Editor: Yaann
Beta: Mỡ Mỡ
Sau khi Trình Gia Dũng và Chu Vũ tạm biệt, anh đặc biệt đi siêu thị mua đồ ăn và rượu. Anh và Tiêu Tiêu làm hàng xóm lâu như vậy rồi, nhưng còn chưa chính thức cùng cô ăn một bữa cơm.
Lần này cùng Chu Vũ nói chuyện xong, Trình Gia Dũng biết rất nhiều chuyện năm đó của Tiêu Tiêu, trước mắt trong lòng anh chỉ nghĩ ra một cách, tìm Tiêu Tiêu để cô mở lòng nói chuyện thoải mái một lần.
Những năm nay, có nghĩ cũng biết, một mình cô chịu đựng quá nhiều, giờ cũng là lúc nên tìm một người để trút hết ra thôi.
Trình Gia Dũng sắp xếp lần ăn cơm này, cũng không chuẩn bị cùng Tiêu Tiêu nói quá nhiều về chuyện hai người bọn họ lúc nhỏ. Chu Vũ nói trí nhớ của Tiêu Tiêu xuất hiện vấn đề cực lớn, Trình Gia Dũng không muốn ép buộc cô nhớ lại, tăng thêm áp lực cho cô, nghĩ đến cái gì cũng đều là chuyện thuận theo tự nhiên.
Biết Tiêu Tiêu rất khó qua lại, càng khiến Trình Gia Dũng hạ quyết tâm, cho dù Tiêu Tiêu có như thế nào, anh đều muốn chăm sóc tốt cho cô, bảo vệ cô, từ nay về sau trên con đường mưa gió, anh hy vọng đều có thể giúp cô gánh vác.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Trình Gia Dũng chuyển ra ngoài tự mình sinh hoạt, anh rất biết chăm sóc bản thân, hơn nữa nấu ăn cũng rất tốt. Hơn một tiếng, một bàn những món ăn ngon miệng đã chuẩn bị xong rồi.
Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu nữ chủ nhân thôi!
Trình Gia Dũng cởi tạp dề xuống, đứng ở trước cái gương lớn cạnh cửa nhà chỉnh sửa dáng vẻ của bản thân một chút, chính thức mời Tiêu Tiêu ở đối diện qua ăn cơm.
Lúc này, Tiêu Tiêu đang ở trong nhà sắp xếp ghi chép vụ án của cha cô, trên trang giấy ố vàng vẫn ghi lại nét bút non nớt của Tiêu Tiêu lúc mười mấy tuổi.
Bởi vì sợ quên mất, nên vụ án của Tiêu Viễn từ đầu đến cuối xảy ra chuyện gì đều được Tiêu Tiêu ghi chép lại rất rõ ràng. Cách mỗi ngày, Tiêu Tiêu lại cầm sổ ghi chép ra đọc lại từ đầu đến cuối.
Từ lúc Tiêu Tiêu học trung học đến lúc làm cảnh sát, quãng thời gian mười mấy năm đều lặp lại cùng một việc làm như vậy, chỉ đáng tiếc điều khiến cô tiếc nuối là trước sau cô vẫn không hiểu rõ cha mình tại sao lại tự sát?
Gánh vác vụ huyết án của cha, không có cách nào trả lại cho ông ấy một cái trong sạch, thời gian mười mấy năm qua, chưa từng có một ngày nào Tiêu Tiêu thật sự buông bỏ được khúc mắc, chưa từng vui vẻ!
Lúc Tiêu Tiêu đang yên lặng chìm trong ký ức đau khổ không cách nào tự mình thoát khỏi được, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tiêu Tiêu tiện tay bỏ quyển sổ ghi chép vào túi quần áo mặc ở nhà, đi qua mở cửa.
Tiêu Tiêu không có bạn bè và người thân, giờ này người có thể đến tìm cô chỉ có thể là hàng xóm Trình Gia Dũng, cô còn chưa đi đến trước cửa nhà, thì đã đoán được người đến tìm là ai rồi.
Tính ra không sai, Tiêu Tiêu ỉu xìu tựa ở cạnh cửa hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi nấu đồ ăn, một mình ăn không hết, cô còn chưa ăn cơm tối nhỉ?”
“Tôi…”
Tiêu Tiêu không có tâm trạng, vừa muốn nghĩ từ chối, thì Trình Gia Dũng nhấc hai lon bia lên, hỏi: “Có muốn giảm phiền muộn không?”
Tiêu Tiêu sững sờ, sau đó khóe miệng nhếch lên, Trình Gia Dũng cũng coi như là con giun trong bụng cô, giống như tâm tư của cô anh đều biết hết vậy.
Tiêu Tiêu kiềm chế lâu như vậy, trước giờ vẫn không tìm người trò chuyện, hôm nay cô đột nhiên không cần có lí do mà muốn buông thả bản thân một lần, gật đầu đồng ý lời mời của Trình Gia Dũng.
Tiêu Tiêu vừa bước vào nhà, là đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
Thịt cừu nướng mỡ hành, tôm viên chiên, đậu tuyết, đậu xanh xào, sườn om, trứng xào cà chua…
Nhìn món ăn trên bàn đầy đủ màu sắc và hương vị, Tiêu Tiêu nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, cô kinh ngạc quay đầu nhìn Trình Gia Dũng, hỏi: “Những món này sẽ không phải là đồ ăn mua từ nhà hàng về chứ?”
“Tôi tự mình làm đấy, tuyệt đối không có hương vị của nhà hàng!”
Trình Gia Dũng rung đùi đắc ý, ngoại trừ việc anh đối với suy luận của bản thân rất có tự tin ra thì đối với tay nghề nấu ăn của bản thân càng tự tin hơn.
“Mau ngồi xuống đi!”
Trình Gia Dũng kêu Tiêu Tiêu ngồi vào vị trí, bình thường Tiêu Tiêu một giọt rượu cũng không uống, vừa uống xong một cốc bia, thì đầu đã có chút choáng váng, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng lại biến mất rồi, cảm xúc cũng không sa sút nữa.
Tiêu Tiêu nghĩ, hóa ra câu một nghìn say giải được ngàn sầu mà mọi người thường nói, cũng không phải là không có căn cứ!
Trình Gia Dũng liên tiếp gắp rau cho Tiêu Tiêu, nhưng lại không khuyên cô uống rượu.
Sau khi Trình Gia Dũng tự rót rồi tự uống một lon bia, đột nhiên đối diện với Tiêu Tiêu, nói: “Tiêu Tiêu, từ lúc quen biết cô, có rất nhiều vụ án khó không phá được, đều thông qua nhắc nhở của cô tôi đều có thể phá được hết, năng lực suy luận của cô mạnh như vậy, có thể truyền vài chiêu không?”
Đối diện với khen ngợi của Trình Gia Dũng, Tiêu Tiêu nhận thấy có chút xấu hổ, bản thân cô tự hiểu rõ chuyện của mình, gợi ý của cô căn bản không phải dựa vào suy luận.
Gương mặt của Tiêu Tiêu ửng hồng, cô cúi thấp đầu xuống khẽ trả lời, giọng nói nhỏ đến nỗi giống như tự nói cho mình nghe, “Có lẽ nói ra anh sẽ không tin, nhưng những gợi ý mà tôi cho anh đó, không hề dựa vào suy luận, tôi có thể nghe thấy giọng nói của người chết, tôi biết bọn họ khi còn sống có suy nghĩ gì.”
Trình Gia Dũng không ngờ đến Tiêu Tiêu có thể thẳng thắng với mình như vậy, có lẽ là uống rượu nên cảm xúc có chút kích động, anh nhất thời xúc động, tháo đồng hồ tùy thân mà mình đeo nhiều năm xuống, nói: “Vậy cô đoán xem suy nghĩ của tôi lúc này đi?!”
Đầu tiên là mặt Tiêu Tiêu không chút biểu cảm, sau đó cúi đầu cười một cái, nói: “Không được, anh còn sống, tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói của người chết thôi.”
Tiêu Tiêu nói xong câu này, lập tức tìm tòi vẻ kinh sợ trên mặt Trình Gia Dũng, biểu cảm kinh ngạc và hoảng hốt, đáng tiếc ở trên mặt Trình Gia Dũng cái gì cô cũng không nhìn thấy.
Sự bình tĩnh của Trình Gia Dũng khiến Tiêu Tiêu rất bất ngờ, cô hỏi lại Trình Gia Dũng: “Anh không cảm thấy tôi rất quái dị sao?”
Trình Gia Dũng dịu dàng nhìn Tiêu Tiêu một cái, lắc đầu, nói: “Vận mệnh con người là thứ không thể được lựa chọn, đây không phải là vấn đề của cô, càng không nên vì chuyện này mà tự giày vò chính mình.”
Tiêu Tiêu ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Trình Gia Dũng cả buổi, Trình Gia Dũng là người duy nhất biết cô có thể “Gặp quỷ” mà không trốn tránh.
Cảm giác không bị người khác kỳ thị thật tốt, Tiêu Tiêu sẽ không nói những lời cảm kích gì đó với Trình Gia Dũng, trong lòng lại bị câu nói đó của anh chiếu sáng rồi, thật sự rất ấm áp và thoải mái.
Hai người trầm mặc một lúc, đột nhiên Trình Gia Dũng hỏi Tiêu Tiêu: “Cô còn nhớ chú Chu Vũ không?”
Tiêu Tiêu nhíu mày, cô cảm thấy cái tên Chu Vũ này rất thân thiết, nhưng lại không nhớ được là đã từng nghe qua ở đâu, suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Anh nói chú Chu Vũ, là chủ nhiệm Chu của chúng ta hả?”
“Là chủ nhiệm Chu, cô với chú Chu có thân thiết không? Cô quen ông ấy bao lâu rồi?”
Tiêu Tiêu lắc đầu, nhỏ giọng mà lẩm bẩm: “Tôi nhớ tôi quen chủ nhiệm Chu chưa lâu nhỉ?!” Mặc dù trả lời rồi, nhưng rõ ràng là không chắc chắn lắm, không đủ tự tin.
Trình Gia Dũng thấy vẻ mặt mờ mịt của Tiêu Tiêu, biết lời nói của Chu Vũ không sai, trí nhớ của Tiêu Tiêu quả thật là xuất hiện vấn đề rồi.
Trình Gia Dũng thấy biểu cảm khó xử của Tiêu Tiêu, không muốn cho cô áp lực lớn như vậy, bèn vội vàng chủ động giúp Tiêu Tiêu tìm một cái lý do: “Có thể lúc đó cô còn quá nhỏ, nên không nhớ, chú Chu và cha cô là bạn tốt.”
“Là bạn tốt của cha?”
Nhắc đến Tiêu Viễn, hai mắt của Tiêu Tiêu sáng rực lên một cái. Cô lấy ra quyển sổ ghi chép cũ kỹ ở trong túi áo, lật xem từng trang, lật đến trang giữa, cô nhìn thấy trong quyển sổ xuất hiện cái tên Chu Vũ, trí nhớ theo thói quen, Tiêu Tiêu biết nội dung trong quyển sổ ghi chép sẽ không lừa cô.
Tiêu Tiêu rất ngạc nhiên nhìn Trình Gia Dũng một lát, mới hỏi: “Sao anh lại biết? Trên quyển sổ ghi chép của tôi, cha tôi quả thực là có một người bạn tốt tên Chu Vũ, tên giống y hệt chủ nhiệm Chu.”
Nói đến đây, Tiêu Tiêu giống như đang ở trong mộng đột nhiên bị đập tỉnh, cô hoảng hốt đứng dậy, nhìn ngang nhìn dọc giống như đang tìm gì đó, sắc mặt cô trắng bệnh, tự nói một mình: “Vì sao trí nhớ của tôi đối với chủ nhiệm Chu một chút cũng đều không có?? Những gì cô ấy nói đều là thật hả, tôi không nhớ rõ chuyện lúc trước rồi?”
“Cô ấy là ai?” Trình Gia Dũng nghe thấy nhân vật xuất hiện trong lời nói của Tiêu Tiêu, vội vàng hỏi.
Tiêu Tiêu yên lặng một lúc, giống như nản lòng mà ngồi lại vào ghế của mình, nói: “Anh còn nhớ Hách Tố Văn không? Lúc chúng tôi thông linh, cô ấy từng nói với tôi, nếu như tôi còn tiếp tục cùng linh hồn thông linh. Trí nhớ của tôi sẽ xuất hiện vấn đề mất trật tự, cơ thể càng ngày càng kém, cũng có thể sẽ mang đến xui xẻo cho người bên cạnh. Xem ra cô ấy nói là thật, tôi phát hiện bản thân đối với rất nhiều chuyện trước kia đều là trống rỗng.”
Hóa ra vấn đề trí nhớ của Tiêu Tiêu không phải do ảnh hưởng của bệnh tật, Trình Gia Dũng cảm thấy nhẹ nhõm một ít, vội vàng khuyên cô: “Nếu điều này là thật, vậy cô không cần tiếp tục cùng linh hồn thông linh nữa…”
“Không được!”
Lời của Trình Gia Dũng còn chưa nói xong, Tiêu Tiêu như đinh đóng cột mà cự tuyệt anh. Nhưng tình trạng của cô giống như quên lời để nói vậy, lại liếc nhìn nội dung trên quyển sổ ghi chép, mới nói: “Còn có bảy người đang đợi, tôi liền có thể biết rốt cuộc cha tôi chết như thế nào rồi?”
Giải thích của Tiêu Tiêu khiến Trình Gia Dũng càng nghe càng mơ hồ, anh lo lắng hỏi: “Cái gì mà bảy người đang đợi? Đến cùng là xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Tiêu không biết có nên đem bí mật của mình nói cho Trình Gia Dũng hay không, nhưng sự quan tâm trên mặt Trình Gia Dũng, khiến Tiêu Tiêu cảm nhận được thành ý của anh, cô biết Trình Gia Dũng thật sự rất quan tâm mình, không muốn cự tuyệt lạnh nhạt, khiến anh thất vọng khó xử.
Tiêu Tiêu do dự một lúc, mới đem chuyện năm đó, giao ước với kẻ chủ mưu phạm tội là giúp một trăm người chết tìm được hung thủ, toàn bộ đều kể hết cho Trình Gia Dũng, kỳ thực năm đó có rất nhiều chi tiết Tiêu Tiêu đã hoàn toàn quên rồi, cũng may mắn là có ghi chép trên quyển sổ, mới giúp cô đem những trí nhớ đứt đoạn nối lại.
“Cô nói năm đó kẻ chủ mưu bị xử bắn đó lúc cùng cô thông linh mà nói cho cô, nếu như cô có thể tìm được một trăm hung thủ, hắn ta sẽ xuất hiện để nói cho cô, năm đó hắn ta có cùng cha cô câu kết phạm tội hay không?” Trình Gia Dũng sợ bản thân tiếp thu sai, lặp lại đáp án của Tiêu Tiêu lại một lần nữa.
“Đúng vậy, chuyện năm đó hắn ta cùng tôi thông linh, tôi đều viết lên sổ ghi chép rồi.” Tiêu Tiêu nắm chặt quyển sổ trong tay, đây chính là chứng cứ duy nhất của cô đối với chuyện đã qua.
“Thái Cường, kẻ chủ mưu của nhóm phạm tội năm đó sau khi cùng cô thông linh, về sau có từng xuất hiện nữa không?”
Tiêu Tiêu lại lật quyển sổ, không có ghi chép, cô lắc đầu, nói: “Không có gặp lại nữa!”
Trình Gia Dũng suy nghĩ một lúc, đã dự đoán trước được kết quả cơ bản, anh cảm thấy giao ước của Tiêu Tiêu với Thái Cường có khả năng là công dã tràng, cho dù Tiêu Tiêu tìm được một trăm hung thủ, thì Thái Cường cũng sẽ không xuất hiện nữa.
Sự việc đã qua nhiều năm như vậy, có lẽ Thái Cường sớm đã đầu thai chuyển thế rồi, làm sao còn vì giao ước năm đó, mà làm cô hồn dã quỷ lắc lư khắp nơi nữa chứ???
Trình Gia Dũng sợ Tiêu Tiêu cố chấp, cơ thể sẽ xuất hiện vấn đề lớn, lại lần nữa khuyên bảo cô không được làm trái ý trời mà đi “Thông linh”, cứ thuận theo tự nhiên thôi!
“Cho dù có chết rồi, tôi cũng phải tìm được chân tướng sự việc năm đó!”
Trình Gia Dũng khuyên, Tiêu Tiêu căn bản là không nghe lọt tai, cô đứng dậy muốn đi, không muốn lại cùng anh thảo luận chủ đề này nữa.
“Tiêu Tiêu, cô có từng nghĩ đến, sau này Thái Cường sẽ không xuất hiện nữa không. Hắn ta là một tội đồ chạy trốn, cô tin tưởng một tội đồ chạy trốn làm nhiều việc ác sẽ cùng cô nói chuyện chữ tín sao? Có lẽ nguyên nhân cái chết của cha cô năm đó, hắn ta cũng không biết, một trăm hung thủ chỉ là đùa cô thôi. Nếu như bởi vì thông linh quá nhiều, vấn đề trí nhớ của cô sẽ mất đi đến mức sổ ghi chép cũng đều không thể giúp được cô, lúc đó cô dựa vào cái gì để giúp cha cô lật lại vụ án?”
Lần đầu tiên Trình Gia Dũng lớn tiếng với Tiêu Tiêu như vậy, nhưng mỗi câu nói của anh đều có đạo lý, Tiêu Tiêu tìm không ra lý do để phản bác.
Vừa nghĩ đến vụ án của cha không có hy vọng nữa, Tiêu Tiêu liền cảm thấy trước ngực nghẹt thở như bị tảng đá lớn đ3 xu0ng, cô mệt mỏi mà ngồi lên ghế, ánh mắt cầu cứu nhìn Trình Gia Dũng, cô bất lực rồi, thật sự sắp không kiên trì nổi nữa rồi!!!
Trình Gia Dũng hiểu rõ tâm tình bây giờ của Tiêu Tiêu, nhưng mà hành động theo cảm tính sẽ không giải quyết được vấn đề gì.
Trình Gia Dũng ngồi xổm trước mặt Tiêu Tiêu, hy vọng có thể mang cho cô cảm giác an toàn, ngẩng đầu hỏi, “Chuyện của cha cô năm đó, cô còn nhớ được bao nhiêu?”
Tiêu Tiêu nhìn quyển sổ ghi chép quý báu trong tay một cái, nói: “Chuyện năm đó, mỗi chi tiết tôi đều ghi chép lại rồi.”
Trình Gia Dũng liếc nhìn quyển sổ ghi chép, nắm lấy tay của Tiêu Tiêu, kiên định nói: “Vậy chúng ta liền dựa vào sức của chính mình, cố gắng khôi phục lại chân tướng vụ án của cha cô năm đó.”
- -----oOo------