Lúc này Lưu Ly đứng ngang hàng với Tú Hảo, dễ dàng nhìn thấy được nét mặt của cô ấy đang rất vui, nhưng chỉ một giây sau liền trở nên thay đổi:
" Ban đầu ngài công tước vẫn còn có hứng thú với nữ hầu trong dinh thự, ai ai cũng đều muốn được ngài ấy yêu thương. Nhưng đến một ngày, có người sau khi ngủ cùng ngài ấy một đêm đột nhiên lại muốn chịu trách nhiệm. Ha, dựa vào con khốn đó cũng xứng đáng?".
Bàn tay của Tú Hảo không yên, liên tục đưa lên cổ rồi ra sức cấu vào da thịt, ánh mắt hờ hững đột nhiên trở nên điên dại, Lưu Ly có chút hoảng, nhưng cô vẫn lo lắng mà hỏi:
- Chị, có sao không?
Cô ấy dường như chẳng hề quan tâm đến, chỉ muốn nói ra hết những điều trong lòng:
" Lưu Ly, em biết không... con ả mặt dày đó sau khi bảo công tước chịu trách nhiệm không thành liền khóc lóc đòi tự sát. Đêm đó, đáng lẽ chị sẽ được hầu hạ ngài ấy, nhưng cũng vì con ả đó mà ngài công tước liền ra lệnh từ nay về sau sẽ không động đến người làm trong nhà, và cả các tiểu thư quý tộc".
Tú Hảo xông đến nắm chặt lấy bả vai của cô rồi lay lắc dữ dội, móng tay của cô ta đâm sâu vào da thịt khiến cho cô đau đớn:
" Ưm".
Bị bệnh chưa khỏi, sức lực của cô không thể nào so bì được với một người đang khoẻ mạnh. Lưu Ly nhìn người trước mắt, dáng vẻ ôn hoà dịu dàng bình thường chẳng còn, giờ đây cô ấy hệt như hoá điên.
" Đêm đó... chị ngồi trong phòng đợi cả đêm, kết quả nhận đựouc chỉ là một lệnh thông báo mau rời khỏi, ngay cả bóng dáng của công tước cũng không nhìn thấy được. Mấy ngày hôm sau... đám quý tộc ngu ngốc kia đã đem em đến dâng lên. Dù có ham muốn cách mấy thì sự tự tôn cũng không cho phép ngài ấy chạm vào em... chị vô cùng chắc chắn điều đó...
... nhưng mà tại sao vậy? Chỉ mới một ngày khi đi đến phía Nam thì ngài ấy liền thay đổi, bắt đầu đối xử tốt với em, trước đó còn khinh bỉ ra mặt nhưng sau đó lại muốn em dìu vào trong nhà, tay của ngài ấy ôm lấy em, cứ thế mà ôm lấy em!!!".
Móng tay của Tú Hảo cắm vào cánh tay cô ngày càng sâu, Lưu Ly kháng cự nhưng chẳng thể nào thoát được.
" A... ưn".
" Đại công tước phu nhân đến đây, hận không thể róc xương uống máu của nữ tỳ đã quyến rũ con trai bà ấy, thậm chí còn ra lệnh kéo ra ngoài để chém, vậy mà... ngài ấy lại ngăn cản. Một người phản bội đáng lẽ sẽ không bao giờ được công tước tha thứ, phải bị băm vằm thành trăm mảnh, thế nhưng ...
... tại sao mày vẫn còn đứng ở đây. Hả?!!!".
Ngay cái lúc Lưu Ly lựa chọn tiền bạc mà không phải hắn, Tú Hảo mừng thầm trong lòng, cuối cùng thì cũng sẽ không có người cản trở, cô ta có thể nhân cơ hội này lấy lòng người mà mình ái mộ lâu nay.
Khi nhìn thấy hắn nghe thấy tất cả mọi chuyện, Tú Hảo không giấu được nụ cười độc ác, thầm mong hắn nhanh chóng chém chết Lưu Ly, nhưng tại sao lại như thế?
Rõ ràng trước kia nếu như có chuyện xảy ra thì sẽ đi theo đúng cái hướng mà cô ta suy đoán.
Đến lúc hắn hành hạ cô đến sống dở chết dở, thì khi nhìn thấy cô ngã xuống, Ba Lạc Bá Tư đột nhiên trở nên hoảng hốt, khi Tú Hảo nhìn thấy cảnh đó trong lòng dâng lên cảm giác bất an dữ dội.
Cô ta là con gái của một quý tộc sa sút, vậy nên luôn âm thầm đứng trong bóng tối giật dây mọi chuyện, muốn làm ngư ông đắc lợi, nhưng chuyện này càng lúc càng chuyển biến chệch đi khỏi đường ray, cô ả lo sợ rằng vị trí mà ả ao ước sẽ rơi vào tay kẻ khác.
Vậy nên...
Tú Hảo hiện lên gương mặt ác độc nhìn chăm chăm vào Lưu Ly:
" Con khốn như mày chỉ là một nô lệ bẩn thỉu đáng ra nên biết thân biết phận mới đúng. Nếu chết được thì tại sao không chết quách đi cho rồi, lần nào cũng khiến cho tao vui mừng rồi lại trở nên thất vọng".
Mục đích ban đầu ả tiếp cận cô cũng chỉ là vì ngoài Lưu Ly thì lúc đó chẳng có nữ hầu nào ở bên cạnh hắn, ả học ngôn ngữ ký hiệu đễ dễ bề giao tiếp, có thể dễ dàng biết được sở thích của hắn.
Thân tình, quan tâm chẳng qua chỉ là một vai diễn.
Một nô lệ sao có thể xứng đáng có được những thứ tốt đpej kia chứ?
Mắt Tú Hảo lộ ra tia tàn độc, tiếp đó thả lỏng tay, trực tiếp đẩy cô xuống cầu thang.