đi bên dưới lớp áo trắng.
“Đang thử nghiệm chính sách mở-cửa.” Tôi lẩm bẩm. Bằng cách nào đó, tôi sực tỉnh khỏi cơn mê. “Chờ một chút, Riley.” Tôi bảo, lê ánh mắt lại phía Greg. “Anh vừa nói…?”
Sự khó chịu nhanh chóng biến mất trên gương mặt anh ta. “Bữa trưa. Hôm nay đi ăn nhé?”
Riley quay ngoắt sang Greg, rồi sang tôi.
Không kiềm chế được, tôi thu mình—chỉ chút xíu—vào ghế. Tại sao cậu ta nhìn tôi như thế? “Được chứ. Tôi có thể sắp xếp nếu anh không ngại đi lúc một giờ.”
Greg liếc đồng hồ. “Một giờ là được.” Anh ta đi ngang qua Riley mà không thèm để mắt tới. “Tôi biết cậu mà dính tới số má là quên sạch bách, vậy nên tôi sẽ tới đón cậu.”
Vài phần căng thẳng được giải tỏa, tôi cười. “Cám ơn.”
Ngay khi anh ta rời khỏi, Riley đóng cửa lại. “Hôm nay anh ra ngoài ăn trưa à?”
Chúa ơi, giờ hai thằng ở đây với nhau, trông cậu ta như lấp đầy cả căn phòng. Tôi đã nghĩ mình thật nhỏ bé trong buổi phỏng vấn Mark, nhưng thế này thì…
Đừng tỏ ra mày bị cậu ta dọa dẫm đến thế nào.
“Vậy là…” Tôi nói, lại đảo mắt về màn hình. “Cậu bảo có việc cần hỏi?”
“Anh chẳng bao giờ ra ngoài ăn trưa vào thứ Hai. Lúc nào anh cũng vớ bừa thứ gì đó từ cửa hàng bán thức ăn ở dưới tầng và mang vào văn phòng.”
Miệng tôi mấp máy khi cố gắng đoán ý của cậu ta. “Nghe không giống câu hỏi lắm, Riley.”
Cậu ta khựng lại. “Phải rồi. Chỉ hơi ngạc nhiên.” Sải bước đến bên bàn tôi, cậu ta mở hồ sơ rồi lôi ra một bản in các bảng tính tôi vừa chỉ cho Melanie. “Chúng tôi mới tìm được những điểm không nhất quán đó thôi.” Cậu ta chỉ vào các vết đánh dấu màu đỏ. “Và chúng tôi muốn biết là theo anh thì chúng tôi đã đi đúng hướng chưa.”
“Cậu in ra.” Tôi nhìn bảng tính không chớp mắt như thể đang xem xét một bản viết bằng mực trên giấy da. “Thật là… lạc hậu.”
Riley bật cười. Trầm đục. Làm sống lưng tôi lạnh toát. “Như thế mới dễ hợp tác, nhìn được toàn cục diện.”
“Cách nào hiệu quả thì làm.” Nhíu mày với bản in nhỏ nhỏ, tôi lôi cặp kính từ trong túi áo ra đeo.
“Tôi không biết anh đeo kính đấy, Mr. Carlyle.”
“Thường thì tôi đeo áp tròng.” Tôi nói lơ đễnh, rải đống giấy ra mặt bàn. “Nhưng sáng nay tôi làm rơi mất một mắt trong bồn rửa mặt.”
“Vì anh nhỏ hơn à?”
Đầu tôi bật lên, và đột nhiên tôi nhận ra rằng ngón chân tôi khó chạm sàn hơn so với lúc vừa đi làm. “T-Tôi vẫn chưa nghĩ đến vấn đề đó, nhưng có thể lắm.”
“Tôi hiểu mà.” Cặp mắt nâu lục rạng rỡ, tập trung toàn bộ vào tôi. “Anh sẽ không tin được đời tôi thay đổi thế nào kể từ khi bắt đầu tăng trưởng đâu.”
Lại chế giễu tôi rồi. Cần kiếm thứ gì đó để phân tán tâm trí, tôi cúi xuống đống giấy trên bàn. Mất vài giây, nhưng chẳng mấy mà tôi lại lạc đi trong đám số, để chúng tràn qua tôi. “Mọi người đi đúng hướng rồi. Không thể tin là đã làm được chừng này.”
“Anh bảo đặt nó lên hàng đầu mà.” Cậu ta chống nắm đấm lên bàn và tì người về phía tôi. “Cho nên tôi mới thấy ngạc nhiên khi anh ra ngoài ăn trưa. Tưởng anh muốn ở lại đây, với cả bọn.”
Sự trầm ổn mong manh mà tôi cố lắm mới có được vỡ vụn ra khi tôi há miệng nhìn lên cậu ta. Bờ vai khổng lồ. To gần gấp hai lần tôi và được đắp bằng cơ bắp tròn trịa, rắn rỏi. Tôi không dám tưởng tượng đến sức mạnh từ chúng.
“Anh thật sự muốn đi chứ, Mr. Carlyle?”
Tôi thấy mặt mình đỏ lên và vật vã chống chọi. “Th-Theo những gì tôi thấy ở đây, mọi người có thể làm tốt mà không cần đến tôi trong bốn mươi lăm phút. Chắc chắn.”
“Chỉ bốn lăm phút thôi hả?” Cậu ta thu lại đống giấy, gõ lên bàn cho thẳng trước khi cho lại vào bao. “Thế thì hợp lý hơn.” Ánh mắt cậu ta chạm vào tôi. “Đã biết anh chẳng tránh xa được lâu đâu mà.”
Hơi thở tắc nghẹ trong ***g ngực, nhưng cậu ta bỏ đi trước khi tôi kịp nói gì. Khi cánh cửa đóng lại, tôi cho phép bản thân vuốt một bàn tay run rẩy qua tóc. Mỗi giây bên Riley đều khiến tôi thấy mình càng lúc càng nhỏ lại, càng lúc càng khiếp sợ sự hiện diện của cậu ta. Cậu ta tận hưởng từng khoảnh khắc hành hạ tôi, mà tôi thì không thể hiểu đến tận lúc này rồi cậu ta còn được lợi lộc gì nữa. Hành trình quyền lực? Tăng tự trọng?
Đầu tôi ngả ra sau ghế, và tôi nhìn trần nhà không chớp mắt.
Nếu chuyện còn tiếp diễn dài dài, tôi sẽ sụp đổ mất.