Editor: Anne
Beta: An Nhiên
Vụ án của Tiêu Viễn càng điều tra càng trở nên hoang mang, Trình Gia Dũng cầm trên tay danh sách những nhân chứng còn lại và bắt đầu do dự, có nên tiếp tục điều tra hay không?
Liệu một trong bảy nhân chứng này có thể là kẻ sát nhân thực sự?
Để việc tìm kiếm nhân chứng với Tiêu Tiêu một cách suôn sẻ, Trình Gia Dũng đã xin nghỉ phép vài ngày. Khi trở lại làm việc sau kỳ nghỉ, trong đội không có vụ án lớn nào, vì vậy Trình Gia Dũng có đủ thời gian để tiếp tục điều tra một vài nhân chứng chưa bị thẩm vấn.
Vì quá tập trung nên Trình Gia Dũng đã dành hết sự chú ý vào màn hình máy tính, thậm chí anh còn không để ý đến đại đội trưởng Tô Quần đang đứng sau lưng mình.
Cho đến khi Tô Quần hắng giọng, Trình Gia Dũng mới sửng sốt, như thể vừa mới được gỡ bỏ huyệt đạo, anh vội vàng xoay người tìm nơi phát ra âm thanh.
Tô Quần lúc này đang nghiêng đầu, tập trung kiểm tra hồ sơ nhân chứng mà Trình Gia Dũng đặt trên bàn.
Trong đội nghiêm cấm điều tra các vụ án khác trong giờ làm việc, và cảnh sát không được phép điều tra các vụ án một cách riêng tư.
Lúc này, dường như đã quá muộn để Trình Gia Dũng dẹp thông tin trên bàn đi, Tô Quần trực tiếp cầm đồ đạc trên bàn, kiểm tra cẩn thận, suýt chút nữa đã đọc to.
Theo phản xạ, Trình Gia Dũng bật người khỏi ghế, liếc nhìn Tô Quần, định mở miệng giải thích nhưng bị Tô Quần trừng mắt nhìn lại, anh nuốt xuống lời nói đã gần kề miệng.
Tô Quần đã giữ lại mặt mũi cho Trình Gia Dũng, không phê bình anh trước mặt mọi người vì “làm không đúng công việc của mình” trong giờ làm việc, ông ném lại đồ trong tay xuống bàn và lạnh lùng nói với Trình Gia Dũng: “Đi với tôi đến văn phòng!”
Nhìn thấy Tô Quần đã rời đi trước, Trình Gia Dũng thở ra một hơi dài. Anh không sợ bị lãnh đạo chỉ trích. Đó là vấn đề về lời hứa, anh đã hứa với Tiêu Tiêu rằng việc điều tra vụ án của cha cô sẽ được tiến hành trong bí mật.
Nếu Tô Quần yêu cầu anh ta giải thích vụ việc trước mọi người, không tránh được mọi người trong đội đều biết.
Đặc biệt là Trương Mộ Đồng, nếu cậu ta biết chuyện, với cái miệng nhanh nhẹn của mình, ước tính toàn bộ cục cảnh sát hình sự sẽ biết chuyện.
Sợ đồng nghiệp hỏi quá nhiều, Trình Gia Dũng đã bỏ tài liệu vào trong ngăn kéo và khóa lại như không có chuyện gì xảy ra. Anh thuận tay cầm một tập tài liệu khác tới gõ cửa phòng làm việc của Tô Quần như thể anh thường đến văn phòng lãnh đạo để báo cáo công việc.
Vừa bước vào cửa, Trình Gia Dũng thấy Tô Quần đã thu dọn bàn làm việc, rót hai tách trà, chờ anh đến giải thích.
Tô Quân tuy đã lớn tuổi nhưng trí nhớ vẫn rất tốt, đã đọc kỹ hồ sơ rồi, nếu Trình Gia Dũng muốn nói dối như cuội cũng không thể giấu giếm được, chỉ có thể nhờ Tô Quần đồng ý giữ “bí mật” cùng với anh.
Nhìn thấy Trình Gia Dũng đi vào, Tô Quần không khỏi trêu chọc: “Xem ra gần đây thế giới hòa bình, cảnh sát hình sự của chúng ta đều làm việc riêng.”
Trình Gia Dũng sợ âm thanh phát ra ngoài nên vội vàng nhảy đến bên cạnh Tô Quần, nhỏ giọng giải thích: “Sư phụ, con đã hứa với người khác chuyện này không bao giờ được tiết lộ, người có thể giữ bí mật cho con được không?”
“Người khác?” Thấy Trình Gia Dũng căng thẳng như vậy, Tô Quần dường như đã khám phá ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, và hỏi Trình Gia Dũng: “Người kia là nam hay nữ?
Tô Quần đột nhiên hỏi anh loại câu hỏi này khiến Trình Gia Dũng có chút choáng ngợp, sắc mặt đỏ bừng, không muốn nói dối, lắp bắp hồi lâu mới trả lời: “Một cô gái.”
Với tư cách là ‘trưởng bối’ trong đội, Tô Quần đặc biệt quan tâm đến chuyện kết hôn của những thanh niên trẻ tuổi, đặc biệt là những thanh niên lớn tuổi như Trình Gia Dũng, Tô Quần mấy năm nay dường như giống “lão phụ thân”, giới thiệu cho anh không ít đối tượng, đối với việc anh yêu đương sự thật là rầu thúi ruột.
Nghe thấy Trình Gia Dũng thừa nhận đã giúp một cô gái phá án, nút thắt này cũng coi như được mở rồi, Tô Quần còn cao hứng hơn cả việc tìm đối tượng cho mình, kéo Trình Gia Dũng đến trước mặt, cười hỏi: “Cô gái đó làm gì? Bao nhiêu tuổi? Bố mẹ đã nghỉ hưu chưa? “
Tô Quần từ một đội trưởng đội điều tra tội phạm trở thành một nhân viên điều tra hộ khẩu, Trình Gia Dũng nhìn Tô Quần, người hầu như không nói chuyện phiếm mà dở khóc dở cười: “Sư phụ, chúng con chỉ là bạn bè bình thường.”
“Thôi đi!” Tô Quần vỗ vai Trình Gia Dũng: “Tôi vẫn không biết anh, anh để ý con gái nhà người ta từ khi nào vậy? Không phải anh có ý, họ Tô của tôi viết ngược lại.”
Theo Tô Quần nhiều năm như vậy, ông giống như hiểu rõ Trình Gia Dũng hơn so với cha mẹ anh. Trình Gia Dũng không nhịn được, cảm thấy xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, chỉ có thể cúi mặt vò đầu bứt tóc, thừa nhận: “Vẫn là … chưa đâu vào đâu cả!”
Tô Quần bật cười, lại vỗ vào vai Trình Gia Dũng và nói: “Đồ đệ, tôi có lòng tin, nếu dùng điểm tâm thì cô gái sẽ không từ chối. Nói đi, vụ án nào? Để xem sư phụ có thể giúp đỡ được hay không?”
“Cái này?!”
Trình Gia Dũng do dự, tự hỏi liệu anh có thể nói với Tô Quần về điều này không. Nhưng nghĩ kỹ lại, Tô Quần là một lão cảnh sát, làm việc trong lực lượng cảnh sát nhiều năm như vậy, có lẽ ông cũng biết về vụ án của bố Tiêu Tiêu.
Thêm một người trong cuộc đồng nghĩa với việc dễ tìm hiểu hơn, Trình Gia Dũng nghĩ, Tô Quần chắc chắn là một người đáng tin cậy. Anh không giấu giếm nữa, và nói với Tô Quần tất cả những kế hoạch mà anh sẽ làm để lật lại vụ án của Tiêu Viễn.
“Vậy Tiêu Viễn là bố của Tiêu Tiêu sao? Năm đó cô ấy còn nhỏ như vậy mà bố cô ấy lại gặp tai nạn, đứa nhỏ này thật sự rất đáng thương!” Sau khi nghe xong, Tô Quần không khỏi thở dài.
“Đó là lý do tại sao con muốn giúp bố cô ấy lật lại vụ án, đây có thể coi là dấu chấm hết cho những lo lắng của cô ấy trong nhiều năm qua.” Trình Gia Dũng dừng lại và hỏi: “Sư phụ, vụ án của Tiêu Viễn được coi là một sự việc lớn trong lực lượng cảnh sát hồi đó phải không? Lúc đó sự phụ cũng đang làm cảnh sát hình sự, người có còn ấn tượng gì về điều này không? “
Tô Quần thở dài, lần lượt gõ ngón trỏ và ngón giữa lên bàn. Sau một lúc, ông nói: “Tôi không chỉ có ấn tượng, mà còn biết rất nhiều về nó. Hồi đó, tôi và Tiêu Viễn là đồng nghiệp trong cùng một đội.”
“Thật sao? Nói như vậy sư phụ, người thật sự hiểu biết chú Tiêu?” Trình Gia Dũng vui mừng khôn xiết, tưởng rằng lịch sử của Tiêu Viễn đã đi vào ngõ cụt, nhưng không ngờ lại lật ngược lại.
“Không chỉ là hiểu nhau, hồi đó chúng tôi là cộng sự và anh em tốt của nhau. Sau tai nạn của anh ấy, tôi phải mất nhiều năm mới cảm thấy nhẹ nhõm.” Tô Quần lại thở dài và nói với Trình Gia Dũng, “Tôi không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra. Vụ án của lão Tiêu đột nhiên có một bước ngoặt, bảy nhân chứng đồng thời nhận diện ông ấy, không có cơ hội xoay chuyển.”
“Hiện tại, hai nhân chứng đã lật lại lời khai của họ, nói rằng họ chưa từng nhìn thấy chú Tiêu giết người, nhưng họ sợ tự gây rắc rối cho mình nên bảo sao hay vậy.”
“Thật quá đáng!” Sau khi biết chuyện này, Tô Quần đập bàn, mặt đỏ bừng tức giận, không khỏi cao giọng: “Là nhân chứng, tại sao bọn họ lại như trò đùa vậy? Bọn họ làm như vậy có khác nào kẻ giết người? “
Trình Gia Dũng hiếm khi thấy cảm xúc của Tô Quần mất kiểm soát như vậy, anh trấn an Tô Quần một lúc rồi mới hỏi: “Sư phụ, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Quần bị câu hỏi của Trình Gia Dũng làm cho sững sờ, ông li3m môi, cau mày, vẻ mặt u ám, tựa hồ không muốn nhớ lại, nói: “Nói thật, cho tới bây giờ, tôi vẫn không biết vì sao lão Tiêu lại cấu kết với nhóm tội phạm và giết người, anh ấy luôn là một cảnh sát tốt! “
Trình Gia Dũng đảo mắt và trầm lặng. Tuổi trẻ Tiêu Viễn tạo cho người khác có ấn tượng rất tốt, thậm chí Tô Quần, người luôn keo kiệt trong những lời khen ngợi, cũng đưa ra những lời nhận xét xuất sắc, có vẻ như ông ấy là một người tốt.
Càng như vậy, Trình Gia Dũng càng không thể đoán ra, nếu Tiêu Viễn không giết người, ông ấy lại là một người tốt và được mọi người kính trọng thì làm sao có thể bị vu oan?
Đúng lúc này, trước mắt Trình Gia Dũng hiện lên hình ảnh Chu Vũ. Lần trước gặp mặt, anh luôn cảm thấy Chu Vũ có chút kỳ quái? Anh không thể nói được nó là gì.
“Sư phụ, người có biết chú Tiêu và chủ nhiệm Chu của phòng giám định là bạn tốt không?” Trình Gia Dũng hỏi.
Tô Quần gật đầu, cười nói: “Đương nhiên là biết. Toàn bộ cục cảnh sát đều biết hai người bọn họ là bạn từ nhỏ, không ngại mặc chung một cái quần, còn thân hơn anh em! Nhưng…”
Tô Quần cau mày, đột nhiên dừng lại không nói nữa.
“Nhưng sao?” Khi ông dừng lại ở đây, Trình Gia Dũng đã lo lắng như kiến trên chảo nóng, sốt ruột muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.
“Trước khi Lão Tiêu gặp nạn, bọn họ hình như có mâu thuẫn!”
“Ồ?!” Khuôn mặt của Trình Gia Dũng cùng với Tô Quần trầm xuống. Đây là một phát hiện mới toanh.
“Sư phụ, người có biết bọn họ tranh cãi cái gì không?”
“Tôi không biết!” Tô Quần thành thật trả lời: “Lão Tiêu là một người chính trực và không bao giờ nghị luận sau lưng người khác. Đối với bạn tốt lại càng như vậy. Tôi cũng chỉ vô tình phát hiện ra có điều gì đó không ổn ở họ.”
“Như thế nào là không ổn?”
“Một hôm, trong lúc đi vệ sinh, tôi vô tình đụng phải hai người họ đang cãi nhau bên trong, tôi đột nhiên xuất hiện khiến cả hai có chút ngượng ngùng rồi xong bỏ đi.”
“Sư phụ, người còn nhớ nội dung cuộc cãi vã sao? Chuyện này rất quan trọng.”
Tô Quần trầm tư hồi lâu, tiếc nuối lắc đầu nói: “Nhiều năm như vậy, tôi thật sự không nhớ được cái gì. Có lẽ lúc đó tôi không có nghe thấy gì.”
Trình Gia Dũng có chút nản lòng, nhưng cũng có chút hy vọng mới, ít nhất có thể chứng minh Chu Vũ đang che giấu bọn họ điều gì đó.
Công việc của Tiêu Tiêu phải đối mặt với Chu Vũ cả ngày, trí nhớ của cô ấy lại bị thiếu hụt, nói với cô ấy về điều này sẽ khiến cô ấy trở thành gánh nặng và không nhất thiết có tác dụng tích cực. Trình Gia Dũng nghĩ đi nghĩ lại, quyết định giấu chuyện này với Tiêu Tiêu trước.
Vào buổi chiều, nhân lúc đội cảnh sát không có việc gì quan trọng, Trình Gia Dũng hẹn Tiêu Tiêu đến gặp nhân chứng thứ ba và thứ tư.
Nhân chứng thứ ba và thứ tư làm việc trong cùng một tòa soạn vào mười lăm năm trước, một nữ phóng viên và một nam nhiếp ảnh gia, và chiếc xe của họ đã tình cờ đậu gần hiện trường khi vụ án xảy ra.
Mười lăm năm đã trôi qua, tờ báo nơi hai người làm việc đã đóng cửa, hiện tại cả hai đều đang làm việc trong một công ty truyền thông mới, thật trùng hợp là họ vẫn đang làm việc trong cùng một công ty.
Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu đến nhưng không báo trước, khiến Mã Hân cùng với Văn Hoành đều rất ngạc nhiên khi cảnh sát bất ngờ đến cửa và hỏi về vụ án năm xưa.
Nữ phóng viên Mã Hân hiện là tổng biên tập của công ty truyền thông mới này, và nhiếp ảnh gia Văn Hoành cũng là giám đốc bộ phận nhiếp ảnh. Sau nhiều năm làm việc miệt mài, những phóng viên, nhiếp ảnh gia trẻ năm nào đã trở thành trụ cột của ngành.
Đối mặt với cảnh sát, Mã Hân rất căng thẳng, sau khi bị thẩm vấn thì mặt tái mét đến không còn giọt máu. Ngược lại, Văn Hoành rất bình tĩnh, thời gian trôi qua khiến hắn đối với việc chính mình thấy vụ án giết người không còn cảm xúc.
“Năm đó, anh có tận mắt chứng kiến bị cáo nổ súng giết người?” Trình Gia Dũng đột ngột hỏi.
“Đúng vậy!” Văn Hoành đáp.
“Không phải!” Mã Vân đáp.
……
Hai người đồng thanh, nhưng lại đưa ra câu trả lời khác nhau.
Văn Hoành quay đầu lại nhìn Mã Vân một cái nhìn nghiêm khắc, điều này khiến Mã Vân run lên vì sợ hãi, khuôn mặt càng tái nhợt hơn.
Mã Vân vội vàng thay đổi câu trả lời vừa buột miệng: “Nhìn … thấy!”
Câu trả lời không nhất quán của họ đã khiến Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu càng đề cao cảnh giác, và Mã Hân lại nghe theo “lệnh” của Văn Hoành như vậy.
Có lẽ, lời khai của hai người bọn họ năm đó cũng không phải sự thật!
Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu ẩn ý liếc nhau, Trình Gia Dũng bắt đầu hỏi lại Mã Vân: “Cô Mã, cô có thể giải thích chi tiết cho chúng tôi những gì đã xảy ra năm đó không?”
Mã Vân giống như một người máy bị điều khiển, trước khi trả lời câu hỏi, cô ta luôn vô thức liếc nhìn Văn Hoành.
Văn Hoành lắc đầu với Mã Vân, Mã Vân sợ tới mức không nói được lời nào.
Thái độ của cả hai lén lút khiến Trình Gia Dũng càng thêm nghi ngờ. Anh hướng Văn Hoành hỏi: “Anh Ôn, anh có tận mắt thấy người cảnh sát đó giết người không?”
Văn Hoành hất mắt lên không trung, nhìn trái nhìn phải nhưng không tiếp xúc với ánh mắt của Trình Gia Dũng, anh ta lạnh lùng nói: “Vụ án năm đó cảnh sát đã hỏi tôi rất nhiều lần, tôi cũng đã trả lời rất nhiều lần. Vì cái gì mà giờ lại đến hỏi tôi vấn đề này?”
“Bởi vì vụ án có manh mối mới.”
“Manh mối mới nào?” Lần này Mã Vân hỏi, cô không đợi Văn Hoành “chỉ thị” thêm mà buột miệng hỏi.
Trình Gia Dũng không trả lời mà lại chuyển sự chú ý sang Văn Hoành, mặt đen như đáy nồi, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét “ăn nói” của Mã Vân.
Trước mặt hai người cảnh sát, Văn Hoành không thể hỏi quá nhiều câu, bực bội lấy trong túi quần ra điếu thuốc, mò mẫm từ trên xuống dưới nhưng không tìm được bật lửa.
“Tôi để bật lửa ở đâu?” Văn Hoành sốt ruột lẩm bẩm.
“Tôi nhớ anh đã để nó trong ngăn kéo trong văn phòng.” Mã Vân nhanh chóng “giải thích” về nơi ở của chiếc bật lửa.
Văn Hoành không chào, đứng dậy và rời đi một cách rất thô lỗ để đi tìm bật lửa.
Mã Vân nhìn Văn Hoành đi ra khỏi cửa, cho đến khi bóng lưng của anh ta biến mất, cô mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.
Trong công ty này, Mã Vân lẽ ra là cấp trên của Văn Hoành, nhưng Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu lại thấy rằng Mã Vân giống quản gia của Văn Hoành hơn, ánh mắt đầy ủy khuất và sợ hãi anh ta.
Lợi dụng sự vắng mặt của Văn Hoành, Trình Gia Dũng đã hỏi lại Mã Vân về những gì đã xảy ra. Không có Văn Hoành hiện diện, Mã Vân thoải mái hơn nhiều và giải thích từng sự kiện trong năm.
“Tôi nhớ hôm đó, cùng với Văn Hoành hoàn thành cuộc phỏng vấn, khi tôi lái xe vào con hẻm thì trời rất tối, đèn đường gần như hỏng hết. Thật không may, chiếc xe không thể nổ máy và bị hỏng ngay bên lề. Tôi và Văn Hoành xuống xe đợi một người bạn đến giúp, vừa đúng lúc nhìn thấy người đó đã nổ súng giết người.”
“Cô có tận mắt nhìn thấy hắn ta nổ súng không?” Trình Gia Dũng hỏi lại với vẻ mặt nghiêm nghị.
Mã Vân cúi đầu nghịch ngón tay, không biết do dự cái gì, nhưng không hề đưa ra câu trả lời.
“Đương nhiên là chúng tôi tận mắt chứng kiến!”
Không biết Văn Hoành lại xuất hiện ở cửa từ khi nào, đối đáp câu hỏi Mã Vân không trả lời.
Trình Gia Dũng nhếch khóe miệng cười nửa miệng, hỏi vài câu không liên quan trước khi cùng Tiêu Tiêu rời đi.
Sau khi rời khỏi công ty của Mã Hân và Văn Hoành, Tiêu Tiêu không ngừng nghĩ về màn đối đáp của hai người vừa rồi, càng nghĩ lại càng cảm thấy có gì đó không ổn, từ khi nào dừng lại cách Trình Gia Dũng một khoảng lớn, chính mình cũng không biết.
Trình Gia Dũng quay đầu lại không thấy Tiêu Tiêu, lại lùi lại phía sau, anh thấy Tiêu Tiêu cúi đầu với vẻ mặt buồn bã, suy nghĩ nhiều chuyện, liền hỏi: “Em nghĩ cái gì vậy?”
Tiêu Tiêu ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một chút biểu tình, trong mắt như có hàng vạn lời nói ra, cuối cùng tổng kết lại: “Em nghĩ Mã Vân và Văn Hoành có một số việc không nói thật cho chúng ta.”
Trình Gia Dũng sững sờ một lúc, sau đó gật đầu đồng ý, quan điểm của anh và Tiêu Tiêu rất trùng khớp. ------oOo------