Editor: Yeee
Beta: An Nhiên
Ngày hôm sau, Trình Gia Dũng vừa về tới đội cảnh sát, liền nhận được tin tức bệnh viện đưa tới, Đoạn Thụy Dân phẫu thuật thất bại, rất tiếc nuối mà qua đời!
Tin tức Đoạn Thụy Dân mất vừa truyền đến, các đồng nghiệp đội cảnh sát đều như trút được gánh nặng, cái chết này của ông ta giống như đem tất cả trách nhiệm đều chắn trên thân mình, thật sự thành chết không đối chứng.
Thời gian một tuần Tô Quần cho Trình Gia Dũng điều tra, cũng sắp tới kỳ hạn. Trình Gia Dũng vẫn chưa tìm được chứng cứ có ích, hoặc nói anh đã tìm được chứng cứ, nhưng sự thật có thật sự như thế hay không, lại thành chướng ngại lớn nhất trong lòng anh.
Trình Gia Dũng cảm thấy như một cánh cửa bị nhẹ nhàng đóng lại, nhưng là gắt gao mà đóng chặt.
Buổi trưa mọi người vừa mới ăn cơm xong, có một viên cảnh sát đến truyền tin tức, ở cửa có người tên Thẩm Ngộ muốn gặp cảnh sát hình sự đội hai.
“Thẩm Ngộ?” Lý Trung nhíu nhíu mày, cảm giác tên này quen tai, nhưng nghĩ không ra nghe qua ở chỗ nào.
“Nhân chứng thời gian của Đoạn Thụy Dân!”
Một câu nhắc nhở của Trình Gia Dũng, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ!
Thẩm Ngộ làm sao đột nhiên về nước, lẽ nào ông ta biết Đoạn Thụy Dân đã chết, lương tâm trỗi dậy, chủ động đến đây thừa nhận việc làm giả chứng cứ?
Mọi người mang lòng tò mò gặp Thẩm Ngộ, không nghĩ tới câu đầu tiên của Thẩm Ngộ lại là: “Các người thật sự oan uổng Thụy Dân, ngày xảy ra vụ án, ông ấy thật sự ở cùng với tôi, không có cơ hội đi giết người”.
Bởi vì lúc trước Đoạn Thụy Dân có hành vi làm giả chứng cứ, cho nên lời Thẩm Ngộ nói mọi người cũng không bằng lòng tin tưởng.
Trương Mộ Đồng nhảy ra hỏi: “Thẩm tiên sinh, ông nói ngày xảy ra vụ án ông với Đoạn Thụy Dân ở cùng với nhau, có chứng cứ gì không? Hoặc từng có người thứ ba nhìn thấy hai người, ở cùng với hai người?”
Thẩm Ngộ cái gì cũng không nói, từ trong quần áo lấy ra điện thoại của mình, đưa cho Trình Gia Dũng cách ông ta gần nhất.
Thẩm Ngộ đưa qua chính là một tấm ảnh chụp trong album điện thoại, trong ảnh chụp là hai người Thẩm Ngộ và Đoạn Thụy Dân chụp chung trong nhà hàng, thời gian hiển thị trên hệ thống di động vừa vặn là 10h35p ngày xảy ra vụ án.
Đường Nghi lúc khoảng 10 giờ rưỡi thấy một người đàn ông đi vào nhà Hách Tố Văn, giả định người đàn ông này là Đoạn Thụy Dân, ông ta căn bản không kịp trong 5 phút ngắn ngủi xuất hiện tại hai nơi khác nhau.
Mà địa chỉ nhà hàng hiển thị trên hệ thống điện thoại cách Hách Tố Văn ngộ hại trong nhà, trên lộ trình lái xe ít nhất phải dùng 40 phút.
Thẩm Ngộ thấy Trình Gia Dũng cầm điện thoại nhìn không nói, tự mình giải thích.
“Các người có thể lấy điện thoại của tôi đi làm giám định, tôi không có tự mình thay đổi nội dung điện thoại”.
“Đêm đó tôi với Thụy Dân nói tới nửa đêm, hai người chúng tôi rất lâu cũng không có gặp nhau, trong nháy mắt tôi lại phải ra nước ngoài, chụp hình chung là tôi đề nghị chụp. Ngày trước, tôi gọi điện thoại cho nhà Thụy Dân, biết chuyện ông ấy qua đời. Tôi cảm thấy bản thân có bí mật phải tự mình trở về giải thích. Đối với chuyện của em trai ông ấy, Thụy Dân quả thật làm sai, nhưng tôi tin tưởng ông ấy chỉ là không cam tâm, cũng sẽ không làm hại người vô tội!”
Thẩm Ngộ chủ động để điện thoại lại để nhân viên kỹ thuật kiểm nghiệm thật giả của nội dung trên ảnh chụp.
Trước khi rời đi, Thẩm Ngộ lại nói với mọi người một câu: “Tình cảm của Thụy Dân với vợ cực kỳ tốt, tôi với ông ấy là bạn già mười mấy năm, tôi không tin ông ấy mặc kệ làm sai chuyện gì, cũng sẽ không làm việc có lỗi với gia đình và vợ”.
Hết thảy thật sự phát triển như trực giác của Trình Gia Dũng, người làm chứng thời gian của Đoạn Thụy Dân là thật, cái chết của Hách Tố Văn có khả năng thật sự không liên quan tới ông ta.
Mất công bận rộn một trận, lại trở về điểm bắt đầu. Mọi người đều có chút uể oải, ngồi tại vị trí của mình không nói chuyện.
“Anh nói, bạn trai của Hách Tố Văn rốt cuộc là ai? Chúng ta điều tra lâu như vậy, Ô Long rồi Lâm Quang với Đoạn Thụy Dân, nhưng ngay cả bóng dáng của người bạn trai này cũng không nhìn thấy? Người này cũng quá thần rồi!” Trương Mộ Đồng nóng lòng, làm cái kẹp trên nắp bút kêu kẽo kẹt.
“Hiện trường vụ án xuất hiện người đàn ông này, sẽ không phải là Chu Chấn Vũ chồng trước của Hách Tố Văn chứ?” Vương Vũ đưa ra cách nghĩ của mình.
“Không phải anh ta, chúng tôi đã hỏi hàng xóm của cửa tiệm nhỏ của Chu Chấn Vũ, có mấy người chủ tiệm đều có thể làm chứng, ngày xảy ra vụ án, Chu Chấn Vũ đang trông tiệm, không có rời đi. Khoảng 11 giờ đêm ngày xảy ra vụ án đó, một người chủ tiệm còn đến tiệm Chu Chấn Vũ lấy một cái chuyển phát nhanh gửi sai địa chỉ”. Trương Mộ Đồng giải thích cho Vương Vũ.
Người đàn ông có quan hệ với Hách Tố Văn đều bị loại trừ, mọi người lại lâm vào trầm mặc. ai cũng không có chủ ý!
“Anh Dũng, anh làm sao vẫn luôn không nói chuyện, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào? Hay là đi tra hỏi Hách Tố Thanh chị Hách Tố Văn? Hay là chồng trước Chu Chấn Vũ?”
Trình Gia Dũng lắc lắc đầu, không quá tán đồng với hai đề nghị của Trương Mộ Đồng, chuyện không sai biệt lắm đã sáng tỏ, lại đi hỏi cũng là lãng phí thời gian.
Trình Gia Dũng bỗng nhiên liếc mắt nhìn Tiểu Chu, nói với cô ấy: “Tiểu Chu, cô giúp tôi điều tra một việc!”
Tư liệu tin tức của Tiểu Chu đầy đủ, nhân mạch lại rộng, các ngành các nghề đều có người quen có thể nói chuyện, không quá 1 tiếng, cô ấy đã đem tư liệu Trình Gia Dũng muốn đặt trước bàn anh.
“Trình đội, anh cần mấy cái này làm gì? Mấy cái này hầu như mỗi người đều nhiều nhiều ít ít mua một ít, rất bình thường mà?”
Tiểu Chu trước sau cũng không hiểu được, dụng ý của Trình Gia Dũng muốn cô điều tra mấy cái này rốt cuộc là gì?
Trình Gia Dũng nhìn nhìn tư liệu trên mặt bàn, sắc mặt trầm xuống, giọng trầm thấp nói với Tiểu Chu một câu: “Cảm ơn!”
Tiểu Chu lắc lắc đầu, mỗi bước quay đầu ba lần mà trở về chỗ ngồi của mình quan sát Trình Gia Dũng.
Quen biết Trình Gia Dũng lâu như vậy, Tiểu Chu vẫn là lần đầu tiên thấy anh uể oải như vậy, tựa hồ có vạn cân nặng đàn áp ở đáy lòng, không chỗ kể rõ.
Sắp tới cuối năm, trời càng ngày càng lạnh, Đường Nghi thích xinh đẹp, buổi sáng mặc không nhiều quần áo liền ra ngoài.
Lúc tan làm, gió lạnh càng thêm tàn sát bừa bãi, thổi trên mặt cảm giác giống như dao cắt, Đường Nghi vùi mặt vào khăn quàng cổ, cúi thấp đầu vội vàng chạy về nhà.
Lúc đi đến cửa nhà, Đường Nghi nhìn thấy bóng lưng người đàn ông quen thuộc, cô ấy dừng tại chỗ, do dự một chút, vẫn là tiến lên chào hỏi: “Cảnh sát Trình”.
Trình Gia Dũng xoay người, cười với Đường Nghi một chút, thử thăm dò mà truy hỏi: “Cô Đường, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Đường Nghi thoải mái cười, cô ấy sớm có dự cảm, lần đầu tiên gặp mặt Trình Gia Dũng, cô ấy trốn không thoát.
Đường Nghi chỉ chỉ tiệm cafe cách nhà không xa, nói: “Có thể, chúng ta đi qua bên đó ngồi đi!”
Trong quán cafe, Đường Nghi với Trình Gia Dũng tìm một vị trí tương đối ít người thuận tiện nói chuyện, hai người đơn giản gọi hai ly cafe, Đường Nghi chủ động hỏi Trình Gia Dũng: “Trình đội, anh tìm tôi muốn biết cái gì?”
Trình Gia Dũng dừng một chút, trước khi tới gặp Đường Nghi anh còn do dự, có một số việc hỏi hay là không hỏi?
“Cô Đường, giao tình của cô với Hách Tố Văn hẳn là rất sâu đậm?” Trình Gia Dũng suy xét chốc lát, vẫn là quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Đường Nghi ngây ra một chút, uống một ngụm cafe, mới nói: “Tôi với chị Hách nói không được giao tình có bao nhiêu sâu, tôi chỉ là đồng cảm với chị ấy, những năm này chị Hách trải qua thật sự rất vất vả!”
“Ai cũng nói phụ nữ sợ gả sai chồng, câu này nhất định cũng không giả, chị Hách từ lúc gả cho Chu Chấn Vũ liền không sống tốt một ngày”.
“Hàng Hàng từ nhỏ đã bị bệnh, Chu Chấn Vũ trốn tránh trách nhiệm, ly hôn với chị Hách. Chị Hách vì chữa bệnh cho Hàng Hàng, một người làm ba công việc”.
“Tôi nhớ khoảng ba năm trước, chị Hách làm việc rất vất vả, trên đường về nhà xảy ra tai nạn, xương sườn gãy ba cái. Vết thương của chị ấy còn chưa khỏe lại, đã kiên trì xuất viện đi làm kiếm tiền. Hàng Hàng mỗi tuần phải làm ba lần giải phẫu bụng, chị ấy không nỗ lực kiếm tiền, Hàng Hàng liền không có cơ hội chữa bệnh”.
“Chị Hách không phải không quan tâm con, chị ấy không thể không để Hàng Hàng ở chỗ người bố không có lương tâm kia của nó. Chị ấy phải đi làm, nếu như chăm sóc Hàng Hàng, chị ấy liền không kiếm ra tiền”.
“Điều kiện Chu Chấn Vũ chăm sóc con trai ruột chính là để chị Hách giao phí nuôi dưỡng cho bọn họ, cho nên chị Hách kiếm tiền không chỉ để nuôi dưỡng Hàng Hàng, còn phải cấp phí sinh hoạt cho một nhà Chu Chấn Vũ”.
“Cửa hàng văn phòng phẩm của Chu Chấn Vũ cũng là chị Hách trả tiền thuê nhà, ngay cả phí vận chuyển của cây bút đầu tiên cũng là chị Hách cầm. Chu Chấn Vũ lấy không chăm sóc Hàng Hàng để áp chế, ép buộc chị Hách cầm số tiền này”.
“Nếu người bố này không đáng tin cậy, tại sao không sớm chút gửi Hàng Hàng cho nhà dì cả?” Trình Gia Dũng hỏi.
“Đàn ông các người có không ích kỷ sao?” Đường Nghi trào phúng cười với Trình Gia Dũng: “Anh rể chị Hách sợ đón Hàng Hàng về nhà, Hàng Hàng đứa trẻ bệnh tật này sẽ ăn vạ nhà bọn họ, điều kiện kinh tế nhà bọn họ cũng không tính là tốt”.
“Lần này nếu không phải chị Hách xảy ra chuyện, Chu Chấn Vũ ném Hàng Hàng cho chị cả Hách Tố Thanh mặc kệ không quan tâm, Hàng Hàng có thể ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có. Vợ chồng hai người bởi vì việc này vẫn luôn cãi nhau, lần trước tôi đến, chị cả Hách Tố Thanh còn kể khổ với tôi!”
“Đứa nhỏ có gì sai? Nếu như người lớn không chịu trách nhiệm như vậy, tại sao phải sinh con?” Đường Nghi nói nói giọng liền nghẹn ngào, nói không được nữa.
Cô ấy đồng cảm với cảnh ngộ của Hách Tố Văn như vậy, không chỉ cảm thấy cô ấy đáng thương, còn là ba của cô ấy với Chu Chấn Vũ người bố này không khác biệt lắm, mặc dù cô ấy không có bệnh tật ốm yếu, nhưng ký ức thơ ấu cũng là không vui vẻ như nhau.
Bố của cô ấy thích cờ bạc rượu chè, mỗi lần uống say, liền lấy cô ấy với mẹ trút giận. Bố cô ấy ngoại trừ bài bạc, cũng không có công việc đàng hoàng, chống đỡ tất cả kinh tế trong nhà đều dựa vào một mình mẹ Đường Nghi.
Mẹ Đường Nghi bởi vì lúc trẻ làm lụng quá vất vả, không đến 50 tuổi đã mất. Mỗi lần Đường Nghi nhìn thấy Hách Tố Văn liền nghĩ đến người mẹ số khổ của mình, có lẽ đồng cảm sâu sắc với chỗ khó của Hách Tố Văn, bọn họ không chỉ là hàng xóm, còn là bạn tri kỷ cực kỳ tốt.
Trình Gia Dũng không biết Đường Nghi tại sao lại có thành kiến sâu như vậy với đàn ông, thấy cô ấy khóc đến thương tâm, đưa khăn giấy cho cô ấy, đợi cô ấy ổn định xong cảm xúc mới hỏi: “Tôi nghe nói, Hàng Hàng tìm được thận thích hợp?”
Đường Nghi lau nước mắt, lộ ra nụ cười khó được nói: “Đúng vậy, nếu Hàng Hàng có thể đổi được quả thận khỏe mạnh, ngày sau nó có thể giống như người bình thường, lần nữa sinh hoạt. Hàng Hàng là một đứa trẻ tốt, tôi nghĩ nó lớn lên nhất định sẽ làm một người có ích cho xã hội”.
“Cho nên cô đặc biệt giúp đỡ Hách Tố Văn?” Trình Gia Dũng nghiêm túc nhìn Đường Nghi, giống như liếc mắt một cái muốn nhìn thấu cô ấy.
Đường Nghi một chút không hoảng loạn, ánh mắt cô đối diện Trình Gia Dũng không có tránh đi, hỏi lại một câu: “Cảnh sát Trình, anh cảm thấy chị ấy không đáng được giúp đỡ sao?”
Trình Gia Dũng trầm mặc, anh nhìn chằm chằm Đường Nghi một lát, cái gì cũng không nói, rời đi!
- -----oOo------