Đan Phượng bặm môi để khỏi cười. Cô hiểu là Thiên Dung cố tình bịa ra như thế để chọc tức Phi Nga.
Hữu Phong vội hỏi:
- Sao lại thù nhỉ?
Thiên Dung bặm môi:
- Đó cũng là một nghề... tàn nhẫn nhất.
Hữu Phong kêu lên:
- Tàn nhẫn?
Giọng Thiên Dung chùng xuống:
- Vâng... Nếu người ta không có một trái tim biết yêu thương đồng loại thì khi đó nghề y lại là nghề tàn nhẫn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Phi Nga biến sắc. Còn Thiên Dung, cô đang tự hỏi là liệu cô có hồ đồ không khi bỗng dưng ám chỉ là Phi Nga không có... một quả tim.
Ôi! Cô chỉ là một con bé thích gây gỗ thích nói lung tung.
Hữu Phong cười giả lả:
- Một ý kiến... hay. Nhưng Thiên Dung yên chí đi, hãn hữu mới có người không tim. Không tim thì làm sao người ta sống được.
Thiên Dung mỉm cười. Cũng mong là cô gái xinh đẹp đang ngồi trước mặt cô có... một quả tim. Niềm tin của cô có vẻ hơi mong manh.
Phi Nga có vẻ kiêu hãnh và cao ngạo. Cô không tin là Phi Nga có thể chia sẻ và chăm sóc chu đáo những bệnh nhân.
Vẫn với vẻ mặt thật bình thản, Phi Nga rót thêm nước ngọt vào ly Thiên Dung và Đan Phượng. Cô không có vẻ gì là tức giận. Cô tỏ ra là một người tự chủ.
Cô ghét Thiên Dung kinh khủng. Một con nhỏ vừa đẹp vừa gai góc. Nếu không có Hữu Phong và Đan Phượng, cô đã ném vào mặt Thiên Dung những lời nói cay độc nhất.
Bẻ đôi chiếc bánh su đưa cho Thiên Dung và Đan Phượng mỗi người một nửa, giọng Phi Nga ngọt nhạt:
- Thiên Dung không nên cựa đoan quá. Nếu ai cũng... thù nghề y như Thiên Dung, lấy đâu những con người phục vụ sức khỏe cho người khác.
Đan Phượng cười dàn hòa:
- Thiên Dung đùa thôi.
Phi Nga hếch cao chiếc mũi xinh đẹp giọng bề trên:
- Tôi cũng mong là như thế.
Quay sang Hữu Phong, Phi Nga vẻ mặt quan trọng:
- Còn hai tháng nữa em thi tốt nghiệp ra trường, bài vở ngập đến tận cổ.
Hữu Phong gật gù:
- Để đào tạo thành một bác sĩ đâu phải là dễ.
Đan Phượng nhíu mày hỏi:
- Thế chị Phi Nga đi chuyên ngành nào?
Phi Nga cười điệu:
- Đan Phượng đoán thử xem?
Đan Phượng chớp mi:
- Có phải khoa nhi không?
Hữu Phong xen vào:
- Sao em nghĩ là chị Phi Nga chọn khoa nhi?
Đan Phượng cười:
- Tại Đan Phượng thấy chị ăn nói dịu dàng ngọt ngào như mía lùi. Tụi trẻ con nhất định là sẽ khoái chị.
Hữu Phong cười khoái trá:
- Ngọt ngào như chi Phi Nga đi nghề Y rất hợp. Con gái cần phải có nữ tính.
Đan Phượng cắc cớ hỏi:
- Thế em và Thiên Dung có nữ tính không?
Hữu Phong buông một câu xanh dờn:
- Anh nghĩ tụi em cần phải học tập nhiều ở chị Phi Nga.
Phụ họa cho lời tuyên bố của Hữu Phong, Phi Nga mỉm cười thật điệu đàng. Cô nhẹ nhàng lắc đầu hất mái tóc ra phía sau và chúm môi ngậm ống hút m65t cách duyên dáng. Suýt chút nữa thì Thiên Dung đã phá lên cười vì cô thà... không nữ tính đến mãn kiếp còn hơn phải yểu điệu làm bộ làm tịch như Phi Nga.
Máy điện thoại di động của Hữu Phong chợt reo lên...
Vẫn ngồi yên trong bàn, Hữu Phong oang oang:
- Alô... Dũng xì dầu đó phải không?
-...
- Moa đang dự sinh nhật một đứa em. Không phải em ruột. Em bà con.
-...
- Toa tìm cho Moa một ngôi biệt thự khoảng trên năm trăm cây đi. Gấp.
-... Moa đã lội chợ địa ốc trên mạng vi tính suốt nửa tháng nay nhưng chưa có ngôi nhà nào ưng ý.
-... Được rồi, ngày mai Moa sẽ phôn lại. Chơi luôn.
-...
Moa đang xúc tiến chuyên lâp một công ty tại đây.
-...
Chỉ là chuyện nhỏ. Moa không thiếu tiền.
-...
Bai.
Tắt máy, quay lại nhìn Phi Nga giọng Hữu Phong hỉ hả:
- Dũng xì dầu bảo anh chiều mai đến chỗ nó, nó đưa em đi xem nhà. Một ngôi biệt thự không chê vào đâu được.
Phi Nga nói giọng mũi:
- Thế sao?
Hữu Phong cười lớn:
- Dũng xì dầu mà giới thiệu là chắc như cua gạch.
Níu áo Thiên Dung, Đan Phượng hắng giọng:
- Thôi tụi em đến với mấy đứa bạn kẻo tụi nó chờ.
Hữu Phong khoát tay:
- Khoan đã, ngồi đây nói chuyện với anh và Phi Nga cho vui.
Đan Phượng cười:
- Em và Thiên Dung đâu biết chuyện gì mà nói.
Phi Nga nở một nũ cười giả tạo:
- Mừng sinh nhật Đan Phượng nên dù bận ôn thi tôi vẫn thu xếp thời giờ để đến đây, không lẽ Đan Phượng không thể chiều theo ý anh Hữu Phong và tôi.
Đan Phượng đành ngồi xuống ghế. Thật tình cô biết là Thiên Dung không khoái ngồi với ông anh họ của cô và Phi Nga chút nào. Cứ nhìn vẻ mặt đầy chịu đựng của Thiên Dung thì rõ.
Hữu Phong giọng oang oang:
- Em có biết Dũng xì dầu là ai không?
- Đan Phượn mỉm cười:
- Có lẽ ông ta... bán xì dầu?
Hữu Phong cười nhạo:
- Em đúng là ngố. Không có hcút hiểu biết về kiên thức xã hội.
Đan Phượng hơi ấm ức. Ông anh họ của cô cứ làm như là cô đang dự cuộc thi... đường lên đỉnh Ôlympia không bằng.
Phi Nga ngướng mày:
- Dũng xì dầu là một triệu phú. Gọi biệt danh... xì dầu vì anh ta là một con người hà tiện, chưa bao giờ đặt chân đến vũ trường, không bao giờ dám ăn tiêu xả láng.
Hữu Phong cười lớn:
- Xì dầu cũng có nghĩa là... keo kiệt.
Đan Phượng cãi:
- Tiết kiệm là tốt. Đâu phải cứ đặt chân đến vũ trường mới là... không xì dầu, nước mắm.
Hữu Phong nhìn Đan Phượng với vẻ không hai lòng. Đan Phượng cũng như cô bạn của nó, có cách nói chuyên ngang ngang như cua.
Thấy Thiên Dung chống cằm ngồi im, Phi Nga nheo mắt:
- Thiên Dung... mệt à, sao không tham gia nói chuyện cho vui. Hay là Thiên Dung đang cố gắng tạo cho mình... một nữ tính như anh Hữu Phong vừa nói?
Thiên Dung dẩu môi không đáp. Cô biết là Phi Nga cố tình khiêu khích cô.
Phi Nga cười cười:
- Quên nữa, lúc nãy Thiên Dung chưa nói là tôi chọn chuyên ngành gì là thích hợp.
Thiên Dung nhổm người ngồi thẳng dậy. Lạ thật, dù Phi Nga có dịu dàng đến đâu cũng chỉ làm cô liên tưởng đến... một con mèo cái với móng vuốt sắc nhọn. Có thể đang lim dim ngủ thậ ngoan rồi bất ngờ cấu vào tay ngươi khác làm rách da rách thịt.
Thiên Dung nhỏ nhẹ:
- Làm sao em biết được.
Phi Nga mỉm cười tự đắc:
- Thì cứ đoán thử xem. Trong trường, chỉ có tôi và them6 hai người nữa mới được ưu tiên chọn một chuyên ngành rất mới so với y học trong nước.
Phải đợi Phi Nga giục thêm một lần nữa, Thiên Dung mới thủng thỉnh đáp:
- Thiên Dung đoán chị đang đi chuyên ngành... da liễu.
Phi Nga hét lên:
- Sao?
Thiên Dung tỉnh tỉnh:
- Da liễu.
Trợn mắt nhìn Thiên Dung, Phi Nga đẩy dĩa bánh ra xa với dáng điệu như muốn ói. Cô lắc lắc đầu:
- Hữu Phong... Anh làm ơn đưa em ra vườn hít thở không khí trong lành chút đi.
Hữu Phong vội đứng dậy. Anh không quên nhìn Thiên Dung với vẻ khó chịu.
Thiên Dung nhìn theo họ. Cô nghe loáng thoáng giọng Phi Nga:
- Con nhỏ bạn Đan Phượng ăn nói... mất vệ sinh hết chỗ nói. Người ta đi chuyên ngành thẩm mỹ mà nó lại bảo là... da liễu.
Chỉ còn hai cô nhóc ngồi lại với nhau. Đan Phượng bụm miệng cười. Thiên Dung cố nhịn cười. Ngỡ là Đan Phượng sẽ giận cô vì những gì đã xảy ra nhưng Đan Phượng lại nói:
- Có gì là mất vệ sinh đâu nhỉ? Không lẽ sau này lỡ bệnh viện điều bà ấy về khoa... da liễu bà ấy lại ói lên và bỏ nghề.
Thiên Dung chớp mi. Cô nghĩ đến Khải Nguyên. Một anh chàng có khuôn mặt gai góc thật đàn ông, vai ngang mày rậm và cái nhìn lãnh đạm.
Một tên đàn ông như thế mà bị trúng đạn bởi một con búp bê vô hồn kiểu cách như Phi Nga kể ra cũng xoàng.
Thúc nhẹ khuỷu tay Thiên Dung, Đan Phượng tròn mắt:
- Nghĩ gì thế, Thiên Dung?
Thiên Dung lúng túng chớp mi:
- Anh của mi có lẽ đang giận ta ghê gớm.
Đan Phượng so vai nói một hơi:
- Kệ Ổng. Ổng là người sống hời hợt thích phô trương. Có lẽ chính vì điều đó nên ổng mới cặp cô sinh viên y khoa hoa hậu này. Mình cũng không tin là cuộc tình của họ bền lâu, cho dù nghe nói chỉ chờ cô nàng thi tốt nghiệp xong là cưới. Mà cũng không có gì để phải giận. Ai bảo Phi Nga cứ bắt Thiên Dung đoán cho kỳ được cô ta đi chuyên ngành gì. Nếu... được phỏng đoán một lần nữa, ta sẽ nói là...
Thiên Dung bụm miệng lại:
- Chuyên khoa gì?
Đan Phượng khúc khích:
- Giải phẫu tử thi.
Thiên Dung kêu lên:
- Ôi...
Vừa lúc đó, Mỹ Mỹ póng đến choàng tay lên vai hai người giọng vui vẻ:
- Ra sàn nhảy bản Bebop thật nhộn này với ta...
*
* *
Đang phóng xe qua một ngã tư. Khải Nguyên chợt giật mình vì tiếng hét của Thề Quân:
- Dừng xe lại anh Hai! Mau lên!
Phanh gấp xe lại, anh cau có hỏi:
- Bộ rớt dép hả?
Thế Quân gãi đầu:
- Dạ không...
Khải Nguyên cằn nhằn:
- Thế dừng xe lại làm gì?
Thế Quân ấp úng:
- Em muốn... uống nước mía.
Khải Nguyên tặc lưỡi:
- Trời đất...
Anh ngán ngẩn lắc đầu. Đúng là hết hiểu nổi cậu nhóc. Các đây năm phút, anh và nó vừa mới uống nước chanh xong. Không lẽ chỉ sau năm phút, nó lại khát đến độ phải hét lên giữa đường như tiếng còi chữa lửa khiến anh quýnh quáng phanh gấp xe lại.
Bực dọc nhìn Thế Quân, anh tuyên bố:
- Lát nữa về nhà uống! Một ly chanh đường to đùng lúc nãy không đủ em hết khát sao?
Thế Quân gãi đầu:
- Tại lâu rồi không được uống nước mía.
Khải Nguyên nhăn mặt:
- Em làm như nội và anh không quan tâm đến em vậy. Muốn gì mà không có, sá chi một ly nước mía.
Thế Quân cười cầu tài:
- Mình vô quán nghe anh Hai.
Cho xe nổ máy lại, Khải Nguyên lắc đầu với vẻ dứt khoát:
- Thôi... Anh không muốn bỏ cơm, nội đang chờ.
Thế Quân tía lia:
- Khoan đã anh Hai. Em năn nỉ anh Hai cho em được... uống một ly nước mía. Từ nay mỗi al62n anh Hai bảo em đi mua thuốc lá, em vọt đi liền không dám lần chần.
Khải Nguyên phì cười:
- Bộ ly nước mía này... hệ trọng lắm hay sao mà em xuống nước với anh như thế? Nói thì giữ lời đó nghe.
- Dạ... Không chỉ đi mua thuốc lá thôi đâu, sau này anh Hai có sai đi đâu em cũng xung phong đi ngay.
Khải Nguyên cười:
- Tốt... Chỉ mong chú mày nhớ những gì mình đã nói và đừng xí gạt anh là được.
Lạ lùng vì thái độ của Thế Quân, Khải Nguyên đành tắt máy.
Có đến mấy quán nước mía san sát kề nhau nhưng vừa nhảy ra khỏi xe, Thế Quân đã xăng xái đi ngược một hơi đến quán cuối cùng.
Khải Nguyên lên tiến gọi giật ngược:
- Thế Quân...
Nhưng cậu như không nghe thấy gì cả. Không còn cách nào hơn, Khải Nguyên đành quay ngược đầu xe đuổi theo Thế Quân.
Anh cằn nhằn:
- Bộ lúc nãy không nghe anh gọi sao? Sao không uống ở đầu kia cho tiện mà phóng đến tận đây?
Thế Quân cười tỉnh bơ:
- Quán nước này cũng được.
Khải Nguyên thả người xuống ghế. Đi chơi với cậu nhóc cũng lắm phiền phức. Không biết sau ly nước mía, cậu em của anh có còn cắc cớ đòi uống gì nữa không? Thật chẳng hiểu nổi.
Bà chủ quán béo phệ mời mọc:
- Cậu uống nước mía?
Khải Nguyên gật đầu:
- Cho một ly.
Bà chủ quán cười xã giao:
- Còn cậu nhỏ đi theo cậu không uống sao?
- Một ly cho nó, tôi không uống.
Ngọ ngoạy trong ghế, Thế Quân nhìn khắp quán một lượt rồi chợt reo lên (làm như là cậu vừa chợt nhìn thấy Thiên Dung chứ không phải từ lúc Khải Nguyên còn đang phóng xe như bay):
- Chị Thiên Dung! Anh thấy không?
-...
- Chị Thiên Dung đang ngồi uống nước với một người bạn gái, anh Hai nhìn kìa!
Khải Nguyên cau mày:
- Em đừng hét toáng lên như thế, có được không?
Thế Quân cười toe:
- Nhưng anh đã nhìn thấy chị Thiên dung chưa?
Khải Nguyên nhăn mặt:
- Người ta liên quan gì đến mình? Thấy hay không thấy cũng thế thôi.
- Anh là... ân nhân của chị ấy mà, sao lại không liên quan?
Khải Nguyên nghiêm nghị:
- Tại sao em thích rắc rối vậy Thế Quân? Cứ xem như mình không quen biết người ta, thế là xong.
Thế Quân gãi đầu (chắc đầu chú bé này nhiều chí nên gãi hoài)
- Tại anh chưa nói chuyện với chị Thiên Dung đó thôi. Nếu không, anh cũng có cảm tình với tình ấy như em.
Khải Nguyên giận dữ:
- Nếu còn nói xàm nữa, anh bỏ em ngồi đây một mình đó.
Thế Quân tiu nghỉu im lặng. Chỉ một lát sau cậu lại nhấp nhổm nhóng sang bàn Thiên Dung để mong cô nhìn thấy cậu và Khải Nguyên nhưng vì mải nói chuyện với bạn nên Thiên Dung không hề biết.
Khải Nguyên hắng giọng:
- Em có thể ngồi yên được không?
- Thế Quân cười với vẻ biết lỗi:
- Tại chị Thiên Dung chưa thấy em và anh.
Khải Nguyên cau mặt:
- Điều đó thì có gì là quan trọng?
- Em muốn... mời chị Thiên Dung và bạn chị ấy sang đâu ngồi chung, được không anh?
Nhìn Thế Quân như một vật thể từ hành tinh khác vừa rơi xuống, Khải Nguyên quát khẽ:
- Em điên chưa?
Thế Quân ngắc ngứ:
- Nước mía rẻ mà anh Hai, có trả thêm hai ly cũng đâu có bao nhiêu tiền.
Dù đang bực, Khải Nguyên cũng suýt phì cười. Anh nghiêm mặt:
- Vấn đề không phải là chuyện... trả tiền cho họ. Em đừng ngố như thế.
Thế Quân cười:
- Thế thì... em rủ chị Thiên Dung và bạn chị ấy sang đây nghe.
Khải Nguyên cười hết nổi. Giọng anh ngán ngẩn:
- Anh không muốn quen với bất cứ một ai nào cả. Em để cho anh yên đi. Nãy giờ em làm anh bực mình hơi nhiều rồi đó.
Thế Quân gãi đầu. Kế hoạch của cậu xem như là phá sản. Uổng công cậu bịa ra chuyện thích uống thêm một ly nước mía.
Một ly chanh đường to đùng cũng đã làm cậu tức bụng ngất ngư.
Thấy Thế Quân vẫn không động đậy gì đến ly nước mía đang để trước mặt, Khải Nguyên cằn nhằn:
- Uống lẹ lên rồi về.
Thở hắt một cái, Thế Quân đành bưng ly lên nhấp môi chiếu lệ.
Đúng lúc đó thì Thiên Dung nhìn thấy cậu. Cô đưa bàn tay lên vẫy chào Thế Quân với nụ cười rạng rỡ.
Thế Quân rối rít:
- Anh Hai, chị Thiên Dung vừa nhìn thấy em và anh rồi đó.
Khải Nguyên mai mỉa:
- Được cô ta nhìn thấy là một ân... huệ sao?
Thế Quân sôi nổi:
- Không phải ý em muốn nói như thế. Nhưng ít ra anh phải quay đầu lại chào đáp lễ chị Thiên Dung mới phải.
Gắn điếu thuốc lên môi, Khải Nguyên lừ mắt nhìn Thế Quân. Đúng là anh có một thằng em sinh sự. Không biết trong cái đầu của nó còn có thể phát sinh những thứ gì nữa không biết.
Ngồi được một lát, không nói lời nào Thế Quân đột ngột đứng dậy với ly nước mía trong tay rồi phóng sang ngồi bên bàn Thiên Dung.
Khải Nguyên thở hắt một cái bất lực. Vậy là anh đã... thua. Không biết khi nào thì cậu nhóc mới uống xong ly nước mía và chịu đi về nữa đây.
Đốt xong điếu thuốc, Khải Nguyên đưa mắt tìm Thế Quân.
Cậu nhóc đang thuyên nói gì không biết. Chi thấy Thiên Dung rất vui vẻ. Đúng là những con người... không biết quý trọng thời gian.
Thiên Dung mặc một chiếc áo pull màu hồng phấn. quần jean. Nhìn cô tươi tắn và trẻ trung.
Khẽ nhún vai, Khải Nguyên dụi thuốc vào gạt tàn.
Ngồi chờ Thế Quân được một lúc Khải Nguyên bắt đầu cam thấy sốt ruột. Không lẽ Thế Quân định ngồi ở đây... đến tối chắc? Cậu nhóc không hề một lần ngoái đầu thử xem ông anh của nó có còn ở trong quán không nữa.
Khải Nguyên rời khỏi bàn. Đi đến trước mặt Thế Quân, anh hắng giọng:
- Về chứ?
Có lẽ cậu em của anh thuọc loại... điếc nặng siêu hạng. Như không hay biết gì cả, Thế Quân vẫn cứ tỉnh bơ huyên thuyên nói chuyện như không.
Giật nhẹ tay áo Thế Quân, Thiên Dung khẽ nhắc:
- Anh của em đang đọi kìa.
Vờ như giờ mới nhìn thấy Khải Nguyên, Thế Quân kêu lên:
- Em chưa... uống xong nước mía mà.
Khải Nguyên nghiêm nét mặt:
- Vậy chịu khó uống nhanh đi.
Thế Quân bưng ly lên nhấp một ngụm nhỏ rồi lại đặt xuống. Ly nước mía hầu như vẫn còn đầy ắp như khi được bà chủ quán mang ra.
Khải Nguyên hết hiểu nổi vì sao lúc nãy Thế Quân cứ nằng nặc một hai đòi uống nước mía. Giận không thể tả, anh quay ngoắt đi ra xe.
Vẫn không thấy Thế Quân đứng dậy, Khải Nguyên liền rú ga vọt thẳng với vẻ giận dữ.