Người đàn ông hệt như bị phát điên, nhanh chóng rút thanh kiếm đang đeo ở hông rồi xoay người trở lại đại sãnh, nhắm thẳng vào một hầu cận của Từ Huệ không chút lưu tình mà chém xuống. Người hầu cận đó được đào tạo chuyên nghiệp, dù có xảy ra hoàn cảnh gì cũng không bao giờ rời khỏi vị trí của mình, nhưng trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu ta liền né đi. Dù thế cũng không thể tránh khỏi bị thương bởi đường kiếm tàn độc của hắn.
Đại công tước phu nhân vốn đang nhàn hạ đợi con trai giải quyết xong vấn đề nội bộ sẽ tiếp tục trò chuyện, ai mà ngờ chỉ mấy giây sau hắn đã rút kiếm đến chém người của bà.
" Con... con điên rồi sao?!!!".
Ba Lạc Bá Tư không chút lưu tình chĩa thẳng đầu kiếm sắc nhọn về phía mẹ ruột, đôi mắt lạnh như băng như đang muốn cảnh báo nếu như còn dám nói dối thì hắn chắc chắn chém xuống:
" Mẹ sai người lẻn vào dinh thự này có đúng không?!".
" Mẹ làm thế để làm gì?".
" Còn không phải là vì muốn giết người!!!".
" Kẻ muốn giết người là con mới đúng, có chuyện gì mà lại biến thành bộ dạng thế kia?!".
"......".
Người đàn ông ném thanh kiếm xuống dưới đất, tạo ra tiếng vang lớn vô cùng, những người có mặt ở đó đều bị doạ cho hồn bay phách lạc.
" Gọi bác sĩ đến, nhanh!!!".
Từ Huệ cũng rối theo, nhanh chóng liếc nhìn nữ hầu của mình rồi lớn tiếng:
" Đứng đó làm gì, nhanh gọi bác sĩ!!!".
" V...vâng!".
Ba Lạc Bá Tư xoay người trở lại nơi mà cô gái đang nằm ở đó, trưởng nữ hầu nhìn thấy hắn định bế cô lên thì liền ngăn cản:
" Công tước, phần đầu bị va đập nên chảy máu, tốt nhất là đợi bác sĩ đến rồi làm theo lời, trước mắt nếu di chuyển người bệnh chỉ e là...".
Người đàn ông lỗ mãng không xem ai ra gì ấy mà lại nghe theo lời của trưởng nữ hầu, Từ Huệ nhìn thấy cảnh tượng này nhưng vẫn kinh ngạc mãi không thôi.
Nhìn thấy Lưu Ly nằm cách đó không xa, suýt thì bà ngất xỉu. Dù sao quý tộc cả đời sống trong nhung lụa chẳng phải động đến một ngón tay thì làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng này cơ chứ?
Lúc này, Hào Kiện đã bắt được Tú Hảo, đang trói tay cô ta rồi đưa xuống dưới sãnh, anh nhanh chóng nói cho hắn nghe mọi việc. Anh vốn cũng không tận mắt chứng kiến cảnh cô ả đẩy Lưu Ly xuống dưới lầu, nhưng khi nghe thấy tiếng của anh, cô ta lại xoay người mà chạy trốn, hành động đó đã bán đứng mọi kế hoạch tiếp theo mà cô ta định làm.
Gương mặt của người đàn ông vốn đã không tốt, nay càng thêm xám xịt, sải vài bước chân đã đi đến bên Tú Hảo, không nhân nhượng bóp lấy cổ của cô ả, nâng lên qua khỏi đầu.
Tú Hảo bị nhấc lên không trung, cổ bị siết đến đau, không thể thở chỉ có thể cựa quậy hệt như một con thú nhỏ bị mắc bẫy.
" Công tước, cô ta cũng xuất thân từ quý tộc, nếu như việc này làm không thoả đáng thì danh tiếng của ngài...".
" Đến giờ phút này rồi thì cái danh tiếng rách nát kia còn tác dụng với ta sao? Dám làm loạn rồi âm mưu hãm hại người của ta, dù có giết chết rồi băm vằm ném vào rừng cho chó ăn cũng chẳng thể nào khiến cho ta xả được cơn giận trong lòng đâu!".
" Trước nay chưa từng có việc vì một nô lệ mà xử chết quý tộc, công tước...".
Người đàn ông ném cô ả đang bị siết cổ xuống dưới đất, đôi mắt hệt như quỷ dữ, đỏ ngầu, lạnh tanh.
Cho đến khi Hải Quỳ đến thì hắn mới lấy lại được bình tĩnh.
Từ Huệ đứng ở cách đó không xa, chẳng biết mọi chuyện ngày càng phức tạp.
Ba Lạc Bá Tư dường như coi cô gái câm ấy như là tâm can, mặc dù hắn vẫn chưa hiểu ra bản thân đã yêu nhưng nếu hiểu ra thì sẽ thế nào đây?
Nếu như Lưu Ly đáp lại tình cảm của hắn thì lại càng tệ hơn.
Nhưng bà ấy chẳng thể làm được gì, trong lòng dù bất an và muốn giải quyết mọi việc thì cũng không được.
Ở dinh thự này, tiếng nói của hắn mới là tất cả.
Dù đại công tước - cha của hắn có đến thì cũng chẳng thể nào ra lệnh được, huống hồ ông ấy từ lâu đã không còn để tâm đến sự đời.
Cô gái nhỏ thương tích lớn nhỏ khắp nơi được đưa vào trong phòng, lúc này bác sĩ đang xem xét lại tình hình.
Hải Quỳ lần đầu tiên cầm dao mổ không muốn cứu người, mà muốn đâm chết người, hôm qua vừa khám xong thì hôm nay lại có thêm thương tích.
Đệck...