Editor: ph.
Beta: Yaann
Trình Gia Dũng miêu tả vóc dáng của Tiêu Viễn là cao to, vạm vỡ….hoàn toàn là đang thăm dò Vương Phương. Theo miêu tả của vài người bạn cũ của Tiêu Viễn, vóc dáng của ông ấy nhỏ gầy, trắng nõn, nhìn giống như một trí thức nho nhã yếu đuối hơn chứ không giống như là một cảnh sát tiêu chuẩn.
Vương Phương đã khẳng định lời miêu tả sai của Trình Gia Dũng nên anh đoán có hai kiểu tình huống, khả năng thứ nhất là bà ấy căn bản chưa từng nhìn thấy ngoại hình của người hành hung, khả năng thứ hai là hung thủ quả thực cao to vạm vỡ….
Vương Phương cố ý giả ngu, che dấu sự thật năm đó nên Trình Gia Dũng đoán rằng sẽ chẳng moi được thứ gì hữu ích từ miệng bà ấy cả.
Thời gian quý giá, không được lãng phí!
Trình Gia Dũng lén lút ẩn nấp không rời ở trong vườn của tiểu khu nơi Vương Phương sống. Đợi đến buổi chiều, anh nhìn thấy Vương Phương cầm xe đẩy mua thức ăn đi ra từ cổng chung cư. Nhân cơ hội bà ấy đi ra ngoài, Trình Gia Dũng quay lại nhà của Vương Phương lần nữa.
Lại phải ấn chuông cửa rất lâu thì chồng của Vương Phương mới chậm chạp mở cửa. Ánh mắt ông ấy dò xét Trình Gia Dũng như là đang nhìn tên trộm, đánh giá trên dưới một lượt xong mới chậm rãi nói: “Vợ tôi mới vừa ra ngoài mua thức ăn rồi, chuyện của hai người buổi sáng còn chưa nói xong à?”
Trình Gia Dũng không muốn che giấu, lấy thẻ công tác của mình ra. Sau khi chứng minh thân phận của mình, anh nói với chồng của Vương Phương: “Chú à, có vài việc tôi muốn tìm chú nói chuyện riêng chút.”
Chồng của Vương Phương híp mắt cẩn thận nhìn chữ trên giấy chứng nhận của Trình Gia Dũng một chút, sau đó người ông ấy rụt lại phía sau, nhịp bước không phối hợp, suýt nữa ngồi liệt luôn lên bậc cửa. Ông ấy run run tay gắt gao giữ vào khung cửa, run rẩy lẩy bẩy hỏi một câu: “Đồng chí cảnh sát, vợ tôi bà ấy không phạm tội gì chứ?”
Trình Gia Dũng thu lại chứng minh cảnh sát, giải thích với chồng của Vương Phương: “Chú yên tâm, lần này tôi đến là muốn tìm hiểu một chút chuyện dì Vương làm nhân chứng cho một vụ nổ súng vào 15 năm trước.”
Ánh mắt căng thẳng của chồng của Vương Phương dần dần ôn hòa, nhưng Trình Gia Dũng lại phát hiện ra cảm xúc khác từ bên trong ánh mắt của ông ấy. Anh không có cách nào miêu tả chính xác được nó, tức giận bất bình, đố kỵ, hoặc nhiều hơn là sự thù hận không cách nào nói nên lời.
Chồng của Vương Phương mời Trình Gia Dũng vào trong nhà. Ông ấy đi trước dẫn đường thì Trình Gia Dũng mới phát hiện bước đi của ông ấy chậm chạp nghiêng ngả, một tay của ông ấy vô thức gập vòng lại, một bên chân của ông ấy mỗi khi di chuyển một chút liền vẽ thành một vòng tròn ở dưới đất. Thì ra chồng của Vương Phương bị liệt nửa người.
Trình Gia Dũng nhớ lại lúc nãy tiếng gõ cửa ầm ầm ầm vội vã của mình liền nhất thời cảm thấy áy náy.
Thái độ của chồng Vương Phương đối với Trình Gia Dũng hoàn toàn trái ngược với Vương Phương. Ông ấy rất khách sáo, cho dù đi lại không tiện nhưng vẫn kiên trì rót trà lấy hoa quả, Trình Gia Dũng cảm ơn và ngăn lòng tốt của ông ấy lại, nói: “Chú à, chú đừng làm nữa, tôi nói vài câu với chú xong rồi đi luôn.”
Chồng của Vương Phương dè dặt di chuyển cơ thể “cồng kềnh” của mình, vịn vào tay vịn của sofa chậm chạp rồi ngồi xuống, nở nụ cười chân thành hỏi: “Cậu nhóc, tôi có thể giúp gì được cho cậu đây?”
Trình Gia Dũng cúi người xuống, khoanh tay, suy nghĩ xem hỏi thế nào cho ổn thỏa nhất. Đối diện với người già lương thiện này, Trình Gia Dũng không muốn dùng lời nói để k1ch thích ông ấy.
Anh do dự một lúc mới hỏi: “Chú à, năm đó dì làm chứng chắc chú cũng biết một vài chi tiết nhỉ, bà ấy thực sự nhìn thấy dáng vẻ của hung thủ ạ?”
Trái lại câu hỏi “quanh co” của Trình Gia Dũng làm nụ cười của chồng của Vương Phương bỗng nhiên cứng lại, không kịp thu lại khóe miệng hơi hơi nhếch lên của mình, đôi mắt lúc nãy vẫn còn cong cong trong phút chốc trở nên tròn xoe rồi ngẩn người mờ mịt nhìn Trình Gia Dũng.
“Cuối cùng các….các cậu cũng biết rồi…..” Chồng của Vương Phương ngây ra một lúc lâu mới dám mở miệng nói chuyện.
Trình Gia Dũng cũng bị câu trả lời của chồng Vương Phương làm cho ngốc luôn, anh có biết rốt cuộc “biết” trong lời nói của ông ấy chỉ cái gì đâu? Nhưng vì để moi ra được chân tướng nên anh vẫn dùng cách thuận nước đẩy thuyền, khẳng định gật gật đầu.
Chồng của Vương Phương đau khổ vùi mặt vào hai tay, nặng nề thở dài buồn phiền mấy tiếng. Ông ấy im lặng một lúc rồi bỗng nhiên kéo lấy tay của Trình Gia Dũng. Tay của ông ấy lại vô cùng run rẩy, Trình Gia Dũng cảm nhận được rõ ràng tay của anh cũng theo đó mà run theo. Ông ấy chân thành cầu xin tha thứ cho Vương Phương: “Đồng chí cảnh sát, vợ của tôi thực sự không phải là người xấu, bà ấy không phải cố ý nói dối đâu, bà ấy chỉ bị người ta lợi dụng mà thôi. Nếu trách thì chỉ có thể trách tên đàn ông xấu xa đó, là hắn bảo vợ tôi nói như thế.”
Nghe đến đây, lòng Trình Gia Dũng nóng như là cháy lên một ngọn lửa, muốn biết một cách chính xác chân tướng của sự việc, nhưng bề ngoài anh vẫn giả vờ bình tĩnh, tiếp tục moi thông tin từ lời nói của chồng Vương Phương: “Chú đừng kích động, lần này tôi đến không phải để trách móc dì đâu. Tôi chỉ muốn biết năm đó tại sao dì muốn ngụy tạo chứng cứ? Bà ấy nhận chỉ thị của ai?”
“Bà ấy…..” Mới nói được một nửa thì khuôn mặt của chồng Vương Phương bỗng chốc biến sắc, giống như là nhớ ra được chuyện gì lớn, ông ấy vừa muốn nói vừa không muốn, úp úp mở mở làm thế nào cũng không dám tiếp tục nói tiếp.
Trình Gia Dũng nhìn dáng vẻ khó xử của chồng Vương Phương, trực giác bỗng nhiên lướt qua làm anh liên tưởng đến Triệu Chấn Hoa.
Triệu Chấn Hoa cũng là một trong số những nhân chứng năm ấy, chồng của Vương Phương nói Vương Phương bị người ta xúi giục, mà Vương Phương và Triệu Chấn Hoa lại luôn duy trì tốt liên lạc, thế thì người xúi Vương Phương ngụy tạo chứng cứ rất có khả năng chính là Triệu Chấn Hoa!
Trình Gia Dũng nói tên người mà mình suy đoán ra, chồng của Vương Phương lập tức ỉu xìu. Ông ấy nghĩ cảnh sát luôn luôn cái gì cũng phải điều tra rõ ràng, bây giờ chuyện xấu trong nhà muốn giấu cũng giấu không nổi nữa.
Tục ngữ nói chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài. Làm vợ chồng với nhau, ông ấy vẫn luôn biết chuyện vợ Vương Phương của mình lén lút có mối quan hệ không chính đáng với Triệu Chấn Hoa.
Năm đó con còn nhỏ, Vương Phương cũng thừa nhận lỗi lầm, kiên trì không muốn ly hôn. Vì để con trai có thể lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh, chồng của Vương Phương đã lựa chọn nhắm một mắt mở một mắt.
Chuyện Vương Phương làm nhân chứng cho vụ án của Tiêu Viễn, ban đầu bà ấy còn nói rất thẳng thắn, sau này bà ấy trở nên càng ngày càng lo nghĩ, cũng càng ngày càng mơ nhiều thấy ác mộng, thường xuyên giật mình tỉnh giấc trong giấc mộng, nói một vài lời mê sảng mà ông Trương nghe không rõ lắm.
Có một buổi tối, Vương Phương lại tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, thành thật nói với chồng một vài việc. Vào ngày xảy ra vụ án quả thực bà có thấy một người đàn ông chạy qua ở đầu ngõ, nhưng người đàn ông đó là ai? Ngoại hình như thế nào? Bà ấy vốn nhìn không rõ, càng không thể nào xác định người đó chính là Tiêu Viễn.
Việc Tiêu Viễn tự sát làm lương tâm của Vương Phương bị lên án, tuy người không còn nữa nhưng Vương Phương luôn luôn thấy hổ thẹn với việc ngụy tạo chứng cứ, bôi nhọ danh dự của một người.
Chồng của Vương Phương nói ông ấy từng hỏi Vương Phương là ai bảo bà ấy xác nhận người cảnh sát đó?
Vương Phương rất thẳng thắn thành thực nói với ông là Triệu Chấn Hoa bảo bà ấy nói như thế, bà ấy rất tin tưởng Triệu Chấn Hoa, chưa từng nghĩ đến việc ông ta cũng sẽ nói dối.
Sau này Vương Phương nghe được chuyện Triệu Chấn Hoa sau khi uống rượu say từng nói với người khác rằng thực ra ông ta cũng không nhìn thấy diện mạo thực sự của hung thủ, ông ta nghe nói Tiêu Viễn từng cãi nhau với người bị giết, mà vừa hay ông ta lại có một vài ân oán cá nhân với Tiêu Viễn nên liền một mực chắc chắn người chạy trốn mà ông ta nhìn thấy chính là Tiêu Viễn từ một vài lời đồn.
“Chú à, chú có biết rốt cuộc ân oán của Triệu Chấn Hoa và Tiêu Viễn là gì không?” Sau khi Trình Gia Dũng nghe xong lời hồi tưởng của chồng Vương Phương liền càng ngày càng tò mò với những việc trước kia của Triệu Chấn Hoa.
“Tôi nghe nói Triệu Chấn Hoa đã câu dẫn vợ của vị cảnh sát đó nên bị chồng của người ta dạy dỗ tàn nhẫn một trận.” Ông Trương đập mạnh bàn, mắt đỏ ửng, cắn răng nói một câu: “Tên súc sinh này không biết đã phá hoại bao nhiêu gia đình hạnh phúc rồi.”
Rời khỏi nhà của Vương Phương, Trình Gia Dũng hốt hoảng, cảm thấy mình từ đầu đến cuối như đang dạo chơi trong giấc mộng.
Thì ra Triệu Chấn Hoa và mẹ của Tiêu Tiêu cũng là “tình nhân cũ”!
Triệu Chấn Hoa vu cáo hãm hại Tiêu Viễn, Tiêu Viễn tự sát, quan trọng nhất là mẹ của Tiêu Tiêu Thẩm Tuyết Ngưng thì mất tích, đứa con gái duy nhất bị bệnh bà ấy cũng vứt bỏ mười mấy năm, không lo không hỏi….
Rốt cuộc một loạt các mối quan hệ trong thế giới vô hình giữa các linh hồn này là do ý trời hay là do con người tạo ra?
Bằng chứng ở trước mắt làm Trình Gia Dũng không thể không nghi ngờ vụ án của Tiêu Viễn có phải là một cái bẫy do vợ cũ Thẩm Tuyết Ngưng của ông ấy một tay bày lên hay không?
Ý tưởng này làm cả người Trình Gia Dũng nổi da gà, không rét mà run. Nếu thực sự Thẩm Tuyết Ngưng là chủ mưu thì rốt cuộc là thù oán gì khiến bà ấy ra tay độc ác với người chồng đã chung chăn gối với mình bao nhiêu năm như vậy?
Thế còn Chu Vũ thì sao? Trước khi Triệu Chấn Hoa chết hai bọn họ tại sao lại phải lén lút gặp nhau? Ông ấy biết những gì? Có phải Chu Vũ cũng có mối quan hệ lợi ích to lớn trong vụ án của Tiêu Viễn hay không?
Trình Gia Dũng lục lấy số điện thoại của nhân chứng cuối cùng để ở trong áo ra, liệu đi sai một nước có thể dẫn đến thua cả bàn cờ hay không? Anh do dự rất lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại.
- -----oOo------