Cô gái nhỏ ngồi ở đó do kích động mà cảm thấy đầu vô cùng đau, bàn tay nhỏ mang vài vết xây xát chạm nhẹ vào trán nhưng vẫn chưa hề buông bỏ sự cảnh giác. Nước mắt như thuỷ tinh từ tận sâu trong đôi mắt sợ hãi ấy trào ra, Lưu Ly lúc này hệt như con mèo hoang nhỏ đang bị vây quanh bởi những loài khát máu đang ra sức bảo vệ chính mình.
" Lưu Ly, mọi chuyện ổn rồi" - Hải Quỳ đứng ở cách đó không xa trấn an, nhưng cô gái nhỏ chẳng hề nghe lọt tai, không muốn để bất cứ ai đến gần.
Lưu Ly không nói được khiến cho mọi chuyện càng thêm phức tạp, vì sợ cô kích động sẽ ảnh hưởng đến vết thương ở đầu cho nên chẳng có ai dám tiến đến.
Nữ bác sĩ có chút lo ngại, ánh mắt đầy thăm dò len lén nhìn về phía người đàn ông, chỉ sợ hắn thấy cô chống đối thế kia sẽ nổi giận rồi xông tới bóp cổ, nhưng khác xa với dự đoán của Hải Quỳ, Ba Lạc Bá Tư là người bước ra khỏi phòng đầu tiên, tiếp đó nhẹ giọng lệnh cho người hầu lui ra.
Cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại hai cô gái ở trong phòng.
Ở bên ngoài đương nhiên không thể biết được tình hình, vài người hầu quay về vị trí để tiếp tục công việc, không nhịn được liền nhân lúc vắng người thì thầm với nhau:
" Nữ nô kia làm loạn như thế mà chẳng bị gì...".
" Im miệng, muốn chết không mà dám bàn tán về công tước?".
" Em chỉ là... chỉ là... cam thấy ngài ấy đối xử với nô lệ còn tốt hơn quý tộc".
" Vậy thì ngài ấy đối xử với môt người tính tình như cái cô Thu Yên thì mới tốt sao?".
Nghe đến cái tên này, cả đám người không khỏi rùng mình:
" Thôi vậy, dù đối tốt với Lưu Ly thì cô ta vẫn chưa hề có ý định ngược đãi chúng ta xả giận, nếu như sau này ngài ấy rước một vị tiểu thư có tính tình y hệt như cô tiểu thư bá tước kia thì chẳng phải chúng ta sẽ rất thảm hay sao?".
" Làm việc đi, đừng có ăn nói linh tinh" - Trưởng nữ hầu nhanh chóng nhắc nhớ.
Trong căn phòng yên ắng kia phải mất hơn hai tiếng đồng hồ thì Hải Quỳ mới bước ra liền nhìn thấy hắn đứng ở cách đó không xa.
" Công tước..." - Hải Quỳ tiến đến, chẳng biết nên báo cáo thế nào cho đúng.
Ba Lạc Bá Tư nhận ra được sự thất thường của cô ấy, không nhanh không chậm mà nói:
" Hào Kiện, dẫn đường đến căn phòng bên cạnh".
" Vâng".
Trước khi đi, người đàn ông chậm rãi xoay đầu nhìn vào phòng ngủ, cô gái đang ngồi ở trên giường vô cùng cảnh giác, chẳng biết Ba Lạc Bá Tư nghĩ gì, trầm tư một lúc rồi mới rời đi.
Căn phòng bên cạnh như là một phòng phụ để tiếp khách, Hải Quỳ ngồi phía đối diện im lặng, hắn không hối thúc nhưng cũng chyawngr kiên nhẫn đến mức ngồi yên ở đó mãi.
" Nói đi, cô ấy sao rồi".
".........." - Hải Quỳ cầm tách trà trên tay, ngón tay trỏ xoa xoa miệng tách, có chút phân vân:
" Công tước... nếu như Lưu Ly... không còn bình thường thì ngài dự định sẽ làm thế nào?".
Ba Lạc Bá Tư nhíu mày:
" Ta không thích những lời nói vòng vo".
"...........".
" Nói".
"...........".
Hải Quỳ nhìn hắn vài giây, sau đó cúi đầu nghĩ ngợi rồi thở dài:
" Lúc nãy tôi kiểm tra, cô ấy... chẳng nhớ gì cả, ngay cả bản thân là ai cũng chẳng biết. Có vẻ như lúc va đập đã tổn thương đến trí nhớ, hoặc có lẽ... cô ấy không muốn nhớ lại những sự việc kinh khủng đó, cho nên...".
Người đàn ông không hỏi gì nữa, đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng.
Lưu Ly ngồi trên giường, cuộn tròn thân thể, tay ôm lấy đầu. Giờ đây cô thực sự rất hoảng, toàn thân đau nhức, thương tích khắp nơi, lại chẳng hề có một chút ký ức, trong đầu toàn một mảng đen, trống rỗng.
Vừa nghe thấy cửa phòng có tiếng động, cô lại giật nảy lên, nắm lấy chăn đưa qua khỏi gương mặt chỉ để lộ đôi mắt nơm nớp lo sợ.
Người đàn ông bước vào, thân hình cao to của hắn khiến cô dâng cao phòng bị, mỗi lần hắn muốn tiến đến gần là cô lại tìm cách lui về sau, cách xa hắn nhất có thể.
Nước mắt lưng tròng, gương mặt của cô, tất cả các tế bào trong người đều như đang muốn gào thét đừng đến đây, đừng làm tổn thương cô.
Khuôn miệng của người đàn ông mấp máy, hắn muốn nói gì đó, nhưng mãi chẳng biết mở lời ra sao. Hải Quỳ và hào Kiện ở phía sau nhìn thấy rõ ràng sự do dự trong hành động của hắn, chỉ biết kinh ngạc mà nhìn nhau.