Người đàn ông đem chén súp chẳng còn gì bên trong ra ngoài cửa, đưa cho Hào Kiện rồi vào bên trong.
Cô gái nhỏ tuy vẫn còn cảnh giác với hắn nhưng thái độ đã dịu đi không ít, ngồi trên giường đắp chăn nhìn chẳng khác nào cục bông.
" Buồn ngủ không?".
Cô nhìn hắn chăm chăm, nghĩ ngợi rồi lắc đầu.
" Vẫn còn yếu, không thể ra ngoài được, tạm thời em chỉ có thể ở trong phòng".
"..........".
Lưu Ly đưa ánh mắt dò xét về phía hắn, ngươi đàn ông cũng chậm rãi nhìn cô:
" Muốn hỏi gì?".
".........".
Cô gái nhỏ nuốt ngụm nước bọt rồi chỉ tay vào hắn, sau đó rụt rè thu về.
Ba Lạc Bá Tư nhìn hành động đó của cô, trầm ngâm:
" Muốn hỏi ta là ai?".
Cô gật gật.
Hắn lại nghĩ ngợi, vài giây sau liền đáp:
" Ta là... chồng em".
Gương mặt của Lưu Ly thoáng chút ngạc nhiên, cô hoàn toàn không biết người trước mắt nói có phải sự thật hay không, bán tín ban nghi nhìn hắn chằm chằm.
Ba Lạc Bá Tư đưa đến một cốc nước ấm, giọng nói vô cùng dịu dàng:
" Uống đi".
Cô gái nhỏ uống xong, có chút mệt mỏi. Hắn đỡ cô nằm xuống, đắp chăn cẩn thận.
Ngày tiếp theo khi Hải Quỳ đến khám, hoàn toàn cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước thái độ của hắn.
Muốn ân cần có ân cần, muốn chu đáo có chu đáo. Cơm được bưng lên phòng, hắn tận tay đút cho cô, thuốc đưa đến, Lưu Ly than đắng không chịu uống, cứ tưởng hắn sẽ kề dao vào cổ, quát tháo hoặc là mất kiên nhẫn mà tiễn cô về Tây Thiên, ai ngờ đâu...
Ai mà ngờ đâu...
Hải Quỳ đứng cách đó không xa, nhìn cảnh tượng trước mặt mà cứng người.
" Ngoan, thuốc đắng dã tật".
"???" - Chuyện gì xảy ra?
Đưa ánh mắt về phía Hào Kiện, chỉ thấy anh mỉm cười như khai sáng rồi cúi đầu.
Nữ bác sĩ lúc này không hoài nghi cuộc đời, cô chỉ đang cảm thấy... có phải cô khám nhầm người rồi chẩn bệnh sai?
Người bị mất trí... là hắn mới đúng.
Hải Quỳ không dám có ý kiến đối với vị công tước kia, tuy cảm thấy thái độ của hắn thay đổi quá nhanh, nhưng việc này cũng không hẳn là xấu.
Thôi thì mất đi ký ức là việc xui rủi nhưng cứ xem nó như là một sự khởi đầu.
Cô gái nhỏ ngồi ở trên giường nhận sự chăm sóc của hắn, những ngày này do bị thương cho nê không được tắm, cơ thể không đến nỗi bị mẫn ngứa nhưng làm sao tránh khỏi việc có mùi.
Ngài công tước giúp cô lau, Lưu Ly lúc ban đầu không muốn, nhưng chẳng hiểu hắn thuyết phục như thế nào mà chỉ vài phút sau đã thấy cô thay một bộ quần áo mới, thơm tho sạch sẽ.
Hai tuần trôi qua kể từ ngày cô tỉnh lại, các vết xây xác cũng đã đỡ đi phần nào, phần thương tích ở vùng đầu không còn gì đáng lo. Hải Quỳ thu dọn dụng cụ rồi nói với người đàn ông:
" đợi vết thương bình phục hoàn toàn sẽ không có vấn đề gì, còn trí nhớ... hiện tại không có thuốc giúp hồi phục, chỉ có thể gợi nhớ bằng những chuyện trong quá khứ...".
Chết dở, trong quá khứ Lưu Ly có ngày nào được sống yên ổn đâu chứ? Bảo hắn giúp cô khôi phục trí nhớ có khác nào bảo hắn hãy hành hạ cô đâu?!!!
Hải Quỳ, sao mày ngu thế?!
Ba Lạc Bá Tư nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên giường uống nước, đôi mắt gợn lên vài tia nghĩ ngợi:
" Ta tự có tính toán".
"........." - Nữ bác sĩ nhìn hắn như thể đang thăm dò, đôi mắt cúi xuống nhìn đông ngó tây.
Người đàn ông bước đến ngồi cạnh cô gái đang ở trên giường, xoa xoa đầu rồi lười biếng hỏi:
" Còn có việc gì".
" Không có gì, chỉ là... theo như tôi quan sát thấy thì...".
Trong đầu đang có hai luồng ý kiến, Hải Quỳ không biết có nên nói hay không, song, vẫn quyết định mạo hiểm mà lên tiếng:
" Bị câm có hai trường hợp, một là khiếm thính hoặc bị điếc không thể nghe thấy cho nên không thể nói được, hai là... lưỡi hoặc cổ họng không lành lặng... Lưu Ly không nằm trong hai trường hợp đó, khi hỏi cô ấy vẫn có thể phát ra tiếng, có thể thấy... không phải bị câm".
Người đàn ông nhíu mày, bàn tay đang xoa đầu cô gái nhỏ khựng lại:
" Ý ngươi là, sau này có thể nói?".
" Theo như tôi thấy thì cô ấy hẳn là bị khuyết tật ngôn ngữ, bình thường thì việc này chỉ xuất hiện ở trẻ nhỏ... có thể cô ấy đã gặp biến cố gì đó cho nên mới không muốn giao tiếp nữa" - Hải Quỳ dò xét thêm:
" Chi bằng... nhân lúc ký ức không còn, giúp cô ấy có thể nói được?".